Chương 9: Quyển 1 - Chương 8: Julien 8
Priest
24/10/2017
Vương Hồng Lượng đang độ tráng niên, song rượu chè gái gú nửa đời, dẫn đến trông hơi có vẻ chưa già đã yếu, mỡ má thoải mái chảy xệ tới ngang cằm, nhìn rất giống một con chó Shar Pei ủ mưu lật đổ toàn nhân loại.
Lão nhô ra phía trước, vừa quan sát Mã Tiểu Vĩ bị tạm giam, vừa phun khói thuốc mù mịt phân cục như Nam thiên môn.
Mã Tiểu Vĩ quá gầy gò, gầy đến cơ hồ có vẻ trẻ con tội nghiệp, dẫu ở một mình thì cả người vẫn căng thẳng, đôi mắt muốn thoát khỏi vành mắt giống như không cách nào ở lâu một chút, đảo dọc đảo ngang lên trời xuống đất.
Vương Hồng Lượng nghiêng đầu nhìn thẳng cậu bé, mở miệng hỏi người bên cạnh: “Nói như vậy, họ xám xịt dẫn người về cục rồi?”
Đứng bên là người phụ trách đội hình sự của phân cục, người này lúc phá án không hề có cảm giác tồn tại, chỉ huy cơ bản toàn theo đuôi, kết luận cơ bản dựa vào lãnh đạo, y hệt một cái loa truyền lệnh. Hắn cầm cái gạt tàn kế bên hứng tàn thuốc cho Vương Hồng Lượng: “Tiêu Hải Dương báo cáo như vậy.”
“Không ngờ, việc này anh thật không ngờ, quả tình không giống thật gì cả – chú nói trên thế giới làm sao lại có chuyện trùng hợp đến thế?” Vương Hồng Lượng cười ha ha, mắt tít lại, thành một con chó Shar Pei nông nô vùng lên hát ca, “Chẳng trách thầy bói nói năm nay mặc dù có va vấp nhưng anh luôn có thể gặp quý nhân hóa dữ thành lành, lá bùa bình an xin bằng ba vạn đồng cũng hơi có tác dụng. Tiêu Hải Dương kia trừ thành sự không đủ bại sự có thừa ra, vậy mà cũng có thể có chút tác dụng.”
Người kế bên cung kính hỏi: “Phân cục trưởng, vậy anh thấy bây giờ nên làm thế nào?”
“Lạc Văn Chu ra tay quá nhanh,” Vương Hồng Lượng giơ tay vuốt đỉnh đầu lưa thưa, “Nếu không chỉ bằng chuyện người hiềm nghi lớn là họ hàng của lãnh đạo cục, là có thể khiến họ cút khỏi mắt anh rồi.”
Nói đoạn, lão đi vài vòng tại chỗ, khoát tay: “Không sao, cứ nhường cho họ. Lạc Văn Chu cũng không sợ người ta mắng họ thiên vị trái pháp luật, thì anh sợ cái gì? Hiện giờ đã xuất hiện nghi phạm thứ hai, vừa vặn cho thấy vụ án này còn phức tạp hơn nhiều so với chúng ta tưởng tượng. Vốn là một vụ án giết người vứt xác – đều do lời khai gây lầm đường của quần chúng xung quanh làm rối hướng điều tra, tạp âm họ nghe thấy căn bản không liên quan đến vụ án. Khách sạn Thừa Quang cũng thế, nơi khác cũng thế, chỉ cần không phải ‘khu tây’, thì cứ mặc cho họ tra. Chúng ta toàn lực hỗ trợ trên cục làm việc.”
“Phân cục trưởng can đảm cẩn trọng,” Người phụ trách đội hình sự của phân cục nịnh bợ cười theo, lại nói, “Hôm sau anh nhớ phải giới thiệu cho em nơi xin bùa nhé, thật là linh quá mà.”
“Được, tới đó cứ nói tên anh là sẽ rẻ hơn rất nhiều.” Vương Hồng Lượng vỗ vai cấp dưới, “Con người ta, đến tuổi này rồi, sẽ phát hiện rất nhiều việc không tin không được, những việc như thăng quan phát tài đều phải xem số – Đúng rồi, không phải nói người nhà nạn nhân sắp đến à, cứ đưa lên cục luôn đi.”
