Đọc Thầm

Chương 115: Quyển 4 - Chương 25: Verkhhovenxki 25

Priest

24/10/2017

Bàn ăn tự dưng bị Lạc Văn Chu trời giáng nện xuống như đất rung núi chuyển, chai rượu vang cao nhỏ xui xẻo tai bay vạ gió, lắc lư rơi xuống, “Choang” một phát vỡ tan tành.

Hương rượu thơm ngọt nồng nặc tỏa ra mùi thảo phạt thanh thế lớn, bao trùm cả nhà ăn. Người bị sắc đẹp làm mất khôn đành phải tạm thời khôi phục lý trí, thu dọn đống hỗn độn dưới đất.

“Dép của cậu đâu?” Lạc Văn Chu thoạt đầu đặt câu hỏi, sau đó nhớ ra – khi Phí Độ bị anh kéo từ cửa về phòng khách, hình như dép lê rơi rồi. Anh khá lúng túng, ho một tiếng xua tay, vừa dọn dẹp mảnh thủy tinh vừa cằn nhằn, “Không mang dép thì tránh xa ra… Còn chưa nói rõ đã cắn, không danh không phận sàm sỡ người ta, đúng là lưu manh mà.”

Phí Độ lui đến góc nhà, khoanh tay trước ngực, ánh mắt đảo qua tấm lưng Lạc Văn Chu vì khom xuống mà căng lên: “Tôi không phải lưu manh, tôi là con trai kẻ cuồng ngược đãi, về sau phát bệnh, chưa biết chừng sẽ không cho anh nói chuyện với người khác, không cho anh ra ngoài một mình với bạn, gắn đầy thiết bị nghe trộm theo dõi định vị trong xe và điện thoại của anh, không khéo còn nhốt anh dưới hầm không cho ai gặp, hận không thể ăn luôn anh, anh có sợ không?”

Lạc Văn Chu gom mảnh thủy tinh gói kỹ, lại lấy băng dán quấn thành một cục mềm mại vô hại, nghe những lời hùng hồn này, anh rất thoải mái bật cười: “Chỉ bằng cậu á? Thôi đừng nổ nữa – đi lấy giẻ lau đi.”

Phí Độ chăm chú nhìn anh một lát, vòng qua rượu vang lênh láng, cầm giẻ lau, cảm thấy lồng ngực khi nãy tự tay moi ra hiếm khi trống trải như thế, như một tảng đá lớn ầm ầm vỡ ra, vô số suy nghĩ bí ẩn, bị đè nén, vặn vẹo biến dạng, tất cả đều như lũ côn trùng sống dưới tảng đá, đồng loạt hò hét chạy ra, để lộ thân xác sống trong tăm tối bên dưới ánh sáng.

Phí Độ đưa giẻ lau cho Lạc Văn Chu, song khi anh giơ tay cầm lại không chịu buông ra.

Lạc Văn Chu ngẩng đầu nhìn hắn, thấy ánh đèn khúc xạ vào đôi mắt tựa thủy tinh của Phí Độ, loáng thoáng như nổi lên sức sống ấm áp vậy.

Sau đó, Phí Độ kéo một miếng giẻ lau cắt từ chiếc quần mùa thu bị rách, rốt cuộc gật đầu thừa nhận: “Ừ, tôi thích anh.”

Con xe leo núi màu mè bị nổ bay lên, máy chơi game cũ nát lớn lên cùng hắn, ngăn kéo từng giấu một con mèo nhỏ, xiên nướng rắc nhiều ớt bột, những bó hoa mỗi năm một lần trong nghĩa địa, khóe môi vô số lần chế giễu nhau… Hiện giờ nhớ lại, những chuyện xưa cũ đó như xâu vào nhau bằng một sợi tơ vàng, từ trong sương mù dày đặc của ký ức phác ra hình dáng mơ hồ, soi sáng quá khứ và tương lai của hắn.

