Chương 19: Quyển 1 - Chương 18: Julien 18
Priest
24/10/2017
Đám tỉnh táo nghe những lời kinh người này, tất cả đều há hốc miệng nhìn hắn ta.
Chi đội trưởng Hoàng chẳng để ý tới ai, nôn nóng cúi đầu đi vài vòng trong phòng.
Lúc này, có kẻ nhỏ giọng nói một câu: “Nhưng đó là người trên cục…”
Đám người này lơ là nhiệm vụ, làm việc trái pháp luật, bao che tội phạm, lại nhận tiền hối lộ, tay đương nhiên chẳng sạch sẽ gì cho cam. Nhưng cầm tiền ngậm miệng là một chuyện, tự mình ra tay giết người lại là chuyện khác, đại đa số ở đây thậm chí chưa từng nhúng vào việc gì cụ thể, chỉ cần mắt nhắm mắt mở, ngồi chờ lấy tiền bịt miệng là được, hằng ngày vẫn đi làm như thường, lĩnh lương như cũ, cùng lắm là thêm ít thu nhập màu xám, thỉnh thoảng ra vào một số “chỗ ăn chơi” xã giao, không ai tự nhận là hạng cùng hung cực ác – huống chi rất bị tam quan của Vương Hồng Lượng ảnh hưởng, họ cũng nhất trí cho rằng, chết mấy ả điếm và vài thằng lưu manh thì thôi, chứ còn ra tay với đồng nghiệp? Thế thì quá mức rồi.
Một đôi mắt phàm mọc dưới trán, lúc nhìn thẳng hay nhìn lên, thường cảm thấy mình nhìn thấy là người.
Lúc nhìn xuống thì thường cảm thấy mình nhìn thấy là động vật, là gia súc – những người không quyền không thế, nước chảy bèo trôi, giãy giụa cầu sinh, già yếu bệnh tàn, phần lớn thuộc về loại này.
Con người nhìn động vật, cho rằng chúng cũng biết ấm no nóng lạnh, song cũng chỉ thế mà thôi, cho nên chết thì chết. Dù sao chăng nữa, thành ngữ chỉ nói “mạng người tày trời”, còn mạng khác thì cũng chẳng ảnh hưởng gì tới ông trời cả.
Chết một Trần Chấn là sai sót ngoài ý muốn, chết một Lạc Văn Chu lại là chuyện lớn – mọi người hoặc nhiều hoặc ít đều có tâm lý này, độc mỗi chi đội trưởng Hoàng hùng tâm báo đảm, lại là một nhân vật không tầm thường.
“Sếp, việc này không được, thực sự không được đâu.” Lại có kẻ mở miệng, “Theo em thấy, thằng kia chết rồi thì thôi, chúng ta xử lý thi thể đi, Lạc Văn Chu đó sống không thấy người chết không thấy xác, hắn còn có thể làm thế nào?”
“Làm thế nào? Hắn biết thằng lỏi đó mất tích ở đây,” Chi đội trưởng Hoàng cắn chặt hai hàm, lời nói như gằn ra khỏi kẽ răng, “Hôm nay hắn không công quay về, ngày mai thì sao? Ngày kia thì sao? Chú ngày ngày không làm gì khác, hai mươi bốn giờ đến đây cắm điểm chờ hắn à? Chú có thể cam đoan mọi người nơi này đều kín miệng? Mua bán là mua bán, bây giờ để chết người, đừng nói là hắn, việc hôm nay dù chú nói với phân cục trưởng Vương, ông ta cũng chưa chắc muốn bảo vệ chú!”
Người kia lúng túng mở miệng: “Đều… đều là người nhà với nhau…”
“Mẹ kiếp người nhà với nhau mới đáng sợ! Buổi tối ngày hai mươi, vì sao một người chết tự dưng xuất hiện ở ‘chỗ đó’? Các chú lúc ấy đều có mặt, ai đã nhìn thấy? Dù là thằng chó nào giết người vứt xác, sao lại trùng hợp thế, ném thi thể ngay đó? Giống như… như cố ý ‘đánh dấu’ chúng ta vậy!” Chi đội trưởng Hoàng tự khiến chính hắn rùng mình, hắn dùng sức nuốt nước bọt, “Còn cả thằng nhãi khi nãy, tự nhiên chui ra nghe ngóng về ‘chỗ đó’, các chú ai nói xem, làm sao nó biết? Nếu không phải vừa hay có thiết bị theo dõi nghe thấy, nếu không phải anh vừa vặn có mặt, ngày mai còng trong túi quần các chú không chắc đang còng trên tay ai đâu! Một thằng nhãi lái xe dù, từ khi nào, rốt cuộc làm sao quen với đội hình sự trên cục, hả? Các chú biết không? Đều không biết, mẹ kiếp các chú biết cái đếch gì!”
Không biết là ai tắt nhạc, số hút chích còn mơ màng, số tỉnh táo lại đều lặng ngắt như tờ.
“Giữa ‘520’ và việc hôm nay ắt có liên quan, trong chúng ta cũng nhất định có nội ứng.” Chi đội trưởng Hoàng nhìn chằm chằm hình ảnh trong camera, hít sâu một hơi, gằn từng chữ, “Vốn định khống chế thằng ranh họ Trần, cho nó ít ‘lợi’, moi vài thứ từ nó… Thôi, đã ép đến bước này, thì chỉ đành lỗ mãng, các chú nói đi, có dám không?”
Mới đầu không ai trả lời.
Hắn ta thở dài nặng nề: “Được, đám bỏ đi các chú, thích làm sao thì làm, bây giờ cứ đi tự thú đi, không chừng sẽ được xử lý nhẹ đấy.”
Lúc này, kẻ mới bị hắt rượu vào mặt mở miệng: “Thằng lỏi kia là em tiêm!”