Lão nói xong đi ra ngoài, đột nhiên lại nhớ tới điều gì, quay đầu nhìn Mã Tiểu Vĩ, ẩn ý nói: “Chú xem thằng bé này, thoạt nhìn chẳng bắt mắt, kỳ thực nhìn kỹ thì tướng mạo lại thật là may mắn, trán đầy đặn, cằm vuông vắn.”
Cấp dưới không hiểu gì hết.
“Cho nên,” Vương Hồng Lượng cười, “Nó mạng lớn!”
Khi cả phân cục Hoa Thị đang nghiên cứu thần học, Cục công an Yến Thành lại bao trùm dưới áp suất thấp nặng trĩu.
Đào Nhiên ra khỏi phòng thẩm vấn, mệt mỏi vịn tường thở một hơi dài, bởi vì nghe đồn Trương Đông Lai này hồi nhỏ sốt hỏng cả não, lớn lên thành một tên ngốc không hơn không kém, trong một phút nhất định phải tha thứ cho hắn tám lần, mới có thể tiếp tục cuộc nói chuyện – may mà là Đào Nhiên tốt tính, chứ đổi thành người khác đã lật bàn lâu rồi.
Lạc Văn Chu đứng chờ ở cửa, đang vô thức xoay USB qua lại nơi kẽ tay. Tiêu Hải Dương bàng thính thẩm vấn hình như hơi sợ anh, vẫn giữ khoảng cách nhất định ở đằng xa.
Lạc Văn Chu ngẩng lên: “Thế nào?”
“Trương Đông Lai nói hôm đó có thể hắn đã uống ít rượu, thấy một thanh niên lêu lổng bám lấy em gái mình, liền cho là lưu manh, nhất thời kích động xông tới đánh, sau đó hắn không nhớ là đã đánh kẻ nào, cho hắn xem ảnh nạn nhân, hắn chỉ nói hơi quen mắt, không xác định. Hơn nữa theo hắn nói, hắn không hề xin lỗi ai, cũng chưa hề tặng điện thoại cho ai – Câu sau tôi nghĩ là thật, tên đó đến bây giờ cũng không cảm thấy mình đánh người có gì là không đúng.” Đào Nhiên bóp mũi, “Đúng rồi, có phải Phí Độ mới đến không?”
“Đã đi rồi,” Lạc Văn Chu đáp một tiếng, tiếp đó nhớ tới điều gì, lại trừng mắt nhìn Đào Nhiên, “Tên nhãi ranh đó, càng ngày càng khốn nạn, đều do ông chiều hư.”
Đào Nhiên: “…”
Anh cứ cảm thấy câu trách móc này nghe kỳ kỳ thế nào ấy.
Lạc Văn Chu ném USB cho anh: “Đi tra thử xem, có thể trong này có vài thứ dùng được.”
Đào Nhiên mù tịt nhận lấy: “Đây là cái gì?”
“Không biết, nhưng tôi đoán là băng theo dõi trong ngoài khách sạn Thừa Quang.” Lạc Văn Chu cách màn hình quan sát nhìn Trương Đông Lai đang cáu kỉnh một cái, “Tôi thấy em gái hắn rồi, một cô gái rất bình thường, ông gọi điện thoại xác nhận xem Trương Đông Lai có nói thật không, để tôi đi nói một tiếng với cục trưởng.”
Song Lạc Văn Chu lần thứ hai đến văn phòng cục trưởng, lại không thấy cục trưởng đâu.
Một người đàn ông đậm chắc ngẩng đầu lên, ôn hòa gật đầu chào anh: “Đến rồi?”
Người này tuổi tác xấp xỉ cục trưởng Trương, trên mày phải có một vết sẹo, chém từ trán xuống mí mắt, nhưng trông vẫn rất hiền lành chứ không hề hung ác.
Lạc Văn Chu hơi bất ngờ: “Cục phó Lục?”
Cục phó Lục tên Lục Hữu Lương, là trợ thủ của cục trưởng Trương, xuất thân cảnh sát hình sự. Trong những năm các loại kỹ thuật chưa hoàn thiện, ông từng tham gia phá rất nhiều vụ án lớn, bắt vô số tội phạm cùng hung cực ác, là một trong các truyền kỳ của Cục công an Yến Thành, kẻ thiếu đứng đắn hơn tới trước mặt ông cũng đều phải bớt bớt lại.
“Ừm, có chuyện gì tạm thời nói với chú đi, Lão Trương muốn tránh hiềm nghi – Các cháu đó, thật sự không nên dẫn người về làm gì. Ai có hiềm nghi, cứ mang đi tại chỗ, điều tra tại chỗ, dẫn về là có ý gì? Định bao che, hay giấu đầu lòi đuôi?” Cục phó Lục thở dài, giơ tay chỉ chỉ Lạc Văn Chu, “Văn Chu, con người cháu cái gì cũng tốt, chỉ là đôi khi suy nghĩ quá nhiều, tuổi còn trẻ mà khôn khéo quá mức.”
Lạc Văn Chu thần sắc không thay đổi, thoáng nhìn ra bên ngoài, ánh mắt đảo qua hành lang vắng tanh, sau đó cẩn thận đóng cửa lại: “Chú Lục.”
Cục phó Lục sửng sốt.
“Dưới lầu có một cảnh sát phân cục, tên Tiêu Hải Dương,” Lạc Văn Chu hạ giọng xuống cực thấp, “Lúc ban đầu báo cáo vụ án cho chúng cháu, cậu ta đã nói ‘Không thể loại trừ khả năng không phải hiện trường đầu tiên’, khi ấy cháu cảm thấy lời này nghe hơi thiếu tự nhiên, bởi vì có phải hiện trường đầu tiên hay không, chúng ta phải căn cứ theo pháp y và vật chứng để phán đoán, trong tình huống không có đặc thù rõ ràng, chưa kết thúc việc lấy chứng cứ, rất ít người vừa đến đã thảo luận nơi đây rốt cuộc là hiện trường hay nơi vứt xác. Vương Hồng Lượng cũng kịp phản ứng, lập tức quát cậu ta trước mặt cháu, cháu không để tâm lắm, chỉ cảm thấy có thể cách tư duy của Tiêu Hải Dương này không giống với người bình thường.”
Cục phó Lục trầm giọng nói: “Chú không hiểu ý cháu lắm.”
“Cục trưởng bảo cháu đi điều tra Vương Hồng Lượng,” Lạc Văn Chu nói, “Cháu mới nhận được nội ứng tố cáo, hoài nghi Vương Hồng Lượng có cấu kết với băng buôn ma túy khu Hoa Thị.”
Cục phó Lục cau mày: “Khu Hoa Thị chính là điển hình phòng chống ma túy.”
“Đúng thế, chú không thấy lạ việc họ ở đâu ra lắm nội ứng bắt là trúng như vậy?” Lạc Văn Chu nhanh chóng nói: “Người tố cáo nói, họ có một mạng lưới buôn ma túy ‘chính quyền đặc biệt cho phép’, không gia nhập tổ chức này, một khi bước vào phạm vi khu Hoa Thị, sẽ lập tức bị tóm.”
Cục phó Lục: “Chứng cứ đâu?”
“Đang tìm kiếm,” Lạc Văn Chu nói, “Lại nói về vụ án mạng này, hôm qua bọn cháu ngoài ý muốn có được lời khai của quần chúng xung quanh, nói là khoảng trước sau chín giờ, nghe thấy gần địa điểm xảy ra án mạng có người cãi nhau, sau đó Vương Hồng Lượng cấp tốc bắt một thiếu niên dường như có xuất hiện ở hiện trường lúc vụ án xảy ra. Cậu bé đó rất gầy, ánh mắt rời rạc, nói năng lộn xộn, lúc nào cũng sợ hãi, lời khai trăm ngàn chỗ hở, nhưng bất kể thẩm vấn thế nào, cậu ta đều khăng khăng nói không nhìn thấy ai khác ở hiện trường – hiện tại bọn cháu quả thật có chứng cứ, hoài nghi có thể là nạn nhân sau khi chết bị vứt xác – như vậy lại có vấn đề, nếu tiếng cãi vã người dân gần đó nghe thấy không liên quan gì tới vụ án giết người này, tại sao thiếu niên bị coi là nghi phạm kia mới đầu không dám lời ngay nói thật? Tại sao cậu cảnh sát Tiêu Hải Dương từ ban đầu đã giấu đầu hở đuôi ám chỉ nơi đó không phải hiện trường đầu tiên? Liệu có khả năng là ngay từ đầu cậu ta đã biết nơi đó chưa từng xảy ra vụ án giết người hay không?”
