Độc Sủng Vương Phi Kiêu Ngạo

Chương 11

Tử Yên Phiêu Miểu

29/10/2016

Sắc trời chưa sáng, trong sân đột nhiên vang lên thanh âm ‘vèo vèo’ của lưỡi kiếm chém vào không khí, Hồng Diệp đang ngủ tưởng đâu có thích khách đột kích, nàng cả kinh ngay cả y phục cũng không mặc, tiện tay nhặt lên liền chạy ra ngoài, nhưng khi thấy bóng dáng mảnh khảnh quen thuộc trong sân thì mặt mũi kiên trì bình tĩnh của nàng rốt cuộc rách ra một đường.

Tiểu thư nhà nàng bị quỷ nhập vào người sao, cư nhiên dậy sớm luyện công như vậy?

Lúc này, Thanh Nguyệt mới biết Hồng Diệp cũng biết võ công, vì vậy ngoắc tay gọi nàng bồi mình cùng nhau luyện công, có người luyện cùng tiến bộ nhanh hơn so với một mình nàng tự luyện.

Lúc Diệp Lạc đứng lên thì liền thấy một cảnh tượng thế này: Thần Hi đang bay lượn giữa ánh kiếm của hai nữ tử, mái tóc tung bay theo sự chuyển động của cơ thể. Gió mát cỏ thơm, thiếu nữ như hoa - cảnh tượng này đẹp không thể diễn tả thành lời.

Sau khi ăn xong điểm tâm, Thanh Nguyệt cũng không lãng phí thời gian, mang theo hai nha đầu lập tức ra cửa.

Đi trên đường cái, lúc này Thanh Nguyệt mới phát hiện ra mọi người nhìn thấy nàng theo bản năng nghiêng người tránh xa, bộ dáng kia giống như chỉ sợ đụng nàng sẽ lây bệnh truyền nhiễm. Ngày hôm qua, nàng chỉ chú ý mục tiêu mình tìm kiếm không chú ý những thứ này mà hôm nay nhìn đến mấy người này trong nội tâm không biết là tư vị gì, cảm giác kia, giống như mình bị mọi người vứt bỏ vậy.

Chỉ là, danh tiếng bị phá hư cũng có chỗ tốt, thí dụ như hiện tại, nàng vừa vào tiệm thuốc, vốn là một đội người xếp hàng dài lập tức tránh xa như gặp rắn rết nhường cho nàng một con đường, cũng tiết kiệm dùm nàng thời gian xếp hàng.

"Tô, Tô tiểu thư, xin, xin hỏi người, có phân phó gì." Tiểu đồng trong tiệm thuốc run run rẩy rẩy nhìn cô gái như ôn hòa trước mắt này, không biết ôn thần này chạy đến nơi này làm gì.

"Cây tỏi trời, ngọc hương hoa, phi yến thảo, tiên mã thảo, nguyệt tử đằng, lung trư thảo. . . . . ." (ko biết edit sao lun, ai biết giúp mình với!!)

Thanh Nguyệt liên tiếp nói ra rất nhiều tên thuốc, tiểu đồng nghe vậy trong đầu mờ mịt, mặc dù không biết những thứ thảo dược này rốt cuộc có thể trị bệnh gì, nhưng tốc độ hốt thuốc không hề chậm, chỉ cần có thể đuổi ôn thần này, nàng yêu cầu cái gì thì lấy cái đó thôi.

Dược thảo hốt xong, Thanh Nguyệt phân phó Diệp Lạc thanh toán bạc, lấy gói thuốc liền xoay người bước ra tiệm thuốc, tiếp đó Hồng Diệp dẫn đường tìm đến tiệm thợ rèn nổi danh ở kinh thành, lấy ra bản vẽ mình vẽ cả đêm, lệnh bọn họ chế tạo theo bản vẽ, sau khi xong hết mọi việc liền trở về Tướng phủ, ngay lập tức chui vào phòng sau đó không có ra ngoài.

Mấy ngày sau, Thanh Nguyệt xem bình sứ trước mắt mình, thở một hơi dài nhẹ nhõm, nhìn lại bình sứ trong tay khẽ chau mày, phần hỏa lam còn thiếu một chút đồ, nhưng không biết đến nơi đâu tìm?

