Chương 103: Không đội trời chung (5)
Nhàn Vân Nhiễm Nguyệt
22/11/2014
Thật muốn phá hủy hoàn toàn khuôn mặt tươi cười rạng rỡ này.
Bên môi Agger Las hiện lên một đường cong lạnh lẽo.
Tiểu Thỏ nghe thấy hai tiếng ‘Diễm Hoàng’, âm thầm vểnh hai cái tai nhỏ nhắn, không hề hé môi.
Thư kí Carlin nghiêm túc nói, “Dường như Diễm Hoàng rất để ý đến sự an nguy của vị tiểu thư Y Tiểu Thỏ này, hắn phái một đội hải quân tinh nhuệ lùng sục không ngừng trên biển suốt hai mươi tư giờ để tìm kiếm tung tích của cô ta.”
Bàn tay đang cầm chiếc ly của Agger Las hơi sững lại, bên môi hiện lên một nụ cười lạnh, “Thì ra, đây mới là người trong lòng của anh trai.”
Anh ấy đang tìm mình! Anh ấy đang tìm mình! Tiểu Thỏ nghe được tin tức đó, liền vui mừng thiếu chút nữa nhảy dựng lên khoa tay múa chân liên hồi. Nhưng cô lập tức yên tĩnh trở lại, cái đầu nhỏ lúc này cũng không ngốc đến mức thiếu suy nghĩ như vậy. Cô nhận thấy người tên Agger Las kia hình như không có ý tốt đối với Tiểu Trạc.
Lúc đó, thanh âm lạnh nhạt, ánh mắt bén nhọn, giống như… rất căm thù Tiểu Trạc.
“Hôm ấy, vị tiểu thư Y Tiểu Thỏ này cùng ở trên du thuyền với công chúa Sasar, sau đó liền mất tích.”
“Sasar nói như thế nào?”
“Đã hỏi qua công chúa Sasar, cô ấy nói khi ấy Y Tiểu Thỏ rơi xuống biển sau liền không thấy đâu, có khả năng đã chết đuối.”
“Chết đuối?” Agger Las thất vọng lẩm bẩm, “Vốn dĩ còn định dùng cô ta để làm mồi nhử, dụ dỗ Irenaeus mắc câu, xem ra không được rồi.”
Tiểu Thỏ âm thầm nắm chặt bàn tay, trong lòng hung hăng mắng to: ‘Đồ hèn hạ biến thái, đi chết đi!’
“Hiện tại hắn có động tĩnh gì không?”
“Không biết vì sao Diễm Hoàng bệ hạ lại đột nhiên động thủ điều tra hòn đảo này của chúng ta.”
“Vậy sao?” Agger Las nhíu nhíu mày, “Chỉ có bấy nhiêu, không có thêm gì khác?”
“Trước mắt chỉ có chừng đó thông tin.”
“Được rồi, tiếp tục điều ra, thuận tiện tìm hiểu xem cô gái tên Y Tiểu Thỏ rốt cuộc đã chết hay chưa, xảy ra tình huống gì, lập tức thông báo cho ta.”
“Vâng, bệ hạ.” Carlin gật đầu, xoay người mở cửa.
Kaka Lucy xuất hiện ở cửa, cả người chỉ khoác áo choàng tắm, đôi chân trắng nõn lộ ra ngoài không khí, vạn phần quyến rũ bước về phía Agger Las.
Agger Las cầm ly rượu, trong đôi mắt hiện lên một tia hứng thú.
Carlin xoay người hơi hơi cúi đầu, định đi ra ngoài.
Agger Las lên tiếng, “Đợi đã, gửi cho văn phòng của nữ vương một phần thông tin về chuyện công chúa Sasar gặp được hải tặc ở đảo Mạc Lý, kèm theo cả ảnh chụp bộ dáng vô cùng thảm hại của công chúa ở trên boong thuyền nữa.”
“Vâng, thưa bệ hạ.”
Agger Las cười vui vẻ, nâng chén, “Đây là lúc anh trai nên sứt đầu mẻ trán một phen.”
Tiểu Thỏ gắt gao nắm chặt bàn tay, nếu ánh mắt có thể giết người, Agger Las không biết đã chết bao nhiêu lần.
Kaka Lucy thản nhiên ngồi lên đùi Agger Las, hai tay ôm lấy cổ hắn, “Bệ hạ, người thật xấu, buổi sáng nói tới chỗ em, sao tận lúc này vẫn không đến, người muốn em chờ đến chết sao?”
