Chương 52: Khí quan (2)
Nhàn Vân Nhiễm Nguyệt
21/11/2014
Tiểu Thỏ phải dùng
đến sức của chín trâu hai hổ mới có thể khiêng người đang bị thương kia
ra một góc, nhìn kĩ một chút khuôn mặt tuấn tú tái nhợt trước mặt không
khỏi khiến cô chấn kinh, vội vã kêu lên, “Tiểu Trạc? Sao anh lại bị
thương?”
Tuy rằng chính mình thường xuyên nguyển rủa anh ta chết đi nhưng đó cũng chỉ là những lời nói ngoài miệng mà thôi, đột nhiên trông thấy Hoàng Phủ Văn Trạc không có một chút huyết sắc nào ngã xuống trước mặt, không hiểu tại sao khí lực trong người bỗng dưng như bị rút cạn sạch, Tiểu Thỏ ngay cả hô hấp đều bắt đầu có chút khó khăn.
Đôi mắt kia hơi hơi hé mở để lộ ra sự lạnh nhạt vô thần, biểu hiện sau đó chỉ là cau mày rồi híp mắt lại lạnh lùng nhìn Tiểu Thỏ.
Im lặng, là vì không có thể lực để nói những lời dư thừa vô nghĩa, hiện tại bản thân chỉ có thể mắt lạnh nhìn cô nàng ngốc nghếch đang ngồi xổm bên cạnh không ngừng xoa xoa đôi tay nhỏ bé, trên mặt lộ ra biểu tình hoảng sợ, cứ luôn miệng gọi ‘Tiểu Trạc, Tiểu Trạc.’ Bây giờ không có thời gian, phải lập tức đứng lên. Tuy hắn bị thương ở bả vai nhưng kẻ bắn lén hắn cũng bị trúng đạn một phát, tình huống hiện tại có chút không nắm bắt được, đã lâu như vậy vẫn chưa thấy qua đây, chẳng lẽ bị cái gì đó cản trở?
Hắn chống đỡ thân hình muốn đứng lên. Tiểu Thỏ vội vàng đè hắn lại, thở hổn hển kêu lên: “Chảy máu nhiều như vậy sao lại cử động mạnh? Hiện giờ phải lập tức đi tìm bác sĩ, anh ở yên chỗ này, tôi… tôi đi tìm mấy người Chapelle bọn họ! Vì sao lại như thế này, vừa nãy vẫn còn khỏe mạnh mà, nháy mắt đã thương tích đầy mình là sao?
“Đứng nhúc nhích, còn cử động nữa ta sẽ giết cô!” Thanh âm trầm thấp khàn khàn chìm nổi trong không khí, Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy ở cổ có gì đó siết chặt, ngay lập tức cô liền cảm nhận được lưỡi dao sắc bén đang dí sát vào họng mình.
“Không phải Tiểu Trạc…” Tiểu Thỏ trong mắt nổi lên sự kinh ngạc, thanh âm so với Văn Trạc rõ ràng khàn hơn rất nhiều, giống như tiếng bánh xe nghiền nát sự vật trên đường, lời nói chậm rãi mà lại nhấn rõ từng từ từng chữ phảng phất trong đó chất chứa oán hận cùng bi thương.
Vì sao bộ dạng cùng với Văn Trạc lại giống nhau như đúc?
Người kia kề sát lưỡi dao vào cổ Tiểu Thỏ, khuôn mặt lãnh khốc tàn ác tiến lại gần cô, ánh mắt nhìn quét một lượt từ trên xuống dưới, “Đi về phía trước, đưa ta đến một chỗ kín đáo.”
“Nếu như không đi bệnh viện lấy ra viên đạn, anh sẽ vì mất máu quá nhiều mà chết.”
“Nói nhiều!”
Người kia càng thêm ép sát con dao vào cổ Tiểu Thỏ, “Đi mau!”
Tiểu Thỏ bị người ta kèm chặt hai bên, bị động bước về phía trước vài bước, cảm nhận được tiếng hít thở phía sau càng thêm dồn dập. Trong không gian yên tĩnh đột nhiên vang lên một tiếng ‘bịch’. Tiểu Thỏ quay đầu lại liền trông thấy người kia quỳ một gối dưới đất, bàn tay ôm ngực, lông mày gắt gao nhíu lại một chỗ, con dao trong lòng bàn tay vẫn không ngừng vung lên, “Cô, lại đây đỡ ta.”
Tiểu Thỏ mím môi do dự đi tới bên cạnh hắn, sau một lúc, đôi tay nhỏ bé vươn ra nâng hắn dậy, “Rất đau sao? Để tôi thử xem có được hay không?”
Trong lúc nói chuyện, bàn tay bé nhỏ ấm áp hướng về phía bờ vai bị thương của hắn, đặt lên miệng vết thương đang ào ào chảy máu.
“Cô làm gì?” Anh ta vốn đang định nổi giận nhưng lại bị một màn trước mặt làm cho kinh ngạc đến sững sờ.