Thôi, trước hết cứ như vậy đi, có ít thứ này cũng đủ nàng dùng để phòng thân rồi.

Ban đêm.

Thanh Nguyệt lẳng lặng nằm trên giường, đôi mắt nhìn chằm chằm rèm che mắt không nháy một cái, giống như nơi đó bị nàng nhìn chằm chằm có thể nở ra một đóa hoa.



"Ken két"

Tiếng đóng cửa nhẹ nhàng vang lên, đôi mắt nhìn chằm chằm rèm che khẽ động, lẳng lặng nghiêng tai lắng nghe, cho đến khi tiếng bước chân ‘sột soạt’ cùng giọng nói rất nhỏ dần dần yên lặng, lúc này mới lặng lẽ đứng dậy thay y phục dạ hành, không tiếng động đẩy cửa ra rồi biến mất trong màn đêm.

Phong Vũ Lâu

Bóng đen lặng lẽ dừng ở nóc phòng, cẩn thận quan sát xem xung quanh mình thấy không có người nào, lúc này mới phi thân xuống vào trong nhà.

Theo thân thể rơi xuống, trong không khí mơ hồ vang lên một tiếng động nhỏ, Thanh Nguyệt cảnh giác cúi đầu xem xét, không ngờ phát hiện nơi cổ chân bị một vòng tơ bạc quấn quanh, ánh mắt nhìn chằm chằm tơ bạc quấn chân, không khỏi bất đắc dĩ thở dài, thủ pháp tốt.

Nếu như bị người phát hiện, nàng cũng không định che giấu nữa, ánh mắt nhìn về nơi bí ẩn phía bên trái, thắng thắn lên tiếng."Đi ra đi." " Nhĩ lực tốt."

Theo nàng lên tiếng, bóng dáng màu đỏ từ nơi bí ẩn bên cạnh đi ra, ánh mắt sáng trong nhìn người trước mắt, khóe môi ẩn chứa nụ cười. Chân mày cợt nhã phong tình vạn chủng, ẩn núp vạn vạn sát cơ.

Cơ quan này không thể bảo là không lợi hại, nếu như không có người chỉ điểm người trúng không chết cũng sẽ trọng thương, chưa từng có sai lầm, lần đầu tiên có người phát hiện, thậm chí còn là không có chút thương tích nào, thật sự làm cho người ta không dám khinh thường.

"Cơ quan tốt, thu lại đi." Thanh Nguyệt cười nhạt tháo cái khăn đen trên mặt xuống, lộ ra mặt mũi với hắn.

"Nha, đắc tội đắc tội." Phan Lỗi vừa nhìn thấy là nàng, vẻ mặt lập tức nghiêm túc, vội vàng cười trừ một tiếng trở lại nơi bí ẩn, tay nắm chặt lại, ‘lộp bộp’ một tiếng vang lên, tơ bạc quấn ở trên chân Thanh Nguyệt lập tức biến mất không thấy gì nữa.

"Chuyện làm như thế nào rồi?" Đợi hắn trở lại, Thanh Nguyệt liền hỏi.

"Tiến hành rất thuận lợi, tin tức của vài quốc gia khác đã bắt đầu trực tiếp truyền về nơi này, chỉ là. . . . . ." Nói đến chánh sự, cười đùa trên mặt Phan Lỗi nhất thời biến mất, chỉ là giọng nói có chút chần chờ.

"Chỉ là cái gì?"

"Chỉ là phương diện kia ở Tử Mang quốc giống như có chút không đúng, Ám Sứ bên kia hỏi nguyên do."

Ám Bộ có quy định, bên trong tổ chức bất luận kẻ nào chỉ thực hành mệnh lệnh không cho hỏi tới nguyên do, Ám Sứ này hành động như thế không thể không khiến người hoài nghi.

Nghe đến đó, ánh mắt Thanh Nguyệt lạnh lẽo, trầm giọng nói: "Đem hắn cô lập, ra lệnh tất cả thuộc hạ Ám Bộ không tiếp xúc với Ám Sứ đó, nếu có người hỏi nguyên do hoặc hành động khả nghi, đều cô lập."



"Vâng"

"Tử Mang quốc còn truyền về tin tức gì nữa không?"