Chi đội trưởng Hoàng quay đầu liếc nhìn hắn.
“Em, em… em toi rồi!”
“Là chú tiêm. Lúc ấy đánh nhau với thằng nhãi đó có những ai? Chờ nó hoảng loạn chạy bừa, người nấp bên cạnh dùng gậy đánh ngất là ai?” Chi đội trưởng hơi nhếch khóe môi không rõ lắm, ánh mắt đảo qua đám lính, “Kẻ trói là ai? Canh cửa là ai… À, nói đến canh cửa, anh trái lại muốn hỏi, Tiểu Tống nói rõ ràng chỉ tiêm một ít, sao lại chết người, hả?”
Mấy người nối tiếp nhau cúi đầu xuống, không lên tiếng.
“Ai tự thấy không liên quan có thể đi được rồi,” Chi đội trưởng Hoàng mỉm cười, “Chỉ là sau khi ra ngoài phải giữ kín – miệng mình.”
Ai cũng có miệng, người có miệng chỉ cần ra khỏi cánh cửa này, thì chính là nội gian.
Không ai muốn thừa nhận trước kẻ thủ đoạn độc ác này rằng mình là “nội gian”.
Cuối cùng, không ai lên tiếng nữa.
“Lúc ra tay hãy cẩn thận.” Chi đội trưởng Hoàng mặt không biểu cảm nói, “Đội trưởng Lạc khi điều tra vụ án giết người ‘520’ ở khu tây, bất hạnh đụng trúng con nghiện nổi điên, hi sinh vì nhiệm vụ.”
Lạc Văn Chu xem đồng hồ, đã hơn hai mươi phút kể từ khi anh gọi chi viện, tường cách âm dày không ngăn được tiếng nhạc như dỡ nhà ở phòng bên, anh ngồi đối diện một cô gái công việc không mấy đẹp mặt, kế bên là một bàn rượu mất hơn nửa tháng lương.
Không biết có phải là điều hòa trong phòng quá lạnh hay không, ngọn gió tà chẳng rõ từ đâu thổi tới quét qua cổ, Lạc Văn Chu tự dưng có chút dự cảm không tốt lắm, thế là anh cầm cái gạt tàn to nặng trên bàn lên ngắm nghía, hỏi Ngô Tuyết Xuân: “Anh thấy em cũng còn trẻ, làm việc gì mà chẳng được, em có muốn đổi nghề không?”
Ngô Tuyết Xuân lắc đầu, không lên tiếng, chỉ vén tay áo lên cho anh xem, trên cánh tay gầy gò có mấy lỗ kim, còn có vết bầm do cách tiêm không đúng, da cô rất trắng, khiến vết bầm trông càng ghê người, cắm sâu khó nhổ.
Lạc Văn Chu: “…”
Trong trường hợp này, tựa hồ anh nên như một người anh trai, ôn hòa nói vài câu khuyên nhủ khích lệ, như thế sẽ phù hợp với phép lịch sự hơn. Nhưng có một số cảnh ngộ tàn khốc vô cùng, nếu thay mình vào đó, Lạc Văn Chu tự thấy cũng chẳng có lựa chọn cao minh hơn người ta, nói những lời đó cũng giống bảo người bệnh nan y “uống nhiều nước” vậy, rõ là chỉ giỏi nói miệng.
Anh không biết nói gì, bởi vậy đành phải ngậm miệng.
Đúng lúc này, tiếng “phá tường kim loại nặng” sát vách vừa vặn phát đến khoảng cách giữa hai bài hát, thoáng dừng lại, lỗ tai Lạc Văn Chu khôi phục tri giác đột nhiên nghe thấy bên ngoài vọng vào tiếng bước chân dồn dập.
Anh không kịp suy nghĩ, đã phản ứng theo bản năng, buột miệng hỏi Ngô Tuyết Xuân: “Trần Chấn ở đâu?”
Ngô Tuyết Xuân nghe anh thình lình hỏi ngớ ra, cũng buột miệng đáp: “Trong phòng chứa đồ phía tây tầng hai.”
Cô vừa dứt lời đã bị Lạc Văn Chu dùng một tay xách cả người lên, anh đẩy cô tới cửa sổ: “Chạy đi.”
Ngô Tuyết Xuân lui mấy bước liền, bị giày cao gót làm trẹo chân, tận đến lúc này cô vẫn hơi lơ mơ, do dự vịn tường đứng vững lại, mở miệng nói: “Em…”
Cô vốn định nói “Em không sao, em là người của họ, họ sẽ không làm gì em”, thế nhưng nguyên một câu dài này chưa bắt đầu, đã bị Lạc Văn Chu cắt ngang không giải thích: “Bảo chạy thì chạy đi, cởi giày ra, đừng nhiều lời.”
Anh vừa dứt lời, cửa phòng đã bị đạp tung, mấy gã thanh niên xanh xanh đỏ đỏ chẳng rằng chẳng nói xông vào, mang theo mùi rượu nồng nặc và mùi hôi đặc biệt, sau khi vào không nói một tiếng trực tiếp ra tay luôn.
Lạc Văn Chu quay lại cầm cái gạt tàn đắt tiền trên bàn, đồng thời khóe mắt đảo qua ánh sáng lóe lên, anh giơ gạt tàn ra trước chặn, kim loại sượt qua thủy tinh “két” một tiếng, một con dao bổ dưa hấu vừa vặn đâm vào đáy gạt tàn, kế đó trượt đi.
Lạc Văn Chu đập gạt tàn vào cổ tay kẻ cầm dao, đè tay hắn hất ra sau, lên gối thúc vào bụng hắn.
