Chương 1:
Tử Sắc Thâm Uyên
09/12/2023
Bốn bề được bao quanh bởi núi non, thôn Trà Sơn là thôn xóm nổi danh gần trấn Vân Thạch, người trog thôn đều sống bằng nghề trồng trà và bán trà, tuy rằng đồng ruộng của thôn Trà Sơn không nhiều lắm, nhưng các thôn dân chỉ cần dựa vào tay nghề xào trà cũng có thể sống một cuộc sống ấm no.
Ở giữa thôn Trà Sơn có một cây trà già trăm tuổi, cây trà này tản mát ra từng trận mùi hương nhẹ nhàng cổ xưa, các phụ nhân và phu lang trog thôn đều thích tụ tập ở dưới gốc cây trà vừa tán gẫu vừa làm việc may vá.
Hiện giờ, các hộ gia đình đều mới cày bừa xong vụ xuân, rất nhanh sẽ bắt đầu đi hái trà xuân, hôm nay, bên dưới gốc cây trà chỉ ngồi ít ỏi mấy lão phụ nhân.
Có vị đại thẩm đầu tóc hoa râm, mười ngón tay linh hoạt vừa biên sọt tre, vừa tò mò hỏi: “Sáng nay, ta nhìn thấy có một chiếc xe la, trên cổ con la cột lụa đỏ tiến vào từ đầu thôn, bộ hôm nay trog thôn có nhà nào làm hỉ sự sao?”
Theo lý mà nói, nếu trog thôn có người làm hỉ sự không nên yên tĩnh như vậy, tuy rằng người nhà quê cưới vợ cũng không có làm rùm beng, nhưng ít ra cũng sẽ mời làng xóm láng giềng tới náo nhiệt.
Một lão phụ nhân ngồi bên cạnh vị đại thẩm đang nói chuyện, thấy nàng còn chưa biết chuyện gì, liền bỏ xuống kim chỉ trên tay, hướng bên cạnh xê dịch, nhỏ giọng nói: “Ngươi vẫn chưa biết gì sao? Là Tống Vệ An của nhà Tống Hữu Tài ở thôn Bắc làm hỉ sự!”
“An tiểu tử làm sao? Không phải hôm kia hắn mới vừa bị bệnh sao?” Nhà của vị đại thẩm này là ở sau núi thôn Nam, mấy ngày trước đây vừa phải cày bừa vụ xuân, vừa phải chăm sóc cho tôn tử đang phát sốt, cho tới hôm nay mới có thời gian nghỉ ngơi, nhưng trước đó cũng có nghe đương gia (chủ gia đình) nói qua An tiểu tử của Tống gia mới vừa té xỉu dưới ruộng.
“Đúng vậy, phát sốt rất cao, đến bây giờ vẫn còn chưa có tỉnh lại! Mấy ngày trước, Tôn lang trung có đi xem qua, nói là mệt, còn nói gì mà sau khi tỉnh lại phải chú ý thân thể không được làm việc nặng, Tống lão bà bị tức phụ của Tống lão tam khuyến khích, nói là cho An tiểu tử cưới một vị phu lang về xung hỉ, nói không chừng sẽ khoẻ lại.”
Đại thẩm nghe được chau mày nói: “Tống lão bà cũng thật là, càng ngày càng hồ đồ, Tống lão nhị mất tích ba năm, hiện giờ nhị phòng của Tống gia chỉ còn duy nhất một mầm độc đinh như vậy, sao lại để cho hắn cưới phu lang?”
Ở Kỳ Quốc, chỉ có song nhi sau khi gả chồng mới xưng là phu lang, bởi vì bề ngoài của song nhi rất giống hán tử, chỉ có vóc dáng là nhỏ xinh hơn hán tử một chút, ngay cổ có một khối bớt màu đỏ bớt, bình thường chỉ có hán tử có chút đam mê công tử ca mới nâng song nhi về nhà làm tiểu thị hoặc là nhà nghèo cưới không nổi tức phụ mới có thể cưới phu lang, hơn nữa năng lực sinh dục của song nhi cũng không bằng nữ nhân, thường là trog nhà có chút điều kiện đều không muốn cưới song nhi.
Đại thẩm chỉ là không rõ, Tống gia cũng không phải nghèo đến nỗi cưới không nổi cháu dâu, sao lại cho đại tôn tử nhà mình cưới phu lang.
“Không cần lễ hỏi? Song nhi cũng không phải không đáng giá tiền, cũng không có nhà nào gả song nhi không cần lễ hỏi, không lẽ song nhi kia có vấn đề?” Đại thẩm vừa nghe liền kinh ngạc, bình thường không cần lễ hỏi cũng chỉ có khuyết tật hoặc là ở trog thôn bị hỏng thanh danh.
“Nghe con dâu của ta nói, song nhi kia thật ra là một đứa nhỏ tốt, chỉ là từ nhỏ không được sủng ái, ở trog nhà bị nương của hắn không đánh thì cũng mắng, khiến cho vừa mở miệng nói chuyện liền run run nói lắp, hiện tại đều đã mười sáu, lại không có nhà nào hỏi cưới.” Một lão bà ở bên cạnh vừa nói vừa thở dài.
