Chương 137: Đạp tuyết vô ngân.
phamvanhuy
25/07/2022
Hàn Tuyết bảy tuổi đã bắt đầu theo sư phụ tập võ, mười tuổi sư phụ nàng tiến tới ngọn núi Phiên Vân tu luyện. Phiên Vân Sơn là ngọn núi cao nhất Tề Khắc đế quốc, nằm ở phía Bắc quốc gia này, ngọn núi này cao chọc trời, xuyên qua cả mây trời, không ai biết ngọn núi cao bao nhiêu, nhưng ngọn núi này lại cực kỳ giá lạnh, một nửa trên ngọn núi quanh năm bị băng tuyết bao phủ. Vân vụ trùng thiên ngọn núi hùng vĩ bao la, cũng là cấm địa nổi tiếng của Tề Khắc đế quốc.
Nhưng ngược lại cũng là thắng cảnh tuyệt đẹp của quốc gia này, có rất nhiều bài ca, thi nhân người thích du lịch tới nơi này quan khán. Bởi vì ngoài ngọn núi đâm thẳng mây trắng trên trời ra, còn bởi vì nó có một thác nước ngàn trượng – Thác Băng. Đúng vậy nó được hình thành trên những giải băng tan, nước từ đây cuốn xuống nhiều khi còn mang theo từng tảng băng lớn nhỏ.
Mười tuổi tu luyện tại Phiên Vân Sơn tới bây giờ, Hàn Tuyết một thân tu vi rất cao, đã tới Linh Tông Hạ Giai đỉnh, chuẩn bị đột phá Linh Tôn Trung Giai. Không ai biết nàng xuất thân từ đâu, chỉ biết nàng một thân thực lực kinh khủng giới cùng giai. Đấu võ hội một đường thẳng tiến chưa từng nếm mùi thất bại, cũng chưa từng xuất ra hết toàn lực. Chiến lực của nàng cực kỳ cao.
Độc Nhĩ Kha cũng hi vọng đối thủ của hắn cũng bị thương thế nhiều ít do những trận đấu trước, nhưng bây giờ nhìn Hàn Tuyết thì Độc Nhĩ Kha liền thất vọng, triệt để thất vọng.
...
Trọng tài vừa tuyên bố bắt đầu, Độc Nhĩ Kha đã động, nhưng Hàn Tuyết thì vẫn nhắm mắt bất động. Độc Nhĩ Kha nắm bắt tình hình cả người lực lượng áp súc, độc công vận chuyển chu thiên tuần hoàn, lại được nén lại một chiêu Phá Sát quyền đánh tới Hàn Tuyết.
Khoảng cách Độc Nhĩ Kha với Hàn Tuyết càng ngày càng gần, nhưng Hàn Tuyết vẫn nhắm mắt như một tòa băng điêu vậy.
Mười thước, tám thước, sáu thước... ba thước, hai thước.. một thước.. một xích.
Chỉ khi nắm quyền Độc Nhĩ Kha xé gió đánh tới cách Hàn Tuyết một xích thì Hàn Tuyết đã động, hai chân nàng đột nhiên bước ra, một chân đạp một chân, cả người bỗng nhiên nhẹ như lông ngỗng phóng đi về một bên, khiến cho một quyền của Độc Nhĩ Kha đánh hụt vào không khí.
Độc Nhĩ Kha sững sờ, kinh ngac.
Sững sờ vì phản ứng và tốc độ của Hàn Tuyết.
Kinh ngạc là vì hắn thấy Hàn Tuyết vẫn nhắm mắt, trong khi hai chân Hàn Tuyết bước ra vọt qua một bên thì Độc Nhĩ Kha hoàn toàn không thấy hai chân nàng chạm đất, giống như có một lớp không khí vô hình ở trên mặt đất chống chân cho nàng đạp bước vậy, mỗi bước đi của nàng nhìn rất khoan thai nhưng tốc độ lại cực kỳ nhanh. Độc Nhĩ Kha cảm tưởng như đang nhìn Tiểu Lang phóng đi vậy, hắn còn thấy tàn ảnh sau mỗi bước bước ra của Hàn Tuyết.
- Đây là bộ pháp gì?
Độc Nhĩ Kha tự hỏi một câu. Trong lòng rúng động.
- Nhìn kìa Hàn Tuyết tiểu thư vừa rồi mới thi triển Đạp Tuyết Vô Ngân, trong dáng vẻ thật là xinh đẹp, giống như thần tiên vậy.
Trên khán đài có nhiều người có tri thức nhận ra chiêu thức Hàn Tuyết mới thi triển ra.
Độc Nhĩ Kha nghe vậy thì lẩm bẩm:
- Bộ pháp này tên là Đạp Tuyết Vô Ngân sao?
