Chương 77: Nụ hôn phẫn nộ
Hàm Tiểu Ngu
16/09/2018
Edit: Hana+Tiểu Yến.
Beta:Hana.
Thấy Giản Hàn Chi phi người lên, hai chân Tần Vị Trạch liền dẫm lên thân cây, mượn lực để đẩy nhanh tốc độ của bản thân, nhưng Giản Hàn Chi vẫn mau hơn hắn một bước ôm chặt Thập Hoan.
Cảm giác đau đớn trong tưởng tượng không xuất hiện, nàng cảm thấy bản thân không hề ngã xuống, vừa mở mắt đã thấy được gương mặt anh tuấn của Giản Hàn Chi.
Cổ áo của nàng bị kéo ra, tuy rằng trong lúc hoảng loạn nàng dùng tay kéo lại quần áo che trước ngực, nhưng vẫn hơi lộ ra da thịt tuyết trắng vô cùng tương phản với gương mặt ngăm đen. Bởi vì quá kinh sợ nên hơi thở của nàng gấp gáp, ánh mắt vô cùng hoảng loạn.
Giản Hàn Chi buông nàng ra, bảo hộ nàng thật chặt trước ngực, che khuất hết cảnh xuân mà không để lộ chút nào.
Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện tai Giản Hàn Chi đã hơi phiếm hồng. Hắn không dám lộn xộn, chỉ im lặng bảo vệ nàng.
Nhìn hai người bọn họ ôm nhau thân mật, trong mắt Tần Vị Trạch hiện lên chút đau đớn.
“Buông nàng ra!”
“Ta nghĩ Vương gia vẫn nên tránh đi trước thì tốt hơn.”
Tay ôm Thập Hoan vẫn chưa buông ra, hắn vô cùng thong dong đối diện lửa giận của Tần Vị Trạch.
Tay của Thập Hoan lén lút kéo chặt quần áo trước ngực, cả người bị Giản Hàn Chi ôm vào trong ngực, thậm chí nàng có thể cảm nhận được rõ ràng mùi hương nhàn nhạt trên người hắn.
Nhớ tới sự việc vừa rồi, nàng không khỏi vừa thẹn vừa tức. Nếu không phải Tần Vị Trạch quá mức hùng hổ doạ người thì nàng làm sao có thể chật vật như vậy.
Trời chợt nổi gió, lá cây xung quanh sàn sạt rung động. Tuy mặt trời đã ngả về phía tây nhưng ánh sáng màu cam trên không trung vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
Tần Vị Trạch híp mắt lại, một chưởng đánh úp về phía mặt Giản Hàn Chi. Giản Hàn Chi ôm Thập Hoan xoay người một cái, tránh thoát công kích của Tần Vị Trạch. Nhưng một chưởng kia chỉ là giả. Tần Vị Trạch trở tay bắt được xương bả vai của Giản Hàn Chi, một chưởng bất ngờ như sét đánh, như muốn đập vỡ xương bả vai Giản Hàn Chi.
Giản Hàn Chi không có cách nào khác, chỉ đành buông tay đang ôm chặt Thập Hoan ra, Tần Vị Trạch chỉ chờ có thế bèn duỗi tay ra, đoạt Thập Hoan lại.
Một trận trời đất quay cuồng,Thập Hoan cảm thấy người đang giữ mình tỏa ra khí chất lạnh lùng cao ngạo, không cần nghĩ cũng biết là Tần Vị Trạch.
“Bổn vương cảm thấy vẫn là Giản đại nhân đi thì thích hợp hơn!”
Hai người bọn họ giằng co, nhưng lửa giận trong lòng Thập Hoan lại dần dần bốc cháy lên. Tần Vị Trạch cảm thấy như vậy rất thú vị sao?
Nhìn ánh mắt Tiểu Hoan Tử xấu hổ, Giản Hàn Chi biết, nếu hắn tiếp tục ở lại sẽ làm nàng càng thêm xấu hổ.
Cho nàng một ánh mắt an tâm rồi hắn xoay người rời đi.
Xác định hắn đã đi xa, Tần Vị Trạch buông tay đang áp chế Thập Hoan ra. Vừa được tự do, Thập Hoan một tay giữ quần áo trước ngực, một tay tát vào khuôn mặt anh tuấn của Tần Vị Trạch!
Dù sao thân phận đã bị vạch trần, nàng cũng không còn phải che giấu bản thân! Nếu không phải vừa rồi hắn vật lộn nàng, làm sao có thể xuất hiện sự việc xấu hổ kia!
Trên mặt Tần Vị Trạch đã có tơ máu, đôi môi mím chặt, con ngươi hung ác nham hiểm gắt gao nhìn chằm chằm nàng.
“Thế nào, Giản Hàn Chi ôm nàng thì nàng thích, còn bổn vương ôm nàng sẽ phải ăn tát?”
“Không liên quan tới Giản Hàn Chi, Vương gia không cần giận chó đánh mèo lung tung.”
“Không liên quan?” Hắn cười lạnh, bắt lấy cổ tay nàng, lực đạo hung ác như muốn bóp nát xương cốt nàng vậy: “Quần áo không chỉnh tề còn cùng hắn mắt đi mày lại, Hàn Thập Hoan, nàng nghĩ bổn vương là kẻ ngốc?”
Hắn kéo khóa biến thanh và hầu kết giả trên cổ nàng xuống, nghe được tiếng nói chết tiệt của nàng, hắn thật muốn bóp chết nàng.
“Ta quần áo không chỉnh tề, còn không phải do Vương gia ban tặng à. Ta biến thành bộ dáng xấu như ma này, Vương gia ngài có vừa lòng không?” Nàng không chút sợ hãi mà nhìn thẳng hắn: “Đùa bỡn người khác trong lòng bàn tay, có phải ngài cảm thấy rất thú vị không?”
Nàng cảm thấy bản thân làm mọi việc không hề sai sót, nhưng Tần Vị Trạch đã sớm phát hiện ra bí mật của nàng. Còn nàng thì giống như tên hề nhảy nhót, ở trước mặt hắn diễn một vở kịch thật hài hước!
Lần đầu tiên nghe được thanh âm trong trẻo của nàng, nó tựa như sông núi ngày xuân, hay như tiếng chim oanh véo von hót vang.
Nhưng thanh âm dễ nghe đó lại nói ra những lời hắn không thích nghe.
Không phải mọi việc hắn đều có thể khống chế? Nàng đang tự nói bản thân nàng sao?
Ánh mắt Tần Vị Trạch dần dần trở nên u ám, nàng vừa mới bị Giản Hàn Chi ôm vào trong lồng ngực. Màn kịch kia lại một lần nữa diễn ra ở ngay trước mắt hắn. Một tay giữ cằm nàng, còn cánh môi hắn đè ép môi dưới của nàng.
“Oanh” một tiếng, Thập Hoan bị hành động bất ngờ của hắn làm cho ngây người. Xúc cảm mềm mại trên môi, lực đạo mạnh dần như muốn tiến thêm bước nữa, tất cả đều làm nàng sợ hãi.
Tần Vị Trạch cảm nhận được người trong lòng nháy mắt cứng đờ, tiếp theo giãy giụa như điên.
Hắn hơi dùng lực bắt giữ hai tay nàng ra sau lưng, tiếp theo cắn xé cánh môi nàng cho hả giận.
Nàng thật ngọt, làm hắn nhịn không được mà say mê. Nhưng thái độ của nàng lại làm hắn giận dữ.
Trên môi truyền đến cảm giác đau đớn, Thập Hoan cắn chặt răng, không cho hắn tiến thêm một bước nữa. Nàng hạ quyết tâm, trực tiếp hung hăng cắn môi hắn một cái.
