Chương 75: Ba Lạp Thành, Lai Sử khách điếm.
phamvanhuy
24/07/2022
Ba Lạp thành cũng giống như Biên Hoang thành của Đại Thiên đế quốc, chỉ có điều Ba Lạp thành nhìn có vẻ phồn thị hơn một chút, dân số trong thành cũng nhiều hơn một chút. Ba Lạp thành nằm tiếp giáp với U Minh Sâm Lâm nằm tại phía Đông đế quốc Tề Khắc. Dân số trong thành hơn trăm vạn, cũng là một trong mười thành lớn nhất của Ba La quận.
Hôm này Ba Lạp thành khác với ngày thường rất nhiều, lúc này phía trước cửa thành tụ tập rất nhiều người bàn tán xôn xao. Tất cả đều là những người tu luyện, họ đều là dong binh hoặc người trong một tông phái nào đó.
Độc Nhĩ Kha lúc này vừa ra khỏi khu rừng, đập vào mắt hắn là có vô số người đứng trước bãi đất trống, Độc Nhĩ Kha vừa bước ra thì những người này cũng chú ý tới hắn rồi sau đó lại ngoảnh mặt đi tiếp tục trò chuyện.
Độc Nhĩ Kha hình như cũng đoán được phần nào lý do đám người ở đây lại tập hợp tại chỗ này. Hắn chỉ lắc đầu cười khổ, xem ra hắn cũng khiến cho đám người này phải mất một thời gian khốn đốn rồi.
Độc Nhĩ Kha hắn cũng không biết rằng đám người tam trưởng lão Độc tông vừa tiến nhập U Minh sâm lâm thì hắn vừa bước ra nếu không chỉ cần gặp mặt không biết sẽ có rắc rối gì xảy ra nữa.
Độc Nhĩ Kha cũng lười quan tâm đám người này, hắn một mình bước thẳng về hướng cửa thành Ba Lạp. Chỉ thấy trên cửa thành có điêu khắc hai chữ thiếp vàng “Ba Lạp”. Dòng chữ dứt khoát ngay ngắn, lại có chút ngang tàng thẳng thắn.
Độc Nhĩ Kha vừa bước vào thì hai tên canh cửa nhìn thấy hắn thì ngay lập tức cản lại. Hai tên này một người thì dáng cao to, lung hùm vai gấu da ngăm đen, khuôn mặt lại có một vết sẹo kéo dài từ khóe mắt qua cái mũi nhìn rất dữ tợn,tên còn lại thì là một trung niên ba sáu ba bảy tuổi màu da cổ đồng ánh mắt thi thoảng nhìn qua nhìn lại dòng người qua lại. Hai tên này đều mang chiến giáp thân giắt đại đao, lúc này tên da ngăm đen tiến tới trước mặt Độc Nhĩ Kha, quan sát hắn một lượt từ đầu tới chân sau đó một tên da ngăm đen bước tới nói:
- Người từ đâu tới, vào thành làm gì?
Độc Nhĩ Kha nghe vậy thì khẽ nhíu mày, nhưng miệng vẫn nói:
- Ta có trách nhiệm phải trả lời các ngươi sao? Nghĩa vụ của các ngươi là thu phí vào cửa hay đi hỏi lai lịch của người khác?
Hai tên kia nghe vậy thì tức giận, tên cao to ngăm đen dữ tợn đưa một ngón tay ra chỉ thẳng vào mặt Độc Nhĩ Kha nói:
- Lão tử muốn ngươi nói thì ngươi phải nói. Còn dám già mồm cãi cố, ta xem ngươi không phải là người trong vùng. Nói, ngươi trà trộn vào Ba Lạp thành làm gì?
Rắc.
Chỉ thấy Độc Nhĩ Kha nhanh như thoăt cánh tay vung ra nắm lấy ngón tay của tên ngăm đen, cổ tay vận lực một cái rắc, ngón tay tên kia trực tiếp bị bẻ gãy.
Tên kia bị đau đớn tập kích, đang định kêu lên thì ánh mắt sắc lạnh Độc Nhĩ Kha nhìn thẳng vào hắn, sát khí tràn ra nói:
- Muốn chết thì kêu lên đi.
Tên kia nghe vậy thì im bặt, trong lòng sợ hãi, hắn quả thực biết mình đã chọc vào người không nên chọc rồi.
- Ngươi…
Tên còn lại thấy thế thì kêu lên, nhưng hắn chỉ vừa kêu lên một tiếng thì bị sát khí Độc Nhĩ Kha ập đến khiến cho lông tóc của hắn dựng đứng lên, hắn cảm giác cả người cứ như rơi vào hầm băng, không khỏi nuốt lại lời định nói vào trong.
Độc Nhĩ Kha móc ra một viên Linh thạch hạ giai ném vào tay tên ngăm đen sau đó bước thẳng vào trong thành, để lại hai tên đang ngẩn ngơ đứng đó như hai pho tượng.
Độc Nhĩ Kha bước vào thành cũng thu hút rất nhiều ánh mắt người tò mò, đặc biệt là trang phục lạ lẫm của hắn nhưng chỉ một lát là không ai quan tâm tới hắn nữa việc ai nấy làm. Độc Nhĩ Kha cũng lười quản, hắn hỏi thăm một chút rồi tiến tới một tòa khách điếm lớn nhất trong thành.
Trên con đường đông đúc người đi đi lại lại, Độc Nhĩ Kha hòa vào dòng người tiến tới hướng một khách điếm tên là Lai Sử Khách điếm. Đây là một khách điếm năm tầng, là tòa kiến trúc nổi bật nhất trong thành, cũng là tòa nhà cao nhất, xa hoa tráng lệ nhất. Lai Sử khách điếm lúc nào cũng nườm nượp người ra kẻ vào tiếng huyên náo ồn ào liên tục vang lên.
Độc Nhĩ Kha vừa bước vào thì có một thiếu nữ xinh đẹp tiến ra tiếp đón. Nữ nhân này chừng mười chín hai mươi tuổi, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, một thân trang phục bằng da thú mỏng, mềm ôm sát toàn thân lộ ra những đường cong hấp dẫn, hai ngọn phong nhũ nhổ cao.
- Khách quan, không biết ngài tiến tới dùng cơm hay ở trọ.
Độc Nhĩ Kha có chút ngạc nhiên bởi sự tiếp đón ở đây. Thông thường thì khách điếm thường có tiểu nhị phụ trách tiếp đón và phục vụ vậy mà lần đầu tiên hắn bắt gặp một thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp thế này lại đi làm tiểu nhị. Nhưng mà tiểu nhị như thế này cũng quá xinh đẹp đi thôi.
Độc Nhĩ Kha có chút ngạc nhiên, nhưng miệng vẫn bình tĩnh nói:
- Ta muốn ở lại.
Nói xong hắn ném cho thiếu nữ ba viên linh thạch hạ phẩm.
Thiếu nữ thấy Độc Nhĩ Kha vừa ra tay đã phóng khoáng như vậy thì càng tươi cười nhiệt tình hơn nói:
- Tiểu nữ xin mạo muội hỏi công tử. Không biết công tử muốn ở loại phòng nào?
- Vậy chỗ của nàng có những loại phòng nào?
Độc Nhĩ Kha bình tĩnh hỏi.
Thiếu nữ thoáng kinh ngạc, nhìn vẻ mộc mạc của Độc Nhĩ Kha thì mới tận tình giải thích:
- Bản điếm có ba loại phòng, Thiên, Địa, Nhân. Thiên…
- Vậy cho ta phòng dạng chữ Thiên.
Độc Nhĩ Kha nghe vậy thì hiểu được đại khái, không cho thiếu nữ tiếp tục có cơ hội giải thích nữa mà trực tiếp ngắt lời.
- Vậy công tử muốn ở lại mấy ngày?
Thiếu nữ bị ngắt cũng không tức giận mà càng tươi cười nhiệt tình hơn, nàng hiểu đây là người không để chuyện tiền bạc vào mắt. Người như vậy mới là thần tài của mình.
Độc Nhĩ Kha nghe vậy thì hơi do dự một chút rồi nói:
- Ta tạm thời trước tiên ở lại một tuần đi.
- Tiền trọ của công tử là bảy mươi linh thạch hạ phẩm hoặc bảy ngàn kim tệ, công tử hãy trả trước một nửa. Còn chuyện ăn uống tắm giặt thì hoàn toàn miễn phí.
Độc Nhĩ Kha cũng không nhiều lời, lật tay ra ném ra một trăm viên linh thạch hạ phẩm sau đó nói:
- Ta bây giờ trả trước tiền phòng vậy, còn tiền dư không phải thối.
Thiếu nữ kia nghe vậy thì trong lòng nở hoa, miệng càng thêm cười tươi nói:
- Công tử, mời đi theo ta lên lầu năm.
Thiếu nữ đi trước, Độc Nhĩ Kha thấy thế cũng bước theo sau hai người đi rất gần nhau, mùi hương trên người thiếu nữ phả vào mũi Độc Nhĩ Kha. Độc Nhĩ Kha ngửi thấy mùi hương thơm mát, khiến cho trong lòng hắn cũng cảm thấy thư thái.
Đúng lúc này thiếu nữ đứng lại, Độc Nhĩ Kha thì vẫn đang chìm đắm trong hương thơm kia nào biết thì đụng thẳng vào người thiếu nữ.
Độc Nhĩ Kha có chút lúng túng, rối rít, chân tay cũng cảm thấy luống cuống vội vàng giải thích:
- Xin lỗi cô nương, ta vừa này đang mải suy nghĩ không chú ý đụng phải cô nương.
Thiếu nữ thấy vẻ bối rối của Độc Nhĩ Kha thì cười khúc khích sau đó mới nói:
- Công tử không có lỗi, là ta đột nhiên dừng lại khiến công tử va phải.
Nói tới đây, thiếu nữ đỏ mặt sau đó vội nghiêm lại chuyển qua chuyện khác nói:
- Xin công tử chờ một chút, ta ra thông báo cho lão bản rồi sau đó sẽ quay lại tìm công tử.
- Cô nương xin cứ tự nhiên.
Vừa nói xong thì thiếu nữ đã vội vã đi về phía xa, để lại Độc Nhĩ Kha với mùi thơm và nhìn cảnh ồn ào của không gian khách điếm. Ngửi mùi rượu nồng, lại có những món ăn thơm nức khiến cho Độc Nhĩ Kha cũng cảm thấy thèm thuồng, cái bụng cũng réo lên. Hắn đã rất lâu rồi chưa được ăn món dân dã, trước kia toàn ăn thịt ma thú làm hắn cũng cảm thấy ngán ngẩm.
Độc Nhĩ Kha đang thơ thẩn thì thiếu nữ kia đã chạy tới, nhìn Độc Nhĩ Kha che miệng cười khúc khích nói:
- Công tử, công tử.
Độc Nhĩ Kha đang ngơ ngẩn thì giật mình sau đó bối rối nói:
- Xin lỗi cô nương. Khụ, xin hỏi cô nương đi được chưa?
Thiếu nữ thấy Độc Nhĩ Kha đánh trống lảng cũng không cười nữa mà nghiêm túc lại nói:
- Công tử, xin mời theo ta.
Nói rồi nàng bước đi, Độc Nhĩ Kha cũng chậm rãi theo sau bước lên cầu thang.
Lên tới tầng năm thì thiếu nữ dẫn Độc Nhĩ Kha tới phòng chữ Thiên số một, gian phòng rất rộng đủ để cho mười mấy người ở cùng một lúc. Trong phòng trang hoàng tráng lệ, bày biện xa hoa.
Độc Nhĩ Kha rất hài lòng với căn phòng.
Thiếu nữ cũng nhìn ra vẻ hài lòng của Độc Nhĩ Kha, miệng tươi cười nói:
- Công tử? Ngài muốn tắm rửa trước hay dùng bữa trước?
Độc Nhĩ Kha suy nghĩ một chút rồi nói:
- Cô cho người làm cho ta hai bàn thức ăn ngon nhất lên đây. Ta trước tiên muốn tắm rửa sau đó ăn luôn.
Thiếu nữ nghe Độc Nhĩ Kha gọi những hai bàn đồ ăn thì thoáng kinh ngạc nhưng ngay sau đó cười nói:
- Vậy công tử trước tiên cứ tắm rửa, một lát nữa ta sẽ mang đồ ăn tới cho người.
