Chương 61: Ngoại truyện 1: Bắt đầu từ gặp gỡ và kết thúc ở quãng đời còn lại (Tiêu Tử Quy và Dạ Văn Tây)
Tô Nhĩ Lưu Niên
11/07/2020
What’ s the feeling of loving someone? Like a dog,like a god.
–Lời tựa
Ban đêm khi trăng treo giữa trời, Dạ Văn Tây từ trong mộng chợt tỉnh dậy.
Trong mơ, cô không ngừng mệt mỏi, chạy trốn khỏi cuộc chiến khói lửa của bộ tộc Xu-đan, chạy trốn người mẹ đã bỏ lại cô và đưa cô đến bên người cha bất lực, chạy trốn khỏi những ác mộng khi cô là kẻ đụng xe giết người, chạy khỏi những người đã từng ruồng bỏ cô…
Thời gian này, cô thường rất mệt mỏi nhưng không biết làm thế nào để có thể cảm thấy thanh thản.
Sợ rằng khi cảm giác lo lắng, hoảng sợ này dừng lại thì phía trước chính là địa ngục mà cô không cách nào quay lại được.
Ngay lúc này đây, cô có cảm giác thật an tâm khi sau lưng mình chính là lồng ngực vững chãi mà ấm áp của anh.
Mày kiếm nhíu chặt lại, anh ôm lấy cánh tay cô rất ôn nhu, cẩn thận.
Anh ấy chỉ ôm cô ngủ và không làm bất cứ cái gì.
Giống như những đêm khác, cô không thể nào ngủ được chỉ có thể nằm mà phác họa được từng chi tiết trên khuôn mặt anh.
Ánh mắt của cô miêu tả ngũ quan của Tiêu Tử Quy từng chút, từng chút một.
Nhớ khi còn nhỏ, anh có khuôn mặt trắng mềm của một đứa trẻ, lớn hơn một chút thì lại có vẻ ôn hòa của một thiếu niên, còn đến bây giờ, khi đã trưởng thành, anh lại trở thành một người đàn ông mạnh mẽ. Cô chợt phát hiện ra rằng mình đã chứng kiến từng bước thay đổi của anh.
*****
Lúc chạng vạng tối nay, bên trong hành lang chật chội của sân bay, anh cau mày đem cô ra một góc nhỏ, cố gắng gượng cười nhưng lông mày lại không hề dãn ra.
Gặp lại cô là sự ngoài ý muốn, anh không hề có một sự chuẩn bị nào.
“Làm sao nhìn thấy anh mà lại tránh mặt?”
Cô không biết phải trả lời anh thế nào đành phải im lặng mặc kệ. Từ trước đến giờ, cô vẫn luôn một mình mạnh mẽ chống đỡ. Nhưng gặp lại sau mỗi lần xa cách khiến cho cô không thể nào mà đối mặt với anh được.
“Anh về thành phố N à, có phải em là người cuối cùng được biết không?”
Anh từ từ cười ra tiếng, ánh sáng mờ mịt ở góc tối giấu đi khuôn mặt cô đơn của anh.
Có lẽ khi thấy rương hành lý chói mắt ở trên tay cô, cảm xúc xuất hiện trên khuôn mặt khiến anh không thể che giấu được sự tức giận.
Quá tức giận, anh kéo cô qua một bên rồi duỗi nắm đấm đập mạnh vào vách tường cứng rắn.
Một quyền kia đấm mạnh vào tường, cũng đánh vào lòng cô. Cô bắt đầu cười, tay quàng qua cổ anh, nhón chân, chạm vào đôi môi mềm mại chỉ xuất hiện trong giấc mơ của anh.
Cô tạm bợ như vậy cũng được, cô trêu chọc anh cũng được.
Nhưng cho đến thời điểm gặp lại, anh vẫn một lòng nhớ đến cô… Anh không ngờ, từ bỏ nỗi nhớ nhung này lại khó khăn đến thế khiến cho anh vô cùng rất bất lực.
*******
Hơi thở sau lưng khi nhẹ khi nặng.
Hai mắt Tiêu Tử Quy nhắm chặt nhưng lông mi lại hơi run run.
Gần như lúc Dạ Văn Tây đứng dậy đi xuống giường, âm thanh lạnh lùng mà trong trẻo của anh liền len vào tai cô: “Em lại muốn đi bao lâu?”.
Dạ Văn Tây cầm lấy áo khoác ở đầu giường, nhìn thoáng qua đồng hồ nhưng không lên tiếng.
Anh ghét cô như vậy, nhưng anh lại không thể làm gì được.
“Nói cho anh biết, em muốn anh đợi bao lâu mới được?”
Dạ Văn Tây quay lưng lấy rương hành lý, trả lời một nẻo, giọng điệu hết sức bình thường: “Dạ Sắc nói anh sắp đi Châu Âu qua đường biển, ngủ nhiều một chút”.
Anh không muốn cho cô thấy sự mất bình tĩnh của chính mình, nhưng không ngờ lý trí lại sụp đổ nhanh như vậy, không cách nào bình tĩnh lại được.
“Dạ. Văn. Tây” Mỗi chữ anh lại ngừng một lát giống như muốn đem cái tên này cắn đi cắn lại nhiều lần trong miệng.
Mặc dù vậy nhưng cảm xúc trên khuôn mặt của cô cũng vẫn thờ ơ, lạnh nhạt như cũ. Cô kéo rương hành lý đi chỉ để lại một câu nói: “Em tha thứ cho anh.”
“Tiêu Tử Quy, em đã sớm tha thứ cho anh rồi.”
Anh lập tức đứng dậy, hất mạnh đèn ngủ, chụp đèn bằng thủy tinh lập tức rơi vỡ đầy đất.
Cô vẫn tiếp tục bước ra ngoài, không hề quay đầu lại: “Anh không cần phải áy náy, cứ bỏ qua quá khứ, đừng có chờ em.”
Khuôn mặt cô lẩn tránh ánh mắt chăm chú của anh, trong căn phòng yên tĩnh, Tiêu Tử Quy nghe được âm thanh của chính mình: “Áy náy sao?”
“Cho dù là 5 năm trước hay là bây giờ, tình cảm của anh đối với em vẫn như vậy, không hề có sự áy náy.”
Dạ Văn Tây càng bước nhanh hơn về phía ngoài ký túc xá của các phi công, nhưng vẫn không thể bì lại với tốc độ của anh.
Tốc độ Tiêu Tử Quy rất nhanh, nắm chặt cổ tay của cô, bộ dạng ngang ngược y hệt khi còn nhỏ: “Nụ hôn khi nãy là như thế nào?”
Cô đem ngón tay của anh từng ngón tách ra khỏi cổ tay của mình, dù nội tâm rất quan tâm nhưng trên khuôn mặt lại hiện lên vẻ tàn nhẫn: “Xin lỗi.”
Đối diện với ánh mắt buồn bã của anh, cô lại mỉm cười, ném rương hành lý đi, cởi áo khoác khi nãy vừa mặc vào: “Xa cách quá lâu, em đã quên anh là thanh niên ba tốt.”
Hai tay giật chiếc áo trong từ trên người xuống, cô cười cười hỏi: “Mới trở về có vài ngày, bạn giường của anh chắc không về kịp đâu. Anh có muốn không?”
Anh trầm mặc, giọng điệu của cô càng thêm lạnh lùng cười một tiếng: “Đến bây giờ anh mới phát hiện tôi là người phụ nữ thấp hèn, ai cũng có thể làm chồng ư?”
Lời lẽ như vậy…
Tiêu Tử Quy nắm chặt nắm đấm, ép xuống ý định muốn dạy dỗ cô, tức giận nói: “Đừng nói nữa, đừng ép anh đánh em.”
Dạ Văn Tây phối hợp gật đầu, kéo áo khoác của mình lại, “cạch” một tiếng mở cánh cửa khu nhà ra, giọng điệu không ý thức mang theo vẻ khiêu khích: “Anh sẽ đánh tôi sao?”
“Tôi chưa bao giờ cùng người lạ qua đêm bên ngoài cả, ngủ ngon nha.”
Cô quay đầu đi ra ngoài, không chút do dự.
Tay trái Tiêu Tử Quy nắm chặt không có khe hở, vươn tay ra liền kéo cô lại.
“Sao, anh muốn qua đêm cùng tôi?”
Tiêu Tử Quy nhìn cô, đột nhiên thở dài, đem cô ôm vào trong ngực, dùng lực đá lên cánh cửa.
“Anh giận sao?”
Dạ Văn Tây đẩy anh ra: “45 phút nữa em lên máy bay rồi.”
Anh lại càng ôm chặt hơn: “Lúc trước anh không bằng cô bạn béo ngồi cùng bàn, sau này lại không bằng thầy giáo cấp 3, hiện tại lại cả một chiếc máy bay cũng không bằng sao?”
Dạ Văn Tây đẩy anh ra,lại nói:” 45 phút nữa em lên máy bay.”
Tiêu Tử Quy cười: “Em là cái máy nhại à?”
Dạ Văn Tây cuối cùng mới đổi lại câu nói: “Không phải, có thể là 45 phút sau khi trời sáng, cũng có thể là ngày mai, còn có thể là ngày kia.”
Đôi tay ôm cô liền cứng đờ.
“Em đã nói rồi, đừng có đợi nữa.”
Tiêu Tử Quy buông cô ra, nhìn khuôn mặt đã gắn bó với mình hơn mười năm kia, đột nhiên lại cảm thấy khuôn mặt này làm cho người ta chán ghét vô cùng.
“Anh cứ đợi đấy. Dù sao cũng không liên quan đến em.”
Cô mắng không chút thương tiếc: “Em chướng mắt.”
Đôi lông mày kiếm liền nhăn lại, trong ngực lại đột nhiên buông lỏng:”Vậy em cố gắng một chút, cùng anh cắt đứt, cả đời không liên quan.”
Sau 3 giây, cô mới gật đầu: “Được, em sẽ cố gắng. Sau hôm nay,tạm biệt không ngày gặp lại.”
Trong lòng Tiêu Tử Quy đột nhiên co lại: “Em đã tha thứ cho anh thì có thể sống cả đời mà không liên quan đến anh sao?”
