Chương 36: Bởi Vì Em, Tiểu Như
Py Pà Cố Nội
01/08/2020
Cải biên: Mạch Lạc Khê
Chạm đến lưỡi mềm mại, Lý Ân Tinh linh hoạt đem lưỡi hắn nghênh đón, dứt khoát nuốt hết tất thảy ngọt ngào vào trong bụng.
Quả nhiên đây là món khai vị ngọt ngào nhất mà hắn từng nếm trải.
“Huỳnh Tiểu Như, tại sao mày lại không thể thoát khỏi người đàn ông này chứ? Anh ta cái gì cũng muốn làm theo ý của mình, thật chất không suy nghĩ cho mày, tại sao ngay cả thoát khỏi anh ta mày cũng không làm được? Lý Ân Tinh rốt cuộc xem mày là gì chứ?”
“Tiểu Như, anh yêu em, tất cả những gì anh làm đều không có ý xấu, hy vọng em sẽ không để trong lòng. Anh là loại người gì, chỉ e anh là người rõ nhất. Tiểu Như, nếu như yêu phải một người có quá nhiều vệ tinh vây quanh, thay vì ở yên một chỗ chờ cho cô ấy để ý anh, anh thà anh là người đến gần cô ấy trước. Tiểu Như, em là của anh, anh không cho phép em yêu thích người khác.”
***
Về phía Bạch Nhã Hân, Lâm Tuyết Nhi và Trịnh Minh Minh, cả 3 sau đó kỳ thật không về nhà, trực tiếp bắt xe đi đến cửa hàng thức ăn nhanh Lucky.
Rời khỏi taxi bước xuống trước cửa hàng, Bạch Nhã Hân chủ động lôi điện thoại từ trong áo khoác ra gọi cho Huỳnh Tiểu Như.
***
Tiểu Như trở về phòng trùng hợp nhận được một cuộc gọi, nó đi vào, đi đến bàn học cầm điện thoại lên xem, bên trên màn hình hiển thị là số của Nhã Hân.
Tiểu Như không do dự nhấc máy.
- Nhã Hân, có chuyện gì vậy?
- Tiểu Như hả? Mày có nhớ chuyện tao nói với mày lần trước về ông chủ nhà hàng Lucky không? Bây giờ tao đang ở cùng Tuyết Nhi và Minh Minh, tao muốn rủ mày đến góp vui ấy mà.
- Chuyện lần trước?
Mấy tháng trước Nhã Hân kỳ thật có đụng độ ông chủ nhà hàng thức ăn nhanh Lucky, nghe nói khi đó nhà hàng bị bọn cô làm đến phải kinh doanh ế ẩm, về sau Bạch Nhã Hân rất ít khi lui tới.
Hôm nay đột nhiên quay trở lại nơi đó, lẽ nào Bạch Nhã Hân lại muốn gây chuyện như lần trước?
Tuy nói Bạch Nhã Hân là khuê nữ, nhưng mà cô lại thoải mái trong việc ăn uống cũng như tiếp xúc với người ở bên ngoài, nói chuyện có phần không cả nể, e là lần này sẽ đem đến rắc rối như lần trước tương tự.
Tiểu Như dù sao cũng chưa tiếp xúc qua ông chủ của cửa hàng, nó nghĩ nhân cơ hội này đến đó giải quyết mọi hiểu lầm cũng tốt.
Huỳnh Tiểu Như suy nghĩ kỹ, nó gật đầu, dõng dạc đáp:
- Nhã Hân, tất nhiên là… hả?
Tiểu Như còn chưa kịp nói hết, Lý Ân Tinh từ phía sau đi đến bất ngờ giật lấy điện thoại trên tay Huỳnh Tiểu Như, dứt khoát ném lên giường.
Huỳnh Tiểu Như quay lại, nó tức giận mắng hắn:
- Lý Ân Tinh, anh làm cái gì vậy? Anh có biết tôi đang nói chuyện với Nhã Hân hay không? Anh đúng là không có lịch sự mà!
Nói xong Huỳnh Tiểu Như xoay người, đi qua giường cúi xuống cầm điện thoại lên xem, tuy nhiên còn chưa kịp chạm đến đã bị Lý Ân Tinh chặn lại.
Hắn nắm lấy tay trắng nhỏ, xoay cổ nhìn Tiểu Như, lập tức Huỳnh Tiểu Như co mày:
- Lý Ân Tinh, hôm nay rốt cuộc anh bị làm sao vậy? Tại sao lại xen vào chuyện của tôi kia chứ? Bây giờ Nhã Hân có việc muốn tìm tôi, tại sao anh lại ngăn cản tôi?
Lý Ân Tinh khi nãy nhìn thấy cuộc gọi vẫn chưa ngắt kết nối, phỏng đoán Bạch Nhã Hân cũng đã nghe được những lời của Tiểu Như vừa rồi, dứt khoát cười một cái.
Huỳnh Tiểu Như không hiểu, nó đen mặt.
- Anh bị ấm đầu rồi phải không? Tại sao lại cười chứ?
- Phải đó, anh bị ấm đầu rồi, bởi vì em, Tiểu Như.
Hắn đáp, dứt lời liền đè Huỳnh Tiểu Như xuống giường, trực tiếp nằm trên người Tiểu Như, đồng thời tách hai chân nó ra, vừa vặn mắc phải hông rắn chắc của hắn.
