Chương 26: Cuộc sống mới
Nhàn Vân Nhiễm Nguyệt
21/11/2014
Ngoài cửa sổ,
những tia nắng rực rỡ nhảy nhót khắp nơi, xuyên qua tấm mành treo bằng
tơ tằm ở trong phòng, quyến luyến dừng lại bên người cô gái nhỏ đang nằm trên giường.
Chiếc khăn trải giường bằng sa tanh màu xanh ngọc mỏng manh mà tinh xảo nổi bật trên nền thảm nhung đỏ rực mềm mại mà êm ái trải rộng trong phòng.
Cô gái gối đầu lên một chiếc gối trắng tinh, cả người vùi vào trong chăn, chỉ lộ ra ngoài khuôn mặt nhỏ nhắn, trông cô ngủ rất thoải mái, yên bình. Lông mi của cô thật dài, đôi má hồng hào mịn màng, làn da bạch ngọc nõn nà, gương mặt khả ái trời sinh không chút dấu vết của cực khổ, có điều trên đôi bàn tay đang nắm chặt kia là dày đặc những vết chai sạn, âm thầm tố cáo sự bất công của số phận đối với cô.
Cô đang trong mộng đẹp, đôi mi thanh tú hơi run run, trên gò má hàm chứa một chút ngọt ngào.
Ngay sát cửa sổ là một chiếc sô pha, ở trên còn có vài cái gối ôm tơ tằm có thêu hình nụ hoa trang nhã, bên cạnh xếp một chiếc bàn dài màu trà, trên mặt bàn đã đặt sẵn một tách trà nóng hổi thơm ngát đang bốc khói nghi ngút.
Trong phòng, một thân hình cao lớn tuấn tú đứng ngay chỗ cửa sổ sát đất, chăm chăm nhìn ra cảnh trí bên ngoài, yên lặng xuất thần. Cửa thủy tinh hơi hơi rộng mở, từng làn gió nhè nhẹ lướt vào thổi tung chiếc rèm cửa phất phất bay.
Cô gái nằm ở trên giường hơi hơi giật mình, bàn tay nhỏ bé khẽ động, đôi môi anh đào mấp máy vài câu nói đứt quãng. Chàng trai đứng cạnh cửa sổ chậm rãi xoay người lại, đôi mắt sáng rực như sao yên lặng nhìn cô gái, từng bước lại gần, sau đó dừng lại ở trước giường, hơi hơi nghiêng người, ánh mắt chăm chú.
Cô gái khẽ mở mắt, ngây người, ngay lập tức liền nhìn thấy anh ta.
Chàng trai này đúng là đẹp mê người!
Thời gian cùng hình ảnh như dừng lại trong nháy mắt.
Rất nhiều năm về sau, khi Tiểu Thỏ nhớ lại cảnh tượng lúc này, khóe môi vẫn không nhịn được cong cong lên một nét cười, trong lòng không khỏi rung động. Anh thật sự rất hoàn mỹ, giống như một khối mĩ ngọc được tạo hóa tỉ mỉ khắc tạc, khí chất kiêu ngạo mà thoát tục, thực sự tìm không ra một chút tì vết nào.
“Ta là Hoàng Phủ Văn Trạc.” Trên môi hắn nở một nụ cười yếu ớt, bàn tay chọc chọc vào cái trán của cô, trịnh trọng tuyên bố: “Không phải là em trai của em.”
Có thể thấy…
Cái miệng nhỏ nhắn của Tiểu Thỏ lúc ấy mở lớn đến mức nào.
Ngày hôm qua, cô vẫn nghĩ rằng chính mình vẫn còn đang ngủ mơ. Từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên được ăn một bữa tối thịnh soạn đến như vậy, cái bụng no đến mức như muốn nứt ra, lại còn được vào ở tòa nhà lớn, ngủ trên một cái giường mềm mại như trong mơ, không cần phải rửa bát đĩa giặt quần áo, có thể một mạch ngủ tới tận sáng. Đây đúng là cuộc sống xa xỉ mà. Bình thường Tiểu Thỏ có nghĩ cũng không nghĩ nổi sẽ được như thế này. Vậy ra đây không phải là đang nằm mơ sao? Vậy tại sao em trai Tiểu Trạc chỉ trong một đêm lại có thể lớn lên nhiều như vậy? Nếu không phải mộng…
Tiểu Thỏ kích động xốc chăn lên, lồm cồm bò xuống giường, tiện tay cầm lấy đồ trang trí bằng thủy tinh ở trong phòng, khẽ nhăn mặt nhíu mày. Tòa nhà này lớn như vậy, ngay cả đồ đạc tùy tiện gì đó cũng đáng giá bằng một năm tiền lương của cô, chẳng lẽ thật sự không phải chính mình đang nằm mơ sao? Bàn tay bé nhỏ nhéo mạnh khuôn mặt nhỏ nhắn, ngay lập tức trên mặt truyền tới cơn đau nhe răng trợn mắt.
Một giây tiếp theo, trời đất bỗng dưng đảo lộn, thân hình khả ái đã bị Hoàng Phủ Văn Trạc bế đứng lên, đặt ở trên đùi.
“Tiểu Trạc, cậu làm gì vậy…”
“Bộp!”
Chiếc khăn trải giường bằng sa tanh màu xanh ngọc mỏng manh mà tinh xảo nổi bật trên nền thảm nhung đỏ rực mềm mại mà êm ái trải rộng trong phòng.
Cô gái gối đầu lên một chiếc gối trắng tinh, cả người vùi vào trong chăn, chỉ lộ ra ngoài khuôn mặt nhỏ nhắn, trông cô ngủ rất thoải mái, yên bình. Lông mi của cô thật dài, đôi má hồng hào mịn màng, làn da bạch ngọc nõn nà, gương mặt khả ái trời sinh không chút dấu vết của cực khổ, có điều trên đôi bàn tay đang nắm chặt kia là dày đặc những vết chai sạn, âm thầm tố cáo sự bất công của số phận đối với cô.
Cô đang trong mộng đẹp, đôi mi thanh tú hơi run run, trên gò má hàm chứa một chút ngọt ngào.
Ngay sát cửa sổ là một chiếc sô pha, ở trên còn có vài cái gối ôm tơ tằm có thêu hình nụ hoa trang nhã, bên cạnh xếp một chiếc bàn dài màu trà, trên mặt bàn đã đặt sẵn một tách trà nóng hổi thơm ngát đang bốc khói nghi ngút.
Trong phòng, một thân hình cao lớn tuấn tú đứng ngay chỗ cửa sổ sát đất, chăm chăm nhìn ra cảnh trí bên ngoài, yên lặng xuất thần. Cửa thủy tinh hơi hơi rộng mở, từng làn gió nhè nhẹ lướt vào thổi tung chiếc rèm cửa phất phất bay.
Cô gái nằm ở trên giường hơi hơi giật mình, bàn tay nhỏ bé khẽ động, đôi môi anh đào mấp máy vài câu nói đứt quãng. Chàng trai đứng cạnh cửa sổ chậm rãi xoay người lại, đôi mắt sáng rực như sao yên lặng nhìn cô gái, từng bước lại gần, sau đó dừng lại ở trước giường, hơi hơi nghiêng người, ánh mắt chăm chú.
Cô gái khẽ mở mắt, ngây người, ngay lập tức liền nhìn thấy anh ta.
Chàng trai này đúng là đẹp mê người!
Thời gian cùng hình ảnh như dừng lại trong nháy mắt.
Rất nhiều năm về sau, khi Tiểu Thỏ nhớ lại cảnh tượng lúc này, khóe môi vẫn không nhịn được cong cong lên một nét cười, trong lòng không khỏi rung động. Anh thật sự rất hoàn mỹ, giống như một khối mĩ ngọc được tạo hóa tỉ mỉ khắc tạc, khí chất kiêu ngạo mà thoát tục, thực sự tìm không ra một chút tì vết nào.
“Ta là Hoàng Phủ Văn Trạc.” Trên môi hắn nở một nụ cười yếu ớt, bàn tay chọc chọc vào cái trán của cô, trịnh trọng tuyên bố: “Không phải là em trai của em.”
Có thể thấy…
Cái miệng nhỏ nhắn của Tiểu Thỏ lúc ấy mở lớn đến mức nào.
Ngày hôm qua, cô vẫn nghĩ rằng chính mình vẫn còn đang ngủ mơ. Từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên được ăn một bữa tối thịnh soạn đến như vậy, cái bụng no đến mức như muốn nứt ra, lại còn được vào ở tòa nhà lớn, ngủ trên một cái giường mềm mại như trong mơ, không cần phải rửa bát đĩa giặt quần áo, có thể một mạch ngủ tới tận sáng. Đây đúng là cuộc sống xa xỉ mà. Bình thường Tiểu Thỏ có nghĩ cũng không nghĩ nổi sẽ được như thế này. Vậy ra đây không phải là đang nằm mơ sao? Vậy tại sao em trai Tiểu Trạc chỉ trong một đêm lại có thể lớn lên nhiều như vậy? Nếu không phải mộng…
Tiểu Thỏ kích động xốc chăn lên, lồm cồm bò xuống giường, tiện tay cầm lấy đồ trang trí bằng thủy tinh ở trong phòng, khẽ nhăn mặt nhíu mày. Tòa nhà này lớn như vậy, ngay cả đồ đạc tùy tiện gì đó cũng đáng giá bằng một năm tiền lương của cô, chẳng lẽ thật sự không phải chính mình đang nằm mơ sao? Bàn tay bé nhỏ nhéo mạnh khuôn mặt nhỏ nhắn, ngay lập tức trên mặt truyền tới cơn đau nhe răng trợn mắt.
Một giây tiếp theo, trời đất bỗng dưng đảo lộn, thân hình khả ái đã bị Hoàng Phủ Văn Trạc bế đứng lên, đặt ở trên đùi.
“Tiểu Trạc, cậu làm gì vậy…”
“Bộp!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.