Anh không muốn nhắc lại chuyện cũ, nhưng cô lại làm như anh vô tội, bỏ qua hết tất cả, nhưng anh lại không cách nào bỏ qua cho chính mình.
“Anh không cần sự tha thứ của em, anh cũng không có ý định xin lỗi em.”
Dạ Văn Tây quay người đi, tránh tầm mắt của anh.
Cô biết cô không có cách nào ngăn miệng anh lại: “Vậy em sẽ không tha thứ cho anh.”
Anh kéo cơ thể cô lại, ép cô nhìn thẳng vào mắt của anh.
“Em cứ một mực tự cho mình đúng, ích kỷ, không nói lý.”
Anh cười: “Anh cũng không tốt hơn bao nhiêu, là người có thù tất báo,ghi hận, là một tên cầm thú.”
Hai tay anh nâng khuôn mặt của cô, đôi môi anh lướt qua môi cô liền dán lại, dày vò từng chút một.
“Anh đã rất tin tưởng em.”
“Tin rằng em không cố ý đâm chết Dạ Tư Thần, mặc dù chị em hai người không thân mật cho lắm nhưng cậu ta vẫn là em trai cùng cha khác mẹ với em.”
“Là em nhất định không muốn tin tưởng anh, cho rằng anh sẽ tránh xa em vì em đã phạm phải sai lầm. Cho đến bây giờ, em đã từng tỉnh táo mà nghe anh nói chưa?”
“Không có.”
Trong mắt anh chứa nhiều ánh sáng nhỏ, quá nhiều cảm xúc trong đôi mắt dần tràn ra: “Dạ Văn Tây, em tình nguyện để bị thế giới ruồng bỏ, mà anh lại ghét em như vậy nhất. Em muốn vội vàng rời khỏi thành phố này, muốn anh biến mất trong thế giới của em, em thậm chí còn không chờ được anh đi bộ đội trở về.”
“Em cứ đi đi, khiến cho anh biến thành một thằng đàn ông vô dụng, không đáng được tin tưởng, anh sẽ không tha thứ cho em.”
Anh đem sự thật vạch ra một cách trần trụi, những hồi ức từ từ dâng lên trong lòng cô khiến cô như được lấy lại lý trí.
Không gian nhất thời im lặng.
Mấy giây sau, Dạ Văn Tây đột nhiên cười ra tiếng: “Tiêu Tử Quy, mùa hè lúc mười lăm tuổi, ở cuộc thi cuối kì anh đã nói với em một câu. Anh nói, dù thi thế nào đi chăng nữa, em sẽ mãi mãi không vượt qua nổi anh. Anh nói đúng, em không thắng nổi anh. Chỉ với mấy câu của anh, đã biến em trở thành một người hay lo sợ không đâu, thật buồn cười.”
Tiêu Tử Quy duỗi tay ra muốn ôm cô vào trong ngực mà an ủi.
Dạ Văn Tây đột nhiên cười lạnh lùng khiến động tác trên tay anh chợt dừng lại.
“Tiêu Tử Quy, em không cần sự tha thứ của anh. Là em hiểu lầm cũng được, là em nhỏ nhen cũng được, lo sợ không đâu cũng được. Năm năm trước, anh chưa kịp xuất hiện ở bên em. Hiện tại, em không cần anh bên cạnh hay tha thứ cho em…Nếu như được tha thứ thì thế nào? Sau đó thì sao? Ôn lại chuyện cũ ư? Không thể có chuyện đó.”
Cô giơ tay lên vuốt ve khuôn mặt của anh.
“Mấy năm nay, em đã mơ thấy nó mấy lần.”
Cô cười, như một sự chế giễu: “Đến thời điểm này, Em cũng không cần lừa gạt anh nữa, em không phải chỉ mơ thấy vài lần. Em mơ thấy rất nhiều rất nhiều lần, ngày càng rõ ràng hơn. Mơ thấy Tiêu Tử Quy còn trẻ, là bạn học cùng trường, là mối tình đầu của em. Mà dù thế nào thì cũng đều là quá khứ.”
Giọng điệu của cô vững vàng, không dao động.
“Chúng ta không thể ở cùng một chỗ, bởi vì em không còn yêu anh, cho nên không thể cố gắng thêm được. Em yêu anh, nhưng anh cũng biết em chỉ là người phụ nữ ích kỉ.
Những năm qua, sau khi mẹ em sinh em ra, đã bỏ em lại cho cha, sau đó là khoảng thời gian đau thương khi ở bên cạnh một người cha luôn thông qua em để nhìn ra một người khác. Một người dì, vợ ông ta, luôn không ngừng nhắc đến thân phận con riêng của em, hơn nữa lại luôn coi em là kẻ địch của Dạ Tư Thần – con trai của bà ta….. Tất cả mọi người, họ đều dạy em hai chứ: Tự ti.
Em yêu anh nhưng em càng thêm tự ti, nếu không có sự việc hôm đó có lẽ chúng ta vĩnh viễn chỉ xem nhau như kẻ thù. Em sẽ suốt ngày lo nghĩ không đâu, rồi không tin vào bất kì ai, cũng chẳng thể tin vào bất kì loại tình cảm nào.”
Cô thu cánh tay lại, tự chỉnh trang lại quần áo cho bản thân: “Chính là như vậy nên ta chỉ xứng đáng được sống cô độc suốt quãng đời còn lại.”
Cô vẫn cảm thấy chưa đủ, lại giải thích về nụ hôn kia.
“Về phần nụ hôn trong sân bay kia, coi như là em mặt dày đi.”
****
Dạ Văn Tây bước đi rất nhanh, sợ anh lại đi theo.
Lúc đi xuống lầu, đúng lúc có một chiếc phi cơ, từng lượt tiếp viên hàng không đến gần, trên mặt mỗi người là nụ cười thuần khiết mà ôn hòa.
Khác với bọn họ, những năm ở Châu Phi hằng ngày phải phơi nắng, bôn ba, cô đã quên mất cách cười như thế nào.
Bên cạnh anh luôn có lựa chọn tốt hơn, làm sao phải vì cô, vì một cái cây già nua xấu xí, mà bỏ lỡ cả một khu rừng.
Cô thầm nói với chính mình.
Tiêu Tử Quy hẹn gặp lại.
Chỉ cần như vậy, khóe môi đã cảm giác được vị mặn của nước mắt.
Anh là một người rất tốt.
Mà cô lại là một người không liên quan, thật sự rất khó chịu, rất không vui.
Cô không thể để anh bị cô kéo vào được, cô là một người ích kỉ, cô không cho phép mình hay kẻ nào, nhuốm bẩn phần sáng duy nhất trong tâm hồn mình, dù đó là chính cô.
********
Nửa đêm chờ đợi ở sảnh sân bay, dòng người vẫn đông nghịt.
Khi Dạ Văn Tây nhìn về phía Tây, tiếng điện thoại đột nhiên vang lên.
Là Dạ Sắc, em họ của cô.
Đến gần, mặc dù trước đây các cô không thân thiết lắm nhưng hôm nay khoảng cách giữa hai người lại gần hơn một chút.
Cô chỉnh trang lại bản thân đôi chút, liền hỏi: “Đã muộn rồi sao em còn chưa ngủ?”
Dạ Sắc tựa như rất sốt ruột: “Em nghe bác cả nói chị phải đi.”
Dạ Văn Tây im lặng như ngầm thừa nhận.
“Tại sao lại đi nhanh như vậy, em biết chị mới trở về mà.”
Tai nạn ập đến, cô rời khỏi nhà họ Dạ, rời khỏi thành phố vào năm đó, Dạ Sắc đã ra nước ngoài. Mẹ của cô bé, Khương Bắc Vi, tái giá cùng cha của Tiêu Tử Quy – Tiêu Hà, thế nên cô cùng nhà họ Dạ ngày càng ít khi liên lạc.
Sau này, lại biết được nhà họ Dạ chỉ trọng sĩ diện, đối với trong nhà thì tô son trát phấn, đối với người ngoài lại nói đó chỉ là một vụ tai nạn.
Những gì mà người khác kể cho Dạ Sắc, có lẽ cô là một người tham vọng, chỉ biết đến cá nhân mình.
“Ngày mai là sinh nhật của ông nội”, Dạ Sắc nói: “Ông đã lớn tuổi rồi, không biết còn có sinh nhật lần tiếp hay không. Bác cả nói muốn gặp chị, ông nội cũng muốn gặp chị.”
Cô không biết phải từ chối Dạ Sắc, từ chối nhà họ Dạ thế nào… Mà hóa ra, Dạ Quang Viễn vẫn nhắc đến cô…
“Sắc Sắc, chị có việc cần phải giải quyết. Bác cả của em cũng chỉ muốn nhìn mặt chị mà thôi, chị còn có việc phải đi ngay không có thời gian mà tìm hiểu mọi việc.”
Như sợ cô sẽ cự tuyệt, Dạ sắc liền nói: “Coi như em xin chị được không, chỉ một bữa cơm thôi cũng được? Chị ở sân bay phải không? Em lập tức lái xe ra sân bay đón chị.”
Nói xong Dạ Sắc liền tắt máy, không để cho cô kịp từ chối.
Cô cầm điện thoại đến ngẩn ngơ, nhớ lại khoảng thời gian mình sống ở đây.
Mùa hè năm đó, trời mưa làm mặt đường bị cọ rửa thật sạch sẽ.
Khi cô lái xe về nhà thì trời đã tối, mẹ kế của cô, La Lâm, gọi điện báo cho cô biết cha ruột cô, Dạ Quang Viễn, bị đổ bệnh, bà muốn cô trở về khuyên ông ấy nghỉ ngơi, không nên tiếp tục làm việc.
Cô và bà ấy rất ít khi nói chuyện, cũng vì La Lâm thường hay châm chọc, chế giễu cô.
Nhưng sự việc lần này lại liên quan đến Dạ Quang Viễn…. trước kia cô luôn cảm thấy ba cô rất đáng thương…yêu không được, luôn buồn bực không vui.
