Chương 34:
Tử Sắc Thâm Uyên
29/07/2024
"Ôn Nhạc còn chưa về nhà mẹ đẻ sao?" Vương Huệ nghe vậy cũng đột nhiên kinh ngạc, tuy rằng ở đây bọn họ thành thân trong vòng một tháng chọn ngày nào về nhà mẹ cũng được, nhưng phần lớn mọi người đều là ngày thứ ba sau khi thành thân trở về, vậy mà nhà họ Tống ngay cả lễ vật về nhà mẹ đẻ cũng không chuẩn bị cho người ta đã đuổi người đi rồi, "Bây giờ chỉ có hai người bọn họ, lễ vật về nhà mẹ đẻ làm sao bây giờ?"
"..." Vương Anh nhất thời nghẹn lời, trước kia nàng căn bản đã quên mất chuyện này, cũng không nghĩ tới bà bà lại gấp gáp đuổi người đi như vậy.
Thấy Vương Anh không nói lời nào, Vương Huệ cũng không hỏi nữa, dù sao cũng là chuyện nhà người ta, nàng hỏi nhiều cũng không tốt, giặt qua bộ y phục cuối cùng rồi vắt khô, liền thu dọn đồ đạc trở về, người xung quanh cũng lần lượt giặt xong quần áo rời đi, cuối cùng cả bờ suối nhỏ chỉ còn lại mình Vương Anh đập quần áo.
Buổi tối không ít người đều tụ tập một chỗ trong sân nhà sau khi ăn cơm tối xong, nói chuyện nghe được lúc chiều tối.
Lý Mạn ở cạnh nhà họ Tống liền kéo đại tẩu đang muốn về phòng ngồi ở sảnh nói nhỏ, "Buổi chiều Vương Anh nói thằng nhóc Vệ An là giả bệnh mới bị Tống lão bà đuổi đi."
"Lời Vương Anh mà muội cũng tin được à, ngay cả phu lang xung hỉ đều cưới về, còn có thể nói là giả bộ sao." Đại tẩu Lý Mạn gả vào sớm, làm hàng xóm với nhà họ Tống nhiều năm như vậy, Vương Anh là người như thế nào, nàng là người rõ ràng nhất.
"Nói đến phu lang xung hỉ mới nhớ, nhà họ Tống vậy mà không chuẩn bị lễ vật về nhà mẹ đẻ cho người ta, đến bây giờ hai người Vệ An đều bị đuổi đi rồi, Ôn Nhạc vẫn còn chưa về nhà mẹ đẻ nữa!" Lý Mạn vừa nghe đại tẩu nói, lời nói lập tức đổi hướng, "Còn nữa, hôm nay Vương Anh chắc là muốn gọi người ta quay về làm việc cho mình, kết quả người ta không thèm để ý đến nàng ta."
"Ta nói rồi mà, chắc là Vương Anh bị bẽ mặt, mới đi khắp nơi nói xấu người ta? Nhà họ Tống làm việc cũng càng ngày càng quá đáng."
Mặc dù trong lòng không ít người đều rõ ràng là chuyện gì xảy ra, nhưng sau ngày hôm đó cũng có không ít người già lấy chuyện Tống Vệ An ra dọa trẻ con, nghe nhiều nhất chính là các lão nương dạy dỗ cháu trai không nghe lời, "Con mà còn giở trò quỷ không nghe lời cẩn thận giống như Tống Vệ An bị đuổi đi đấy."
Sáng sớm hôm sau, Tống Duy An đang ngủ mơ mơ màng màng thì cảm giác được người bên cạnh dậy ra ngoài, hé mắt ra một khe hở, thấy trong phòng vẫn tối om, chỉ nghĩ là Ôn Nhạc nửa đêm ra ngoài giải quyết nỗi buồn, cũng không để ý tiếp tục ngủ.