Lúc này mới nghe giọng nói lạnh băng của Hàn Tuyết vang lên:
- Đây không phải là bộ pháp, đây là khinh công, Đạp Tuyết Vô Ngân.
- Khinh công?
Lời này vừa nói ra khiến cho Độc Nhĩ Kha trăm bề nghi vấn, trong đầu tự hỏi, ngoài miệng cũng lẩm bẩm.
- Khinh công là gì?
Lời này của Độc Nhĩ Kha đột nhiên khiến cho đôi mắt thu thủy đang nhắm của Hàn Tuyết bỗng nhiên mở ra, mí mắt hơi giật một cái, giọng nói không cảm xúc vang lên:
- Ngay cả khinh công là gì ngươi cũng không biết.
Độc Nhĩ Kha nghe vậy thì ngớ ra, trong đầu lại chửi cái tên hô lên Đạp Tuyết Vô Ngân, Độc Nhĩ Kha chửi mười tám đời tổ tông của hắn, mẹ nó nói cũng không nói rõ đây là khinh công? Lại còn nói nửa vời nữa chứ. Trong đầu nghĩ một đằng, ngoài miệng nói một nẻo. Độc Nhĩ Kha cung kính nói:
- Xin Hàn Tuyết cô nương chỉ giáo.
- Khinh công là một môn võ thuật tập luyện cho sức bật của đôi chân, để đạt được hiệu quả đặc biệt trong di chuyển. Khinh công là một hình thức tập luyện cước pháp. Trong võ thuật thì cước pháp được xếp hàng đầu. Khinh công tập luyện dùng để chiếm ưu thế về tốc độ và độ cao, tấn công như vũ bão. Phi như rồng lượn, cước như hổ vồ. Đạp tuyết vô ngân là hình thức cao nhất của khinh công. Đạp tuyết vô ngân có thể chạy trên tuyết mà không để lại dấu chân, đạp nước phóng qua một cái hồ rộng lớn.
- Phi như rồng lượn, cước như hổ vồ. Cước pháp xếp hàng đầu.
Lời này như một pháp ấn giáng mạnh xuống đầu Độc Nhĩ Kha, in hằn lên trong não hắn trong lúc nhất thời hắn cứ ngây người ra đó. Hắn từ trước tới giờ cứ tưởng cước pháp lại là thế yếu, vậy mà bây giờ lại nghe cước pháp xếp hàng đầu.
Hàn Tuyết thấy Độc Nhĩ Kha ngây ra thì hừ lạnh một câu, nàng nói:
- Ngươi định ngây ra đó đến khi nào? Không biết đang trong trận đấu sao?
Độc Nhĩ Kha giật mình tỉnh lại, hắn lắc đầu cười khổ. Xem ra hắn đã quá nhập tâm rồi mà quên mất đối thủ của hắn ở phía trước, trận đấu thì đã bắt đầu, mà đối thủ này lại là một cao thủ khinh công.
- Hàn Tuyết cô nương xin bớt giận, chúng ta bắt đầu thôi.
Hàn Tuyết không nói gì, chỉ là trong tay không biết lúc nào đã xuất hiện một thanh kiếm, một thanh kiếm toàn thân trắng như tuyết vậy, kiếm vẫn chưa xuất vỏ mà hàn khí tỏa ra khiến cho không khí giảm đi mấy độ. Độc Nhĩ Kha nhíu mày, xem ra trận này có lẽ còn thảm hơn so với trận đấu với Lỗ Khắc đây.
- Hàn Tuyết cô nương, xin hãy hạ thủ lưu tình.
Vừa nói xong, cả người Độc Nhĩ Kha phóng tới một chiêu Hàn Băng Liên Tỏa đánh ra, Hàn Băng Khí khí được nén lại, lực lượng áp súc tất cả tập trung về một chưởng này. Một chường vừa ra, không khí trở nên lạnh lẽo, Hàn Băng Khí trắng xóa bao quanh thủ chưởng xé gió áp tới.
Nhưng làm Độc Nhĩ Kha buồn phiền là Hàn Tuyết vẫn bất động, chỉ là tay đã đè lên chuôi kiếm, ngòn cái cũng khẽ chạm vào gân kiếm. Khi Độc Nhĩ Kha vừa cách Hàn Tuyết một thước thì ngón cái Hàn Tuyết búng ra, lưỡi kiếm cũng phá ra khỏi vỏ, tay cầm chuôi kiếm vung ra, một chiêu phách xéo chém tới Độc Nhĩ Kha.
- Bặc, rắc...