Sau này…
Cô vội vàng lái xe trở về, đi qua vài cây cầu, liền bị ánh sáng của đèn xe làm lóa mắt.
Khoảng cách quá gần, tầm nhìn lại thấp.
Cô muốn tiến gần đến đường núi cho dễ đi nhưng không ngờ xe của đối phương lại áp sát xe cô, mà phanh xe của cô lúc này lại không nhạy.
Càng về sau…
Cô nhớ rất rõ âm thanh của La lâm: “Bởi vì muốn chạy xe đụng chết chúng tôi, cô đã mưu tính bao lâu rồi.”
Mưu tính? Cô cười lạnh.Đâm chết bọn họ sao? Hai xe đụng nhau? Tình tiết sắp xếp hợp lý như vậy chẳng lẽ là muốn cùng chết ư?
Nếu như chuyện này là trùng hợp, trong đây chắc đã có rất nhiều thủ đoạn? Thật trùng hợp là phanh xe cô không nhạy, đụng ai không đụng lại đụng Dạ Tư Thần và La Lâm. Lại trùng hợp là khi cô về nhà mà bọn họ lại đi ra ngoài.
Thế mà kết quả điều tra lại trùng hợp như vậy.
Lại là trách nhiêm của mình cô.
Sự cố này trong mắt mọi người rất hợp tình hợp lý.
Con gái riêng ghi hận nhiều năm, luôn luôn dự tính sát hại mẹ kế và em trai cùng cha khác mẹ.
Sự cố này cô chỉ bị thương nhẹ, nhưng mà em trai cô sau nhiều ngày vùng vẫy đã cứu được mạng nhưng đổi lại là vĩnh viễn mất đi một chân.
Đứa con gái ác độc ghét con trai do mẹ kế sinh ra mà làm ra chuyện như vậy cũng rất hợp lý, ngay cả cô cũng cảm thấy chuyện này rất có lý. Dù sao, thì dù là mẹ kế muốn đuổi con riêng ra khỏi nhà đi chăng nữa, cũng không thể đem sức khỏe, thậm chí là mạng sống của con trai ruột của mình ra đánh cược được. Khi ấy, người cha vốn chỉ ôm lấy mối tình của riêng mình, không màng đến thế sự đã nói thế nào?
Ông nói: “Văn Văn, cha không trách con, là cha lơ là con, không chăm sóc tốt cho con.”
Ông ấy cảm thấy bản thân mình đã không quản tốt cô, không yêu thương cô đủ, nên dù cô có nảy sinh ý định muốn đâm chết em trai cùng cha khác mẹ của mình, ông ấy cũng có thể tha thứ?
Dù cô có giải thích, trần thuật thế nào, ông cũng không nói lời nào.
Khi ấy, ông nội hôm nay muốn gặp cô, đã nói thế nào?
Ông nói: “Văn Văn. Con có thể muốn bất cứ cái gì, nhưng không thể muốn mạng sống em trai ruột của con.”
…
******
Dạ Văn Tây bắt mình thoát ra khỏi dòng hồi ức.
Cô suy nghĩ đến cảnh tượng khi quay trở lại gặp ông nội Dạ Sâm.
Có khi nào ông sẽ nói rằng: “Ông không trách con, làm người không tránh được lúc sai lầm.”
Cô chưa bao giờ muốn được tha thứ, không phải sự chấp nhận rồi dễ dàng tha thứ…. Cô chỉ muốn có được sự tin tưởng mà thôi.
Khi cô vẫn còn đang đắm chìm trong suy nghĩ, đột nhiên bên cạnh có một người ngồi xuống.
Hai tay cô lạnh buốt bị người đó nhét vào một ly sữa ấm.
Khuôn mặt dễ nhìn của Tiêu Tử Quy xuất hiện trước mặt cô.
Cô không chớp mắt một cái nào mà nhìn anh, Tiêu Tử Quy nhịn không được nhíu mày hỏi: “Sở thích của em đã thay đổi sao? Thích cái gì có thể nói anh biết, anh sẽ đi mua.”
Cô nghĩ là bản thân đã nói rất rõ ràng. Nhưng vì sao anh lại vẫn cứ như chưa có chuyện gì mà xuất hiện trước mặt cô vậy.
Anh đem áo khoác trên tay ném về phía cô: “Khoác thêm vào, tự mình làm đi, đừng nghĩ rằng anh sẽ giúp em mặc.”
Bỗng có một nhân viên hậu cần nhìn thấy Tiêu Tử Quy liền cùng anh chào hỏi, ánh mắt hướng về phía cô: ”Bạn gái Tiêu thiếu đây ư?”
Tiêu Tử Quy nhìn cô một cái, quay người nhìn người nọ: “Không phải, vẫn còn đang theo đuổi, nhưng cô ấy sẽ là bạn gái tương lai của tôi.”
Dạ Tử Tây sững sờ, ánh mắt lại khôi phục sự xa cách: “Anh…”
Anh gật đầu:” Đúng vậy, anh là người không biết lượng sức mình, không biết ăn nói, là một người vô dụng, anh là một người điên đấy.”
Cô nhìn anh, không nghĩ anh lại có thể đọc được lời nói trong suy nghĩ của cô.
“Không văn minh” Tiêu Tử Quy nhìn cô mà lắc đầu.
Dạ Văn Tây đem sữa bò nhét lại vào tay anh: “Không hiểu lòng người.”
“Vừa rồi trong lòng em không lẽ không chửi anh? Anh coi như em đã bội phục anh và đã nhìn thấu được suy nghĩ của em.Thừa nhận đi, em như thế nào, anh cũng đã thấy qua hết, không cần giữ hình tượng thục nữ trước mặt anh.”
Đối đáp như vậy, giống như lúc còn trẻ cô và anh vẫn hay đấu võ mồm.
“Em nói một câu ‘em muốn’, anh đã ở trong lòng trải giường giúp em, em có thể nói lại lần nữa, anh không ngại.”
Dạ văn Tây không muốn nhìn anh thêm nữa.
Khi nãy, chính cô đã nói nhiều như thế, chẳng lẽ anh vẫn không muốn buông tay, mà vẫn muốn có một sự bắt đầu mới.
Cô còn chưa kịp nói tiếp, điện thoại của Tiêu Tử Quy đã reo.
“Sắc Sắc.” Anh nghe máy, giọng rất nhẹ nhàng.
Cô không nghe được Dạ Sắc nói gì, nhưng có thể nghe Tiêu Tử Quy trả lời mà đoán được.
Từ khi mẹ cô tái giá với ba Tiêu Tử Quy, Bọn họ liền liên hệ nhiều hơn.
Dạ Sắc nói, cô là em gái chung của hai người.
“Ngày mai anh sẽ nghỉ ngơi.”
“Ừ, vẫn còn ở sân bay.”
“Đón ai cơ? Không phải người đẹp anh không đi.”
“Sẽ tốt với anh? Không tin.”
“Ai?”
Anh nghiêng người về phía cô.
Dạ Văn Tây nghe được anh lại nói tiếp với Dạ Sắc: “Anh không biết.”
“Yên tâm, anh của em gần đây rất rụt rè, sẽ không dọa cô ấy chạy đâu.”
“Ừ, anh gần đây bận nhiều việc, khi khác sẽ nói chuyện với em.”
“Là Dạ Sắc.” Anh báo cáo với cô.
Dạ Văn Tây nghiêng đầu sang hướng khác: “Đã nghe.”
“Cô ấy để anh đến sân bay đón em, con bé có việc gấp không đến được.”
Dạ Tử Tây nhíu mày: “Em không có ý định sẽ trở về.”
Tiêu Tử Quy đem điện thoại nhét vào túi, giọng điệu lơ đãng: “Anh biết rõ, 45 phút thôi.”
Dạ Văn Tây nghe vậy không nói gì nữa.
“Vừa rồi em mới chiến đấu rất mệt, uống đi này ” Tiêu tử Quy đem ly sữa nóng lại nhét vào tay cô: “Quả nhiên khi anh nhường em, em mới thắng được.”
“Anh im lặng, em nói cái gì đó cho anh nghe đi.”
Tay Dạ Văn Tây run lên, nhìn anh càng không vừa mắt, như muốn nói ‘anh bị điên à’.
Tiêu Tử Quy không để ý chút nào: “Anh đã rất thẳng thắng, thành khẩn rồi. Anh có bệnh nha, em xem xem có chữa được cho anh hay không.”
Cô vẫn giữ nguyên thái độ lạnh lùng: “Em đã nói hết rồi.”
“Tại sao em yêu anh?” Anh nhìn chằm chằm cô, chặn lối thoát của cô, sắc mặt Dạ Văn Tây liền cứng đờ.
“Lúc ở trong kí túc, chẳng phải em đã nói em yêu anh sao?”
Dạ Tử Tây nghe thấy liền liếc anh: “Vô lại.”
“Anh vẫn nghĩ em yêu anh vì anh giống ánh sáng mặt trời ôn nhu, chăm sóc, hiểu em, quan trọng nhất là em thích anh vô lại.”
“Biến đi” cô không vui nhìn anh.
Trực giác của cô cho biết, cô không thể tiếp tục ngồi cùng Tiêu Tử Quy như vậy.
Nghĩ vậy cô liền đứng lên, ra khỏi phòng chờ. Tiêu Tử Quy ở sau lưng hô: “Này em đi đâu vậy, 45 phút mà.”
Cô làm như không nghe thấy.
Anh quá mức ôn hòa, cách cô gần như vậy,nếu như còn nói nữa cô làm sao có thể đi.
**********
Dạ Văn Tây cuối cùng cũng đi tới nơi cô đã từng ở.
Dạ Sâm đã tự mình gọi điện thoại cho cô, giọng nói già nua như không cò chút sức lực.
“Nghe ông nói, ông đã già rồi.”
Có lẽ đây là lần cuối cùng nhìn mặt.
Lúc trẻ đi trên đường vô số lần, Dạ Văn Tây không muốn thừa nhận nhưng đáy lòng cô lại không yên.
Đi qua lâu rồi, cô thừa nhận không có cách nào cùng người họ Dạ nói chuyện tự nhiên được.