Lạc Văn Chu cảm thấy mình từ thuở lọt lòng đến bây giờ tựa hồ chỉ đang chờ câu nói này, khóe miệng mím nhẹ muốn cười, sau đó đột nhiên chẳng nói một lời giật miếng giẻ lau kia vứt đại xuống đất, giơ tay vào bồn rửa, cũng chẳng thèm lau khô, ôm hông Phí Độ lôi đi.

Không đi dép càng khéo, khỏi phải vứt lần nữa.

Về phần sàn nhà ăn nở rộ hoa đào… Dù sao thủy tinh vụn cũng dọn sạch rồi, không sợ con Lạc Một Nồi đạp lên, mấy cái khác thì tùy tiện đi.

Lạc Một Nồi trăm công nghìn việc, mỗi đêm phải dậy ba bốn lần, nó cần tuần tra lãnh địa, còn phải xơi thêm một bữa khuya, hành trình hết sức bận rộn. Hôm nay kết thúc một giấc ngắn ngủi, ngài mèo mới nhảy ra cửa phòng ngủ phụ, liền trông thấy cửa phòng ngủ lớn mở hé, bên trong lại vẫn còn ánh sáng.

Đôi tai dựng thẳng giật nhè nhẹ, nó cất bước chân nhỏ tính đi tra xem trong lãnh địa xảy ra chuyện gì, giữa đường lại bị thứ mùi kỳ lạ trong nhà ăn thu hút. Lạc Một Nồi cẩn thận ngửi vài vòng quanh chất lỏng màu đỏ trên sàn nhà, không nhịn được liếm liếm móng vuốt dính bết. Chó mèo bình thường khứu giác nhạy bén, sợ rượu sợ thuốc, ai ngờ đồng chí Lạc Một Nồi thiên phú dị bẩm, lại là một con tửu quỷ trong loài mèo, liếm thử phát hiện mùi vị khá hợp ý, thế là cắm đầu liếm.

Đột nhiên, nó nghe thấy có người khó nhịn được “A” ngắn một tiếng, bấy giờ ngài mèo mới nhớ tới sứ mệnh của mình, khó khăn nghển cổ lên, định lần theo tiếng, không ngờ vừa dợm bước đã chân nam đá chân chiêu, loạng choạng đập đầu vào sofa, nằm sấp không nhúc nhích gì nữa.

Đêm bình an mỗi năm một lần, như bấc nến cũ, luôn chẳng đủ dài.

Trong bóng đêm, hơi nước bám trên cửa sổ thủy tinh lặng lẽ đông lại, nở ra một dải hoa sương trắng như tuyết.

Phí Độ không biết là hồn nào phách nào còn đang quấy phá trong tiềm thức, không phân biệt được thực ảo, đang mơ màng buồn ngủ tự dưng choàng tỉnh dậy, ý thức giật mình chìm nổi một lần, rung một chút mới về vị trí cũ, mở mắt lại phát hiện đèn đầu giường vậy mà vẫn chưa tắt – Lạc Văn Chu đang nằm bên cạnh ngắm nhìn hắn.

Thấy Phí Độ ngủ không ngon, Lạc Văn Chu rốt cuộc tiếc nuối tắt ánh đèn le lói, hôn nhẹ trán hắn: “Ngủ đi, ngày mai tôi về tăng ca, cậu cứ nghỉ ngơi là được rồi, đừng dậy sớm theo tôi.”



“Nói cứ như thể anh dậy sớm được vậy…” Phí Độ nghĩ bụng, lời chế nhạo này còn chưa kịp nói ra miệng, thì cơn buồn ngủ vừa đi đã lại lần nữa dịu dàng bao trùm hắn.

Hắn phảng phất nghe thấy tiếng piano loáng thoáng, tựa hồ có một người phụ nữ hơi gầy gò quay lưng lại ngồi trước một cửa sổ trong suốt, ánh dương chiếu lên người như muốn hòa tan bóng hình ấy, bà bằng trình độ bình thường ấn phím đàn ra giai điệu hơi mới lạ.

Hôm sau, đội trưởng Lạc vĩ đại quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người, vui quá hóa buồn, lại dậy muộn – bởi vì đồng hồ báo thức trong di động chẳng biết tắt từ khi nào, nhân công thì chơi xấu không gọi anh.

