Quyển 1 - Chương 2: Lâm Quyền cảnh cáo
Phát Tiêu Đích Oa Ngưu
10/12/2013
"Nghe nói Nhiếp bá bá đã qua đời rồi." Lâm Quyền uống trà nói, hắn đã nghe
qua về hoàn cảnh của Nhiếp Ngôn, trong giới người chơi chức nghiệp, sự
việc lớn như vậy hắn không thể không biết.
"Đúng vậy." Nhiếp Phàm gật đầu, đoán rằng Lâm Quyền giữ mình lại để nói gì đó.
"Đối với việc này tôi cảm thấy rất đáng tiếc." Lâm Quyền im lặng một lát, nghiêm túc nói, "Có một số việc tôi phải nói với cậu trước."
"Lâm tiên sinh cứ nói."
"Cậu cũng đã biết, cha Hân Nghiên là nhị thúc của tôi, vài năm nay ra sức làm ăn ở Ngân Hải cũng có chút thành tựu, ở Ngân Hải có thể coi như nhân vật nổi tiếng, tuổi Hân Nghiên còn nhỏ, bằng thành tích của nàng, tương lai thi vào trường đại học nổi tiếng cũng không có vấn đề gì, tiền đồ vô lượng. Tôi biết nói lời này sẽ làm tổn hại tới tự tôn của cậu, nhưng tôi không thể không nói." Ý tứ của Lâm Quyền đã thật rõ ràng.
Lâm Quyền đang định nói tiếp, Nhiếp Phàm lên tiếng ngắt lời hắn: "Ý tứ của Lâm tiên sinh tôi hiểu rõ, tôi chỉ là một tiểu tử nghèo ở nông thôn, đến Ngân Hải sinh sống mà thôi, Lâm thúc thúc nể tình cha tôi mà thu lưu, tôi đã vô cùng cảm kích. Thân phận tôi thấp kém, không nên có tâm tư gì với Lâm tiểu thư, Lâm tiên sinh cứ yên tâm." Tuy rằng hồi nhỏ hắn và Lâm Hân Nghiên quen thuộc, nhưng vật đổi sao dời, đây là lần gặp mặt đầu tiên khi đã lớn, lúc gặp mặt ngoại trừ có chút kinh diễm với Lâm Hân Nghiên, hắn cũng không có cảm giác đặc biệt gì, bị người nhắc nhở như vậy, lòng tự ái bị tổn thương. Nhiếp Phàm tuy xuất thân nghèo khó nhưng cực kỳ không chịu thua kém, hắn không muốn bị người khác khinh thường như vậy.
"Tôi không có ý tứ khác, những lời này cậu không cần để trong lòng." Lâm Quyền nhìn Nhiếp Phàm, Nhiếp Phàm có một loại khí chất cương quyết, tuy rằng thân phận thấp kém, nhưng khi nói chuyện không kiêu ngạo không siểm nịnh, làm hắn có vài phần tán thưởng, "Tôi tin tưởng bằng bản lĩnh của cậu, tuyệt đối có thể làm ra sự nghiệp của chính mình, chỉ là Hân Nghiên không hợp với cậu mà thôi."
"Lâm tiên sinh thật nể trọng tôi, tôi tự nhận mình không có tài hoa xuất chúng gì, cũng không cầu thanh danh hiển hách, nhưng tôi có tay có chân, không đến mức chết đói." Nhiếp Phàm biết, Lâm Quyền nói vậy cũng chỉ là đồng tình với kẻ yếu mà thôi, hắn không cần.
"Cậu và cha mình giống nhau như đúc." Lâm Quyền cười nhẹ, cha Nhiếp Phàm trong giới người chơi chức nghiệp có danh cứng đầu, người thà gãy không cong tuy rằng làm người khác kính nể, nhưng hắn cũng không dám gật bừa, "Lúc trước Lâm thúc thúc từng nói với cha cậu, muốn gả Hân Nghiên cho cậu, khi đó chỉ là nói đùa thôi."
"Lâm tiên sinh nói đùa, đây chỉ là lời nói đùa của trưởng bối hai nhà mà thôi, cha tôi đã qua đời, tôi cũng sẽ không xem những lời này là thật." Nhiếp Phàm nói.
"Tôi nghĩ Lâm thúc thúc vẫn nhớ rõ, có lẽ hắn vẫn hi vọng Hân Nghiên có thể cùng cậu, nhưng tôi muốn cậu hiểu rõ, mặc dù Lâm thúc thúc đồng ý, các trưởng bối ở trên cũng sẽ không, hắn không làm chủ được."
Nhiếp Phàm không rõ vì sao Lâm Quyền muốn nói những việc này với mình, nhíu mày nói: "Việc này sẽ không xảy ra, vì vậy không cần phải nói tiếp. Nếu không có chuyện gì, Lâm tiên sinh, tôi có thể rời đi được chưa?"
