Đọc Tâm Cả Nhà Nhãi Con Cẩm Lý Được Cả Kinh Thành Đoàn Sủng
Chương 8:
Thường Xuân
27/07/2024
Vì vậy hai nam hài hạ giọng, bám vào thành xe nhìn thử.
“Wow, muội muội trắng trẻo đáng yêu quá, trông như con thỏ nhỏ vậy ý.”
“Đẹp hơn chúng ta nhiều lắm luôn, mẫu thân nói khi chúng ta mới sinh giống như con khỉ nhỏ vậy.”
Lâm thị mỉm cười: “Vào trong rồi xem.”
Lúc này, Ngư Nam Tinh thấy một nha hoàn khác bế một đứa bé từ xe ngựa phía sau xuống, ngạc nhiên hỏi: “Mẫu thân, đó cũng là muội muội của chúng con sao ạ?”
Ngư Tây Hành đỡ Lâm thị vào trong, nghe vậy liếc nhìn đứa tiểu nhi tử nhà mình: “Mắt con tốt thật, mà đã làm xong công khoá hôm nay chưa đấy?”
Ngư Nam Tinh vội bịt miệng, cười gượng: “Chưa xong ạ, để con đi làm ngay!”
Nói xong chạy biến đi.
Mặc dù trông phụ thân có vẻ hiền từ, nhưng đáng sợ quá, hu hu hu...
Ngư Bạch Quất hiển nhiên thông minh hơn, đứa bé ngồi trên xe của người hầu, được nha hoàn không phải là nha hoàn chính của mẫu thân bế, cộng thêm thái độ của phụ thân đã rất rõ ràng, vì vậy chỉ có Thải Xuân tỷ tỷ bế là muội muội của chúng.
Tiểu nam hài theo Thải Xuân vào viện của mẫu thân, chờ muội muội ổn định mới bò lên giường nhìn muội muội ngủ.
Đại nha hoàn Thải Anh ghé sát vào tai Lâm thị nói nhỏ: “Phu nhân, nên xử lý đứa bé mang về thế nào đây ạ.”
Lâm thị khựng lại, nhìn sang phu quân.
Khoé miệng của Ngư Tây Hành rõ ràng đang cười, ánh mắt sâu thẳm: “Tôn Sinh gia chỉ có hai nhi tử, phu nhân của ngài ấy luôn muốn có một cô con gái, chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho đứa bé, đưa nó đến đó đi.”
Tôn Sinh là quản gia của phủ Thượng thư, ông và phu nhân ở phủ nhiều năm rồi, hai nhi tử của họ hiện đang làm người hầu cho Đại công tử, cả nhà trung thành với phủ, để phu thê nhà họ nuôi đứa bé là phù hợp nhất.
Thải Anh nhận lệnh, lui ra ngoài.
Trong phòng, Ngư Quyển Quyển vừa tỉnh giấc đã thấy một nam hài mặt tròn đang tò mò nhìn nàng.
[Ơ, sao có một đứa trẻ nhìn ta thế này.]
[Nhìn tuổi thì chắc là Tam ca hoặc Tứ ca, ta có nên cười với hắn không nhỉ.]
Ngư Quyển Quyển suy nghĩ một lát, rồi vẫn nhoẻn miệng cười.
Ngư Bạch Quất nghe thấy âm thanh đó mà sững ra, nhìn xung quanh, chỉ có một nha hoàn đứng ở cửa.
Kỳ lạ, sao lại nghe thấy tiếng trẻ con nhỉ.
[Ca ca sao thế? Ca đang nhìn gì vậy nhỉ, để ta cũng nhìn xem nào.]
Ngư Bạch Quất đưa mắt nhìn muội muội, hắn nghiêng đầu, thử nói:
“Muội muội, ta là Tam ca của muội này.”
[Thì ra là Tam ca, trông có vẻ thông minh đấy.]
[Đúng rồi, hình như kiếp trước mới bảy tuổi Tam ca đã rơi xuống hồ chết đuối, mẫu thân đã buồn một thời gian rất dài.]
Ngư Bạch Quất bỗng khựng lại, mặt tái mét.
Năm nay hắn cũng vừa tròn bảy tuổi!
Nói thế nào thì Ngư Bạch Quất cũng chỉ là một đứa trẻ, nghe thấy mấy lời này đã sợ đến hồn vía lên mây, suýt nữa thì khóc òa lên.
Ngư Quyển Quyển lại không để ý, nàng vẫn đang suy nghĩ về những chi tiết trong câu chuyện mà Vương Mẫu kể cho nàng.
[Hình như là Tam ca nghe thấy điều không nên nghe sau hòn non bộ, nên bị người ta giết người diệt khẩu.]
[Rốt cuộc là gì nhỉ... sao không nhớ ra vậy ta…]
Ngư Bạch Quất òa khóc.
Sau này hắn gặp hòn non bộ sẽ đi vòng qua, tuyệt đối tránh xa nó ra!
"Sao thế?" Thải Xuân vừa vào đã thấy Tam thiếu gia đang khóc, bèn hỏi các nha hoàn bên cạnh, nhưng các nha hoàn cũng không biết gì.
Lâm thị cũng nghe thấy động tĩnh, nàng vô cùng nghi hoặc.
Vì thế, mấy người đều vây quanh giường của Quyển Quyển, ai nấy đều đầy vẻ thắc mắc.
