Chương 3: Búp bê máu (2)
Tô Nhĩ Lưu Niên
11/10/2016
Dạ Sắc không ngờ Bùi Bạch Mặc sẽ hùa theo cô, ngẩn người ra một lúc.
Anh từ từ dựa vào lưng ghế, tháo khăn quàng xuống: “Chúng ta không đến sở cảnh sát, đến hiện trường đầu tiên phát hiện ra nạn nhân đi.”
Dạ Sắc nghiêng đầu: “Nhưng tổ trưởng Hứa đang đợi anh.”
“Trời lạnh như thế này, tôi ‘không ngại gian khổ’, ‘cung cúc tận tụy’, ‘dốc hết tâm huyết’; khoác trên người mấy kilogam quần áo rồi ra ngoài, không phải để tìm mấy người trì độn ấy, lãng phí thời gian vô ích. Thế nhưng, Sắc Sắc, nếu em thích tên kia … Chúng ta dẫn cậu ta theo cũng được.”
Nghe mấy câu thành ngữ anh dùng, Dạ Sắc thầm cảm thấy run sợ.
Trong trường hợp này, bất luận thế nào Dạ Sắc cũng cảm thấy mình phải nhịn việc uốn nắn cách dùng từ của anh lại; nếu không, kết cục của cô chắc chắn sẽ là ‘tự đào hố chôn thân’.
****
Thi thể của người bị hại đầu tiên được phát hiện ở tầng hầm trong biệt thự của Tần Chỉ.
Dạ Sắc đi chầm chậm, liếc nhìn đôi chân dài của Bùi Bạch Mặc vừa bước vài bước, đã cách xa cô cả một đoạn.
Người qua lại chỗ này khá ít, rất yên tĩnh.
Tần Chỉ bị bắt giam, ông Tần ốm nặng phải nhập viện, tòa biệt thự ven sông này bị bỏ trống.
Bùi Bạch Mặc khom lưng, đẩy xích sắt và tấm chắn cửa tầng hầm ra, Dạ Sắc thấy anh nhíu mày, sau đó lập tức đứng dậy, nhanh chóng cởi áo khoác ngoài. Anh bước đến trước mặt Dạ Sắc, ánh mắt mang theo ý cười, ném chiếc áo khoác màu nâu nhạt lên, cả đầu cô bị trùm kín lại.
Khi Dạ Sắc kéo chiếc áo khoác xuống, anh đã nhảy xuống tầng hầm từ lúc nào.
Cô từ từ lần theo thang dây bò xuống dưới, bên trong có một cửa sổ áp mái lọt ánh sáng, soi rõ tất cả mọi thứ bên dưới, cũng không quá tối tăm.
Căn hầm này là chỗ làm gốm trước kia của vợ cũ Tần Chỉ – Ngụy Nghê, về sau bị bỏ hoang thành kho chứa đồ, bây giờ lại là hiện trường của một vụ án mạng.
*******
Ngụy Nghê là một nghệ nhân gốm của tỉnh J, nổi tiếng nhờ các tượng gốm nữ khỏa thân và kĩ thuật làm bát gốm tinh xảo, trong tầng hầm vẫn còn rất nhiều chiếc bàn gốm bị bỏ đi.
Bùi Bạch Mặc nhìn qua những đồ thứ lộn xộn trong phòng, nhíu mày suy nghĩ.
Dạ Sắc theo hướng của anh đảo mắt nhìn qua lối vào chật hẹp của tầng hầm, bên trong có đồ chơi trẻ em đã cũ, ván trượt cũ phủ đầy bụi, vợt tennis đã tróc sơn, cuối cùng ánh mắt cô rơi vào một bức tượng một cô gái khỏa thân sứt mẻ.
Tượng gốm không nhiều nhưng tất cả đều bị ai đó đập phá qua một lượt, bị cụt mất tay hoặc đầu.