"Có thể là tôi nghĩ nhiều. Việc tư coi như đã xong, bây giờ chúng ta nói về công việc, đây là mũ giáp trò chơi công ty cho cậu, cậu tới phòng nhân sự ký hợp đồng đi." Lâm Quyền đi tới một góc văn phòng, lấy một cái mũ giáp màu xanh da trời cho Nhiếp Phàm, không biết vì sao hắn lại đưa cho Nhiếp Phàm mũ giáp cấp B dùng cho nhân viên vòng trong, trên thị trường có giá khoảng 7000 nhân dân tệ, sau đó khoát tay, "Không còn việc gì nữa."
"Cám ơn, tôi đi trước." Nhiếp Phàm nhận lấy mũ giáp trò chơi, ra khỏi phòng làm việc.
Nhìn bóng lưng Nhiếp Phàm, Lâm Quyền thở dài, không biết Lâm thúc thúc có nhìn lầm người hay không.
Vừa ra khỏi phòng, Lâm Hân Nghiên liền tới đón, hiếu kỳ nói: "Ca ca nói gì với cậu vậy?"
"Hắn đưa mũ giáp, bảo tôi đi tìm người tới phòng nhân sự ký hợp đồng." Nhiếp Phàm giơ mũ giáp lên, cười nói.
Nghe lời nói của Lâm Hân Nghiên, trong lòng Nhiếp Ngôn nhói lên một cảm xúc phức tạp, nói: "Có thể là vì nể mặt cậu mới cho." Lâm Quyền khinh thường hắn như vậy, muốn hắn tránh xa Lâm Hân Nghiên, vì sao lại cho hắn đãi ngộ cao đến thế, quả là làm người không giải thích được.
"Tất nhiên, cũng không xem tôi là ai, chờ lãnh được tiền lương phải mời tôi ăn cơm." Lâm Hân Nghiên đắc ý hất cằm, trên má phấn hiện lên hai núm đồng tiền, nói, "Đi thôi, tôi đưa cậu tới phòng nhân sự."
Hai giờ sau, thủ tục công việc của Nhiếp Ngôn đã được chứng thực, nhìn tư liệu Phong Chi Dực phát cho mình, hắn cuối cùng có một chút hiểu biết giản lược về "Độc tài chi kiếm". "Độc tài chi kiếm" mỗi ngày có thể online nhiều nhất là 10 giờ, có thể tự do sắp xếp thời gian, trong lúc online bảo trì giấc ngủ, thông qua sóng điện não khống chế trò chơi, một tháng có 36 giờ sử dụng khẩn cấp để ứng phó các loại chuyện xảy ra. Về phần nội dung trò chơi, bởi vì trên trang web chính thức chỉ công bố một ít tin tức về bản đồ, những cái khác mọi người tạm thời không biết.
Tuy rằng không có thiên phú chơi trò chơi hư cấu, nhưng Nhiếp Phàm quyết định phải ra sức ứng phó, cho dù như thế nào, cũng không thể để người khác xem thường bản thân.
Lâm Hân Nghiên đưa Nhiếp Phàm tới nhà mình, bố trí cho hắn một căn phòng. Nhà Lâm Hân Nghiên là biệt thự ba tầng, Nhiếp Phàm ở tầng hai, đối diện với phòng Lâm Hân Nghiên, sự xa hoa của nơi này, trước kia Nhiếp Phàm nghĩ tới cũng không dám.
Cất kỹ hành lý, nhìn giường lớn hai mét mềm mại, hắn không khỏi líu lưỡi, một người nằm hết cái giường lớn như vậy sao? Hơn nữa hắn không quen ngủ giường lớn như vậy, trước kia hắn đều ngủ trên một chiếc ghế dài rộng khoảng 20 cm, hơn nữa không được ngã xuống, cha hắn bảo cái này gọi là luyện công, nhưng hiện tại cũng không biết tìm ghế dài ở đâu, đành phải dần dần thích ứng rồi.
"Phòng bếp ở tầng dưới, nếu cậu muốn nấu cơm thì ra ngoài mua đồ ăn, nếu không muốn làm thì tôi gọi đồ ăn giúp cậu. Ban ngày tôi phải đi học, lúc khác sẽ luyện vũ đạo, yoga và taewondo ở phòng tập thể thao, lúc không có việc gì thì đừng quấy rầy tôi, nếu có việc thì gọi di động." Lâm Hân Nghiên nói qua một chút, cô không có nhiều thời gian rảnh.
"Ừm. Tôi sẽ tự nấu cơm, chợ ở đâu?"
"Ra khỏi tiểu khu rồi rẽ trái, đi hai trăm mét là tới."
"Được, cậu có việc thì đi đi." Nhiếp Phàm gật đầu nói, xem ra đứa nhỏ nhà giàu có cũng không nhẹ nhõm, nếu tự nấu cơm thì sẽ tiết kiệm không ít tiền, Nhiếp Phàm tuyệt đối không mua đồ ăn ngoài, tiền hắn mang theo chỉ có thể chống đỡ được tới tháng sau.
Lâm Hân Nghiên vội đi, Nhiếp Phàm đi chợ mua chút đồ ăn về. Phòng bếp nhà Lâm Hân Nghiên đã lâu không đụng vào, mất một giờ mới dọn dẹp sạch sẽ, hắn làm một bát mì, giải quyết bữa tối.
Trở lại phòng mình, hắn cởi áo, bắt đầu bài tập luyện mỗi ngày. Nhiếp Phàm có cơ bắp rắn chắc, gân trên bắp thịt hiện rõ, dáng người hình tam giác ngược, cơ ngực cứng rắn, cơ bụng sáu múi rõ ràng nhưng không có vẻ dữ tợn. Nếu mặc quần áo vào, chỉ sợ người khác khó có thể tưởng tượng, thân hình nhìn như suy nhược này lại ẩn chứa lực lượng lớn như vậy. Nếu Lâm Hân Nghiên thấy được, không biết sẽ có cảm tưởng gì.
Đầu tiên Nhiếp Phàm hít đất vài cái, khởi động rồi luyện thái cực quyền, may mà chỗ này đủ rộng, đi tới đi lui cũng không chật chội. Tiếc là không có bao cát, Nhiếp Phàm thầm nghĩ.
Từ lúc rất nhỏ Nhiếp Phàm đã bắt đầu luyện vật lộn tự do với chú họ, cha lại dạy hắn công phu gia truyền, những thứ hắn học không đồng nhất nhưng hiệu quả rất rõ ràng, nhờ vậy Nhiếp Phàm luyện được một thân thể mạnh mẽ, nếu gặp phải chuyện gì, chống lại năm sáu người trưởng thành cũng không có vấn đề.
Sau 3 giờ rèn luyện liên tục, hắn đến phòng tắm tắm sạch, phòng nào cũng có phòng tắm, cho nên thật tiện, hắn nhìn thời gian, đã là 10 giờ tối rồi. Bên ngoài truyền tới tiếng động nhỏ, tiếp theo là tiếng mở cửa của phòng đối diện, Lâm Hân Nghiên hẳn đã trở lại. Nhiếp Phàm làm như mình đã ngủ, không đi ra ngoài chào hỏi, miễn cho chạm mặt buổi tối mà xấu hổ.
Tựa vào giường, nhìn ra ngoài cửa sổ, ngọn đèn xa xa giống như chấm nhỏ, lóe lên giữa bầu trời đêm tăm tối. Không biết mẹ ở Ninh Đông sống thế nào, cha ở một thế giới khác có biết những gì xảy ra ở nơi này không, trong lòng hắn dâng lên phiền muộn, lấy ra bản bút ký mà cha lưu lại, khẽ vuốt bìa sách.
Nửa phần trước của bản bút ký có hơn một trăm trang, ghi lại các số liệu kì quái, không thể hiểu được.
Nhiếp Phàm không khỏi nghi hoặc, chẳng lẽ là công thức toán học, vật lý? Tuy rằng tới trung học thì nghỉ, Nhiếp Phàm vẫn hiểu được một ít, số liệu này căn bản không phải là công thức toán học, cẩn thân nghiên cứu một phen, thấy mấy số liệu dường như có liên quan tới trò chơi. Nghĩ một chút, cha lúc còn sống là người chơi chức nghiệp, ghi lại số liệu trong trò chơi cũng không ngoài ý muốn, có thể là bút ký lúc hắn còn chơi trò chơi.
Mấy thứ này đối với Nhiếp Phàm mà nói thì không có tác dụng gì, tiếp tục xem, nửa phần sau là ghi chép của cha, đây là cha ghi lại lúc còn sống! Hốc mắt Nhiếp Phàm đau xót, không khỏi nhớ tới hồi nhỏ, kí ức dâng lên như thủy triều. Cha là một người trầm tính, nhưng hắn biết rất nhiều, hắn dạy Nhiếp Phàm nhiều thứ, tuy rằng hắn không nói nhiều lắm, nhưng khi ở cùng với cha, Nhiếp Phàm lại cảm thấy thân thiết và hạnh phúc. Hơn 10 tuổi, cha bắt đầu dạy hắn vài thứ trong trò chơi giả thuyết, nhưng sau này, cha đột nhiên dẫn hắn về Ninh Đông, tinh thần vô cùng sa sút, không tiếp xúc với trò chơi giả thuyết nữa, vài năm sau thì gặp tai nạn xe cộ. Đối với sự ra đi của cha, Nhiếp Ngôn vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Không biết năm đó xảy ra chuyện gì mà cha từ Ngân Hải quay về Ninh Đông, Nhiếp Phàm rất muốn biết nguyên nhân, hỏi mẹ, mẹ lại im lặng không nói, vì không để mẹ đắm chìm trong bi thương, Nhiếp Phàm không hỏi nữa, không biết có thể tìm chút manh mối trong bút ký của cha hay không. Mấy chục trang trước đều viết về con đường phấn đấu của cha, từ một nhân vật nhỏ không có danh tiếng, chậm rãi trèo lên bản xếp hạng người chơi chức nghiệp, cùng với đồng đội Huyết Vũ sáng lập phòng làm việc Ma Thần, lúc đó bọn họ một xếp thứ ba bảng xếp hạng người chơi chức nghiệp, một xếp thứ sáu, có thể nói, phòng làm việc Ma Thần là một trong năm phòng làm việc mạnh nhất cả nước, đỉnh cao một thời.
