Chương 127: Làm nũng (2)
Nhàn Vân Nhiễm Nguyệt
22/11/2014
“Giọng nói của anh
trai đúng là vẫn luôn bình tĩnh như trước.” Thanh âm lạnh lẽo của Agder
Las truyền đến từ đầu dây bên kia, “Anh trai hành động cũng hoàn hảo
thật đấy, khiến ta lần đầu tiên cảm nhận được thế nào là mùi vị thất
bại.”
“Anh nói ở cung điện có 8 vị trí đặt bom, hẳn là lừa ta.”
“Theo như tính cách lương thiện của anh trai, làm sao có thể làm ra những chuyện như thế này được?”
“Ta đúng là ngu, tới tận bây giờ mới nghĩ ra điều này…”
“Agger Las, rốt cuộc cậu muốn nói cái gì, không cần phải quanh co lòng vòng.” Văn Trạc đi tới gần cửa sổ sát đất, ánh mắt nhìn về phía xa, dừng lại ở vầng sáng rực rỡ nơi bể bơi.
“Ta muốn nói với anh trai một câu, tốt nhất anh nên giám sát bảo bối nhà mình chặt chẽ một chút, cẩn thận một ngày nào đó lại bị ta đoạt mất. Tốt nhất anh trai nên lấy sợi dây xích sắt buộc chặt cô ấy lại, vĩnh viễn đừng để cô ấy rời khỏi phạm vi mà anh nhìn thấy…”
“Agger Las, cậu còn chưa hiểu sao? Tôi không phải là cậu! Tôi sẽ không trói buộc tự do của bất cứ người nào. Tôi thích cô ấy, nhưng sẽ không giam cầm tự do của cô ấy, mà sẽ khiến cô ấy trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời.”
“Dối trá!” Agger Las khẽ cười giễu một tiếng, “Dòng máu đang chảy trong người anh trai có một nửa cũng giống của ta, dục vọng muốn giữ lấy này là do trời sinh. Bây giờ anh có thể phủ nhận, về sau anh sẽ hiểu rõ. Trừ phi sự cố chấp của anh đối với một thứ nào đó vẫn chưa đủ, nếu anh quyết tâm muốn có được cô ấy, nhất định sẽ không từ thủ đoạn.”
“Agger Las, khúc mắc giữa tôi và cậu, đừng làm liên lụy đến những người khác, tôi hi vọng cậu hiểu được điều này.”
“Một ngày nào đó, ta sẽ khiến anh trai trải nghiệm nỗi đau đớn tận xương tủy của ta lúc này. Tất cả những gì anh đã làm với ta, về sau… ta sẽ trả lại cho anh đầy đủ…”
“Agger Las!”
“Hôm nay, ta chính thức tuyên chiến với anh! Về sau, cho dù có phải sử dụng thủ đoạn bẩn thỉu nhất, ta cũng sẽ cướp cho bằng được những thứ là anh quý trọng…”
“Agger Las!”
“Cạch!” Điện thoại bị cắt đứt.
Irenaeus cúi đầu, đăm chiêu nhìn chằm chằm vào di động, nhắm mắt lại, quay đầu nhìn về phía Tiểu Thỏ đang ngủ không yên trên giường.
Ánh mắt, lông mày của cô gái nhỏ co rúm lại, bàn tay nắm chặt. Bên khóe mắt ẩn hiện vài giọt nước mắt trong suốt, trông vừa đáng thương vừa đáng yêu.
Irenaeus tiến lại gần, nghiêng người ngồi xuống bên giường, vươn tay ôm chặt cô vào lòng, vỗ về tấm lưng nhỏ gầy.
Lòng hắn có chút không yên.
Những lời nói vừa rồi của Agger Las giống như thả một quả bom nổ chậm vào tim hắn, thật lâu vẫn không thể bình tĩnh.
Đúng vậy sao?
Đúng vậy sao?
Bản thân mình chẳng khác gì Agger Las?
Không đúng.
