Chương 44: Liên minh UA (2)
Nhàn Vân Nhiễm Nguyệt
21/11/2014
“Huyết áp, bình thường!”
“Nhịp tim, bình thường!”
“Trên cánh tay không có vết thương.” Cánh tay nhỏ nhắn bị cầm nắm lật qua lật lại một lúc lâu.
“Tất cả đều bình thường.”
“Bộp.” Một thanh âm vang lên, hòm thuốc bị người nào đó lười biếng đóng lại.
“Irenaeus thật sự là vô cùng kì quái. Một chút thương tích cũng không có mà bắt người ta tới nhìn làm cái gì?”
Chàng trai một tay nâng cằm, đôi mắt xanh biếc nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ trước mặt, mái tóc quăn màu nâu mềm mại khẽ bay nhẹ trong gió, tựa như một bức tranh màu thủy lam, lại giống nước biển sâu thăm thẳm, nhu hòa như tơ lụa mỏng manh, khiến cho bất cứ ai nhìn thấy cũng nhộn nhạo tâm hồn.
Người này… xinh đẹp như một đứa trẻ được tạc bằng đồ sứ, ông trời tạo nên một kẻ như hắn dường như có chút hơi quá đà. Bộ dáng nhu hòa mềm mỏng, nều như hắn không vắt người nằm ngang ở nơi này, khẳng định không ai nhìn ra được tính tình của hắn. Khuôn mặt đẹp đến mức dễ sợ kia, cho dù có muốn nhìn thấy hay không cũng đều khiến cho người khác phải ghen tị.
Tiểu Thỏ cùng hắn mắt lớn trừng mắt nhỏ một lúc lâu mới cố gắng dùng sức giật lại tay áo của mình, mất hứng mở miệng hỏi thăm, “Anh là ai?”
“Cô… Chính là đứa trẻ mà Irenaeus nhận nuôi hay sao?” Nói chuyện cũng không được tự nhiên như vậy, thanh âm sao lại dễ nghe đến thế chứ?
“Tôi đã mười sáu tuổi rồi!” Phẫn hận!
“Cô gái vị thành niên?” Hắn ta vẫn như cũ chống cằm cười tủm tỉm nhìn cô gái nhỏ.
“Ở nước Z của chúng tôi, mười sáu tuổi đã được coi là trưởng thành!”
“”Hình như không phải như vậy.” Anh ta nở một nụ cười vừa cổ quái vừa xấu xa, “Cô đã bị bắt về nuôi ở thành phố Diễm Đế, hiện tại chỉ giống như một đứa trẻ thôi, phải đủ mười tám tổi mới gọi là trưởng thành, hơn nữa không phải là cùng họ với Irenaeus sao?”
“Bộp!” Tiểu Thỏ dùng sức đập mạnh vào bàn đứng bật dậy, nổi giận đùng đùng chạy về phía cửa, giơ tay chỉ ra ngoài, “Này, người kì quái như anh sao lại tới đây, hiện tại mời anh đi ra ngoài!”
“Tôi là bác sĩ, em không biết sao?” Chàng trai tủi thân liếc mắt nhìn Tiểu Thỏ một cái, “Hình như tính tình không tốt lắm thì phải?”
“Tôi không cần bác sĩ gì cả!” Tiểu Thỏ nghếch cao chiếc cằm nhỏ nhắn, “Hiện tại mời anh ra ngoài ngay lập tức, tôi muốn học bài!”
“Em học cái gì?” Hắn giống như một người bị mất dây thần kinh cảm giác, phớt lờ Tiểu Thỏ đang tức giận đùng đùng, chẳng những không nổi xung khi bị đuổi ra khỏi cửa mà trái lại còn cười toe toét hỏi cô.
“Liên quan gì đến anh?” Tiểu Thỏ không khách khí liếc mắt xem thường hắn một cái, lạch bạch chạy tới bên cạnh hắn, túm lấy chàng trai lười biếng kia đứng dậy, “Mau đi ra ngoài nhanh nhanh lên! Nơi này một chút cũng không hoan nghênh anh.”
“Tôi sẽ tủi thân!”
“Tôi không quan tâm anh có tủi thân hay không tủi thân!” Lăn nhanh lên một chút, đồ quái dị đáng ghét!
“Không phải em cũng đối xử với Irenaeus như thế chứ?” Hắn đột nhiên cúi người xuống, ánh mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm Tiểu Thỏ.
“Anh nói gì vậy?” Tiểu Thỏ vô thức nâng cao thanh âm, đôi mắt khẽ đảo loạn một vòng. Người này sao lại dai như đỉa vậy chứ? Thật đáng ghét! Toàn thân lại không ngừng tản mát một mùi hương kì lạ (thực ra giống như mùi trầm hương), khó ngửi muốn chết!