Khi cô đi, cô nghĩ đã có rất nhiều người vui vẻ. Mà khi cô trở về, dù chỉ về trong chốc lát, nhưng hẳn là có rất nhiều người không vui….
Gần đây cô rất tự giác.
*******
Giờ phút ấn chuông trên cánh cửa, đã rất nhiều lần, trong lòng Dạ Văn Tây kêu bản thân phải bình tĩnh.
Dạ Sâm cũng đã nói qua trong điện thoại, có lẽ cô sẽ phải gặp mặt một số người.
Nhưng thật ra cô vẫn không nghĩ là người mở cửa cho cô lại chính là La Lâm, mẹ kế của cô, cũng là vợ của cha ruột cô.
Cô đã nghĩ qua là sẽ tránh đi nhưng La Lâm chỉ im lặng mở cửa cho cô, sau đó biến mất không thấy bóng dáng.
Dạ Sâm ngồi tại đại sảnh nhìn thấy cô vào cửa liền gỡ chiếc kính đeo trên mặt xuống, nói:
“Văn Văn, tới đây.”
Cô biết chính mình nên gọi ông là ông nội, nhưng khi mở miệng thì không thể nào lên tiếng được.
Cô bước từng bước một đến chỗ Dạ Sâm, nhưng còn chưa đến gần ông, đột nhiên bên cạnh xuất hiện một chiếc xe lăn.
Cô đứng cứng ngắc một chỗ, không biết vì sao mình lại đến chỗ này, khiến bản thân phải rơi vào hoàn cảnh khó xử thế này.
“Con xin lỗi” cô gật đầu nói với Dạ Sâm, sau đó xoay người đi mất.
Khi cô đi qua vườn hoa trước cửa, đột nhiên bị một chậu nước hắt từ trên xuống, ướt hết người.
Cô cười khổ. Ngẩng đầu lên nhìn người phụ nữ sau cửa sổ tầng hai kia.
Thật đáng buồn, bà ta đã kết hôn…. Nhưng lại mất cả đời, dùng mọi thủ đoạn tồi tệ để tranh đoạt một người đàn ông với người phụ nữ khác. Thậm chí bà ta còn làm liên lụy đến cả con trai mình….
Cô bước nhanh ra khỏi nhà họ Dạ, bầu trời tối đen, từng hạt mưa lần lượt rơi xuống.
Cơ thể cô đã bị ướt đẫm nước, không cần tránh mưa nữa.
Bước đi trên đường, cô chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần đều hết sức mệt mỏi. Đứng trong mưa, cô dường như chẳng muốn bước đi thêm một bước nào nữa.
Bỗng nhiên có người cản đường cô.
Cô ngẩng đầu, giống như trong truyện cổ tích, cô lại gặp được Tiêu Tử Quy.
Liệu cô có nên tin rằng anh chính là cái kết hoàn hảo trong câu chuyện cổ tích hay không?
“Em thật ngốc.”
Mặt Tiêu Tử Quy lạnh thấu xương, ánh mắt chăm chú nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, anh nhanh chóng đem áo khoác trên người mình choàng cho cô.
Anh ôm ngang người cô, tiến về chiếc xe đậu cách đó không xa.
Đặt cô ở vị trí phụ lái liền nhanh chóng lấy mấy chiếc khăn trùm lên đầu cô: “Chờ anh chút.”
Dạ Văn Tây nhìn anh từ từ lấy ra một cây gậy bóng chày, không biết anh muốn làm gì.
Ánh mắt cô dõi theo anh, thấy anh chạy về hướng mấy chiếc xe đậu bên ngoài của nhà họ Dạ.
Cô thấy anh vung tay lên, gậy bóng chày liên tiếp đập vào cửa sổ thủy tinh của mấy chiếc xe kia, từng nhát, từng nhát, lực rất mạnh.
Thật là ngốc…
Cô cảm thấy hốc mắt mình dần nóng lên.
Vì sao trên thế giới này lại có một người đàn ông ngốc như vậy.
Hình như tất cả vận may của cô từ khi sinh ra đến giờ đều được dùng vào việc gặp anh.
Mà anh lại tốt như vậy, cho dù sau này cô có phải chịu tất cả bất hạnh cũng được.
Anh đánh nhiều nhát vào từng chiếc xe, cô chỉ cười cười nhưng lại có dấu vết nước mắt trên khuôn mặt cô.
Chờ anh sau khi phát tiết hết trở về xe, cô đã chỉnh lại biểu cảm, không còn vẻ khóc như mưa khi nhìn anh đập xe nữa.
“Ấu trĩ” Cô hơi bĩu môi, giọng điệu có chút cao giống như hình dáng lúc còn nhỏ khi cãi nhau.
Anh nhận lấy khăn mặt trên đầu cô xuống, vò loạn trên đầu cô.
“Ấu trĩ cũng không bằng em đứng trong mưa bị xối tới chết.”
“Tiêu Tử Quy”cô không nhịn được gọi nhỏ tên anh.
“Em nói đi.”
Cô không có chuẩn bị gì: “Không có gì.”
Tiêu Tử Quy ném khăn mặt trên tay, khó chịu nhìn cô: “Tự mình lau đi.”
“Làm sao anh biết em ở đây?”
Anh hừ lạnh: “Em có cái gì mà anh không biết chứ.”
Cô nhìn anh bằng ánh mắt to tròn, trắng đen rõ ràng đầy vẻ vô tội, lại khiến anh thấy mềm lòng.
“Còn muốn đi không?” Anh hỏi tùy ý nhưng cơ thể căng cứng lại để lộ vẻ sốt ruột.
Dạ Văn Tây nhìn anh không nói, có vẻ rất khó khăn.
Tiêu Tử Quy thở dài tính xuống nước tỏ ra là có thể theo cô đến bất cứ nơi nào cô muốn, anh không muốn nhắc đến chuyện chia tay.
Im lặng mấy giây, cô đột nhiên cúi đầu mò cánh tay anh cắn xuống.
Anh đau nhe răng nhếch miệng rút tay về, thấy trên tay bị cô cắn ra vết máu, la lớn: ”Dạ Văn Tây, từ khi nào em biến thành chó vậy hả?”
Dạ Tử Tây mỉm cười: “Từ khi cắn anh đấy.”
What’ s the feeling of loving someone? Like a dog,like a god.
(Nếu như người đó là anh, cô sẽ chấp nhận làm một con chó)
********
Tiêu Tử Quy cưng chiều nhìn cô cười.
Năm năm tuổi, anh gặp cô lần đầu tiên.
Cho tới hôm nay đã hơn hai mươi năm.
Cuối cùng cô cũng nghĩ tới đặt anh vào thế giới của cô, anh quyết định bắt đầu từ lúc này sẽ không để cô xuất ngoại nữa.
Lần đầu gặp mặt anh vẫn còn nhớ như in, đó là lúc anh đuổi theo con diều đến khi đuổi kịp con diều lại thấy diều của anh và cô đã quấn chặt với nhau.
Không hề có dấu hiệu bắt đầu.
Nếu như trước kia có người nói cho anh biết, sau này anh sẽ gặp cô, sẽ yêu mà không cách nào dừng lại được …Anh nhất định sẽ vừa gặp đã yêu, lần sau gặp lại liền đính hôn.
Đáng tiếc là không có nếu như….
Năm đó chỉ vội nhìn thoáng nhau, cũng không nhớ rõ. Cho đến khi lên lớp sáu, cha đẻ của cô từ nông thôn chuyển lên thành phố N, cô vào học chung lớp với anh.
Cũng từ lúc đó, chính thức đi vào cuộc sống của anh.
Xa nhau những năm đó, nhưng hình bóng của cô đã khắc sâu vào đầu anh.
Một đôi mắt to tròn vô cùng tinh khiết, nhìn thế giới vô cùng hiếu kì nhưng lại kèm theo đôi chút sợ hãi.
Sau đó, cô cùng anh học chung cấp hai.
Sau đó nữa, cô cùng anh lại học chung cấp ba.
…
Từng ký ức của anh đều có liên quan đến cô.
Mùa xuân năm 2014, anh bị cô em gái Dạ Sắc kéo đi xem phim, ngồi ở rạp xem ‘Bạn cùng bàn’. Xem những kỉ niệm của người khác được chiếu thành phim, anh đột nhiên lại cảm thấy nuối tiếc.
Dù là bạn học nhiều năm nhưng anh và cô vẫn chưa ngồi cùng bàn.
Về sau lại nghe người khác nói về anh, sợ rằng cô cũng chỉ xem anh như là một bạn học mà thôi.
Mà anh lại không muốn vậy, chỉ muốn làm người đặc biệt của cô.
Trước kia, họ là đối tượng bị trêu ghẹo của nhiều bạn học.
Người khác hỏi quan hệ của họ là gì, bọn họ cũng không che giấu.
Cô thích nói: “Là tình nhân.”
Anh thích nói: “Là bạn tình.”
Những câu nói kia đã theo bọn họ đi qua khoảng thời gian thanh xuân tươi đẹp nhất.
Nếu bây giờ có người hỏi bọn họ rằng quan hệ của hai người là gì thì câu trả lời chắc chắn sẽ khác với câu trả lời khi gặp bạn ở sân bây.
Có lẽ anh sẽ bị nghĩ là nói dối, nhưng anh không ngại.
Thanh xuân của anh đã theo cô bắt đầu từ lúc gặp gỡ và dừng ở quãng đời còn lại.
Cô là thanh xuân của anh, là tuổi trẻ của anh, là lộ trình trong đời của anh, là người anh sẽ chăm sóc về già, là cuộc đời của anh. Cô trên đời này là tất cả của anh.
Cuộc đời cô từ nay về sau, anh sẽ chứng kiến tất cả, đều chỉ nghĩ đến cô.
Anh đợi năm năm, bây giờ anh cũng sẽ tiếp tục đợi, đên khi nào cô đủ tin tưởng, đến khi nào cô chấp nhận đứng trước mặt anh.
Cô như đốt xương sườn mà anh yêu quý không thể nào thiếu.