Hắn mạnh mẽ lắc đầu, miên man suy nghĩ: Hắn sẽ không nhốt Tiểu Thỏ vào tòa tháp, sẽ không trói buộc sự tự do của Tiểu Thỏ, sẽ làm cho nụ cười luôn nở rộ trên môi cô.
Nhưng…
Nếu hắn đứng ở vị thế của Agger Las.
Hắn thực không dám khẳng định, bản thân mình có thể giống Agger Las như vậy không, sẽ làm ra những việc điên cuồng mà chính hắn cũng không tưởng tượng nổi.
Tiểu Thỏ ỷ lại hắn như vậy, chắc cô ấy sẽ không nỡ rời ra hắn, phải không?
Hắn hoang mang hỏi chính mình một tiếng, gục đầu xuống, áp sát vào trán Tiểu Thỏ, nói khẽ, “Thỏ Thỏ, phải làm như thế nào mới không để em phải chịu tổn thương dù chỉ một chút đây?”
Hắn cụp mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ say, nâng tay xoa nhẹ, “Về sau không thể lại rời khỏi anh.”
Cô không trả lời, coi như đồng ý.
Nặng nề hạ xuống một nụ hôn trên mặt cô, cảm giác mệt mỏi tích tụ từ nhiều ngày nay đột nhiên ùa về.
Irenaeus nhanh chóng cởi giày, trong chốc lát đã leo lên giường nằm cùng Tiểu Thỏ.
Hắn cũng không ngờ, giấc ngủ này lại sâu đến thế, ngay cả khi Tô Lợi Văn chạy tới gõ cửa ba lần cũng không nghe thấy.
Ngày hôm sau, lúc tỉnh lại, Tiểu Thỏ liền bị sự có mặt của Irenaeus hù dọa một hồi.
Thì ra nha đầu kia đã tỉnh lại từ sớm.
Giờ phút này, cô hái nhỏ đang trợn tròn mắt nhìn chằm chằm hắn, không một tiếng động, dáng vẻ vô cùng đáng yêu.
“Sao lại như thế?” Vẻ mặt đúng là quyến rũ người mà.
Trái tim Irenaeus không nhịn được mà xao động, vươn tay ôm chầm lấy Tiểu Thỏ, hôn thật mạnh một cái lên cái miệng đang há hốc, cười hì hì lộ ra hàm rang trắng, lẩm bẩm nói, “Hôm nay vẫn còn chưa đánh răng nha.”
Tiểu Thỏ hoàn toàn ngây ngốc.
Ánh mắt mơ màng một lúc lâu, vất vả lắm mới tìm lại được tiêu cự, dừng lại trên mặt hắn.
Đột nhiên cô vươn cánh tay nhỏ bé, hấp tấp véo mạnh khuôn mặt của hắn.
Irenaeus không biết nên khóc hay nên cười nắm lấy tay cô, xoa xoa cái má bị cô bấu đau, “Sao thế, không phải đang nằm mơ, đau quá!”
“Irenaeus?” Đôi mắt to tròn của Tiểu Thỏ quay tròn một vòng.
“Ừ.” Irenaeus gật gật đầu.
“Irenaeus?”
“Ừ…”
“Irenaeus Irenaeus?”
“Ừ ừ!” Hắn mạnh mẽ gật đầu, vươn tay ôm chặt cô gái nhỏ còn đang ngây ngốc vào trong lòng, xoa xoa mái tóc rối bù của cô, “Đừng gọi nữa, em không có nhìn nhầm, là anh, anh ở ngay trước mắt em, anh đang ôm em, về sau sẽ không bao giờ buông tay ra nữa.”
“Irenaeus!” Tiểu Thỏ ngay lập tức vươn tay về phía hắn, ôm chầm lấy người trước mặt.
Irenaeus ôm lại thân thể mềm mại của cô gái nhỏ, trong lòng âm thầm vui mừng trước sự nhiệt tình bất ngờ này.
Tiểu Thỏ chui vào lòng hắn, cầm tay hắn mãi không chịu buông ra.