Kẻ cầm dao suýt bị đánh phọt cả mật, lập tức tuột tay, Lạc Văn Chu thuận tay cướp dao, túm mái tóc vàng nện hắn vào bức tường bên cạnh, khom người tránh thoát một tay đấm khác lao tới, cầm một chai Remy Martin chẳng biết là thật hay giả trên bàn, như một cái chảo to trơn nhẵn, đập vào gáy đối phương.
Mấy tay đấm này đều là du côn không biết tìm từ đâu tới, mặt như quỷ sống, xem chừng đều dùng ma túy. Lạc Văn Chu có kinh nghiệm ẩu đả đầu đường phong phú, tuổi trẻ khỏe mạnh, rèn luyện đúng giờ, mỗi ngày ăn bánh kếp đều phải thêm một quả trứng, cho nên thực lực cách xa, tẩn hết đám con nghiện này.
Anh quay đầu lại, thấy Ngô Tuyết Xuân sau khi bị quát quả nhiên nghe lời, cởi giày chạy ra cửa sổ, thế là hít sâu một hơi, lao đến phòng chứa đồ ở tầng hai – tại sao gió êm sóng lặng lâu như thế, giờ đột nhiên lại gây chuyện?
Lúc này, anh đã không kịp nghĩ nhiều, lao lên tầng hai, lòng đầy bất an, một ý nghĩ vô nguyên do đột nhiên thoáng qua: Có phải Trần Chấn đã xảy ra chuyện gì hay không?
Đám côn đồ bị anh đánh bay phía sau gầm gừ hò nhau muốn đuổi theo, một nhân viên phục vụ đem rượu tới sợ quá hét lên một tiếng, nép sát vào tường, Lạc Văn Chu đẩy anh chàng đó ra, nhìn thấy dấu hiệu của phòng chứa đồ: một tấm bảng loang lổ viết “người ngoài dừng bước”.
Lạc Văn Chu lui nửa bước, bay lên đá cửa, cửa gỗ chấn lại đau rần chân, anh lập tức lại đổi chân, đạp mạnh một phát, lần này chân xuyên qua cửa, anh đã đạp thủng một lỗ.
Lạc Văn Chu đẩy mạnh cửa, nhìn thấy một người nằm bên trong không nhúc nhích: “Trần Chấn!”
Anh vốn định bước tới xem thử, nhưng chân hơi tê đã ngăn trở anh giây lát. Và trong giây lát này, bộ não mới vì đánh nhau mà nóng quá từ từ hạ nhiệt theo nhịp thở chậm lại, Lạc Văn Chu đột nhiên kịp nhận ra – không đúng, anh thẳng thừng hỏi Ngô Tuyết Xuân chỗ nhốt Trần Chấn, lúc ấy phía sau camera nhất định có kẻ đang theo dõi, tại sao họ không chuyển Trần Chấn đi?
Ý nghĩ này lóe lên, Lạc Văn Chu không chút nghĩ ngợi lui ngay lại, cùng lúc đó, kẻ nằm dưới đất đột nhiên nhảy lên, cầm dao đâm tới gáy anh. Lạc Văn Chu đang trong trạng thái hết sức đề phòng, lập tức dùng dao bổ dưa chặn lại, hất cổ tay tên kia ra, túm bả vai đập hắn lên cái kệ kế bên.
Thế nhưng đối phương cũng rất có kinh nghiệm, co vai giảm sức va chạm, mượn sức bật từ cú va chạm này thụi vào sườn anh. Lạc Văn Chu tức thở, dao suýt tuột tay, nghiêng người đầy nguy hiểm tránh thoát đối phương tóm lấy, anh túm tay hắn vặn nửa vòng, một chân đá vào sau đầu gối hắn.
Tên đó hét lên một tiếng thảm thiết quỳ rạp xuống đất, Lạc Văn Chu rốt cuộc cũng nhờ ánh sáng mờ nhạt ngoài cửa thấy rõ kẻ tóm trong tay là ai. Anh không biết họ tên kẻ này, nhưng từng thấy hắn đi theo Vương Hồng Lượng rồi.
Lạc Văn Chu túm tóc bắt hắn ngẩng đầu lên: “Trần Chấn ở đâu?”
Kẻ bị anh đạp quỳ – chính là chi đội trưởng Hoàng, ngước lên nhìn thẳng Lạc Văn Chu, không hề biết hối cải, ngược lại hơi mỉm cười: “Đang chờ mày ở phía trước.”
Lạc Văn Chu hiểu được ý ở ngoài lời, đồng tử phút chốc co lại, cùng lúc đó, đằng sau vang lên tiếng gió, anh theo bản năng nghiêng người, giơ cánh tay che đầu và mặt. Chỉ nghe “Choang” một tiếng, một chai rượu cơ hồ lưỡng bại câu thương với cánh tay trái của Lạc Văn Chu, đám người chờ đánh lén phía sau ùa lên, có kẻ cầm dao, kẻ cầm chai rượu, kẻ cầm gậy gộc xích sắt, xông hết tới anh.
Lạc Văn Chu chật vật tránh trái né phải, nhanh chóng bị đánh bầm dập.
Thực ra trước khi đi anh đã xin mang súng, nhưng chưa đến lúc nguy hiểm cho tính mạng, anh không dám lấy ra – bởi vì anh không dám chắc đám chó săn của Vương Hồng Lượng chịu ngoan ngoãn tuân thủ “năm điều lệnh cấm”, đám này hiện giờ cho rằng anh không phòng bị, có thể dùng vũ khí lạnh giải quyết, cũng không muốn gây ra động tĩnh lớn ở khu náo nhiệt, nên mới chịu đánh nhau với anh.
Anh một thân một mình, đánh nhau vẫn tốt hơn dùng súng, huống chi cách cao ốc Hồng Phúc không xa là phố xá sầm uất, trong cảnh hỗn loạn thực sự cướp cò ngộ thương thì vấn đề sẽ nghiêm trọng.
