Chương 80: Nhiệm vụ (2)
Nhàn Vân Nhiễm Nguyệt
21/11/2014
“Gạt người!” Một đám
học sinh nữ líu ra líu ríu vây xung quanh Tiểu Thỏ, cô một câu tôi một
câu, tranh nhau nói, “Y Tiểu Thỏ có phải đang hẹn hò với Alvin thiếu gia không?”
“Đương nhiên không có!” Tiểu Thỏ trừng lớn mắt, vội vã lắc đầu, “Sao mọi người lại nghĩ như vậy chứ?”
“Bởi vì Alvin thiếu gia dường như rất che chở cho cậu nha.”
“Cái này…”
“Y Tiểu Thỏ có bạn trai không?”
Tiểu Thỏ liều mạng lắc đầu, trong lòng bất giác xẹt qua hình ảnh một đôi mắt đen láy sâu thăm thẳm, khuôn mặt tuấn tú ẩn chứa ý cười tà ác, còn có… những nụ hôn nồng nhiệt dễ dàng làm cho trái tim của cô loạn nhịp, cả người run rẩy mềm nhũn.
Tiểu Thỏ vô thức đưa tay xoa xoa môi, thở phì phì hung hăng đem bóng dáng vừa mới xuất hiện đá bay ra ngoài! Đồ đáng ghét, luôn chiếm lấy một vị trí quan trọng trong lòng Tiểu Thỏ, hại cô thường xuyên thất thần, bất giác nhớ lại hương vị mê người của hắn!
Thật không thể hiểu nổi tâm trạng lúc này là thế nào, mỗi khi nhớ tới anh ta, trong lòng lại cảm thấy thật dễ chịu.
Tiểu Thỏ chống cằm mờ mịt nhìn về phía trước, gần đây cô thường xuyên vô duyên vô cớ nhớ đến tên đáng ghét kia, giống như bây giờ, những lúc im lặng, trong đầu không hiểu sao lại hiện lên dáng vẻ tươi cười sủng nịch đầy bá đạo của hắn.
Dường như… Hơi ấm truyền đến từ những ngón tay của ngày hôm qua vẫn còn quanh quẩn trên gò má…
“Rầm!” Chiếc bàn nhỏ đột nhiên chấn động dữ dội.
Tiểu Thỏ vội vàng giơ tay đỡ lấy cốc nước đang nghiêng ngả, ngước mắt lên nhìn liền bắt gặp Kim Nhàn Nhã đang đi qua trước mặt mình, đã vậy còn thuận tiện đá một cái thật mạnh vào chiếc bàn.
Tiểu Thỏ căm tức nhìn chằm chằm vào cô ta, ánh mắt chuyên chú trông theo từng bước chân đang di chuyển đến dãy bàn bên cạnh, sau đó dừng lại ở hàng ghế thứ tư.
Mấy cô nàng lắm chuyện vốn dĩ đang vây xung quanh Tiểu Thỏ ngay lập tức giống như lũ ruồi bọ bâu lại phía Kim Nhàn Nhã, lao xao ồn ào kêu lên, “Bạn học Kim Nhàn Nhã, cậu đã biết gì chưa? Tà Hoàng bệ hạ đêm qua ở hội quán bán đấu giá Vidolin DM đã trả những hơn năm nghìn vạn để lấy về một chiếc vòng cổ bằng kim cương, không những vậy còn đưa cho cô nàng người mẫu số một của nước Y, cô gái may mắn đó không phải ai khác chính là tiểu thư Kaka Lucy.”
Gương mặt tươi tắn của Kim Nhàn Nhã đột nhiên trầm xuống.
Trầm Quyên chen chúc vào bức tường người đang vây xung quanh Kim Nhàn Nhã, vẻ mặt khó hiểu hỏi cô ta, “Bạn học Kim Nhàn Nhã, cậu không phải là vị hôn thê của Tà Hoàng bệ hạ sao, chẳng lẽ cậu không biết chuyện này? Trên trang nhất của các báo hôm nay đều đăng hình chụp vô cùng thân mật của hai người họ, rất lớn đấy! Cậu… một chút cũng không cảm thấy khó chịu hay sao?”
