Chương 35: Quyển 2 - Chương 2: Humbert Humbert 2
Priest
24/10/2017
Thợ sửa chữa thong thả đến muộn, liên tục ngáp ngắn ngáp dài, thoạt nhìn rất khó để thang máy lập tức đầy máu sống lại, vài người vốn còn chờ đợi cũng dần dần mất kiên nhẫn bỏ đi.
Máy pha cà phê trọng lượng thực mười hai kí, thêm hộp giấy đóng gói cũng ngót nghét mười lăm kí, khá là nặng.
Song Phí Độ mặc dù hơi ít rèn luyện, dẫu gì vẫn còn trẻ trung, là một gã trai muốn gì có đó, ôm mười mấy kí đi lên lầu thực ra cũng không thành vấn đề lắm, vấn đề là nên dùng tư thế nào-
Thùng giấy hình khối khả năng là một trong các phát minh phản nhân loại nhất, bất kể là cõng là ôm là xách hay là vác, đều tương đối khó coi, chủ tịch Phí tưởng tượng mấy tư thế liền, đều không thể đạt thành hòa thuận trên thẩm mỹ với chính mình. Nhưng kiện hàng rườm rà là tự mình mua, dù nhàu hết sơ mi cũng phải khiêng, Phí Độ bất đắc dĩ cùng cái thùng giấy kia thô lố mắt nhìn nhau một lát, quyết định bất chấp giá nào, vác nó đặt lên đầu vai không dính một hạt bụi – may là lúc này bên cạnh chỉ có một ông lão về hưu chửi bới om sòm và con chó rụng trụi lông.
Đương khi hắn cam chịu trước số phận, cất bước đến cầu thang bộ, sau lưng đột nhiên có người mở miệng hỏi: “Anh muốn lên tầng mấy, có cần giúp một tay không?”
Phí Độ quay đầu lại, nhìn thấy hai mỹ nhân một lớn một nhỏ.
Đại mỹ nhân trông khoảng ngoài hai mươi, nhìn giống nữ minh tinh nào đó, rất là bổ mắt, dắt theo một bé gái khoảng hơn mười tuổi. Bé gái tết tóc công chúa, mặc một cái váy hoa nhí xinh xắn, vừa cầm cây kem chậm rãi liếm, vừa tò mò nhìn Phí Độ.
Phí Độ chỉ cần nửa giây đã quyết đoán ném thùng xuống, sau đó hắn lấy ra phong độ quay người là có thể đi diễn tuồng, gật đầu cười hỏi đối phương: “Tôi cản đường à? Thật sự xin lỗi.”
“Không sao không sao, tôi không định đi bên này, chỉ là thấy thứ anh ôm rất nặng,” Đại mỹ nhân nói, hơi chần chừ quay đầu thoáng nhìn thang máy, “Trời nóng thế này mà hỏng thang máy, bên quản lý cũng thật là – hay anh chờ một lát đi thang máy đi, không chừng lát là xong ngay thôi.”
Phí gia một công tử ăn chơi có thâm niên cầu còn không được, vui đến quên cả thời gian, để bé gái ngồi trên thùng của hắn, đứng trong hành lang tường loang lổ tán phét với đại mỹ nhân.
“Năm phút là phải lên đến rồi,” Đào Nhiên nhìn Lạc Văn Chu bưng cà ri gà thơm nức mũi ra, nhìn đồng hồ, “Sao Phí Độ vẫn chưa lên?”
Lạc Văn Chu đâu vào đấy chỉ huy đám đàn em sắp bàn, mở một cái nồi đất hầm chân giò riu riu: “Không biết, khéo mọc rễ nảy mầm dưới lầu rồi cũng không chừng.”
Anh vừa nói vừa rút một cái thìa múc nửa thìa nước nếm thử, cảm thấy mùi thơm đủ rồi nhưng vị còn thiếu một chút: “Nhà ông có đường phèn không?”
“Không có,” Đào Nhiên vừa thay giày vừa trả lời, “Để tôi xuống lầu xem thử cậu ta sao rồi, tiện thể mua một bịch lên luôn, ông cần loại nào?”
Lạc Văn Chu nhíu mày: “Trèo lên lầu cũng cần người đón, chiều thành thiếu gia thật rồi.”