Chạm đến lưỡi mềm mại, Lý Ân Tinh linh hoạt đem lưỡi hắn nghênh đón, dứt khoát nuốt hết tất thảy ngọt ngào vào trong bụng.
Quả nhiên đây là món khai vị ngọt ngào nhất mà hắn từng nếm trải.
“Huỳnh Tiểu Như, tại sao mày lại không thể thoát khỏi người đàn ông này chứ? Anh ta cái gì cũng muốn làm theo ý của mình, thật chất không suy nghĩ cho mày, tại sao ngay cả thoát khỏi anh ta mày cũng không làm được? Lý Ân Tinh rốt cuộc xem mày là gì chứ?”
“Tiểu Như, anh yêu em, tất cả những gì anh làm đều không có ý xấu, hy vọng em sẽ không để trong lòng. Anh là loại người gì, chỉ e anh là người rõ nhất. Tiểu Như, nếu như yêu phải một người có quá nhiều vệ tinh vây quanh, thay vì ở yên một chỗ chờ cho cô ấy để ý anh, anh thà anh là người đến gần cô ấy trước. Tiểu Như, em là của anh, anh không cho phép em yêu thích người khác.”
***
Về phía Bạch Nhã Hân, Lâm Tuyết Nhi và Trịnh Minh Minh, cả 3 sau đó kỳ thật không về nhà, trực tiếp bắt xe đi đến cửa hàng thức ăn nhanh Lucky.
Rời khỏi taxi bước xuống trước cửa hàng, Bạch Nhã Hân chủ động lôi điện thoại từ trong áo khoác ra gọi cho Huỳnh Tiểu Như.
***
Tiểu Như trở về phòng trùng hợp nhận được một cuộc gọi, nó đi vào, đi đến bàn học cầm điện thoại lên xem, bên trên màn hình hiển thị là số của Nhã Hân.
Tiểu Như không do dự nhấc máy.
- Nhã Hân, có chuyện gì vậy?
- Tiểu Như hả? Mày có nhớ chuyện tao nói với mày lần trước về ông chủ nhà hàng Lucky không? Bây giờ tao đang ở cùng Tuyết Nhi và Minh Minh, tao muốn rủ mày đến góp vui ấy mà.
- Chuyện lần trước?
Mấy tháng trước Nhã Hân kỳ thật có đụng độ ông chủ nhà hàng thức ăn nhanh Lucky, nghe nói khi đó nhà hàng bị bọn cô làm đến phải kinh doanh ế ẩm, về sau Bạch Nhã Hân rất ít khi lui tới.
Hôm nay đột nhiên quay trở lại nơi đó, lẽ nào Bạch Nhã Hân lại muốn gây chuyện như lần trước?
Tuy nói Bạch Nhã Hân là khuê nữ, nhưng mà cô lại thoải mái trong việc ăn uống cũng như tiếp xúc với người ở bên ngoài, nói chuyện có phần không cả nể, e là lần này sẽ đem đến rắc rối như lần trước tương tự.
Tiểu Như dù sao cũng chưa tiếp xúc qua ông chủ của cửa hàng, nó nghĩ nhân cơ hội này đến đó giải quyết mọi hiểu lầm cũng tốt.
Huỳnh Tiểu Như suy nghĩ kỹ, nó gật đầu, dõng dạc đáp:
- Nhã Hân, tất nhiên là… hả?
Tiểu Như còn chưa kịp nói hết, Lý Ân Tinh từ phía sau đi đến bất ngờ giật lấy điện thoại trên tay Huỳnh Tiểu Như, dứt khoát ném lên giường.
Huỳnh Tiểu Như quay lại, nó tức giận mắng hắn:
- Lý Ân Tinh, anh làm cái gì vậy? Anh có biết tôi đang nói chuyện với Nhã Hân hay không? Anh đúng là không có lịch sự mà!
Nói xong Huỳnh Tiểu Như xoay người, đi qua giường cúi xuống cầm điện thoại lên xem, tuy nhiên còn chưa kịp chạm đến đã bị Lý Ân Tinh chặn lại.
Hắn nắm lấy tay trắng nhỏ, xoay cổ nhìn Tiểu Như, lập tức Huỳnh Tiểu Như co mày:
- Lý Ân Tinh, hôm nay rốt cuộc anh bị làm sao vậy? Tại sao lại xen vào chuyện của tôi kia chứ? Bây giờ Nhã Hân có việc muốn tìm tôi, tại sao anh lại ngăn cản tôi?
Lý Ân Tinh khi nãy nhìn thấy cuộc gọi vẫn chưa ngắt kết nối, phỏng đoán Bạch Nhã Hân cũng đã nghe được những lời của Tiểu Như vừa rồi, dứt khoát cười một cái.
Huỳnh Tiểu Như không hiểu, nó đen mặt.
- Anh bị ấm đầu rồi phải không? Tại sao lại cười chứ?
- Phải đó, anh bị ấm đầu rồi, bởi vì em, Tiểu Như.
Hắn đáp, dứt lời liền đè Huỳnh Tiểu Như xuống giường, trực tiếp nằm trên người Tiểu Như, đồng thời tách hai chân nó ra, vừa vặn mắc phải hông rắn chắc của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.