Chương 118: Giam cầm tâm trí
Nhàn Vân Nhiễm Nguyệt
22/11/2014
Sáng sớm hôm sau.
Mose mỉm cười nhìn cô gái nhỏ trước mặt đang say sưa uống sữa, “Tiểu thư Tiểu Thỏ, nếu như bữa sáng không hợp khẩu vị thì cứ nói với tôi.”
“Dì Mose, đêm qua có rất nhiều âm thanh kì lạ từ phía bên kia truyền tới, rất đáng sợ!” Tiểu Thỏ cầm chặt chiếc cốc, tội nghiệp nhìn Mose.
Mose sững sờ một lúc, vội vàng kéo chiếc ghế lại ngồi xuống trước mặt Tiểu Thỏ, lắc lắc tay nói, “Tiểu thư Tiểu Thỏ, cô đừng sợ hãi, cái này… Thật ra cũng không có gì. Bệ hạ sắp xếp rất nhiều người ở xung quanh khu vực này bảo vệ tiểu thư, cô cứ yên tâm.”
“Dì Mose, tại sao bọn họ lại muốn nhốt tôi ở nơi này? Vì sao không cho tôi quay về?” Tiểu Thỏ cúi thấp đầu, cả người tản mát ra nồng đậm bi thương.
Mose thận trọng liếc nhìn về phía sau, vội vàng ghé sát vào người Tiểu Thỏ, thấp giọng nói, “Tôi nghe nói… là… là bệ hạ Irenaeus dẫn theo người, hai ngày sau sẽ tiến vào đây, cho nên bệ hạ có chút căng thẳng.”
“Irenaeus?” Đôi mắt Tiểu Thỏ đột nhiên sáng ngời.
“Suỵt!” Mose luống cuống vươn tay che miệng Tiểu Thỏ, dùng ánh mắt ra dấu cho cô, “Nhỏ giọng một chút, bên ngoài có người canh gác.”
Tiểu Thỏ nuốt nước miếng một cái, gật gật đầu, nhanh chóng ghé sát vào người Mose, hạ giọng nói, “Dì Mose, dì có biết không? Irenaeus… khi nào anh ấy sẽ tới?”
“Điều này tôi cũng không rõ. Có điều, dáng vẻ bệ hạ trông rất khẩn trương, vài hôm nay, toàn bộ quân đội đều ở trong tình trạng sẵn sàng, điều tra khắp nơi xung quanh, chắc cũng sắp đến đây rồi. Tôi đoán, nếu như không phải tối nay, hẳn sẽ là tôi mai.”
Trong mắt Tiểu Thỏ chợt bùng lên hi vọng, hai tay đặt trước ngực, vui vẻ khẽ reo lên, “Irenaeus tới cứu tôi! Irenaeus tới cứu tôi.”
“Cộc cộc cộc.”
“Suỵt.” Mose vội vàng đưa ngón tay lên miệng, giả vờ lớn tiếng nói, “Tiểu thư Tiểu Thỏ, bữa sáng có hợp khẩu vị không?”
“Dì Mose, điểm tâm ngọt quá!”
Quản gia Batu mỉm cười đẩy cửa bước vào, “Tiểu thư Tiểu Thỏ đang dùng bữa sáng sao? Tâm tình tiểu thư hôm nay dường như rất tốt a!”
Tiểu Thỏ mặc chiếc áo ngủ nhân vật hoạt hình, ngẩng đầu nhìn quản gia Batu, “Bác Mập à, bác tới đây làm gì vậy?”
Quản gia Batu phất tay, ngay lập tức có bốn năm người hầu bước vào, trên tay cầm chiếc khay lớn được phủ khăn đỏ bên trên, tất cả đều tươi cười nhìn chằm chằm Tiểu Thỏ.
Batu lật chiếc khăn lên, bên dưới là một loạt các loại kẹp tóc bằng thủy tinh hiện ra trước mắt Tiểu Thỏ.
Batu vụng trộm vươn tay lau hồ hôi, gượng cười hai tiếng, “Bệ hạ nói hôm qua lỡ tay làm hỏng mất chiếc kẹp tóc của tiểu thư, khiến cô không vui, cho nên người đền cho tiểu thư tất cả những thứ này… ha ha… ha ha!”
Ngoại trừ cười, quản gia Batu cũng không biết nói gì thêm. Hắn quay cuồng cả đêm giống như một tên điên, vội vã triệu tập ban quản lý của tất cả các công ty trong cả nước, lựa chọn những chiếc kẹp tóc này ở khắp mọi nơi, nếu như tiểu thư Tiểu Thỏ không hài lòng với cái nào, có lẽ hắn cũng chỉ còn cách mộ bụng tự sát mất!