“Không phải ta đang bận việc sao.” Agger Las hơi híp mắt, bàn tay nhéo khuôn mặt mềm mại của cô ta.
“Ưm~~ người ta không cho phép a, rốt cuộc có việc gì bận mà bệ hạ có thể lật lọng, nói chuyện không giữ lời.”
“Đúng là tiểu dâm phụ, đều đã chuẩn bị tốt rồi sao?” Bàn tay Agger Las chậm rãi tìm tòi, khóe môi khẽ nhếch.
Cô gái đã sớm mềm nhũn trong vòng ôm ngập tràn hơi thở mê người.
Agger Las đứng dậy, bế theo Kaka Lucy, sải bước đi về phía giường lớn.
Lucy hét lớn một tiếng, cả người bị hắn đè xuống dưới.
Cái miệng nhỏ nhắn của Tiểu Thỏ mở lớn, ngơ ngác nhìn bọn họ, họ muốn làm gì? Chẳng lẽ hai người kia không thấy trong này còn có nhi đồng hay sao? Cứ như thế công khai vận động?
Tiểu Thỏ dùng sức bịt lại hai lỗ tai, thế nhưng tiếng hét chói tai đầy hưng phấn của cô gái kia vẫn không ngừng dội vào đầu Tiểu Thỏ.
Tiểu Thỏ nhịn không được cảm thấy buồn nôn, ôm chặt lấy cái đầu nhỏ nhắn, cuộn người rúc vào một góc lồng sắt.
Quá ghê tởm!
Vô cùng ghê tởm!
Đồ biến thái! Từ đáy lòng, Tiểu Thỏ hoàn toàn khinh bỉ hắn triệt để!
*****
Điện thoại của nữ vương nước Y dường như muốn khủng bố đường dây liên lạc của Văn Trạc, hắn dứt khoát đứng dậy đi ra bên ngoài hít thở không khí.
Tiểu Thỏ mất tích đã gần ba mươi sáu giờ, tâm trạng của hắn càng ngày càng nặng nề, hơi đâu mà rảnh rỗi lo chuyện của công chúa Sasar.
“Nghe nói nữ vương nhận được hình ảnh công chúa Sasar bị lăng nhục ở trên du thuyền, chuyện này nên sử lý thế nào, thưa bệ hạ?” Tô Lợi Văn bước theo phía sau hắn, lên tiếng hỏi.
“Tô Lợi Văn, lòng ta lúc này đang rất loạn.”
“Xin bệ hạ bớt đau buồn, người nên chú ý thân thể của mình.”
“Chuyện này không đơn giản như vậy.” Alvin nói, “Khi chúng ta đến đó, trên du thuyền chỉ còn lại vài cái xác, ai có thể chụp được những bức ảnh kia?”
Đôi mắt Tô Lợi Văn chợt lóe sáng, “Ý của Alvin thiếu gia là, người gửi những bức ảnh đó, và người đã bắt công chúa Sasar cùng Tiểu Thỏ tiểu thư là một.”
“Đây chỉ là phán đoán của tôi, cho đến giờ vẫn chưa thể xác thực, hai người này có liên quan đến nhau hay không.”
Mạc Tư cầm một tập văn kiện vội vàng tiến lại gần, “Bệ hạ, chính phủ nước Y gửi công hàm chất vấn, họ tỏ vẻ kháng nghị mạnh mẽ đối với quốc gia chúng ta.”
Văn Trạc phất phất tay, “Tùy bọn họ đi.”
“Không trả lời sao?”
“Không cần.”
“Irenaeus.” Miceli và Chapelle cùng nhau chạy về hướng này, “Có manh mối.”
“Mau nói!” Văn Trạc kích động cầm lấy tay áo của Miceli.
“Người mua đảo Đức lúc ấy là một thương nhân nước Y, họ Địch, có điều một năm trước hắn ta đã chết do bị ngã từ trên cao xuống.”
Khuôn mặt vui mừng của Văn Trạc bỗng chốc trở nên buồn bã, “Người đã chết còn biết được gì?”
“Cậu đừng nản lòng.” Chapelle cười nói, “Trong quá trình điều tra, chúng tôi còn phát hiện ra một điều quan trọng. Thì ra người này cùng bệ ha Agger Las của Băng quốc từng có một thời gian thường xuyên qua lại vói nhau.”
