Chương 46: Bởi Vì Anh Yêu Em, Tiểu Như!
Py Pà Cố Nội
05/08/2020
Cải biên: Mạch Lạc Khê
- Riêng anh thì không, Tiểu Như!
Cửa mở, người từ bên ngoài nói vọng vào, khuôn mặt lập thế chỉ vừa xuất hiện đã làm Huỳnh Tiểu Như phải kinh hô một tiếng:
- Ahn?
Đối phương khẽ gật đầu, xác thực lại nghi vấn của Tiểu Như.
- Phải, là anh.
Lập tức, Huỳnh Tiểu Như mỉm cười, nó mừng rỡ vòng tay ôm lấy Lý Ân Tinh, thân hình nhỏ nhắn chỉ trong chốc lát đã được Lý Ân Tinh bảo bọc.
Hắn xiết chặt eo thon nhỏ, sủng nịch cúi đầu hôn tóc Huỳnh Tiểu Như một cái, ánh mắt sắc bén đồng thời hướng thẳng về phía Huỳnh Vũ Hy, tựa hồ khẳng định Huỳnh Tiểu Như chỉ thuộc về mình hắn.
Huỳnh Vũ Hy từ phía sau đi đến, khuôn mặt anh tuấn bao trùm một màu đen tĩnh mịch.
Huỳnh Vũ Hy xiết chặt hai nắm tay, mày đen anh co lại.
“Suy cho cùng cũng là do mình khi xưa quá lỗ mãng, làm đến Tiểu Như càng lúc càng trở nên không muốn nhìn thấy mình, quả nhiên khiến cho người nhà họ Lý có cơ hội cướp con bé đi mất. Tiểu Như lại quá dễ tin người, con bé đơn thuần như vậy, ngộ nhỡ con bé thật sự đem lòng yêu thích Lý Ân Tinh thì sao? Hơn nữa về phía Nhậm gia chắc chắn sẽ không dễ từ bỏ, mình e mọi chuyện nếu cứ diễn ra theo chiều hướng thế này sẽ trở nên càng lúc càng không thể cứu vãn.”
Lý Ân Tinh thừa biết trong lòng Huỳnh Vũ Hy nghĩ gì, chính hắn cũng lo lắng không kém.
“Bây giờ Tiểu Như biết rõ thân phận con bé là thuộc về Nhậm gia, tuy nói con bé có thể không làm theo tình cảm tiếp tục yêu Nhậm Phong, nhưng mà bọn họ chắc chắn sẽ không dễ buông bỏ. Đồng thời Huỳnh Vũ Hy lại dùng tình cảm ngày xưa ép buộc Tiểu Như quay trở về, đừng nói là một ngày, cho dù là một giây mình cũng không mong muốn. Huỳnh Vũ Hy là loại người gì, anh ta có thể không làm tổn hại Tiểu Như sao? Nhưng mà đã đến nước này rồi, mình không thể không đánh cược.”
Hai bên giao đấu mắt hồi lâu rốt cuộc cũng đưa ra quyết định, đồng loạt nói một câu:
- Tôi liên thủ với anh / cậu!
Tiểu Như nghe đến đây liền ngộ ra bất thường, nhanh như cắt buông Lý Ân Tinh ra, ngẩng lên nhìn hắn hỏi:
- Hai người liên thủ cái gì chứ? Hơn nữa tại sao anh lại biết tôi ở đây? Có phải hai người đang âm mưu gì không?
Huỳnh Vũ Hy đứng sau nó liền cười lạnh một cái, bất động thanh sắc đáp:
- Viện trưởng Lý trước giờ nổi tiếng là người làm việc không để lộ sơ hở, chỉ cần là việc không chắc chắn cậu ta sẽ không làm, quả nhiên đúng là người làm việc lớn có khác. Huống chi em với cậu ta lại quan trọng như mạng, Tiểu Như, em thật sự không biết tại sao mỗi khi em rời khỏi cậu ta liền biết em ở đâu hay sao?
