Đọc Tâm Cả Nhà Nhãi Con Cẩm Lý Được Cả Kinh Thành Đoàn Sủng
Chương 42:
Thường Xuân
05/08/2024
[Ca ca, đừng lạnh lùng với mỹ nhân tỷ tỷ như vậy chứ!!]
[Ta thật sự muốn nhập hồn vào ca ca, nắm tay mỹ nhân tỷ tỷ làm một màn tự giới thiệu ấn tượng đấy!]
Ngư Thời Tự: “...”
Hắn nhìn muội muội mình cười như kẻ si tình, bất đắc dĩ đỡ trán.
Quyển Quyển à, nếu một ngày thật sự nhập hồn thì nhất định phải nghĩ cho ca ca một chút đấy nhé!
Hắn không muốn mất hết danh tiết bị người ta coi là kẻ háo sắc mà bắt giam đâu.
Quân Thiều thấy hắn không có phản ứng gì khác, đôi mắt lóe lên một cái, ánh mắt trong trẻo như nước có chút buồn bã khó nhận ra.
Nàng ấy quay đầu, nhìn về phía Quân Thất, mặt hơi trầm xuống: “Ta nghe thấy hết rồi, trả đứa trẻ lại cho quý công tử này đi.”
Quân Thất không tình nguyện.
“Thiếu cốc chủ à, đứa trẻ đó thật sự là một mầm non tốt để học y, nếu được bồi dưỡng từ nhỏ thì khi trưởng thành tiền đồ vô lượng, biết đâu có thể chữa khỏi——”
Quân Thiều cắt ngang lời ông, ánh mắt lạnh lẽo.
“Cho dù nàng có giỏi thế nào, ở đây cũng phải tuân thủ quy củ ở đây, nếu không ta chỉ có thể tìm người thay thế ngươi thôi.”
Quân Thất tức đến thổi râu trừng mắt, ông trừng mắt nhìn Ngư Thời Tự một cái, xoay người lên lầu.
Quân Thiều nhìn Ngư Thời Tự, ánh mắt bớt lạnh đi vài phần: “Ngồi đợi một chút nhé.”
Hai người ngồi cùng một bàn, nhưng không ai chủ động nói chuyện.
Điều này khiến Quyển Quyển sốt ruột.
[Ca ca ngốc quá, xem ta đây!]
Ngư Thời Tự cảm thấy không ổn.
Chỉ thấy Quyển Quyển đưa tay về phía Quân Thiều, miệng ậm ờ.
“Ấy ấ… ấy ấy…”
Ngư Thời Tự vội vàng kéo tay nàng về, mặt có chút áy náy.
“Xin lỗi, muội muội của ta khá nghịch ngợm.”
Quân Thiều không để ý, mỉm cười: “Không sao đâu.”
Nàng ấy nhìn Quyển Quyển, tưởng đứa bé thích ngọc bội bên hông nàng ấy, nên cầm ngọc bội lên hỏi.
“Muốn cái này sao?”
Quyển Quyển mắt sáng rực, gật đầu như giã tỏi.
[Muốn muốn muốn! Ta muốn~]
Quân Thiều mỉm cười, cởi ngọc bội ra đưa cho nàng.
“Vậy tặng ngươi này.”
[Tuyệt quá tuyệt quá~]
[Ngọc bội do mỹ nhân tỷ tỷ tặng!]
Ngư Thời Tự không đành lòng nhìn, nhưng điều này không hợp lý.
Hơn nữa hắn thấy ngọc bội này được làm bằng chất liệu tốt, điêu khắc tinh xảo, chắc là ngọc bội bên người của nữ tử, ngọc bội này nếu cho muội muội chơi, nhỡ bị mất mà người khác nhặt được thì không hay.
Vì vậy khi ngọc bội đưa tới, hắn dùng tay ngăn lại: “Quân cô nương à, điều này không hợp lý, muội muội của ta còn nhỏ, đồ quý giá này nên thu lại đi.”
Quân Thiều nâng mắt nhìn hắn, ánh mắt mang một cảm giác dịu dàng.
Nàng ấy nhẹ giọng nói: “Không sao, ta rất thích nàng, mất thì mất thôi, không sao cả.”
Một bên nhất định muốn cho, một bên nhất định muốn nhận, Ngư Thời Tự cũng không ngăn cản được.
Thế là Quyển Quyển đã có được ngọc bội bên người mà nàng hằng mong của mỹ nhân tỷ tỷ.
[Thơm quá~]
[Hì hì, mỹ nhân tỷ tỷ vừa nói thích ta đấy nhé~]
Ngư Thời Tự thầm nghĩ, may mà cô nương đối diện không nghe thấy suy nghĩ trong lòng của Quyển Quyển.
Quyển Quyển là người dễ thân, nhanh chóng thân với Quân Thiều, dù nàng chỉ ậm ờ nói những câu không ai hiểu được, nhưng cũng không sao, vì trò chuyện một hồi nàng đã ở trong lòng mỹ nhân tỷ tỷ, làm người ta cười che miệng.
Ba người chờ đến gần một nén nhang, Quân Thất vẫn không xuống.
Ngư Thời Tự cảm thấy có điều gì đó không ổn, mới mở miệng nói.
Quân Thiều dẫn hắn và Quyển Quyển lên lầu hai, ngoài vài dược đồng đang sắp xếp thảo dược, chẳng thấy bóng dáng Quân Thất đâu.