~~~~~
Tác giả nói suy nghĩ của mình: Vốn định đào hẳn một hố mới cho anh nữa cơ…. Vì tôi rất thích anh ấy. Anh trai Tiêu là người đàn ông tốt.
–Lời tựa
Ban đêm khi trăng treo giữa trời, Dạ Văn Tây từ trong mộng chợt tỉnh dậy.
Trong mơ, cô không ngừng mệt mỏi, chạy trốn khỏi cuộc chiến khói lửa của bộ tộc Xu-đan, chạy trốn người mẹ đã bỏ lại cô và đưa cô đến bên người cha bất lực, chạy trốn khỏi những ác mộng khi cô là kẻ đụng xe giết người, chạy khỏi những người đã từng ruồng bỏ cô…
Thời gian này, cô thường rất mệt mỏi nhưng không biết làm thế nào để có thể cảm thấy thanh thản.
Sợ rằng khi cảm giác lo lắng, hoảng sợ này dừng lại thì phía trước chính là địa ngục mà cô không cách nào quay lại được.
Ngay lúc này đây, cô có cảm giác thật an tâm khi sau lưng mình chính là lồng ngực vững chãi mà ấm áp của anh.
Mày kiếm nhíu chặt lại, anh ôm lấy cánh tay cô rất ôn nhu, cẩn thận.
Anh ấy chỉ ôm cô ngủ và không làm bất cứ cái gì.
Giống như những đêm khác, cô không thể nào ngủ được chỉ có thể nằm mà phác họa được từng chi tiết trên khuôn mặt anh.
Ánh mắt của cô miêu tả ngũ quan của Tiêu Tử Quy từng chút, từng chút một.
Nhớ khi còn nhỏ, anh có khuôn mặt trắng mềm của một đứa trẻ, lớn hơn một chút thì lại có vẻ ôn hòa của một thiếu niên, còn đến bây giờ, khi đã trưởng thành, anh lại trở thành một người đàn ông mạnh mẽ. Cô chợt phát hiện ra rằng mình đã chứng kiến từng bước thay đổi của anh.
*****
Lúc chạng vạng tối nay, bên trong hành lang chật chội của sân bay, anh cau mày đem cô ra một góc nhỏ, cố gắng gượng cười nhưng lông mày lại không hề dãn ra.
Gặp lại cô là sự ngoài ý muốn, anh không hề có một sự chuẩn bị nào.
“Làm sao nhìn thấy anh mà lại tránh mặt?”
Cô không biết phải trả lời anh thế nào đành phải im lặng mặc kệ. Từ trước đến giờ, cô vẫn luôn một mình mạnh mẽ chống đỡ. Nhưng gặp lại sau mỗi lần xa cách khiến cho cô không thể nào mà đối mặt với anh được.
“Anh về thành phố N à, có phải em là người cuối cùng được biết không?”
Anh từ từ cười ra tiếng, ánh sáng mờ mịt ở góc tối giấu đi khuôn mặt cô đơn của anh.
Có lẽ khi thấy rương hành lý chói mắt ở trên tay cô, cảm xúc xuất hiện trên khuôn mặt khiến anh không thể che giấu được sự tức giận.
Quá tức giận, anh kéo cô qua một bên rồi duỗi nắm đấm đập mạnh vào vách tường cứng rắn.
Một quyền kia đấm mạnh vào tường, cũng đánh vào lòng cô. Cô bắt đầu cười, tay quàng qua cổ anh, nhón chân, chạm vào đôi môi mềm mại chỉ xuất hiện trong giấc mơ của anh.
Cô tạm bợ như vậy cũng được, cô trêu chọc anh cũng được.
Nhưng cho đến thời điểm gặp lại, anh vẫn một lòng nhớ đến cô… Anh không ngờ, từ bỏ nỗi nhớ nhung này lại khó khăn đến thế khiến cho anh vô cùng rất bất lực.
*******
Hơi thở sau lưng khi nhẹ khi nặng.
Hai mắt Tiêu Tử Quy nhắm chặt nhưng lông mi lại hơi run run.
Gần như lúc Dạ Văn Tây đứng dậy đi xuống giường, âm thanh lạnh lùng mà trong trẻo của anh liền len vào tai cô: “Em lại muốn đi bao lâu?”.
Dạ Văn Tây cầm lấy áo khoác ở đầu giường, nhìn thoáng qua đồng hồ nhưng không lên tiếng.
Anh ghét cô như vậy, nhưng anh lại không thể làm gì được.
“Nói cho anh biết, em muốn anh đợi bao lâu mới được?”
Dạ Văn Tây quay lưng lấy rương hành lý, trả lời một nẻo, giọng điệu hết sức bình thường: “Dạ Sắc nói anh sắp đi Châu Âu qua đường biển, ngủ nhiều một chút”.
Anh không muốn cho cô thấy sự mất bình tĩnh của chính mình, nhưng không ngờ lý trí lại sụp đổ nhanh như vậy, không cách nào bình tĩnh lại được.
“Dạ. Văn. Tây” Mỗi chữ anh lại ngừng một lát giống như muốn đem cái tên này cắn đi cắn lại nhiều lần trong miệng.
Mặc dù vậy nhưng cảm xúc trên khuôn mặt của cô cũng vẫn thờ ơ, lạnh nhạt như cũ. Cô kéo rương hành lý đi chỉ để lại một câu nói: “Em tha thứ cho anh.”
“Tiêu Tử Quy, em đã sớm tha thứ cho anh rồi.”
Anh lập tức đứng dậy, hất mạnh đèn ngủ, chụp đèn bằng thủy tinh lập tức rơi vỡ đầy đất.
Cô vẫn tiếp tục bước ra ngoài, không hề quay đầu lại: “Anh không cần phải áy náy, cứ bỏ qua quá khứ, đừng có chờ em.”
Khuôn mặt cô lẩn tránh ánh mắt chăm chú của anh, trong căn phòng yên tĩnh, Tiêu Tử Quy nghe được âm thanh của chính mình: “Áy náy sao?”
“Cho dù là 5 năm trước hay là bây giờ, tình cảm của anh đối với em vẫn như vậy, không hề có sự áy náy.”
Dạ Văn Tây càng bước nhanh hơn về phía ngoài ký túc xá của các phi công, nhưng vẫn không thể bì lại với tốc độ của anh.
Tốc độ Tiêu Tử Quy rất nhanh, nắm chặt cổ tay của cô, bộ dạng ngang ngược y hệt khi còn nhỏ: “Nụ hôn khi nãy là như thế nào?”
Cô đem ngón tay của anh từng ngón tách ra khỏi cổ tay của mình, dù nội tâm rất quan tâm nhưng trên khuôn mặt lại hiện lên vẻ tàn nhẫn: “Xin lỗi.”
Đối diện với ánh mắt buồn bã của anh, cô lại mỉm cười, ném rương hành lý đi, cởi áo khoác khi nãy vừa mặc vào: “Xa cách quá lâu, em đã quên anh là thanh niên ba tốt.”
Hai tay giật chiếc áo trong từ trên người xuống, cô cười cười hỏi: “Mới trở về có vài ngày, bạn giường của anh chắc không về kịp đâu. Anh có muốn không?”
Anh trầm mặc, giọng điệu của cô càng thêm lạnh lùng cười một tiếng: “Đến bây giờ anh mới phát hiện tôi là người phụ nữ thấp hèn, ai cũng có thể làm chồng ư?”
Lời lẽ như vậy…
Tiêu Tử Quy nắm chặt nắm đấm, ép xuống ý định muốn dạy dỗ cô, tức giận nói: “Đừng nói nữa, đừng ép anh đánh em.”
Dạ Văn Tây phối hợp gật đầu, kéo áo khoác của mình lại, “cạch” một tiếng mở cánh cửa khu nhà ra, giọng điệu không ý thức mang theo vẻ khiêu khích: “Anh sẽ đánh tôi sao?”
“Tôi chưa bao giờ cùng người lạ qua đêm bên ngoài cả, ngủ ngon nha.”
Cô quay đầu đi ra ngoài, không chút do dự.
Tay trái Tiêu Tử Quy nắm chặt không có khe hở, vươn tay ra liền kéo cô lại.
“Sao, anh muốn qua đêm cùng tôi?”
Tiêu Tử Quy nhìn cô, đột nhiên thở dài, đem cô ôm vào trong ngực, dùng lực đá lên cánh cửa.
“Anh giận sao?”
Dạ Văn Tây đẩy anh ra: “45 phút nữa em lên máy bay rồi.”
Anh lại càng ôm chặt hơn: “Lúc trước anh không bằng cô bạn béo ngồi cùng bàn, sau này lại không bằng thầy giáo cấp 3, hiện tại lại cả một chiếc máy bay cũng không bằng sao?”
Dạ Văn Tây đẩy anh ra,lại nói:” 45 phút nữa em lên máy bay.”
Tiêu Tử Quy cười: “Em là cái máy nhại à?”
Dạ Văn Tây cuối cùng mới đổi lại câu nói: “Không phải, có thể là 45 phút sau khi trời sáng, cũng có thể là ngày mai, còn có thể là ngày kia.”
Đôi tay ôm cô liền cứng đờ.
“Em đã nói rồi, đừng có đợi nữa.”
Tiêu Tử Quy buông cô ra, nhìn khuôn mặt đã gắn bó với mình hơn mười năm kia, đột nhiên lại cảm thấy khuôn mặt này làm cho người ta chán ghét vô cùng.
“Anh cứ đợi đấy. Dù sao cũng không liên quan đến em.”
Cô mắng không chút thương tiếc: “Em chướng mắt.”
Đôi lông mày kiếm liền nhăn lại, trong ngực lại đột nhiên buông lỏng:”Vậy em cố gắng một chút, cùng anh cắt đứt, cả đời không liên quan.”
Sau 3 giây, cô mới gật đầu: “Được, em sẽ cố gắng. Sau hôm nay,tạm biệt không ngày gặp lại.”
Trong lòng Tiêu Tử Quy đột nhiên co lại: “Em đã tha thứ cho anh thì có thể sống cả đời mà không liên quan đến anh sao?”
