Chương 30: Không phải truyền thuyết
Nhàn Vân Nhiễm Nguyệt
21/11/2014
“Được rồi, chúng ta
nên xuất phát thôi.” Hoàng Phủ Văn Trạc đứng dậy túm lấy Tiểu Thỏ, thản
nhiên nhìn Ngải Thụy Khắc Tư liếc mắt một cái, “Cùng Kim tiên sinh tạm
biệt đi.”
Tiểu Thỏ hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn bất mãn nhìn Ngải Thụy Khắc Tư, “Tôi phải đi.”
“Trông cô ấy giống như không tình nguyện đi cùng cậu thì phải?” Ngải Thụy Khắc Tư khiêu khích liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Văn Trạc.
Tiểu Thỏ ủng hộ chính nghĩa liên tiếp gật đầu.
Hoàng Phủ Văn Trạc chụp nhẹ lấy cái gáy của Tiểu Thỏ, hung hăng trừng mắt với cô, “Gật cái gì mà gật, đi thôi! Em đừng đơn thuần như vậy, sẽ dễ dàng bị người khác lừa! Người ta nói cái gì liền gật đầu cái đó, đến khi bị người ta bán đi thì đừng hi vọng tôi sẽ tới cứu.”
Tiểu Thỏ bày ra dáng vẻ khổ sở cắn môi liếc nhìn Ngải Thụy Khắc Tư, người kia liền bật cười, âm thầm kín đáo đưa cho cô một cái danh thiếp, biểu tình câu hồn nháy mắt mấy cái, “Cậu ta có rất nhiều tiền, đi theo cậu ta em sẽ không bị lỗ vốn. Nếu như gặp chuyện gì khó khăn, cứ gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ tới cứu em.” Nói xong, liền không nhìn Hoàng Phủ Văn Trạc khuôn mặt tuấn tú đang đen lại, thẳng lưng xoay người rời đi.
Đi chưa được ba bước, yêu nghiệt kia lại quay đầu lại hướng Tiểu Thỏ nháy nháy mắt, bàn tay làm một cái động tác gọi điện thoại, “Vô luận tôi ở đâu cũng đều luôn nhớ tới Tiểu Thỏ.”
Bạn Tiểu Thỏ nào đó khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên đỏ bừng. Thạch hóa!
Sau khi Tô Lợi Văn sắp xếp mọi chuyện thỏa đáng, chiếc chuyên cơ sang trọng của Văn Trạc đã an ổn cất cánh lúc ba giờ chiều.
Bây giờ mấy người đang ngồi ở trong một khoang thuyền xa hoa.
Văn Trạc một tay cầm tách cà phê, cau mày.
“Bệ hạ, tam thiếu gia nhà họ Kim đột nhiên xuất hiện ở đây, có thể hay không…” Tô Lợi Văn tiến sát lại gần lỗ tai Hoàng Phủ Văn Trạc nói nhỏ.
“Sẽ không.” Văn Trạc buông chén cà phê, ngón tay khẽ mân đôi môi mỏng, hừ lạnh, “Ta biết hắn vì sao lại ở chỗ này. Nghe nói đảo chủ đảo X có ý định xuất khẩu dầu mỏ sang nước Z, nhà họ Kim là tới đàm phán.”
“Nói như vậy rủi ro ở trên máy bay lúc ấy cùng với bọn họ không quan hệ?”
“Cái đó cũng không chắc.” Hoàng Phủ Văn Trạc hừ một tiếng, “Trên đời này người hi vọng ta bỏ mạng thật sự rất nhiều.”
Ngẩng mặt lên liền gặp Tiểu Thỏ nhảy từ phía ngoài đi vào, sợ hãi liếc Hoàng Phủ Văn Trạc một cái, ngoan ngoãn ngòi vào ghế đối diện.
Hoàng Phủ Văn Trạc nhìn thấy nha đầu kia, lông mày không tự chủ nhíu lại một chỗ, bàn tay với lấy một quyển tạp chí để lên đầu gối của cô, “Nhìn xem.”
“Cái gì?”
“Ba anh em nhà họ Kim ở đảo X kia cũng không tốt đẹp gì, không phải là người mà em có thể thân thiết, cho nên… đem cái danh thiếp kia hủy đi.”
“Danh thiếp gi?”
“Vừa rồi người kia nhét vào trong tay của em đấy thôi, đừng cho là tôi không nhìn thấy gì.” Hoàng Phủ Văn Trạc khuôn mặt đen sì nghiêm lại, “Sinh hoạt cá nhân của người kia rất bừa bãi, em ngốc như vậy, cùng với hắn thân thiết tuyệt đối sẽ không phát sinh ra chuyện tốt gì.”
“À, anh nói Gay ca ca.” Tiểu Thỏ đưa tấm danh thiếp ra, “Nhưng mà Gay ca ca nhìn qua…”
“Được rồi.” Danh thiếp bị hủy xong, Hoàng Phủ Văn Trạc vừa lòng gật gật đầu, “Nhớ kĩ từ nay về sau cách xa nhà họ Kim ba mét, những cậu ấm như thế này thích nhất là đùa giỡn những cô nàng ngốc như em.”
“Tôi không phải đồ ngốc.” Tiểu Thỏ tức giận bừng bừng, trợn mắt liếc Văn Trạc một cái, “Chúng ta đang đi đâu vậy?”
