Độc Sủng Tiểu Thỏ

Chương 93: Gối ôm của bệ hạ (1)

Nhàn Vân Nhiễm Nguyệt

22/11/2014

Thời tiết đã bước vào tháng năm, ánh nắng hè chói chang gay gắt hừng hực thiêu đốt vạn vật. Mới hôm qua còn mặc áo khoác dày cộm trên người, hôm nay người người đã nhanh chóng thay đổi một bộ váy mỏng ngắn tay đáng yêu.

Tiểu Thỏ một tay chống cằm, tiếng ngòi bút sột soạt trên giấy, vô cùng chăm chú làm bài tập.

Bên ngoài phòng học, nắng rải khắp sân, hoa đào nở rộ, chen nhau đua khoe sắc thắm: hồng, thướt tha nhiều vẻ; trắng, mộc mạc như tuyết; đỏ, yêu kiều quyến rũ. Trong không gian tràn ngập mùi hương thơm ngát.

“Tin tốt đây! Tin tốt đây! Cuối tuần này trường sẽ tổ chức đi du lịch hè ở đảo Caspi! Mọi người mau mau chuẩn bị một chút, đừng có quên mang kem chống nắng theo nha!” “Chiếc loa” của lớp A vọt vào kêu lớn.

Mọi người đồng thanh hoan hô, rồi sau đó ngay lập tức liền chụm đầu ghé tai khẽ nói nhỏ, ai nấy đều không nén nổi sự hưng phấn trên khuôn mặt.

“Nghe nói cá ở đó ngon vô cùng!”

“Phong cảnh cũng rất mỹ lệ!”

“Tớ muốn đi! Tớ muốn đi!” Mọi người đồng loạt giơ tay, nhao nhao kêu lên.

“Đến đó, tớ lại có cơ hội được diện những bộ bikini mà tớ thích nhất, ha ha a…”

“Đúng vậy, đúng vậy, nói không chừng mình còn có thể có một cuộc gặp gỡ đầy bất ngờ và lãng mạn với một vị hoàng tử nước ngoài…” Trầm Quyên nheo lại đôi mắt nhỏ xíu, hé ra một nụ cười mơ mộng.

Những người bên cạnh phát buồn nôn!

Tiểu Thỏ giương mắt nhìn mấy học sinh đứng ở phía trước, không rõ bọn họ vì sao lại hưng phấn đến vậy.

“Tin tức mới nhất! Tin tức mới nhất!” Cao Mĩ chạy một mạch về lớp, thở hồng hộc nói lớn, “Học viện hủy bỏ chuyến du lịch mùa hè, nghe đâu sẽ bồi thường cho chúng ta mười ngày nghỉ!”

“A?” Mọi người thất vọng nhìn Cao Mĩ, ồn ào bàn tán, “Tại sao lại như vậy?”

Cô bạn tóc vàng Mạc Đại Vệ ngồi bàn phía trước Tiểu Thỏ khẽ vén mấy sợi tóc rủ xuống mắt, chậm rãi nói, “Biết ngay là kết quả sẽ như vậy, một chút cũng không ngoài dự kiến a, học viện này mà tổ chức cho mọi người đi đảo Caspi thì đó mới gọi là kì quái ấy chứ.”



“Vì sao vậy?” Mọi người nhao nhao lên vây xung quanh Mạc Đại Vệ hỏi.

Cô bạn Lữ Sâm trên mặt vẫn còn dấu tích của vài vết thủy đậu vươn tay ôm lấy vai Cao Mĩ, cười hì hì nói, “Cái này không giống với tác phong của học viện, học viện sẽ không so đo xem chuyến du lịch này tiêu tốn hết bao nhiêu tiền, cho tới bây giờ, tiền vẫn luôn là thứ mà học viện không thiếu, vậy thì lí do gì…”

“Tôi rất thân với cậu sao? Bỏ tay ra!” Cao Mĩ không khách khí hất tay Lữ Sâm.

Mạc Đại Vệ bắt chéo chân, khinh thường liếc nhìn Lữ Sâm, “Bởi vì, thời gian gần đây, ở những nơi quanh đảo thường xuyên xuất hiện thuyền bọn hải tặc, học viện vì lo lắng cho sự an toàn của mọi người nên chỉ còn cách hủy bỏ chuyến du lịch.”

“A? Hải tặc sao?” Tất cả bốn mắt nhìn nhau, xôn xao bàn tán.

“Không phải đang đùa chứ?”

“Từ trước đến nay tớ chưa từng nghe nói ở xung quanh đảo Caspi có hải tặc!”

“Đúng vậy, chỉ nghe nói phong cảnh ở đó rất đẹp, cũng như dừa trên đảo rất ngọt.”

“Chán muốn chết!”

“Cho dù có như vậy thì cũng không thể hoãn chuyến du lịch hè chứ, học viện sao có thể khiến học sinh thất vọng vậy?”