“Thật là đứa nhỏ đáng thương.” Đại thẩm nghe đến đây, trog lòng cũng khó chịu, muốn nói tiểu song nhi không tốt, nhưng nghĩ đến song nhi kia đã đủ đáng thương, cũng không dám nói cái gì.
________________
Ở giữa thôn Trà Sơn có một cây trà già trăm tuổi, cây trà này tản mát ra từng trận mùi hương nhẹ nhàng cổ xưa, các phụ nhân và phu lang trog thôn đều thích tụ tập ở dưới gốc cây trà vừa tán gẫu vừa làm việc may vá.
Hiện giờ, các hộ gia đình đều mới cày bừa xong vụ xuân, rất nhanh sẽ bắt đầu đi hái trà xuân, hôm nay, bên dưới gốc cây trà chỉ ngồi ít ỏi mấy lão phụ nhân.
Có vị đại thẩm đầu tóc hoa râm, mười ngón tay linh hoạt vừa biên sọt tre, vừa tò mò hỏi: “Sáng nay, ta nhìn thấy có một chiếc xe la, trên cổ con la cột lụa đỏ tiến vào từ đầu thôn, bộ hôm nay trog thôn có nhà nào làm hỉ sự sao?”
Theo lý mà nói, nếu trog thôn có người làm hỉ sự không nên yên tĩnh như vậy, tuy rằng người nhà quê cưới vợ cũng không có làm rùm beng, nhưng ít ra cũng sẽ mời làng xóm láng giềng tới náo nhiệt.
Một lão phụ nhân ngồi bên cạnh vị đại thẩm đang nói chuyện, thấy nàng còn chưa biết chuyện gì, liền bỏ xuống kim chỉ trên tay, hướng bên cạnh xê dịch, nhỏ giọng nói: “Ngươi vẫn chưa biết gì sao? Là Tống Vệ An của nhà Tống Hữu Tài ở thôn Bắc làm hỉ sự!”
“An tiểu tử làm sao? Không phải hôm kia hắn mới vừa bị bệnh sao?” Nhà của vị đại thẩm này là ở sau núi thôn Nam, mấy ngày trước đây vừa phải cày bừa vụ xuân, vừa phải chăm sóc cho tôn tử đang phát sốt, cho tới hôm nay mới có thời gian nghỉ ngơi, nhưng trước đó cũng có nghe đương gia (chủ gia đình) nói qua An tiểu tử của Tống gia mới vừa té xỉu dưới ruộng.
“Đúng vậy, phát sốt rất cao, đến bây giờ vẫn còn chưa có tỉnh lại! Mấy ngày trước, Tôn lang trung có đi xem qua, nói là mệt, còn nói gì mà sau khi tỉnh lại phải chú ý thân thể không được làm việc nặng, Tống lão bà bị tức phụ của Tống lão tam khuyến khích, nói là cho An tiểu tử cưới một vị phu lang về xung hỉ, nói không chừng sẽ khoẻ lại.”
Đại thẩm nghe được chau mày nói: “Tống lão bà cũng thật là, càng ngày càng hồ đồ, Tống lão nhị mất tích ba năm, hiện giờ nhị phòng của Tống gia chỉ còn duy nhất một mầm độc đinh như vậy, sao lại để cho hắn cưới phu lang?”
Ở Kỳ Quốc, chỉ có song nhi sau khi gả chồng mới xưng là phu lang, bởi vì bề ngoài của song nhi rất giống hán tử, chỉ có vóc dáng là nhỏ xinh hơn hán tử một chút, ngay cổ có một khối bớt màu đỏ bớt, bình thường chỉ có hán tử có chút đam mê công tử ca mới nâng song nhi về nhà làm tiểu thị hoặc là nhà nghèo cưới không nổi tức phụ mới có thể cưới phu lang, hơn nữa năng lực sinh dục của song nhi cũng không bằng nữ nhân, thường là trog nhà có chút điều kiện đều không muốn cưới song nhi.
Đại thẩm chỉ là không rõ, Tống gia cũng không phải nghèo đến nỗi cưới không nổi cháu dâu, sao lại cho đại tôn tử nhà mình cưới phu lang.
“Không cần lễ hỏi? Song nhi cũng không phải không đáng giá tiền, cũng không có nhà nào gả song nhi không cần lễ hỏi, không lẽ song nhi kia có vấn đề?” Đại thẩm vừa nghe liền kinh ngạc, bình thường không cần lễ hỏi cũng chỉ có khuyết tật hoặc là ở trog thôn bị hỏng thanh danh.
“Nghe con dâu của ta nói, song nhi kia thật ra là một đứa nhỏ tốt, chỉ là từ nhỏ không được sủng ái, ở trog nhà bị nương của hắn không đánh thì cũng mắng, khiến cho vừa mở miệng nói chuyện liền run run nói lắp, hiện tại đều đã mười sáu, lại không có nhà nào hỏi cưới.” Một lão bà ở bên cạnh vừa nói vừa thở dài.
“Thật là đứa nhỏ đáng thương.” Đại thẩm nghe đến đây, trog lòng cũng khó chịu, muốn nói tiểu song nhi không tốt, nhưng nghĩ đến song nhi kia đã đủ đáng thương, cũng không dám nói cái gì.
________________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.