“Chủ nhân.”
Vài dược đồng thấy Quân Thiều vội ngừng tay làm việc.
[Ta thật sự muốn nhập hồn vào ca ca, nắm tay mỹ nhân tỷ tỷ làm một màn tự giới thiệu ấn tượng đấy!]
Ngư Thời Tự: “...”
Hắn nhìn muội muội mình cười như kẻ si tình, bất đắc dĩ đỡ trán.
Quyển Quyển à, nếu một ngày thật sự nhập hồn thì nhất định phải nghĩ cho ca ca một chút đấy nhé!
Hắn không muốn mất hết danh tiết bị người ta coi là kẻ háo sắc mà bắt giam đâu.
Quân Thiều thấy hắn không có phản ứng gì khác, đôi mắt lóe lên một cái, ánh mắt trong trẻo như nước có chút buồn bã khó nhận ra.
Nàng ấy quay đầu, nhìn về phía Quân Thất, mặt hơi trầm xuống: “Ta nghe thấy hết rồi, trả đứa trẻ lại cho quý công tử này đi.”
Quân Thất không tình nguyện.
“Thiếu cốc chủ à, đứa trẻ đó thật sự là một mầm non tốt để học y, nếu được bồi dưỡng từ nhỏ thì khi trưởng thành tiền đồ vô lượng, biết đâu có thể chữa khỏi——”
Quân Thiều cắt ngang lời ông, ánh mắt lạnh lẽo.
“Cho dù nàng có giỏi thế nào, ở đây cũng phải tuân thủ quy củ ở đây, nếu không ta chỉ có thể tìm người thay thế ngươi thôi.”
Quân Thất tức đến thổi râu trừng mắt, ông trừng mắt nhìn Ngư Thời Tự một cái, xoay người lên lầu.
Quân Thiều nhìn Ngư Thời Tự, ánh mắt bớt lạnh đi vài phần: “Ngồi đợi một chút nhé.”
Hai người ngồi cùng một bàn, nhưng không ai chủ động nói chuyện.
Điều này khiến Quyển Quyển sốt ruột.
[Ca ca ngốc quá, xem ta đây!]
Ngư Thời Tự cảm thấy không ổn.
Chỉ thấy Quyển Quyển đưa tay về phía Quân Thiều, miệng ậm ờ.
“Ấy ấ… ấy ấy…”
Ngư Thời Tự vội vàng kéo tay nàng về, mặt có chút áy náy.
“Xin lỗi, muội muội của ta khá nghịch ngợm.”
Quân Thiều không để ý, mỉm cười: “Không sao đâu.”
Nàng ấy nhìn Quyển Quyển, tưởng đứa bé thích ngọc bội bên hông nàng ấy, nên cầm ngọc bội lên hỏi.
“Muốn cái này sao?”
Quyển Quyển mắt sáng rực, gật đầu như giã tỏi.
[Muốn muốn muốn! Ta muốn~]
Quân Thiều mỉm cười, cởi ngọc bội ra đưa cho nàng.
“Vậy tặng ngươi này.”
[Tuyệt quá tuyệt quá~]
[Ngọc bội do mỹ nhân tỷ tỷ tặng!]
Ngư Thời Tự không đành lòng nhìn, nhưng điều này không hợp lý.
Hơn nữa hắn thấy ngọc bội này được làm bằng chất liệu tốt, điêu khắc tinh xảo, chắc là ngọc bội bên người của nữ tử, ngọc bội này nếu cho muội muội chơi, nhỡ bị mất mà người khác nhặt được thì không hay.
Vì vậy khi ngọc bội đưa tới, hắn dùng tay ngăn lại: “Quân cô nương à, điều này không hợp lý, muội muội của ta còn nhỏ, đồ quý giá này nên thu lại đi.”
Quân Thiều nâng mắt nhìn hắn, ánh mắt mang một cảm giác dịu dàng.
Nàng ấy nhẹ giọng nói: “Không sao, ta rất thích nàng, mất thì mất thôi, không sao cả.”
Một bên nhất định muốn cho, một bên nhất định muốn nhận, Ngư Thời Tự cũng không ngăn cản được.
Thế là Quyển Quyển đã có được ngọc bội bên người mà nàng hằng mong của mỹ nhân tỷ tỷ.
[Thơm quá~]
[Hì hì, mỹ nhân tỷ tỷ vừa nói thích ta đấy nhé~]
Ngư Thời Tự thầm nghĩ, may mà cô nương đối diện không nghe thấy suy nghĩ trong lòng của Quyển Quyển.
Quyển Quyển là người dễ thân, nhanh chóng thân với Quân Thiều, dù nàng chỉ ậm ờ nói những câu không ai hiểu được, nhưng cũng không sao, vì trò chuyện một hồi nàng đã ở trong lòng mỹ nhân tỷ tỷ, làm người ta cười che miệng.
Ba người chờ đến gần một nén nhang, Quân Thất vẫn không xuống.
Ngư Thời Tự cảm thấy có điều gì đó không ổn, mới mở miệng nói.
Quân Thiều dẫn hắn và Quyển Quyển lên lầu hai, ngoài vài dược đồng đang sắp xếp thảo dược, chẳng thấy bóng dáng Quân Thất đâu.
“Chủ nhân.”
Vài dược đồng thấy Quân Thiều vội ngừng tay làm việc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.