Anh không muốn nhắc lại chuyện cũ, nhưng cô lại làm như anh vô tội, bỏ qua hết tất cả, nhưng anh lại không cách nào bỏ qua cho chính mình.
“Anh không cần sự tha thứ của em, anh cũng không có ý định xin lỗi em.”
Dạ Văn Tây quay người đi, tránh tầm mắt của anh.
Cô biết cô không có cách nào ngăn miệng anh lại: “Vậy em sẽ không tha thứ cho anh.”
Anh kéo cơ thể cô lại, ép cô nhìn thẳng vào mắt của anh.
“Em cứ một mực tự cho mình đúng, ích kỷ, không nói lý.”
Anh cười: “Anh cũng không tốt hơn bao nhiêu, là người có thù tất báo,ghi hận, là một tên cầm thú.”
Hai tay anh nâng khuôn mặt của cô, đôi môi anh lướt qua môi cô liền dán lại, dày vò từng chút một.
“Anh đã rất tin tưởng em.”
“Tin rằng em không cố ý đâm chết Dạ Tư Thần, mặc dù chị em hai người không thân mật cho lắm nhưng cậu ta vẫn là em trai cùng cha khác mẹ với em.”
“Là em nhất định không muốn tin tưởng anh, cho rằng anh sẽ tránh xa em vì em đã phạm phải sai lầm. Cho đến bây giờ, em đã từng tỉnh táo mà nghe anh nói chưa?”
“Không có.”
Trong mắt anh chứa nhiều ánh sáng nhỏ, quá nhiều cảm xúc trong đôi mắt dần tràn ra: “Dạ Văn Tây, em tình nguyện để bị thế giới ruồng bỏ, mà anh lại ghét em như vậy nhất. Em muốn vội vàng rời khỏi thành phố này, muốn anh biến mất trong thế giới của em, em thậm chí còn không chờ được anh đi bộ đội trở về.”
“Em cứ đi đi, khiến cho anh biến thành một thằng đàn ông vô dụng, không đáng được tin tưởng, anh sẽ không tha thứ cho em.”
Anh đem sự thật vạch ra một cách trần trụi, những hồi ức từ từ dâng lên trong lòng cô khiến cô như được lấy lại lý trí.
Không gian nhất thời im lặng.
Mấy giây sau, Dạ Văn Tây đột nhiên cười ra tiếng: “Tiêu Tử Quy, mùa hè lúc mười lăm tuổi, ở cuộc thi cuối kì anh đã nói với em một câu. Anh nói, dù thi thế nào đi chăng nữa, em sẽ mãi mãi không vượt qua nổi anh. Anh nói đúng, em không thắng nổi anh. Chỉ với mấy câu của anh, đã biến em trở thành một người hay lo sợ không đâu, thật buồn cười.”
Tiêu Tử Quy duỗi tay ra muốn ôm cô vào trong ngực mà an ủi.
Dạ Văn Tây đột nhiên cười lạnh lùng khiến động tác trên tay anh chợt dừng lại.
“Tiêu Tử Quy, em không cần sự tha thứ của anh. Là em hiểu lầm cũng được, là em nhỏ nhen cũng được, lo sợ không đâu cũng được. Năm năm trước, anh chưa kịp xuất hiện ở bên em. Hiện tại, em không cần anh bên cạnh hay tha thứ cho em…Nếu như được tha thứ thì thế nào? Sau đó thì sao? Ôn lại chuyện cũ ư? Không thể có chuyện đó.”
Cô giơ tay lên vuốt ve khuôn mặt của anh.
“Mấy năm nay, em đã mơ thấy nó mấy lần.”
Cô cười, như một sự chế giễu: “Đến thời điểm này, Em cũng không cần lừa gạt anh nữa, em không phải chỉ mơ thấy vài lần. Em mơ thấy rất nhiều rất nhiều lần, ngày càng rõ ràng hơn. Mơ thấy Tiêu Tử Quy còn trẻ, là bạn học cùng trường, là mối tình đầu của em. Mà dù thế nào thì cũng đều là quá khứ.”
Giọng điệu của cô vững vàng, không dao động.
“Chúng ta không thể ở cùng một chỗ, bởi vì em không còn yêu anh, cho nên không thể cố gắng thêm được. Em yêu anh, nhưng anh cũng biết em chỉ là người phụ nữ ích kỉ.
Những năm qua, sau khi mẹ em sinh em ra, đã bỏ em lại cho cha, sau đó là khoảng thời gian đau thương khi ở bên cạnh một người cha luôn thông qua em để nhìn ra một người khác. Một người dì, vợ ông ta, luôn không ngừng nhắc đến thân phận con riêng của em, hơn nữa lại luôn coi em là kẻ địch của Dạ Tư Thần – con trai của bà ta….. Tất cả mọi người, họ đều dạy em hai chứ: Tự ti.
Em yêu anh nhưng em càng thêm tự ti, nếu không có sự việc hôm đó có lẽ chúng ta vĩnh viễn chỉ xem nhau như kẻ thù. Em sẽ suốt ngày lo nghĩ không đâu, rồi không tin vào bất kì ai, cũng chẳng thể tin vào bất kì loại tình cảm nào.”
Cô thu cánh tay lại, tự chỉnh trang lại quần áo cho bản thân: “Chính là như vậy nên ta chỉ xứng đáng được sống cô độc suốt quãng đời còn lại.”
Cô vẫn cảm thấy chưa đủ, lại giải thích về nụ hôn kia.
“Về phần nụ hôn trong sân bay kia, coi như là em mặt dày đi.”
****
Dạ Văn Tây bước đi rất nhanh, sợ anh lại đi theo.
Lúc đi xuống lầu, đúng lúc có một chiếc phi cơ, từng lượt tiếp viên hàng không đến gần, trên mặt mỗi người là nụ cười thuần khiết mà ôn hòa.
Khác với bọn họ, những năm ở Châu Phi hằng ngày phải phơi nắng, bôn ba, cô đã quên mất cách cười như thế nào.
Bên cạnh anh luôn có lựa chọn tốt hơn, làm sao phải vì cô, vì một cái cây già nua xấu xí, mà bỏ lỡ cả một khu rừng.
Cô thầm nói với chính mình.
Tiêu Tử Quy hẹn gặp lại.
Chỉ cần như vậy, khóe môi đã cảm giác được vị mặn của nước mắt.
Anh là một người rất tốt.
Mà cô lại là một người không liên quan, thật sự rất khó chịu, rất không vui.
Cô không thể để anh bị cô kéo vào được, cô là một người ích kỉ, cô không cho phép mình hay kẻ nào, nhuốm bẩn phần sáng duy nhất trong tâm hồn mình, dù đó là chính cô.
********
Nửa đêm chờ đợi ở sảnh sân bay, dòng người vẫn đông nghịt.
Khi Dạ Văn Tây nhìn về phía Tây, tiếng điện thoại đột nhiên vang lên.
Là Dạ Sắc, em họ của cô.
Đến gần, mặc dù trước đây các cô không thân thiết lắm nhưng hôm nay khoảng cách giữa hai người lại gần hơn một chút.
Cô chỉnh trang lại bản thân đôi chút, liền hỏi: “Đã muộn rồi sao em còn chưa ngủ?”
Dạ Sắc tựa như rất sốt ruột: “Em nghe bác cả nói chị phải đi.”
Dạ Văn Tây im lặng như ngầm thừa nhận.
“Tại sao lại đi nhanh như vậy, em biết chị mới trở về mà.”
Tai nạn ập đến, cô rời khỏi nhà họ Dạ, rời khỏi thành phố vào năm đó, Dạ Sắc đã ra nước ngoài. Mẹ của cô bé, Khương Bắc Vi, tái giá cùng cha của Tiêu Tử Quy – Tiêu Hà, thế nên cô cùng nhà họ Dạ ngày càng ít khi liên lạc.
Sau này, lại biết được nhà họ Dạ chỉ trọng sĩ diện, đối với trong nhà thì tô son trát phấn, đối với người ngoài lại nói đó chỉ là một vụ tai nạn.
Những gì mà người khác kể cho Dạ Sắc, có lẽ cô là một người tham vọng, chỉ biết đến cá nhân mình.
“Ngày mai là sinh nhật của ông nội”, Dạ Sắc nói: “Ông đã lớn tuổi rồi, không biết còn có sinh nhật lần tiếp hay không. Bác cả nói muốn gặp chị, ông nội cũng muốn gặp chị.”
Cô không biết phải từ chối Dạ Sắc, từ chối nhà họ Dạ thế nào… Mà hóa ra, Dạ Quang Viễn vẫn nhắc đến cô…
“Sắc Sắc, chị có việc cần phải giải quyết. Bác cả của em cũng chỉ muốn nhìn mặt chị mà thôi, chị còn có việc phải đi ngay không có thời gian mà tìm hiểu mọi việc.”
Như sợ cô sẽ cự tuyệt, Dạ sắc liền nói: “Coi như em xin chị được không, chỉ một bữa cơm thôi cũng được? Chị ở sân bay phải không? Em lập tức lái xe ra sân bay đón chị.”
Nói xong Dạ Sắc liền tắt máy, không để cho cô kịp từ chối.
Cô cầm điện thoại đến ngẩn ngơ, nhớ lại khoảng thời gian mình sống ở đây.
Mùa hè năm đó, trời mưa làm mặt đường bị cọ rửa thật sạch sẽ.
Khi cô lái xe về nhà thì trời đã tối, mẹ kế của cô, La Lâm, gọi điện báo cho cô biết cha ruột cô, Dạ Quang Viễn, bị đổ bệnh, bà muốn cô trở về khuyên ông ấy nghỉ ngơi, không nên tiếp tục làm việc.
Cô và bà ấy rất ít khi nói chuyện, cũng vì La Lâm thường hay châm chọc, chế giễu cô.
Nhưng sự việc lần này lại liên quan đến Dạ Quang Viễn…. trước kia cô luôn cảm thấy ba cô rất đáng thương…yêu không được, luôn buồn bực không vui.
Sau này…
Cô vội vàng lái xe trở về, đi qua vài cây cầu, liền bị ánh sáng của đèn xe làm lóa mắt.