Cục phó Lục không nhịn được đứng dậy, đi vài vòng tại chỗ.
“Chú Lục,” Lạc Văn Chu nói, “Đầu mối trong này vừa nhiều vừa tạp nham, rất nhiều việc đều cực kỳ mờ ám, cháu hoài nghi đây là hai vụ án lồng vào nhau. Đào Nhiên và Tiêu Hải Dương kia cực kỳ trùng hợp tra tới Trương Đông Lai, nếu lúc ấy cháu không lập tức dẫn người về, rất có thể Vương Hồng Lượng sẽ mượn đề phát huy, ép cục trưởng Trương và chúng ta dừng tham gia. Cậu bé bị bắt nói không chừng sáng sớm mai sẽ chết trong phân cục vì ‘hút ma túy quá liều’, hết thảy lời khai đều có thể quy kết là say thuốc nói bậy nói bạ, nghi phạm giết người là một tên phú nhị đại kiêu căng.”
Cục phó Lục hỏi: “Cháu định làm thế nào?”
“Tạm thời liệt Trương Đông Lai vào đối tượng hoài nghi trọng điểm,” Lạc Văn Chu nói, “Chỉ cần chúng ta ngoài mặt dời tầm nhìn khỏi khu tây Hoa Thị, tách hai vụ án lồng vào nhau ra, rất có thể Vương Hồng Lượng sẽ thuận nước đẩy thuyền, chuyển giao vụ án mạng cho chúng ta.”
Đội kỹ thuật hình sự tăng ca điều tra đoạn phim Phí Độ cung cấp, Lạc Văn Chu về đến nhà thì đã là nửa đêm, vừa mở cửa liền nghe thấy “meo” một tiếng, một con mèo cỏ Trung Hoa nhô đầu ra.
Lạc Văn Chu giơ chân nhẹ nhàng lôi nó vào nhà: “Meo cái gì mà meo, tao cũng còn chưa ăn đây… hửm?”
Anh phát hiện trong hộp thư ở cửa có một bưu kiện mới, cầm lên xem, thấy bên trên chữ Khải quen thuộc viết: “Người nhận: Lạc Văn Chu.”
Lạc Văn Chu mở bưu kiện, bên trong là một cái túi đựng vật chứng dán kín, đựng mấy mẩu đầu lọc thuốc lá.
Lão nhô ra phía trước, vừa quan sát Mã Tiểu Vĩ bị tạm giam, vừa phun khói thuốc mù mịt phân cục như Nam thiên môn.
Mã Tiểu Vĩ quá gầy gò, gầy đến cơ hồ có vẻ trẻ con tội nghiệp, dẫu ở một mình thì cả người vẫn căng thẳng, đôi mắt muốn thoát khỏi vành mắt giống như không cách nào ở lâu một chút, đảo dọc đảo ngang lên trời xuống đất.
Vương Hồng Lượng nghiêng đầu nhìn thẳng cậu bé, mở miệng hỏi người bên cạnh: “Nói như vậy, họ xám xịt dẫn người về cục rồi?”
Đứng bên là người phụ trách đội hình sự của phân cục, người này lúc phá án không hề có cảm giác tồn tại, chỉ huy cơ bản toàn theo đuôi, kết luận cơ bản dựa vào lãnh đạo, y hệt một cái loa truyền lệnh. Hắn cầm cái gạt tàn kế bên hứng tàn thuốc cho Vương Hồng Lượng: “Tiêu Hải Dương báo cáo như vậy.”
“Không ngờ, việc này anh thật không ngờ, quả tình không giống thật gì cả – chú nói trên thế giới làm sao lại có chuyện trùng hợp đến thế?” Vương Hồng Lượng cười ha ha, mắt tít lại, thành một con chó Shar Pei nông nô vùng lên hát ca, “Chẳng trách thầy bói nói năm nay mặc dù có va vấp nhưng anh luôn có thể gặp quý nhân hóa dữ thành lành, lá bùa bình an xin bằng ba vạn đồng cũng hơi có tác dụng. Tiêu Hải Dương kia trừ thành sự không đủ bại sự có thừa ra, vậy mà cũng có thể có chút tác dụng.”
Người kế bên cung kính hỏi: “Phân cục trưởng, vậy anh thấy bây giờ nên làm thế nào?”