Đúng lúc này, tiếng còi cảnh sát chói tai đột nhiên vang lên, cả đám người đồng thời khựng lại, duy chỉ có Lạc Văn Chu phản ứng cực nhanh, giơ tay ấn mặt một tên chó chặn đường xuống, nhắm xương sụn mũi hắn đấm một phát từ dưới lên, sau đó mau chóng né một nhát dao một cú đá, nhảy ra hành lang – anh biết tiếng còi cảnh sát này nhất định là giả, đường phố khu tây không dễ đi, còn chưa đầy nửa tiếng, chi viện anh gọi không thể đến nhanh như vậy.
Lạc Văn Chu sợ có mai phục nên không đi thang bộ, lao vào nhà vệ sinh trong góc ngoặt, trực tiếp kéo cửa sổ nhảy xuống.
Lúc này, lưng anh bị trúng một nhát dao, các vết chém và vết bầm lớn nhỏ còn lại thì không cần nói, tay trái không giơ lên nổi, chẳng biết có phải gãy xương rồi hay không. Hai tiếng trước anh còn tính toán hung thủ vụ án “520” sẽ cắn câu Trương Đông Lai, nhàn nhã ngồi trong căng tin “cho mèo ăn”, không ngờ hai tiếng sau đã xuyên vào phim hành động rồi.
Cảnh ngộ đời người, quả thực thất thường y như con Lạc Một Nồi vậy.
Bỗng nhiên, phía sau có người gọi: “Anh ơi, bên này!”
Lạc Văn Chu quay đầu lại, nhìn thấy Ngô Tuyết Xuân chân trần đang ra sức vẫy mình, da đầu ngứa ran: “Không phải anh đã bảo em chạy đi à, sao em còn ở đây?”
“Còi cảnh sát vừa rồi là em ném ra đó,” Ngô Tuyết Xuân nói, “Anh không quen nơi này, để em dẫn anh ra ngoài. Mà anh tìm được Trần Chấn chưa?”
Lạc Văn Chu còn chưa kịp trả lời, đám kia đã đuổi tới: “Ở đằng đó, bắt lấy nó!”
Lạc Văn Chu kéo Ngô Tuyết Xuân, theo tiếng chỉ đường lộn xộn đi tới một bức tường thấp sau tòa nhà, may là Ngô Tuyết Xuân vóc dáng mảnh mai, Lạc Văn Chu hai tay nâng cô lên đặt trên tường, sau đó tự mình nhanh nhẹn trèo qua.
Khi hạ đất, tay trái bị dùng quá mức không hề khách sáo từ râm ran đau chuyển thành đau buốt tim, Lạc Văn Chu cau mày rên khẽ một tiếng, gió lạnh chập tối thổi, áo sơ mi ướt sũng máu sau lưng thật sự là lạnh thấu tim.
Ngô Tuyết Xuân nhờ đèn đường thấy rõ sự nguy hiểm nhuộm máu này của anh, sợ hết hồn, suýt nữa thét lên thành tiếng.
Lạc Văn Chu: “Chạy đi đâu?”
Ngô Tuyết Xuân run rẩy chỉ một hướng, ngay lập tức bị anh kéo chạy như điên.
“Không sao,” Lạc Văn Chu thuận miệng an ủi cô một câu, “Anh chưa bị hủy dung đâu.”
Ngô Tuyết Xuân: “…”
Hai người lao qua mấy con hẻm, rẽ tới rẽ lui thế mà nhìn thấy đường cái, trái tim căng thẳng của Lạc Văn Chu lúc này mới nhẹ nhõm, anh nói với Ngô Tuyết Xuân đang thở hồng hộc: “Em theo anh về cục trước, sau đó…”
Lời anh nói ngừng bặt lại.
Chỉ thấy các quầy hàng vốn náo nhiệt hai bên đường đều né xa tám trượng, người đi đường trốn biệt hết, mấy chiếc mô tô nổ máy “grừm grừm” chặn kín lối, đã cung kính chờ đợi từ lâu.
Lạc Văn Chu liếc nhìn đồng hồ – tính thời gian, kéo dài thêm một lúc là chi viện sẽ đến.
Thế là anh che chở Ngô Tuyết Xuân sau lưng, ngọt xớt cười nói với mô tô cầm đầu: “Người anh em, có chút hiểu lầm với tôi à, mình tâm sự đi?”
Ai ngờ kẻ cầm đầu không hề có tật xấu “nhân vật phản diện chết vì nói nhiều”, từ sau mũ bảo hiểm bắn ra ánh mắt lạnh lẽo, nhìn thẳng Lạc Văn Chu, sau đó hắn rồ ga, mô tô nhảy chồm lên, lao tới họ.
Lạc Văn Chu không còn lựa chọn nào khác, đành phải cầm khẩu súng lục trong túi quần.
Đương khi anh vẫn chưa lấy súng ra, thì đột nhiên, tiếng động cơ ô tô còn inh ỏi hơn tiếng “grừm grừm” của mô tô gầm thét lao tới.
Đám mô tô không ngờ nơi này còn có thể xuất hiện một tên bại não cuồng đua xe, cuống quýt tránh né theo bản năng, chớp mắt đã bị xô dạt ra, một chiếc xe thể thao xinh đẹp tựa rắn độc như một tia chớp thình lình xuất hiện, thuần thục bay tới, vừa vặn quẹt vào bánh sau một chiếc mô tô trên đường, cả người lẫn mô tô kia bay thẳng đi.
Bên trong cửa kính xe hạ xuống một nửa lộ ra một khuôn mặt nghiêng bị mái tóc dài che khuất, người vừa tới không nhìn thẳng Lạc Văn Chu, chỉ ngắn gọn nói: “Lên xe.”