Nói xong thiếu nữ quay đầu bước đi, Độc Nhĩ Kha cũng không dây dưa nữa trực tiếp đóng cửa lại.
Hôm này Ba Lạp thành khác với ngày thường rất nhiều, lúc này phía trước cửa thành tụ tập rất nhiều người bàn tán xôn xao. Tất cả đều là những người tu luyện, họ đều là dong binh hoặc người trong một tông phái nào đó.
Độc Nhĩ Kha lúc này vừa ra khỏi khu rừng, đập vào mắt hắn là có vô số người đứng trước bãi đất trống, Độc Nhĩ Kha vừa bước ra thì những người này cũng chú ý tới hắn rồi sau đó lại ngoảnh mặt đi tiếp tục trò chuyện.
Độc Nhĩ Kha hình như cũng đoán được phần nào lý do đám người ở đây lại tập hợp tại chỗ này. Hắn chỉ lắc đầu cười khổ, xem ra hắn cũng khiến cho đám người này phải mất một thời gian khốn đốn rồi.
Độc Nhĩ Kha hắn cũng không biết rằng đám người tam trưởng lão Độc tông vừa tiến nhập U Minh sâm lâm thì hắn vừa bước ra nếu không chỉ cần gặp mặt không biết sẽ có rắc rối gì xảy ra nữa.
Độc Nhĩ Kha cũng lười quan tâm đám người này, hắn một mình bước thẳng về hướng cửa thành Ba Lạp. Chỉ thấy trên cửa thành có điêu khắc hai chữ thiếp vàng “Ba Lạp”. Dòng chữ dứt khoát ngay ngắn, lại có chút ngang tàng thẳng thắn.
Độc Nhĩ Kha vừa bước vào thì hai tên canh cửa nhìn thấy hắn thì ngay lập tức cản lại. Hai tên này một người thì dáng cao to, lung hùm vai gấu da ngăm đen, khuôn mặt lại có một vết sẹo kéo dài từ khóe mắt qua cái mũi nhìn rất dữ tợn,tên còn lại thì là một trung niên ba sáu ba bảy tuổi màu da cổ đồng ánh mắt thi thoảng nhìn qua nhìn lại dòng người qua lại. Hai tên này đều mang chiến giáp thân giắt đại đao, lúc này tên da ngăm đen tiến tới trước mặt Độc Nhĩ Kha, quan sát hắn một lượt từ đầu tới chân sau đó một tên da ngăm đen bước tới nói:
- Người từ đâu tới, vào thành làm gì?
Độc Nhĩ Kha nghe vậy thì khẽ nhíu mày, nhưng miệng vẫn nói:
- Ta có trách nhiệm phải trả lời các ngươi sao? Nghĩa vụ của các ngươi là thu phí vào cửa hay đi hỏi lai lịch của người khác?
Hai tên kia nghe vậy thì tức giận, tên cao to ngăm đen dữ tợn đưa một ngón tay ra chỉ thẳng vào mặt Độc Nhĩ Kha nói:
- Lão tử muốn ngươi nói thì ngươi phải nói. Còn dám già mồm cãi cố, ta xem ngươi không phải là người trong vùng. Nói, ngươi trà trộn vào Ba Lạp thành làm gì?
Rắc.
Chỉ thấy Độc Nhĩ Kha nhanh như thoăt cánh tay vung ra nắm lấy ngón tay của tên ngăm đen, cổ tay vận lực một cái rắc, ngón tay tên kia trực tiếp bị bẻ gãy.
Tên kia bị đau đớn tập kích, đang định kêu lên thì ánh mắt sắc lạnh Độc Nhĩ Kha nhìn thẳng vào hắn, sát khí tràn ra nói:
- Muốn chết thì kêu lên đi.
Tên kia nghe vậy thì im bặt, trong lòng sợ hãi, hắn quả thực biết mình đã chọc vào người không nên chọc rồi.