Tần Vị Trạch bị đau nên buông nàng ra. Nhìn đôi mắt đầy tức giận và cánh môi còn dính máu hắn, dần dần ánh mắt hắn càng thêm thâm thúy.
Trong miệng nhàn nhạt mùi máu tươi, Thập Hoan biết mình đã cắn hắn bị thương. Lập tức lui về phía sau mấy bước, kéo dài khoảng cách với hắn.
Vốn không muốn cưỡng ép nàng, nếu không phải vừa rồi nàng bị Giản Hàn Chi ôm lấy thì hắn cũng sẽ không mất khống chế như vậy.
“Hàn Thập Hoan, hôm nay bổn vương nhớ kỹ một cái tát nàng cho ta, ngày sau sẽ đòi lại gấp bội. Đừng suy nghĩ hay động tâm tư vốn không nên có, bổn vương khuyên nàng thành thật đợi ở bên cạnh bổn vương. Nếu nàng dám có tâm tư khác, Tần Vị Trạch ta quyết sẽ không tha cho nàng!”
Ngữ khí của hắn lạnh lẽo khác thường, thấy nàng nhăn mày, Tần Vị Trạch nhìn nàng một cái thật sâu rồi mới xoay người rời đi.
Thập Hoan chỉnh lại quần áo, nhặt khóa biến thanh và hầu kết giả trên mặt đất mang lên. Chỉ sợ nàng không thể đi khỏi Ninh Vương phủ, bởi vì nàng thấy được cuồng vọng và sự chiếm hữu mạnh mẽ trong mắt Tần Vị Trạch!
Sửa sang bản thân thật tốt rồi Thập Hoan mới chậm rãi đi vào trong chùa. Sự việc trở nên có chút khó giải quyết, khí thế của Tần Vị Trạch làm nàng vô cùng lo lắng.
Tuyệt đối không nghĩ tiếp tục dây dưa với Tần Vị Trạch, xem ra trước tiên nàng phải lên kế hoạch rời đi mới được.
Nhưng nàng bắt buộc phải phá được vụ án hái hoa tặc này, thứ nhất là bởi vì đánh cuộc với Tần Vị Trạch. Dựa theo tình hình trước mắt, nếu nàng thật sự thua, rất có khả năng sẽ bị hắn vây khốn. Thứ hai là vì tranh thủ thời gian cho bản thân rời đi. Ban đầu nàng cho rằng lấy thân phận gã sai vặt thì muốn trốn thoát là việc lúc nào cũng có thể.
Nhưng hiện tại hắn đã biết thân phận thật của nàng, lấy thế lực của Tần Vị Trạch ở vương triều Tần Nguyệt này, nàng cần phải lập ra kế hoạch để sau khi rời đi làm sao tránh bị hắn bắt về được.
Đang nghĩ ngợi, thiếu chút nữa nàng đụng phải “Vật thể” trước mặt, vừa ngẩng đầu lên thì bất thình lình thấy Giản Hàn Chi đang đứng trước mặt. Ở bên cạnh hắn chỉ có con mèo trắng muốt ưu nhã đi đến bên cạnh Thập Hoan, nó nhìn đông nhìn tây một cái, cuộn tròn ghé vào bên chân nàng nằm xuống.
“Mèo của Giản đại nhân thật đúng là có linh tính.” Nhớ tới sự việc vừa rồi, Thập Hoan có chút ngượng ngùng, nàng cố ý đổi đề tài.
“Thời gian ở bên nhau đã lâu, tự nhiên rõ ràng suy nghĩ trong lòng nhau.”
Hiện tại Thập Hoan chỉ muốn nhanh chóng rời đi, nhưng lập tức bị Giản Hàn Chi ngăn cản: “Nàng…… Vừa rồi không có việc gì chứ?” Thật ra hắn vẫn chưa đi xa, thấy một mình Tần Vị Trạch rời đi thì ở chỗ này chờ nàng, biết chắc là nàng sẽ tới.
“Không có việc gì.”
Nhìn cánh môi nàng có hơi sưng, ánh mắt Giản Hàn Chi buồn bã. Nhưng hắn không vạch trần, chỉ là nhàn nhạt nói: “Vậy là tốt rồi.”
Tiếng nói ôn nhuận của hắn có khả năng trấn an lòng người, thật ra hắn muốn giúp nàng, nhưng lại không biết hiện tại mở miệng có quá đột ngột hay không.
Đang nói, Ngụy Đạt từ trong rừng trúc đi ra, nói với Giản Hàn Chi: “Thái Hậu nói thuộc hạ tới mời Giản đại nhân, Vương gia đã tới rồi, cũng thỉnh Giản đại nhân dời bước.”
“Đã biết.” Giản Hàn Chi nhàn nhạt nói.
Thấy hắn và Ngụy Đạt cùng rời đi, Thập Hoan một mình chậm rãi đi trên hành lang gấp khúc, hướng đến phòng nghỉ.
Hiện tại trong lòng nàng rất loạn, rất cần sự an tĩnh.
Đang đi tới, đột nhiên nghe được thanh âm Liễu Nhi cùng người khác nói chuyện: “Tiểu thư nhà ta đang cùng vương gia đi dạo bên hồ, trong lòng Vương gia vẫn có tiểu thư. Chuyện của Hương nhi chẳng qua là bị tên nô tài vừa đen vừa gầy kia xúi giục mà thôi!”
“Còn không phải sao, Vương gia làm sao lại không thích đại mỹ nhân như hoa như ngọc. Thừa tướng đại nhân ở trong triều lại được coi trọng như vậy, sao Vương gia có thể không động tâm. Chờ tiểu thư thành Vương phi thì chuyện thứ nhất phải làm chính là báo thù cho Hương nhi!”
Vị Vương gia trong miệng các nàng không thể nghi ngờ chính là chỉ Tần Vị Trạch, nhưng mà Ngụy Đạt rõ ràng vừa mới nói Tần Vị Trạch đi đến chỗ Thái Hậu, sao lại đi đến bên hồ được?
Chẳng lẽ Thái Hậu cố ý tác hợp bọn họ?
Nếu thật sự như vậy, Giản Hàn Chi sẽ đi đâu? Ngụy Đạt tuyệt đối sẽ không giả truyền ý chỉ của Thái Hậu, nói như vậy……
Trong lòng Thập Hoan bỗng nhiên có chút nghi ngờ, lập tức cảm thấy có chuyện không ổn.
Nếu như không phải Tần Vị Trạch, vậy không nghi ngờ gì nữa, chính là Lý Văn Hàng!
Không được, nàng phải chạy nhanh đến bên hồ, nếu đến muộn chỉ sợ Liên Đình Vân sẽ bị hạ độc thủ!
Nàng vừa muốn đi, Liễu Nhi cùng một nha hoàn khác nói chuyện đã từ cánh cửa được chiếu sáng bởi ánh trăng đi ra ngoài hành lang. Vừa nhìn thấy tên mặt đen kia, Liễu Nhi ngay lập tức nổi trận lôi đình.
“Chính là ngươi hại chết Hương nhi, ngươi còn dám xuất hiện sao?” Ả ta chống eo nói.
Thập Hoan không dư sức cùng ả nói lời vô nghĩa, trực tiếp vòng qua ả chạy tới cái hồ phía bên ngoài chùa.
Kết quả Liễu Nhi giơ tay ra chỉ bắt được quần áo của Thập Hoan: “Muốn chạy à, không dễ dàng như vậy. Hôm nay ta sẽ thay Hương nhi báo thù!”
Vừa dứt lời đã vươn móng tay sắc bén cào Thập Hoan.