Khoảng cách quá gần, tầm nhìn lại thấp.
Cô muốn tiến gần đến đường núi cho dễ đi nhưng không ngờ xe của đối phương lại áp sát xe cô, mà phanh xe của cô lúc này lại không nhạy.
Càng về sau…
Cô nhớ rất rõ âm thanh của La lâm: “Bởi vì muốn chạy xe đụng chết chúng tôi, cô đã mưu tính bao lâu rồi.”
Mưu tính? Cô cười lạnh.Đâm chết bọn họ sao? Hai xe đụng nhau? Tình tiết sắp xếp hợp lý như vậy chẳng lẽ là muốn cùng chết ư?
Nếu như chuyện này là trùng hợp, trong đây chắc đã có rất nhiều thủ đoạn? Thật trùng hợp là phanh xe cô không nhạy, đụng ai không đụng lại đụng Dạ Tư Thần và La Lâm. Lại trùng hợp là khi cô về nhà mà bọn họ lại đi ra ngoài.
Thế mà kết quả điều tra lại trùng hợp như vậy.
Lại là trách nhiêm của mình cô.
Sự cố này trong mắt mọi người rất hợp tình hợp lý.
Con gái riêng ghi hận nhiều năm, luôn luôn dự tính sát hại mẹ kế và em trai cùng cha khác mẹ.
Sự cố này cô chỉ bị thương nhẹ, nhưng mà em trai cô sau nhiều ngày vùng vẫy đã cứu được mạng nhưng đổi lại là vĩnh viễn mất đi một chân.
Đứa con gái ác độc ghét con trai do mẹ kế sinh ra mà làm ra chuyện như vậy cũng rất hợp lý, ngay cả cô cũng cảm thấy chuyện này rất có lý. Dù sao, thì dù là mẹ kế muốn đuổi con riêng ra khỏi nhà đi chăng nữa, cũng không thể đem sức khỏe, thậm chí là mạng sống của con trai ruột của mình ra đánh cược được. Khi ấy, người cha vốn chỉ ôm lấy mối tình của riêng mình, không màng đến thế sự đã nói thế nào?
Ông nói: “Văn Văn, cha không trách con, là cha lơ là con, không chăm sóc tốt cho con.”
Ông ấy cảm thấy bản thân mình đã không quản tốt cô, không yêu thương cô đủ, nên dù cô có nảy sinh ý định muốn đâm chết em trai cùng cha khác mẹ của mình, ông ấy cũng có thể tha thứ?
Dù cô có giải thích, trần thuật thế nào, ông cũng không nói lời nào.
Khi ấy, ông nội hôm nay muốn gặp cô, đã nói thế nào?
Ông nói: “Văn Văn. Con có thể muốn bất cứ cái gì, nhưng không thể muốn mạng sống em trai ruột của con.”
…
******
Dạ Văn Tây bắt mình thoát ra khỏi dòng hồi ức.
Cô suy nghĩ đến cảnh tượng khi quay trở lại gặp ông nội Dạ Sâm.
Có khi nào ông sẽ nói rằng: “Ông không trách con, làm người không tránh được lúc sai lầm.”
Cô chưa bao giờ muốn được tha thứ, không phải sự chấp nhận rồi dễ dàng tha thứ…. Cô chỉ muốn có được sự tin tưởng mà thôi.
Khi cô vẫn còn đang đắm chìm trong suy nghĩ, đột nhiên bên cạnh có một người ngồi xuống.
Hai tay cô lạnh buốt bị người đó nhét vào một ly sữa ấm.
Khuôn mặt dễ nhìn của Tiêu Tử Quy xuất hiện trước mặt cô.
Cô không chớp mắt một cái nào mà nhìn anh, Tiêu Tử Quy nhịn không được nhíu mày hỏi: “Sở thích của em đã thay đổi sao? Thích cái gì có thể nói anh biết, anh sẽ đi mua.”
Cô nghĩ là bản thân đã nói rất rõ ràng. Nhưng vì sao anh lại vẫn cứ như chưa có chuyện gì mà xuất hiện trước mặt cô vậy.
Anh đem áo khoác trên tay ném về phía cô: “Khoác thêm vào, tự mình làm đi, đừng nghĩ rằng anh sẽ giúp em mặc.”
Bỗng có một nhân viên hậu cần nhìn thấy Tiêu Tử Quy liền cùng anh chào hỏi, ánh mắt hướng về phía cô: ”Bạn gái Tiêu thiếu đây ư?”
Tiêu Tử Quy nhìn cô một cái, quay người nhìn người nọ: “Không phải, vẫn còn đang theo đuổi, nhưng cô ấy sẽ là bạn gái tương lai của tôi.”
Dạ Tử Tây sững sờ, ánh mắt lại khôi phục sự xa cách: “Anh…”
Anh gật đầu:” Đúng vậy, anh là người không biết lượng sức mình, không biết ăn nói, là một người vô dụng, anh là một người điên đấy.”
Cô nhìn anh, không nghĩ anh lại có thể đọc được lời nói trong suy nghĩ của cô.
“Không văn minh” Tiêu Tử Quy nhìn cô mà lắc đầu.
Dạ Văn Tây đem sữa bò nhét lại vào tay anh: “Không hiểu lòng người.”
“Vừa rồi trong lòng em không lẽ không chửi anh? Anh coi như em đã bội phục anh và đã nhìn thấu được suy nghĩ của em.Thừa nhận đi, em như thế nào, anh cũng đã thấy qua hết, không cần giữ hình tượng thục nữ trước mặt anh.”
Đối đáp như vậy, giống như lúc còn trẻ cô và anh vẫn hay đấu võ mồm.
“Em nói một câu ‘em muốn’, anh đã ở trong lòng trải giường giúp em, em có thể nói lại lần nữa, anh không ngại.”
Dạ văn Tây không muốn nhìn anh thêm nữa.
Khi nãy, chính cô đã nói nhiều như thế, chẳng lẽ anh vẫn không muốn buông tay, mà vẫn muốn có một sự bắt đầu mới.
Cô còn chưa kịp nói tiếp, điện thoại của Tiêu Tử Quy đã reo.
“Sắc Sắc.” Anh nghe máy, giọng rất nhẹ nhàng.
Cô không nghe được Dạ Sắc nói gì, nhưng có thể nghe Tiêu Tử Quy trả lời mà đoán được.
Từ khi mẹ cô tái giá với ba Tiêu Tử Quy, Bọn họ liền liên hệ nhiều hơn.
Dạ Sắc nói, cô là em gái chung của hai người.
“Ngày mai anh sẽ nghỉ ngơi.”
“Ừ, vẫn còn ở sân bay.”
“Đón ai cơ? Không phải người đẹp anh không đi.”
“Sẽ tốt với anh? Không tin.”
“Ai?”
Anh nghiêng người về phía cô.
Dạ Văn Tây nghe được anh lại nói tiếp với Dạ Sắc: “Anh không biết.”
“Yên tâm, anh của em gần đây rất rụt rè, sẽ không dọa cô ấy chạy đâu.”
“Ừ, anh gần đây bận nhiều việc, khi khác sẽ nói chuyện với em.”
“Là Dạ Sắc.” Anh báo cáo với cô.
Dạ Văn Tây nghiêng đầu sang hướng khác: “Đã nghe.”
“Cô ấy để anh đến sân bay đón em, con bé có việc gấp không đến được.”
Dạ Tử Tây nhíu mày: “Em không có ý định sẽ trở về.”
Tiêu Tử Quy đem điện thoại nhét vào túi, giọng điệu lơ đãng: “Anh biết rõ, 45 phút thôi.”
Dạ Văn Tây nghe vậy không nói gì nữa.
“Vừa rồi em mới chiến đấu rất mệt, uống đi này ” Tiêu tử Quy đem ly sữa nóng lại nhét vào tay cô: “Quả nhiên khi anh nhường em, em mới thắng được.”
“Anh im lặng, em nói cái gì đó cho anh nghe đi.”
Tay Dạ Văn Tây run lên, nhìn anh càng không vừa mắt, như muốn nói ‘anh bị điên à’.
Tiêu Tử Quy không để ý chút nào: “Anh đã rất thẳng thắng, thành khẩn rồi. Anh có bệnh nha, em xem xem có chữa được cho anh hay không.”
Cô vẫn giữ nguyên thái độ lạnh lùng: “Em đã nói hết rồi.”
“Tại sao em yêu anh?” Anh nhìn chằm chằm cô, chặn lối thoát của cô, sắc mặt Dạ Văn Tây liền cứng đờ.
“Lúc ở trong kí túc, chẳng phải em đã nói em yêu anh sao?”
Dạ Tử Tây nghe thấy liền liếc anh: “Vô lại.”
“Anh vẫn nghĩ em yêu anh vì anh giống ánh sáng mặt trời ôn nhu, chăm sóc, hiểu em, quan trọng nhất là em thích anh vô lại.”
“Biến đi” cô không vui nhìn anh.
Trực giác của cô cho biết, cô không thể tiếp tục ngồi cùng Tiêu Tử Quy như vậy.
Nghĩ vậy cô liền đứng lên, ra khỏi phòng chờ. Tiêu Tử Quy ở sau lưng hô: “Này em đi đâu vậy, 45 phút mà.”
Cô làm như không nghe thấy.
Anh quá mức ôn hòa, cách cô gần như vậy,nếu như còn nói nữa cô làm sao có thể đi.
**********
Dạ Văn Tây cuối cùng cũng đi tới nơi cô đã từng ở.
Dạ Sâm đã tự mình gọi điện thoại cho cô, giọng nói già nua như không cò chút sức lực.
“Nghe ông nói, ông đã già rồi.”
Có lẽ đây là lần cuối cùng nhìn mặt.
Lúc trẻ đi trên đường vô số lần, Dạ Văn Tây không muốn thừa nhận nhưng đáy lòng cô lại không yên.
Đi qua lâu rồi, cô thừa nhận không có cách nào cùng người họ Dạ nói chuyện tự nhiên được.
Khi cô đi, cô nghĩ đã có rất nhiều người vui vẻ. Mà khi cô trở về, dù chỉ về trong chốc lát, nhưng hẳn là có rất nhiều người không vui….