"Có, chúng thần tử Tử Mang quốc thượng tấu Thiên tử phong hậu vị nhưng bị Thiên tử bác bỏ, sau đó sắc phong nhi nữ của Liễu Thừa tướng Liễu Nhược Vân làm quý phi, chuyện còn lại chỉ là râu ria không đáng nhắc đến. Những chuyện liên quan đến thuộc hạ bên cạnh Sở tướng quân, Ám Sứ bên kia chỉ nói là đang thu thập tin tức, không có bất ky hồi báo nào."

"Nha?" Tâm trạng Thanh Nguyệt tối tăm, suy tư hồi lâu mới mở miệng lần nữa: "Ngươi lựa chọn mấy người tin cậy phái đi Tử Mang quốc, về sau tất cả công việc ở Tử Mang quốc liền do bọn họ phụ trách, lệnh cho bọn hắn tra xét rõ ràng công việc của tất cả Ám Bộ lệ thuộc Tử Mang quốc, người có thể dùng thì dùng, không thể dùng thì sa thải, nếu phát hiện có người tiết lộ tin tức cho người của hoàng gia hay quan viên, giết không tha."

Sở gia bị tịch thu tài sản chém đầu cả nhà mà nàng không phát giác được gì, lúc đó nàng liền hoài nghi trong Ám Bộ có người phản bội, hôm nay xem ra, quả nhiên như nàng đoán.

Long Hạo Thiên, ngươi quả nhiên là thâm tàng bất lộ.

"Dạ . . . . ." Phan Lỗi bị sát khí khắp người nàng tỏa ra cả kinh ngẩn ngơ, tiếp theo trong mắt xẹt qua một tia hồ nghi, ánh mắt như có điều suy nghĩ đánh giá toàn thân cao thấp nàng, đột nhiên nhíu mày xinh đẹp cười một tiếng, hỏi: "Nếu có tin tức, ta liên lạc với ngài như thế nào?" (lúc này Nguyệt tỷ giả trai nha)

Giọng nói uyển chuyển du dương, một câu không thể bình thường hơn như khi hắn nói ra thì vô cùng mập mờ

Tìm tòi nghiên cứu không chút kiêng kỵ như vậy, khiến trong lòng Thanh Nguyệt không khỏi cả kinh, trong mắt ánh sáng lạnh chợt lóe, thẳng tắp hướng hắn bắn tới, Phan Lỗi thấy thế đôi tay lắc lắc, vội vàng nói: "Ta không phải hoài nghi ngài, ta chỉ là muốn ngay lập tức đưa tin tức đến trong tay ngài."

"Ngươi không cần quan tâm, đến lúc đó ta tự nhiên sẽ tới." Thanh Nguyệt tức giận nói xong liền phi thân ra khỏi phòng, nháy mắt đã biến mất không thấy tung tích.

Phan Lỗi cười như không cười nhìn bầu trời đêm tối đen, ngón tay nhẹ nhàng vuốt cằm, hiện giờ tất cả trong đầu đều là bóng dáng yểu điểu thon thả trong bộ y phục dạ hành của người đó.

Nữ nhi? Tính khí thật không tốt nha, so với nữ nhân kia không kém lắm, là ai đây?

Cho đến khi cách xa Phong Vũ Lâu, Thanh Nguyệt mới ngừng lại, quay đầu lại nhìn về phía Phong Vũ Lâu, tức giận rủa thầm một tiếng, tiếp tục đi về phía trước.

Còn tưởng người này đổi tính rồi, ai dè đức hạnh thối như cũ, khắp nơi quyến rũ bất kể nam nữ.

Trong lòng rủa thầm Phan Lỗi, vừa đi qua khúc quanh, một đạo bóng đen đột nhiên từ trong bay ra ngoài, hung hăng đụng nàng quay về chỗ cũ. Trong phút chốc, Thanh Nguyệt cảm thấy bụng đau nhức kịch liệt, tiếng rên vừa phát ra, bỗng nhiên một bàn tay to che miệng của nàng, thân thể bị một cỗ sức lực mạnh mẽ đặt ở trên tường, thân thể cao lớn mang theo hơi thở lạnh lẽo bao trùm toàn bộ nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Độc Sủng Vương Phi Kiêu Ngạo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook