Chương 25: Chộn Rộn
Py Pà Cố Nội
01/08/2020
Cải biên: Mạch Lạc Khê
- Hể? Tiểu Như lại trốn viện nữa ạ?
-...
- Không, không có, Tiểu Như không có đến chỗ của em a.
-...
- Anh Young, em nói là sự thật. Nhà của em nhỏ như vậy em làm sao dám giấu người, ngộ nhỡ có gì bất trắc thì sao, em không ngốc như vậy.
-...
- Đại nhân à, anh tin em được không? Nếu như anh thật sự không tin em, em sẽ không ủng hộ anh theo đuổi bạn thân em nữa đâu.
-...
- Vậy mới phải chứ, tạm biệt anh, em sẽ phụ tìm Tiểu Như với mọi người ngay đây ạ!
Ngồi trên giường nhìn màn hình điện thoại thông báo cuộc gọi đã kết thúc, Bạch Nhã Hân thở phào, nhanh như cắt ngã lưng xuống giường lớn.
Điện thoại một nơi, Bạch Nhã Hân một nơi.
Thời điểm này cửa phòng tắm kêu lên cạch một tiếng, Huỳnh Tiểu Như trong bộ đồng phục thủy thủ màu xanh cộc tay bước ra ngoài, bất giác gọi một tiếng:
- Nhã Hân.
Bạch Nhã Hân ngồi dậy, cô nhìn nó tròn mắt, khẩu hình miệng phấn khích.
- Cha, dễ thương quá, không ngờ nó vừa vặn với mày như vậy a! Tiểu Như, 1000 điểm!
Huỳnh Tiểu Như cười cười.
- Vậy sao?
Nói xong nó khép cửa, đi qua giường ngồi xuống bên cạnh Bạch Nhã Hân, hai mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bạch Nhã Hân ghé mắt nhìn Tiểu Như, phát hiện khuôn mặt vui vẻ trước đó đã biến mất hoàn toàn, thay vào đó là một Tiểu Như rất tiều tụy, cá nhân Nhã Hân phỏng đoán nó vì một số khúc mắc gần đây với Nhậm Phong.
Bạch Nhã Hân thở dài:
- Tiểu Như à…
- Tao biết mày muốn nói gì, nhưng mà tao không muốn nghe đâu.
Nó quay lại ngắt lời, sau đó hạ thấp giọng.
- Nhã Hân, bây giờ tao thật sự không còn chỗ để đi. Những ngày qua nhốt mình trong bệnh viện tao đã suy nghĩ rất kỹ lưỡng, bởi vì trước giờ tao luôn suy nghĩ phải làm sao để người khác vui lòng, cho nên tao luôn tự lừa dối bản thân. Thật ra thế giới bên ngoài còn nhiều thứ để tao nhìn ngắm lắm, tao không muốn vì người khác ngoan ngoãn ở một chỗ. Vậy nên, tao quyết định sẽ rời khỏi Lý gia, rời khỏi sự kiểm soát của bọn họ.
- Vậy mày có từng nghĩ qua, thật ra bọn họ bởi vì quá yêu mày hay không? Tiểu Như, được một người quan tâm là rất khó, huống hồ bên cạnh mày còn có rất nhiều người, cho dù là bọn họ nhốt mày trong lồng kính, bảo vệ cho mày quá khắt khe. Nhưng mà Tiểu Như, tao thật sự hy vọng mày có thể ở bên cạnh bọn họ, Lý Ân Tinh, Lý Ân Hạo bọn họ đều rất yêu thương mày.
- Nhưng mà Nhã Hân, bọn họ với tao…
- Tiểu Như tao đều biết, bởi vì bọn họ là đàn ông, tất cả dồn nén đều để hết trong lòng, nảy sinh những thứ hành động cá nhân cũng không thể tránh khỏi. Tiểu Như, thay vì bỏ chạy muốn thoát khỏi sự thật, mày có thể chấp nhận ở bên cạnh bọn họ như trước không được sao? Tình cảm gia đình, tình yêu, cảm giác an toàn đó không phải là thứ mày muốn nhất hay sao?
Bị Nhã Hân hỏi bất ngờ, Huỳnh Tiểu khẩn trương đứng nhanh dậy, xoay lưng lại với cô, hai nắm tay xiết chặt.
“Nhã Hân nói không sai, mình kỳ thật rất muốn có gia đình, thân thế với mình chính là sự thiếu sót, bởi vì như vậy cho nên Huỳnh Vũ Hy mới nhiều lần không rõ ràng với mình. Khó khăn lắm mình mới thoát khỏi cơn khủng hoảng lần đó, không ngờ khi vào Lý gia mọi thứ càng trở nên nghiêm trọng. Mình vẫn nghĩ giáo sư sẽ là người bên cạnh mình mãi mãi, vẫn là không ngờ mọi việc lại vượt xa tưởng tượng giống như ngày hôm nay. Người mình yêu nhất lại là anh trai ruột của mình, mình làm sao có cảm giác an toàn đây? Mình không muốn nhìn thấy bọn họ, mình ghét hết tất cả bọn họ.”
Bạch Nhã Hân cũng đứng dậy sau đó, cô vươn tay, vỗ vai trấn an Huỳnh Tiểu Như một cái.
- Tiểu Như, tao biết bây giờ trong lòng mày nghĩ gì, nhưng mà mọi thứ đều không còn quan trọng. Quan trọng nhất vẫn là bọn họ yêu thương mày, mày chỉ cần biết duy nhất điều này là được rồi, hiểu không?
- Hể? Tiểu Như lại trốn viện nữa ạ?
-...
- Không, không có, Tiểu Như không có đến chỗ của em a.
-...
- Anh Young, em nói là sự thật. Nhà của em nhỏ như vậy em làm sao dám giấu người, ngộ nhỡ có gì bất trắc thì sao, em không ngốc như vậy.
-...
- Đại nhân à, anh tin em được không? Nếu như anh thật sự không tin em, em sẽ không ủng hộ anh theo đuổi bạn thân em nữa đâu.
-...
- Vậy mới phải chứ, tạm biệt anh, em sẽ phụ tìm Tiểu Như với mọi người ngay đây ạ!
Ngồi trên giường nhìn màn hình điện thoại thông báo cuộc gọi đã kết thúc, Bạch Nhã Hân thở phào, nhanh như cắt ngã lưng xuống giường lớn.
Điện thoại một nơi, Bạch Nhã Hân một nơi.
Thời điểm này cửa phòng tắm kêu lên cạch một tiếng, Huỳnh Tiểu Như trong bộ đồng phục thủy thủ màu xanh cộc tay bước ra ngoài, bất giác gọi một tiếng:
- Nhã Hân.
Bạch Nhã Hân ngồi dậy, cô nhìn nó tròn mắt, khẩu hình miệng phấn khích.
- Cha, dễ thương quá, không ngờ nó vừa vặn với mày như vậy a! Tiểu Như, 1000 điểm!
Huỳnh Tiểu Như cười cười.
- Vậy sao?
Nói xong nó khép cửa, đi qua giường ngồi xuống bên cạnh Bạch Nhã Hân, hai mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bạch Nhã Hân ghé mắt nhìn Tiểu Như, phát hiện khuôn mặt vui vẻ trước đó đã biến mất hoàn toàn, thay vào đó là một Tiểu Như rất tiều tụy, cá nhân Nhã Hân phỏng đoán nó vì một số khúc mắc gần đây với Nhậm Phong.
Bạch Nhã Hân thở dài:
- Tiểu Như à…
- Tao biết mày muốn nói gì, nhưng mà tao không muốn nghe đâu.
Nó quay lại ngắt lời, sau đó hạ thấp giọng.
- Nhã Hân, bây giờ tao thật sự không còn chỗ để đi. Những ngày qua nhốt mình trong bệnh viện tao đã suy nghĩ rất kỹ lưỡng, bởi vì trước giờ tao luôn suy nghĩ phải làm sao để người khác vui lòng, cho nên tao luôn tự lừa dối bản thân. Thật ra thế giới bên ngoài còn nhiều thứ để tao nhìn ngắm lắm, tao không muốn vì người khác ngoan ngoãn ở một chỗ. Vậy nên, tao quyết định sẽ rời khỏi Lý gia, rời khỏi sự kiểm soát của bọn họ.
- Vậy mày có từng nghĩ qua, thật ra bọn họ bởi vì quá yêu mày hay không? Tiểu Như, được một người quan tâm là rất khó, huống hồ bên cạnh mày còn có rất nhiều người, cho dù là bọn họ nhốt mày trong lồng kính, bảo vệ cho mày quá khắt khe. Nhưng mà Tiểu Như, tao thật sự hy vọng mày có thể ở bên cạnh bọn họ, Lý Ân Tinh, Lý Ân Hạo bọn họ đều rất yêu thương mày.
- Nhưng mà Nhã Hân, bọn họ với tao…
- Tiểu Như tao đều biết, bởi vì bọn họ là đàn ông, tất cả dồn nén đều để hết trong lòng, nảy sinh những thứ hành động cá nhân cũng không thể tránh khỏi. Tiểu Như, thay vì bỏ chạy muốn thoát khỏi sự thật, mày có thể chấp nhận ở bên cạnh bọn họ như trước không được sao? Tình cảm gia đình, tình yêu, cảm giác an toàn đó không phải là thứ mày muốn nhất hay sao?
Bị Nhã Hân hỏi bất ngờ, Huỳnh Tiểu khẩn trương đứng nhanh dậy, xoay lưng lại với cô, hai nắm tay xiết chặt.
“Nhã Hân nói không sai, mình kỳ thật rất muốn có gia đình, thân thế với mình chính là sự thiếu sót, bởi vì như vậy cho nên Huỳnh Vũ Hy mới nhiều lần không rõ ràng với mình. Khó khăn lắm mình mới thoát khỏi cơn khủng hoảng lần đó, không ngờ khi vào Lý gia mọi thứ càng trở nên nghiêm trọng. Mình vẫn nghĩ giáo sư sẽ là người bên cạnh mình mãi mãi, vẫn là không ngờ mọi việc lại vượt xa tưởng tượng giống như ngày hôm nay. Người mình yêu nhất lại là anh trai ruột của mình, mình làm sao có cảm giác an toàn đây? Mình không muốn nhìn thấy bọn họ, mình ghét hết tất cả bọn họ.”
Bạch Nhã Hân cũng đứng dậy sau đó, cô vươn tay, vỗ vai trấn an Huỳnh Tiểu Như một cái.
- Tiểu Như, tao biết bây giờ trong lòng mày nghĩ gì, nhưng mà mọi thứ đều không còn quan trọng. Quan trọng nhất vẫn là bọn họ yêu thương mày, mày chỉ cần biết duy nhất điều này là được rồi, hiểu không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.