“Cô nàng Kaka Lucy kia gần đây rất may mắn nha! Đi theo Tà Hoàng bệ ra ra ra vào vào, những bức ảnh của cô ta cùng với bệ hạ còn đăng trên các tờ báo lớn! Lúc này, vì làm cho cô ta vui, bệ hạ còn tặng cả trang sức quý giá đó nữa, quả thực rất hạnh phúc!”
“Rầm!” Kim Nhàn Nhã dùng sức đập mạnh vào bàn, đứng dậy, ánh mắt ngập tràn căm tức nhìn quét qua mấy cô nàng lắm chuyện kia một vòng, sau đó đột nhiên dừng lại ở phía Tiểu Thỏ đang một tay chống cằm, trên môi còn ẩn ẩn ý cười.
Cơn tức giận nhất thời không khống chế được cứ thế tràn ra ngoài, Kim Nhàn Nhã vội vã đẩy những người khác ra, trực tiếp đi tới trước mặt Tiểu Thỏ, hung hăng vỗ lên mặt bàn, “Có phải cô thấy rất đáng cười có phải không? Ở trong lòng vụng trộm cười nhạo người khác khiến cô cảm thấy rất đắc ý đúng hay không?”
Tiểu Thỏ thật ra đang chống cằm nghĩ tới cảnh tượng đồ Irenaeus đáng ghét kia sáng sớm nay hé ra bản mặt ngái ngủ buồn cười như con mèo ngốc, nhớ lại dáng vẻ anh ta mơ mơ màng màng từ trên giường thức dậy, nghiêng ngả lảo đảo chui vào WC.
Từ khi Tiểu Thỏ bị tên bệ hạ nào đó ép buộc ở lại trong phòng, nằm cùng giường xong, hiện tại ngày nào cô cũng phải ngủ cùng với hắn! Vốn dĩ hai người là cùng phòng khác giường, nay lại trở thành cùng phòng lại cùng giường, hơn nữa bất luận Tiểu Thỏ có kháng nghị phản đối đến thế nào đều bị người nào đó làm ngơ triệt để…
Đối với tên bá đạo kia, Tiểu Thỏ thật sự không thể nói lại được, có điều mỗi buổi sáng sớm vừa mới mở mắt lại có thể trông thấy khuôn mặt tuấn tú ở ngay bên cạnh, tâm tình cũng trở nên vui vẻ vô cùng.
Tiểu Thỏ như vậy làm sao có thể nghe thấy những lời nói của đám con gái ồn ào ở đằng kia cơ chứ, cô căn bản ngay cả một chữ cũng không hề lọt tai, cho nên càng không thể có chuyện đi cười nhạo về việc xảy ra giữa Kim Nhàn Nhã cùng với vị hôn phu của cô ta được. Cô vốn dĩ vẫn còn đang đắm chìm trong đống hình ảnh buồn cười của bệ hạ vào buổi sáng sớm, nhớ lại lúc Irenaeus nghiêng ngả lảo đảo chạy đến hướng toilet, sau đó lại nhắm mắt chạy về leo lên giường, vốn định vươn tay ôm lấy cô, rút cuộc lại bị Tiểu Thỏ cầm lấy cái gối ôm hình con gấu mèo nhét vào trong lòng hắn, hắn liền cứ thế ôm lấy mà mơ mơ màng màng tiếp tục ngủ…
Thật khó mà tưởng tượng nổi dáng vẻ mơ hồ đáng yêu của Irenaeus lúc này cùng với vẻ mặt hoàng đế bệ hạ khi tỉnh táo đầy sắc bén là một, cho nên Tiểu Thỏ càng nghĩ lại càng cảm thấy khôi hài, nhịn không được toét miệng cười, cô còn đang hối hận không dùng máy quay ghi lại bộ dáng lúc anh ta ngái ngủ, tiếp đó sẽ giấu vào một chỗ để sau này chậm rãi thưởng thức.
Ai ngờ ngay sau đó, bạn học Kim Nhàn Nhã vỗ mạnh vào mặt bàn học đánh cái ‘rầm’.
Tiểu Thỏ vội vàng giơ tay đỡ lấy cốc nước, cảm thấy bản thân mình gần đây hình như toàn phải lặp đi lặp lại động tác này, Kim Nhàn Nhã thực sự rất bạo lực, khiến cho Tiểu Thỏ không thể nào thích nổi cô ta.
“Có phải cô thấy rất đáng cười có phải không? Ở trong lòng vụng trộm cười nhạo người khác khiến cô cảm thấy rất đắc ý đúng hay không?”
