Đọc Tâm Cả Nhà Nhãi Con Cẩm Lý Được Cả Kinh Thành Đoàn Sủng
Chương 6:
Thường Xuân
25/07/2024
Ngư Tây Hành liếc nhìn một vòng, khuôn mặt tuấn tú không biểu hiện gì, đôi mắt sâu thẳm: “Lôi họ ra ngoài.”
Gia đinh nghe lệnh kéo bà đỡ và nhi tử của bà ta ra khỏi nhà củi.
Khi ra khỏi cửa, Ngư Tây Hành thấy vẻ tuyệt vọng như tro tàn của bà đỡ.
Hắn di chuyển đống củi, thấy thùng gạo trong góc.
Khi mở nắp thùng gạo ra, hắn lại nghe thấy giọng nói trẻ con mềm mại.
[Cuối cùng ta cũng được nhìn thấy ánh sáng rồi!]
Một đứa bé xanh xao tím tái bị bịt miệng nằm trong thùng gạo, khi thấy hắn, đôi mắt đen láy sáng lên, nhìn hắn không chớp mắt.
[Phụ thân đến rồi! Phụ thân thật là soái quá đi!]
Ngư Tây Hành bế Quyển Quyển lên, đôi tay dài như ngọc nhẹ nhàng tháo bỏ vải bịt miệng nàng ra, đồng thời cũng hiểu ra mọi chuyện.
Bảo sao A Nguyệt nói con gái đáng yêu, quả thật rất đáng yêu.
Trắng trẻo mịn màng, thân hình mũm mĩm như bánh bao vừa ra lò.
Ngư Quyển Quyển: Bỗng dưng cảm thấy ánh mắt phụ thân nhìn mình có gì đó lạ lạ ấy nhỉ.
[Phụ thân đừng ngẩn người ra nữa, mau bế Quyển Quyển về với mẫu thân đi!]
Ngư Tây Hành nghe lời bế nàng ra ngoài, chấp nhận tốt việc có thể nghe thấy tiếng lòng của nữ hài.
Khi đi ngang qua bà đỡ và đồng bọn, hắn dừng lại: “Trói lại, canh chừng họ cho ta.”
Lâm thị vô lực dựa vào người Thải Xuân, mắt đỏ ngầu, Thải Xuân đau lòng an ủi nàng.
“Phu nhân, lão gia nhất định sẽ đưa tiểu thư trở về, người đừng buồn nữa.”
“Cạch” một tiếng, cửa mở ra.
Thải Xuân thấy lão gia bế một đứa bé bước vào, khác với nàng ấy, Lâm thị còn nghe thấy giọng nói trẻ con.
[A, sao mẫu thân lại khóc thảm vậy rồi, nhà này không có Quyển Quyển thì làm sao đây~]
Lâm thị còn đang rơi nước mắt, nghe vậy lại bị chọc cười.
Đây là nữ hài của nàng, phu quân đã tìm được nữ hài của nàng rồi.
Lâm thị vội vàng đón lấy đứa bé, ôm Quyển Quyển vào lòng, cúi đầu, thấy trên cơ thể đứa bé đầy vết bầm tím, trên làn da trắng nõn của đứa trẻ càng nổi bật.
Quyển Quyển nhìn mẫu thân, thấy nàng sắp khóc thì vội vung tay làm mẫu thân vui.
[May mà phụ thân cứu con khỏi tay kẻ xấu, nếu không cả nhà ta đều tan nát rồi.]
[Nha hoàn ngoài cửa đang bế tiểu thư giả sao?]
Lâm thị bị hai câu này làm chấn động, nàng ôm Quyển Quyển, trong đầu nghĩ đến “tan nát” mà Quyển Quyển vừa nói.
Tại sao lại tan nát? Tiểu thư giả là gì?
Trong lòng Lâm thị tràn đầy lo lắng, định nói gì đó thì bị giọng nói của Ngư Tây Hành kéo lại.
“A Nguyệt, đừng lo.” Bàn tay của nam nhân với những ngón tay thon dài như ngọc nắm chặt tay nàng, ánh mắt chuyên chú và dịu dàng, mang một vẻ xa xăm như núi non.
Phu thê họ nhìn nhau, truyền tải một thông điệp.
Cả hai đều nghe thấy tiếng lòng của Quyển Quyển!
Dưới sự an ủi của phu quân, Lâm thị dần bình tĩnh lại, nhìn nha hoàn đứng ngoài cửa nói: “Thải Xuân, bế đứa bé ngoài cửa vào đây.”
Thải Xuân bế đứa bé đi vào, đứa bé mới sinh nhỏ nhắn và gầy gò, như một con khỉ nhỏ không lông, mặt đỏ hồng nhăn nheo, nằm yên trong lòng Thải Xuân, không khóc cũng không quấy.
Lâm thị vừa nhìn thấy đứa bé này đã không thích, rõ ràng là đứa trẻ mới sinh nhưng ánh mắt lại không thuần khiết như trẻ con, nàng quay sang nhìn phu quân: “Đã tìm thấy gia đình của đứa bé này chưa, hãy tìm người đưa nó về đi.”
Ngư Tây Hành đã cho người đi báo quan, lúc này nha dịch đã dẫn bà đỡ và nhi tử của bà ta đi, thứ đang chờ đợi họ là mười mấy năm trong ngục, dù sao họ cũng đã hại con của một quan chức triều đình.