Đào Nhiên tốt tính nở nụ cười, ai ngờ anh vừa sắp ra cửa liền nhìn thấy Lạc Văn Chu mặt mày sầm sì đi theo.
“…” Đào Nhiên lấy làm lạ hỏi, “Ông đi đâu thế?”
“Tôi đi mua đường phèn,” Lạc Văn Chu nói, “Ông không biết mua loại nào đâu.”
Đào Nhiên tự dưng nhìn thấy một chút giấu đầu hở đuôi từ trên mặt anh ta.
Lạc Văn Chu: “Ông nhìn cái gì?”
Đào Nhiên nghĩ nghĩ: “Gần đây hình như mối quan hệ của ông với Tiểu Phí tốt hơn không ít nhỉ?”
Lạc Văn Chu dừng bước, sau đó xỏ dép lê, khoát tay như ông lớn: “Ai tốt với hắn? Đấy là tôi không thèm chấp nhặt với tên khốn nạn đó thôi.”
“Tên khốn nạn” chủ tịch Phí trong tiếng “binh binh bốp bốp” khí thế ngất trời của thợ sửa chữa, đang tự do phô bày sự phong lưu phóng khoáng hắn tu luyện nhiều năm với cô gái xinh đẹp.
Lạc Văn Chu người nồng nặc mùi cà ri, còn đang ở trên cầu thang bộ, cách rất xa đã bị giai cấp tư sản vạn ác này làm hại mắt, rất ngứa mắt với cái bộ dạng đó của Phí Độ, bụng nghĩ tên này từ sáng đến tối không lo làm việc đàng hoàng, không phải tán phét thì là khiêu khích, may là nhà có ít tiền, không thì đi ăn mày cũng chẳng tìm được tổ chức.
Lạc Văn Chu bực tức đi tới, một câu châm chọc “Đôi chân đó mọc làm cảnh hả, đi cầu thang bộ có thể mệt chết à” vừa ra tới môi, thì bỗng nhiên nghe thấy Đào Nhiên phía sau hít sâu một hơi, suýt nữa nghỉ nghiêm ngay tại chỗ, hơi run run nói: “Thường… Khụ, Thường Ninh?”
Đại mỹ nhân lập tức quay đầu lại, thoạt tiên sửng sốt, sau đó nhoẻn miệng cười: “A, Đào Nhiên, sao bạn cũng ở đây?”
Phí Độ và Lạc Văn Chu không hẹn mà cùng dừng lại tại chỗ, ánh mắt đều nhịp qua lại giữa hai người, ngửi thấy một chút mùi không bình thường từ cách xưng hô của họ.
Đào Nhiên thoáng cái đỏ bừng tai, tích tắc quên trời quên đất quên luôn huynh đệ thủ túc.
Tay chân anh cứng đờ thành một bộ bài cùng chất phối hợp không nhịp nhàng, y hệt bán thân bất toại nhích đến trước mặt cô gái, lắp bắp mở miệng: “Tôi, tôi về sau ở đây, mới, mới dọn đến. Bạn… bạn làm sao…”
“Thật vậy ư? Mình cũng ở đây!” Thường Ninh cười lộ lúm đồng tiền be bé, “Hai ta có duyên quá! Bạn xem, mình không lừa bạn chứ, tiểu khu bọn mình ở xuống tàu điện ngầm là đến, rất tiện.”
Đào Nhiên thoạt đầu bị hai chữ “có duyên” đánh cho ngũ mê tam đạo, sau đó bị ép nhớ lại buổi xem mắt thất bại lần ấy, lập tức xấu hổ muốn độn thổ, lưỡi xoắn lại: “Đúng vậy… a, không đúng, khụ, thật sự xin lỗi, lần trước không đưa bạn về nhà…”
Đội trưởng Lạc và chủ tịch Phí bị bỏ quên nghe đến đó đã biết thân phận cô gái này.
Biết là một chuyện, tận mắt gặp lại là chuyện khác, hai người vô thức liếc nhìn nhau, tư tưởng tình cảm đều hơi phức tạp.
Đối tượng anh tranh tôi đoạt, bực bội lẫn nhau bao nhiêu lâu, thẳng như Định Hải Thần Châm vậy.