Các học sinh nhao nhao đầy kích động, Tiểu Thỏ nghiêng đầu cắn bút, vẻ mặt mờ mịt nhìn bọn họ.

Đối với Tiểu Thỏ mà nói, có thể ăn no ngủ ngon đã là điều vô cùng vui vẻ, còn về việc có thể đi du lịch hay không, cô không quan tâm nhiều lắm.

Tiểu Thỏ hoàn toàn là một người không đòi hỏi gì nhiều.

Cho nên khi mọi người ồn ào huyên náo, Tiểu Thỏ vẫn luôn ngồi yên im lặng ở một chỗ làm bài tập, tất cả mọi việc đang diễn ra dường như không liên quan đến cô.

Cho đến giờ ra chơi đầu tiên của tiết học buổi chiều, Cao Mĩ kích động đi vào, tuyên bố với mọi người, công chúa Sasar học năm ba ban A quyết định sẽ chi tiền riêng để tổ chức cho khoảng mười lăm hai mươi người đi du lịch đảo Caspi mười ngày, hoàn toàn miễn phí.



“Bạn Y Tiểu Thỏ, cậu nhất định phải đi đấy!” Cao Mĩ cùng các cô nàng xung quanh đồng loạt xông tới, hai tay chắp ở trước ngực, ánh mắt nhìn cô lóe sáng.

“Công chúa Sasar nói Tiểu Thỏ là người mà cô ấy muốn mời đi nhất, nếu như Y Tiểu Thỏ không đi thì cô ấy sẽ không tổ chức chuyến du lịch này nữa.”

“Y Tiểu Thỏ, đi đi!”

“A??” Tiểu Thỏ khó xử nhìn về phía khuôn mặt háo hức mong chờ của mọi người, thật sự không nỡ tạt cho bọn họ một gáo nước lạnh.

Cô do dự một lúc lâu mới lên tiếng, “Nhưng tớ không thích đi du lịch với công chúa Sasar.”

Mấy hôm trước, lúc cô cùng Irenaeus ngồi ăn cơm với công chúa, cô nàng kiêu ngạo mà xinh đẹp kia dường như muốn dùng ánh mắt băm vằm Tiểu Thỏ ra thành từng mảnh.

Nói thật là Tiểu Thỏ cũng không muốn mình biến thành bóng đèn trước mặt công chúa, có điều Irenaeus lại như biến thành keo dính, cứ luôn bám sát lấy cô không rời, Tiểu Thỏ làm sao có cách nào cự tuyệt người này đây?

Không khí lúc đó quá áp lực, hại Tiểu Thỏ cố gắng kiềm chế không dám ăn no, lúc trở về đành phải ngậm ngùi ăn một bát tô mì nước, vừa ăn vừa nhớ tới đĩa tôm hùm to tướng còn thừa một đống trên bàn, hức!

Đến bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ ràng tình cảnh ngày hôm đó.

Do hôm trước phải làm nhiều bài, cho nên buổi học của Tiểu Thỏ kéo dài đến tận chín giờ mới xong, bởi vì đã quá muộn, Tiểu Thỏ chỉ còn cách gọi điện về nhà nói với Irenaeus sẽ ngủ lại trường học. Ngay lập tức tên kia liền phản đối kịch liệt, một mực đòi tới đón cô, Tiểu Thỏ làm sao còn dám để hắn chạy đến trước cửa cổng trường một lần nữa a, nhanh chóng cự tuyệt, sau đó phớt lờ người nào đó đang nổi trận lôi đình ở đầu dây bên kia, trực tiếp cúp điện thoại.

Hôm sau, Tiểu Thỏ sợ hắn không vui, cho nên mới sáng sớm liền lập tức ngoan ngoãn chạy về nhà. Vừa vào cửa đã thấy Văn Trạc đợi từ bao giờ, còn chưa kịp nói gì, hắn đã ôm lấy cô, hôn tới tấp, luôn miệng nói nhớ tới mức đầu óc sắp hỏng đến nơi rồi, rầm rì rầm rì oán hận nói chính mình cả đêm qua không tài nào ngủ được, tất cả đều do thiếu mất chiếc gối ôm mềm mại quen thuộc hàng ngày!

Nghe xong, Tiểu Thỏ tức muốn chết, trực tiếp tặng ngay cho hắn một cái đánh.

Không lâu sau, Tô Lợi Văn cười toe toét chạy tới nói với Văn Trạc, công chúa Sasar đã tới khách sạn Blueprint, tối nay mời bệ hạ ăn cơm.

Buổi tối hôm đó.

Công chúa Sasar mười tám tuổi mặc một chiếc váy dài màu đen lịch sự mà tao nhã, trên cổ đeo sợi dây chuyền trân châu sang trọng, mái tóc nâu quăn dài xõa ngang lưng, vẻ mặt ẩn chứa sự mong đợi cùng phấn khích, chờ đợi vị bệ hạ mà mình yêu quý từ lâu tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Độc Sủng Tiểu Thỏ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook