Chương 14: Cố Chấp
Py Pà Cố Nội
26/07/2020
Cải biên: Mạch Lạc Khê
- Vé máy bay? Chuyện này là thế nào? Tại sao anh hai lại muốn quay trở về Thượng Hải, anh ấy thật sự từ bỏ mọi thứ ở đây sao?
- Anh không hề đường đột, anh đã suy nghĩ rất kỹ rồi.
Nhậm Phong bước vào trong phòng nói, lời lẽ hoàn toàn không giống như nói đùa, hơn nữa trong vé máy bay có để thời gian cụ thể là vào 2 ngày sau, Nhậm Huân phỏng đoán Nhậm Phong vì chuyện của Tiểu Như nên đã cố náng lại.
“Nhậm Phong dành tình cảm cho Tiểu Như nhiều như vậy, mình không tin anh ấy không yêu thương Tiểu Như, nhưng mà tại sao suốt 1 năm qua anh ấy không đi gặp mặt Tiểu Như chứ? Hơn nữa Nhậm Phong còn muốn rời khỏi Bắc Kinh này, rốt cuộc anh ấy đang che giấu điều gì?”
Nhậm Huân đặt lại vé máy bay lên bàn, xoay người, anh nhìn thẳng Nhậm Phong.
- Anh hai, hy vọng anh nói rõ sự thật với em, có phải trong lòng của anh còn đang có bí mật gì không?
- Anh không có!
- Được, cho dù anh không có bí mật, vậy thì em hỏi anh, tại sao việc anh còn sống anh lại che giấu Tiểu Như chứ? Nếu như anh không yêu con bé, anh cũng có thể xuất hiện nói rõ ràng với con bé kia mà? Nhậm Phong, làm người đừng nên ích kỷ như vậy, anh cho rằng em không biết anh đang nghĩ gì sao?
- Nhậm Huân, anh thừa nhận anh ích kỷ, nhưng mà anh không hy vọng Tiểu Như vì nhìn thấy anh còn sống mà ôm ấp hy vọng. Cho dù anh có yêu con bé, con bé cũng yêu anh, nhưng mà quá trễ rồi, bọn anh thực tế không thể nào.
- Vậy rốt cuộc lý do là gì chứ?
Nhậm Huân hét, âm thanh chua chát vang dội 4 bức tường, vừa vặn xoáy sâu vào lòng anh.
Nhậm Phong hít thở sâu vài cái, anh xoay người, che giấu con ngươi đã đỏ hoe.
- Em đừng cố hỏi nữa, anh không muốn vì vấn đề này làm rạn nứt tình cảm anh em của chúng ta. Nhậm Huân, bất luận là vì lý do gì, anh cũng hy vọng người chịu tổn thương hôm nay không phải là Tiểu Như.
Nhậm Huân từ phía sau thu hẹp khoảng cách, anh cứng giọng:
- Nhậm Phong, nếu như anh không yêu Tiểu Như, không muốn ở bên cạnh con bé, vậy thì hãy để em làm điều đó thay anh đi được không? Em yêu Tiểu Như, ngày xưa khi em rời khỏi cũng là vì muốn tác hợp cho anh, muốn anh trai của em có được người con gái mà anh ấy yêu thích. Nhưng mà xem ra sự hy sinh của em khi đó không hề đáng, bởi vì anh của em không phải là người có trách nhiệm, anh ấy làm tổn thương người con gái em yêu, em tuyệt đối không tha thứ cho anh đâu.
Dứt lời, Nhậm Huân tức giận rời khỏi phòng Nhậm Phong.
Nhậm Phong nghe như trời đất đang quay cuồng, hai dòng nước mắt tinh khiết vô thức chảy xuống chạm vào môi, mùi vị chát mặn chạy dọc khắp cổ họng.
Nhậm Phong xiết chặt hai nắm tay, răng lợi anh cắn chặt.
“Nhậm Huân, bởi vì Tiểu Như là em gái của chúng ta, em, anh và con bé tuyệt đối không thể nào. Nhậm Huân, rốt cuộc anh phải làm sao nói ra sự thật này với em và con bé bây giờ? Khi xưa là anh có lỗi với Tiểu Như, là anh để con bé thất lạc, là anh khiến cho con bé không biết bản thân mình là ai. Không ngờ sau 10 năm gặp lại, vẫn là chính anh làm tổn thương con bé một lần nữa. Nhậm Huân, em cho rằng khi anh biết được sự thật này anh không đau lòng sao? Em sai rồi, anh không phải người máu lạnh, nếu có cách nào tốt hơn, chúng ta chắc chắn sẽ không phải tự mình tàn độc mình như vậy.”
***
Sức khỏe Huỳnh Tiểu Như hiện giờ đã ổn định trở lại, cả người không còn đau nhức như lúc đầu, tuy nhiên về phần hai chân vẫn còn đi đứng khá bất tiện.
Sau khi ngủ lấy sức một lúc, Huỳnh Tiểu Như thức dậy liền muốn quay về nhà, trong lòng không chịu được hoàn cảnh bó buộc ở bệnh viện.
Huỳnh Tiểu Như nhân lúc không có người giám sát, kéo chăn, rời khỏi giường, khập khiễng đi ra cửa.