Tiểu thư Tiểu Thỏ im lặng không lên tiếng càng khiến cho hắn bồn chồn không yên, đành phải bảo đám người hầu bỏ khay xuống, hai tay nắm chặt, cười tươi như hoa, “Có lẽ tiểu thư Tiểu Thỏ nhất thời bị hoa mắt, không sao, không sao, tiểu thư có thể từ từ lựa chọn, nhất định phải chọn được một cái kẹp tóc thật xinh đẹp cài trên mái tóc mềm mại của tiểu thư! Cầu xin tiểu thư! Cầu xin tiểu thư a!” Bằng không bệ hạ sẽ lại ra lệnh cưỡng chế tôi tiếp tục đi tìm, tìm tới lúc tôi phát điên mới thôi, ô ô ô ô……
Batu đứng trước mặt Tiểu Thỏ, để lộ ra dáng vẻ đáng thương như một chú chó nhỏ.
Tiểu Thỏ liếc nhìn hắn một cái, cái miệng nhỏ nhắn hơi chu lên, dường như không muốn nói chuyện.
Batu bất an lau mồ hôi, chớp mắt cầu xin Mose giúp đỡ.
Mose chán nản nhìn lại hắn, sau đó liền cúi đầu cười với Tiểu Thỏ, “ Tiểu thư Tiểu Thỏ, cô cứ coi như vì bác Mập đã vất vả cả đêm, chọn lấy một cái để ông ta còn biết đường báo cáo kết quả công việc được không?”
“A… Ha ha ha, đúng vậy, đúng vậy!” Batu không ngừng lau mồ hôi, cười lớn.
Tiểu Thỏ lê chân bước xuống giường, rầu rĩ liếc nhìn ông quản gia một cái, gắng gượng đi tới trước chiếc khay, vươn tay chọn lựa một cái kẹp.
Quản gia Batu vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm một hơi, hướng về phía Mose vừa cúi người cảm ơn vừa chắp tay cung kính, dáng vẻ trông buồn cười vô cùng.
Mose mím môi cười thầm.
Đột nhiên, một tiếng hét chói tai giống như thanh âm bén nhọn của loài dã thú xuyên qua căn phòng tĩnh lặng trên tháp đồng hồ.
Bàn tay Tiểu Thỏ cầm chiếc kẹp tóc hơi run rẩy, rầm rầm chạy về giường, nhào vào trong lòng Mose, hoảng loạn kêu lên, “Dì Mose… lại tới nữa… lại tới nữa… chính là thứ âm thanh đáng sợ này.”
Mose ôm chặt Tiểu Thỏ, trừng mắt nhìn quản gia đang đứng bên cạnh, “Còn không mau đi nhìn xem.”
“A!” Quản gia vội vã chạy về phía cửa.
“Tiểu thư Tiểu Thỏ cứ ở chỗ này, tôi đi rồi sẽ về ngay.” Mose buông Tiểu Thỏ ra, sau đó cũng sải bước đi ra ngoài.
Tiểu Thỏ rón rén hé cánh cửa ra, cái đầu nhỏ vừa ló được một chút, hai tên lính gác liền thẳng người đứng nghiêm, hành lễ với cô, “Bệ hạ đã ra lệnh, tiểu thư không thể bước ra khỏi căn phòng này một bước.”
“Tôi… Tôi đâu có ra.” Tiểu Thỏ bĩu môi, “Tôi chỉ đứng ở chỗ này nhìn xem.”
Cô vươn đầu nhìn chăm chú về phía hành lang tối đen như mực.
Xa xa, một bóng dáng gầy gò bé nhỏ điên cuồng chạy về hướng này, sau đó đột nhiên ngã mạnh xuống đất, rên rỉ một tiếng, dường như bị thương không nhẹ.
Đúng lúc ấy, Mose chậm rãi đi tới, trên tay cầm một ngọn đèn dầu, khiến cho không gian xung quanh dường như cũng bị nhuốm một màu vàng mờ ảo, khuôn mặt tái nhợt của cô bé vừa rồi dần dần hiện rõ.
Cô bé chắc chỉ khoảng tám tuổi, trên mũi có đeo một chiếc kính đen thật to, che khuất hơn phân nửa khuôn mặt nhỏ nhắn, dáng vẻ trông rất đáng thương, đôi bàn tay gầy gò theo bản năng co rúm lại ở một chỗ, cả người run rẩy len lén liếc về phía Mose đang chăm chú nhìn chính mình.
“Sao cháu lại ở đây? Không phải bệ hạ đã bảo cháu phải chăm sóc người đó thật tốt hay sao? Sao lại chạy tới chỗ này?”