Mà cây “gậy Kim Cô” này đang mắc “bệnh ngốc của trai thẳng” khi đối mặt với người tình trong mộng. (Gậy Kim Cô là gậy Như Ý Kim Cô của Tôn Ngộ Không, Định Hải Thần Châm cũng là nó)
Hai tình địch lâu năm cùng im lặng đứng ngoài sóng vai nhìn, chính giữa cách một món đồ điện gia dụng có cân nặng gây xúc động.
Bên ngoài cây xanh rợp bóng, thời tiết nóng bức, ve kêu ra rả-
Tình cảnh này có thể nói là “hai kẻ tình địch nhìn liễu thắm, một cây chày gỗ bay lên trời”. (Lưỡng cá tình địch vọng thúy liễu, nhất căn bổng chùy thượng thanh thiên, nhại thơ Đỗ Phủ, câu gốc là Lưỡng cá hoàng ly minh thúy liễu, nhất hàng bạch lộ thượng thanh thiên, hai con hoàng oanh hót trong liễu biếc, một hàng cò trắng bay lên trời xanh)
Chỉ có bé gái ngồi trên thùng giấy không bị ảnh hưởng, “rột rột” nhai hết vỏ bánh bên ngoài cây kem, rồi giơ bàn tay nhỏ xíu ra hỏi Phí Độ: “Anh ơi, anh có khăn giấy không?”
Ba phút sau, Đào Nhiên rốt cuộc thành công mời người tình trong mộng đến nhà mình làm khách, Thường Ninh hơi do dự, cuối cùng vẫn gật đầu. Thế là đội phó Đào như Phạm Tiến trúng cử, vui đến quên cả đường về, quên luôn hai vị kia, ân cần dẫn Thường Ninh và bé gái lên lầu.
Còn lại hai gã đàn ông bị sự thật lạnh như băng giễu cợt trợn mắt nhìn nhau.
Lạc Văn Chu: “Tâm trạng tôi hiện giờ có chút phức tạp.”
Phí Độ thu tầm nhìn về, cực kỳ ra vẻ tổng tài hất cằm chỉ cái thùng bên cạnh mình, ra hiệu cho “đàn em” tới muộn ôm lên, bản thân đút hai tay vào túi, khoan thai cất bước đi.
Lạc Văn Chu: “…”
Chẳng biết có phải là ảo giác không, anh cứ cảm thấy Phí Độ ngày càng không khách sáo với mình.
Lạc Văn Chu cuối cùng vẫn nhịn nhục vác máy pha cà phê lên, song mặc dù thân thể rất thành thật, miệng vẫn nói “không được”, nhìn bóng lưng Phí Độ mà cười khẩy một tiếng: “Có chút xíu đồ cũng không vác lên được, có phải thận hư không hả anh bạn trẻ?”
Phí Độ nghe thế, đứng trên mấy bậc thang quay người lại nhìn xuống: “Sao, anh muốn thử à?”
Lạc Văn Chu: “…”
Không biết là bị màn vừa rồi kích thích đến mức cần đổi gấp một mục tiêu hay là thế nào, Phí Độ đột nhiên thấy biểu cảm không thể đối đáp của Lạc Văn Chu rất thú vị. Hắn nhìn Lạc Văn Chu ôm vật nặng, trong lòng nổi lên chút bỡn cợt, nhìn thẳng vào mắt anh, đồng tử hơi nhạt màu chứa hình ảnh Lạc Văn Chu thu nhỏ lại, chợt tới gần.
Lạc Văn Chu thích “nam” là trời sinh, theo bản năng lui lại một bước, đạp lên bậc thang phía dưới.
Phí Độ cười khẽ, không nói gì, chỉ giơ một ngón tay gõ nhẹ trên thùng giấy đựng máy pha cà phê, “cộp cộp” hai phát, như gõ vào tim người, vô cùng mập mờ, mờ ám khó tả, một luồng điện nhỏ lủi lên cột sống Lạc Văn Chu theo tính sinh lý, mồ hôi rịn ra.
Thế mà kẻ đầu sỏ gây tội ghẹo xong liền chắp tay sau lưng ngông nghênh đi luôn lên lầu.
Lạc Văn Chu: “…”
Tên khốn!