Bùi Bạch Mặc nãy giờ vẫn luôn cau chặt mày bỗng mỉm cười, Dạ Sắc biết anh phát hiện ra điều gì đó, có chút tò mò.
Hỏi anh, anh lại hỏi ngược lại: “Em muốn biết?”
Dạ Sắc khẽ cắn môi, liền nghe anh hùng hồn lên tiếng: “Tôi đói, mà đói thì sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng. Tâm trạng không tốt thì sẽ không muốn nói chuyện.”
Ánh mắt anh vừa sâu lại vừa sáng, khi chăm chú nhìn ai, ánh sáng ấy lại càng hiện lên rõ hơn.
Đầu Dạ Sắc chứa rất nhiều từ ngữ để gạt bỏ vẻ kiêu ngạo ấy của anh sang một bên, nhưng cuối cùng cô vẫn im lặng bỏ qua.
********
Cuối cùng Dạ Sắc dẫn Bùi Bạch Mặc đến quán ăn do ‘thanh mai của Tiêu Tử Quy’ – Lữ Tống Tống làm bà chủ.
Vốn là một người nổi tiếng của tỉnh N, Lữ Tống Tống không có thời gian đích thân quản lý quán ăn, toàn bộ đội ngũ quản lý cô đều thuê sinh viên quanh đó.
Tất cả nhân viên trong quán đều quen biết Dạ Sắc, lần đầu tiên thấy cô dẫn người đến. Mọi người liền túm lại một chỗ, xì xào bàn tán, còn không ngừng nháy mắt với Dạ Sắc.
Sau khi đồ ăn được mang lên, Bùi Bạch Mặc ngước mắt lên nhìn Dạ Sắc.
Bánh táo, táo được cắt tỉa… Dạ Sắc nhìn chằm chằm bàn ăn, kiểm tra qua một lượt, không có vấn đề gì.
“Bữa sáng?” Bùi Bạch Mặc nhàn nhạt hỏi.Dạ Sắc gật đầu.
“Đúng là tôi thích táo, nhưng tôi không thích táo đã bị chà đạp.” Anh khoanh tay lại, ngồi tựa vào lưng ghế, dáng vẻ ‘tôi muốn tuyệt thực’.
Tay cầm nĩa của Dạ Sắc dừng lại: “Mùi vị đồ ăn ở đây rất tuyệt!”
Đáng tiếc, Bùi Bạch Mặc không muốn nghe, ánh mắt lần lượt quét qua đôi môi mỏng, chiếc mũi thanh tú cao ráo, hàng mi mảnh dài của Dạ Sắc, cuối cùng dừng lại trên đôi mắt đang cong như trăng khuyết của cô: “Không phải cái gì giống đồ ăn cũng có thể ăn.”
Dạ Sắc mím môi, nuốt đồ ăn trong miệng xuống, tầm mắt cũng lần lượt quét qua ngũ quan của Bùi Bạch Mặc.
Người đàn ông trước mặt, lúc thì độc mồm, khi thì ác miệng, lúc lạnh lùng, khi thì đáng yêu…. Mỗi dáng vẻ của anh, dường như càng khắc sâu trong lòng cô hơn so với mấy năm trước.
Anh không phải là Lâm Khẩn, cũng không phải là Tiêu Tử Quy.
Thời điểm anh không chịu hợp tác, cô không thể uy hiếp, cũng không thể chèn ép, chỉ có thể im lặng.
********
Bữa ăn còn chưa kết thúc, Lâm Khẩn đã gọi đến. Mặc dù ở cùng với Bùi Bạch Mặc bị khí tràng của anh áp bức; nhưng cao thủ ở trước mắt, anh ta không thể từ chối việc thân cận tiếp xúc.
Khi nãy Bùi Bạch Mặc nhắc cô có thể dẫn Lâm Khẩn theo nên Dạ Sắc liền đồng ý, hai người ngồi yên ở quán ăn đợi Lâm Khẩn đến.