Thập Hoan duỗi tay che lại, kết quả bị móng tay sắc bén của Liễu Nhi để lại một vết máu ở mu bàn tay của nàng, nàng đã bị ả điên này chọc giận, bắt lấy cánh tay ả đang duỗi ra, nhanh nhẹn bẻ ra phía sau, đau đến nỗi khiến ả ta oa oa kêu to.
Thuật phòng thân của nàng cũng không phải là học chơi cho vui! Thấy đã chế trụ được ả ta, Thập Hoan lạnh giọng nói với nha hoàn bên cạnh đã bị dọa ngốc kia: “Chạy nhanh đến chỗ Thái Hậu tìm Ninh Vương gia và Giản đại nhân, nói bọn họ đến bên hồ, nếu tới trễ trinh tiết của tiểu thư nhà ngươi khó giữ được!”
Nha hoàn kia đã bị dọa đến choáng váng, đứng ở đó không nhúc nhích.
“Còn không mau đi!” Ánh mắt sắc bén của Thập Hoan khiến nha hoàn kia hoàn hồn, hoảng loạn chạy tới đoạn đường phía trước.
Đẩy Liễu Nhi ra, Thập Hoan không nhìn ả ta nữa, mà vội vàng chạy tới bên hồ.
Liễu Nhi đỡ cánh tay, phẫn hận nhìn bóng dáng kia, ả ta lén lút đi theo phía sau Thập Hoan. Bởi vì tốc độ của Thập Hoan quá nhanh nên ả bị bỏ lại rất xa.
-----
Một đường chạy như điên, cuối cùng Thập Hoan cũng chạy tới bên hồ. Tuy rằng hồ nước này ba mặt đều là núi vây quanh, nhưng trong đêm tối mà muốn nhanh chóng tìm được Liên Đình Vân là chuyện không có khả năng.
Thập Hoan bình tĩnh lại, cẩn thận quan sát bốn phía của hồ nước. Ba mặt là núi vây quanh, một mặt khác là chùa miếu, tuy rằng chùa miếu bên cạnh rừng cây rậm rạp nhưng thường xuyên có người đi lại, nếu Lý Văn Hàng thật sự chọn nơi đó, rất có khả năng bị người khác phát hiện.
Đột nhiên, ánh mắt Thập Hoan dừng trên đảo nhỏ ở trung tâm hồ.
Tuy hòn đảo nhỏ kia không có cây cối nhưng lại có một lùm cây. Vì có rất ít người qua bên kia nên bụi cây nơi đó khá cao. Hơn nữa muốn tới đó thì cần phải đi qua cây cầu bắc trên mặt hồ. Nói là cây cầu, nhưng thật ra là một hàng dài các cọc gỗ, từ bờ nối thẳng đến trung tâm hồ. Ngày thường có rất ít người đi lại...
Trong lòng đã quyết định, Thập Hoan quay đầu lại nhìn, không còn kịp để chờ Tần Vị Trạch và Giản Hàn Chi đến nữa rồi, nàng giữ thăng bằng, đi một mạch trên cọc cây qua đến đảo nhỏ.
Lúc này Liên Đình Vân đang đứng ở lùm cây nhìn xung quanh. Rõ ràng biểu ca truyền tin nói nàng chờ nơi này, tại sao giờ lại không thấy một bóng người nào?
Nàng cũng có chút sốt ruột, nhưng trong lòng vẫn thấy ngọt ngào. Đây là lần đầu biểu ca chủ động mời nàng, mà nàng cũng cố ý trang điểm chải chuốt thật kỹ càng.
Tuy cha vẫn luôn hứa hẹn, nói rằng vị trí Ninh Vương phi nhất định là của nàng, nhưng thái độ của biểu ca vẫn làm nàng lo lắng.
Vẫn luôn lạnh như băng, chẳng quan tâm đến mình. Nàng đã đến Ninh Vương phủ nhiều lần nhưng biểu ca vẫn đối với nàng hờ hững như cũ. Hơn nữa lần trước còn vì một gã sai vặt mà giết nha hoàn bên cạnh nàng.
Mặc dù như thế nhưng nàng không hề trách biểu ca. Bởi vì nàng tin chắc, sớm hay muộn cũng có một ngày nàng sẽ thu phục được trái tim của nam nhân kia.
“Biểu ca, là huynh sao?” Thấy cách đó không xa có một bóng người xuất hiện, Liên Đình Vân nhẹ nhàng hỏi.
“Ngươi có chắc ta chính là biểu ca của ngươi không?” Tên xấu xa Lý Văn Hàng đi tới bên cạnh Liên Đình Vân, nở nụ cười vô cùng tà ác.
Thấy người tới là Lý Văn Hàng, Liên Đình Vân lập tức lạnh mặt: “Ngươi tới đây làm gì?”
“Biểu ca của ngươi sẽ không tới, không bằng để ca ca ta đây cùng ngươi nói chuyện!” Dứt lời, một bàn tay cả gan duỗi về phía Liên Đình Vân.
“Ngươi làm càn!”
“Hôm nay ta làm càn, ngươi có thể làm gì ta?” Ngày xưa nàng đều là bộ dạng cao cao tại thượng, đối với hắn luôn hờ hững. Hôm nay vẫn còn tự cao tự đại, thật mơ mộng hão huyền mà.
Dứt lời trực tiếp phi thân về phía trước, kéo Liên Đình Vân vào trong lồng ngực.
“Ngươi làm gì, cứu mạng, cứu mạng!” Liên Đình Vân lập tức ý thức được bản thân bị lừa, nàng liều mạng mà đấm đánh Lý Văn Hàng, lớn tiếng cầu cứu.
Thập Hoan đang tìm người lập tức nghe được tiếng la hét của Liên Đình Vân. Nàng nhanh chân hơn, chạy tới hướng phát ra tiếng kêu cứu đó. Mà Liên Đình Vân đã bị Lý Văn Hàng đè ở dưới thân, hắn hung hăng xé rách quần áo nàng ta.
“Tiểu hầu gia thật có hứng thú, không bằng cho huynh đệ cùng sảng khoái với được không?” Thập Hoan lạnh mắt nhìn cảnh tượng bại hoại trước mặt, châm chọc nói.
Vừa nghe thấy có người tới, Lý Văn Hàng sợ tới mức lập tức bò dậy từ trên mặt đất. Mà Liên Đình Vân té ngã trên đất cũng cuộn người lại lăn sang một góc, vừa khóc vừa gắt gao dùng tay che lại vị trí quần áo bị xé rách.
Thấy người tới là gã sai vặt, Lý Văn Hàng nhẹ nhàng thở ra, tức khắc nổi lửa giận lên: “Tên khốn nhà ngươi từ đâu tới làm phiền bản hầu, dám phá hỏng chuyện tốt của bản hầu gia, ta xem ngươi chính là không muốn sống nữa!”
“Trong hai người chúng ta quả thật có một người đang chán sống!"
Thấy một gã sai vặt lại dám khiêu khích mình như vậy, Lý Văn Hàng nổi trận lôi đình: “Bản hầu gia trước tiên sẽ giải quyết ngươi, sau lại đến thu thập tiểu cô nương này!”
Dứt lời một quyền đấm tới, thẳng tắp hướng ngay huyệt Thái Dương của Thập Hoan.
Thân hình nàng hơi thấp, nhưng cũng có mặt lợi. Tên mập mạp kia đánh hụt, theo quán tính hơi lảo đảo ngã về phía trước một chút. Thập Hoan canh thời cơ chuẩn, một chân nâng lên đá vào eo hắn một cái.
