Chương 49: Cò kè mặc cả với hắn
Hàm Tiểu Ngu
08/08/2018
Edit: Dao.
Beta:Hana.
Nhìn bóng dáng của hai người, Giản Hàn Chi đứng ở nơi đó thật lâu không rời đi.
Nghĩ tới một màn ban nãy, hắn nhìn nhìn cánh tay phải bị thương của mình, trong lòng lại có một tia may mắn. May mắn là nàng không bị thương.
-----
Tay Tần Vị Trạch giống như kìm sắt, nắm lấy tay Thập Hoan rời đi.
"Ngươi lại phát điên cái gì?" Thập Hoan ra sức muốn thoát ra khỏi cái tay kia, nhưng nỗ lực nửa ngày lại là phí công.
Hắn lạnh mặt không nói lời nào, một đường áp chế Thập Hoan trở lại tẩm điện của hắn.
"Phanh" một tiếng đóng cửa lại, hắn mới buông tay.
"Nói đi, đêm nay các ngươi đã làm gì? Từng câu từng chữ mà nói cho bổn vương, nếu dám sót một chữ, ngươi tự biết hậu quả." Vị đại ôn thần hướng ghế trên ngồi xuống, ngữ khí tràn ngập uy hiếp.
Thập Hoan vừa xoa cổ tay bị nắm đau vừa nói: "Vương gia nghĩ rằng bọn ta làm cái gì?"
Thành công nhìn thấy tên hồ ly thay đổi sắc mặt, nàng liền hứng thú nói: "Lấy thân phận của Vương gia, sẽ không có khả năng lo lắng cho gã sai vặt là ta. Như vậy thì chỉ có còn một loại khả năng, Vương gia ngài lo lắng cho Giản đại nhân đúng không!"
Nhìn nàng nói bộ dáng đĩnh đạc, khuôn mặt Tần Vị Trạch đen thui. "Ngươi còn dám nói hươu nói vượn, bổn vương sẽ kêu người rút đầu lưỡi ngươi!"
Nàng làm mặt quỷ, cố ý thè lưỡi. Nhìn bộ dáng Tần Vị Trạch tức giận, trong lòng nàng vui vẻ đến nở hoa.
Tức chết Tần Vị Trạch là mục tiêu kế tiếp của nàng!
Nhìn bộ dáng tinh nghịch của nàng, lửa giận của Tần Vị Trạch tiêu bớt một nửa. Chỉ là tưởng tượng đến bọn họ đêm nay ở cạnh bên nhau, hắn vẫn khó có thể bình ổn lửa giận.
Hắn dằn cơn nóng nảy, chậm rãi nói: "Nếu ngươi không nói, đánh cược của chúng ta sẽ hủy bỏ, từ hôm nay trở đi ngươi đừng mơ tưởng lại rời khỏi Vương phủ một bước!"
"Đường đường là Vương gia sao có thể nói không giữ lời vậy chứ!"
"Ở đây đều do bổn vương định đoạt, ngươi có thể làm khó dễ được ta sao?"
Đối với nam nhân này, nàng không thể giảng đạo lý với hắn. Lời nói của hắn rõ ràng bày ra bộ dáng "không phục thì đánh".
Thập Hoan cũng không giận: "Đều nói quân tử "Nhất ngôn cửu đỉnh tứ mã nan truy", nhưng xem ra những lời này không thích hợp Vương gia."
"Vậy quân tử mà ngươi nói là ai, Giản Hàn Chi sao?" Hắn từ trên ghế đứng dậy, từng bước một tới gần Thập Hoan.
Nàng thật sự không rõ tại sao đề tài lại quay về trên người Giản Hàn Chi. Nhìn hắn từng bước một tới gần, cảm giác áp bách quen thuộc kia đã trở lại.
"Ta có thể nói, nhưng ngươi phải đứng ở chỗ đó không được phép nhúc nhích!" Nàng vô cùng không thích hắn tới gần, như thế làm nàng rất không được tự nhiên.
Không thích hắn tới gần sao?
Rõ ràng tối nay nàng cùng Giản Hàn Chi ở gần như vậy, hiện tại vậy mà dám ghét bỏ hắn tới gần.
Hắn rùng mình một cái, một bước nhảy vọt tới trước mặt nàng, vây nàng ở giữa bản thân và vách tường.
Càng không muốn hắn tới gần, vậy hắn càng muốn tới gần nàng hơn.
"Ta có thể nói, nhưng Vương gia phải sắp xếp cho ta đi gặp những cô nương bị hại." Manh mối ngọc bội này tuy rằng bị chặt đứt, nhưng vẫn còn có những cô nương bị hại. Các nàng chắc chắn sẽ cung cấp một ít manh mối về tên hái hoa tặc.
Ánh mắt Tần Vị Trạch có chút tán thưởng, nàng thật đúng là biết thời điểm cùng hắn cò kè mặc cả.
"Được." Hắn sảng khoái đáp ứng.
Thập Hoan vừa mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng ngay sau đó Tần Vị Trạch lại nói tiếp: " Nhưng dưới tình huống có bổn vương ở đó mới được!"
--------
Thành công mà nhìn thấy tên hồ ly thay đổi sắc mặt, nàng liền hứng thú nói: "Lấy thân phận của Vương gia, sẽ không có khả năng lo lắng cho gã sai vặt là ta. Như vậy thì chỉ có còn một loại khả năng, Vương gia ngươi lo lắng cho Giản đại nhân đúng hay không!"
Dao: chết cười, tui đã từng nói tui là một con hủ chưa.:v
Hana: Tui ship TrạchxHàn (~ ̄▽ ̄)~, có thím nào ship với tui không??
Beta:Hana.
Nhìn bóng dáng của hai người, Giản Hàn Chi đứng ở nơi đó thật lâu không rời đi.
Nghĩ tới một màn ban nãy, hắn nhìn nhìn cánh tay phải bị thương của mình, trong lòng lại có một tia may mắn. May mắn là nàng không bị thương.
-----
Tay Tần Vị Trạch giống như kìm sắt, nắm lấy tay Thập Hoan rời đi.
"Ngươi lại phát điên cái gì?" Thập Hoan ra sức muốn thoát ra khỏi cái tay kia, nhưng nỗ lực nửa ngày lại là phí công.
Hắn lạnh mặt không nói lời nào, một đường áp chế Thập Hoan trở lại tẩm điện của hắn.
"Phanh" một tiếng đóng cửa lại, hắn mới buông tay.
"Nói đi, đêm nay các ngươi đã làm gì? Từng câu từng chữ mà nói cho bổn vương, nếu dám sót một chữ, ngươi tự biết hậu quả." Vị đại ôn thần hướng ghế trên ngồi xuống, ngữ khí tràn ngập uy hiếp.
Thập Hoan vừa xoa cổ tay bị nắm đau vừa nói: "Vương gia nghĩ rằng bọn ta làm cái gì?"
Thành công nhìn thấy tên hồ ly thay đổi sắc mặt, nàng liền hứng thú nói: "Lấy thân phận của Vương gia, sẽ không có khả năng lo lắng cho gã sai vặt là ta. Như vậy thì chỉ có còn một loại khả năng, Vương gia ngài lo lắng cho Giản đại nhân đúng không!"
Nhìn nàng nói bộ dáng đĩnh đạc, khuôn mặt Tần Vị Trạch đen thui. "Ngươi còn dám nói hươu nói vượn, bổn vương sẽ kêu người rút đầu lưỡi ngươi!"
Nàng làm mặt quỷ, cố ý thè lưỡi. Nhìn bộ dáng Tần Vị Trạch tức giận, trong lòng nàng vui vẻ đến nở hoa.
Tức chết Tần Vị Trạch là mục tiêu kế tiếp của nàng!
Nhìn bộ dáng tinh nghịch của nàng, lửa giận của Tần Vị Trạch tiêu bớt một nửa. Chỉ là tưởng tượng đến bọn họ đêm nay ở cạnh bên nhau, hắn vẫn khó có thể bình ổn lửa giận.
Hắn dằn cơn nóng nảy, chậm rãi nói: "Nếu ngươi không nói, đánh cược của chúng ta sẽ hủy bỏ, từ hôm nay trở đi ngươi đừng mơ tưởng lại rời khỏi Vương phủ một bước!"
"Đường đường là Vương gia sao có thể nói không giữ lời vậy chứ!"
"Ở đây đều do bổn vương định đoạt, ngươi có thể làm khó dễ được ta sao?"
Đối với nam nhân này, nàng không thể giảng đạo lý với hắn. Lời nói của hắn rõ ràng bày ra bộ dáng "không phục thì đánh".
Thập Hoan cũng không giận: "Đều nói quân tử "Nhất ngôn cửu đỉnh tứ mã nan truy", nhưng xem ra những lời này không thích hợp Vương gia."
"Vậy quân tử mà ngươi nói là ai, Giản Hàn Chi sao?" Hắn từ trên ghế đứng dậy, từng bước một tới gần Thập Hoan.
Nàng thật sự không rõ tại sao đề tài lại quay về trên người Giản Hàn Chi. Nhìn hắn từng bước một tới gần, cảm giác áp bách quen thuộc kia đã trở lại.
"Ta có thể nói, nhưng ngươi phải đứng ở chỗ đó không được phép nhúc nhích!" Nàng vô cùng không thích hắn tới gần, như thế làm nàng rất không được tự nhiên.
Không thích hắn tới gần sao?
Rõ ràng tối nay nàng cùng Giản Hàn Chi ở gần như vậy, hiện tại vậy mà dám ghét bỏ hắn tới gần.
Hắn rùng mình một cái, một bước nhảy vọt tới trước mặt nàng, vây nàng ở giữa bản thân và vách tường.
Càng không muốn hắn tới gần, vậy hắn càng muốn tới gần nàng hơn.
"Ta có thể nói, nhưng Vương gia phải sắp xếp cho ta đi gặp những cô nương bị hại." Manh mối ngọc bội này tuy rằng bị chặt đứt, nhưng vẫn còn có những cô nương bị hại. Các nàng chắc chắn sẽ cung cấp một ít manh mối về tên hái hoa tặc.
Ánh mắt Tần Vị Trạch có chút tán thưởng, nàng thật đúng là biết thời điểm cùng hắn cò kè mặc cả.
"Được." Hắn sảng khoái đáp ứng.
Thập Hoan vừa mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng ngay sau đó Tần Vị Trạch lại nói tiếp: " Nhưng dưới tình huống có bổn vương ở đó mới được!"
--------
Thành công mà nhìn thấy tên hồ ly thay đổi sắc mặt, nàng liền hứng thú nói: "Lấy thân phận của Vương gia, sẽ không có khả năng lo lắng cho gã sai vặt là ta. Như vậy thì chỉ có còn một loại khả năng, Vương gia ngươi lo lắng cho Giản đại nhân đúng hay không!"
Dao: chết cười, tui đã từng nói tui là một con hủ chưa.:v
Hana: Tui ship TrạchxHàn (~ ̄▽ ̄)~, có thím nào ship với tui không??
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.