Đọc Tâm Cả Nhà Nhãi Con Cẩm Lý Được Cả Kinh Thành Đoàn Sủng
Chương 47:
Thường Xuân
05/08/2024
Nàng chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, sau đó vùi đầu vào lòng Dực Vương, không muốn chấp nhận sự thật này.
Thôi tiêu rồi, là nó thật!
Bạch Hổ cảm thấy uy nghi của mình bị thách thức, nó phát ra tiếng gầm gừ thấp, cố gắng đuổi người xung quanh.
Nhưng trong mắt người khác, dáng vẻ nhe răng này của nó đáng yêu vô cùng.
“Gào!”
[Loài người ngu ngốc, dám xem chiến thần này như khỉ mà trêu chọc, đợi chiến thần này khôi phục thân thể cao lớn uy mãnh thì nhất định cắn cho các ngươi khóc thét luôn!]
Dực Vương bế Ngư Quyển Quyển tiến lại gần một chút rồi ngồi xuống, thân hình của Bạch Hổ nhỏ bé gần như bằng Ngư Quyển Quyển.
“Quyển Quyển à, thúc thúc tặng con Bạch Hổ nhỏ này cho con, được không? Nó có thể ở bên cạnh con, cùng con lớn lên, còn có thể bảo vệ con nữa.”
Lâm thị giật mình, loài thú dữ có phẩm tướng như vậy thường phải được đưa vào cung, hơn nữa Bạch Hổ là điềm lành, tượng trưng cho sức mạnh và quyền uy, nên hiến cho hoàng thượng mới hợp.
Nhưng Ngư Bạch Quất và Ngư Nam Tinh thì không nghĩ nhiều như vậy, họ nhìn Ngư Quyển Quyển đầy ngưỡng mộ.
Muội muội nhỏ như vậy đã có một tiểu sủng vật đẹp như thế, nếu họ cũng có thì khi đến học đường mọi người chắc chắn sẽ ghen tị chết mất.
Bạch Hổ ngửi ngửi, đôi mắt tròn xoe tò mò nhìn về phía Ngư Quyển Quyển trong lòng Dực Vương.
[Sao đứa trẻ này có mùi quen quen vậy nhỉ?]
[Sao lại giống như con cá béo của Diêu Trì vậy? Chưa chắc, ngửi lại xem đã!]
Ngư Quyển Quyển chỉ cảm thấy cảnh trước mắt thay đổi, nàng bị Dực Vương bế xuống đối mặt với Bạch Hổ.
Bạch Hổ trước tiên là đầy nghi ngờ, sau đó xác nhận, kích động chạy một vòng trong lồng, rồi gầm lên một tiếng về phía Ngư Quyển Quyển.
[Cá béo! Quả nhiên là ngươi, mau nghĩ cách thả chiến thần ta ra đi!]
Dực Vương cười ha hả: “Xem ra Bạch Hổ này rất có duyên với Quyển Quyển, lễ ra mắt này của ta thật không tệ! Mang vào trong đi.”
Vì vậy, hai oan gia này lại gặp nhau lần nữa.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Ngư Quyển Quyển đã một tuổi rưỡi, gầy đi một chút so với trước, vẫn tinh xảo như một búp bê, tiểu Bạch Hổ cũng thay đổi từng ngày, giờ đã lớn như một con ngựa nhỏ rồi.
Trước đêm lễ Nguyên Tiêu, nhị ca Ngư Xác Chi đã trở về.
Hắn ở trong quân doanh hai năm, da dẻ hơi đen đi, dáng người cao lớn, thân hình cân đối. Đôi mắt đen sáng, trông rất tinh anh.
Ngư Xác Chi thừa hưởng vẻ đẹp của phụ mẫu, ngũ quan đẹp cực kỳ, nhưng mọi người khi nhìn thấy hắn lần đầu tiên, chắc chắn sẽ chú ý đến khí độ sắc bén, ngạo nghễ trên người hắn.
Hắn có thiên phú lớn về võ học, ngay cả Tần Tướng quân cũng khen ngợi không ngớt khi nhắc đến hắn.
“Mẫu thân, nhi tử về rồi đây.”
Ngư Xác Chi bước vào Giáng Văn Hiên, vén áo quỳ xuống.
Hai mắt Lâm thị đỏ hoe, kích động đến run rẩy, vừa thương vừa tự hào.
“Dưới đất lạnh lắm, con mau đứng lên đi.”
Trong nhà ấm áp, Thải Xuân mang trà nóng và bánh ngọt lên rồi mở cửa lui ra.
Mẫu thân và nhi tử nói với nhau vài câu, chợt nghe thấy tiếng cười đùa bên ngoài.
Ngư Xác Chi lộ ra ánh mắt dịu dàng, “Là tam đệ và tứ đệ đúng không.”
Vừa dứt lời, Ngư Nam Tinh đẩy cửa chạy vào, khuôn mặt nhỏ bị lạnh đến đỏ bừng, “Mẫu thân, nhị ca về rồi!”
Ngư Xác Chi nắm tay kéo hắn lại, có chút bất đắc dĩ nói, “Nam Tinh, đệ đã lớn rồi, phải học theo Bạch Quất, sau này phải có tính cách chững chạc đấy biết chưa hả?”
Ngư Nam Tinh ngẩng đầu cười ngốc nghếch, kéo tay nhị ca ra ngoài: “Nhị ca đừng nói đệ nữa, mau xem muội muội của chúng ta đi kìa!”
Thôi tiêu rồi, là nó thật!
Bạch Hổ cảm thấy uy nghi của mình bị thách thức, nó phát ra tiếng gầm gừ thấp, cố gắng đuổi người xung quanh.
Nhưng trong mắt người khác, dáng vẻ nhe răng này của nó đáng yêu vô cùng.
“Gào!”
[Loài người ngu ngốc, dám xem chiến thần này như khỉ mà trêu chọc, đợi chiến thần này khôi phục thân thể cao lớn uy mãnh thì nhất định cắn cho các ngươi khóc thét luôn!]
Dực Vương bế Ngư Quyển Quyển tiến lại gần một chút rồi ngồi xuống, thân hình của Bạch Hổ nhỏ bé gần như bằng Ngư Quyển Quyển.
“Quyển Quyển à, thúc thúc tặng con Bạch Hổ nhỏ này cho con, được không? Nó có thể ở bên cạnh con, cùng con lớn lên, còn có thể bảo vệ con nữa.”
Lâm thị giật mình, loài thú dữ có phẩm tướng như vậy thường phải được đưa vào cung, hơn nữa Bạch Hổ là điềm lành, tượng trưng cho sức mạnh và quyền uy, nên hiến cho hoàng thượng mới hợp.
Nhưng Ngư Bạch Quất và Ngư Nam Tinh thì không nghĩ nhiều như vậy, họ nhìn Ngư Quyển Quyển đầy ngưỡng mộ.
Muội muội nhỏ như vậy đã có một tiểu sủng vật đẹp như thế, nếu họ cũng có thì khi đến học đường mọi người chắc chắn sẽ ghen tị chết mất.
Bạch Hổ ngửi ngửi, đôi mắt tròn xoe tò mò nhìn về phía Ngư Quyển Quyển trong lòng Dực Vương.
[Sao đứa trẻ này có mùi quen quen vậy nhỉ?]
[Sao lại giống như con cá béo của Diêu Trì vậy? Chưa chắc, ngửi lại xem đã!]
Ngư Quyển Quyển chỉ cảm thấy cảnh trước mắt thay đổi, nàng bị Dực Vương bế xuống đối mặt với Bạch Hổ.
Bạch Hổ trước tiên là đầy nghi ngờ, sau đó xác nhận, kích động chạy một vòng trong lồng, rồi gầm lên một tiếng về phía Ngư Quyển Quyển.
[Cá béo! Quả nhiên là ngươi, mau nghĩ cách thả chiến thần ta ra đi!]
Dực Vương cười ha hả: “Xem ra Bạch Hổ này rất có duyên với Quyển Quyển, lễ ra mắt này của ta thật không tệ! Mang vào trong đi.”
Vì vậy, hai oan gia này lại gặp nhau lần nữa.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Ngư Quyển Quyển đã một tuổi rưỡi, gầy đi một chút so với trước, vẫn tinh xảo như một búp bê, tiểu Bạch Hổ cũng thay đổi từng ngày, giờ đã lớn như một con ngựa nhỏ rồi.
Trước đêm lễ Nguyên Tiêu, nhị ca Ngư Xác Chi đã trở về.
Hắn ở trong quân doanh hai năm, da dẻ hơi đen đi, dáng người cao lớn, thân hình cân đối. Đôi mắt đen sáng, trông rất tinh anh.
Ngư Xác Chi thừa hưởng vẻ đẹp của phụ mẫu, ngũ quan đẹp cực kỳ, nhưng mọi người khi nhìn thấy hắn lần đầu tiên, chắc chắn sẽ chú ý đến khí độ sắc bén, ngạo nghễ trên người hắn.
Hắn có thiên phú lớn về võ học, ngay cả Tần Tướng quân cũng khen ngợi không ngớt khi nhắc đến hắn.
“Mẫu thân, nhi tử về rồi đây.”
Ngư Xác Chi bước vào Giáng Văn Hiên, vén áo quỳ xuống.
Hai mắt Lâm thị đỏ hoe, kích động đến run rẩy, vừa thương vừa tự hào.
“Dưới đất lạnh lắm, con mau đứng lên đi.”
Trong nhà ấm áp, Thải Xuân mang trà nóng và bánh ngọt lên rồi mở cửa lui ra.
Mẫu thân và nhi tử nói với nhau vài câu, chợt nghe thấy tiếng cười đùa bên ngoài.
Ngư Xác Chi lộ ra ánh mắt dịu dàng, “Là tam đệ và tứ đệ đúng không.”
Vừa dứt lời, Ngư Nam Tinh đẩy cửa chạy vào, khuôn mặt nhỏ bị lạnh đến đỏ bừng, “Mẫu thân, nhị ca về rồi!”
Ngư Xác Chi nắm tay kéo hắn lại, có chút bất đắc dĩ nói, “Nam Tinh, đệ đã lớn rồi, phải học theo Bạch Quất, sau này phải có tính cách chững chạc đấy biết chưa hả?”
Ngư Nam Tinh ngẩng đầu cười ngốc nghếch, kéo tay nhị ca ra ngoài: “Nhị ca đừng nói đệ nữa, mau xem muội muội của chúng ta đi kìa!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.