Chương 70: Rốt cuộc có mặt mày
Hàm Tiểu Ngu
02/09/2018
Edit: Hanarua
Beta: Pi Sà
Nhìn mặt hắn có vẻ tươi cười tà ác, ánh mắt hài hước, Thập Hoan bĩu môi, yên lặng mà cuộn bức họa lại.
“Vương gia người là thân rồng phượng, là ta không có mắt đi so sánh ngài với bọn chuột nhắt. Người như vậy Vương gia làm sao quen biết được, căn bản không lọt được vào mắt Vương gia.”
Xì, uổng cho bộ dáng xuất chúng của hắn, cũng đâu giúp được tích sự gì.
Nhìn tới nhìn lui, vẫn là tìm Giản Hàn Chi mới đáng tin hơn.
Nhưng những lời này nàng chỉ giám nói trong lòng, làm sao giám nói trước mặt hắn.
Nhìn biểu tình trên mặt nàng có chút căm giận, Tần Vị Trạch cảm thấy tâm tình hắn rất tốt. Tuy hắn mới vừa
nửa đùa nửa giả nhưng lại để lộ ra một tin tức lớn, bức họa kia thật giống với một người mà hắn biết. Theo lý thuyết, người trên bức họa kia và Thập Hoan hình như có chút thân thích.
“Không để vào mắt, cũng là Bổn Vương có biết.” Hắn duỗi tay ra lấy bức họa nàng vừa mới cuộn, mở ra
xem xét tỉ mỉ một lần nữa.
Nhìn dáng vẻ có chút hấp dẫn của hắn, Thập Hoan vội vàng tiến lên, nhìn chằm chằm Tần Vị Trạch, nếu hắn không nói cho nàng biết, nàng sẽ trừng mắt chết hắn.
"Người này, nhùn rất giống với nhi tử của Tĩnh Nam Hầu, cháu trai của phu nhân Viễn Tướng quân – Lý Văn Hàng."
“Thật vậy sao?” Thập Hoan kích động liền bắt lấy tay Tần Vị Trạch hỏi. Vốn dĩ nàng cũng không ôm hi vọng vào bức họa này quá lớn, rốt cuộc thì bức họa dù thật đến đâu cũng chắc chắn là có sự khác biệt.
Cảm nhận được trên tay có độ ấm, tâm tình Tần Vị Trạch rất tốt. Sớm biết nàng sẽ kích động như vậy, hắn đã nói cho nàng biết sớm một chút.
“Có bảy tám phần tương tự.” Hắn không thể không thừa nhận bức họa này vẽ quả thực không tồi. Chờ khi vụ án này kết thúc hắn cũng phải bảo nàng vẽ cho mình một bức tương tự mới được.
Đột nhiên ý thức mình đang bắt lấy tay Tần Vị Trạch, nàng lập tức buông lỏng tay, cười gượng, giả vờ duỗi tay
lấy bức họa kia lại.
Tần Vị Trạch cũng không vạch trần nàng. “ Tuy rằng rất giống, nhưng chỉ bằng vào thứ này không thể chứng
minh được điều gì. Bổn Vương sẽ cho người đi điều tra xem tiểu hầu gia này có đúng là có gan lớn đến thế không.”
“Đúng là không có động cơ để làm như vậy. Nếu đúng thật là nhi tử của Tĩnh Nam Hầu thì muốn dạng nữ nhân nào mà chả có, sao lại đi làm đạo tặc hái hoa? Còn nháo đến mọi người đều biết." Phu nhân của Viễn Tướng quân? Vậy chính là mẹ cả của nàng đó sao?
Xem ra cả nhà này đều không phải dạng tốt đẹp gì. Cô cô tâm địa độc ác, cháu trai ngược lại thích làm đạo tặc
hái hoa.
“Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe qua câu thê không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm hay sao?” Nếu đúng
thật là hắn, ngược lại đối với Tần Vị Trạch lại là một chuyện tốt. Tĩnh Nam Hầu luôn ủng hộ Thái tử, nói không
chừng hắn có thể lợi dụng chuyện lần này để làm ly gián sự ủng hộ của Tĩnh Nam Hầu với Thái tử.
Kinh thành có rất nhiều con nhà quan lại ăn chơi trác táng, không học vấn không nghề nghiệp, chơi bồi lêu lổng.
Nếu quả thật là Lý Văn Hàng làm, như vậy rất có khả năng chỉ vì tìm kiếm kích thích mà thôi.
Những điều hắn nói làm cho con đường điều tra càng được rút ngắn, Thập Hoan vô cùng hưng phấn, “Không biết Vương Gia có biện pháp nào để điều tra hắn không?”
“Loại sự việc này còn cần phải âm thầm điều tra? Ngày mai Thái Hậu muốn đến chùa dâng hương, hắn nhất
định sẽ đi theo, ngày mai Bổn vương cũng mang theo ngươi đi xem náo nhiệt, thế nào?”
Hai mắt Thập Hoan lập tức tỏa sáng, hiếm khi Tần Vị Trạch có lòng tốt như vậy, nàng quả thực có chút thụ
sủng nhược kinh a!
Mà nàng làm sao biết được tâm tư của Tần Vị Trạch, ngày mai Liên Đình Vân tất nhiên cũng sẽ đi cùng, trong lòng hắn muốn cho Thập Hoan thấy bộ dạng giản Hàn Chi khi dụ dỗ nữ nhân kia là thế nào.