Liên Đình Vân vội vàng lăn tới một bên, không ngừng rơi nước mắt. Đầu tóc gọn gàng giờ đã tán loạn khó nhìn, quần áo đẹp cũng bị nhăn nheo bẩn thỉu.
Lý Văn Hàng bị đạp một phát ngã như chó ăn ph*n, hắn vậy mà lại bị một gã sai vặt làm cho chật vật đến thế! Từ trên mặt đất bò dậy, nhanh chóng lấy đao nhọn giấu bên hông ra, giống như bị điên mà vọt đến phía Thập Hoan.
Thân đao dưới ánh trăng trông có vẻ lạnh lẽo, Thập Hoan không dám khinh thường, lắc mình trốn vào lùm cây bên cạnh, làm hắn chém vào khoảng không.
“Cẩu nô tài, bản hầu gia hôm nay không thể không làm thịt ngươi!” Hắn cũng nhào vào lùm cây, đi tìm Thập Hoan.
Bằng vào ưu thế của thân hình, Thập Hoan nhanh chóng từ hướng khác của lùm cây chui ra. Thấy Liên Đình Vân vậy mà vẫn còn co rúm ở một bên, nàng đành kéo nàng ta, nói: “Đi mau!”
“Ta không đi, ngươi muốn mang ta đi đâu, ta không đi! Biểu ca, biểu ca cứu ta!” Liên Đình Vân giãy giụa, hiện tại nàng ta không biết nên tin tưởng ai.
“Câm miệng, không muốn chết thì chạy nhanh theo ta đi!” Thập Hoan nổi giận, đây là lúc nào rồi, còn ngây ngốc chờ Tần Vị Trạch tới. Chẳng lẽ nàng ta không nhìn ra đây là một âm mưu sao?
Thập Hoan dùng sức kéo nàng ta tới phía trước, nhưng nàng ta liều mạng giãy giụa, nhanh chóng Thập Hoan bị đánh ngã trên mặt đất.
“Ha ha ha…… Xem ngươi chạy đi đâu.”
Lý Văn Hàng thấy gã sai vặt đen đen kia gần ngay trước mắt, cười đến vô cùng điên rồ, hắn từng chút tới gần Thập Hoan, đao nhọn trong tay nắm chặt hơn.
Chậm rãi lui về phía sau, Thập Hoan bốc một nắm cát, âm thầm nắm trong tay. Thấy Lý Văn Hàng càng ngày càng gần, ra sức vung tay lên, thừa dịp hắn híp mắt không mở được, nàng nhanh như cắt bò dậy khỏi mặt đất rồi kéo Liên Đình Vân chạy đi.
Lý Văn Hàng tức muốn hộc máu, ném đao nhọn xuống đất, từ trong lòng ngực móc ra một đồ vật. Nhìn hướng chạy của các nàng, cười mắng: “Hôm nay bản hầu sẽ nổ chết hai người các ngươi!”
Nghe hắn nói như vậy, tất nhiên Thập Hoan biết thứ đó chắc chắn là hỏa lôi đạn.
Tuy rằng ngày ấy người ném hỏa lôi đạn vào nàng và Giản Hàn Chi không phải Lý Văn Hàng, nhưng người làm chủ ở phía sau, chắc chắn hắn ta cũng sẽ đưa nó một ít cho Lý Văn Hàng.
Uy lực của hỏa lôi đạn nàng đã từng gặp qua, các nàng tuyệt đối chạy không thoát.
Nhìn hồ nước trước mặt, lại nhìn nhìn Lý Văn Hàng phía sau. Cố hết sức lôi kéo Liên Đình Vân: “Ta đếm một hai ba ngươi liền nhảy xuống, có nghe thấy không?”
“Ta không nhảy, ngươi mau buông tay!” Liên Đình Vân như kẻ điên liên tục lui về phía sau.
Nữ nhân ngu xuẩn này, Thập Hoan thật muốn bỏ mặc nàng tự sinh tự diệt. Nhưng nói thế nào cũng là một mạng người, nàng không thể thấy chết mà không cứu.
Hơn nữa sự tồn tại của Liên Đình Vân là nhân chứng mạnh nhất hữu lực nhất, nàng ta là con gái của Thừa tướng, lại phải chịu những khuất nhục này, Hoàng thượng làm sao có thể khoanh tay ngồi nhìn?
Thập Hoan thấy không còn nhiều thời gian, dùng một chân đá nàng ta xuống nước, ngay sau đó mình cũng nhảy xuống theo. Mà nàng vừa mới nhảy vào nước, phía sau liền “Oanh” một tiếng, sau lưng vang lên tiếng nổ mạnh.
Tần Vị Trạch và Giản Hàn Chi vừa mới ra cửa chùa thì thấy trên đảo nhỏ ở trung tâm hồ có ánh lửa. Nghĩ đến Thập Hoan còn ở trên đó, tức khắc trong lòng Tần Vị Trạch trầm xuống, điên cuồng phi thân tiến lên.
Giản Hàn Chi theo sát phía sau, nhưng trong lòng cũng bất ổn, vô cùng lo lắng.
“Ha ha ha……” Lý Văn Hàng đắc ý nhìn hai người kia biến mất trong hồ.
Đang đắc ý, tiếng cười đột nhiên im bặt, một bàn tay bóp chặt cổ hắn, lực đạo mạnh mẽ như muốn tay không xé rách yết hầu hắn!
Mặt hắn ta trướng đến đỏ bừng, nhanh chóng chuyển sang màu tím.
“Vương gia, không thể!” Giản Hàn Chi thấy Tần Vị Trạch bốn phía quanh thân nổi lên sát khí, lập tức lên tiếng ngăn cản, không hỏi rõ lý do Tiểu Hoan Tử rơi xuống nước, không thể để hắn ta chết được.
Đôi mắt Tần Vị Trạch từ màu đen dần dần xuất hiện tia máu màu đỏ tươi, giống như Tu La dưới địa ngục.
Tần Vị Trạch ném hắn ta ra, thân hình mập mạp nặng nề đập mạnh xuống đất. Tần Vị Trạch rút bội kiếm, tay nâng chuôi kiếm, đánh gãy gân tay gân chân của hắn ta.
Nhất thời Lý Văn Hàng phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết: “Gã sai vặt đó ở đâu? Mau nói!” Tần Vị Trạch chỉ kiếm vào hắn hỏi.
“A…… Đau quá a…… Ngươi…… Ngươi lại dám đả thương ta, cha ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Lý Văn Hàng hô to.
Thấy hắn vẫn không chịu nói, một nhát kiếm trực tiếp đâm trúng đùi của hắn: “Gã sai vặt kia ở đâu?”
“Bọn họ, rơi xuống hồ!” Thật sự chịu không nổi đau đớn, Lý Văn Hàng kêu thảm nói ra.
Liên Đình Vân không biết bơi, xuống nước ngụp lặn một lát đã không còn sức lực. Thập Hoan bơi tới bên người nàng ta, kéo đầu của nàng ta ra khỏi mặt nước, lúc này nàng ta mới có cơ hội hít thở.
Nàng ta nắm chặt lấy cánh tay của Thập Hoan, móng tay bấm đến thịt bên trong, sợ bản thân lại chìm xuống.
Thập Hoan cố hết sức dìu nàng ta bơi về phía trước, mặt hồ này nhìn bên ngoài rất yên tĩnh, nhưng bên trong lại có rất nhiều mạch nước ngầm. Mà hai người các nàng bị mạch nước ngầm cuốn đi, bơi xa Lý Văn Hàng qua đến một bên bờ hồ khác.
Đột nhiên nhìn thấy trên bờ hồ có một người đứng, Thập Hoan tưởng là Lý Văn Hàng, kết quả người nọ mặc y phục của nha hoàn, nàng tập trung nhìn kỹ, hóa ra là Liễu Nhi.