“Cô đang làm gì?” Tiểu Thỏ khó hiểu nhìn cô ta.
“Muốn cười nhạo thì đường đường chính chính cười ở trước mặt tôi đây này, đừng có vụng trộm cười ở sau lưng người khác.” Kim Nhàn Nhã phẫn nộ nhìn chằm chằm Tiểu Thỏ, càng trông thấy đôi mắt trong suốt cùng với khuôn mặt nhỏ nhắn vô tội kia, cơn tức giận lại càng tuôn trào.
“Bệnh thần kinh của cậu phát tác à? Tôi cười là việc của tôi, liên quan gì đến cậu?”Tiểu Thỏ cô cũng không phải là cái bao để trút giận, dựa vào cái gì mà khi cô ta cảm thấy bực bội lại chạy đến chỗ này phát tiết cơ chứ?
“Cô không có tư cách cười nhạo tôi!”
Đồ thần kinh!
“Ai đang cười cô! Không cần tự cho mình lúc nào cũng đúng như vậy được không? Tôi căn bản không biết các người đang thảo luận về việc gì, bạn học Kim Nhàn Nhã, chuyện của cô không có liên quan một chút gì đến tôi cả! Tôi cũng không thừa hơi mà đi chõ mũi vào!”Tiểu Thỏ liếc mắt xem thường, tính ngồi xuống.
Kim Nhàn Nhã thẹn quá hóa giận giơ cao tay lên, dùng sức quất mạnh vào khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Tiểu Thỏ.
****
“Mấy người muốn đi đâu?” Người lái xe đội chiếc mũ lưỡi trai quay đầu lại, để lộ ra hàm răng sáng chói.
Hai người đàn ông kẹp sát hai bên phải trái của cậu thiếu niên đang cúi đầu tức giận mở miệng, “Đúng là gặp quỷ, hai cái lốp xe đang ngon lành bỗng dưng nổ hết là sao chứ?”
“Nếu không phải đang vội vã chạy theo thời gian, tao thật muốn ở lại xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
“Đừng nhiều chuyện.” Một gã đeo chiếc kính râm to tướng ngồi bên cạnh lái xe trầm ngâm mở miệng, “Lái xe, đưa chúng ta đến quán rượu Hối Hoa trên đường Bàn Phúc.”
“Vâng!” Hàm răng lòe lòe tỏa sáng!
“Đương nhiên không có!” Tiểu Thỏ trừng lớn mắt, vội vã lắc đầu, “Sao mọi người lại nghĩ như vậy chứ?”
“Bởi vì Alvin thiếu gia dường như rất che chở cho cậu nha.”
“Cái này…”
“Y Tiểu Thỏ có bạn trai không?”
Tiểu Thỏ liều mạng lắc đầu, trong lòng bất giác xẹt qua hình ảnh một đôi mắt đen láy sâu thăm thẳm, khuôn mặt tuấn tú ẩn chứa ý cười tà ác, còn có… những nụ hôn nồng nhiệt dễ dàng làm cho trái tim của cô loạn nhịp, cả người run rẩy mềm nhũn.
Tiểu Thỏ vô thức đưa tay xoa xoa môi, thở phì phì hung hăng đem bóng dáng vừa mới xuất hiện đá bay ra ngoài! Đồ đáng ghét, luôn chiếm lấy một vị trí quan trọng trong lòng Tiểu Thỏ, hại cô thường xuyên thất thần, bất giác nhớ lại hương vị mê người của hắn!
Thật không thể hiểu nổi tâm trạng lúc này là thế nào, mỗi khi nhớ tới anh ta, trong lòng lại cảm thấy thật dễ chịu.
Tiểu Thỏ chống cằm mờ mịt nhìn về phía trước, gần đây cô thường xuyên vô duyên vô cớ nhớ đến tên đáng ghét kia, giống như bây giờ, những lúc im lặng, trong đầu không hiểu sao lại hiện lên dáng vẻ tươi cười sủng nịch đầy bá đạo của hắn.
Dường như… Hơi ấm truyền đến từ những ngón tay của ngày hôm qua vẫn còn quanh quẩn trên gò má…
“Rầm!” Chiếc bàn nhỏ đột nhiên chấn động dữ dội.