Mãi đến khi lần nữa mở mắt ra, ánh nắng mặt trời đã xuyên qua cửa sổ chiếu sáng rực cả căn phòng, đưa tay sờ soạng, người ngủ bên cạnh lại không thấy đâu, hơn nữa chăn đệm đều không còn chút hơi ấm nào, Tống Duy An cho rằng Ôn Nhạc dậy sớm nấu cơm sáng, kết quả chính mình thức dậy, tìm khắp nơi đều không thấy người đâu, trong nồi ở nhà bếp chỉ có cháo gạo lứt đã nguội.
"..." Vương Anh nhất thời nghẹn lời, trước kia nàng căn bản đã quên mất chuyện này, cũng không nghĩ tới bà bà lại gấp gáp đuổi người đi như vậy.
Thấy Vương Anh không nói lời nào, Vương Huệ cũng không hỏi nữa, dù sao cũng là chuyện nhà người ta, nàng hỏi nhiều cũng không tốt, giặt qua bộ y phục cuối cùng rồi vắt khô, liền thu dọn đồ đạc trở về, người xung quanh cũng lần lượt giặt xong quần áo rời đi, cuối cùng cả bờ suối nhỏ chỉ còn lại mình Vương Anh đập quần áo.
Buổi tối không ít người đều tụ tập một chỗ trong sân nhà sau khi ăn cơm tối xong, nói chuyện nghe được lúc chiều tối.
Lý Mạn ở cạnh nhà họ Tống liền kéo đại tẩu đang muốn về phòng ngồi ở sảnh nói nhỏ, "Buổi chiều Vương Anh nói thằng nhóc Vệ An là giả bệnh mới bị Tống lão bà đuổi đi."
"Lời Vương Anh mà muội cũng tin được à, ngay cả phu lang xung hỉ đều cưới về, còn có thể nói là giả bộ sao." Đại tẩu Lý Mạn gả vào sớm, làm hàng xóm với nhà họ Tống nhiều năm như vậy, Vương Anh là người như thế nào, nàng là người rõ ràng nhất.
"Nói đến phu lang xung hỉ mới nhớ, nhà họ Tống vậy mà không chuẩn bị lễ vật về nhà mẹ đẻ cho người ta, đến bây giờ hai người Vệ An đều bị đuổi đi rồi, Ôn Nhạc vẫn còn chưa về nhà mẹ đẻ nữa!" Lý Mạn vừa nghe đại tẩu nói, lời nói lập tức đổi hướng, "Còn nữa, hôm nay Vương Anh chắc là muốn gọi người ta quay về làm việc cho mình, kết quả người ta không thèm để ý đến nàng ta."
"Ta nói rồi mà, chắc là Vương Anh bị bẽ mặt, mới đi khắp nơi nói xấu người ta? Nhà họ Tống làm việc cũng càng ngày càng quá đáng."
Mặc dù trong lòng không ít người đều rõ ràng là chuyện gì xảy ra, nhưng sau ngày hôm đó cũng có không ít người già lấy chuyện Tống Vệ An ra dọa trẻ con, nghe nhiều nhất chính là các lão nương dạy dỗ cháu trai không nghe lời, "Con mà còn giở trò quỷ không nghe lời cẩn thận giống như Tống Vệ An bị đuổi đi đấy."
Sáng sớm hôm sau, Tống Duy An đang ngủ mơ mơ màng màng thì cảm giác được người bên cạnh dậy ra ngoài, hé mắt ra một khe hở, thấy trong phòng vẫn tối om, chỉ nghĩ là Ôn Nhạc nửa đêm ra ngoài giải quyết nỗi buồn, cũng không để ý tiếp tục ngủ.
Mãi đến khi lần nữa mở mắt ra, ánh nắng mặt trời đã xuyên qua cửa sổ chiếu sáng rực cả căn phòng, đưa tay sờ soạng, người ngủ bên cạnh lại không thấy đâu, hơn nữa chăn đệm đều không còn chút hơi ấm nào, Tống Duy An cho rằng Ôn Nhạc dậy sớm nấu cơm sáng, kết quả chính mình thức dậy, tìm khắp nơi đều không thấy người đâu, trong nồi ở nhà bếp chỉ có cháo gạo lứt đã nguội.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.