Đọc Tâm Cả Nhà Nhãi Con Cẩm Lý Được Cả Kinh Thành Đoàn Sủng
Chương 17:
Thường Xuân
29/07/2024
Nàng ta nâng tay, móng tay lạnh lẽo cào qua má mềm của đứa trẻ, để lại một vết đỏ nhạt.
“Quả thật rất đáng yêu, nhưng Triệt nhi nói đúng, nhìn hơi mập đấy.”
[Ngươi mới mập ấy! Bảo sao phụ thân của ta không thích ngươi, ngươi là nữ nhân xấu xa không có phẩm vị!]
Trong lòng Quyển Quyển rất tức giận, phồng má giận dữ, chỗ vừa bị cào qua hơi đau nhẹ.
Lâm thị cúi đầu, trong mắt thoáng qua vẻ ngạc nhiên, không ngờ Quyển Quyển lại biết những điều này.
Quý phi thu tay lại, thờ ơ thổi nhẹ móng tay: “Ta thấy đứa bé này rất hợp với ta, ta cũng luôn muốn có một nữ tử như vậy, hay là để ta mang về cung nuôi một thời gian được không?”
Lời này vừa nói ra, Lâm thị sợ đến mức mặt tái nhợt.
Ngư Quyển Quyển cảm nhận được nỗi sợ hãi của mẫu thân, trong lòng thầm nghĩ:
[Đừng dọa mẫu thân ta, ngươi là đồ nữ nhân xấu xa!]
[Nếu ngươi bế Quyển Quyển về, Quyển Quyển sẽ làm ngươi gà chó không yên luôn!]
Ngư Tây Hành đỡ lấy thân thể của Lâm thị, gương mặt tuấn tú nhạt nhòa như ngọc, ánh mắt đen láy trầm tĩnh như đêm.
“Quý phi nói đùa rồi, Quyển Quyển còn quá nhỏ không thể rời xa mẫu thân được, vào cung sợ làm kinh động quý nhân, hơn nữa, bậc phụ mẫu như chúng ta đây cũng không đành lòng.”
Quý phi ngẩng đầu, hừ lạnh: “Là không đành lòng hay sợ hãi? Ngươi phòng ta cứ như phòng sói ấy.”
Lời này giọng điệu thấp thấp, đôi mắt thu thủy lướt qua Ngư Tây Hành đầy oán hận.
Ngư Tây Hành gần như lập tức lùi lại một bước, kéo dài khoảng cách với nàng ta, vẻ mặt lạnh nhạt xa cách: “Quý phi nương nương không nên nói những lời dễ gây hiểu lầm thì tốt hơn, Lục hoàng tử vẫn còn ở đây đấy.”
Tiểu Lục hoàng tử nắm lấy vạt áo của quý phi, tò mò nhìn bọn họ, có vẻ như hắn đang nghĩ những người lớn này đang nói gì.
Sắc mặt quý phi cứng đờ, lạnh xuống, nàng ta từ trên xuống dưới nhìn Lâm thị đứng sau Ngư Tây Hành, như nghĩ đến điều gì đó, lạnh nhạt cười khẽ.
“Đã không đành lòng thì thôi vậy.”
Nhà thượng thư đâu chỉ có một tiểu nữ tử, huống hồ, còn có một đứa đang ở trong hoàng cung mà.
Ánh mắt thâm thúy trước khi rời đi của quý phi khiến Lâm thị rất bất an, không khỏi ôm chặt lấy Quyển Quyển, trong lòng tràn đầy lo lắng.
Khi tiệc tan, nàng trở về hậu viện nói chuyện này với Ngư Tây Hành.
“Phu quân, thiếp cảm thấy quý phi nương nương không phải người dễ dàng từ bỏ, con của chúng ta A Tự vẫn còn ở trong cung, thiếp lo là…”
Ngư Tây Hành khẽ nhíu mày, vỗ nhẹ lưng nàng, kiên nhẫn an ủi: “Nguyệt nhi đừng lo, còn có ta đây.”
Lâm thị thở dài, vẫn không yên lòng, nhưng lời nói chuyển đổi, ánh mắt oán trách, “Nói cho cùng vẫn là vì chàng hết đấy.”
Ngư Tây Hành lặng người, không khỏi bật cười lắc đầu.
Hắn hơi cúi mắt, đối diện với nàng, trong mắt tràn ngập ý cười yêu chiều: “Nguyệt nhi nói gì cũng đúng.”
Nhìn thấy hai người càng lúc càng gần, không khí càng lúc càng ám muội, một giọng nói trẻ thơ đột nhiên vang lên.
[A, mẫu thân và phụ thân định hôn nhau sao~ Quyển Quyển ngại quá~]
Mặt Lâm thị thoáng chốc đỏ bừng, ánh mắt lảng tránh không nhìn Quyển Quyển.
Ngư Tây Hành bế Quyển Quyển lên, cười khẽ: “Suýt nữa quên mất nhóc con này rồi.”
Nói xong hắn bước ra ngoài giao Quyển Quyển cho Thải Xuân bế rồi đóng cửa lại.
Những ngày này Quyển Quyển luôn nghĩ nên làm thế nào để mẫu thân biết vị hôn phu của Thư Nghiên tỷ tỷ không phải người tốt, vì lòng mang chuyện lo lắng nên nàng cũng uống ít sữa hơn, luôn mang vẻ mặt âu sầu, chỉ là… không thể hiện ra ngoài mà thôi.
Trong mắt người ngoài không nghe được suy nghĩ của nàng, nàng vẫn ăn ngon ngủ ngon.
“Quả thật rất đáng yêu, nhưng Triệt nhi nói đúng, nhìn hơi mập đấy.”
[Ngươi mới mập ấy! Bảo sao phụ thân của ta không thích ngươi, ngươi là nữ nhân xấu xa không có phẩm vị!]
Trong lòng Quyển Quyển rất tức giận, phồng má giận dữ, chỗ vừa bị cào qua hơi đau nhẹ.
Lâm thị cúi đầu, trong mắt thoáng qua vẻ ngạc nhiên, không ngờ Quyển Quyển lại biết những điều này.
Quý phi thu tay lại, thờ ơ thổi nhẹ móng tay: “Ta thấy đứa bé này rất hợp với ta, ta cũng luôn muốn có một nữ tử như vậy, hay là để ta mang về cung nuôi một thời gian được không?”
Lời này vừa nói ra, Lâm thị sợ đến mức mặt tái nhợt.
Ngư Quyển Quyển cảm nhận được nỗi sợ hãi của mẫu thân, trong lòng thầm nghĩ:
[Đừng dọa mẫu thân ta, ngươi là đồ nữ nhân xấu xa!]
[Nếu ngươi bế Quyển Quyển về, Quyển Quyển sẽ làm ngươi gà chó không yên luôn!]
Ngư Tây Hành đỡ lấy thân thể của Lâm thị, gương mặt tuấn tú nhạt nhòa như ngọc, ánh mắt đen láy trầm tĩnh như đêm.
“Quý phi nói đùa rồi, Quyển Quyển còn quá nhỏ không thể rời xa mẫu thân được, vào cung sợ làm kinh động quý nhân, hơn nữa, bậc phụ mẫu như chúng ta đây cũng không đành lòng.”
Quý phi ngẩng đầu, hừ lạnh: “Là không đành lòng hay sợ hãi? Ngươi phòng ta cứ như phòng sói ấy.”
Lời này giọng điệu thấp thấp, đôi mắt thu thủy lướt qua Ngư Tây Hành đầy oán hận.
Ngư Tây Hành gần như lập tức lùi lại một bước, kéo dài khoảng cách với nàng ta, vẻ mặt lạnh nhạt xa cách: “Quý phi nương nương không nên nói những lời dễ gây hiểu lầm thì tốt hơn, Lục hoàng tử vẫn còn ở đây đấy.”
Tiểu Lục hoàng tử nắm lấy vạt áo của quý phi, tò mò nhìn bọn họ, có vẻ như hắn đang nghĩ những người lớn này đang nói gì.
Sắc mặt quý phi cứng đờ, lạnh xuống, nàng ta từ trên xuống dưới nhìn Lâm thị đứng sau Ngư Tây Hành, như nghĩ đến điều gì đó, lạnh nhạt cười khẽ.
“Đã không đành lòng thì thôi vậy.”
Nhà thượng thư đâu chỉ có một tiểu nữ tử, huống hồ, còn có một đứa đang ở trong hoàng cung mà.
Ánh mắt thâm thúy trước khi rời đi của quý phi khiến Lâm thị rất bất an, không khỏi ôm chặt lấy Quyển Quyển, trong lòng tràn đầy lo lắng.
Khi tiệc tan, nàng trở về hậu viện nói chuyện này với Ngư Tây Hành.
“Phu quân, thiếp cảm thấy quý phi nương nương không phải người dễ dàng từ bỏ, con của chúng ta A Tự vẫn còn ở trong cung, thiếp lo là…”
Ngư Tây Hành khẽ nhíu mày, vỗ nhẹ lưng nàng, kiên nhẫn an ủi: “Nguyệt nhi đừng lo, còn có ta đây.”
Lâm thị thở dài, vẫn không yên lòng, nhưng lời nói chuyển đổi, ánh mắt oán trách, “Nói cho cùng vẫn là vì chàng hết đấy.”
Ngư Tây Hành lặng người, không khỏi bật cười lắc đầu.
Hắn hơi cúi mắt, đối diện với nàng, trong mắt tràn ngập ý cười yêu chiều: “Nguyệt nhi nói gì cũng đúng.”
Nhìn thấy hai người càng lúc càng gần, không khí càng lúc càng ám muội, một giọng nói trẻ thơ đột nhiên vang lên.
[A, mẫu thân và phụ thân định hôn nhau sao~ Quyển Quyển ngại quá~]
Mặt Lâm thị thoáng chốc đỏ bừng, ánh mắt lảng tránh không nhìn Quyển Quyển.
Ngư Tây Hành bế Quyển Quyển lên, cười khẽ: “Suýt nữa quên mất nhóc con này rồi.”
Nói xong hắn bước ra ngoài giao Quyển Quyển cho Thải Xuân bế rồi đóng cửa lại.
Những ngày này Quyển Quyển luôn nghĩ nên làm thế nào để mẫu thân biết vị hôn phu của Thư Nghiên tỷ tỷ không phải người tốt, vì lòng mang chuyện lo lắng nên nàng cũng uống ít sữa hơn, luôn mang vẻ mặt âu sầu, chỉ là… không thể hiện ra ngoài mà thôi.
Trong mắt người ngoài không nghe được suy nghĩ của nàng, nàng vẫn ăn ngon ngủ ngon.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.