Trong lòng bàn tay của Tiểu Thỏ phát ra một tầng ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt, dòng nhiệt khí ấm áp cũng theo đó mà từ từ chảy xuống, trong nháy mắt, hắn thấy một viên đạn từ miệng vết thương cấp tốc bay ra ngoài, còn Tiểu Thỏ lúc này trên trán đã lấm tấm mồ hôi.
Tuy rằng chính mình thường xuyên nguyển rủa anh ta chết đi nhưng đó cũng chỉ là những lời nói ngoài miệng mà thôi, đột nhiên trông thấy Hoàng Phủ Văn Trạc không có một chút huyết sắc nào ngã xuống trước mặt, không hiểu tại sao khí lực trong người bỗng dưng như bị rút cạn sạch, Tiểu Thỏ ngay cả hô hấp đều bắt đầu có chút khó khăn.
Đôi mắt kia hơi hơi hé mở để lộ ra sự lạnh nhạt vô thần, biểu hiện sau đó chỉ là cau mày rồi híp mắt lại lạnh lùng nhìn Tiểu Thỏ.
Im lặng, là vì không có thể lực để nói những lời dư thừa vô nghĩa, hiện tại bản thân chỉ có thể mắt lạnh nhìn cô nàng ngốc nghếch đang ngồi xổm bên cạnh không ngừng xoa xoa đôi tay nhỏ bé, trên mặt lộ ra biểu tình hoảng sợ, cứ luôn miệng gọi ‘Tiểu Trạc, Tiểu Trạc.’ Bây giờ không có thời gian, phải lập tức đứng lên. Tuy hắn bị thương ở bả vai nhưng kẻ bắn lén hắn cũng bị trúng đạn một phát, tình huống hiện tại có chút không nắm bắt được, đã lâu như vậy vẫn chưa thấy qua đây, chẳng lẽ bị cái gì đó cản trở?
Hắn chống đỡ thân hình muốn đứng lên. Tiểu Thỏ vội vàng đè hắn lại, thở hổn hển kêu lên: “Chảy máu nhiều như vậy sao lại cử động mạnh? Hiện giờ phải lập tức đi tìm bác sĩ, anh ở yên chỗ này, tôi… tôi đi tìm mấy người Chapelle bọn họ! Vì sao lại như thế này, vừa nãy vẫn còn khỏe mạnh mà, nháy mắt đã thương tích đầy mình là sao?
“Đứng nhúc nhích, còn cử động nữa ta sẽ giết cô!” Thanh âm trầm thấp khàn khàn chìm nổi trong không khí, Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy ở cổ có gì đó siết chặt, ngay lập tức cô liền cảm nhận được lưỡi dao sắc bén đang dí sát vào họng mình.
“Không phải Tiểu Trạc…” Tiểu Thỏ trong mắt nổi lên sự kinh ngạc, thanh âm so với Văn Trạc rõ ràng khàn hơn rất nhiều, giống như tiếng bánh xe nghiền nát sự vật trên đường, lời nói chậm rãi mà lại nhấn rõ từng từ từng chữ phảng phất trong đó chất chứa oán hận cùng bi thương.
Vì sao bộ dạng cùng với Văn Trạc lại giống nhau như đúc?
Người kia kề sát lưỡi dao vào cổ Tiểu Thỏ, khuôn mặt lãnh khốc tàn ác tiến lại gần cô, ánh mắt nhìn quét một lượt từ trên xuống dưới, “Đi về phía trước, đưa ta đến một chỗ kín đáo.”
“Nếu như không đi bệnh viện lấy ra viên đạn, anh sẽ vì mất máu quá nhiều mà chết.”
“Nói nhiều!”
Người kia càng thêm ép sát con dao vào cổ Tiểu Thỏ, “Đi mau!”
Tiểu Thỏ bị người ta kèm chặt hai bên, bị động bước về phía trước vài bước, cảm nhận được tiếng hít thở phía sau càng thêm dồn dập. Trong không gian yên tĩnh đột nhiên vang lên một tiếng ‘bịch’. Tiểu Thỏ quay đầu lại liền trông thấy người kia quỳ một gối dưới đất, bàn tay ôm ngực, lông mày gắt gao nhíu lại một chỗ, con dao trong lòng bàn tay vẫn không ngừng vung lên, “Cô, lại đây đỡ ta.”
Tiểu Thỏ mím môi do dự đi tới bên cạnh hắn, sau một lúc, đôi tay nhỏ bé vươn ra nâng hắn dậy, “Rất đau sao? Để tôi thử xem có được hay không?”
Trong lúc nói chuyện, bàn tay bé nhỏ ấm áp hướng về phía bờ vai bị thương của hắn, đặt lên miệng vết thương đang ào ào chảy máu.
“Cô làm gì?” Anh ta vốn đang định nổi giận nhưng lại bị một màn trước mặt làm cho kinh ngạc đến sững sờ.
Trong lòng bàn tay của Tiểu Thỏ phát ra một tầng ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt, dòng nhiệt khí ấm áp cũng theo đó mà từ từ chảy xuống, trong nháy mắt, hắn thấy một viên đạn từ miệng vết thương cấp tốc bay ra ngoài, còn Tiểu Thỏ lúc này trên trán đã lấm tấm mồ hôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.