Sau khi Lâm thị biết chuyện mà thở dài, lòng vẫn còn chút sợ hãi: “Vậy mẫu thân của đứa bé này thì sao?”
Gia đinh nghe lệnh kéo bà đỡ và nhi tử của bà ta ra khỏi nhà củi.
Khi ra khỏi cửa, Ngư Tây Hành thấy vẻ tuyệt vọng như tro tàn của bà đỡ.
Hắn di chuyển đống củi, thấy thùng gạo trong góc.
Khi mở nắp thùng gạo ra, hắn lại nghe thấy giọng nói trẻ con mềm mại.
[Cuối cùng ta cũng được nhìn thấy ánh sáng rồi!]
Một đứa bé xanh xao tím tái bị bịt miệng nằm trong thùng gạo, khi thấy hắn, đôi mắt đen láy sáng lên, nhìn hắn không chớp mắt.
[Phụ thân đến rồi! Phụ thân thật là soái quá đi!]
Ngư Tây Hành bế Quyển Quyển lên, đôi tay dài như ngọc nhẹ nhàng tháo bỏ vải bịt miệng nàng ra, đồng thời cũng hiểu ra mọi chuyện.
Bảo sao A Nguyệt nói con gái đáng yêu, quả thật rất đáng yêu.
Trắng trẻo mịn màng, thân hình mũm mĩm như bánh bao vừa ra lò.
Ngư Quyển Quyển: Bỗng dưng cảm thấy ánh mắt phụ thân nhìn mình có gì đó lạ lạ ấy nhỉ.
[Phụ thân đừng ngẩn người ra nữa, mau bế Quyển Quyển về với mẫu thân đi!]
Ngư Tây Hành nghe lời bế nàng ra ngoài, chấp nhận tốt việc có thể nghe thấy tiếng lòng của nữ hài.
Khi đi ngang qua bà đỡ và đồng bọn, hắn dừng lại: “Trói lại, canh chừng họ cho ta.”
Lâm thị vô lực dựa vào người Thải Xuân, mắt đỏ ngầu, Thải Xuân đau lòng an ủi nàng.
“Phu nhân, lão gia nhất định sẽ đưa tiểu thư trở về, người đừng buồn nữa.”
“Cạch” một tiếng, cửa mở ra.
Thải Xuân thấy lão gia bế một đứa bé bước vào, khác với nàng ấy, Lâm thị còn nghe thấy giọng nói trẻ con.
[A, sao mẫu thân lại khóc thảm vậy rồi, nhà này không có Quyển Quyển thì làm sao đây~]
Lâm thị còn đang rơi nước mắt, nghe vậy lại bị chọc cười.
Đây là nữ hài của nàng, phu quân đã tìm được nữ hài của nàng rồi.
Lâm thị vội vàng đón lấy đứa bé, ôm Quyển Quyển vào lòng, cúi đầu, thấy trên cơ thể đứa bé đầy vết bầm tím, trên làn da trắng nõn của đứa trẻ càng nổi bật.
Quyển Quyển nhìn mẫu thân, thấy nàng sắp khóc thì vội vung tay làm mẫu thân vui.
[May mà phụ thân cứu con khỏi tay kẻ xấu, nếu không cả nhà ta đều tan nát rồi.]
[Nha hoàn ngoài cửa đang bế tiểu thư giả sao?]
Lâm thị bị hai câu này làm chấn động, nàng ôm Quyển Quyển, trong đầu nghĩ đến “tan nát” mà Quyển Quyển vừa nói.
Tại sao lại tan nát? Tiểu thư giả là gì?
Trong lòng Lâm thị tràn đầy lo lắng, định nói gì đó thì bị giọng nói của Ngư Tây Hành kéo lại.
“A Nguyệt, đừng lo.” Bàn tay của nam nhân với những ngón tay thon dài như ngọc nắm chặt tay nàng, ánh mắt chuyên chú và dịu dàng, mang một vẻ xa xăm như núi non.
Phu thê họ nhìn nhau, truyền tải một thông điệp.
Cả hai đều nghe thấy tiếng lòng của Quyển Quyển!
Dưới sự an ủi của phu quân, Lâm thị dần bình tĩnh lại, nhìn nha hoàn đứng ngoài cửa nói: “Thải Xuân, bế đứa bé ngoài cửa vào đây.”
Thải Xuân bế đứa bé đi vào, đứa bé mới sinh nhỏ nhắn và gầy gò, như một con khỉ nhỏ không lông, mặt đỏ hồng nhăn nheo, nằm yên trong lòng Thải Xuân, không khóc cũng không quấy.
Lâm thị vừa nhìn thấy đứa bé này đã không thích, rõ ràng là đứa trẻ mới sinh nhưng ánh mắt lại không thuần khiết như trẻ con, nàng quay sang nhìn phu quân: “Đã tìm thấy gia đình của đứa bé này chưa, hãy tìm người đưa nó về đi.”
Ngư Tây Hành đã cho người đi báo quan, lúc này nha dịch đã dẫn bà đỡ và nhi tử của bà ta đi, thứ đang chờ đợi họ là mười mấy năm trong ngục, dù sao họ cũng đã hại con của một quan chức triều đình.
Sau khi Lâm thị biết chuyện mà thở dài, lòng vẫn còn chút sợ hãi: “Vậy mẫu thân của đứa bé này thì sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.