Đào Nhiên và Lạc Văn Chu xuống lầu một chuyến, nhặt về một nữ thần và một tổng tài bá đạo “thận hư”.
Rốt cuộc quên mua đường phèn, món giò đường phèn chỉ có thể thay bằng đường trắng.
“Nữ thần” Thường Ninh là một trí thức thành phố, mới được công ty điều đến chi nhánh Yến Thành không lâu, độc thân, tạm thời ở nhờ nhà cô, bé gái dẫn theo là em họ con cô, tên “Thần Thần”, cha mẹ Thần Thần vắng nhà, đành phải gửi con nhờ Thường Ninh trông hộ.
Khách vừa đến, đám thanh niên độc thân rỗi việc trong phòng khách lập tức sôi sùng sục, có người trêu bé gái, có người ghẹo Đào Nhiên, khiến Đào Nhiên đỏ mặt tới mang tai, đột nhiên nghĩ ra chiêu dẫn họa thủy về đông, chỉ Phí Độ mà nói với Lang Kiều: “Đúng rồi, không phải em mang cờ thưởng đến rồi à, người đang ở đây, mau tặng đi.”
Lang Kiều được nhắc nhở, lập tức chạy như bay ra cửa, lấy một cuộn cờ thưởng đỏ rực, giũ ra “Soạt” một tiếng, cả phòng khách lập tức đổi phong cách, bị ánh hào quang của cờ thưởng mới vào bao phủ sáng rực.
Phí Độ: “…”
Thế còn chưa hết, Lang Kiều trịnh trọng nhét lá cờ vào tay hắn, lại lấy ra một tờ giấy khen hai màu vàng đỏ: “Đồng chí Phí Độ, cục trưởng Lục của chúng tôi bảo, trước hết tặng cái này cho đồng chí, để đội trưởng Lạc thay mặt nói vài câu, chờ xong vụ án Vương Hồng Lượng, sếp nhất định sẽ đích thân tổ chức cho đồng chí một đại hội biểu dương nữa – Đội trưởng Lạc, anh nói hay em nói thay?”
Lạc Văn Chu đang đấu với dầu muối tương giấm, không rảnh phân tâm, ở trong nhà bếp “xèo xèo” la lên một câu: “Em nói gì – Đào Nhiên, máy hút khói dầu sao đột nhiên tắt rồi, có phải cúp điện không?”
Phí Độ chỉ sợ cô cảnh sát xinh đẹp này tuôn một tràng “giá trị quan trung tâm” thao thao bất tuyệt, vội vàng lấy cớ kiểm tra công tắc nguồn điện mà bỏ trốn mất dạng: “Để tôi đi xem.”
Lang Kiều chưa thỏa mãn chớp chớp mắt: “Tổng tài bá đạo còn biết làm chuyện thế này cơ à?”
Phí Độ thời thiếu niên thường ru rú trong nhà trọ của Đào Nhiên, làm bạn với đống đồ gia dụng second hand, Đào Nhiên sống tuềnh toàng và tiết kiệm, thứ có thể sửa tuyệt đối không thay, cũng không cho phép Phí Độ bỏ tiền mua, dần dà Phí Độ vì anh mà có được kỹ năng của thợ sửa chữa.
Hệ thống mạch điện trong chung cư cũ chưa từng sửa, bên trong còn đeo cầu chì cũ rích, vừa mở nắp đồng hồ, mùi khét liền thoang thoảng bay ra – cầu chì cháy đứt rồi.
Đào Nhiên vừa chuyển nhà chắc chắn chưa chuẩn bị, Phí Độ đành phải xuống lầu tìm cửa hiệu bán đồ điện.
Trước khi đi, hắn bị Thần Thần em Thường Ninh gọi lại: “Anh ơi, hồi nãy em quên mua sách bài tập rồi, em có thể đi cùng anh không?”
Phí Độ dẫn cô bé trốn khỏi một phòng thanh niên ầm ầm, đi một vòng dưới lầu, mau chóng mua xong các thứ cần thiết. Sau đó hắn mua hai cái bánh su kem trong quán nhỏ sát đường, ngồi trên ghế đá của tiểu khu, chia nhau với Thần Thần.
“Người lớn thật là quá ồn ào.” Thần Thần bình luận như bà cụ non, “Anh em mình đợi lát nữa hãy lên.”