Chi đội trưởng Hoàng chẳng để ý tới ai, nôn nóng cúi đầu đi vài vòng trong phòng.
Lúc này, có kẻ nhỏ giọng nói một câu: “Nhưng đó là người trên cục…”
Đám người này lơ là nhiệm vụ, làm việc trái pháp luật, bao che tội phạm, lại nhận tiền hối lộ, tay đương nhiên chẳng sạch sẽ gì cho cam. Nhưng cầm tiền ngậm miệng là một chuyện, tự mình ra tay giết người lại là chuyện khác, đại đa số ở đây thậm chí chưa từng nhúng vào việc gì cụ thể, chỉ cần mắt nhắm mắt mở, ngồi chờ lấy tiền bịt miệng là được, hằng ngày vẫn đi làm như thường, lĩnh lương như cũ, cùng lắm là thêm ít thu nhập màu xám, thỉnh thoảng ra vào một số “chỗ ăn chơi” xã giao, không ai tự nhận là hạng cùng hung cực ác – huống chi rất bị tam quan của Vương Hồng Lượng ảnh hưởng, họ cũng nhất trí cho rằng, chết mấy ả điếm và vài thằng lưu manh thì thôi, chứ còn ra tay với đồng nghiệp? Thế thì quá mức rồi.
Một đôi mắt phàm mọc dưới trán, lúc nhìn thẳng hay nhìn lên, thường cảm thấy mình nhìn thấy là người.
Lúc nhìn xuống thì thường cảm thấy mình nhìn thấy là động vật, là gia súc – những người không quyền không thế, nước chảy bèo trôi, giãy giụa cầu sinh, già yếu bệnh tàn, phần lớn thuộc về loại này.
Con người nhìn động vật, cho rằng chúng cũng biết ấm no nóng lạnh, song cũng chỉ thế mà thôi, cho nên chết thì chết. Dù sao chăng nữa, thành ngữ chỉ nói “mạng người tày trời”, còn mạng khác thì cũng chẳng ảnh hưởng gì tới ông trời cả.
Chết một Trần Chấn là sai sót ngoài ý muốn, chết một Lạc Văn Chu lại là chuyện lớn – mọi người hoặc nhiều hoặc ít đều có tâm lý này, độc mỗi chi đội trưởng Hoàng hùng tâm báo đảm, lại là một nhân vật không tầm thường.
“Sếp, việc này không được, thực sự không được đâu.” Lại có kẻ mở miệng, “Theo em thấy, thằng kia chết rồi thì thôi, chúng ta xử lý thi thể đi, Lạc Văn Chu đó sống không thấy người chết không thấy xác, hắn còn có thể làm thế nào?”
“Làm thế nào? Hắn biết thằng lỏi đó mất tích ở đây,” Chi đội trưởng Hoàng cắn chặt hai hàm, lời nói như gằn ra khỏi kẽ răng, “Hôm nay hắn không công quay về, ngày mai thì sao? Ngày kia thì sao? Chú ngày ngày không làm gì khác, hai mươi bốn giờ đến đây cắm điểm chờ hắn à? Chú có thể cam đoan mọi người nơi này đều kín miệng? Mua bán là mua bán, bây giờ để chết người, đừng nói là hắn, việc hôm nay dù chú nói với phân cục trưởng Vương, ông ta cũng chưa chắc muốn bảo vệ chú!”
Người kia lúng túng mở miệng: “Đều… đều là người nhà với nhau…”
“Mẹ kiếp người nhà với nhau mới đáng sợ! Buổi tối ngày hai mươi, vì sao một người chết tự dưng xuất hiện ở ‘chỗ đó’? Các chú lúc ấy đều có mặt, ai đã nhìn thấy? Dù là thằng chó nào giết người vứt xác, sao lại trùng hợp thế, ném thi thể ngay đó? Giống như… như cố ý ‘đánh dấu’ chúng ta vậy!” Chi đội trưởng Hoàng tự khiến chính hắn rùng mình, hắn dùng sức nuốt nước bọt, “Còn cả thằng nhãi khi nãy, tự nhiên chui ra nghe ngóng về ‘chỗ đó’, các chú ai nói xem, làm sao nó biết? Nếu không phải vừa hay có thiết bị theo dõi nghe thấy, nếu không phải anh vừa vặn có mặt, ngày mai còng trong túi quần các chú không chắc đang còng trên tay ai đâu! Một thằng nhãi lái xe dù, từ khi nào, rốt cuộc làm sao quen với đội hình sự trên cục, hả? Các chú biết không? Đều không biết, mẹ kiếp các chú biết cái đếch gì!”
Không biết là ai tắt nhạc, số hút chích còn mơ màng, số tỉnh táo lại đều lặng ngắt như tờ.
“Giữa ‘520’ và việc hôm nay ắt có liên quan, trong chúng ta cũng nhất định có nội ứng.” Chi đội trưởng Hoàng nhìn chằm chằm hình ảnh trong camera, hít sâu một hơi, gằn từng chữ, “Vốn định khống chế thằng ranh họ Trần, cho nó ít ‘lợi’, moi vài thứ từ nó… Thôi, đã ép đến bước này, thì chỉ đành lỗ mãng, các chú nói đi, có dám không?”
Mới đầu không ai trả lời.
Hắn ta thở dài nặng nề: “Được, đám bỏ đi các chú, thích làm sao thì làm, bây giờ cứ đi tự thú đi, không chừng sẽ được xử lý nhẹ đấy.”
Lúc này, kẻ mới bị hắt rượu vào mặt mở miệng: “Thằng lỏi kia là em tiêm!”
Chi đội trưởng Hoàng quay đầu liếc nhìn hắn.