“Lạc Văn Chu ra tay quá nhanh,” Vương Hồng Lượng giơ tay vuốt đỉnh đầu lưa thưa, “Nếu không chỉ bằng chuyện người hiềm nghi lớn là họ hàng của lãnh đạo cục, là có thể khiến họ cút khỏi mắt anh rồi.”
Nói đoạn, lão đi vài vòng tại chỗ, khoát tay: “Không sao, cứ nhường cho họ. Lạc Văn Chu cũng không sợ người ta mắng họ thiên vị trái pháp luật, thì anh sợ cái gì? Hiện giờ đã xuất hiện nghi phạm thứ hai, vừa vặn cho thấy vụ án này còn phức tạp hơn nhiều so với chúng ta tưởng tượng. Vốn là một vụ án giết người vứt xác – đều do lời khai gây lầm đường của quần chúng xung quanh làm rối hướng điều tra, tạp âm họ nghe thấy căn bản không liên quan đến vụ án. Khách sạn Thừa Quang cũng thế, nơi khác cũng thế, chỉ cần không phải ‘khu tây’, thì cứ mặc cho họ tra. Chúng ta toàn lực hỗ trợ trên cục làm việc.”
“Phân cục trưởng can đảm cẩn trọng,” Người phụ trách đội hình sự của phân cục nịnh bợ cười theo, lại nói, “Hôm sau anh nhớ phải giới thiệu cho em nơi xin bùa nhé, thật là linh quá mà.”
“Được, tới đó cứ nói tên anh là sẽ rẻ hơn rất nhiều.” Vương Hồng Lượng vỗ vai cấp dưới, “Con người ta, đến tuổi này rồi, sẽ phát hiện rất nhiều việc không tin không được, những việc như thăng quan phát tài đều phải xem số – Đúng rồi, không phải nói người nhà nạn nhân sắp đến à, cứ đưa lên cục luôn đi.”
Lão nói xong đi ra ngoài, đột nhiên lại nhớ tới điều gì, quay đầu nhìn Mã Tiểu Vĩ, ẩn ý nói: “Chú xem thằng bé này, thoạt nhìn chẳng bắt mắt, kỳ thực nhìn kỹ thì tướng mạo lại thật là may mắn, trán đầy đặn, cằm vuông vắn.”
Cấp dưới không hiểu gì hết.
“Cho nên,” Vương Hồng Lượng cười, “Nó mạng lớn!”
Khi cả phân cục Hoa Thị đang nghiên cứu thần học, Cục công an Yến Thành lại bao trùm dưới áp suất thấp nặng trĩu.
Đào Nhiên ra khỏi phòng thẩm vấn, mệt mỏi vịn tường thở một hơi dài, bởi vì nghe đồn Trương Đông Lai này hồi nhỏ sốt hỏng cả não, lớn lên thành một tên ngốc không hơn không kém, trong một phút nhất định phải tha thứ cho hắn tám lần, mới có thể tiếp tục cuộc nói chuyện – may mà là Đào Nhiên tốt tính, chứ đổi thành người khác đã lật bàn lâu rồi.
Lạc Văn Chu đứng chờ ở cửa, đang vô thức xoay USB qua lại nơi kẽ tay. Tiêu Hải Dương bàng thính thẩm vấn hình như hơi sợ anh, vẫn giữ khoảng cách nhất định ở đằng xa.
Lạc Văn Chu ngẩng lên: “Thế nào?”
“Trương Đông Lai nói hôm đó có thể hắn đã uống ít rượu, thấy một thanh niên lêu lổng bám lấy em gái mình, liền cho là lưu manh, nhất thời kích động xông tới đánh, sau đó hắn không nhớ là đã đánh kẻ nào, cho hắn xem ảnh nạn nhân, hắn chỉ nói hơi quen mắt, không xác định. Hơn nữa theo hắn nói, hắn không hề xin lỗi ai, cũng chưa hề tặng điện thoại cho ai – Câu sau tôi nghĩ là thật, tên đó đến bây giờ cũng không cảm thấy mình đánh người có gì là không đúng.” Đào Nhiên bóp mũi, “Đúng rồi, có phải Phí Độ mới đến không?”