Beta:Hana.
Thấy Giản Hàn Chi phi người lên, hai chân Tần Vị Trạch liền dẫm lên thân cây, mượn lực để đẩy nhanh tốc độ của bản thân, nhưng Giản Hàn Chi vẫn mau hơn hắn một bước ôm chặt Thập Hoan.
Cảm giác đau đớn trong tưởng tượng không xuất hiện, nàng cảm thấy bản thân không hề ngã xuống, vừa mở mắt đã thấy được gương mặt anh tuấn của Giản Hàn Chi.
Cổ áo của nàng bị kéo ra, tuy rằng trong lúc hoảng loạn nàng dùng tay kéo lại quần áo che trước ngực, nhưng vẫn hơi lộ ra da thịt tuyết trắng vô cùng tương phản với gương mặt ngăm đen. Bởi vì quá kinh sợ nên hơi thở của nàng gấp gáp, ánh mắt vô cùng hoảng loạn.
Giản Hàn Chi buông nàng ra, bảo hộ nàng thật chặt trước ngực, che khuất hết cảnh xuân mà không để lộ chút nào.
Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện tai Giản Hàn Chi đã hơi phiếm hồng. Hắn không dám lộn xộn, chỉ im lặng bảo vệ nàng.
Nhìn hai người bọn họ ôm nhau thân mật, trong mắt Tần Vị Trạch hiện lên chút đau đớn.
“Buông nàng ra!”
“Ta nghĩ Vương gia vẫn nên tránh đi trước thì tốt hơn.”
Tay ôm Thập Hoan vẫn chưa buông ra, hắn vô cùng thong dong đối diện lửa giận của Tần Vị Trạch.
Tay của Thập Hoan lén lút kéo chặt quần áo trước ngực, cả người bị Giản Hàn Chi ôm vào trong ngực, thậm chí nàng có thể cảm nhận được rõ ràng mùi hương nhàn nhạt trên người hắn.
Nhớ tới sự việc vừa rồi, nàng không khỏi vừa thẹn vừa tức. Nếu không phải Tần Vị Trạch quá mức hùng hổ doạ người thì nàng làm sao có thể chật vật như vậy.
Trời chợt nổi gió, lá cây xung quanh sàn sạt rung động. Tuy mặt trời đã ngả về phía tây nhưng ánh sáng màu cam trên không trung vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
Tần Vị Trạch híp mắt lại, một chưởng đánh úp về phía mặt Giản Hàn Chi. Giản Hàn Chi ôm Thập Hoan xoay người một cái, tránh thoát công kích của Tần Vị Trạch. Nhưng một chưởng kia chỉ là giả. Tần Vị Trạch trở tay bắt được xương bả vai của Giản Hàn Chi, một chưởng bất ngờ như sét đánh, như muốn đập vỡ xương bả vai Giản Hàn Chi.
Giản Hàn Chi không có cách nào khác, chỉ đành buông tay đang ôm chặt Thập Hoan ra, Tần Vị Trạch chỉ chờ có thế bèn duỗi tay ra, đoạt Thập Hoan lại.
Một trận trời đất quay cuồng,Thập Hoan cảm thấy người đang giữ mình tỏa ra khí chất lạnh lùng cao ngạo, không cần nghĩ cũng biết là Tần Vị Trạch.
“Bổn vương cảm thấy vẫn là Giản đại nhân đi thì thích hợp hơn!”
Hai người bọn họ giằng co, nhưng lửa giận trong lòng Thập Hoan lại dần dần bốc cháy lên. Tần Vị Trạch cảm thấy như vậy rất thú vị sao?
Nhìn ánh mắt Tiểu Hoan Tử xấu hổ, Giản Hàn Chi biết, nếu hắn tiếp tục ở lại sẽ làm nàng càng thêm xấu hổ.
Cho nàng một ánh mắt an tâm rồi hắn xoay người rời đi.
Xác định hắn đã đi xa, Tần Vị Trạch buông tay đang áp chế Thập Hoan ra. Vừa được tự do, Thập Hoan một tay giữ quần áo trước ngực, một tay tát vào khuôn mặt anh tuấn của Tần Vị Trạch!
Dù sao thân phận đã bị vạch trần, nàng cũng không còn phải che giấu bản thân! Nếu không phải vừa rồi hắn vật lộn nàng, làm sao có thể xuất hiện sự việc xấu hổ kia!
Trên mặt Tần Vị Trạch đã có tơ máu, đôi môi mím chặt, con ngươi hung ác nham hiểm gắt gao nhìn chằm chằm nàng.
“Thế nào, Giản Hàn Chi ôm nàng thì nàng thích, còn bổn vương ôm nàng sẽ phải ăn tát?”
“Không liên quan tới Giản Hàn Chi, Vương gia không cần giận chó đánh mèo lung tung.”
“Không liên quan?” Hắn cười lạnh, bắt lấy cổ tay nàng, lực đạo hung ác như muốn bóp nát xương cốt nàng vậy: “Quần áo không chỉnh tề còn cùng hắn mắt đi mày lại, Hàn Thập Hoan, nàng nghĩ bổn vương là kẻ ngốc?”
Hắn kéo khóa biến thanh và hầu kết giả trên cổ nàng xuống, nghe được tiếng nói chết tiệt của nàng, hắn thật muốn bóp chết nàng.
“Ta quần áo không chỉnh tề, còn không phải do Vương gia ban tặng à. Ta biến thành bộ dáng xấu như ma này, Vương gia ngài có vừa lòng không?” Nàng không chút sợ hãi mà nhìn thẳng hắn: “Đùa bỡn người khác trong lòng bàn tay, có phải ngài cảm thấy rất thú vị không?”
Nàng cảm thấy bản thân làm mọi việc không hề sai sót, nhưng Tần Vị Trạch đã sớm phát hiện ra bí mật của nàng. Còn nàng thì giống như tên hề nhảy nhót, ở trước mặt hắn diễn một vở kịch thật hài hước!
Lần đầu tiên nghe được thanh âm trong trẻo của nàng, nó tựa như sông núi ngày xuân, hay như tiếng chim oanh véo von hót vang.
Nhưng thanh âm dễ nghe đó lại nói ra những lời hắn không thích nghe.
Không phải mọi việc hắn đều có thể khống chế? Nàng đang tự nói bản thân nàng sao?
Ánh mắt Tần Vị Trạch dần dần trở nên u ám, nàng vừa mới bị Giản Hàn Chi ôm vào trong lồng ngực. Màn kịch kia lại một lần nữa diễn ra ở ngay trước mắt hắn. Một tay giữ cằm nàng, còn cánh môi hắn đè ép môi dưới của nàng.
“Oanh” một tiếng, Thập Hoan bị hành động bất ngờ của hắn làm cho ngây người. Xúc cảm mềm mại trên môi, lực đạo mạnh dần như muốn tiến thêm bước nữa, tất cả đều làm nàng sợ hãi.
Tần Vị Trạch cảm nhận được người trong lòng nháy mắt cứng đờ, tiếp theo giãy giụa như điên.
Hắn hơi dùng lực bắt giữ hai tay nàng ra sau lưng, tiếp theo cắn xé cánh môi nàng cho hả giận.
Nàng thật ngọt, làm hắn nhịn không được mà say mê. Nhưng thái độ của nàng lại làm hắn giận dữ.
Trên môi truyền đến cảm giác đau đớn, Thập Hoan cắn chặt răng, không cho hắn tiến thêm một bước nữa. Nàng hạ quyết tâm, trực tiếp hung hăng cắn môi hắn một cái.