Phí Độ đã đưa Lạc Một Nồi say rượu về ổ, lấy một xấp khăn giấy ướt chùi sàn nhà và chân mèo dính rượu, ăn mặc chỉnh tề, vừa xem tin tức trên di động, hắn vừa rất đỗi “kinh ngạc” trả lại anh câu nói đêm qua: “Không phải bảo anh nghỉ ngơi à, không cần dậy sớm theo tôi, tôi cũng không nỡ gọi anh.”

Lạc Văn Chu vừa ngậm bàn chải đánh răng vừa giơ ngón giữa.

Ngài Phí vui vẻ xem cái vị khoác lác không biết ngượng kia tự vả mặt, sau đó chịu khó lái xe đưa anh đi làm.

“Đúng rồi,” Lạc Văn Chu ngồi trên ghế lái phụ, nuốt miếng trứng cuộn cuối cùng, rút khăn giấy lau tay, “Tôi vừa nhớ ra, ‘kế hoạch Tập Tranh’ lần trước khởi động, là mười ba năm trước, cũng chính là năm thứ hai sau khi Cố Chiêu xảy ra chuyện, liệu kế hoạch Tập Tranh có liên quan với ông ta không?”

“Nếu những gì Tiêu Hải Dương nói là thật, nếu Cố Chiêu năm ấy quả thực xảy ra vấn đề trong lúc truy tra Lư Quốc Thịnh, vậy thì rất có khả năng.” Phí Độ nói, “‘Nơi đó không chỉ là Lư Quốc Thịnh’, theo như tôi thấy, rất có khả năng là lúc ấy ông ta đã điều tra được tung tích của Lư Quốc Thịnh, hơn nữa phát hiện các tội phạm truy nã khác ở chỗ hắn có thể ẩn thân. Rất có khả năng ‘Cung La Phù’ kia là một hang ổ của bọn chúng.”

“À,” Lạc Văn Chu dừng lại, một lúc lâu mới nói, “Tôi chỉ đang thấy lạ một việc.”

“Hửm?”

“Bình thường ngoại trừ một số tình huống rất đặc biệt, khi bọn tôi đi điều tra thu thập chứng cứ, đều phải có ít nhất một đồng nghiệp khác đi cùng. Truy tra tung tích một tên tội phạm truy nã, không liên quan đến nhân viên nội bộ, cũng chẳng dính đến bảo mật, không có gì là không thể điều tra quang minh chính đại, nếu Cố Chiêu là bị hãm hại, tại sao ông ta đơn thương độc mã bị hãm hại thành công?”

Hôm ấy trước khi đến Cung La Phù, ông không nói với ai sao?

Hay kỳ thực đã báo cho ai đó, nhưng người ấy đã bán đứng ông?

Lạc Văn Chu thoáng qua khói mù ở vùng chân mày, lại lập tức đổi chủ đề hỏi: “Tôi còn chưa hỏi, hôm qua làm sao cậu chặn được Tiêu Hải Dương vậy?”

“Tôi không chặn anh ta, tại vì anh ta giắt một xâu chìa khóa trên hông, lúc đi lại âm thanh không giống với người khác, khi chuẩn bị ra ngoài tôi nghe thấy anh ta đi tới. Tôi nhớ lúc bắt đầu cuộc họp ngắn dăm ba câu của anh có nhìn thấy Tiêu Hải Dương vẩy nước trên tay đi vào, trước sau không đầy mười phút, anh ta không thể trẻ tuổi mà đã đi tiểu nhiều thế chứ? Lúc đó vừa vặn không có ai, tôi cảm thấy không được bình thường lắm, bèn tiện thể trốn trong chỗ để dụng cụ vệ sinh một lúc.”

“Chỗ để dụng cụ vệ sinh?” Lạc Văn Chu sửng sốt – thảo nào Tiêu Hải Dương không hề phát hiện, “Vậy làm sao cậu biết mật khẩu mở khóa màn hình?”