Lâm Khẩn mệt mỏi đến nơi, ba người mau chóng đến địa điểm tiếp theo, phòng làm việc của Ngụy Nghê.
Ngụy Nghê lại không phối hợp điều tra.
“Là một công dân, tôi đã làm hết nghĩa vụ của bản thân, đã khai hết những gì mình biết cho cảnh sát rồi, ngoài ra tôi không muốn nói thêm điều gì khác.”
Bùi Bạch Mặc đang xem những ảnh chụp các bức tượng gốm được treo trên tường, Dạ Sắc nhìn anh, thấy anh gật đầu, cô dừng việc hỏi thăm lại.
Phòng làm việc của Ngụy Nghê nằm ở Kim Hoàn, trong sân có một đài phun nước.
Ra khỏi phòng làm việc của Ngụy Nghê, Bùi Bạch Mặc liền đứng trầm tư gần đài phun nước. Dạ Sắc đứng cách anh mấy bước, không tiến lên làm phiền anh suy nghĩ.
Đài phun nước mở quanh năm, hơi ẩm đánh vào mu bàn tay khiến cô không chịu nổi lạnh mà co rúm lại.
Dáng vẻ Bùi Bạch Mặc rất chuyên chú, áo khoác màu nâu nhạt phanh hết cúc. Đi qua đi lại một lượt, rồi lại dừng gần đài phun nước, hơi nước khiến bóng lưng anh nhìn có vẻ mơ hồ hơn.
Mùa đông lạnh như vậy, không thể để quần áo ướt.
Dạ Sắc không nhịn được, tiến lên vài bước, thấy dáng vẻ suy tư của anh, cô hơi do dự, dừng bước. Bất ngờ, có một cậu thanh niên trượt ván ngang qua, vừa huýt sáo, vừa lao rất nhanh về phía cô, dùng lực đẩy mạnh cô về phía trước, nhào vào người Bùi Bạch Mặc.
Nhiệt độ rất thấp, phần nước bắn lên mặt đất xung quanh đài phun nước đã đóng lại thành một lớp băng mỏng. Dạ Sắc sợ bị trượt chân, vô thức ôm chặt lấy eo của Bùi Bạch Mặc; không ngờ, khi anh nghe thấy tiếng huýt sáo anh đã xoay người lại.
Cả người cô cứ như vậy mà lao thẳng vào lòng anh, tư thế cực kì thân mật.
Cái ôm của Bùi Bạch Mặc rất ấm áp, khi Dạ Sắc nhào qua, cả người liền dính chặt vào eo anh.
Dạ Sắc nghe được tiếng tim mình đập ‘thình thịch’, lập tức buông tay. Khuỷu tay còn chưa thu về đã bị Bùi Bạch Mặc nắm lấy, vòng trước bụng anh.
“Lạnh quá, mùa đông ở tỉnh N thật lạnh.”
Anh ôm chặt như vậy, ngoài miệng lại tùy ý nói ra một câu rất bình thường.
Cảm thấy đã ôm đủ, anh thả tay, đi mấy bước rồi quay lại: “Đứng chưa chán sao, chẳng lẽ em thích đài phun nước?”
Dạ Sắc giậm chân, nghiến răng: “Chúng ta đi đâu tiếp đây?”
Bùi Bạch Mặc quấn lại khăn quàng, kéo kéo mấy cái, để che lại mũi như ban đầu: “Công việc nhàm chán như vậy, chẳng lẽ em không tò mò xem hung thủ thân yêu của chúng ta giờ đang làm gì sao?”
Lâm Khẩn lái xe đến, tình cờ nghe được câu cuối cùng của Bùi Bạch Mặc, mở cửa sổ xe, thò đầu ra: “Thời gian trong trại tạm giam, nhất định còn chán hơn chúng ta bên ngoài này nhiều.”