“Em, em… em toi rồi!”
“Là chú tiêm. Lúc ấy đánh nhau với thằng nhãi đó có những ai? Chờ nó hoảng loạn chạy bừa, người nấp bên cạnh dùng gậy đánh ngất là ai?” Chi đội trưởng hơi nhếch khóe môi không rõ lắm, ánh mắt đảo qua đám lính, “Kẻ trói là ai? Canh cửa là ai… À, nói đến canh cửa, anh trái lại muốn hỏi, Tiểu Tống nói rõ ràng chỉ tiêm một ít, sao lại chết người, hả?”
Mấy người nối tiếp nhau cúi đầu xuống, không lên tiếng.
“Ai tự thấy không liên quan có thể đi được rồi,” Chi đội trưởng Hoàng mỉm cười, “Chỉ là sau khi ra ngoài phải giữ kín – miệng mình.”
Ai cũng có miệng, người có miệng chỉ cần ra khỏi cánh cửa này, thì chính là nội gian.
Không ai muốn thừa nhận trước kẻ thủ đoạn độc ác này rằng mình là “nội gian”.
Cuối cùng, không ai lên tiếng nữa.
“Lúc ra tay hãy cẩn thận.” Chi đội trưởng Hoàng mặt không biểu cảm nói, “Đội trưởng Lạc khi điều tra vụ án giết người ‘520’ ở khu tây, bất hạnh đụng trúng con nghiện nổi điên, hi sinh vì nhiệm vụ.”
Lạc Văn Chu xem đồng hồ, đã hơn hai mươi phút kể từ khi anh gọi chi viện, tường cách âm dày không ngăn được tiếng nhạc như dỡ nhà ở phòng bên, anh ngồi đối diện một cô gái công việc không mấy đẹp mặt, kế bên là một bàn rượu mất hơn nửa tháng lương.
Không biết có phải là điều hòa trong phòng quá lạnh hay không, ngọn gió tà chẳng rõ từ đâu thổi tới quét qua cổ, Lạc Văn Chu tự dưng có chút dự cảm không tốt lắm, thế là anh cầm cái gạt tàn to nặng trên bàn lên ngắm nghía, hỏi Ngô Tuyết Xuân: “Anh thấy em cũng còn trẻ, làm việc gì mà chẳng được, em có muốn đổi nghề không?”
Ngô Tuyết Xuân lắc đầu, không lên tiếng, chỉ vén tay áo lên cho anh xem, trên cánh tay gầy gò có mấy lỗ kim, còn có vết bầm do cách tiêm không đúng, da cô rất trắng, khiến vết bầm trông càng ghê người, cắm sâu khó nhổ.
Lạc Văn Chu: “…”
Trong trường hợp này, tựa hồ anh nên như một người anh trai, ôn hòa nói vài câu khuyên nhủ khích lệ, như thế sẽ phù hợp với phép lịch sự hơn. Nhưng có một số cảnh ngộ tàn khốc vô cùng, nếu thay mình vào đó, Lạc Văn Chu tự thấy cũng chẳng có lựa chọn cao minh hơn người ta, nói những lời đó cũng giống bảo người bệnh nan y “uống nhiều nước” vậy, rõ là chỉ giỏi nói miệng.
Anh không biết nói gì, bởi vậy đành phải ngậm miệng.
Đúng lúc này, tiếng “phá tường kim loại nặng” sát vách vừa vặn phát đến khoảng cách giữa hai bài hát, thoáng dừng lại, lỗ tai Lạc Văn Chu khôi phục tri giác đột nhiên nghe thấy bên ngoài vọng vào tiếng bước chân dồn dập.
Anh không kịp suy nghĩ, đã phản ứng theo bản năng, buột miệng hỏi Ngô Tuyết Xuân: “Trần Chấn ở đâu?”
Ngô Tuyết Xuân nghe anh thình lình hỏi ngớ ra, cũng buột miệng đáp: “Trong phòng chứa đồ phía tây tầng hai.”
Cô vừa dứt lời đã bị Lạc Văn Chu dùng một tay xách cả người lên, anh đẩy cô tới cửa sổ: “Chạy đi.”
Ngô Tuyết Xuân lui mấy bước liền, bị giày cao gót làm trẹo chân, tận đến lúc này cô vẫn hơi lơ mơ, do dự vịn tường đứng vững lại, mở miệng nói: “Em…”
Cô vốn định nói “Em không sao, em là người của họ, họ sẽ không làm gì em”, thế nhưng nguyên một câu dài này chưa bắt đầu, đã bị Lạc Văn Chu cắt ngang không giải thích: “Bảo chạy thì chạy đi, cởi giày ra, đừng nhiều lời.”
Anh vừa dứt lời, cửa phòng đã bị đạp tung, mấy gã thanh niên xanh xanh đỏ đỏ chẳng rằng chẳng nói xông vào, mang theo mùi rượu nồng nặc và mùi hôi đặc biệt, sau khi vào không nói một tiếng trực tiếp ra tay luôn.
Lạc Văn Chu quay lại cầm cái gạt tàn đắt tiền trên bàn, đồng thời khóe mắt đảo qua ánh sáng lóe lên, anh giơ gạt tàn ra trước chặn, kim loại sượt qua thủy tinh “két” một tiếng, một con dao bổ dưa hấu vừa vặn đâm vào đáy gạt tàn, kế đó trượt đi.
Lạc Văn Chu đập gạt tàn vào cổ tay kẻ cầm dao, đè tay hắn hất ra sau, lên gối thúc vào bụng hắn.