“Đã đi rồi,” Lạc Văn Chu đáp một tiếng, tiếp đó nhớ tới điều gì, lại trừng mắt nhìn Đào Nhiên, “Tên nhãi ranh đó, càng ngày càng khốn nạn, đều do ông chiều hư.”
Đào Nhiên: “…”
Anh cứ cảm thấy câu trách móc này nghe kỳ kỳ thế nào ấy.
Lạc Văn Chu ném USB cho anh: “Đi tra thử xem, có thể trong này có vài thứ dùng được.”
Đào Nhiên mù tịt nhận lấy: “Đây là cái gì?”
“Không biết, nhưng tôi đoán là băng theo dõi trong ngoài khách sạn Thừa Quang.” Lạc Văn Chu cách màn hình quan sát nhìn Trương Đông Lai đang cáu kỉnh một cái, “Tôi thấy em gái hắn rồi, một cô gái rất bình thường, ông gọi điện thoại xác nhận xem Trương Đông Lai có nói thật không, để tôi đi nói một tiếng với cục trưởng.”
Song Lạc Văn Chu lần thứ hai đến văn phòng cục trưởng, lại không thấy cục trưởng đâu.
Một người đàn ông đậm chắc ngẩng đầu lên, ôn hòa gật đầu chào anh: “Đến rồi?”
Người này tuổi tác xấp xỉ cục trưởng Trương, trên mày phải có một vết sẹo, chém từ trán xuống mí mắt, nhưng trông vẫn rất hiền lành chứ không hề hung ác.
Lạc Văn Chu hơi bất ngờ: “Cục phó Lục?”
Cục phó Lục tên Lục Hữu Lương, là trợ thủ của cục trưởng Trương, xuất thân cảnh sát hình sự. Trong những năm các loại kỹ thuật chưa hoàn thiện, ông từng tham gia phá rất nhiều vụ án lớn, bắt vô số tội phạm cùng hung cực ác, là một trong các truyền kỳ của Cục công an Yến Thành, kẻ thiếu đứng đắn hơn tới trước mặt ông cũng đều phải bớt bớt lại.
“Ừm, có chuyện gì tạm thời nói với chú đi, Lão Trương muốn tránh hiềm nghi – Các cháu đó, thật sự không nên dẫn người về làm gì. Ai có hiềm nghi, cứ mang đi tại chỗ, điều tra tại chỗ, dẫn về là có ý gì? Định bao che, hay giấu đầu lòi đuôi?” Cục phó Lục thở dài, giơ tay chỉ chỉ Lạc Văn Chu, “Văn Chu, con người cháu cái gì cũng tốt, chỉ là đôi khi suy nghĩ quá nhiều, tuổi còn trẻ mà khôn khéo quá mức.”
Lạc Văn Chu thần sắc không thay đổi, thoáng nhìn ra bên ngoài, ánh mắt đảo qua hành lang vắng tanh, sau đó cẩn thận đóng cửa lại: “Chú Lục.”
Cục phó Lục sửng sốt.
“Dưới lầu có một cảnh sát phân cục, tên Tiêu Hải Dương,” Lạc Văn Chu hạ giọng xuống cực thấp, “Lúc ban đầu báo cáo vụ án cho chúng cháu, cậu ta đã nói ‘Không thể loại trừ khả năng không phải hiện trường đầu tiên’, khi ấy cháu cảm thấy lời này nghe hơi thiếu tự nhiên, bởi vì có phải hiện trường đầu tiên hay không, chúng ta phải căn cứ theo pháp y và vật chứng để phán đoán, trong tình huống không có đặc thù rõ ràng, chưa kết thúc việc lấy chứng cứ, rất ít người vừa đến đã thảo luận nơi đây rốt cuộc là hiện trường hay nơi vứt xác. Vương Hồng Lượng cũng kịp phản ứng, lập tức quát cậu ta trước mặt cháu, cháu không để tâm lắm, chỉ cảm thấy có thể cách tư duy của Tiêu Hải Dương này không giống với người bình thường.”
Cục phó Lục trầm giọng nói: “Chú không hiểu ý cháu lắm.”
“Cục trưởng bảo cháu đi điều tra Vương Hồng Lượng,” Lạc Văn Chu nói, “Cháu mới nhận được nội ứng tố cáo, hoài nghi Vương Hồng Lượng có cấu kết với băng buôn ma túy khu Hoa Thị.”
Cục phó Lục cau mày: “Khu Hoa Thị chính là điển hình phòng chống ma túy.”