Bùi Bạch Mặc nhìn cậu ta, từ từ xoay người lại hỏi Dạ Sắc: “Sắc Sắc, cảnh sát các em bây giờ đều đần thế này à?”
Anh từ từ dựa vào lưng ghế, tháo khăn quàng xuống: “Chúng ta không đến sở cảnh sát, đến hiện trường đầu tiên phát hiện ra nạn nhân đi.”
Dạ Sắc nghiêng đầu: “Nhưng tổ trưởng Hứa đang đợi anh.”
“Trời lạnh như thế này, tôi ‘không ngại gian khổ’, ‘cung cúc tận tụy’, ‘dốc hết tâm huyết’; khoác trên người mấy kilogam quần áo rồi ra ngoài, không phải để tìm mấy người trì độn ấy, lãng phí thời gian vô ích. Thế nhưng, Sắc Sắc, nếu em thích tên kia … Chúng ta dẫn cậu ta theo cũng được.”
Nghe mấy câu thành ngữ anh dùng, Dạ Sắc thầm cảm thấy run sợ.
Trong trường hợp này, bất luận thế nào Dạ Sắc cũng cảm thấy mình phải nhịn việc uốn nắn cách dùng từ của anh lại; nếu không, kết cục của cô chắc chắn sẽ là ‘tự đào hố chôn thân’.
****
Thi thể của người bị hại đầu tiên được phát hiện ở tầng hầm trong biệt thự của Tần Chỉ.
Dạ Sắc đi chầm chậm, liếc nhìn đôi chân dài của Bùi Bạch Mặc vừa bước vài bước, đã cách xa cô cả một đoạn.
Người qua lại chỗ này khá ít, rất yên tĩnh.
Tần Chỉ bị bắt giam, ông Tần ốm nặng phải nhập viện, tòa biệt thự ven sông này bị bỏ trống.
Bùi Bạch Mặc khom lưng, đẩy xích sắt và tấm chắn cửa tầng hầm ra, Dạ Sắc thấy anh nhíu mày, sau đó lập tức đứng dậy, nhanh chóng cởi áo khoác ngoài. Anh bước đến trước mặt Dạ Sắc, ánh mắt mang theo ý cười, ném chiếc áo khoác màu nâu nhạt lên, cả đầu cô bị trùm kín lại.
Khi Dạ Sắc kéo chiếc áo khoác xuống, anh đã nhảy xuống tầng hầm từ lúc nào.
Cô từ từ lần theo thang dây bò xuống dưới, bên trong có một cửa sổ áp mái lọt ánh sáng, soi rõ tất cả mọi thứ bên dưới, cũng không quá tối tăm.
Căn hầm này là chỗ làm gốm trước kia của vợ cũ Tần Chỉ – Ngụy Nghê, về sau bị bỏ hoang thành kho chứa đồ, bây giờ lại là hiện trường của một vụ án mạng.
*******
Ngụy Nghê là một nghệ nhân gốm của tỉnh J, nổi tiếng nhờ các tượng gốm nữ khỏa thân và kĩ thuật làm bát gốm tinh xảo, trong tầng hầm vẫn còn rất nhiều chiếc bàn gốm bị bỏ đi.
Bùi Bạch Mặc nhìn qua những đồ thứ lộn xộn trong phòng, nhíu mày suy nghĩ.
Dạ Sắc theo hướng của anh đảo mắt nhìn qua lối vào chật hẹp của tầng hầm, bên trong có đồ chơi trẻ em đã cũ, ván trượt cũ phủ đầy bụi, vợt tennis đã tróc sơn, cuối cùng ánh mắt cô rơi vào một bức tượng một cô gái khỏa thân sứt mẻ.
Tượng gốm không nhiều nhưng tất cả đều bị ai đó đập phá qua một lượt, bị cụt mất tay hoặc đầu.
Bùi Bạch Mặc nãy giờ vẫn luôn cau chặt mày bỗng mỉm cười, Dạ Sắc biết anh phát hiện ra điều gì đó, có chút tò mò.