“Đoán, có một lần người khác mượn máy tính bàn của anh ta, mật khẩu anh ta nói chính là số này,” Phí Độ nói vẻ không hề để ý, “Tiêu Hải Dương là người có cảm giác sứ mệnh rất mạnh, chấp niệm cũng rất mạnh, thông thường sẽ dùng con số có ý nghĩa đặc biệt làm mật khẩu, hơn nữa thường chỉ dùng một – như Đào Nhiên thì đơn giản hơn, tôi đoán mật khẩu của anh ấy cơ bản là tổ hợp sinh nhật, họ tên hoặc số điện thoại nọ kia; Tiểu Kiều việc ra việc chơi ra chơi, công tư rất rạch ròi, nên mật khẩu máy tính làm việc và mật khẩu cá nhân chắc chắn không dùng chung, tôi đoán mật khẩu máy tính và tài khoản công việc là số nhà của đơn vị hoặc số cảnh sát, cũng có khả năng là tổ hợp cả hai.”

Lạc Văn Chu tò mò hỏi: “Vậy cậu đoán mật khẩu thẻ tiền lương của tôi là gì… Cậu cười cái gì?”

Phí Độ liếc nhìn anh: “Khi không tại sao tôi phải đi đoán mật khẩu của một tấm thẻ kẹp sách?”

Lạc Văn Chu: “…”



Anh không khỏi cảm thấy mình ngủ một giấc tỉnh dậy, đãi ngộ đã thành “một mai quay về trước giải phóng”! Cái tên chết tiệt mở miệng ngậm miệng châm chọc anh “xế chiều”, “không bằng bán bánh quẩy”, “cụ ông” kia rõ ràng xa cách đã lâu, bây giờ lại im hơi lặng tiếng giết về!

Quả nhiên lời ngon tiếng ngọt và săn sóc chu đáo đều là giả bộ để lừa người ta, đều là vì thèm muốn thân xác anh thôi!

Ngoài đường rộn ràng không khí tết, các thương gia ganh đua triển khai các chương trình thúc đẩy tiêu thụ, sắc đỏ Giáng Sinh và “năm mới vui vẻ” viết to tràn ngập nội thành rộn rã, tiếng nhạc “Jingle bells” và “Năm mới vui vẻ” tuy hai mà một hòa vào nhau như hát đuổi. Lớp băng mỏng trên đường đã bị đội bảo vệ môi trường xúc đi từ sáng sớm, xe đi lại rất nhanh nhẹn – cho dù bản thân tăng ca ngày thứ Bảy hết sức khổ sở.

Bất kể là nội dung tăng ca hay bản thân tăng ca.

Lạc Văn Chu đấu võ mồm với Phí Độ suốt dọc đường, nụ cười còn chưa nhạt đi, đã thấy một đôi vợ chồng trung niên đi ra cửa văn phòng. Xem tướng mạo và cách ăn mặc, e rằng gia đình không hề giàu có, người phụ nữ mặt lốm đốm tàn nhang, tiếng the thé, nam hơi béo, cổ rụt vai co, sắc mặt âm trầm xách cặp táp màu xám.

“Không có, con chúng tôi đã nói rồi, những chuyện đó đều không có, bọn trẻ lớp ấy không hiểu chuyện, nghe nhầm đồn bậy tung tin lung tung, gây ầm ỹ thế nhà trường cũng không quản. Con chúng tôi không có vấn đề, chưa bao giờ nói dối.” Người đàn bà nói rất nhanh, bàn tay nhọn không ngừng làm động tác phủ nhận, “Đồng chí cảnh sát, về sau đừng có nghe gió tưởng mưa tùy tiện gọi người ta tới hỏi nữa, sẽ gây ảnh hưởng rất không tốt ở đơn vị, ai không biết còn tưởng chúng tôi dính vào vụ gì!”