Tiểu Như ngẫm lại lời Vũ Hy vừa nói, đồng thời xâu chuỗi tất cả những việc trước đây nó từng làm, quả nhiên xác thực có điểm hở!
Nhất là lần trước nó trốn viện, sau đó cũng là hắn tìm đến nhà Nhã Hân, tương tự chuyện lần này Huỳnh Vũ Hy mang nó quay trở về, trước khi rời khỏi Lý Ân Tinh lại đúng lúc xuất hiện.
Lẽ nào…
Huỳnh Tiểu Như nghĩ đến trước giờ nó đều Lý Ân Tinh bị giám sát, tức giận chỉ tay vào mặt hắn.
- Là anh? Lý Ân Tinh, tại sao anh lại có thể làm như vậy? Rốt cuộc anh giám sát tôi bằng cách nào kia chứ?
Lý Ân Tinh giương mắt nhìn Tiểu Như, không mấy thoải mái gạt tay của nó xuống.
- Em đừng nghe Huỳnh Vũ Hy nói lung tung, người ngốc cũng biết em bỏ trốn thường sẽ đến nơi nào, thiết nghĩ có nên giám sát em hay không?
- Cũng phải, nhưng mà còn lần này thì sao? Tại sao anh lại biết tôi bị Huỳnh Vũ Hy bắt đi?
Đến đây, Lý Ân Tinh liền rướn người về phía Huỳnh Tiểu Như, một tay di chuyển vào túi quần, tay còn lại hắn vòng ra sau gáy nó, dứt khoát kéo Tiểu Như trực diện đối mặt hắn.
Huỳnh Vũ Hy chứng kiến không khỏi hạ lông mày.
- Lý Ân Tinh, cậu không được làm càn với Tiểu Như, nếu không tôi sẽ suy nghĩ lại giao uớc.
Lý Ân Tinh không nghe thấy, hai mắt tập trung nhìn Tiểu Như, sau đó cười trìu mến một cái.
Cuối cùng, Lý Ân Tinh ghé sát tai Tiểu Như, dõng dạc đáp:
- Bởi vì anh yêu em, Tiểu Như!
- Riêng anh thì không, Tiểu Như!
Cửa mở, người từ bên ngoài nói vọng vào, khuôn mặt lập thế chỉ vừa xuất hiện đã làm Huỳnh Tiểu Như phải kinh hô một tiếng:
- Ahn?
Đối phương khẽ gật đầu, xác thực lại nghi vấn của Tiểu Như.
- Phải, là anh.
Lập tức, Huỳnh Tiểu Như mỉm cười, nó mừng rỡ vòng tay ôm lấy Lý Ân Tinh, thân hình nhỏ nhắn chỉ trong chốc lát đã được Lý Ân Tinh bảo bọc.
Hắn xiết chặt eo thon nhỏ, sủng nịch cúi đầu hôn tóc Huỳnh Tiểu Như một cái, ánh mắt sắc bén đồng thời hướng thẳng về phía Huỳnh Vũ Hy, tựa hồ khẳng định Huỳnh Tiểu Như chỉ thuộc về mình hắn.
Huỳnh Vũ Hy từ phía sau đi đến, khuôn mặt anh tuấn bao trùm một màu đen tĩnh mịch.
Huỳnh Vũ Hy xiết chặt hai nắm tay, mày đen anh co lại.
“Suy cho cùng cũng là do mình khi xưa quá lỗ mãng, làm đến Tiểu Như càng lúc càng trở nên không muốn nhìn thấy mình, quả nhiên khiến cho người nhà họ Lý có cơ hội cướp con bé đi mất. Tiểu Như lại quá dễ tin người, con bé đơn thuần như vậy, ngộ nhỡ con bé thật sự đem lòng yêu thích Lý Ân Tinh thì sao? Hơn nữa về phía Nhậm gia chắc chắn sẽ không dễ từ bỏ, mình e mọi chuyện nếu cứ diễn ra theo chiều hướng thế này sẽ trở nên càng lúc càng không thể cứu vãn.”