Hỏi anh, anh lại hỏi ngược lại: “Em muốn biết?”
Dạ Sắc khẽ cắn môi, liền nghe anh hùng hồn lên tiếng: “Tôi đói, mà đói thì sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng. Tâm trạng không tốt thì sẽ không muốn nói chuyện.”
Ánh mắt anh vừa sâu lại vừa sáng, khi chăm chú nhìn ai, ánh sáng ấy lại càng hiện lên rõ hơn.
Đầu Dạ Sắc chứa rất nhiều từ ngữ để gạt bỏ vẻ kiêu ngạo ấy của anh sang một bên, nhưng cuối cùng cô vẫn im lặng bỏ qua.
********
Cuối cùng Dạ Sắc dẫn Bùi Bạch Mặc đến quán ăn do ‘thanh mai của Tiêu Tử Quy’ – Lữ Tống Tống làm bà chủ.
Vốn là một người nổi tiếng của tỉnh N, Lữ Tống Tống không có thời gian đích thân quản lý quán ăn, toàn bộ đội ngũ quản lý cô đều thuê sinh viên quanh đó.
Tất cả nhân viên trong quán đều quen biết Dạ Sắc, lần đầu tiên thấy cô dẫn người đến. Mọi người liền túm lại một chỗ, xì xào bàn tán, còn không ngừng nháy mắt với Dạ Sắc.
Sau khi đồ ăn được mang lên, Bùi Bạch Mặc ngước mắt lên nhìn Dạ Sắc.
Bánh táo, táo được cắt tỉa… Dạ Sắc nhìn chằm chằm bàn ăn, kiểm tra qua một lượt, không có vấn đề gì.
“Bữa sáng?” Bùi Bạch Mặc nhàn nhạt hỏi.Dạ Sắc gật đầu.
“Đúng là tôi thích táo, nhưng tôi không thích táo đã bị chà đạp.” Anh khoanh tay lại, ngồi tựa vào lưng ghế, dáng vẻ ‘tôi muốn tuyệt thực’.
Tay cầm nĩa của Dạ Sắc dừng lại: “Mùi vị đồ ăn ở đây rất tuyệt!”
Đáng tiếc, Bùi Bạch Mặc không muốn nghe, ánh mắt lần lượt quét qua đôi môi mỏng, chiếc mũi thanh tú cao ráo, hàng mi mảnh dài của Dạ Sắc, cuối cùng dừng lại trên đôi mắt đang cong như trăng khuyết của cô: “Không phải cái gì giống đồ ăn cũng có thể ăn.”
Dạ Sắc mím môi, nuốt đồ ăn trong miệng xuống, tầm mắt cũng lần lượt quét qua ngũ quan của Bùi Bạch Mặc.
Người đàn ông trước mặt, lúc thì độc mồm, khi thì ác miệng, lúc lạnh lùng, khi thì đáng yêu…. Mỗi dáng vẻ của anh, dường như càng khắc sâu trong lòng cô hơn so với mấy năm trước.
Anh không phải là Lâm Khẩn, cũng không phải là Tiêu Tử Quy.
Thời điểm anh không chịu hợp tác, cô không thể uy hiếp, cũng không thể chèn ép, chỉ có thể im lặng.
********
Bữa ăn còn chưa kết thúc, Lâm Khẩn đã gọi đến. Mặc dù ở cùng với Bùi Bạch Mặc bị khí tràng của anh áp bức; nhưng cao thủ ở trước mắt, anh ta không thể từ chối việc thân cận tiếp xúc.
Khi nãy Bùi Bạch Mặc nhắc cô có thể dẫn Lâm Khẩn theo nên Dạ Sắc liền đồng ý, hai người ngồi yên ở quán ăn đợi Lâm Khẩn đến.
Lâm Khẩn mệt mỏi đến nơi, ba người mau chóng đến địa điểm tiếp theo, phòng làm việc của Ngụy Nghê.