Huyết Vũ? Phòng làm việc Ma Thần? Tại sao cha không nói về việc này? Vì sao cha lại rời khỏi phòng làm việc Ma Thần? Nhiếp Phàm từng nghe về phòng làm việc Ma Thần, mấy năm nay phòng làm việc Ma Thần phát triển vô cùng mạnh mẽ, liên tục thôn tính năm sáu phòng làm việc, được xưng là một trong hai trùm lớn của giới trò chơi giả thuyết cùng phòng làm việc Hắc Long. Về phần Huyết Vũ, hắn được công nhận là cao thủ đệ nhất trên bảng xếp hạng người chơi chức nghiệp.
Nhiếp Phàm bỗng nghĩ tới gì đó, có lẽ cha rời đi là vì bất đắc dĩ.
Tiếp tục xem, đằng sau nói về một việc, năm đó cao thủ khắp thế giới được tập đoàn Thiên Hạ mời tham dự khai phá và closed beta trò chơi "Độc tài chi kiếm", đây là tin tức từng chấn động một thời. Hạng mục khai phá trò chơi là do cha phụ trách, hắn soạn rất nhiều số liệu, trải qua sự nghiên cứu của đoàn khai phá tập đoàn Thiên Hạ, tiến hành sửa chữa rất nhỏ rồi được chấp nhận.
Đợi chút, độc tài chi kiếm! Chính là trò chơi sắp thử nghiệm công khai!
Năm đó người tham dự khai phá và closed beta đều rời khỏi, không ngờ rằng, trò chơi cha tham gia khai phá và closed beta sắp thử nghiệm công khai.
Trong lòng Nhiếp Phàm không khỏi có cảm giác tự hào mãnh liệt, thì ra hắn có một người cha giỏi giang như vậy! Không biết năm đó cha phụ trách khai phá bộ phận nào.
Bằng năng lực của cha, tuyệt đối không có khả năng nghèo túng như vậy, cho dù có thất bại, muốn đông sơn tái khởi cũng quá dễ dàng, vì sao lúc trước cha rời khỏi phòng làm việc Ma Thần lại nản lòng như vậy? Đây là một câu đố khó có thể cởi bỏ. Lại tiếp tục xem, Nhiếp Phàm phát hiện, mặt sau có năm sáu chục trang đều bị xé toang, chuyện xưa chỉ có một nửa, Nhiếp Phàm rất muốn biết có chuyện gì xảy ra nhưng đã không thể nào biết được, không biết mẹ có biết nội dung trong năm sáu chục trang kia không. Nhớ lại ánh mắt không cam lòng khi cha qua đời trong bệnh viện, Nhiếp Phàm hiểu rõ, cha hắn còn nhiều tâm nguyện chưa hoàn thành.
Độc tài chi kiếm, trò chơi này đã từng là gửi gắm của cha, Nhiếp Phàm bỗng có động lực, hắn không thể để cha trên trời có linh thiêng cảm thấy thất vọng.
Cẩn thận lật xem bản bút ký, không biết những số liệu khó hiểu trước đó có liên quan tới độc tài chi kiếm hay không, hắn học toán không giỏi, hơn nữa tới trung học thì nghỉ, nhìn một đống số liệu như vậy cảm thấy đầu sắp nổ, càng đừng nói là sắp xếp lại.
Đến trang cuối cùng, một tổ chữ số đập vào mắt Nhiếp Phàm, 28, 22, 218, 1, 92, 12. . .
Những chữ số vô cùng hỗn độn, có thể thấy khi cha viết xuống những số này, trong lòng cũng không bình tĩnh.
Những số này đại diện cho điều gì, điện mã truyền tin? Không giống! Chẳng lẽ chúng có hàm nghĩa đặc thù?
Cha để lại những số này, chắc chắn là có lý do, dù sao đây là di vật quan trọng nhất mà cha lưu lại, nói không chừng những số này là mật mã quan trọng.
Nhiếp Phàm trầm tư suy nghĩ nhưng vẫn không tìm được đáp án, quên đi, tạm thời bỏ qua, có khi về sau sẽ tìm được đáp án.
Khi hắn còn đang buồn rầu, một tiếng động mạnh truyền tới từ phòng Lâm Hân Nghiên, hình như là có gì bị đập xuống. Hiệu quả cách âm của biệt thự rất tốt, những thứ bình thường rơi xuống hẳn sẽ không phát ra tiếng vang như vậy. Không biết Lâm Hân Nghiên có làm sao không, Nhiếp Phàm không kịp nghĩ nữa, nhanh chóng đứng lên, chạy tới phòng Lâm Hân Nghiên.
Đi tới trước cửa, Nhiếp Phàm ra sức gõ cửa, hô: "Lâm Hân Nghiên, cậu không sao chứ?"
Sau một lúc lâu, trong phòng truyền đến tiếng kêu cứu yếu ớt và tiếng rên rỉ đau đớn.