Một kiếm nhìn như tùy ý của Hàn Tuyết lại uy lực cực mạnh, hàn băng khí sắc bén bao bọc bạch kiếm chém vào đóa liên băng trên thủ chưởng của Độc Nhĩ Kha khiến cho nó trực tiếp bị chém nát, vỡ thành trăm nghìn mảnh rơi xuống. Bạch kiếm vẫn chém tới tay Độc Nhĩ Kha nhưng uy lực đã đại giảm, nắm tay chứa lực lượng cực mạnh của Độc Nhĩ Kha đánh lên bạch kiếm khiến no dừng lại. Một chiêu Độc Nhĩ Kha hơi xuống thế hạ phong.
Nhưng ngược lại cũng là thắng cảnh tuyệt đẹp của quốc gia này, có rất nhiều bài ca, thi nhân người thích du lịch tới nơi này quan khán. Bởi vì ngoài ngọn núi đâm thẳng mây trắng trên trời ra, còn bởi vì nó có một thác nước ngàn trượng – Thác Băng. Đúng vậy nó được hình thành trên những giải băng tan, nước từ đây cuốn xuống nhiều khi còn mang theo từng tảng băng lớn nhỏ.
Mười tuổi tu luyện tại Phiên Vân Sơn tới bây giờ, Hàn Tuyết một thân tu vi rất cao, đã tới Linh Tông Hạ Giai đỉnh, chuẩn bị đột phá Linh Tôn Trung Giai. Không ai biết nàng xuất thân từ đâu, chỉ biết nàng một thân thực lực kinh khủng giới cùng giai. Đấu võ hội một đường thẳng tiến chưa từng nếm mùi thất bại, cũng chưa từng xuất ra hết toàn lực. Chiến lực của nàng cực kỳ cao.
Độc Nhĩ Kha cũng hi vọng đối thủ của hắn cũng bị thương thế nhiều ít do những trận đấu trước, nhưng bây giờ nhìn Hàn Tuyết thì Độc Nhĩ Kha liền thất vọng, triệt để thất vọng.
...
Trọng tài vừa tuyên bố bắt đầu, Độc Nhĩ Kha đã động, nhưng Hàn Tuyết thì vẫn nhắm mắt bất động. Độc Nhĩ Kha nắm bắt tình hình cả người lực lượng áp súc, độc công vận chuyển chu thiên tuần hoàn, lại được nén lại một chiêu Phá Sát quyền đánh tới Hàn Tuyết.
Khoảng cách Độc Nhĩ Kha với Hàn Tuyết càng ngày càng gần, nhưng Hàn Tuyết vẫn nhắm mắt như một tòa băng điêu vậy.
Mười thước, tám thước, sáu thước... ba thước, hai thước.. một thước.. một xích.
Chỉ khi nắm quyền Độc Nhĩ Kha xé gió đánh tới cách Hàn Tuyết một xích thì Hàn Tuyết đã động, hai chân nàng đột nhiên bước ra, một chân đạp một chân, cả người bỗng nhiên nhẹ như lông ngỗng phóng đi về một bên, khiến cho một quyền của Độc Nhĩ Kha đánh hụt vào không khí.
Độc Nhĩ Kha sững sờ, kinh ngac.
Sững sờ vì phản ứng và tốc độ của Hàn Tuyết.
Kinh ngạc là vì hắn thấy Hàn Tuyết vẫn nhắm mắt, trong khi hai chân Hàn Tuyết bước ra vọt qua một bên thì Độc Nhĩ Kha hoàn toàn không thấy hai chân nàng chạm đất, giống như có một lớp không khí vô hình ở trên mặt đất chống chân cho nàng đạp bước vậy, mỗi bước đi của nàng nhìn rất khoan thai nhưng tốc độ lại cực kỳ nhanh. Độc Nhĩ Kha cảm tưởng như đang nhìn Tiểu Lang phóng đi vậy, hắn còn thấy tàn ảnh sau mỗi bước bước ra của Hàn Tuyết.
- Đây là bộ pháp gì?
Độc Nhĩ Kha tự hỏi một câu. Trong lòng rúng động.
- Nhìn kìa Hàn Tuyết tiểu thư vừa rồi mới thi triển Đạp Tuyết Vô Ngân, trong dáng vẻ thật là xinh đẹp, giống như thần tiên vậy.
Trên khán đài có nhiều người có tri thức nhận ra chiêu thức Hàn Tuyết mới thi triển ra.
Độc Nhĩ Kha nghe vậy thì lẩm bẩm:
- Bộ pháp này tên là Đạp Tuyết Vô Ngân sao?
Lúc này mới nghe giọng nói lạnh băng của Hàn Tuyết vang lên:
- Đây không phải là bộ pháp, đây là khinh công, Đạp Tuyết Vô Ngân.
- Khinh công?
Lời này vừa nói ra khiến cho Độc Nhĩ Kha trăm bề nghi vấn, trong đầu tự hỏi, ngoài miệng cũng lẩm bẩm.
- Khinh công là gì?