Gần đây cô rất tự giác.
*******
Giờ phút ấn chuông trên cánh cửa, đã rất nhiều lần, trong lòng Dạ Văn Tây kêu bản thân phải bình tĩnh.
Dạ Sâm cũng đã nói qua trong điện thoại, có lẽ cô sẽ phải gặp mặt một số người.
Nhưng thật ra cô vẫn không nghĩ là người mở cửa cho cô lại chính là La Lâm, mẹ kế của cô, cũng là vợ của cha ruột cô.
Cô đã nghĩ qua là sẽ tránh đi nhưng La Lâm chỉ im lặng mở cửa cho cô, sau đó biến mất không thấy bóng dáng.
Dạ Sâm ngồi tại đại sảnh nhìn thấy cô vào cửa liền gỡ chiếc kính đeo trên mặt xuống, nói:
“Văn Văn, tới đây.”
Cô biết chính mình nên gọi ông là ông nội, nhưng khi mở miệng thì không thể nào lên tiếng được.
Cô bước từng bước một đến chỗ Dạ Sâm, nhưng còn chưa đến gần ông, đột nhiên bên cạnh xuất hiện một chiếc xe lăn.
Cô đứng cứng ngắc một chỗ, không biết vì sao mình lại đến chỗ này, khiến bản thân phải rơi vào hoàn cảnh khó xử thế này.
“Con xin lỗi” cô gật đầu nói với Dạ Sâm, sau đó xoay người đi mất.
Khi cô đi qua vườn hoa trước cửa, đột nhiên bị một chậu nước hắt từ trên xuống, ướt hết người.
Cô cười khổ. Ngẩng đầu lên nhìn người phụ nữ sau cửa sổ tầng hai kia.
Thật đáng buồn, bà ta đã kết hôn…. Nhưng lại mất cả đời, dùng mọi thủ đoạn tồi tệ để tranh đoạt một người đàn ông với người phụ nữ khác. Thậm chí bà ta còn làm liên lụy đến cả con trai mình….
Cô bước nhanh ra khỏi nhà họ Dạ, bầu trời tối đen, từng hạt mưa lần lượt rơi xuống.
Cơ thể cô đã bị ướt đẫm nước, không cần tránh mưa nữa.
Bước đi trên đường, cô chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần đều hết sức mệt mỏi. Đứng trong mưa, cô dường như chẳng muốn bước đi thêm một bước nào nữa.
Bỗng nhiên có người cản đường cô.
Cô ngẩng đầu, giống như trong truyện cổ tích, cô lại gặp được Tiêu Tử Quy.
Liệu cô có nên tin rằng anh chính là cái kết hoàn hảo trong câu chuyện cổ tích hay không?
“Em thật ngốc.”
Mặt Tiêu Tử Quy lạnh thấu xương, ánh mắt chăm chú nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, anh nhanh chóng đem áo khoác trên người mình choàng cho cô.
Anh ôm ngang người cô, tiến về chiếc xe đậu cách đó không xa.
Đặt cô ở vị trí phụ lái liền nhanh chóng lấy mấy chiếc khăn trùm lên đầu cô: “Chờ anh chút.”
Dạ Văn Tây nhìn anh từ từ lấy ra một cây gậy bóng chày, không biết anh muốn làm gì.
Ánh mắt cô dõi theo anh, thấy anh chạy về hướng mấy chiếc xe đậu bên ngoài của nhà họ Dạ.
Cô thấy anh vung tay lên, gậy bóng chày liên tiếp đập vào cửa sổ thủy tinh của mấy chiếc xe kia, từng nhát, từng nhát, lực rất mạnh.
Thật là ngốc…
Cô cảm thấy hốc mắt mình dần nóng lên.
Vì sao trên thế giới này lại có một người đàn ông ngốc như vậy.
Hình như tất cả vận may của cô từ khi sinh ra đến giờ đều được dùng vào việc gặp anh.
Mà anh lại tốt như vậy, cho dù sau này cô có phải chịu tất cả bất hạnh cũng được.
Anh đánh nhiều nhát vào từng chiếc xe, cô chỉ cười cười nhưng lại có dấu vết nước mắt trên khuôn mặt cô.
Chờ anh sau khi phát tiết hết trở về xe, cô đã chỉnh lại biểu cảm, không còn vẻ khóc như mưa khi nhìn anh đập xe nữa.
“Ấu trĩ” Cô hơi bĩu môi, giọng điệu có chút cao giống như hình dáng lúc còn nhỏ khi cãi nhau.
Anh nhận lấy khăn mặt trên đầu cô xuống, vò loạn trên đầu cô.
“Ấu trĩ cũng không bằng em đứng trong mưa bị xối tới chết.”
“Tiêu Tử Quy”cô không nhịn được gọi nhỏ tên anh.
“Em nói đi.”
Cô không có chuẩn bị gì: “Không có gì.”
Tiêu Tử Quy ném khăn mặt trên tay, khó chịu nhìn cô: “Tự mình lau đi.”
“Làm sao anh biết em ở đây?”
Anh hừ lạnh: “Em có cái gì mà anh không biết chứ.”
Cô nhìn anh bằng ánh mắt to tròn, trắng đen rõ ràng đầy vẻ vô tội, lại khiến anh thấy mềm lòng.
“Còn muốn đi không?” Anh hỏi tùy ý nhưng cơ thể căng cứng lại để lộ vẻ sốt ruột.
Dạ Văn Tây nhìn anh không nói, có vẻ rất khó khăn.
Tiêu Tử Quy thở dài tính xuống nước tỏ ra là có thể theo cô đến bất cứ nơi nào cô muốn, anh không muốn nhắc đến chuyện chia tay.
Im lặng mấy giây, cô đột nhiên cúi đầu mò cánh tay anh cắn xuống.
Anh đau nhe răng nhếch miệng rút tay về, thấy trên tay bị cô cắn ra vết máu, la lớn: ”Dạ Văn Tây, từ khi nào em biến thành chó vậy hả?”
Dạ Tử Tây mỉm cười: “Từ khi cắn anh đấy.”
What’ s the feeling of loving someone? Like a dog,like a god.
(Nếu như người đó là anh, cô sẽ chấp nhận làm một con chó)
********
Tiêu Tử Quy cưng chiều nhìn cô cười.
Năm năm tuổi, anh gặp cô lần đầu tiên.
Cho tới hôm nay đã hơn hai mươi năm.
Cuối cùng cô cũng nghĩ tới đặt anh vào thế giới của cô, anh quyết định bắt đầu từ lúc này sẽ không để cô xuất ngoại nữa.
Lần đầu gặp mặt anh vẫn còn nhớ như in, đó là lúc anh đuổi theo con diều đến khi đuổi kịp con diều lại thấy diều của anh và cô đã quấn chặt với nhau.
Không hề có dấu hiệu bắt đầu.
Nếu như trước kia có người nói cho anh biết, sau này anh sẽ gặp cô, sẽ yêu mà không cách nào dừng lại được …Anh nhất định sẽ vừa gặp đã yêu, lần sau gặp lại liền đính hôn.
Đáng tiếc là không có nếu như….
Năm đó chỉ vội nhìn thoáng nhau, cũng không nhớ rõ. Cho đến khi lên lớp sáu, cha đẻ của cô từ nông thôn chuyển lên thành phố N, cô vào học chung lớp với anh.
Cũng từ lúc đó, chính thức đi vào cuộc sống của anh.
Xa nhau những năm đó, nhưng hình bóng của cô đã khắc sâu vào đầu anh.
Một đôi mắt to tròn vô cùng tinh khiết, nhìn thế giới vô cùng hiếu kì nhưng lại kèm theo đôi chút sợ hãi.
Sau đó, cô cùng anh học chung cấp hai.
Sau đó nữa, cô cùng anh lại học chung cấp ba.
…
Từng ký ức của anh đều có liên quan đến cô.
Mùa xuân năm 2014, anh bị cô em gái Dạ Sắc kéo đi xem phim, ngồi ở rạp xem ‘Bạn cùng bàn’. Xem những kỉ niệm của người khác được chiếu thành phim, anh đột nhiên lại cảm thấy nuối tiếc.
Dù là bạn học nhiều năm nhưng anh và cô vẫn chưa ngồi cùng bàn.
Về sau lại nghe người khác nói về anh, sợ rằng cô cũng chỉ xem anh như là một bạn học mà thôi.
Mà anh lại không muốn vậy, chỉ muốn làm người đặc biệt của cô.
Trước kia, họ là đối tượng bị trêu ghẹo của nhiều bạn học.
Người khác hỏi quan hệ của họ là gì, bọn họ cũng không che giấu.
Cô thích nói: “Là tình nhân.”
Anh thích nói: “Là bạn tình.”
Những câu nói kia đã theo bọn họ đi qua khoảng thời gian thanh xuân tươi đẹp nhất.
Nếu bây giờ có người hỏi bọn họ rằng quan hệ của hai người là gì thì câu trả lời chắc chắn sẽ khác với câu trả lời khi gặp bạn ở sân bây.
Có lẽ anh sẽ bị nghĩ là nói dối, nhưng anh không ngại.
Thanh xuân của anh đã theo cô bắt đầu từ lúc gặp gỡ và dừng ở quãng đời còn lại.
Cô là thanh xuân của anh, là tuổi trẻ của anh, là lộ trình trong đời của anh, là người anh sẽ chăm sóc về già, là cuộc đời của anh. Cô trên đời này là tất cả của anh.
Cuộc đời cô từ nay về sau, anh sẽ chứng kiến tất cả, đều chỉ nghĩ đến cô.
Anh đợi năm năm, bây giờ anh cũng sẽ tiếp tục đợi, đên khi nào cô đủ tin tưởng, đến khi nào cô chấp nhận đứng trước mặt anh.
Cô như đốt xương sườn mà anh yêu quý không thể nào thiếu.
~~~~~
Tác giả nói suy nghĩ của mình: Vốn định đào hẳn một hố mới cho anh nữa cơ…. Vì tôi rất thích anh ấy. Anh trai Tiêu là người đàn ông tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.