Chương 54: Tưởng Duệ Hiên, Tưởng Thiên
Py Pà Cố Nội
08/08/2020
Cải biên: Mạch Lạc Khê
- Không sai, là anh!
Tưởng Duệ Hiên từ trong đi ra nói, lúc này đi cùng Duệ Hiên còn có thêm Tưởng Thiên và Khắc Liệt, ngay khi nghe thấy giọng nói của đối phương cả bọn không hẹn liền đứng lên, hai mắt hướng thẳng đến chỗ Tưởng Duệ Hiên đang nói.
Nam phục vụ quay lại nhìn ông chủ, lập tức hiểu được ý rời khỏi.
Huỳnh Tiểu Như nhìn Duệ Hiên rồi đến nhìn Tưởng Thiên, trên trán xuất hiện vài vạch hắc tuyến lớn.
“Mình đã dứt khoát không muốn gặp bọn họ, không ngờ hai người đó lại là chủ nơi này, đúng là khiến mình tức chết mà. Đáng ghét, em ghét hai người.”
Bạch Nhã Hân nhận ra đây vốn không phải người cô nảy sinh xung đột lần trước, hơn nữa vừa nhìn vào đã sáng chói ngời ngời, so với tên đứng bên cạnh càng oai phong lẫm liệt.
Nam nhân này với Tiểu Như còn ôn nhu như vậy, lẽ nào thật sự là chỗ có quen biết? Xem ra Bạch Nhã Hân cô lần này sa phải mỏ kim cương lớn rồi!
Lâm Tuyết Nhi càng không khỏi xúc động, cá nhân cô nàng tự nhủ sau khi giải quyết xong chuyện sẽ tìm một phú nhị đại để trao gửi tấm thân.
Còn lại Trịnh Minh Minh sắc mặt lạnh như tờ, đối phương vốn không phải của cô, cô không muốn ảo tưởng.
Tưởng Duệ Hiên đi đến đối mặt Huỳnh Tiểu Như, hai mắt phát ra vẻ trìu mến vô hạn.
- Tiểu Như, lâu rồi không gặp, em vẫn khỏe phải không? Kỳ thật anh cũng không nghĩ chúng ta hôm nay sẽ gặp nhau, anh Duệ Hiên thật sự rất vui mừng.
Thời điểm Tưởng Duệ Hiên vươn tay chạm đến má Tiểu Như, Huỳnh Tiểu Như quả nhiên gạt tay anh lập tức, hành động vừa vặn làm cho cả đám chứng kiến bị một phen ngỡ ngàng.
Huỳnh Tiểu Như không thoải mái lên tiếng:
- Nếu như em biết người Nhã Hân gây chuyện là hai người, em nhất định sẽ không đến đây đâu. Hai người là người lớn nhưng lại làm việc không có trách nhiệm, lại còn nói dối để gạt em, em ghét hai người lắm.
Nói xong, Huỳnh Tiểu Như xoay người, đi ra cửa, tuy nhiên còn chưa kịp rời khỏi Khắc Liệt đã chặn Tiểu Như lại, tình hình có vẻ dần rơi vào hỗn loạn.
Bạch Nhã Hân ngơ ngác nhìn cả bọn, lại nhìn Huỳnh Tiểu Như, không khỏi nghi hoặc hỏi:
- Rốt cuộc mọi chuyện là sao vậy? Mọi người đều quen biết nhau sao?
Lâm Tuyết Nhi cũng hỏi:
- Tại sao mọi người lại cãi nhau? Tiểu Như, giữa mày và bọn họ có chuyện gì phải không?
Trịnh Minh Minh co mày:
- Lẽ nào mày và bọn họ trước đó nảy sinh vấn đề, cho nên khi nhìn thấy bọn họ mày kích động như vậy? Tiểu Như, nếu như bọn họ thật sự bắt nạt mày, bọn tao nhất định sẽ không tha thứ cho bọn họ.
Tưởng Thiên đứng sau Duệ Hiên nghe đầy tai, anh u ám lên tiếng:
- Các người đừng suy diễn lung tung nữa, con bé là em gái tốt của tôi, chúng tôi kỳ thật có hiểu lầm, nhưng mà không đến mức phải nhờ đến các người ra mặt. Dù sao chuyện hiểu lầm lần trước tôi sẽ không tính toán với các người, vì Tiểu Như, tôi sẽ xem như mình bị xui xẻo vậy.
Lập tức, Bạch Nhã Hân quay đầu, cô liếc xéo người nào đó một cái.
- Tên hắc dịch này, ý anh tức là chúng tôi là thứ xui xẻo có phải không?
- Không sai, người vừa thô lỗ vừa không có khí chất như cô, nói cô như vậy là nhẹ nhàng lắm rồi, cô còn muốn tôi phải tôn trọng cô sao?
- Anh thì hay lắm sao? Anh trai của anh còn tốt hơn anh rất nhiều lần, chí ít anh ấy dịu dàng, còn vô cùng ưu tú, anh chẳng là cái đinh gì cả.
- Cô đúng là chán sống rồi, đúng là loại con gái thô lỗ, tôi cá sau này người nào lấy cô người đó chính là người ngu ngốc nhất trên đời.
-...
Cả bọn còn lại “...”
- Không sai, là anh!
Tưởng Duệ Hiên từ trong đi ra nói, lúc này đi cùng Duệ Hiên còn có thêm Tưởng Thiên và Khắc Liệt, ngay khi nghe thấy giọng nói của đối phương cả bọn không hẹn liền đứng lên, hai mắt hướng thẳng đến chỗ Tưởng Duệ Hiên đang nói.
Nam phục vụ quay lại nhìn ông chủ, lập tức hiểu được ý rời khỏi.
Huỳnh Tiểu Như nhìn Duệ Hiên rồi đến nhìn Tưởng Thiên, trên trán xuất hiện vài vạch hắc tuyến lớn.
“Mình đã dứt khoát không muốn gặp bọn họ, không ngờ hai người đó lại là chủ nơi này, đúng là khiến mình tức chết mà. Đáng ghét, em ghét hai người.”
Bạch Nhã Hân nhận ra đây vốn không phải người cô nảy sinh xung đột lần trước, hơn nữa vừa nhìn vào đã sáng chói ngời ngời, so với tên đứng bên cạnh càng oai phong lẫm liệt.
Nam nhân này với Tiểu Như còn ôn nhu như vậy, lẽ nào thật sự là chỗ có quen biết? Xem ra Bạch Nhã Hân cô lần này sa phải mỏ kim cương lớn rồi!
Lâm Tuyết Nhi càng không khỏi xúc động, cá nhân cô nàng tự nhủ sau khi giải quyết xong chuyện sẽ tìm một phú nhị đại để trao gửi tấm thân.
Còn lại Trịnh Minh Minh sắc mặt lạnh như tờ, đối phương vốn không phải của cô, cô không muốn ảo tưởng.
Tưởng Duệ Hiên đi đến đối mặt Huỳnh Tiểu Như, hai mắt phát ra vẻ trìu mến vô hạn.
- Tiểu Như, lâu rồi không gặp, em vẫn khỏe phải không? Kỳ thật anh cũng không nghĩ chúng ta hôm nay sẽ gặp nhau, anh Duệ Hiên thật sự rất vui mừng.
Thời điểm Tưởng Duệ Hiên vươn tay chạm đến má Tiểu Như, Huỳnh Tiểu Như quả nhiên gạt tay anh lập tức, hành động vừa vặn làm cho cả đám chứng kiến bị một phen ngỡ ngàng.
Huỳnh Tiểu Như không thoải mái lên tiếng:
- Nếu như em biết người Nhã Hân gây chuyện là hai người, em nhất định sẽ không đến đây đâu. Hai người là người lớn nhưng lại làm việc không có trách nhiệm, lại còn nói dối để gạt em, em ghét hai người lắm.
Nói xong, Huỳnh Tiểu Như xoay người, đi ra cửa, tuy nhiên còn chưa kịp rời khỏi Khắc Liệt đã chặn Tiểu Như lại, tình hình có vẻ dần rơi vào hỗn loạn.
Bạch Nhã Hân ngơ ngác nhìn cả bọn, lại nhìn Huỳnh Tiểu Như, không khỏi nghi hoặc hỏi:
- Rốt cuộc mọi chuyện là sao vậy? Mọi người đều quen biết nhau sao?
Lâm Tuyết Nhi cũng hỏi:
- Tại sao mọi người lại cãi nhau? Tiểu Như, giữa mày và bọn họ có chuyện gì phải không?
Trịnh Minh Minh co mày:
- Lẽ nào mày và bọn họ trước đó nảy sinh vấn đề, cho nên khi nhìn thấy bọn họ mày kích động như vậy? Tiểu Như, nếu như bọn họ thật sự bắt nạt mày, bọn tao nhất định sẽ không tha thứ cho bọn họ.
Tưởng Thiên đứng sau Duệ Hiên nghe đầy tai, anh u ám lên tiếng:
- Các người đừng suy diễn lung tung nữa, con bé là em gái tốt của tôi, chúng tôi kỳ thật có hiểu lầm, nhưng mà không đến mức phải nhờ đến các người ra mặt. Dù sao chuyện hiểu lầm lần trước tôi sẽ không tính toán với các người, vì Tiểu Như, tôi sẽ xem như mình bị xui xẻo vậy.
Lập tức, Bạch Nhã Hân quay đầu, cô liếc xéo người nào đó một cái.
- Tên hắc dịch này, ý anh tức là chúng tôi là thứ xui xẻo có phải không?
- Không sai, người vừa thô lỗ vừa không có khí chất như cô, nói cô như vậy là nhẹ nhàng lắm rồi, cô còn muốn tôi phải tôn trọng cô sao?
- Anh thì hay lắm sao? Anh trai của anh còn tốt hơn anh rất nhiều lần, chí ít anh ấy dịu dàng, còn vô cùng ưu tú, anh chẳng là cái đinh gì cả.
- Cô đúng là chán sống rồi, đúng là loại con gái thô lỗ, tôi cá sau này người nào lấy cô người đó chính là người ngu ngốc nhất trên đời.
-...
Cả bọn còn lại “...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.