Tần Vị Trạch bị đau nên buông nàng ra. Nhìn đôi mắt đầy tức giận và cánh môi còn dính máu hắn, dần dần ánh mắt hắn càng thêm thâm thúy.
Trong miệng nhàn nhạt mùi máu tươi, Thập Hoan biết mình đã cắn hắn bị thương. Lập tức lui về phía sau mấy bước, kéo dài khoảng cách với hắn.
Vốn không muốn cưỡng ép nàng, nếu không phải vừa rồi nàng bị Giản Hàn Chi ôm lấy thì hắn cũng sẽ không mất khống chế như vậy.
“Hàn Thập Hoan, hôm nay bổn vương nhớ kỹ một cái tát nàng cho ta, ngày sau sẽ đòi lại gấp bội. Đừng suy nghĩ hay động tâm tư vốn không nên có, bổn vương khuyên nàng thành thật đợi ở bên cạnh bổn vương. Nếu nàng dám có tâm tư khác, Tần Vị Trạch ta quyết sẽ không tha cho nàng!”
Ngữ khí của hắn lạnh lẽo khác thường, thấy nàng nhăn mày, Tần Vị Trạch nhìn nàng một cái thật sâu rồi mới xoay người rời đi.
Thập Hoan chỉnh lại quần áo, nhặt khóa biến thanh và hầu kết giả trên mặt đất mang lên. Chỉ sợ nàng không thể đi khỏi Ninh Vương phủ, bởi vì nàng thấy được cuồng vọng và sự chiếm hữu mạnh mẽ trong mắt Tần Vị Trạch!
Sửa sang bản thân thật tốt rồi Thập Hoan mới chậm rãi đi vào trong chùa. Sự việc trở nên có chút khó giải quyết, khí thế của Tần Vị Trạch làm nàng vô cùng lo lắng.
Tuyệt đối không nghĩ tiếp tục dây dưa với Tần Vị Trạch, xem ra trước tiên nàng phải lên kế hoạch rời đi mới được.
Nhưng nàng bắt buộc phải phá được vụ án hái hoa tặc này, thứ nhất là bởi vì đánh cuộc với Tần Vị Trạch. Dựa theo tình hình trước mắt, nếu nàng thật sự thua, rất có khả năng sẽ bị hắn vây khốn. Thứ hai là vì tranh thủ thời gian cho bản thân rời đi. Ban đầu nàng cho rằng lấy thân phận gã sai vặt thì muốn trốn thoát là việc lúc nào cũng có thể.
Nhưng hiện tại hắn đã biết thân phận thật của nàng, lấy thế lực của Tần Vị Trạch ở vương triều Tần Nguyệt này, nàng cần phải lập ra kế hoạch để sau khi rời đi làm sao tránh bị hắn bắt về được.
Đang nghĩ ngợi, thiếu chút nữa nàng đụng phải “Vật thể” trước mặt, vừa ngẩng đầu lên thì bất thình lình thấy Giản Hàn Chi đang đứng trước mặt. Ở bên cạnh hắn chỉ có con mèo trắng muốt ưu nhã đi đến bên cạnh Thập Hoan, nó nhìn đông nhìn tây một cái, cuộn tròn ghé vào bên chân nàng nằm xuống.
“Mèo của Giản đại nhân thật đúng là có linh tính.” Nhớ tới sự việc vừa rồi, Thập Hoan có chút ngượng ngùng, nàng cố ý đổi đề tài.
“Thời gian ở bên nhau đã lâu, tự nhiên rõ ràng suy nghĩ trong lòng nhau.”
Hiện tại Thập Hoan chỉ muốn nhanh chóng rời đi, nhưng lập tức bị Giản Hàn Chi ngăn cản: “Nàng…… Vừa rồi không có việc gì chứ?” Thật ra hắn vẫn chưa đi xa, thấy một mình Tần Vị Trạch rời đi thì ở chỗ này chờ nàng, biết chắc là nàng sẽ tới.
“Không có việc gì.”
Nhìn cánh môi nàng có hơi sưng, ánh mắt Giản Hàn Chi buồn bã. Nhưng hắn không vạch trần, chỉ là nhàn nhạt nói: “Vậy là tốt rồi.”
Tiếng nói ôn nhuận của hắn có khả năng trấn an lòng người, thật ra hắn muốn giúp nàng, nhưng lại không biết hiện tại mở miệng có quá đột ngột hay không.
Đang nói, Ngụy Đạt từ trong rừng trúc đi ra, nói với Giản Hàn Chi: “Thái Hậu nói thuộc hạ tới mời Giản đại nhân, Vương gia đã tới rồi, cũng thỉnh Giản đại nhân dời bước.”
“Đã biết.” Giản Hàn Chi nhàn nhạt nói.
Thấy hắn và Ngụy Đạt cùng rời đi, Thập Hoan một mình chậm rãi đi trên hành lang gấp khúc, hướng đến phòng nghỉ.
Hiện tại trong lòng nàng rất loạn, rất cần sự an tĩnh.
Đang đi tới, đột nhiên nghe được thanh âm Liễu Nhi cùng người khác nói chuyện: “Tiểu thư nhà ta đang cùng vương gia đi dạo bên hồ, trong lòng Vương gia vẫn có tiểu thư. Chuyện của Hương nhi chẳng qua là bị tên nô tài vừa đen vừa gầy kia xúi giục mà thôi!”
“Còn không phải sao, Vương gia làm sao lại không thích đại mỹ nhân như hoa như ngọc. Thừa tướng đại nhân ở trong triều lại được coi trọng như vậy, sao Vương gia có thể không động tâm. Chờ tiểu thư thành Vương phi thì chuyện thứ nhất phải làm chính là báo thù cho Hương nhi!”
Vị Vương gia trong miệng các nàng không thể nghi ngờ chính là chỉ Tần Vị Trạch, nhưng mà Ngụy Đạt rõ ràng vừa mới nói Tần Vị Trạch đi đến chỗ Thái Hậu, sao lại đi đến bên hồ được?
Chẳng lẽ Thái Hậu cố ý tác hợp bọn họ?
Nếu thật sự như vậy, Giản Hàn Chi sẽ đi đâu? Ngụy Đạt tuyệt đối sẽ không giả truyền ý chỉ của Thái Hậu, nói như vậy……
Trong lòng Thập Hoan bỗng nhiên có chút nghi ngờ, lập tức cảm thấy có chuyện không ổn.
Nếu như không phải Tần Vị Trạch, vậy không nghi ngờ gì nữa, chính là Lý Văn Hàng!
Không được, nàng phải chạy nhanh đến bên hồ, nếu đến muộn chỉ sợ Liên Đình Vân sẽ bị hạ độc thủ!
Nàng vừa muốn đi, Liễu Nhi cùng một nha hoàn khác nói chuyện đã từ cánh cửa được chiếu sáng bởi ánh trăng đi ra ngoài hành lang. Vừa nhìn thấy tên mặt đen kia, Liễu Nhi ngay lập tức nổi trận lôi đình.
“Chính là ngươi hại chết Hương nhi, ngươi còn dám xuất hiện sao?” Ả ta chống eo nói.
Thập Hoan không dư sức cùng ả nói lời vô nghĩa, trực tiếp vòng qua ả chạy tới cái hồ phía bên ngoài chùa.
Kết quả Liễu Nhi giơ tay ra chỉ bắt được quần áo của Thập Hoan: “Muốn chạy à, không dễ dàng như vậy. Hôm nay ta sẽ thay Hương nhi báo thù!”
Vừa dứt lời đã vươn móng tay sắc bén cào Thập Hoan.
Thập Hoan duỗi tay che lại, kết quả bị móng tay sắc bén của Liễu Nhi để lại một vết máu ở mu bàn tay của nàng, nàng đã bị ả điên này chọc giận, bắt lấy cánh tay ả đang duỗi ra, nhanh nhẹn bẻ ra phía sau, đau đến nỗi khiến ả ta oa oa kêu to.
Thuật phòng thân của nàng cũng không phải là học chơi cho vui! Thấy đã chế trụ được ả ta, Thập Hoan lạnh giọng nói với nha hoàn bên cạnh đã bị dọa ngốc kia: “Chạy nhanh đến chỗ Thái Hậu tìm Ninh Vương gia và Giản đại nhân, nói bọn họ đến bên hồ, nếu tới trễ trinh tiết của tiểu thư nhà ngươi khó giữ được!”
Nha hoàn kia đã bị dọa đến choáng váng, đứng ở đó không nhúc nhích.
“Còn không mau đi!” Ánh mắt sắc bén của Thập Hoan khiến nha hoàn kia hoàn hồn, hoảng loạn chạy tới đoạn đường phía trước.
Đẩy Liễu Nhi ra, Thập Hoan không nhìn ả ta nữa, mà vội vàng chạy tới bên hồ.
Liễu Nhi đỡ cánh tay, phẫn hận nhìn bóng dáng kia, ả ta lén lút đi theo phía sau Thập Hoan. Bởi vì tốc độ của Thập Hoan quá nhanh nên ả bị bỏ lại rất xa.
-----
Một đường chạy như điên, cuối cùng Thập Hoan cũng chạy tới bên hồ. Tuy rằng hồ nước này ba mặt đều là núi vây quanh, nhưng trong đêm tối mà muốn nhanh chóng tìm được Liên Đình Vân là chuyện không có khả năng.
Thập Hoan bình tĩnh lại, cẩn thận quan sát bốn phía của hồ nước. Ba mặt là núi vây quanh, một mặt khác là chùa miếu, tuy rằng chùa miếu bên cạnh rừng cây rậm rạp nhưng thường xuyên có người đi lại, nếu Lý Văn Hàng thật sự chọn nơi đó, rất có khả năng bị người khác phát hiện.
Đột nhiên, ánh mắt Thập Hoan dừng trên đảo nhỏ ở trung tâm hồ.
Tuy hòn đảo nhỏ kia không có cây cối nhưng lại có một lùm cây. Vì có rất ít người qua bên kia nên bụi cây nơi đó khá cao. Hơn nữa muốn tới đó thì cần phải đi qua cây cầu bắc trên mặt hồ. Nói là cây cầu, nhưng thật ra là một hàng dài các cọc gỗ, từ bờ nối thẳng đến trung tâm hồ. Ngày thường có rất ít người đi lại...
Trong lòng đã quyết định, Thập Hoan quay đầu lại nhìn, không còn kịp để chờ Tần Vị Trạch và Giản Hàn Chi đến nữa rồi, nàng giữ thăng bằng, đi một mạch trên cọc cây qua đến đảo nhỏ.
Lúc này Liên Đình Vân đang đứng ở lùm cây nhìn xung quanh. Rõ ràng biểu ca truyền tin nói nàng chờ nơi này, tại sao giờ lại không thấy một bóng người nào?
Nàng cũng có chút sốt ruột, nhưng trong lòng vẫn thấy ngọt ngào. Đây là lần đầu biểu ca chủ động mời nàng, mà nàng cũng cố ý trang điểm chải chuốt thật kỹ càng.
Tuy cha vẫn luôn hứa hẹn, nói rằng vị trí Ninh Vương phi nhất định là của nàng, nhưng thái độ của biểu ca vẫn làm nàng lo lắng.
Vẫn luôn lạnh như băng, chẳng quan tâm đến mình. Nàng đã đến Ninh Vương phủ nhiều lần nhưng biểu ca vẫn đối với nàng hờ hững như cũ. Hơn nữa lần trước còn vì một gã sai vặt mà giết nha hoàn bên cạnh nàng.
Mặc dù như thế nhưng nàng không hề trách biểu ca. Bởi vì nàng tin chắc, sớm hay muộn cũng có một ngày nàng sẽ thu phục được trái tim của nam nhân kia.
“Biểu ca, là huynh sao?” Thấy cách đó không xa có một bóng người xuất hiện, Liên Đình Vân nhẹ nhàng hỏi.
“Ngươi có chắc ta chính là biểu ca của ngươi không?” Tên xấu xa Lý Văn Hàng đi tới bên cạnh Liên Đình Vân, nở nụ cười vô cùng tà ác.
Thấy người tới là Lý Văn Hàng, Liên Đình Vân lập tức lạnh mặt: “Ngươi tới đây làm gì?”
“Biểu ca của ngươi sẽ không tới, không bằng để ca ca ta đây cùng ngươi nói chuyện!” Dứt lời, một bàn tay cả gan duỗi về phía Liên Đình Vân.
“Ngươi làm càn!”
“Hôm nay ta làm càn, ngươi có thể làm gì ta?” Ngày xưa nàng đều là bộ dạng cao cao tại thượng, đối với hắn luôn hờ hững. Hôm nay vẫn còn tự cao tự đại, thật mơ mộng hão huyền mà.
Dứt lời trực tiếp phi thân về phía trước, kéo Liên Đình Vân vào trong lồng ngực.
“Ngươi làm gì, cứu mạng, cứu mạng!” Liên Đình Vân lập tức ý thức được bản thân bị lừa, nàng liều mạng mà đấm đánh Lý Văn Hàng, lớn tiếng cầu cứu.
Thập Hoan đang tìm người lập tức nghe được tiếng la hét của Liên Đình Vân. Nàng nhanh chân hơn, chạy tới hướng phát ra tiếng kêu cứu đó. Mà Liên Đình Vân đã bị Lý Văn Hàng đè ở dưới thân, hắn hung hăng xé rách quần áo nàng ta.
“Tiểu hầu gia thật có hứng thú, không bằng cho huynh đệ cùng sảng khoái với được không?” Thập Hoan lạnh mắt nhìn cảnh tượng bại hoại trước mặt, châm chọc nói.
Vừa nghe thấy có người tới, Lý Văn Hàng sợ tới mức lập tức bò dậy từ trên mặt đất. Mà Liên Đình Vân té ngã trên đất cũng cuộn người lại lăn sang một góc, vừa khóc vừa gắt gao dùng tay che lại vị trí quần áo bị xé rách.
Thấy người tới là gã sai vặt, Lý Văn Hàng nhẹ nhàng thở ra, tức khắc nổi lửa giận lên: “Tên khốn nhà ngươi từ đâu tới làm phiền bản hầu, dám phá hỏng chuyện tốt của bản hầu gia, ta xem ngươi chính là không muốn sống nữa!”
“Trong hai người chúng ta quả thật có một người đang chán sống!"
Thấy một gã sai vặt lại dám khiêu khích mình như vậy, Lý Văn Hàng nổi trận lôi đình: “Bản hầu gia trước tiên sẽ giải quyết ngươi, sau lại đến thu thập tiểu cô nương này!”
Dứt lời một quyền đấm tới, thẳng tắp hướng ngay huyệt Thái Dương của Thập Hoan.
Thân hình nàng hơi thấp, nhưng cũng có mặt lợi. Tên mập mạp kia đánh hụt, theo quán tính hơi lảo đảo ngã về phía trước một chút. Thập Hoan canh thời cơ chuẩn, một chân nâng lên đá vào eo hắn một cái.
Liên Đình Vân vội vàng lăn tới một bên, không ngừng rơi nước mắt. Đầu tóc gọn gàng giờ đã tán loạn khó nhìn, quần áo đẹp cũng bị nhăn nheo bẩn thỉu.