Kẻ cầm dao suýt bị đánh phọt cả mật, lập tức tuột tay, Lạc Văn Chu thuận tay cướp dao, túm mái tóc vàng nện hắn vào bức tường bên cạnh, khom người tránh thoát một tay đấm khác lao tới, cầm một chai Remy Martin chẳng biết là thật hay giả trên bàn, như một cái chảo to trơn nhẵn, đập vào gáy đối phương.
Mấy tay đấm này đều là du côn không biết tìm từ đâu tới, mặt như quỷ sống, xem chừng đều dùng ma túy. Lạc Văn Chu có kinh nghiệm ẩu đả đầu đường phong phú, tuổi trẻ khỏe mạnh, rèn luyện đúng giờ, mỗi ngày ăn bánh kếp đều phải thêm một quả trứng, cho nên thực lực cách xa, tẩn hết đám con nghiện này.
Anh quay đầu lại, thấy Ngô Tuyết Xuân sau khi bị quát quả nhiên nghe lời, cởi giày chạy ra cửa sổ, thế là hít sâu một hơi, lao đến phòng chứa đồ ở tầng hai – tại sao gió êm sóng lặng lâu như thế, giờ đột nhiên lại gây chuyện?
Lúc này, anh đã không kịp nghĩ nhiều, lao lên tầng hai, lòng đầy bất an, một ý nghĩ vô nguyên do đột nhiên thoáng qua: Có phải Trần Chấn đã xảy ra chuyện gì hay không?
Đám côn đồ bị anh đánh bay phía sau gầm gừ hò nhau muốn đuổi theo, một nhân viên phục vụ đem rượu tới sợ quá hét lên một tiếng, nép sát vào tường, Lạc Văn Chu đẩy anh chàng đó ra, nhìn thấy dấu hiệu của phòng chứa đồ: một tấm bảng loang lổ viết “người ngoài dừng bước”.
Lạc Văn Chu lui nửa bước, bay lên đá cửa, cửa gỗ chấn lại đau rần chân, anh lập tức lại đổi chân, đạp mạnh một phát, lần này chân xuyên qua cửa, anh đã đạp thủng một lỗ.
Lạc Văn Chu đẩy mạnh cửa, nhìn thấy một người nằm bên trong không nhúc nhích: “Trần Chấn!”
Anh vốn định bước tới xem thử, nhưng chân hơi tê đã ngăn trở anh giây lát. Và trong giây lát này, bộ não mới vì đánh nhau mà nóng quá từ từ hạ nhiệt theo nhịp thở chậm lại, Lạc Văn Chu đột nhiên kịp nhận ra – không đúng, anh thẳng thừng hỏi Ngô Tuyết Xuân chỗ nhốt Trần Chấn, lúc ấy phía sau camera nhất định có kẻ đang theo dõi, tại sao họ không chuyển Trần Chấn đi?
Ý nghĩ này lóe lên, Lạc Văn Chu không chút nghĩ ngợi lui ngay lại, cùng lúc đó, kẻ nằm dưới đất đột nhiên nhảy lên, cầm dao đâm tới gáy anh. Lạc Văn Chu đang trong trạng thái hết sức đề phòng, lập tức dùng dao bổ dưa chặn lại, hất cổ tay tên kia ra, túm bả vai đập hắn lên cái kệ kế bên.
Thế nhưng đối phương cũng rất có kinh nghiệm, co vai giảm sức va chạm, mượn sức bật từ cú va chạm này thụi vào sườn anh. Lạc Văn Chu tức thở, dao suýt tuột tay, nghiêng người đầy nguy hiểm tránh thoát đối phương tóm lấy, anh túm tay hắn vặn nửa vòng, một chân đá vào sau đầu gối hắn.
Tên đó hét lên một tiếng thảm thiết quỳ rạp xuống đất, Lạc Văn Chu rốt cuộc cũng nhờ ánh sáng mờ nhạt ngoài cửa thấy rõ kẻ tóm trong tay là ai. Anh không biết họ tên kẻ này, nhưng từng thấy hắn đi theo Vương Hồng Lượng rồi.
Lạc Văn Chu túm tóc bắt hắn ngẩng đầu lên: “Trần Chấn ở đâu?”
Kẻ bị anh đạp quỳ – chính là chi đội trưởng Hoàng, ngước lên nhìn thẳng Lạc Văn Chu, không hề biết hối cải, ngược lại hơi mỉm cười: “Đang chờ mày ở phía trước.”
Lạc Văn Chu hiểu được ý ở ngoài lời, đồng tử phút chốc co lại, cùng lúc đó, đằng sau vang lên tiếng gió, anh theo bản năng nghiêng người, giơ cánh tay che đầu và mặt. Chỉ nghe “Choang” một tiếng, một chai rượu cơ hồ lưỡng bại câu thương với cánh tay trái của Lạc Văn Chu, đám người chờ đánh lén phía sau ùa lên, có kẻ cầm dao, kẻ cầm chai rượu, kẻ cầm gậy gộc xích sắt, xông hết tới anh.
Lạc Văn Chu chật vật tránh trái né phải, nhanh chóng bị đánh bầm dập.
Thực ra trước khi đi anh đã xin mang súng, nhưng chưa đến lúc nguy hiểm cho tính mạng, anh không dám lấy ra – bởi vì anh không dám chắc đám chó săn của Vương Hồng Lượng chịu ngoan ngoãn tuân thủ “năm điều lệnh cấm”, đám này hiện giờ cho rằng anh không phòng bị, có thể dùng vũ khí lạnh giải quyết, cũng không muốn gây ra động tĩnh lớn ở khu náo nhiệt, nên mới chịu đánh nhau với anh.
Anh một thân một mình, đánh nhau vẫn tốt hơn dùng súng, huống chi cách cao ốc Hồng Phúc không xa là phố xá sầm uất, trong cảnh hỗn loạn thực sự cướp cò ngộ thương thì vấn đề sẽ nghiêm trọng.