Phí Độ vừa định thuận miệng trêu cô bé một câu, đột nhiên cảm thấy hơi khác thường, vô cớ có cảm giác bị nhìn trộm.
Máy pha cà phê trọng lượng thực mười hai kí, thêm hộp giấy đóng gói cũng ngót nghét mười lăm kí, khá là nặng.
Song Phí Độ mặc dù hơi ít rèn luyện, dẫu gì vẫn còn trẻ trung, là một gã trai muốn gì có đó, ôm mười mấy kí đi lên lầu thực ra cũng không thành vấn đề lắm, vấn đề là nên dùng tư thế nào-
Thùng giấy hình khối khả năng là một trong các phát minh phản nhân loại nhất, bất kể là cõng là ôm là xách hay là vác, đều tương đối khó coi, chủ tịch Phí tưởng tượng mấy tư thế liền, đều không thể đạt thành hòa thuận trên thẩm mỹ với chính mình. Nhưng kiện hàng rườm rà là tự mình mua, dù nhàu hết sơ mi cũng phải khiêng, Phí Độ bất đắc dĩ cùng cái thùng giấy kia thô lố mắt nhìn nhau một lát, quyết định bất chấp giá nào, vác nó đặt lên đầu vai không dính một hạt bụi – may là lúc này bên cạnh chỉ có một ông lão về hưu chửi bới om sòm và con chó rụng trụi lông.
Đương khi hắn cam chịu trước số phận, cất bước đến cầu thang bộ, sau lưng đột nhiên có người mở miệng hỏi: “Anh muốn lên tầng mấy, có cần giúp một tay không?”
Phí Độ quay đầu lại, nhìn thấy hai mỹ nhân một lớn một nhỏ.
Đại mỹ nhân trông khoảng ngoài hai mươi, nhìn giống nữ minh tinh nào đó, rất là bổ mắt, dắt theo một bé gái khoảng hơn mười tuổi. Bé gái tết tóc công chúa, mặc một cái váy hoa nhí xinh xắn, vừa cầm cây kem chậm rãi liếm, vừa tò mò nhìn Phí Độ.
Phí Độ chỉ cần nửa giây đã quyết đoán ném thùng xuống, sau đó hắn lấy ra phong độ quay người là có thể đi diễn tuồng, gật đầu cười hỏi đối phương: “Tôi cản đường à? Thật sự xin lỗi.”
“Không sao không sao, tôi không định đi bên này, chỉ là thấy thứ anh ôm rất nặng,” Đại mỹ nhân nói, hơi chần chừ quay đầu thoáng nhìn thang máy, “Trời nóng thế này mà hỏng thang máy, bên quản lý cũng thật là – hay anh chờ một lát đi thang máy đi, không chừng lát là xong ngay thôi.”
Phí gia một công tử ăn chơi có thâm niên cầu còn không được, vui đến quên cả thời gian, để bé gái ngồi trên thùng của hắn, đứng trong hành lang tường loang lổ tán phét với đại mỹ nhân.
“Năm phút là phải lên đến rồi,” Đào Nhiên nhìn Lạc Văn Chu bưng cà ri gà thơm nức mũi ra, nhìn đồng hồ, “Sao Phí Độ vẫn chưa lên?”
Lạc Văn Chu đâu vào đấy chỉ huy đám đàn em sắp bàn, mở một cái nồi đất hầm chân giò riu riu: “Không biết, khéo mọc rễ nảy mầm dưới lầu rồi cũng không chừng.”
Anh vừa nói vừa rút một cái thìa múc nửa thìa nước nếm thử, cảm thấy mùi thơm đủ rồi nhưng vị còn thiếu một chút: “Nhà ông có đường phèn không?”
“Không có,” Đào Nhiên vừa thay giày vừa trả lời, “Để tôi xuống lầu xem thử cậu ta sao rồi, tiện thể mua một bịch lên luôn, ông cần loại nào?”
Lạc Văn Chu nhíu mày: “Trèo lên lầu cũng cần người đón, chiều thành thiếu gia thật rồi.”
Đào Nhiên tốt tính nở nụ cười, ai ngờ anh vừa sắp ra cửa liền nhìn thấy Lạc Văn Chu mặt mày sầm sì đi theo.
