Chương 3: “Em trai” kì quái
Nhàn Vân Nhiễm Nguyệt
21/11/2014
Trận mưa này, đến đã nhanh, đi còn nhanh hơn.
Chờ đến lúc Tiểu Thỏ cõng “em trai” mới nhặt được đi bộ đến khách sạn, đã là chuyện của hai giờ sau.
Cả hai người từ trên xuống dưới đều ướt sũng cả nên bị chị cả Y Trạch Mộng ngăn ở bên ngoài không cho vào trong, đem cửa phòng đóng sầm lại trước mặt bọn họ.
Từ sau khi đứa trẻ kia tỉnh lại cũng không nói một câu, lại luôn luôn ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Nhân viên cứu hộ cho rằng đó chính là em trai của Tiểu Thỏ, nên đã đem đứa trẻ giao lại cho cô chăm sóc.
Đến khi Tiểu Thỏ trở lại lên bờ thì cả nhà đã mang theo cậu em Tiểu Bảo trở về từ lâu. Chuyện như thế này cũng không phải là chuyện mà Tiểu Thỏ chưa từng gặp qua, tuy rằng trong lòng chua xót, nhưng đã sớm quen rồi.
Tiểu Thỏ vỗ vỗ “em trai” đang nằm úp sấp trên lưng cô mơ mơ màng màng mà ngủ. Thật sự là một đứa trẻ kì lạ, gặp vào tình cảnh này lại có thể không khóc cũng không kêu la ồn ào.
Tiểu Thỏ đem đứa trẻ đang ướt sũng ôm vào trong lòng, lấy tay khều khều mấy sợi tóc vì dính nước mà dán chặt lên mặt nó, dùng tay áo lau sạch khuôn mặt nhỏ nhắn.
Lẽ nào đứa trẻ này bị người nhà vứt bỏ sao?
Thế nhưng ai lại có thể nhẫn tâm bỏ rơi một đứa trẻ xinh đẹp thế này cơ chứ?
Tiểu Thỏ ôm lấy đứa nhóc, thân thể bé nhỏ cuộn lại ngồi nép sát vào cửa, đánh một cái hắt xì, bàn tay dụi dụi cái mũi nhỏ hồng hồng đã muốn đông cứng.
Hiện đang là tháng hai. Ngâm mình trong nước biển đã lâu, lại còn bị mưa xối xả dội vào người, khiến cho Tiểu Thỏ cảm thấy một trận rét run.
Thời tiết lạnh như vậy, không biết em trai nhỏ có thể bị cảm hay không? Tiểu Thỏ tự hỏi trong lòng, đôi tay xoa xoa bàn tay bé nhỏ của cậu nhóc.
Tay đứa trẻ này…
Thật đẹp.
Năm ngón tay thon dài cân xứng, trắng nõn như ngọc, trên ngón cái có đeo một cái nhẫn vàng khắc hình rồng thật sống động, giống như đang vùng vẫy nơi biển cả.
A! Tay cậu bé có chỗ không giống trẻ bị bỏ rơi đi, sao lại trông như người được chăm sóc thật tốt vậy?
“Cạch.” Cánh cửa mở ra, mẹ tư Hạ Thanh nghiêm mặt lạnh, đem một cái khăn mặt ném ra chỗ Tiểu Thỏ, “Lau khô sạch sẽ rồi vào đây!”
“Vâng.” Tiểu Thỏ trước tiên lau khô tay chân cho cậu nhóc, rồi đến lượt mình. Xong xuôi mới nhẹ chân nhẹ tay bước vào, rụt rè đứng ở cửa.
Trong phòng có máy sưởi, thật ấm áp.
Cậu em Tiểu Bảo đang ngồi xếp bằng trên giường lớn, biểu tình cáu kỉnh từ chối uống thuốc.
Ba ba đang ngồi bên cạnh Tiểu Bảo, ân cần dỗ dành.
Mẹ cả đang ở trên sô pha xem ti vi, chị cả ngồi bên cạnh, ôm lấy cánh tay bà ta, chỉ vào ti vi cười khanh khách.
Thấy Tiểu Thỏ lại gần, chị cả liếc mắt một chút, sau đó đứng lên đi tới bên cạnh cô, nheo mắt quan sát đứa trẻ trong lòng Tiểu Thỏ, “Nó là ai vậy?”
“Chị cả, cậu nhóc này cũng giống em được người ta từ dưới biển cứu lên.”