“Cô Mose, mẹ… mẹ điên rồi, mẹ muốn cắn chết tôi. Van cô, đừng bắt tôi phải quay lại nơi đó nữa…”
Mose mỉm cười nhìn cô gái nhỏ trước mặt đang say sưa uống sữa, “Tiểu thư Tiểu Thỏ, nếu như bữa sáng không hợp khẩu vị thì cứ nói với tôi.”
“Dì Mose, đêm qua có rất nhiều âm thanh kì lạ từ phía bên kia truyền tới, rất đáng sợ!” Tiểu Thỏ cầm chặt chiếc cốc, tội nghiệp nhìn Mose.
Mose sững sờ một lúc, vội vàng kéo chiếc ghế lại ngồi xuống trước mặt Tiểu Thỏ, lắc lắc tay nói, “Tiểu thư Tiểu Thỏ, cô đừng sợ hãi, cái này… Thật ra cũng không có gì. Bệ hạ sắp xếp rất nhiều người ở xung quanh khu vực này bảo vệ tiểu thư, cô cứ yên tâm.”
“Dì Mose, tại sao bọn họ lại muốn nhốt tôi ở nơi này? Vì sao không cho tôi quay về?” Tiểu Thỏ cúi thấp đầu, cả người tản mát ra nồng đậm bi thương.
Mose thận trọng liếc nhìn về phía sau, vội vàng ghé sát vào người Tiểu Thỏ, thấp giọng nói, “Tôi nghe nói… là… là bệ hạ Irenaeus dẫn theo người, hai ngày sau sẽ tiến vào đây, cho nên bệ hạ có chút căng thẳng.”
“Irenaeus?” Đôi mắt Tiểu Thỏ đột nhiên sáng ngời.
“Suỵt!” Mose luống cuống vươn tay che miệng Tiểu Thỏ, dùng ánh mắt ra dấu cho cô, “Nhỏ giọng một chút, bên ngoài có người canh gác.”
Tiểu Thỏ nuốt nước miếng một cái, gật gật đầu, nhanh chóng ghé sát vào người Mose, hạ giọng nói, “Dì Mose, dì có biết không? Irenaeus… khi nào anh ấy sẽ tới?”
“Điều này tôi cũng không rõ. Có điều, dáng vẻ bệ hạ trông rất khẩn trương, vài hôm nay, toàn bộ quân đội đều ở trong tình trạng sẵn sàng, điều tra khắp nơi xung quanh, chắc cũng sắp đến đây rồi. Tôi đoán, nếu như không phải tối nay, hẳn sẽ là tôi mai.”
Trong mắt Tiểu Thỏ chợt bùng lên hi vọng, hai tay đặt trước ngực, vui vẻ khẽ reo lên, “Irenaeus tới cứu tôi! Irenaeus tới cứu tôi.”
“Cộc cộc cộc.”
“Suỵt.” Mose vội vàng đưa ngón tay lên miệng, giả vờ lớn tiếng nói, “Tiểu thư Tiểu Thỏ, bữa sáng có hợp khẩu vị không?”
“Dì Mose, điểm tâm ngọt quá!”
Quản gia Batu mỉm cười đẩy cửa bước vào, “Tiểu thư Tiểu Thỏ đang dùng bữa sáng sao? Tâm tình tiểu thư hôm nay dường như rất tốt a!”
Tiểu Thỏ mặc chiếc áo ngủ nhân vật hoạt hình, ngẩng đầu nhìn quản gia Batu, “Bác Mập à, bác tới đây làm gì vậy?”
Quản gia Batu phất tay, ngay lập tức có bốn năm người hầu bước vào, trên tay cầm chiếc khay lớn được phủ khăn đỏ bên trên, tất cả đều tươi cười nhìn chằm chằm Tiểu Thỏ.
Batu lật chiếc khăn lên, bên dưới là một loạt các loại kẹp tóc bằng thủy tinh hiện ra trước mắt Tiểu Thỏ.
Batu vụng trộm vươn tay lau hồ hôi, gượng cười hai tiếng, “Bệ hạ nói hôm qua lỡ tay làm hỏng mất chiếc kẹp tóc của tiểu thư, khiến cô không vui, cho nên người đền cho tiểu thư tất cả những thứ này… ha ha… ha ha!”
Ngoại trừ cười, quản gia Batu cũng không biết nói gì thêm. Hắn quay cuồng cả đêm giống như một tên điên, vội vã triệu tập ban quản lý của tất cả các công ty trong cả nước, lựa chọn những chiếc kẹp tóc này ở khắp mọi nơi, nếu như tiểu thư Tiểu Thỏ không hài lòng với cái nào, có lẽ hắn cũng chỉ còn cách mộ bụng tự sát mất!