“…” Đào Nhiên lấy làm lạ hỏi, “Ông đi đâu thế?”
“Tôi đi mua đường phèn,” Lạc Văn Chu nói, “Ông không biết mua loại nào đâu.”
Đào Nhiên tự dưng nhìn thấy một chút giấu đầu hở đuôi từ trên mặt anh ta.
Lạc Văn Chu: “Ông nhìn cái gì?”
Đào Nhiên nghĩ nghĩ: “Gần đây hình như mối quan hệ của ông với Tiểu Phí tốt hơn không ít nhỉ?”
Lạc Văn Chu dừng bước, sau đó xỏ dép lê, khoát tay như ông lớn: “Ai tốt với hắn? Đấy là tôi không thèm chấp nhặt với tên khốn nạn đó thôi.”
“Tên khốn nạn” chủ tịch Phí trong tiếng “binh binh bốp bốp” khí thế ngất trời của thợ sửa chữa, đang tự do phô bày sự phong lưu phóng khoáng hắn tu luyện nhiều năm với cô gái xinh đẹp.
Lạc Văn Chu người nồng nặc mùi cà ri, còn đang ở trên cầu thang bộ, cách rất xa đã bị giai cấp tư sản vạn ác này làm hại mắt, rất ngứa mắt với cái bộ dạng đó của Phí Độ, bụng nghĩ tên này từ sáng đến tối không lo làm việc đàng hoàng, không phải tán phét thì là khiêu khích, may là nhà có ít tiền, không thì đi ăn mày cũng chẳng tìm được tổ chức.
Lạc Văn Chu bực tức đi tới, một câu châm chọc “Đôi chân đó mọc làm cảnh hả, đi cầu thang bộ có thể mệt chết à” vừa ra tới môi, thì bỗng nhiên nghe thấy Đào Nhiên phía sau hít sâu một hơi, suýt nữa nghỉ nghiêm ngay tại chỗ, hơi run run nói: “Thường… Khụ, Thường Ninh?”
Đại mỹ nhân lập tức quay đầu lại, thoạt tiên sửng sốt, sau đó nhoẻn miệng cười: “A, Đào Nhiên, sao bạn cũng ở đây?”
Phí Độ và Lạc Văn Chu không hẹn mà cùng dừng lại tại chỗ, ánh mắt đều nhịp qua lại giữa hai người, ngửi thấy một chút mùi không bình thường từ cách xưng hô của họ.
Đào Nhiên thoáng cái đỏ bừng tai, tích tắc quên trời quên đất quên luôn huynh đệ thủ túc.
Tay chân anh cứng đờ thành một bộ bài cùng chất phối hợp không nhịp nhàng, y hệt bán thân bất toại nhích đến trước mặt cô gái, lắp bắp mở miệng: “Tôi, tôi về sau ở đây, mới, mới dọn đến. Bạn… bạn làm sao…”
“Thật vậy ư? Mình cũng ở đây!” Thường Ninh cười lộ lúm đồng tiền be bé, “Hai ta có duyên quá! Bạn xem, mình không lừa bạn chứ, tiểu khu bọn mình ở xuống tàu điện ngầm là đến, rất tiện.”
Đào Nhiên thoạt đầu bị hai chữ “có duyên” đánh cho ngũ mê tam đạo, sau đó bị ép nhớ lại buổi xem mắt thất bại lần ấy, lập tức xấu hổ muốn độn thổ, lưỡi xoắn lại: “Đúng vậy… a, không đúng, khụ, thật sự xin lỗi, lần trước không đưa bạn về nhà…”
Đội trưởng Lạc và chủ tịch Phí bị bỏ quên nghe đến đó đã biết thân phận cô gái này.
Biết là một chuyện, tận mắt gặp lại là chuyện khác, hai người vô thức liếc nhìn nhau, tư tưởng tình cảm đều hơi phức tạp.
Đối tượng anh tranh tôi đoạt, bực bội lẫn nhau bao nhiêu lâu, thẳng như Định Hải Thần Châm vậy.