Irenaeus không nghĩ tới, xa cách một thời gian ngắn, cô nhóc còn ỷ lại hắn nhiều hơn so với lúc trước, thật đúng là hắn cầu còn không được. Hắn vươn tay nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, nhẹ giọng nói bằng thứ âm thanh dịu dàng nhất, “Lần này ở bên ngoài, em phải chịu không ít thiệt thòi, đúng không?”
“Anh nói ở cung điện có 8 vị trí đặt bom, hẳn là lừa ta.”
“Theo như tính cách lương thiện của anh trai, làm sao có thể làm ra những chuyện như thế này được?”
“Ta đúng là ngu, tới tận bây giờ mới nghĩ ra điều này…”
“Agger Las, rốt cuộc cậu muốn nói cái gì, không cần phải quanh co lòng vòng.” Văn Trạc đi tới gần cửa sổ sát đất, ánh mắt nhìn về phía xa, dừng lại ở vầng sáng rực rỡ nơi bể bơi.
“Ta muốn nói với anh trai một câu, tốt nhất anh nên giám sát bảo bối nhà mình chặt chẽ một chút, cẩn thận một ngày nào đó lại bị ta đoạt mất. Tốt nhất anh trai nên lấy sợi dây xích sắt buộc chặt cô ấy lại, vĩnh viễn đừng để cô ấy rời khỏi phạm vi mà anh nhìn thấy…”
“Agger Las, cậu còn chưa hiểu sao? Tôi không phải là cậu! Tôi sẽ không trói buộc tự do của bất cứ người nào. Tôi thích cô ấy, nhưng sẽ không giam cầm tự do của cô ấy, mà sẽ khiến cô ấy trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời.”
“Dối trá!” Agger Las khẽ cười giễu một tiếng, “Dòng máu đang chảy trong người anh trai có một nửa cũng giống của ta, dục vọng muốn giữ lấy này là do trời sinh. Bây giờ anh có thể phủ nhận, về sau anh sẽ hiểu rõ. Trừ phi sự cố chấp của anh đối với một thứ nào đó vẫn chưa đủ, nếu anh quyết tâm muốn có được cô ấy, nhất định sẽ không từ thủ đoạn.”
“Agger Las, khúc mắc giữa tôi và cậu, đừng làm liên lụy đến những người khác, tôi hi vọng cậu hiểu được điều này.”
“Một ngày nào đó, ta sẽ khiến anh trai trải nghiệm nỗi đau đớn tận xương tủy của ta lúc này. Tất cả những gì anh đã làm với ta, về sau… ta sẽ trả lại cho anh đầy đủ…”
“Agger Las!”
“Hôm nay, ta chính thức tuyên chiến với anh! Về sau, cho dù có phải sử dụng thủ đoạn bẩn thỉu nhất, ta cũng sẽ cướp cho bằng được những thứ là anh quý trọng…”
“Agger Las!”
“Cạch!” Điện thoại bị cắt đứt.
Irenaeus cúi đầu, đăm chiêu nhìn chằm chằm vào di động, nhắm mắt lại, quay đầu nhìn về phía Tiểu Thỏ đang ngủ không yên trên giường.
Ánh mắt, lông mày của cô gái nhỏ co rúm lại, bàn tay nắm chặt. Bên khóe mắt ẩn hiện vài giọt nước mắt trong suốt, trông vừa đáng thương vừa đáng yêu.
Irenaeus tiến lại gần, nghiêng người ngồi xuống bên giường, vươn tay ôm chặt cô vào lòng, vỗ về tấm lưng nhỏ gầy.
Lòng hắn có chút không yên.
Những lời nói vừa rồi của Agger Las giống như thả một quả bom nổ chậm vào tim hắn, thật lâu vẫn không thể bình tĩnh.
Đúng vậy sao?
Đúng vậy sao?
Bản thân mình chẳng khác gì Agger Las?
Không đúng.
Hắn mạnh mẽ lắc đầu, miên man suy nghĩ: Hắn sẽ không nhốt Tiểu Thỏ vào tòa tháp, sẽ không trói buộc sự tự do của Tiểu Thỏ, sẽ làm cho nụ cười luôn nở rộ trên môi cô.
Nhưng…
Nếu hắn đứng ở vị thế của Agger Las.