- Ngươi…
Tên còn lại thấy thế thì kêu lên, nhưng hắn chỉ vừa kêu lên một tiếng thì bị sát khí Độc Nhĩ Kha ập đến khiến cho lông tóc của hắn dựng đứng lên, hắn cảm giác cả người cứ như rơi vào hầm băng, không khỏi nuốt lại lời định nói vào trong.
Độc Nhĩ Kha móc ra một viên Linh thạch hạ giai ném vào tay tên ngăm đen sau đó bước thẳng vào trong thành, để lại hai tên đang ngẩn ngơ đứng đó như hai pho tượng.
Độc Nhĩ Kha bước vào thành cũng thu hút rất nhiều ánh mắt người tò mò, đặc biệt là trang phục lạ lẫm của hắn nhưng chỉ một lát là không ai quan tâm tới hắn nữa việc ai nấy làm. Độc Nhĩ Kha cũng lười quản, hắn hỏi thăm một chút rồi tiến tới một tòa khách điếm lớn nhất trong thành.
Trên con đường đông đúc người đi đi lại lại, Độc Nhĩ Kha hòa vào dòng người tiến tới hướng một khách điếm tên là Lai Sử Khách điếm. Đây là một khách điếm năm tầng, là tòa kiến trúc nổi bật nhất trong thành, cũng là tòa nhà cao nhất, xa hoa tráng lệ nhất. Lai Sử khách điếm lúc nào cũng nườm nượp người ra kẻ vào tiếng huyên náo ồn ào liên tục vang lên.
Độc Nhĩ Kha vừa bước vào thì có một thiếu nữ xinh đẹp tiến ra tiếp đón. Nữ nhân này chừng mười chín hai mươi tuổi, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, một thân trang phục bằng da thú mỏng, mềm ôm sát toàn thân lộ ra những đường cong hấp dẫn, hai ngọn phong nhũ nhổ cao.
- Khách quan, không biết ngài tiến tới dùng cơm hay ở trọ.
Độc Nhĩ Kha có chút ngạc nhiên bởi sự tiếp đón ở đây. Thông thường thì khách điếm thường có tiểu nhị phụ trách tiếp đón và phục vụ vậy mà lần đầu tiên hắn bắt gặp một thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp thế này lại đi làm tiểu nhị. Nhưng mà tiểu nhị như thế này cũng quá xinh đẹp đi thôi.
Độc Nhĩ Kha có chút ngạc nhiên, nhưng miệng vẫn bình tĩnh nói:
- Ta muốn ở lại.
Nói xong hắn ném cho thiếu nữ ba viên linh thạch hạ phẩm.
Thiếu nữ thấy Độc Nhĩ Kha vừa ra tay đã phóng khoáng như vậy thì càng tươi cười nhiệt tình hơn nói:
- Tiểu nữ xin mạo muội hỏi công tử. Không biết công tử muốn ở loại phòng nào?
- Vậy chỗ của nàng có những loại phòng nào?
Độc Nhĩ Kha bình tĩnh hỏi.
Thiếu nữ thoáng kinh ngạc, nhìn vẻ mộc mạc của Độc Nhĩ Kha thì mới tận tình giải thích:
- Bản điếm có ba loại phòng, Thiên, Địa, Nhân. Thiên…
- Vậy cho ta phòng dạng chữ Thiên.
Độc Nhĩ Kha nghe vậy thì hiểu được đại khái, không cho thiếu nữ tiếp tục có cơ hội giải thích nữa mà trực tiếp ngắt lời.
- Vậy công tử muốn ở lại mấy ngày?
Thiếu nữ bị ngắt cũng không tức giận mà càng tươi cười nhiệt tình hơn, nàng hiểu đây là người không để chuyện tiền bạc vào mắt. Người như vậy mới là thần tài của mình.
Độc Nhĩ Kha nghe vậy thì hơi do dự một chút rồi nói:
- Ta tạm thời trước tiên ở lại một tuần đi.
- Tiền trọ của công tử là bảy mươi linh thạch hạ phẩm hoặc bảy ngàn kim tệ, công tử hãy trả trước một nửa. Còn chuyện ăn uống tắm giặt thì hoàn toàn miễn phí.