Mà cây “gậy Kim Cô” này đang mắc “bệnh ngốc của trai thẳng” khi đối mặt với người tình trong mộng. (Gậy Kim Cô là gậy Như Ý Kim Cô của Tôn Ngộ Không, Định Hải Thần Châm cũng là nó)
Hai tình địch lâu năm cùng im lặng đứng ngoài sóng vai nhìn, chính giữa cách một món đồ điện gia dụng có cân nặng gây xúc động.
Bên ngoài cây xanh rợp bóng, thời tiết nóng bức, ve kêu ra rả-
Tình cảnh này có thể nói là “hai kẻ tình địch nhìn liễu thắm, một cây chày gỗ bay lên trời”. (Lưỡng cá tình địch vọng thúy liễu, nhất căn bổng chùy thượng thanh thiên, nhại thơ Đỗ Phủ, câu gốc là Lưỡng cá hoàng ly minh thúy liễu, nhất hàng bạch lộ thượng thanh thiên, hai con hoàng oanh hót trong liễu biếc, một hàng cò trắng bay lên trời xanh)
Chỉ có bé gái ngồi trên thùng giấy không bị ảnh hưởng, “rột rột” nhai hết vỏ bánh bên ngoài cây kem, rồi giơ bàn tay nhỏ xíu ra hỏi Phí Độ: “Anh ơi, anh có khăn giấy không?”
Ba phút sau, Đào Nhiên rốt cuộc thành công mời người tình trong mộng đến nhà mình làm khách, Thường Ninh hơi do dự, cuối cùng vẫn gật đầu. Thế là đội phó Đào như Phạm Tiến trúng cử, vui đến quên cả đường về, quên luôn hai vị kia, ân cần dẫn Thường Ninh và bé gái lên lầu.
Còn lại hai gã đàn ông bị sự thật lạnh như băng giễu cợt trợn mắt nhìn nhau.
Lạc Văn Chu: “Tâm trạng tôi hiện giờ có chút phức tạp.”
Phí Độ thu tầm nhìn về, cực kỳ ra vẻ tổng tài hất cằm chỉ cái thùng bên cạnh mình, ra hiệu cho “đàn em” tới muộn ôm lên, bản thân đút hai tay vào túi, khoan thai cất bước đi.
Lạc Văn Chu: “…”
Chẳng biết có phải là ảo giác không, anh cứ cảm thấy Phí Độ ngày càng không khách sáo với mình.
Lạc Văn Chu cuối cùng vẫn nhịn nhục vác máy pha cà phê lên, song mặc dù thân thể rất thành thật, miệng vẫn nói “không được”, nhìn bóng lưng Phí Độ mà cười khẩy một tiếng: “Có chút xíu đồ cũng không vác lên được, có phải thận hư không hả anh bạn trẻ?”
Phí Độ nghe thế, đứng trên mấy bậc thang quay người lại nhìn xuống: “Sao, anh muốn thử à?”
Lạc Văn Chu: “…”
Không biết là bị màn vừa rồi kích thích đến mức cần đổi gấp một mục tiêu hay là thế nào, Phí Độ đột nhiên thấy biểu cảm không thể đối đáp của Lạc Văn Chu rất thú vị. Hắn nhìn Lạc Văn Chu ôm vật nặng, trong lòng nổi lên chút bỡn cợt, nhìn thẳng vào mắt anh, đồng tử hơi nhạt màu chứa hình ảnh Lạc Văn Chu thu nhỏ lại, chợt tới gần.
Lạc Văn Chu thích “nam” là trời sinh, theo bản năng lui lại một bước, đạp lên bậc thang phía dưới.
Phí Độ cười khẽ, không nói gì, chỉ giơ một ngón tay gõ nhẹ trên thùng giấy đựng máy pha cà phê, “cộp cộp” hai phát, như gõ vào tim người, vô cùng mập mờ, mờ ám khó tả, một luồng điện nhỏ lủi lên cột sống Lạc Văn Chu theo tính sinh lý, mồ hôi rịn ra.
Thế mà kẻ đầu sỏ gây tội ghẹo xong liền chắp tay sau lưng ngông nghênh đi luôn lên lầu.
Lạc Văn Chu: “…”
Tên khốn!
Đào Nhiên và Lạc Văn Chu xuống lầu một chuyến, nhặt về một nữ thần và một tổng tài bá đạo “thận hư”.
Rốt cuộc quên mua đường phèn, món giò đường phèn chỉ có thể thay bằng đường trắng.