Đã xảy ra chuyện! Nhiếp Phàm không quản nhiều, lui lại vài bước, cả người vọt tới trước, "oành" một tiếng, cửa bị phá mở.
"Đúng vậy." Nhiếp Phàm gật đầu, đoán rằng Lâm Quyền giữ mình lại để nói gì đó.
"Đối với việc này tôi cảm thấy rất đáng tiếc." Lâm Quyền im lặng một lát, nghiêm túc nói, "Có một số việc tôi phải nói với cậu trước."
"Lâm tiên sinh cứ nói."
"Cậu cũng đã biết, cha Hân Nghiên là nhị thúc của tôi, vài năm nay ra sức làm ăn ở Ngân Hải cũng có chút thành tựu, ở Ngân Hải có thể coi như nhân vật nổi tiếng, tuổi Hân Nghiên còn nhỏ, bằng thành tích của nàng, tương lai thi vào trường đại học nổi tiếng cũng không có vấn đề gì, tiền đồ vô lượng. Tôi biết nói lời này sẽ làm tổn hại tới tự tôn của cậu, nhưng tôi không thể không nói." Ý tứ của Lâm Quyền đã thật rõ ràng.
Lâm Quyền đang định nói tiếp, Nhiếp Phàm lên tiếng ngắt lời hắn: "Ý tứ của Lâm tiên sinh tôi hiểu rõ, tôi chỉ là một tiểu tử nghèo ở nông thôn, đến Ngân Hải sinh sống mà thôi, Lâm thúc thúc nể tình cha tôi mà thu lưu, tôi đã vô cùng cảm kích. Thân phận tôi thấp kém, không nên có tâm tư gì với Lâm tiểu thư, Lâm tiên sinh cứ yên tâm." Tuy rằng hồi nhỏ hắn và Lâm Hân Nghiên quen thuộc, nhưng vật đổi sao dời, đây là lần gặp mặt đầu tiên khi đã lớn, lúc gặp mặt ngoại trừ có chút kinh diễm với Lâm Hân Nghiên, hắn cũng không có cảm giác đặc biệt gì, bị người nhắc nhở như vậy, lòng tự ái bị tổn thương. Nhiếp Phàm tuy xuất thân nghèo khó nhưng cực kỳ không chịu thua kém, hắn không muốn bị người khác khinh thường như vậy.
"Tôi không có ý tứ khác, những lời này cậu không cần để trong lòng." Lâm Quyền nhìn Nhiếp Phàm, Nhiếp Phàm có một loại khí chất cương quyết, tuy rằng thân phận thấp kém, nhưng khi nói chuyện không kiêu ngạo không siểm nịnh, làm hắn có vài phần tán thưởng, "Tôi tin tưởng bằng bản lĩnh của cậu, tuyệt đối có thể làm ra sự nghiệp của chính mình, chỉ là Hân Nghiên không hợp với cậu mà thôi."
"Lâm tiên sinh thật nể trọng tôi, tôi tự nhận mình không có tài hoa xuất chúng gì, cũng không cầu thanh danh hiển hách, nhưng tôi có tay có chân, không đến mức chết đói." Nhiếp Phàm biết, Lâm Quyền nói vậy cũng chỉ là đồng tình với kẻ yếu mà thôi, hắn không cần.
"Cậu và cha mình giống nhau như đúc." Lâm Quyền cười nhẹ, cha Nhiếp Phàm trong giới người chơi chức nghiệp có danh cứng đầu, người thà gãy không cong tuy rằng làm người khác kính nể, nhưng hắn cũng không dám gật bừa, "Lúc trước Lâm thúc thúc từng nói với cha cậu, muốn gả Hân Nghiên cho cậu, khi đó chỉ là nói đùa thôi."
"Lâm tiên sinh nói đùa, đây chỉ là lời nói đùa của trưởng bối hai nhà mà thôi, cha tôi đã qua đời, tôi cũng sẽ không xem những lời này là thật." Nhiếp Phàm nói.
"Tôi nghĩ Lâm thúc thúc vẫn nhớ rõ, có lẽ hắn vẫn hi vọng Hân Nghiên có thể cùng cậu, nhưng tôi muốn cậu hiểu rõ, mặc dù Lâm thúc thúc đồng ý, các trưởng bối ở trên cũng sẽ không, hắn không làm chủ được."
Nhiếp Phàm không rõ vì sao Lâm Quyền muốn nói những việc này với mình, nhíu mày nói: "Việc này sẽ không xảy ra, vì vậy không cần phải nói tiếp. Nếu không có chuyện gì, Lâm tiên sinh, tôi có thể rời đi được chưa?"
"Có thể là tôi nghĩ nhiều. Việc tư coi như đã xong, bây giờ chúng ta nói về công việc, đây là mũ giáp trò chơi công ty cho cậu, cậu tới phòng nhân sự ký hợp đồng đi." Lâm Quyền đi tới một góc văn phòng, lấy một cái mũ giáp màu xanh da trời cho Nhiếp Phàm, không biết vì sao hắn lại đưa cho Nhiếp Phàm mũ giáp cấp B dùng cho nhân viên vòng trong, trên thị trường có giá khoảng 7000 nhân dân tệ, sau đó khoát tay, "Không còn việc gì nữa."
"Cám ơn, tôi đi trước." Nhiếp Phàm nhận lấy mũ giáp trò chơi, ra khỏi phòng làm việc.
Nhìn bóng lưng Nhiếp Phàm, Lâm Quyền thở dài, không biết Lâm thúc thúc có nhìn lầm người hay không.
Vừa ra khỏi phòng, Lâm Hân Nghiên liền tới đón, hiếu kỳ nói: "Ca ca nói gì với cậu vậy?"
"Hắn đưa mũ giáp, bảo tôi đi tìm người tới phòng nhân sự ký hợp đồng." Nhiếp Phàm giơ mũ giáp lên, cười nói.
Nghe lời nói của Lâm Hân Nghiên, trong lòng Nhiếp Ngôn nhói lên một cảm xúc phức tạp, nói: "Có thể là vì nể mặt cậu mới cho." Lâm Quyền khinh thường hắn như vậy, muốn hắn tránh xa Lâm Hân Nghiên, vì sao lại cho hắn đãi ngộ cao đến thế, quả là làm người không giải thích được.
"Tất nhiên, cũng không xem tôi là ai, chờ lãnh được tiền lương phải mời tôi ăn cơm." Lâm Hân Nghiên đắc ý hất cằm, trên má phấn hiện lên hai núm đồng tiền, nói, "Đi thôi, tôi đưa cậu tới phòng nhân sự."
Hai giờ sau, thủ tục công việc của Nhiếp Ngôn đã được chứng thực, nhìn tư liệu Phong Chi Dực phát cho mình, hắn cuối cùng có một chút hiểu biết giản lược về "Độc tài chi kiếm". "Độc tài chi kiếm" mỗi ngày có thể online nhiều nhất là 10 giờ, có thể tự do sắp xếp thời gian, trong lúc online bảo trì giấc ngủ, thông qua sóng điện não khống chế trò chơi, một tháng có 36 giờ sử dụng khẩn cấp để ứng phó các loại chuyện xảy ra. Về phần nội dung trò chơi, bởi vì trên trang web chính thức chỉ công bố một ít tin tức về bản đồ, những cái khác mọi người tạm thời không biết.
Tuy rằng không có thiên phú chơi trò chơi hư cấu, nhưng Nhiếp Phàm quyết định phải ra sức ứng phó, cho dù như thế nào, cũng không thể để người khác xem thường bản thân.
Lâm Hân Nghiên đưa Nhiếp Phàm tới nhà mình, bố trí cho hắn một căn phòng. Nhà Lâm Hân Nghiên là biệt thự ba tầng, Nhiếp Phàm ở tầng hai, đối diện với phòng Lâm Hân Nghiên, sự xa hoa của nơi này, trước kia Nhiếp Phàm nghĩ tới cũng không dám.
Cất kỹ hành lý, nhìn giường lớn hai mét mềm mại, hắn không khỏi líu lưỡi, một người nằm hết cái giường lớn như vậy sao? Hơn nữa hắn không quen ngủ giường lớn như vậy, trước kia hắn đều ngủ trên một chiếc ghế dài rộng khoảng 20 cm, hơn nữa không được ngã xuống, cha hắn bảo cái này gọi là luyện công, nhưng hiện tại cũng không biết tìm ghế dài ở đâu, đành phải dần dần thích ứng rồi.
"Phòng bếp ở tầng dưới, nếu cậu muốn nấu cơm thì ra ngoài mua đồ ăn, nếu không muốn làm thì tôi gọi đồ ăn giúp cậu. Ban ngày tôi phải đi học, lúc khác sẽ luyện vũ đạo, yoga và taewondo ở phòng tập thể thao, lúc không có việc gì thì đừng quấy rầy tôi, nếu có việc thì gọi di động." Lâm Hân Nghiên nói qua một chút, cô không có nhiều thời gian rảnh.
"Ừm. Tôi sẽ tự nấu cơm, chợ ở đâu?"
"Ra khỏi tiểu khu rồi rẽ trái, đi hai trăm mét là tới."
"Được, cậu có việc thì đi đi." Nhiếp Phàm gật đầu nói, xem ra đứa nhỏ nhà giàu có cũng không nhẹ nhõm, nếu tự nấu cơm thì sẽ tiết kiệm không ít tiền, Nhiếp Phàm tuyệt đối không mua đồ ăn ngoài, tiền hắn mang theo chỉ có thể chống đỡ được tới tháng sau.
Lâm Hân Nghiên vội đi, Nhiếp Phàm đi chợ mua chút đồ ăn về. Phòng bếp nhà Lâm Hân Nghiên đã lâu không đụng vào, mất một giờ mới dọn dẹp sạch sẽ, hắn làm một bát mì, giải quyết bữa tối.
Trở lại phòng mình, hắn cởi áo, bắt đầu bài tập luyện mỗi ngày. Nhiếp Phàm có cơ bắp rắn chắc, gân trên bắp thịt hiện rõ, dáng người hình tam giác ngược, cơ ngực cứng rắn, cơ bụng sáu múi rõ ràng nhưng không có vẻ dữ tợn. Nếu mặc quần áo vào, chỉ sợ người khác khó có thể tưởng tượng, thân hình nhìn như suy nhược này lại ẩn chứa lực lượng lớn như vậy. Nếu Lâm Hân Nghiên thấy được, không biết sẽ có cảm tưởng gì.
Đầu tiên Nhiếp Phàm hít đất vài cái, khởi động rồi luyện thái cực quyền, may mà chỗ này đủ rộng, đi tới đi lui cũng không chật chội. Tiếc là không có bao cát, Nhiếp Phàm thầm nghĩ.
Từ lúc rất nhỏ Nhiếp Phàm đã bắt đầu luyện vật lộn tự do với chú họ, cha lại dạy hắn công phu gia truyền, những thứ hắn học không đồng nhất nhưng hiệu quả rất rõ ràng, nhờ vậy Nhiếp Phàm luyện được một thân thể mạnh mẽ, nếu gặp phải chuyện gì, chống lại năm sáu người trưởng thành cũng không có vấn đề.
Sau 3 giờ rèn luyện liên tục, hắn đến phòng tắm tắm sạch, phòng nào cũng có phòng tắm, cho nên thật tiện, hắn nhìn thời gian, đã là 10 giờ tối rồi. Bên ngoài truyền tới tiếng động nhỏ, tiếp theo là tiếng mở cửa của phòng đối diện, Lâm Hân Nghiên hẳn đã trở lại. Nhiếp Phàm làm như mình đã ngủ, không đi ra ngoài chào hỏi, miễn cho chạm mặt buổi tối mà xấu hổ.
Tựa vào giường, nhìn ra ngoài cửa sổ, ngọn đèn xa xa giống như chấm nhỏ, lóe lên giữa bầu trời đêm tăm tối. Không biết mẹ ở Ninh Đông sống thế nào, cha ở một thế giới khác có biết những gì xảy ra ở nơi này không, trong lòng hắn dâng lên phiền muộn, lấy ra bản bút ký mà cha lưu lại, khẽ vuốt bìa sách.
Nửa phần trước của bản bút ký có hơn một trăm trang, ghi lại các số liệu kì quái, không thể hiểu được.
Nhiếp Phàm không khỏi nghi hoặc, chẳng lẽ là công thức toán học, vật lý? Tuy rằng tới trung học thì nghỉ, Nhiếp Phàm vẫn hiểu được một ít, số liệu này căn bản không phải là công thức toán học, cẩn thân nghiên cứu một phen, thấy mấy số liệu dường như có liên quan tới trò chơi. Nghĩ một chút, cha lúc còn sống là người chơi chức nghiệp, ghi lại số liệu trong trò chơi cũng không ngoài ý muốn, có thể là bút ký lúc hắn còn chơi trò chơi.
Mấy thứ này đối với Nhiếp Phàm mà nói thì không có tác dụng gì, tiếp tục xem, nửa phần sau là ghi chép của cha, đây là cha ghi lại lúc còn sống! Hốc mắt Nhiếp Phàm đau xót, không khỏi nhớ tới hồi nhỏ, kí ức dâng lên như thủy triều. Cha là một người trầm tính, nhưng hắn biết rất nhiều, hắn dạy Nhiếp Phàm nhiều thứ, tuy rằng hắn không nói nhiều lắm, nhưng khi ở cùng với cha, Nhiếp Phàm lại cảm thấy thân thiết và hạnh phúc. Hơn 10 tuổi, cha bắt đầu dạy hắn vài thứ trong trò chơi giả thuyết, nhưng sau này, cha đột nhiên dẫn hắn về Ninh Đông, tinh thần vô cùng sa sút, không tiếp xúc với trò chơi giả thuyết nữa, vài năm sau thì gặp tai nạn xe cộ. Đối với sự ra đi của cha, Nhiếp Ngôn vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Không biết năm đó xảy ra chuyện gì mà cha từ Ngân Hải quay về Ninh Đông, Nhiếp Phàm rất muốn biết nguyên nhân, hỏi mẹ, mẹ lại im lặng không nói, vì không để mẹ đắm chìm trong bi thương, Nhiếp Phàm không hỏi nữa, không biết có thể tìm chút manh mối trong bút ký của cha hay không. Mấy chục trang trước đều viết về con đường phấn đấu của cha, từ một nhân vật nhỏ không có danh tiếng, chậm rãi trèo lên bản xếp hạng người chơi chức nghiệp, cùng với đồng đội Huyết Vũ sáng lập phòng làm việc Ma Thần, lúc đó bọn họ một xếp thứ ba bảng xếp hạng người chơi chức nghiệp, một xếp thứ sáu, có thể nói, phòng làm việc Ma Thần là một trong năm phòng làm việc mạnh nhất cả nước, đỉnh cao một thời.