Beta: Pi Sà
Nhìn mặt hắn có vẻ tươi cười tà ác, ánh mắt hài hước, Thập Hoan bĩu môi, yên lặng mà cuộn bức họa lại.
“Vương gia người là thân rồng phượng, là ta không có mắt đi so sánh ngài với bọn chuột nhắt. Người như vậy Vương gia làm sao quen biết được, căn bản không lọt được vào mắt Vương gia.”
Xì, uổng cho bộ dáng xuất chúng của hắn, cũng đâu giúp được tích sự gì.
Nhìn tới nhìn lui, vẫn là tìm Giản Hàn Chi mới đáng tin hơn.
Nhưng những lời này nàng chỉ giám nói trong lòng, làm sao giám nói trước mặt hắn.
Nhìn biểu tình trên mặt nàng có chút căm giận, Tần Vị Trạch cảm thấy tâm tình hắn rất tốt. Tuy hắn mới vừa
nửa đùa nửa giả nhưng lại để lộ ra một tin tức lớn, bức họa kia thật giống với một người mà hắn biết. Theo lý thuyết, người trên bức họa kia và Thập Hoan hình như có chút thân thích.
“Không để vào mắt, cũng là Bổn Vương có biết.” Hắn duỗi tay ra lấy bức họa nàng vừa mới cuộn, mở ra
xem xét tỉ mỉ một lần nữa.
Nhìn dáng vẻ có chút hấp dẫn của hắn, Thập Hoan vội vàng tiến lên, nhìn chằm chằm Tần Vị Trạch, nếu hắn không nói cho nàng biết, nàng sẽ trừng mắt chết hắn.
"Người này, nhùn rất giống với nhi tử của Tĩnh Nam Hầu, cháu trai của phu nhân Viễn Tướng quân – Lý Văn Hàng."
“Thật vậy sao?” Thập Hoan kích động liền bắt lấy tay Tần Vị Trạch hỏi. Vốn dĩ nàng cũng không ôm hi vọng vào bức họa này quá lớn, rốt cuộc thì bức họa dù thật đến đâu cũng chắc chắn là có sự khác biệt.
Cảm nhận được trên tay có độ ấm, tâm tình Tần Vị Trạch rất tốt. Sớm biết nàng sẽ kích động như vậy, hắn đã nói cho nàng biết sớm một chút.
“Có bảy tám phần tương tự.” Hắn không thể không thừa nhận bức họa này vẽ quả thực không tồi. Chờ khi vụ án này kết thúc hắn cũng phải bảo nàng vẽ cho mình một bức tương tự mới được.
Đột nhiên ý thức mình đang bắt lấy tay Tần Vị Trạch, nàng lập tức buông lỏng tay, cười gượng, giả vờ duỗi tay
lấy bức họa kia lại.
Tần Vị Trạch cũng không vạch trần nàng. “ Tuy rằng rất giống, nhưng chỉ bằng vào thứ này không thể chứng
minh được điều gì. Bổn Vương sẽ cho người đi điều tra xem tiểu hầu gia này có đúng là có gan lớn đến thế không.”
“Đúng là không có động cơ để làm như vậy. Nếu đúng thật là nhi tử của Tĩnh Nam Hầu thì muốn dạng nữ nhân nào mà chả có, sao lại đi làm đạo tặc hái hoa? Còn nháo đến mọi người đều biết." Phu nhân của Viễn Tướng quân? Vậy chính là mẹ cả của nàng đó sao?
Xem ra cả nhà này đều không phải dạng tốt đẹp gì. Cô cô tâm địa độc ác, cháu trai ngược lại thích làm đạo tặc
hái hoa.
“Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe qua câu thê không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm hay sao?” Nếu đúng
thật là hắn, ngược lại đối với Tần Vị Trạch lại là một chuyện tốt. Tĩnh Nam Hầu luôn ủng hộ Thái tử, nói không
chừng hắn có thể lợi dụng chuyện lần này để làm ly gián sự ủng hộ của Tĩnh Nam Hầu với Thái tử.
Kinh thành có rất nhiều con nhà quan lại ăn chơi trác táng, không học vấn không nghề nghiệp, chơi bồi lêu lổng.
Nếu quả thật là Lý Văn Hàng làm, như vậy rất có khả năng chỉ vì tìm kiếm kích thích mà thôi.
Những điều hắn nói làm cho con đường điều tra càng được rút ngắn, Thập Hoan vô cùng hưng phấn, “Không biết Vương Gia có biện pháp nào để điều tra hắn không?”
“Loại sự việc này còn cần phải âm thầm điều tra? Ngày mai Thái Hậu muốn đến chùa dâng hương, hắn nhất
định sẽ đi theo, ngày mai Bổn vương cũng mang theo ngươi đi xem náo nhiệt, thế nào?”
Hai mắt Thập Hoan lập tức tỏa sáng, hiếm khi Tần Vị Trạch có lòng tốt như vậy, nàng quả thực có chút thụ
sủng nhược kinh a!
Mà nàng làm sao biết được tâm tư của Tần Vị Trạch, ngày mai Liên Đình Vân tất nhiên cũng sẽ đi cùng, trong lòng hắn muốn cho Thập Hoan thấy bộ dạng giản Hàn Chi khi dụ dỗ nữ nhân kia là thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.