“À, cho nên mày mang theo nó về?” Y Trạch Mộng ra vẻ khinh bỉ, tay ngọc chỉ chỉ vào cái mũi Tiểu Thỏ, “Y gia cũng không thừa tiền, thừa thời gian mà nuôi một đứa ăn hại, trừ phi…”
Chờ đến lúc Tiểu Thỏ cõng “em trai” mới nhặt được đi bộ đến khách sạn, đã là chuyện của hai giờ sau.
Cả hai người từ trên xuống dưới đều ướt sũng cả nên bị chị cả Y Trạch Mộng ngăn ở bên ngoài không cho vào trong, đem cửa phòng đóng sầm lại trước mặt bọn họ.
Từ sau khi đứa trẻ kia tỉnh lại cũng không nói một câu, lại luôn luôn ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Nhân viên cứu hộ cho rằng đó chính là em trai của Tiểu Thỏ, nên đã đem đứa trẻ giao lại cho cô chăm sóc.
Đến khi Tiểu Thỏ trở lại lên bờ thì cả nhà đã mang theo cậu em Tiểu Bảo trở về từ lâu. Chuyện như thế này cũng không phải là chuyện mà Tiểu Thỏ chưa từng gặp qua, tuy rằng trong lòng chua xót, nhưng đã sớm quen rồi.
Tiểu Thỏ vỗ vỗ “em trai” đang nằm úp sấp trên lưng cô mơ mơ màng màng mà ngủ. Thật sự là một đứa trẻ kì lạ, gặp vào tình cảnh này lại có thể không khóc cũng không kêu la ồn ào.
Tiểu Thỏ đem đứa trẻ đang ướt sũng ôm vào trong lòng, lấy tay khều khều mấy sợi tóc vì dính nước mà dán chặt lên mặt nó, dùng tay áo lau sạch khuôn mặt nhỏ nhắn.
Lẽ nào đứa trẻ này bị người nhà vứt bỏ sao?
Thế nhưng ai lại có thể nhẫn tâm bỏ rơi một đứa trẻ xinh đẹp thế này cơ chứ?
Tiểu Thỏ ôm lấy đứa nhóc, thân thể bé nhỏ cuộn lại ngồi nép sát vào cửa, đánh một cái hắt xì, bàn tay dụi dụi cái mũi nhỏ hồng hồng đã muốn đông cứng.
Hiện đang là tháng hai. Ngâm mình trong nước biển đã lâu, lại còn bị mưa xối xả dội vào người, khiến cho Tiểu Thỏ cảm thấy một trận rét run.
Thời tiết lạnh như vậy, không biết em trai nhỏ có thể bị cảm hay không? Tiểu Thỏ tự hỏi trong lòng, đôi tay xoa xoa bàn tay bé nhỏ của cậu nhóc.
Tay đứa trẻ này…
Thật đẹp.
Năm ngón tay thon dài cân xứng, trắng nõn như ngọc, trên ngón cái có đeo một cái nhẫn vàng khắc hình rồng thật sống động, giống như đang vùng vẫy nơi biển cả.
A! Tay cậu bé có chỗ không giống trẻ bị bỏ rơi đi, sao lại trông như người được chăm sóc thật tốt vậy?
“Cạch.” Cánh cửa mở ra, mẹ tư Hạ Thanh nghiêm mặt lạnh, đem một cái khăn mặt ném ra chỗ Tiểu Thỏ, “Lau khô sạch sẽ rồi vào đây!”
“Vâng.” Tiểu Thỏ trước tiên lau khô tay chân cho cậu nhóc, rồi đến lượt mình. Xong xuôi mới nhẹ chân nhẹ tay bước vào, rụt rè đứng ở cửa.
Trong phòng có máy sưởi, thật ấm áp.
Cậu em Tiểu Bảo đang ngồi xếp bằng trên giường lớn, biểu tình cáu kỉnh từ chối uống thuốc.
Ba ba đang ngồi bên cạnh Tiểu Bảo, ân cần dỗ dành.
Mẹ cả đang ở trên sô pha xem ti vi, chị cả ngồi bên cạnh, ôm lấy cánh tay bà ta, chỉ vào ti vi cười khanh khách.
Thấy Tiểu Thỏ lại gần, chị cả liếc mắt một chút, sau đó đứng lên đi tới bên cạnh cô, nheo mắt quan sát đứa trẻ trong lòng Tiểu Thỏ, “Nó là ai vậy?”
“Chị cả, cậu nhóc này cũng giống em được người ta từ dưới biển cứu lên.”
“À, cho nên mày mang theo nó về?” Y Trạch Mộng ra vẻ khinh bỉ, tay ngọc chỉ chỉ vào cái mũi Tiểu Thỏ, “Y gia cũng không thừa tiền, thừa thời gian mà nuôi một đứa ăn hại, trừ phi…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.