Lý Văn Hàng bị đạp một phát ngã như chó ăn ph*n, hắn vậy mà lại bị một gã sai vặt làm cho chật vật đến thế! Từ trên mặt đất bò dậy, nhanh chóng lấy đao nhọn giấu bên hông ra, giống như bị điên mà vọt đến phía Thập Hoan.
Thân đao dưới ánh trăng trông có vẻ lạnh lẽo, Thập Hoan không dám khinh thường, lắc mình trốn vào lùm cây bên cạnh, làm hắn chém vào khoảng không.
“Cẩu nô tài, bản hầu gia hôm nay không thể không làm thịt ngươi!” Hắn cũng nhào vào lùm cây, đi tìm Thập Hoan.
Bằng vào ưu thế của thân hình, Thập Hoan nhanh chóng từ hướng khác của lùm cây chui ra. Thấy Liên Đình Vân vậy mà vẫn còn co rúm ở một bên, nàng đành kéo nàng ta, nói: “Đi mau!”
“Ta không đi, ngươi muốn mang ta đi đâu, ta không đi! Biểu ca, biểu ca cứu ta!” Liên Đình Vân giãy giụa, hiện tại nàng ta không biết nên tin tưởng ai.
“Câm miệng, không muốn chết thì chạy nhanh theo ta đi!” Thập Hoan nổi giận, đây là lúc nào rồi, còn ngây ngốc chờ Tần Vị Trạch tới. Chẳng lẽ nàng ta không nhìn ra đây là một âm mưu sao?
Thập Hoan dùng sức kéo nàng ta tới phía trước, nhưng nàng ta liều mạng giãy giụa, nhanh chóng Thập Hoan bị đánh ngã trên mặt đất.
“Ha ha ha…… Xem ngươi chạy đi đâu.”
Lý Văn Hàng thấy gã sai vặt đen đen kia gần ngay trước mắt, cười đến vô cùng điên rồ, hắn từng chút tới gần Thập Hoan, đao nhọn trong tay nắm chặt hơn.
Chậm rãi lui về phía sau, Thập Hoan bốc một nắm cát, âm thầm nắm trong tay. Thấy Lý Văn Hàng càng ngày càng gần, ra sức vung tay lên, thừa dịp hắn híp mắt không mở được, nàng nhanh như cắt bò dậy khỏi mặt đất rồi kéo Liên Đình Vân chạy đi.
Lý Văn Hàng tức muốn hộc máu, ném đao nhọn xuống đất, từ trong lòng ngực móc ra một đồ vật. Nhìn hướng chạy của các nàng, cười mắng: “Hôm nay bản hầu sẽ nổ chết hai người các ngươi!”
Nghe hắn nói như vậy, tất nhiên Thập Hoan biết thứ đó chắc chắn là hỏa lôi đạn.
Tuy rằng ngày ấy người ném hỏa lôi đạn vào nàng và Giản Hàn Chi không phải Lý Văn Hàng, nhưng người làm chủ ở phía sau, chắc chắn hắn ta cũng sẽ đưa nó một ít cho Lý Văn Hàng.
Uy lực của hỏa lôi đạn nàng đã từng gặp qua, các nàng tuyệt đối chạy không thoát.
Nhìn hồ nước trước mặt, lại nhìn nhìn Lý Văn Hàng phía sau. Cố hết sức lôi kéo Liên Đình Vân: “Ta đếm một hai ba ngươi liền nhảy xuống, có nghe thấy không?”
“Ta không nhảy, ngươi mau buông tay!” Liên Đình Vân như kẻ điên liên tục lui về phía sau.
Nữ nhân ngu xuẩn này, Thập Hoan thật muốn bỏ mặc nàng tự sinh tự diệt. Nhưng nói thế nào cũng là một mạng người, nàng không thể thấy chết mà không cứu.
Hơn nữa sự tồn tại của Liên Đình Vân là nhân chứng mạnh nhất hữu lực nhất, nàng ta là con gái của Thừa tướng, lại phải chịu những khuất nhục này, Hoàng thượng làm sao có thể khoanh tay ngồi nhìn?
Thập Hoan thấy không còn nhiều thời gian, dùng một chân đá nàng ta xuống nước, ngay sau đó mình cũng nhảy xuống theo. Mà nàng vừa mới nhảy vào nước, phía sau liền “Oanh” một tiếng, sau lưng vang lên tiếng nổ mạnh.
Tần Vị Trạch và Giản Hàn Chi vừa mới ra cửa chùa thì thấy trên đảo nhỏ ở trung tâm hồ có ánh lửa. Nghĩ đến Thập Hoan còn ở trên đó, tức khắc trong lòng Tần Vị Trạch trầm xuống, điên cuồng phi thân tiến lên.
Giản Hàn Chi theo sát phía sau, nhưng trong lòng cũng bất ổn, vô cùng lo lắng.
“Ha ha ha……” Lý Văn Hàng đắc ý nhìn hai người kia biến mất trong hồ.
Đang đắc ý, tiếng cười đột nhiên im bặt, một bàn tay bóp chặt cổ hắn, lực đạo mạnh mẽ như muốn tay không xé rách yết hầu hắn!
Mặt hắn ta trướng đến đỏ bừng, nhanh chóng chuyển sang màu tím.
“Vương gia, không thể!” Giản Hàn Chi thấy Tần Vị Trạch bốn phía quanh thân nổi lên sát khí, lập tức lên tiếng ngăn cản, không hỏi rõ lý do Tiểu Hoan Tử rơi xuống nước, không thể để hắn ta chết được.
Đôi mắt Tần Vị Trạch từ màu đen dần dần xuất hiện tia máu màu đỏ tươi, giống như Tu La dưới địa ngục.
Tần Vị Trạch ném hắn ta ra, thân hình mập mạp nặng nề đập mạnh xuống đất. Tần Vị Trạch rút bội kiếm, tay nâng chuôi kiếm, đánh gãy gân tay gân chân của hắn ta.
Nhất thời Lý Văn Hàng phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết: “Gã sai vặt đó ở đâu? Mau nói!” Tần Vị Trạch chỉ kiếm vào hắn hỏi.
“A…… Đau quá a…… Ngươi…… Ngươi lại dám đả thương ta, cha ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Lý Văn Hàng hô to.
Thấy hắn vẫn không chịu nói, một nhát kiếm trực tiếp đâm trúng đùi của hắn: “Gã sai vặt kia ở đâu?”
“Bọn họ, rơi xuống hồ!” Thật sự chịu không nổi đau đớn, Lý Văn Hàng kêu thảm nói ra.
Liên Đình Vân không biết bơi, xuống nước ngụp lặn một lát đã không còn sức lực. Thập Hoan bơi tới bên người nàng ta, kéo đầu của nàng ta ra khỏi mặt nước, lúc này nàng ta mới có cơ hội hít thở.
Nàng ta nắm chặt lấy cánh tay của Thập Hoan, móng tay bấm đến thịt bên trong, sợ bản thân lại chìm xuống.
Thập Hoan cố hết sức dìu nàng ta bơi về phía trước, mặt hồ này nhìn bên ngoài rất yên tĩnh, nhưng bên trong lại có rất nhiều mạch nước ngầm. Mà hai người các nàng bị mạch nước ngầm cuốn đi, bơi xa Lý Văn Hàng qua đến một bên bờ hồ khác.
Đột nhiên nhìn thấy trên bờ hồ có một người đứng, Thập Hoan tưởng là Lý Văn Hàng, kết quả người nọ mặc y phục của nha hoàn, nàng tập trung nhìn kỹ, hóa ra là Liễu Nhi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.