Lời này của Độc Nhĩ Kha đột nhiên khiến cho đôi mắt thu thủy đang nhắm của Hàn Tuyết bỗng nhiên mở ra, mí mắt hơi giật một cái, giọng nói không cảm xúc vang lên:
- Ngay cả khinh công là gì ngươi cũng không biết.
Độc Nhĩ Kha nghe vậy thì ngớ ra, trong đầu lại chửi cái tên hô lên Đạp Tuyết Vô Ngân, Độc Nhĩ Kha chửi mười tám đời tổ tông của hắn, mẹ nó nói cũng không nói rõ đây là khinh công? Lại còn nói nửa vời nữa chứ. Trong đầu nghĩ một đằng, ngoài miệng nói một nẻo. Độc Nhĩ Kha cung kính nói:
- Xin Hàn Tuyết cô nương chỉ giáo.
- Khinh công là một môn võ thuật tập luyện cho sức bật của đôi chân, để đạt được hiệu quả đặc biệt trong di chuyển. Khinh công là một hình thức tập luyện cước pháp. Trong võ thuật thì cước pháp được xếp hàng đầu. Khinh công tập luyện dùng để chiếm ưu thế về tốc độ và độ cao, tấn công như vũ bão. Phi như rồng lượn, cước như hổ vồ. Đạp tuyết vô ngân là hình thức cao nhất của khinh công. Đạp tuyết vô ngân có thể chạy trên tuyết mà không để lại dấu chân, đạp nước phóng qua một cái hồ rộng lớn.
- Phi như rồng lượn, cước như hổ vồ. Cước pháp xếp hàng đầu.
Lời này như một pháp ấn giáng mạnh xuống đầu Độc Nhĩ Kha, in hằn lên trong não hắn trong lúc nhất thời hắn cứ ngây người ra đó. Hắn từ trước tới giờ cứ tưởng cước pháp lại là thế yếu, vậy mà bây giờ lại nghe cước pháp xếp hàng đầu.
Hàn Tuyết thấy Độc Nhĩ Kha ngây ra thì hừ lạnh một câu, nàng nói:
- Ngươi định ngây ra đó đến khi nào? Không biết đang trong trận đấu sao?
Độc Nhĩ Kha giật mình tỉnh lại, hắn lắc đầu cười khổ. Xem ra hắn đã quá nhập tâm rồi mà quên mất đối thủ của hắn ở phía trước, trận đấu thì đã bắt đầu, mà đối thủ này lại là một cao thủ khinh công.
- Hàn Tuyết cô nương xin bớt giận, chúng ta bắt đầu thôi.
Hàn Tuyết không nói gì, chỉ là trong tay không biết lúc nào đã xuất hiện một thanh kiếm, một thanh kiếm toàn thân trắng như tuyết vậy, kiếm vẫn chưa xuất vỏ mà hàn khí tỏa ra khiến cho không khí giảm đi mấy độ. Độc Nhĩ Kha nhíu mày, xem ra trận này có lẽ còn thảm hơn so với trận đấu với Lỗ Khắc đây.
- Hàn Tuyết cô nương, xin hãy hạ thủ lưu tình.
Vừa nói xong, cả người Độc Nhĩ Kha phóng tới một chiêu Hàn Băng Liên Tỏa đánh ra, Hàn Băng Khí khí được nén lại, lực lượng áp súc tất cả tập trung về một chưởng này. Một chường vừa ra, không khí trở nên lạnh lẽo, Hàn Băng Khí trắng xóa bao quanh thủ chưởng xé gió áp tới.
Nhưng làm Độc Nhĩ Kha buồn phiền là Hàn Tuyết vẫn bất động, chỉ là tay đã đè lên chuôi kiếm, ngòn cái cũng khẽ chạm vào gân kiếm. Khi Độc Nhĩ Kha vừa cách Hàn Tuyết một thước thì ngón cái Hàn Tuyết búng ra, lưỡi kiếm cũng phá ra khỏi vỏ, tay cầm chuôi kiếm vung ra, một chiêu phách xéo chém tới Độc Nhĩ Kha.
- Bặc, rắc...
Một kiếm nhìn như tùy ý của Hàn Tuyết lại uy lực cực mạnh, hàn băng khí sắc bén bao bọc bạch kiếm chém vào đóa liên băng trên thủ chưởng của Độc Nhĩ Kha khiến cho nó trực tiếp bị chém nát, vỡ thành trăm nghìn mảnh rơi xuống. Bạch kiếm vẫn chém tới tay Độc Nhĩ Kha nhưng uy lực đã đại giảm, nắm tay chứa lực lượng cực mạnh của Độc Nhĩ Kha đánh lên bạch kiếm khiến no dừng lại. Một chiêu Độc Nhĩ Kha hơi xuống thế hạ phong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.