Tiểu Thỏ vội vàng giơ tay đỡ lấy cốc nước đang nghiêng ngả, ngước mắt lên nhìn liền bắt gặp Kim Nhàn Nhã đang đi qua trước mặt mình, đã vậy còn thuận tiện đá một cái thật mạnh vào chiếc bàn.
Tiểu Thỏ căm tức nhìn chằm chằm vào cô ta, ánh mắt chuyên chú trông theo từng bước chân đang di chuyển đến dãy bàn bên cạnh, sau đó dừng lại ở hàng ghế thứ tư.
Mấy cô nàng lắm chuyện vốn dĩ đang vây xung quanh Tiểu Thỏ ngay lập tức giống như lũ ruồi bọ bâu lại phía Kim Nhàn Nhã, lao xao ồn ào kêu lên, “Bạn học Kim Nhàn Nhã, cậu đã biết gì chưa? Tà Hoàng bệ hạ đêm qua ở hội quán bán đấu giá Vidolin DM đã trả những hơn năm nghìn vạn để lấy về một chiếc vòng cổ bằng kim cương, không những vậy còn đưa cho cô nàng người mẫu số một của nước Y, cô gái may mắn đó không phải ai khác chính là tiểu thư Kaka Lucy.”
Gương mặt tươi tắn của Kim Nhàn Nhã đột nhiên trầm xuống.
Trầm Quyên chen chúc vào bức tường người đang vây xung quanh Kim Nhàn Nhã, vẻ mặt khó hiểu hỏi cô ta, “Bạn học Kim Nhàn Nhã, cậu không phải là vị hôn thê của Tà Hoàng bệ hạ sao, chẳng lẽ cậu không biết chuyện này? Trên trang nhất của các báo hôm nay đều đăng hình chụp vô cùng thân mật của hai người họ, rất lớn đấy! Cậu… một chút cũng không cảm thấy khó chịu hay sao?”
“Cô nàng Kaka Lucy kia gần đây rất may mắn nha! Đi theo Tà Hoàng bệ ra ra ra vào vào, những bức ảnh của cô ta cùng với bệ hạ còn đăng trên các tờ báo lớn! Lúc này, vì làm cho cô ta vui, bệ hạ còn tặng cả trang sức quý giá đó nữa, quả thực rất hạnh phúc!”
“Rầm!” Kim Nhàn Nhã dùng sức đập mạnh vào bàn, đứng dậy, ánh mắt ngập tràn căm tức nhìn quét qua mấy cô nàng lắm chuyện kia một vòng, sau đó đột nhiên dừng lại ở phía Tiểu Thỏ đang một tay chống cằm, trên môi còn ẩn ẩn ý cười.
Cơn tức giận nhất thời không khống chế được cứ thế tràn ra ngoài, Kim Nhàn Nhã vội vã đẩy những người khác ra, trực tiếp đi tới trước mặt Tiểu Thỏ, hung hăng vỗ lên mặt bàn, “Có phải cô thấy rất đáng cười có phải không? Ở trong lòng vụng trộm cười nhạo người khác khiến cô cảm thấy rất đắc ý đúng hay không?”
Tiểu Thỏ thật ra đang chống cằm nghĩ tới cảnh tượng đồ Irenaeus đáng ghét kia sáng sớm nay hé ra bản mặt ngái ngủ buồn cười như con mèo ngốc, nhớ lại dáng vẻ anh ta mơ mơ màng màng từ trên giường thức dậy, nghiêng ngả lảo đảo chui vào WC.
Từ khi Tiểu Thỏ bị tên bệ hạ nào đó ép buộc ở lại trong phòng, nằm cùng giường xong, hiện tại ngày nào cô cũng phải ngủ cùng với hắn! Vốn dĩ hai người là cùng phòng khác giường, nay lại trở thành cùng phòng lại cùng giường, hơn nữa bất luận Tiểu Thỏ có kháng nghị phản đối đến thế nào đều bị người nào đó làm ngơ triệt để…
Đối với tên bá đạo kia, Tiểu Thỏ thật sự không thể nói lại được, có điều mỗi buổi sáng sớm vừa mới mở mắt lại có thể trông thấy khuôn mặt tuấn tú ở ngay bên cạnh, tâm tình cũng trở nên vui vẻ vô cùng.