Ngụy Nghê lại không phối hợp điều tra.
“Là một công dân, tôi đã làm hết nghĩa vụ của bản thân, đã khai hết những gì mình biết cho cảnh sát rồi, ngoài ra tôi không muốn nói thêm điều gì khác.”
Bùi Bạch Mặc đang xem những ảnh chụp các bức tượng gốm được treo trên tường, Dạ Sắc nhìn anh, thấy anh gật đầu, cô dừng việc hỏi thăm lại.
Phòng làm việc của Ngụy Nghê nằm ở Kim Hoàn, trong sân có một đài phun nước.
Ra khỏi phòng làm việc của Ngụy Nghê, Bùi Bạch Mặc liền đứng trầm tư gần đài phun nước. Dạ Sắc đứng cách anh mấy bước, không tiến lên làm phiền anh suy nghĩ.
Đài phun nước mở quanh năm, hơi ẩm đánh vào mu bàn tay khiến cô không chịu nổi lạnh mà co rúm lại.
Dáng vẻ Bùi Bạch Mặc rất chuyên chú, áo khoác màu nâu nhạt phanh hết cúc. Đi qua đi lại một lượt, rồi lại dừng gần đài phun nước, hơi nước khiến bóng lưng anh nhìn có vẻ mơ hồ hơn.
Mùa đông lạnh như vậy, không thể để quần áo ướt.
Dạ Sắc không nhịn được, tiến lên vài bước, thấy dáng vẻ suy tư của anh, cô hơi do dự, dừng bước. Bất ngờ, có một cậu thanh niên trượt ván ngang qua, vừa huýt sáo, vừa lao rất nhanh về phía cô, dùng lực đẩy mạnh cô về phía trước, nhào vào người Bùi Bạch Mặc.
Nhiệt độ rất thấp, phần nước bắn lên mặt đất xung quanh đài phun nước đã đóng lại thành một lớp băng mỏng. Dạ Sắc sợ bị trượt chân, vô thức ôm chặt lấy eo của Bùi Bạch Mặc; không ngờ, khi anh nghe thấy tiếng huýt sáo anh đã xoay người lại.
Cả người cô cứ như vậy mà lao thẳng vào lòng anh, tư thế cực kì thân mật.
Cái ôm của Bùi Bạch Mặc rất ấm áp, khi Dạ Sắc nhào qua, cả người liền dính chặt vào eo anh.
Dạ Sắc nghe được tiếng tim mình đập ‘thình thịch’, lập tức buông tay. Khuỷu tay còn chưa thu về đã bị Bùi Bạch Mặc nắm lấy, vòng trước bụng anh.
“Lạnh quá, mùa đông ở tỉnh N thật lạnh.”
Anh ôm chặt như vậy, ngoài miệng lại tùy ý nói ra một câu rất bình thường.
Cảm thấy đã ôm đủ, anh thả tay, đi mấy bước rồi quay lại: “Đứng chưa chán sao, chẳng lẽ em thích đài phun nước?”
Dạ Sắc giậm chân, nghiến răng: “Chúng ta đi đâu tiếp đây?”
Bùi Bạch Mặc quấn lại khăn quàng, kéo kéo mấy cái, để che lại mũi như ban đầu: “Công việc nhàm chán như vậy, chẳng lẽ em không tò mò xem hung thủ thân yêu của chúng ta giờ đang làm gì sao?”
Lâm Khẩn lái xe đến, tình cờ nghe được câu cuối cùng của Bùi Bạch Mặc, mở cửa sổ xe, thò đầu ra: “Thời gian trong trại tạm giam, nhất định còn chán hơn chúng ta bên ngoài này nhiều.”
Bùi Bạch Mặc nhìn cậu ta, từ từ xoay người lại hỏi Dạ Sắc: “Sắc Sắc, cảnh sát các em bây giờ đều đần thế này à?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.