“Agger Las?”
Bên môi Agger Las hiện lên một đường cong lạnh lẽo.
Tiểu Thỏ nghe thấy hai tiếng ‘Diễm Hoàng’, âm thầm vểnh hai cái tai nhỏ nhắn, không hề hé môi.
Thư kí Carlin nghiêm túc nói, “Dường như Diễm Hoàng rất để ý đến sự an nguy của vị tiểu thư Y Tiểu Thỏ này, hắn phái một đội hải quân tinh nhuệ lùng sục không ngừng trên biển suốt hai mươi tư giờ để tìm kiếm tung tích của cô ta.”
Bàn tay đang cầm chiếc ly của Agger Las hơi sững lại, bên môi hiện lên một nụ cười lạnh, “Thì ra, đây mới là người trong lòng của anh trai.”
Anh ấy đang tìm mình! Anh ấy đang tìm mình! Tiểu Thỏ nghe được tin tức đó, liền vui mừng thiếu chút nữa nhảy dựng lên khoa tay múa chân liên hồi. Nhưng cô lập tức yên tĩnh trở lại, cái đầu nhỏ lúc này cũng không ngốc đến mức thiếu suy nghĩ như vậy. Cô nhận thấy người tên Agger Las kia hình như không có ý tốt đối với Tiểu Trạc.
Lúc đó, thanh âm lạnh nhạt, ánh mắt bén nhọn, giống như… rất căm thù Tiểu Trạc.
“Hôm ấy, vị tiểu thư Y Tiểu Thỏ này cùng ở trên du thuyền với công chúa Sasar, sau đó liền mất tích.”
“Sasar nói như thế nào?”
“Đã hỏi qua công chúa Sasar, cô ấy nói khi ấy Y Tiểu Thỏ rơi xuống biển sau liền không thấy đâu, có khả năng đã chết đuối.”
“Chết đuối?” Agger Las thất vọng lẩm bẩm, “Vốn dĩ còn định dùng cô ta để làm mồi nhử, dụ dỗ Irenaeus mắc câu, xem ra không được rồi.”
Tiểu Thỏ âm thầm nắm chặt bàn tay, trong lòng hung hăng mắng to: ‘Đồ hèn hạ biến thái, đi chết đi!’
“Hiện tại hắn có động tĩnh gì không?”
“Không biết vì sao Diễm Hoàng bệ hạ lại đột nhiên động thủ điều tra hòn đảo này của chúng ta.”
“Vậy sao?” Agger Las nhíu nhíu mày, “Chỉ có bấy nhiêu, không có thêm gì khác?”
“Trước mắt chỉ có chừng đó thông tin.”
“Được rồi, tiếp tục điều ra, thuận tiện tìm hiểu xem cô gái tên Y Tiểu Thỏ rốt cuộc đã chết hay chưa, xảy ra tình huống gì, lập tức thông báo cho ta.”
“Vâng, bệ hạ.” Carlin gật đầu, xoay người mở cửa.
Kaka Lucy xuất hiện ở cửa, cả người chỉ khoác áo choàng tắm, đôi chân trắng nõn lộ ra ngoài không khí, vạn phần quyến rũ bước về phía Agger Las.
Agger Las cầm ly rượu, trong đôi mắt hiện lên một tia hứng thú.
Carlin xoay người hơi hơi cúi đầu, định đi ra ngoài.
Agger Las lên tiếng, “Đợi đã, gửi cho văn phòng của nữ vương một phần thông tin về chuyện công chúa Sasar gặp được hải tặc ở đảo Mạc Lý, kèm theo cả ảnh chụp bộ dáng vô cùng thảm hại của công chúa ở trên boong thuyền nữa.”
“Vâng, thưa bệ hạ.”
Agger Las cười vui vẻ, nâng chén, “Đây là lúc anh trai nên sứt đầu mẻ trán một phen.”
Tiểu Thỏ gắt gao nắm chặt bàn tay, nếu ánh mắt có thể giết người, Agger Las không biết đã chết bao nhiêu lần.
Kaka Lucy thản nhiên ngồi lên đùi Agger Las, hai tay ôm lấy cổ hắn, “Bệ hạ, người thật xấu, buổi sáng nói tới chỗ em, sao tận lúc này vẫn không đến, người muốn em chờ đến chết sao?”