Tiểu Thỏ như vậy làm sao có thể nghe thấy những lời nói của đám con gái ồn ào ở đằng kia cơ chứ, cô căn bản ngay cả một chữ cũng không hề lọt tai, cho nên càng không thể có chuyện đi cười nhạo về việc xảy ra giữa Kim Nhàn Nhã cùng với vị hôn phu của cô ta được. Cô vốn dĩ vẫn còn đang đắm chìm trong đống hình ảnh buồn cười của bệ hạ vào buổi sáng sớm, nhớ lại lúc Irenaeus nghiêng ngả lảo đảo chạy đến hướng toilet, sau đó lại nhắm mắt chạy về leo lên giường, vốn định vươn tay ôm lấy cô, rút cuộc lại bị Tiểu Thỏ cầm lấy cái gối ôm hình con gấu mèo nhét vào trong lòng hắn, hắn liền cứ thế ôm lấy mà mơ mơ màng màng tiếp tục ngủ…
Thật khó mà tưởng tượng nổi dáng vẻ mơ hồ đáng yêu của Irenaeus lúc này cùng với vẻ mặt hoàng đế bệ hạ khi tỉnh táo đầy sắc bén là một, cho nên Tiểu Thỏ càng nghĩ lại càng cảm thấy khôi hài, nhịn không được toét miệng cười, cô còn đang hối hận không dùng máy quay ghi lại bộ dáng lúc anh ta ngái ngủ, tiếp đó sẽ giấu vào một chỗ để sau này chậm rãi thưởng thức.
Ai ngờ ngay sau đó, bạn học Kim Nhàn Nhã vỗ mạnh vào mặt bàn học đánh cái ‘rầm’.
Tiểu Thỏ vội vàng giơ tay đỡ lấy cốc nước, cảm thấy bản thân mình gần đây hình như toàn phải lặp đi lặp lại động tác này, Kim Nhàn Nhã thực sự rất bạo lực, khiến cho Tiểu Thỏ không thể nào thích nổi cô ta.
“Có phải cô thấy rất đáng cười có phải không? Ở trong lòng vụng trộm cười nhạo người khác khiến cô cảm thấy rất đắc ý đúng hay không?”
“Cô đang làm gì?” Tiểu Thỏ khó hiểu nhìn cô ta.
“Muốn cười nhạo thì đường đường chính chính cười ở trước mặt tôi đây này, đừng có vụng trộm cười ở sau lưng người khác.” Kim Nhàn Nhã phẫn nộ nhìn chằm chằm Tiểu Thỏ, càng trông thấy đôi mắt trong suốt cùng với khuôn mặt nhỏ nhắn vô tội kia, cơn tức giận lại càng tuôn trào.
“Bệnh thần kinh của cậu phát tác à? Tôi cười là việc của tôi, liên quan gì đến cậu?”Tiểu Thỏ cô cũng không phải là cái bao để trút giận, dựa vào cái gì mà khi cô ta cảm thấy bực bội lại chạy đến chỗ này phát tiết cơ chứ?
“Cô không có tư cách cười nhạo tôi!”
Đồ thần kinh!
“Ai đang cười cô! Không cần tự cho mình lúc nào cũng đúng như vậy được không? Tôi căn bản không biết các người đang thảo luận về việc gì, bạn học Kim Nhàn Nhã, chuyện của cô không có liên quan một chút gì đến tôi cả! Tôi cũng không thừa hơi mà đi chõ mũi vào!”Tiểu Thỏ liếc mắt xem thường, tính ngồi xuống.
Kim Nhàn Nhã thẹn quá hóa giận giơ cao tay lên, dùng sức quất mạnh vào khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Tiểu Thỏ.
****
“Mấy người muốn đi đâu?” Người lái xe đội chiếc mũ lưỡi trai quay đầu lại, để lộ ra hàm răng sáng chói.
Hai người đàn ông kẹp sát hai bên phải trái của cậu thiếu niên đang cúi đầu tức giận mở miệng, “Đúng là gặp quỷ, hai cái lốp xe đang ngon lành bỗng dưng nổ hết là sao chứ?”
“Nếu không phải đang vội vã chạy theo thời gian, tao thật muốn ở lại xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
“Đừng nhiều chuyện.” Một gã đeo chiếc kính râm to tướng ngồi bên cạnh lái xe trầm ngâm mở miệng, “Lái xe, đưa chúng ta đến quán rượu Hối Hoa trên đường Bàn Phúc.”
“Vâng!” Hàm răng lòe lòe tỏa sáng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.