“Đúng thế, chú không thấy lạ việc họ ở đâu ra lắm nội ứng bắt là trúng như vậy?” Lạc Văn Chu nhanh chóng nói: “Người tố cáo nói, họ có một mạng lưới buôn ma túy ‘chính quyền đặc biệt cho phép’, không gia nhập tổ chức này, một khi bước vào phạm vi khu Hoa Thị, sẽ lập tức bị tóm.”
Cục phó Lục: “Chứng cứ đâu?”
“Đang tìm kiếm,” Lạc Văn Chu nói, “Lại nói về vụ án mạng này, hôm qua bọn cháu ngoài ý muốn có được lời khai của quần chúng xung quanh, nói là khoảng trước sau chín giờ, nghe thấy gần địa điểm xảy ra án mạng có người cãi nhau, sau đó Vương Hồng Lượng cấp tốc bắt một thiếu niên dường như có xuất hiện ở hiện trường lúc vụ án xảy ra. Cậu bé đó rất gầy, ánh mắt rời rạc, nói năng lộn xộn, lúc nào cũng sợ hãi, lời khai trăm ngàn chỗ hở, nhưng bất kể thẩm vấn thế nào, cậu ta đều khăng khăng nói không nhìn thấy ai khác ở hiện trường – hiện tại bọn cháu quả thật có chứng cứ, hoài nghi có thể là nạn nhân sau khi chết bị vứt xác – như vậy lại có vấn đề, nếu tiếng cãi vã người dân gần đó nghe thấy không liên quan gì tới vụ án giết người này, tại sao thiếu niên bị coi là nghi phạm kia mới đầu không dám lời ngay nói thật? Tại sao cậu cảnh sát Tiêu Hải Dương từ ban đầu đã giấu đầu hở đuôi ám chỉ nơi đó không phải hiện trường đầu tiên? Liệu có khả năng là ngay từ đầu cậu ta đã biết nơi đó chưa từng xảy ra vụ án giết người hay không?”
Cục phó Lục không nhịn được đứng dậy, đi vài vòng tại chỗ.
“Chú Lục,” Lạc Văn Chu nói, “Đầu mối trong này vừa nhiều vừa tạp nham, rất nhiều việc đều cực kỳ mờ ám, cháu hoài nghi đây là hai vụ án lồng vào nhau. Đào Nhiên và Tiêu Hải Dương kia cực kỳ trùng hợp tra tới Trương Đông Lai, nếu lúc ấy cháu không lập tức dẫn người về, rất có thể Vương Hồng Lượng sẽ mượn đề phát huy, ép cục trưởng Trương và chúng ta dừng tham gia. Cậu bé bị bắt nói không chừng sáng sớm mai sẽ chết trong phân cục vì ‘hút ma túy quá liều’, hết thảy lời khai đều có thể quy kết là say thuốc nói bậy nói bạ, nghi phạm giết người là một tên phú nhị đại kiêu căng.”
Cục phó Lục hỏi: “Cháu định làm thế nào?”
“Tạm thời liệt Trương Đông Lai vào đối tượng hoài nghi trọng điểm,” Lạc Văn Chu nói, “Chỉ cần chúng ta ngoài mặt dời tầm nhìn khỏi khu tây Hoa Thị, tách hai vụ án lồng vào nhau ra, rất có thể Vương Hồng Lượng sẽ thuận nước đẩy thuyền, chuyển giao vụ án mạng cho chúng ta.”
Đội kỹ thuật hình sự tăng ca điều tra đoạn phim Phí Độ cung cấp, Lạc Văn Chu về đến nhà thì đã là nửa đêm, vừa mở cửa liền nghe thấy “meo” một tiếng, một con mèo cỏ Trung Hoa nhô đầu ra.
Lạc Văn Chu giơ chân nhẹ nhàng lôi nó vào nhà: “Meo cái gì mà meo, tao cũng còn chưa ăn đây… hửm?”
Anh phát hiện trong hộp thư ở cửa có một bưu kiện mới, cầm lên xem, thấy bên trên chữ Khải quen thuộc viết: “Người nhận: Lạc Văn Chu.”
Lạc Văn Chu mở bưu kiện, bên trong là một cái túi đựng vật chứng dán kín, đựng mấy mẩu đầu lọc thuốc lá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.