Đúng lúc này, tiếng còi cảnh sát chói tai đột nhiên vang lên, cả đám người đồng thời khựng lại, duy chỉ có Lạc Văn Chu phản ứng cực nhanh, giơ tay ấn mặt một tên chó chặn đường xuống, nhắm xương sụn mũi hắn đấm một phát từ dưới lên, sau đó mau chóng né một nhát dao một cú đá, nhảy ra hành lang – anh biết tiếng còi cảnh sát này nhất định là giả, đường phố khu tây không dễ đi, còn chưa đầy nửa tiếng, chi viện anh gọi không thể đến nhanh như vậy.
Lạc Văn Chu sợ có mai phục nên không đi thang bộ, lao vào nhà vệ sinh trong góc ngoặt, trực tiếp kéo cửa sổ nhảy xuống.
Lúc này, lưng anh bị trúng một nhát dao, các vết chém và vết bầm lớn nhỏ còn lại thì không cần nói, tay trái không giơ lên nổi, chẳng biết có phải gãy xương rồi hay không. Hai tiếng trước anh còn tính toán hung thủ vụ án “520” sẽ cắn câu Trương Đông Lai, nhàn nhã ngồi trong căng tin “cho mèo ăn”, không ngờ hai tiếng sau đã xuyên vào phim hành động rồi.
Cảnh ngộ đời người, quả thực thất thường y như con Lạc Một Nồi vậy.
Bỗng nhiên, phía sau có người gọi: “Anh ơi, bên này!”
Lạc Văn Chu quay đầu lại, nhìn thấy Ngô Tuyết Xuân chân trần đang ra sức vẫy mình, da đầu ngứa ran: “Không phải anh đã bảo em chạy đi à, sao em còn ở đây?”
“Còi cảnh sát vừa rồi là em ném ra đó,” Ngô Tuyết Xuân nói, “Anh không quen nơi này, để em dẫn anh ra ngoài. Mà anh tìm được Trần Chấn chưa?”
Lạc Văn Chu còn chưa kịp trả lời, đám kia đã đuổi tới: “Ở đằng đó, bắt lấy nó!”
Lạc Văn Chu kéo Ngô Tuyết Xuân, theo tiếng chỉ đường lộn xộn đi tới một bức tường thấp sau tòa nhà, may là Ngô Tuyết Xuân vóc dáng mảnh mai, Lạc Văn Chu hai tay nâng cô lên đặt trên tường, sau đó tự mình nhanh nhẹn trèo qua.
Khi hạ đất, tay trái bị dùng quá mức không hề khách sáo từ râm ran đau chuyển thành đau buốt tim, Lạc Văn Chu cau mày rên khẽ một tiếng, gió lạnh chập tối thổi, áo sơ mi ướt sũng máu sau lưng thật sự là lạnh thấu tim.
Ngô Tuyết Xuân nhờ đèn đường thấy rõ sự nguy hiểm nhuộm máu này của anh, sợ hết hồn, suýt nữa thét lên thành tiếng.
Lạc Văn Chu: “Chạy đi đâu?”
Ngô Tuyết Xuân run rẩy chỉ một hướng, ngay lập tức bị anh kéo chạy như điên.
“Không sao,” Lạc Văn Chu thuận miệng an ủi cô một câu, “Anh chưa bị hủy dung đâu.”
Ngô Tuyết Xuân: “…”
Hai người lao qua mấy con hẻm, rẽ tới rẽ lui thế mà nhìn thấy đường cái, trái tim căng thẳng của Lạc Văn Chu lúc này mới nhẹ nhõm, anh nói với Ngô Tuyết Xuân đang thở hồng hộc: “Em theo anh về cục trước, sau đó…”
Lời anh nói ngừng bặt lại.
Chỉ thấy các quầy hàng vốn náo nhiệt hai bên đường đều né xa tám trượng, người đi đường trốn biệt hết, mấy chiếc mô tô nổ máy “grừm grừm” chặn kín lối, đã cung kính chờ đợi từ lâu.
Lạc Văn Chu liếc nhìn đồng hồ – tính thời gian, kéo dài thêm một lúc là chi viện sẽ đến.
Thế là anh che chở Ngô Tuyết Xuân sau lưng, ngọt xớt cười nói với mô tô cầm đầu: “Người anh em, có chút hiểu lầm với tôi à, mình tâm sự đi?”
Ai ngờ kẻ cầm đầu không hề có tật xấu “nhân vật phản diện chết vì nói nhiều”, từ sau mũ bảo hiểm bắn ra ánh mắt lạnh lẽo, nhìn thẳng Lạc Văn Chu, sau đó hắn rồ ga, mô tô nhảy chồm lên, lao tới họ.
Lạc Văn Chu không còn lựa chọn nào khác, đành phải cầm khẩu súng lục trong túi quần.
Đương khi anh vẫn chưa lấy súng ra, thì đột nhiên, tiếng động cơ ô tô còn inh ỏi hơn tiếng “grừm grừm” của mô tô gầm thét lao tới.
Đám mô tô không ngờ nơi này còn có thể xuất hiện một tên bại não cuồng đua xe, cuống quýt tránh né theo bản năng, chớp mắt đã bị xô dạt ra, một chiếc xe thể thao xinh đẹp tựa rắn độc như một tia chớp thình lình xuất hiện, thuần thục bay tới, vừa vặn quẹt vào bánh sau một chiếc mô tô trên đường, cả người lẫn mô tô kia bay thẳng đi.
Bên trong cửa kính xe hạ xuống một nửa lộ ra một khuôn mặt nghiêng bị mái tóc dài che khuất, người vừa tới không nhìn thẳng Lạc Văn Chu, chỉ ngắn gọn nói: “Lên xe.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.