Chương 42: Năng lực trị thương
Nhàn Vân Nhiễm Nguyệt
21/11/2014
“Vâng, bệ hạ.” Tô Lợi Văn bước nhanh theo Hoàng Phủ Văn Trạc, thấp giọng hỏi: “Bệ hạ cứ như
vậy mà buông tha cho Tháp Lệ phu nhân sao?”
“A Cát Bác cũng đã nhận tội, chúng ta hoàn toàn có thể tống Tháp Lệ phu nhân giam vào ngục.”
Kẻ tên A Cát Bác vốn là thủ hạ của cơ trưởng A Lý, trước đó đã nhận chi phiếu của Tháp Lệ phu nhân mà to gan giở trò động tay động chân trên máy bay, trong đêm đó liền trốn khỏi đế quốc chạy sang nước Z. Loại người đáng ngờ như thế này không cần tốn nhiều công sức cũng có thể dễ dàng truy ra. Thành phố Diễm Đế có mạng lưới tình báo dày đặc trên khắp thế giới, một khi hệ thống đã xác định người cần tìm, cho dù hắn ta có bay đến đâu cũng sẽ ngay lập tức bị đào ra cho bằng được.
Bàn tay Văn Trạc đang nắm lấy Tiểu Thỏ thoáng căng thẳng, Tiểu Thỏ đi theo hắn bị chậm lại vài nhịp, vội vã phịch phịch đuổi theo.
“Sao lại đi nhanh như vậy chứ?” Tiểu Thỏ thở hổn hển hỏi.
Văn Trạc dừng lại bước chân, quay đầu nhìn Tô Lợi Văn, “Bảo Chapelle kiểm tra cẩn thận từng ngóc ngách một, nhất là những nơi dễ ẩn náu như mấy chỗ bồn hoa bụi cỏ. Ta không muốn có bất cứ thứ gì kì lạ xuất hiện ở đây…”
“Bệ hạ…”
Văn Trạc vung tay lên, “Ta biết ý của cậu, bất quá bây giờ không phải là lúc đối phó với bà ta! Chờ thêm một thời gian nữa.”
Tô Lợi Văn khẽ nhướn mày, sau đó im lặng không nói gì nữa, tin tưởng cùng phục tùng vô điều kiện chính là chức trách của một thư kí.
Năm ngón tay của Văn Trạc đan chặt vào bàn tay Tiểu Thỏ, hơi nghiêng đầu nhìn chằm chăm vào cô, “Gọi Alvin lại đây xem cho cô ấy, chẳng phải vừa rồi mới bị đánh hai cái sao?”
“A, không có việc gì, tất cả đã phục hồi như ban đầu rồi.” Tiểu Thỏ khoát khoát tay.
“Nhanh như vậy sao?” Văn Trạc kéo cánh tay bé nhỏ lại gần, dùng sức đẩy tay áo lên.
Tiểu Thỏ bĩu môi trừng mắt nhìn người nào đó đang đông tay động chân.
Ánh mắt Văn Trạc dừng lại trên cánh tay mềm mại trắng nõn như ngọc, lông mày hơi nhíu lại, lẩm bẩm, “Vết thương như vậy mà có thể tự động khép lại, hẳn là trên tay sẽ lưu hai dấu đỏ chứ… A? Tốc độ nhanh như vậy sao, thế nhưng liền khỏi hẳn?”
Tiểu Thỏ không khách khí đẩy mạnh Văn Trạc ra, dùng sức kéo tay áo xuống, tức giận bĩu môi xoay người bỏ chạy.
“Ách, sao vậy?” Văn Trạc biểu tình kì quái nhìn theo bóng dáng Tiểu Thỏ đang rời đi.
Tô Lợi Văn ho khan hai tiếng, thanh âm cẩn thận tỉ mỉ nói, “Tiểu thư hẳn là thẹn thùng đi, bệ hạ cũng không hiểu rõ được tâm tư của con gái.”
“Ách.” Văn Trạc liếc nhìn Tô Lợi Văn một cái, “Cũng không phải đang ở thời cổ đại, xem cánh tay một chút sẽ chết sao?”
“Tiểu Thỏ tiểu thư hẳn là một cô gái bảo thủ theo truyền thống, đương nhiên cùng với bệ hạ trước kia… Khụ…” Tô Lợi Văn không cẩn thận nhìn thấy ánh mắt giết người của Văn Trạc đang phóng tới, nửa câu nói còn lại đành phải nuốt vào trong bụng, “kia có chút khác biệt…”
“Nói nhiều làm gì?” Văn Trạc tức giận trừng mắt liếc nhìn Tô Lợi Văn một cái, “Còn không mau đi tìm Chapelle đến kiểm tra?”
“Vâng, bệ hạ.” Tô Lợi Văn làm một cái động tác đứng nghiêm sau đó liền quay đầu bước đi.
“A Cát Bác cũng đã nhận tội, chúng ta hoàn toàn có thể tống Tháp Lệ phu nhân giam vào ngục.”
Kẻ tên A Cát Bác vốn là thủ hạ của cơ trưởng A Lý, trước đó đã nhận chi phiếu của Tháp Lệ phu nhân mà to gan giở trò động tay động chân trên máy bay, trong đêm đó liền trốn khỏi đế quốc chạy sang nước Z. Loại người đáng ngờ như thế này không cần tốn nhiều công sức cũng có thể dễ dàng truy ra. Thành phố Diễm Đế có mạng lưới tình báo dày đặc trên khắp thế giới, một khi hệ thống đã xác định người cần tìm, cho dù hắn ta có bay đến đâu cũng sẽ ngay lập tức bị đào ra cho bằng được.
Bàn tay Văn Trạc đang nắm lấy Tiểu Thỏ thoáng căng thẳng, Tiểu Thỏ đi theo hắn bị chậm lại vài nhịp, vội vã phịch phịch đuổi theo.
“Sao lại đi nhanh như vậy chứ?” Tiểu Thỏ thở hổn hển hỏi.
Văn Trạc dừng lại bước chân, quay đầu nhìn Tô Lợi Văn, “Bảo Chapelle kiểm tra cẩn thận từng ngóc ngách một, nhất là những nơi dễ ẩn náu như mấy chỗ bồn hoa bụi cỏ. Ta không muốn có bất cứ thứ gì kì lạ xuất hiện ở đây…”
“Bệ hạ…”
Văn Trạc vung tay lên, “Ta biết ý của cậu, bất quá bây giờ không phải là lúc đối phó với bà ta! Chờ thêm một thời gian nữa.”
Tô Lợi Văn khẽ nhướn mày, sau đó im lặng không nói gì nữa, tin tưởng cùng phục tùng vô điều kiện chính là chức trách của một thư kí.
Năm ngón tay của Văn Trạc đan chặt vào bàn tay Tiểu Thỏ, hơi nghiêng đầu nhìn chằm chăm vào cô, “Gọi Alvin lại đây xem cho cô ấy, chẳng phải vừa rồi mới bị đánh hai cái sao?”
“A, không có việc gì, tất cả đã phục hồi như ban đầu rồi.” Tiểu Thỏ khoát khoát tay.
“Nhanh như vậy sao?” Văn Trạc kéo cánh tay bé nhỏ lại gần, dùng sức đẩy tay áo lên.
Tiểu Thỏ bĩu môi trừng mắt nhìn người nào đó đang đông tay động chân.
Ánh mắt Văn Trạc dừng lại trên cánh tay mềm mại trắng nõn như ngọc, lông mày hơi nhíu lại, lẩm bẩm, “Vết thương như vậy mà có thể tự động khép lại, hẳn là trên tay sẽ lưu hai dấu đỏ chứ… A? Tốc độ nhanh như vậy sao, thế nhưng liền khỏi hẳn?”
Tiểu Thỏ không khách khí đẩy mạnh Văn Trạc ra, dùng sức kéo tay áo xuống, tức giận bĩu môi xoay người bỏ chạy.
“Ách, sao vậy?” Văn Trạc biểu tình kì quái nhìn theo bóng dáng Tiểu Thỏ đang rời đi.
Tô Lợi Văn ho khan hai tiếng, thanh âm cẩn thận tỉ mỉ nói, “Tiểu thư hẳn là thẹn thùng đi, bệ hạ cũng không hiểu rõ được tâm tư của con gái.”
“Ách.” Văn Trạc liếc nhìn Tô Lợi Văn một cái, “Cũng không phải đang ở thời cổ đại, xem cánh tay một chút sẽ chết sao?”
“Tiểu Thỏ tiểu thư hẳn là một cô gái bảo thủ theo truyền thống, đương nhiên cùng với bệ hạ trước kia… Khụ…” Tô Lợi Văn không cẩn thận nhìn thấy ánh mắt giết người của Văn Trạc đang phóng tới, nửa câu nói còn lại đành phải nuốt vào trong bụng, “kia có chút khác biệt…”
“Nói nhiều làm gì?” Văn Trạc tức giận trừng mắt liếc nhìn Tô Lợi Văn một cái, “Còn không mau đi tìm Chapelle đến kiểm tra?”
“Vâng, bệ hạ.” Tô Lợi Văn làm một cái động tác đứng nghiêm sau đó liền quay đầu bước đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.