“Nhịp tim, bình thường!”
“Trên cánh tay không có vết thương.” Cánh tay nhỏ nhắn bị cầm nắm lật qua lật lại một lúc lâu.
“Tất cả đều bình thường.”
“Bộp.” Một thanh âm vang lên, hòm thuốc bị người nào đó lười biếng đóng lại.
“Irenaeus thật sự là vô cùng kì quái. Một chút thương tích cũng không có mà bắt người ta tới nhìn làm cái gì?”
Chàng trai một tay nâng cằm, đôi mắt xanh biếc nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ trước mặt, mái tóc quăn màu nâu mềm mại khẽ bay nhẹ trong gió, tựa như một bức tranh màu thủy lam, lại giống nước biển sâu thăm thẳm, nhu hòa như tơ lụa mỏng manh, khiến cho bất cứ ai nhìn thấy cũng nhộn nhạo tâm hồn.
Người này… xinh đẹp như một đứa trẻ được tạc bằng đồ sứ, ông trời tạo nên một kẻ như hắn dường như có chút hơi quá đà. Bộ dáng nhu hòa mềm mỏng, nều như hắn không vắt người nằm ngang ở nơi này, khẳng định không ai nhìn ra được tính tình của hắn. Khuôn mặt đẹp đến mức dễ sợ kia, cho dù có muốn nhìn thấy hay không cũng đều khiến cho người khác phải ghen tị.
Tiểu Thỏ cùng hắn mắt lớn trừng mắt nhỏ một lúc lâu mới cố gắng dùng sức giật lại tay áo của mình, mất hứng mở miệng hỏi thăm, “Anh là ai?”
“Cô… Chính là đứa trẻ mà Irenaeus nhận nuôi hay sao?” Nói chuyện cũng không được tự nhiên như vậy, thanh âm sao lại dễ nghe đến thế chứ?
“Tôi đã mười sáu tuổi rồi!” Phẫn hận!
“Cô gái vị thành niên?” Hắn ta vẫn như cũ chống cằm cười tủm tỉm nhìn cô gái nhỏ.
“Ở nước Z của chúng tôi, mười sáu tuổi đã được coi là trưởng thành!”
“”Hình như không phải như vậy.” Anh ta nở một nụ cười vừa cổ quái vừa xấu xa, “Cô đã bị bắt về nuôi ở thành phố Diễm Đế, hiện tại chỉ giống như một đứa trẻ thôi, phải đủ mười tám tổi mới gọi là trưởng thành, hơn nữa không phải là cùng họ với Irenaeus sao?”
“Bộp!” Tiểu Thỏ dùng sức đập mạnh vào bàn đứng bật dậy, nổi giận đùng đùng chạy về phía cửa, giơ tay chỉ ra ngoài, “Này, người kì quái như anh sao lại tới đây, hiện tại mời anh đi ra ngoài!”
“Tôi là bác sĩ, em không biết sao?” Chàng trai tủi thân liếc mắt nhìn Tiểu Thỏ một cái, “Hình như tính tình không tốt lắm thì phải?”
“Tôi không cần bác sĩ gì cả!” Tiểu Thỏ nghếch cao chiếc cằm nhỏ nhắn, “Hiện tại mời anh ra ngoài ngay lập tức, tôi muốn học bài!”
“Em học cái gì?” Hắn giống như một người bị mất dây thần kinh cảm giác, phớt lờ Tiểu Thỏ đang tức giận đùng đùng, chẳng những không nổi xung khi bị đuổi ra khỏi cửa mà trái lại còn cười toe toét hỏi cô.
“Liên quan gì đến anh?” Tiểu Thỏ không khách khí liếc mắt xem thường hắn một cái, lạch bạch chạy tới bên cạnh hắn, túm lấy chàng trai lười biếng kia đứng dậy, “Mau đi ra ngoài nhanh nhanh lên! Nơi này một chút cũng không hoan nghênh anh.”
“Tôi sẽ tủi thân!”
“Tôi không quan tâm anh có tủi thân hay không tủi thân!” Lăn nhanh lên một chút, đồ quái dị đáng ghét!
“Không phải em cũng đối xử với Irenaeus như thế chứ?” Hắn đột nhiên cúi người xuống, ánh mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm Tiểu Thỏ.
“Anh nói gì vậy?” Tiểu Thỏ vô thức nâng cao thanh âm, đôi mắt khẽ đảo loạn một vòng. Người này sao lại dai như đỉa vậy chứ? Thật đáng ghét! Toàn thân lại không ngừng tản mát một mùi hương kì lạ (thực ra giống như mùi trầm hương), khó ngửi muốn chết!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.