“Không phải ta đang bận việc sao.” Agger Las hơi híp mắt, bàn tay nhéo khuôn mặt mềm mại của cô ta.
“Ưm~~ người ta không cho phép a, rốt cuộc có việc gì bận mà bệ hạ có thể lật lọng, nói chuyện không giữ lời.”
“Đúng là tiểu dâm phụ, đều đã chuẩn bị tốt rồi sao?” Bàn tay Agger Las chậm rãi tìm tòi, khóe môi khẽ nhếch.
Cô gái đã sớm mềm nhũn trong vòng ôm ngập tràn hơi thở mê người.
Agger Las đứng dậy, bế theo Kaka Lucy, sải bước đi về phía giường lớn.
Lucy hét lớn một tiếng, cả người bị hắn đè xuống dưới.
Cái miệng nhỏ nhắn của Tiểu Thỏ mở lớn, ngơ ngác nhìn bọn họ, họ muốn làm gì? Chẳng lẽ hai người kia không thấy trong này còn có nhi đồng hay sao? Cứ như thế công khai vận động?
Tiểu Thỏ dùng sức bịt lại hai lỗ tai, thế nhưng tiếng hét chói tai đầy hưng phấn của cô gái kia vẫn không ngừng dội vào đầu Tiểu Thỏ.
Tiểu Thỏ nhịn không được cảm thấy buồn nôn, ôm chặt lấy cái đầu nhỏ nhắn, cuộn người rúc vào một góc lồng sắt.
Quá ghê tởm!
Vô cùng ghê tởm!
Đồ biến thái! Từ đáy lòng, Tiểu Thỏ hoàn toàn khinh bỉ hắn triệt để!
*****
Điện thoại của nữ vương nước Y dường như muốn khủng bố đường dây liên lạc của Văn Trạc, hắn dứt khoát đứng dậy đi ra bên ngoài hít thở không khí.
Tiểu Thỏ mất tích đã gần ba mươi sáu giờ, tâm trạng của hắn càng ngày càng nặng nề, hơi đâu mà rảnh rỗi lo chuyện của công chúa Sasar.
“Nghe nói nữ vương nhận được hình ảnh công chúa Sasar bị lăng nhục ở trên du thuyền, chuyện này nên sử lý thế nào, thưa bệ hạ?” Tô Lợi Văn bước theo phía sau hắn, lên tiếng hỏi.
“Tô Lợi Văn, lòng ta lúc này đang rất loạn.”
“Xin bệ hạ bớt đau buồn, người nên chú ý thân thể của mình.”
“Chuyện này không đơn giản như vậy.” Alvin nói, “Khi chúng ta đến đó, trên du thuyền chỉ còn lại vài cái xác, ai có thể chụp được những bức ảnh kia?”
Đôi mắt Tô Lợi Văn chợt lóe sáng, “Ý của Alvin thiếu gia là, người gửi những bức ảnh đó, và người đã bắt công chúa Sasar cùng Tiểu Thỏ tiểu thư là một.”
“Đây chỉ là phán đoán của tôi, cho đến giờ vẫn chưa thể xác thực, hai người này có liên quan đến nhau hay không.”
Mạc Tư cầm một tập văn kiện vội vàng tiến lại gần, “Bệ hạ, chính phủ nước Y gửi công hàm chất vấn, họ tỏ vẻ kháng nghị mạnh mẽ đối với quốc gia chúng ta.”
Văn Trạc phất phất tay, “Tùy bọn họ đi.”
“Không trả lời sao?”
“Không cần.”
“Irenaeus.” Miceli và Chapelle cùng nhau chạy về hướng này, “Có manh mối.”
“Mau nói!” Văn Trạc kích động cầm lấy tay áo của Miceli.
“Người mua đảo Đức lúc ấy là một thương nhân nước Y, họ Địch, có điều một năm trước hắn ta đã chết do bị ngã từ trên cao xuống.”
Khuôn mặt vui mừng của Văn Trạc bỗng chốc trở nên buồn bã, “Người đã chết còn biết được gì?”
“Cậu đừng nản lòng.” Chapelle cười nói, “Trong quá trình điều tra, chúng tôi còn phát hiện ra một điều quan trọng. Thì ra người này cùng bệ ha Agger Las của Băng quốc từng có một thời gian thường xuyên qua lại vói nhau.”
“Agger Las?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.