- Vé máy bay? Chuyện này là thế nào? Tại sao anh hai lại muốn quay trở về Thượng Hải, anh ấy thật sự từ bỏ mọi thứ ở đây sao?
- Anh không hề đường đột, anh đã suy nghĩ rất kỹ rồi.
Nhậm Phong bước vào trong phòng nói, lời lẽ hoàn toàn không giống như nói đùa, hơn nữa trong vé máy bay có để thời gian cụ thể là vào 2 ngày sau, Nhậm Huân phỏng đoán Nhậm Phong vì chuyện của Tiểu Như nên đã cố náng lại.
“Nhậm Phong dành tình cảm cho Tiểu Như nhiều như vậy, mình không tin anh ấy không yêu thương Tiểu Như, nhưng mà tại sao suốt 1 năm qua anh ấy không đi gặp mặt Tiểu Như chứ? Hơn nữa Nhậm Phong còn muốn rời khỏi Bắc Kinh này, rốt cuộc anh ấy đang che giấu điều gì?”
Nhậm Huân đặt lại vé máy bay lên bàn, xoay người, anh nhìn thẳng Nhậm Phong.
- Anh hai, hy vọng anh nói rõ sự thật với em, có phải trong lòng của anh còn đang có bí mật gì không?
- Anh không có!
- Được, cho dù anh không có bí mật, vậy thì em hỏi anh, tại sao việc anh còn sống anh lại che giấu Tiểu Như chứ? Nếu như anh không yêu con bé, anh cũng có thể xuất hiện nói rõ ràng với con bé kia mà? Nhậm Phong, làm người đừng nên ích kỷ như vậy, anh cho rằng em không biết anh đang nghĩ gì sao?
- Nhậm Huân, anh thừa nhận anh ích kỷ, nhưng mà anh không hy vọng Tiểu Như vì nhìn thấy anh còn sống mà ôm ấp hy vọng. Cho dù anh có yêu con bé, con bé cũng yêu anh, nhưng mà quá trễ rồi, bọn anh thực tế không thể nào.
- Vậy rốt cuộc lý do là gì chứ?
Nhậm Huân hét, âm thanh chua chát vang dội 4 bức tường, vừa vặn xoáy sâu vào lòng anh.
Nhậm Phong hít thở sâu vài cái, anh xoay người, che giấu con ngươi đã đỏ hoe.
- Em đừng cố hỏi nữa, anh không muốn vì vấn đề này làm rạn nứt tình cảm anh em của chúng ta. Nhậm Huân, bất luận là vì lý do gì, anh cũng hy vọng người chịu tổn thương hôm nay không phải là Tiểu Như.
Nhậm Huân từ phía sau thu hẹp khoảng cách, anh cứng giọng:
- Nhậm Phong, nếu như anh không yêu Tiểu Như, không muốn ở bên cạnh con bé, vậy thì hãy để em làm điều đó thay anh đi được không? Em yêu Tiểu Như, ngày xưa khi em rời khỏi cũng là vì muốn tác hợp cho anh, muốn anh trai của em có được người con gái mà anh ấy yêu thích. Nhưng mà xem ra sự hy sinh của em khi đó không hề đáng, bởi vì anh của em không phải là người có trách nhiệm, anh ấy làm tổn thương người con gái em yêu, em tuyệt đối không tha thứ cho anh đâu.
Dứt lời, Nhậm Huân tức giận rời khỏi phòng Nhậm Phong.
Nhậm Phong nghe như trời đất đang quay cuồng, hai dòng nước mắt tinh khiết vô thức chảy xuống chạm vào môi, mùi vị chát mặn chạy dọc khắp cổ họng.
Nhậm Phong xiết chặt hai nắm tay, răng lợi anh cắn chặt.
“Nhậm Huân, bởi vì Tiểu Như là em gái của chúng ta, em, anh và con bé tuyệt đối không thể nào. Nhậm Huân, rốt cuộc anh phải làm sao nói ra sự thật này với em và con bé bây giờ? Khi xưa là anh có lỗi với Tiểu Như, là anh để con bé thất lạc, là anh khiến cho con bé không biết bản thân mình là ai. Không ngờ sau 10 năm gặp lại, vẫn là chính anh làm tổn thương con bé một lần nữa. Nhậm Huân, em cho rằng khi anh biết được sự thật này anh không đau lòng sao? Em sai rồi, anh không phải người máu lạnh, nếu có cách nào tốt hơn, chúng ta chắc chắn sẽ không phải tự mình tàn độc mình như vậy.”
***
Sức khỏe Huỳnh Tiểu Như hiện giờ đã ổn định trở lại, cả người không còn đau nhức như lúc đầu, tuy nhiên về phần hai chân vẫn còn đi đứng khá bất tiện.
Sau khi ngủ lấy sức một lúc, Huỳnh Tiểu Như thức dậy liền muốn quay về nhà, trong lòng không chịu được hoàn cảnh bó buộc ở bệnh viện.
Huỳnh Tiểu Như nhân lúc không có người giám sát, kéo chăn, rời khỏi giường, khập khiễng đi ra cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.