“Tiểu thư, chúng ta đang tới thành phố Diễm Đế.”
“A? Đó không phải là vùng đất trong truyền thuyết sao?”
Tiểu Thỏ hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn bất mãn nhìn Ngải Thụy Khắc Tư, “Tôi phải đi.”
“Trông cô ấy giống như không tình nguyện đi cùng cậu thì phải?” Ngải Thụy Khắc Tư khiêu khích liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Văn Trạc.
Tiểu Thỏ ủng hộ chính nghĩa liên tiếp gật đầu.
Hoàng Phủ Văn Trạc chụp nhẹ lấy cái gáy của Tiểu Thỏ, hung hăng trừng mắt với cô, “Gật cái gì mà gật, đi thôi! Em đừng đơn thuần như vậy, sẽ dễ dàng bị người khác lừa! Người ta nói cái gì liền gật đầu cái đó, đến khi bị người ta bán đi thì đừng hi vọng tôi sẽ tới cứu.”
Tiểu Thỏ bày ra dáng vẻ khổ sở cắn môi liếc nhìn Ngải Thụy Khắc Tư, người kia liền bật cười, âm thầm kín đáo đưa cho cô một cái danh thiếp, biểu tình câu hồn nháy mắt mấy cái, “Cậu ta có rất nhiều tiền, đi theo cậu ta em sẽ không bị lỗ vốn. Nếu như gặp chuyện gì khó khăn, cứ gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ tới cứu em.” Nói xong, liền không nhìn Hoàng Phủ Văn Trạc khuôn mặt tuấn tú đang đen lại, thẳng lưng xoay người rời đi.
Đi chưa được ba bước, yêu nghiệt kia lại quay đầu lại hướng Tiểu Thỏ nháy nháy mắt, bàn tay làm một cái động tác gọi điện thoại, “Vô luận tôi ở đâu cũng đều luôn nhớ tới Tiểu Thỏ.”
Bạn Tiểu Thỏ nào đó khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên đỏ bừng. Thạch hóa!
Sau khi Tô Lợi Văn sắp xếp mọi chuyện thỏa đáng, chiếc chuyên cơ sang trọng của Văn Trạc đã an ổn cất cánh lúc ba giờ chiều.
Bây giờ mấy người đang ngồi ở trong một khoang thuyền xa hoa.
Văn Trạc một tay cầm tách cà phê, cau mày.
“Bệ hạ, tam thiếu gia nhà họ Kim đột nhiên xuất hiện ở đây, có thể hay không…” Tô Lợi Văn tiến sát lại gần lỗ tai Hoàng Phủ Văn Trạc nói nhỏ.
“Sẽ không.” Văn Trạc buông chén cà phê, ngón tay khẽ mân đôi môi mỏng, hừ lạnh, “Ta biết hắn vì sao lại ở chỗ này. Nghe nói đảo chủ đảo X có ý định xuất khẩu dầu mỏ sang nước Z, nhà họ Kim là tới đàm phán.”
“Nói như vậy rủi ro ở trên máy bay lúc ấy cùng với bọn họ không quan hệ?”
“Cái đó cũng không chắc.” Hoàng Phủ Văn Trạc hừ một tiếng, “Trên đời này người hi vọng ta bỏ mạng thật sự rất nhiều.”
Ngẩng mặt lên liền gặp Tiểu Thỏ nhảy từ phía ngoài đi vào, sợ hãi liếc Hoàng Phủ Văn Trạc một cái, ngoan ngoãn ngòi vào ghế đối diện.
Hoàng Phủ Văn Trạc nhìn thấy nha đầu kia, lông mày không tự chủ nhíu lại một chỗ, bàn tay với lấy một quyển tạp chí để lên đầu gối của cô, “Nhìn xem.”
“Cái gì?”
“Ba anh em nhà họ Kim ở đảo X kia cũng không tốt đẹp gì, không phải là người mà em có thể thân thiết, cho nên… đem cái danh thiếp kia hủy đi.”
“Danh thiếp gi?”
“Vừa rồi người kia nhét vào trong tay của em đấy thôi, đừng cho là tôi không nhìn thấy gì.” Hoàng Phủ Văn Trạc khuôn mặt đen sì nghiêm lại, “Sinh hoạt cá nhân của người kia rất bừa bãi, em ngốc như vậy, cùng với hắn thân thiết tuyệt đối sẽ không phát sinh ra chuyện tốt gì.”
“À, anh nói Gay ca ca.” Tiểu Thỏ đưa tấm danh thiếp ra, “Nhưng mà Gay ca ca nhìn qua…”
“Được rồi.” Danh thiếp bị hủy xong, Hoàng Phủ Văn Trạc vừa lòng gật gật đầu, “Nhớ kĩ từ nay về sau cách xa nhà họ Kim ba mét, những cậu ấm như thế này thích nhất là đùa giỡn những cô nàng ngốc như em.”
“Tôi không phải đồ ngốc.” Tiểu Thỏ tức giận bừng bừng, trợn mắt liếc Văn Trạc một cái, “Chúng ta đang đi đâu vậy?”
“Tiểu thư, chúng ta đang tới thành phố Diễm Đế.”
“A? Đó không phải là vùng đất trong truyền thuyết sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.