Ngư Bạch Quất lao vào lòng Lâm thị, khóc đến nước mắt nước mũi đầm đìa.
“Wow, muội muội trắng trẻo đáng yêu quá, trông như con thỏ nhỏ vậy ý.”
“Đẹp hơn chúng ta nhiều lắm luôn, mẫu thân nói khi chúng ta mới sinh giống như con khỉ nhỏ vậy.”
Lâm thị mỉm cười: “Vào trong rồi xem.”
Lúc này, Ngư Nam Tinh thấy một nha hoàn khác bế một đứa bé từ xe ngựa phía sau xuống, ngạc nhiên hỏi: “Mẫu thân, đó cũng là muội muội của chúng con sao ạ?”
Ngư Tây Hành đỡ Lâm thị vào trong, nghe vậy liếc nhìn đứa tiểu nhi tử nhà mình: “Mắt con tốt thật, mà đã làm xong công khoá hôm nay chưa đấy?”
Ngư Nam Tinh vội bịt miệng, cười gượng: “Chưa xong ạ, để con đi làm ngay!”
Nói xong chạy biến đi.
Mặc dù trông phụ thân có vẻ hiền từ, nhưng đáng sợ quá, hu hu hu...
Ngư Bạch Quất hiển nhiên thông minh hơn, đứa bé ngồi trên xe của người hầu, được nha hoàn không phải là nha hoàn chính của mẫu thân bế, cộng thêm thái độ của phụ thân đã rất rõ ràng, vì vậy chỉ có Thải Xuân tỷ tỷ bế là muội muội của chúng.
Tiểu nam hài theo Thải Xuân vào viện của mẫu thân, chờ muội muội ổn định mới bò lên giường nhìn muội muội ngủ.
Đại nha hoàn Thải Anh ghé sát vào tai Lâm thị nói nhỏ: “Phu nhân, nên xử lý đứa bé mang về thế nào đây ạ.”
Lâm thị khựng lại, nhìn sang phu quân.
Khoé miệng của Ngư Tây Hành rõ ràng đang cười, ánh mắt sâu thẳm: “Tôn Sinh gia chỉ có hai nhi tử, phu nhân của ngài ấy luôn muốn có một cô con gái, chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho đứa bé, đưa nó đến đó đi.”
Tôn Sinh là quản gia của phủ Thượng thư, ông và phu nhân ở phủ nhiều năm rồi, hai nhi tử của họ hiện đang làm người hầu cho Đại công tử, cả nhà trung thành với phủ, để phu thê nhà họ nuôi đứa bé là phù hợp nhất.
Thải Anh nhận lệnh, lui ra ngoài.
Trong phòng, Ngư Quyển Quyển vừa tỉnh giấc đã thấy một nam hài mặt tròn đang tò mò nhìn nàng.
[Ơ, sao có một đứa trẻ nhìn ta thế này.]
[Nhìn tuổi thì chắc là Tam ca hoặc Tứ ca, ta có nên cười với hắn không nhỉ.]
Ngư Quyển Quyển suy nghĩ một lát, rồi vẫn nhoẻn miệng cười.
Ngư Bạch Quất nghe thấy âm thanh đó mà sững ra, nhìn xung quanh, chỉ có một nha hoàn đứng ở cửa.
Kỳ lạ, sao lại nghe thấy tiếng trẻ con nhỉ.
[Ca ca sao thế? Ca đang nhìn gì vậy nhỉ, để ta cũng nhìn xem nào.]
Ngư Bạch Quất đưa mắt nhìn muội muội, hắn nghiêng đầu, thử nói:
“Muội muội, ta là Tam ca của muội này.”
[Thì ra là Tam ca, trông có vẻ thông minh đấy.]
[Đúng rồi, hình như kiếp trước mới bảy tuổi Tam ca đã rơi xuống hồ chết đuối, mẫu thân đã buồn một thời gian rất dài.]
Ngư Bạch Quất bỗng khựng lại, mặt tái mét.
Năm nay hắn cũng vừa tròn bảy tuổi!
Nói thế nào thì Ngư Bạch Quất cũng chỉ là một đứa trẻ, nghe thấy mấy lời này đã sợ đến hồn vía lên mây, suýt nữa thì khóc òa lên.
Ngư Quyển Quyển lại không để ý, nàng vẫn đang suy nghĩ về những chi tiết trong câu chuyện mà Vương Mẫu kể cho nàng.
[Hình như là Tam ca nghe thấy điều không nên nghe sau hòn non bộ, nên bị người ta giết người diệt khẩu.]
[Rốt cuộc là gì nhỉ... sao không nhớ ra vậy ta…]
Ngư Bạch Quất òa khóc.
Sau này hắn gặp hòn non bộ sẽ đi vòng qua, tuyệt đối tránh xa nó ra!
"Sao thế?" Thải Xuân vừa vào đã thấy Tam thiếu gia đang khóc, bèn hỏi các nha hoàn bên cạnh, nhưng các nha hoàn cũng không biết gì.
Lâm thị cũng nghe thấy động tĩnh, nàng vô cùng nghi hoặc.
Vì thế, mấy người đều vây quanh giường của Quyển Quyển, ai nấy đều đầy vẻ thắc mắc.
Ngư Bạch Quất lao vào lòng Lâm thị, khóc đến nước mắt nước mũi đầm đìa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.