Tiểu thư Tiểu Thỏ im lặng không lên tiếng càng khiến cho hắn bồn chồn không yên, đành phải bảo đám người hầu bỏ khay xuống, hai tay nắm chặt, cười tươi như hoa, “Có lẽ tiểu thư Tiểu Thỏ nhất thời bị hoa mắt, không sao, không sao, tiểu thư có thể từ từ lựa chọn, nhất định phải chọn được một cái kẹp tóc thật xinh đẹp cài trên mái tóc mềm mại của tiểu thư! Cầu xin tiểu thư! Cầu xin tiểu thư a!” Bằng không bệ hạ sẽ lại ra lệnh cưỡng chế tôi tiếp tục đi tìm, tìm tới lúc tôi phát điên mới thôi, ô ô ô ô……
Batu đứng trước mặt Tiểu Thỏ, để lộ ra dáng vẻ đáng thương như một chú chó nhỏ.
Tiểu Thỏ liếc nhìn hắn một cái, cái miệng nhỏ nhắn hơi chu lên, dường như không muốn nói chuyện.
Batu bất an lau mồ hôi, chớp mắt cầu xin Mose giúp đỡ.
Mose chán nản nhìn lại hắn, sau đó liền cúi đầu cười với Tiểu Thỏ, “ Tiểu thư Tiểu Thỏ, cô cứ coi như vì bác Mập đã vất vả cả đêm, chọn lấy một cái để ông ta còn biết đường báo cáo kết quả công việc được không?”
“A… Ha ha ha, đúng vậy, đúng vậy!” Batu không ngừng lau mồ hôi, cười lớn.
Tiểu Thỏ lê chân bước xuống giường, rầu rĩ liếc nhìn ông quản gia một cái, gắng gượng đi tới trước chiếc khay, vươn tay chọn lựa một cái kẹp.
Quản gia Batu vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm một hơi, hướng về phía Mose vừa cúi người cảm ơn vừa chắp tay cung kính, dáng vẻ trông buồn cười vô cùng.
Mose mím môi cười thầm.
Đột nhiên, một tiếng hét chói tai giống như thanh âm bén nhọn của loài dã thú xuyên qua căn phòng tĩnh lặng trên tháp đồng hồ.
Bàn tay Tiểu Thỏ cầm chiếc kẹp tóc hơi run rẩy, rầm rầm chạy về giường, nhào vào trong lòng Mose, hoảng loạn kêu lên, “Dì Mose… lại tới nữa… lại tới nữa… chính là thứ âm thanh đáng sợ này.”
Mose ôm chặt Tiểu Thỏ, trừng mắt nhìn quản gia đang đứng bên cạnh, “Còn không mau đi nhìn xem.”
“A!” Quản gia vội vã chạy về phía cửa.
“Tiểu thư Tiểu Thỏ cứ ở chỗ này, tôi đi rồi sẽ về ngay.” Mose buông Tiểu Thỏ ra, sau đó cũng sải bước đi ra ngoài.
Tiểu Thỏ rón rén hé cánh cửa ra, cái đầu nhỏ vừa ló được một chút, hai tên lính gác liền thẳng người đứng nghiêm, hành lễ với cô, “Bệ hạ đã ra lệnh, tiểu thư không thể bước ra khỏi căn phòng này một bước.”
“Tôi… Tôi đâu có ra.” Tiểu Thỏ bĩu môi, “Tôi chỉ đứng ở chỗ này nhìn xem.”
Cô vươn đầu nhìn chăm chú về phía hành lang tối đen như mực.
Xa xa, một bóng dáng gầy gò bé nhỏ điên cuồng chạy về hướng này, sau đó đột nhiên ngã mạnh xuống đất, rên rỉ một tiếng, dường như bị thương không nhẹ.
Đúng lúc ấy, Mose chậm rãi đi tới, trên tay cầm một ngọn đèn dầu, khiến cho không gian xung quanh dường như cũng bị nhuốm một màu vàng mờ ảo, khuôn mặt tái nhợt của cô bé vừa rồi dần dần hiện rõ.
Cô bé chắc chỉ khoảng tám tuổi, trên mũi có đeo một chiếc kính đen thật to, che khuất hơn phân nửa khuôn mặt nhỏ nhắn, dáng vẻ trông rất đáng thương, đôi bàn tay gầy gò theo bản năng co rúm lại ở một chỗ, cả người run rẩy len lén liếc về phía Mose đang chăm chú nhìn chính mình.
“Sao cháu lại ở đây? Không phải bệ hạ đã bảo cháu phải chăm sóc người đó thật tốt hay sao? Sao lại chạy tới chỗ này?”
“Cô Mose, mẹ… mẹ điên rồi, mẹ muốn cắn chết tôi. Van cô, đừng bắt tôi phải quay lại nơi đó nữa…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.