Độc Nhĩ Kha cũng không nhiều lời, lật tay ra ném ra một trăm viên linh thạch hạ phẩm sau đó nói:
- Ta bây giờ trả trước tiền phòng vậy, còn tiền dư không phải thối.
Thiếu nữ kia nghe vậy thì trong lòng nở hoa, miệng càng thêm cười tươi nói:
- Công tử, mời đi theo ta lên lầu năm.
Thiếu nữ đi trước, Độc Nhĩ Kha thấy thế cũng bước theo sau hai người đi rất gần nhau, mùi hương trên người thiếu nữ phả vào mũi Độc Nhĩ Kha. Độc Nhĩ Kha ngửi thấy mùi hương thơm mát, khiến cho trong lòng hắn cũng cảm thấy thư thái.
Đúng lúc này thiếu nữ đứng lại, Độc Nhĩ Kha thì vẫn đang chìm đắm trong hương thơm kia nào biết thì đụng thẳng vào người thiếu nữ.
Độc Nhĩ Kha có chút lúng túng, rối rít, chân tay cũng cảm thấy luống cuống vội vàng giải thích:
- Xin lỗi cô nương, ta vừa này đang mải suy nghĩ không chú ý đụng phải cô nương.
Thiếu nữ thấy vẻ bối rối của Độc Nhĩ Kha thì cười khúc khích sau đó mới nói:
- Công tử không có lỗi, là ta đột nhiên dừng lại khiến công tử va phải.
Nói tới đây, thiếu nữ đỏ mặt sau đó vội nghiêm lại chuyển qua chuyện khác nói:
- Xin công tử chờ một chút, ta ra thông báo cho lão bản rồi sau đó sẽ quay lại tìm công tử.
- Cô nương xin cứ tự nhiên.
Vừa nói xong thì thiếu nữ đã vội vã đi về phía xa, để lại Độc Nhĩ Kha với mùi thơm và nhìn cảnh ồn ào của không gian khách điếm. Ngửi mùi rượu nồng, lại có những món ăn thơm nức khiến cho Độc Nhĩ Kha cũng cảm thấy thèm thuồng, cái bụng cũng réo lên. Hắn đã rất lâu rồi chưa được ăn món dân dã, trước kia toàn ăn thịt ma thú làm hắn cũng cảm thấy ngán ngẩm.
Độc Nhĩ Kha đang thơ thẩn thì thiếu nữ kia đã chạy tới, nhìn Độc Nhĩ Kha che miệng cười khúc khích nói:
- Công tử, công tử.
Độc Nhĩ Kha đang ngơ ngẩn thì giật mình sau đó bối rối nói:
- Xin lỗi cô nương. Khụ, xin hỏi cô nương đi được chưa?
Thiếu nữ thấy Độc Nhĩ Kha đánh trống lảng cũng không cười nữa mà nghiêm túc lại nói:
- Công tử, xin mời theo ta.
Nói rồi nàng bước đi, Độc Nhĩ Kha cũng chậm rãi theo sau bước lên cầu thang.
Lên tới tầng năm thì thiếu nữ dẫn Độc Nhĩ Kha tới phòng chữ Thiên số một, gian phòng rất rộng đủ để cho mười mấy người ở cùng một lúc. Trong phòng trang hoàng tráng lệ, bày biện xa hoa.
Độc Nhĩ Kha rất hài lòng với căn phòng.
Thiếu nữ cũng nhìn ra vẻ hài lòng của Độc Nhĩ Kha, miệng tươi cười nói:
- Công tử? Ngài muốn tắm rửa trước hay dùng bữa trước?
Độc Nhĩ Kha suy nghĩ một chút rồi nói:
- Cô cho người làm cho ta hai bàn thức ăn ngon nhất lên đây. Ta trước tiên muốn tắm rửa sau đó ăn luôn.
Thiếu nữ nghe Độc Nhĩ Kha gọi những hai bàn đồ ăn thì thoáng kinh ngạc nhưng ngay sau đó cười nói:
- Vậy công tử trước tiên cứ tắm rửa, một lát nữa ta sẽ mang đồ ăn tới cho người.
Nói xong thiếu nữ quay đầu bước đi, Độc Nhĩ Kha cũng không dây dưa nữa trực tiếp đóng cửa lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.