Lý Ân Tinh thừa biết trong lòng Huỳnh Vũ Hy nghĩ gì, chính hắn cũng lo lắng không kém.
“Bây giờ Tiểu Như biết rõ thân phận con bé là thuộc về Nhậm gia, tuy nói con bé có thể không làm theo tình cảm tiếp tục yêu Nhậm Phong, nhưng mà bọn họ chắc chắn sẽ không dễ buông bỏ. Đồng thời Huỳnh Vũ Hy lại dùng tình cảm ngày xưa ép buộc Tiểu Như quay trở về, đừng nói là một ngày, cho dù là một giây mình cũng không mong muốn. Huỳnh Vũ Hy là loại người gì, anh ta có thể không làm tổn hại Tiểu Như sao? Nhưng mà đã đến nước này rồi, mình không thể không đánh cược.”
Hai bên giao đấu mắt hồi lâu rốt cuộc cũng đưa ra quyết định, đồng loạt nói một câu:
- Tôi liên thủ với anh / cậu!
Tiểu Như nghe đến đây liền ngộ ra bất thường, nhanh như cắt buông Lý Ân Tinh ra, ngẩng lên nhìn hắn hỏi:
- Hai người liên thủ cái gì chứ? Hơn nữa tại sao anh lại biết tôi ở đây? Có phải hai người đang âm mưu gì không?
Huỳnh Vũ Hy đứng sau nó liền cười lạnh một cái, bất động thanh sắc đáp:
- Viện trưởng Lý trước giờ nổi tiếng là người làm việc không để lộ sơ hở, chỉ cần là việc không chắc chắn cậu ta sẽ không làm, quả nhiên đúng là người làm việc lớn có khác. Huống chi em với cậu ta lại quan trọng như mạng, Tiểu Như, em thật sự không biết tại sao mỗi khi em rời khỏi cậu ta liền biết em ở đâu hay sao?
Tiểu Như ngẫm lại lời Vũ Hy vừa nói, đồng thời xâu chuỗi tất cả những việc trước đây nó từng làm, quả nhiên xác thực có điểm hở!
Nhất là lần trước nó trốn viện, sau đó cũng là hắn tìm đến nhà Nhã Hân, tương tự chuyện lần này Huỳnh Vũ Hy mang nó quay trở về, trước khi rời khỏi Lý Ân Tinh lại đúng lúc xuất hiện.
Lẽ nào…
Huỳnh Tiểu Như nghĩ đến trước giờ nó đều Lý Ân Tinh bị giám sát, tức giận chỉ tay vào mặt hắn.
- Là anh? Lý Ân Tinh, tại sao anh lại có thể làm như vậy? Rốt cuộc anh giám sát tôi bằng cách nào kia chứ?
Lý Ân Tinh giương mắt nhìn Tiểu Như, không mấy thoải mái gạt tay của nó xuống.
- Em đừng nghe Huỳnh Vũ Hy nói lung tung, người ngốc cũng biết em bỏ trốn thường sẽ đến nơi nào, thiết nghĩ có nên giám sát em hay không?
- Cũng phải, nhưng mà còn lần này thì sao? Tại sao anh lại biết tôi bị Huỳnh Vũ Hy bắt đi?
Đến đây, Lý Ân Tinh liền rướn người về phía Huỳnh Tiểu Như, một tay di chuyển vào túi quần, tay còn lại hắn vòng ra sau gáy nó, dứt khoát kéo Tiểu Như trực diện đối mặt hắn.
Huỳnh Vũ Hy chứng kiến không khỏi hạ lông mày.
- Lý Ân Tinh, cậu không được làm càn với Tiểu Như, nếu không tôi sẽ suy nghĩ lại giao uớc.
Lý Ân Tinh không nghe thấy, hai mắt tập trung nhìn Tiểu Như, sau đó cười trìu mến một cái.
Cuối cùng, Lý Ân Tinh ghé sát tai Tiểu Như, dõng dạc đáp:
- Bởi vì anh yêu em, Tiểu Như!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.