Huyết Vũ? Phòng làm việc Ma Thần? Tại sao cha không nói về việc này? Vì sao cha lại rời khỏi phòng làm việc Ma Thần? Nhiếp Phàm từng nghe về phòng làm việc Ma Thần, mấy năm nay phòng làm việc Ma Thần phát triển vô cùng mạnh mẽ, liên tục thôn tính năm sáu phòng làm việc, được xưng là một trong hai trùm lớn của giới trò chơi giả thuyết cùng phòng làm việc Hắc Long. Về phần Huyết Vũ, hắn được công nhận là cao thủ đệ nhất trên bảng xếp hạng người chơi chức nghiệp.
Nhiếp Phàm bỗng nghĩ tới gì đó, có lẽ cha rời đi là vì bất đắc dĩ.
Tiếp tục xem, đằng sau nói về một việc, năm đó cao thủ khắp thế giới được tập đoàn Thiên Hạ mời tham dự khai phá và closed beta trò chơi "Độc tài chi kiếm", đây là tin tức từng chấn động một thời. Hạng mục khai phá trò chơi là do cha phụ trách, hắn soạn rất nhiều số liệu, trải qua sự nghiên cứu của đoàn khai phá tập đoàn Thiên Hạ, tiến hành sửa chữa rất nhỏ rồi được chấp nhận.
Đợi chút, độc tài chi kiếm! Chính là trò chơi sắp thử nghiệm công khai!
Năm đó người tham dự khai phá và closed beta đều rời khỏi, không ngờ rằng, trò chơi cha tham gia khai phá và closed beta sắp thử nghiệm công khai.
Trong lòng Nhiếp Phàm không khỏi có cảm giác tự hào mãnh liệt, thì ra hắn có một người cha giỏi giang như vậy! Không biết năm đó cha phụ trách khai phá bộ phận nào.
Bằng năng lực của cha, tuyệt đối không có khả năng nghèo túng như vậy, cho dù có thất bại, muốn đông sơn tái khởi cũng quá dễ dàng, vì sao lúc trước cha rời khỏi phòng làm việc Ma Thần lại nản lòng như vậy? Đây là một câu đố khó có thể cởi bỏ. Lại tiếp tục xem, Nhiếp Phàm phát hiện, mặt sau có năm sáu chục trang đều bị xé toang, chuyện xưa chỉ có một nửa, Nhiếp Phàm rất muốn biết có chuyện gì xảy ra nhưng đã không thể nào biết được, không biết mẹ có biết nội dung trong năm sáu chục trang kia không. Nhớ lại ánh mắt không cam lòng khi cha qua đời trong bệnh viện, Nhiếp Phàm hiểu rõ, cha hắn còn nhiều tâm nguyện chưa hoàn thành.
Độc tài chi kiếm, trò chơi này đã từng là gửi gắm của cha, Nhiếp Phàm bỗng có động lực, hắn không thể để cha trên trời có linh thiêng cảm thấy thất vọng.
Cẩn thận lật xem bản bút ký, không biết những số liệu khó hiểu trước đó có liên quan tới độc tài chi kiếm hay không, hắn học toán không giỏi, hơn nữa tới trung học thì nghỉ, nhìn một đống số liệu như vậy cảm thấy đầu sắp nổ, càng đừng nói là sắp xếp lại.
Đến trang cuối cùng, một tổ chữ số đập vào mắt Nhiếp Phàm, 28, 22, 218, 1, 92, 12. . .
Những chữ số vô cùng hỗn độn, có thể thấy khi cha viết xuống những số này, trong lòng cũng không bình tĩnh.
Những số này đại diện cho điều gì, điện mã truyền tin? Không giống! Chẳng lẽ chúng có hàm nghĩa đặc thù?
Cha để lại những số này, chắc chắn là có lý do, dù sao đây là di vật quan trọng nhất mà cha lưu lại, nói không chừng những số này là mật mã quan trọng.
Nhiếp Phàm trầm tư suy nghĩ nhưng vẫn không tìm được đáp án, quên đi, tạm thời bỏ qua, có khi về sau sẽ tìm được đáp án.
Khi hắn còn đang buồn rầu, một tiếng động mạnh truyền tới từ phòng Lâm Hân Nghiên, hình như là có gì bị đập xuống. Hiệu quả cách âm của biệt thự rất tốt, những thứ bình thường rơi xuống hẳn sẽ không phát ra tiếng vang như vậy. Không biết Lâm Hân Nghiên có làm sao không, Nhiếp Phàm không kịp nghĩ nữa, nhanh chóng đứng lên, chạy tới phòng Lâm Hân Nghiên.
Đi tới trước cửa, Nhiếp Phàm ra sức gõ cửa, hô: "Lâm Hân Nghiên, cậu không sao chứ?"
Sau một lúc lâu, trong phòng truyền đến tiếng kêu cứu yếu ớt và tiếng rên rỉ đau đớn.
Đã xảy ra chuyện! Nhiếp Phàm không quản nhiều, lui lại vài bước, cả người vọt tới trước, "oành" một tiếng, cửa bị phá mở.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.