Hắn thực không dám khẳng định, bản thân mình có thể giống Agger Las như vậy không, sẽ làm ra những việc điên cuồng mà chính hắn cũng không tưởng tượng nổi.
Tiểu Thỏ ỷ lại hắn như vậy, chắc cô ấy sẽ không nỡ rời ra hắn, phải không?
Hắn hoang mang hỏi chính mình một tiếng, gục đầu xuống, áp sát vào trán Tiểu Thỏ, nói khẽ, “Thỏ Thỏ, phải làm như thế nào mới không để em phải chịu tổn thương dù chỉ một chút đây?”
Hắn cụp mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ say, nâng tay xoa nhẹ, “Về sau không thể lại rời khỏi anh.”
Cô không trả lời, coi như đồng ý.
Nặng nề hạ xuống một nụ hôn trên mặt cô, cảm giác mệt mỏi tích tụ từ nhiều ngày nay đột nhiên ùa về.
Irenaeus nhanh chóng cởi giày, trong chốc lát đã leo lên giường nằm cùng Tiểu Thỏ.
Hắn cũng không ngờ, giấc ngủ này lại sâu đến thế, ngay cả khi Tô Lợi Văn chạy tới gõ cửa ba lần cũng không nghe thấy.
Ngày hôm sau, lúc tỉnh lại, Tiểu Thỏ liền bị sự có mặt của Irenaeus hù dọa một hồi.
Thì ra nha đầu kia đã tỉnh lại từ sớm.
Giờ phút này, cô hái nhỏ đang trợn tròn mắt nhìn chằm chằm hắn, không một tiếng động, dáng vẻ vô cùng đáng yêu.
“Sao lại như thế?” Vẻ mặt đúng là quyến rũ người mà.
Trái tim Irenaeus không nhịn được mà xao động, vươn tay ôm chầm lấy Tiểu Thỏ, hôn thật mạnh một cái lên cái miệng đang há hốc, cười hì hì lộ ra hàm rang trắng, lẩm bẩm nói, “Hôm nay vẫn còn chưa đánh răng nha.”
Tiểu Thỏ hoàn toàn ngây ngốc.
Ánh mắt mơ màng một lúc lâu, vất vả lắm mới tìm lại được tiêu cự, dừng lại trên mặt hắn.
Đột nhiên cô vươn cánh tay nhỏ bé, hấp tấp véo mạnh khuôn mặt của hắn.
Irenaeus không biết nên khóc hay nên cười nắm lấy tay cô, xoa xoa cái má bị cô bấu đau, “Sao thế, không phải đang nằm mơ, đau quá!”
“Irenaeus?” Đôi mắt to tròn của Tiểu Thỏ quay tròn một vòng.
“Ừ.” Irenaeus gật gật đầu.
“Irenaeus?”
“Ừ…”
“Irenaeus Irenaeus?”
“Ừ ừ!” Hắn mạnh mẽ gật đầu, vươn tay ôm chặt cô gái nhỏ còn đang ngây ngốc vào trong lòng, xoa xoa mái tóc rối bù của cô, “Đừng gọi nữa, em không có nhìn nhầm, là anh, anh ở ngay trước mắt em, anh đang ôm em, về sau sẽ không bao giờ buông tay ra nữa.”
“Irenaeus!” Tiểu Thỏ ngay lập tức vươn tay về phía hắn, ôm chầm lấy người trước mặt.
Irenaeus ôm lại thân thể mềm mại của cô gái nhỏ, trong lòng âm thầm vui mừng trước sự nhiệt tình bất ngờ này.
Tiểu Thỏ chui vào lòng hắn, cầm tay hắn mãi không chịu buông ra.
Irenaeus không nghĩ tới, xa cách một thời gian ngắn, cô nhóc còn ỷ lại hắn nhiều hơn so với lúc trước, thật đúng là hắn cầu còn không được. Hắn vươn tay nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, nhẹ giọng nói bằng thứ âm thanh dịu dàng nhất, “Lần này ở bên ngoài, em phải chịu không ít thiệt thòi, đúng không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.