“Nữ thần” Thường Ninh là một trí thức thành phố, mới được công ty điều đến chi nhánh Yến Thành không lâu, độc thân, tạm thời ở nhờ nhà cô, bé gái dẫn theo là em họ con cô, tên “Thần Thần”, cha mẹ Thần Thần vắng nhà, đành phải gửi con nhờ Thường Ninh trông hộ.
Khách vừa đến, đám thanh niên độc thân rỗi việc trong phòng khách lập tức sôi sùng sục, có người trêu bé gái, có người ghẹo Đào Nhiên, khiến Đào Nhiên đỏ mặt tới mang tai, đột nhiên nghĩ ra chiêu dẫn họa thủy về đông, chỉ Phí Độ mà nói với Lang Kiều: “Đúng rồi, không phải em mang cờ thưởng đến rồi à, người đang ở đây, mau tặng đi.”
Lang Kiều được nhắc nhở, lập tức chạy như bay ra cửa, lấy một cuộn cờ thưởng đỏ rực, giũ ra “Soạt” một tiếng, cả phòng khách lập tức đổi phong cách, bị ánh hào quang của cờ thưởng mới vào bao phủ sáng rực.
Phí Độ: “…”
Thế còn chưa hết, Lang Kiều trịnh trọng nhét lá cờ vào tay hắn, lại lấy ra một tờ giấy khen hai màu vàng đỏ: “Đồng chí Phí Độ, cục trưởng Lục của chúng tôi bảo, trước hết tặng cái này cho đồng chí, để đội trưởng Lạc thay mặt nói vài câu, chờ xong vụ án Vương Hồng Lượng, sếp nhất định sẽ đích thân tổ chức cho đồng chí một đại hội biểu dương nữa – Đội trưởng Lạc, anh nói hay em nói thay?”
Lạc Văn Chu đang đấu với dầu muối tương giấm, không rảnh phân tâm, ở trong nhà bếp “xèo xèo” la lên một câu: “Em nói gì – Đào Nhiên, máy hút khói dầu sao đột nhiên tắt rồi, có phải cúp điện không?”
Phí Độ chỉ sợ cô cảnh sát xinh đẹp này tuôn một tràng “giá trị quan trung tâm” thao thao bất tuyệt, vội vàng lấy cớ kiểm tra công tắc nguồn điện mà bỏ trốn mất dạng: “Để tôi đi xem.”
Lang Kiều chưa thỏa mãn chớp chớp mắt: “Tổng tài bá đạo còn biết làm chuyện thế này cơ à?”
Phí Độ thời thiếu niên thường ru rú trong nhà trọ của Đào Nhiên, làm bạn với đống đồ gia dụng second hand, Đào Nhiên sống tuềnh toàng và tiết kiệm, thứ có thể sửa tuyệt đối không thay, cũng không cho phép Phí Độ bỏ tiền mua, dần dà Phí Độ vì anh mà có được kỹ năng của thợ sửa chữa.
Hệ thống mạch điện trong chung cư cũ chưa từng sửa, bên trong còn đeo cầu chì cũ rích, vừa mở nắp đồng hồ, mùi khét liền thoang thoảng bay ra – cầu chì cháy đứt rồi.
Đào Nhiên vừa chuyển nhà chắc chắn chưa chuẩn bị, Phí Độ đành phải xuống lầu tìm cửa hiệu bán đồ điện.
Trước khi đi, hắn bị Thần Thần em Thường Ninh gọi lại: “Anh ơi, hồi nãy em quên mua sách bài tập rồi, em có thể đi cùng anh không?”
Phí Độ dẫn cô bé trốn khỏi một phòng thanh niên ầm ầm, đi một vòng dưới lầu, mau chóng mua xong các thứ cần thiết. Sau đó hắn mua hai cái bánh su kem trong quán nhỏ sát đường, ngồi trên ghế đá của tiểu khu, chia nhau với Thần Thần.
“Người lớn thật là quá ồn ào.” Thần Thần bình luận như bà cụ non, “Anh em mình đợi lát nữa hãy lên.”
Phí Độ vừa định thuận miệng trêu cô bé một câu, đột nhiên cảm thấy hơi khác thường, vô cớ có cảm giác bị nhìn trộm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.