Đào Nhiên vội vàng đuổi theo ra ngoài: “Có thể cho cô bé tự mình đến trò chuyện vài câu với chúng tôi hay không…”

“Đến Cục công an một chuyến chưa đủ, còn phải đến hai chuyến?” Người đàn bà đột nhiên lên giọng, tạo thành tiếng vọng trong hành lang, “Đó là một bé gái mười lăm mười sáu tuổi, không phải phường trộm cướp, bây giờ còn sợ đến đổ bệnh, xảy ra chuyện gì nhà nước đền à? Anh nói chuyện kiểu gì thế! Lãnh đạo của các anh đâu?”

Đào Nhiên há miệng, cảm thấy câu kế tiếp mình không tiện nói lắm, Lang Kiều hiểu ý vội vàng tiến lên tiếp lời: “Chị à, chị xem có phải nên cho cô bé đến bệnh viện kiểm tra thử không…”

“Kiểm tra cái gì? Tại sao phải kiểm tra?” Bà ta tựa hồ bị câu này chọc giận, hai tay chống nạnh, cổ rướn dài hai thước, như chuẩn bị mọc ra cái mỏ cứng ngắc bất cứ lúc nào, để mổ thủng sọ não Lang Kiều, “Ý cô là gì? Này cô kia, bản thân cô cũng là con gái, sao lại ngậm máu phun người thế? Truyền ra còn gì là danh tiếng của người ta, hóa ra không phải cô…”

Người đàn ông bên cạnh mặt âm trầm kéo bà ta: “Đã nói không có là không có, đừng nhiều lời với họ nữa, đang bận, đi thôi.”

Trong khi nói chuyện, đôi vợ chồng trung niên đã lao ra ngoài như một cơn gió.

Đào Nhiên lau mặt, bất lực đi tới, buông tay nói với Lạc Văn Chu: “Nhìn thấy không, chính là như thế đó. Ngoại trừ những người đứng ngoài nhìn không quan trọng, số khác hoặc căn bản kêu luật sư đến tranh luận, hoặc chính là thái độ này.”

“Đây không phải là phụ huynh con bé Lương Hữu Kinh dẫn đầu bắt nạt bạn chứ, tôi thấy cũng không giống thành viên hội đồng quản trị trường, hay là ai trong số đó?”

Đào Nhiên thở dài: “Đó là phụ huynh Vương Tiêu.”

Lạc Văn Chu hơi bất ngờ, lập tức lại cau mày – sao phụ huynh nạn nhân này còn sốt ruột phủi sạch hơn phụ huynh kẻ bắt nạt?

“Bên phía Vương Tiêu, cô bé chỉ nghe một cuộc điện thoại, không chịu lộ diện, phụ huynh một mực phủ nhận chuyện cô bé từng bị xâm hại ở trường, sáng sớm mới đến đã làm ầm lên một trận. Lão Lạc, nếu thật là thế, thu thập chứng cứ sẽ khó khăn rồi.”

Chuyện trong trường trung học Dục Phấn, nếu nhất định phải giả vờ thái bình, có thể nói là mâu thuẫn nhỏ giữa học sinh, không có chuyện Vương Tiêu bị kéo vào phòng ngủ của nam sinh mà Hạ Hiểu Nam khai, thì cảnh sát hình sự của Cục công an tham gia sẽ tương đối bất lực – đánh người không bị thương nặng, dù bị thương nặng thì bây giờ cũng chẳng giám định được thương tật.

Làm nhục nhân cách thì không dễ thu thập chứng cứ, dù chứng cứ chính xác cũng chẳng thể làm gì một đám nhóc choai choai. Cùng lắm là phê bình giáo dục một trận rồi thả lũ học sinh đó về. Có lẽ đương sự từng trải qua sự bắt nạt và sợ hãi tối tăm ngột ngạt, nhưng xét theo thước đo pháp luật của người lớn thì đó chỉ là một “việc nhỏ” như không.

Chuyện xâm hại tình dục tập thể này, bây giờ những kẻ làm hại dưới sự xúi giục của luật sư quyết tâm cùng ngậm miệng, nạn nhân lại im miệng, kiên quyết không thừa nhận mình từng gặp phải chuyện gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đọc Thầm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook