Chương 158: Kẻ làm tiền gặp người yêu tiền. (Thượng).
phamvanhuy
25/07/2022
Mất cả một hồi mới đuổi được cô nàng ra về, Độc Nhĩ Kha mới thở phào chợp mắt một cái. Hắn cũng không lo trận đấu ngày mai, hắn cũng đã tính sẵn rồi, ngày mai dự định sẽ có một chuyện đẹp mặt.
Độc Nhĩ Kha đã có kế sách, ngủ cũng ngon hơn.
Buổi sáng hắn dậy trễ hơn mọi ngày một chút, sau đó gọi tiểu nhị chuẩn bị hai bàn ăn, sau đó hắn cùng Tiểu Lang dùng bữa mới tiến hành tu luyện.
Độc Nhĩ Kha tu luyện đến tận khi mặt trời đã ngả về phía đông. Chiều này hắn chính là còn một trận với người mạnh nhất giải đấu, cũng là người mà Độc Nhĩ Kha không muốn gặp nhất. Đối thủ của hắn chính là Tác Đạt, Tác Đạt một đường thẳng tiến, chưa từng thua một trận đấu nào, với tu vi Linh Tôn Đại Viên Mãn của hắn thì không có ai là đối thủ của hắn. Không những thế còn nghe nói hắn đang trùng kích cảnh giới Linh Vương Hạ Giai.
...
Theo thường lệ Độc Nhĩ Kha vẫn đi sớm một chút, tiến tới đấu võ trường. Hắn thuê xe ngựa đi tới đó với giá một viên Hạ Phẩm Linh Thạch. Khi Độc Nhĩ Kha vừa tới đấu võ trường thì hắn trố mắt lên, bởi vì trước mặt hắn là Dã Nhi đang hướng hắn vẫy tay, còn vẻ mặt cười cười, nhảy nhảy tưng tưng nữa chứ. Dã Nhi vẫn một thân trang phục bó sát, nhưng kiểu tóc thì đã thay đổi, lần này lại cột lại thành một cái đuôi gà.
- Hỏa đệ, ở chỗ này.
Dã Nhi vẫy tay gọi, hành động của nàng khiến rất nhiều người chú ý, có rất nhiều ánh mắt nhìn chòng chọc Độc Nhĩ Kha, kẻ thì hâm mộ, kẻ thì ghen tị, kẻ thì còn có chút đố kỵ.
Độc Nhĩ Kha lắc đầu, bỏ mặc ánh mắt mọi người bước tới trước mặt Dã Nhi nói:
- Sao nàng lại ở đây?
- Tiểu đệ đệ, là ta cố tình đến sớm chờ ngươi, hôm nay không phải ngươi sẽ đấu với Tác Đạt sao? Ta tới là để cổ vũ cho ngươi.
Dã Nhi một bộ hứng khởi lém lỉnh nói.
...
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, theo lẽ thường Độc Nhĩ Kha tiến tới chỗ cá cược, nhưng hôm nay hắn lại không làm như vậy, một đường thẳng tới khu biệt lập dành cho võ sĩ. Độc Nhĩ Kha và Dã Nhi vừa trò chuyện vừa chờ đợi. Dã Nhi nhìn bộ dạng dửng dưng của Độc Nhĩ Kha hỏi:
- Hỏa đệ đệ, nhìn bộ dạng đệ như vậy, ta đoán đệ đã nghĩ ra cách ứng phó Tác Đạt rồi phải không?
- Chưa.
Độc Nhĩ Kha lắc đầu, bộ dạng như không hề quan tâm vậy.
- Hả, vậy sao đệ vẫn còn bình tình như vậy, còn không mau nghĩ cách đi.
Dã Nhi thấy vậy thì rối lên hối.
- Tại sao phải nghĩ cách? Ta với Tác Đạt hắn đâu cần thiết phải đánh.
- Vậy đệ không định lấy danh hiệu đệ nhất sao?
Dã Nhi hỏi.
- Nàng nghĩ với tu vi của Tác Đạt, ta có thể đánh bại hắn sao?
Độc Nhĩ Kha trợn mắt, hắn quả thật không tính đánh một trận với Tác Đạt, hắn không phải là kẻ không biết điều, không biết tự lượng sức mình. Với lại hắn định làm theo cách nghĩ kia một chút.
- Vậy đệ đinh chịu thua sao?
Dã Nhi hỏi.
- Chịu thua thì chưa chắc, ta cũng đã có tính toán.
- Lần trước nàng có giao thủ với Tác Đạt, nàng có biết hắn là người như thế nào không?
Độc Nhĩ Kha nhìn Dã Nhi, hắn muốn từ nàng thăm dò một chút về Tác Đạt.
Dã Nhi lắc đầu nói:
- Ta không biết.
- Vậy lần trước nàng đã giao thủ với hắn như thế nào?
Độc Nhĩ Kha lại hỏi.
- Cái gì mà nàng, phải gọi ta là tỷ tỷ nghe chưa. Một chiêu, lúc đấu với hắn ngay cả một chiêu của hắn ta cũng không đỡ được, trực tiếp bị hắn đánh cho bị thương. Vì thế ta cũng chẳng thể biết được gì từ hắn.
- Cái gì? Một chiêu?
Độc Nhĩ Kha khiếp sợ, thực lực của Dã Nhi hắn đã chứng kiến, cũng rõ ràng, vậy mà nàng lại không đỡ nổi một chiêu của Tác Đạt. Nói vậy thì thực lực của Tác Đạt khủng khiếp cỡ nào chứ?
Độc Nhĩ Kha đã từng giao thủ với Linh Tôn Đại Viên Mãn, cũng đã từng đấu với Linh Vương, nhưng mà khi đó hắn đều giở trò, giở thủ đoạn hạ độc, còn bây giờ là giao thủ, chỉ đơn thuần so bề thực lực. Độc Nhĩ Kha lấy gì mà đấu với Tác Đạt đây.
- Vậy,. .
Độc Nhĩ Kha đang định nói gì thì bỗng nhiên có tiếng bước chân vang lên, sau lại nghe tiếng gõ cửa, Độc Nhĩ Kha biết đây là người đến thông báo hắn tiến ra đấu tràng. Giờ phút này cũng đến lúc diễn ra trận đấu của hắn và Dã Nhi rồi.
Độc Nhĩ Kha bước ra, Dã Nhi cũng theo sau, vừa ra thì bắt gặp tên trung niên tới thông báo. Người này vừa nhìn thấy Độc Nhĩ Kha thì nở nụ cười chào hỏi hắn, sau lại thấy Dã Nhi bước ra thì vẻ mặt hiện lên chút bất ngờ, còn chút nghi hoặc, ánh mắt hắn nhìn Dã Nhi có vẻ ám muội. Trong lòng hâm mộ sự đào hoa của Độc Nhĩ Kha, không ngờ lại có một cô gái xinh đẹp như vậy đi theo hầu hạ. Dã Nhi cũng bị điều này khiến cho đỏ mặt. Độc Nhĩ Kha thấy vậy thì ho khan một tiếng nói:
- Đa Lỗi tiên sinh, có phải tới giờ đấu của ta rồi không?
Đa Lỗi nghe lời này thì tỉnh lại, thấy mình thất thố không khỏi cười trừ bối rối nói:
- Hỏa công tử, đúng là đã tới giờ đấu của công tử, xin mời công tử tiến ra võ đài.
Độc Nhĩ Kha gật đầu, hắn không quan tâm nữa, một mình thẳng bước ra võ đài, Dã Nhi thấy vậy cũng đỏ mặt chạy theo.
Trên đấu võ đài, Tác Đạt một bộ cường kiện, đã đứng khoanh tay trên võ đài. Độc Nhĩ Kha vừa tới hắn cũng nhìn lại, sau đó gật đầu với Độc Nhĩ Kha, sau đó cũng không nói gì, Độc Nhĩ Kha cũng gật đầu chào hỏi.
Độc Nhĩ Kha tiến tới trước mặt Tác Dạt ánh mắt nhìn thẳng hắn, vẻ mặt cười cười nhìn như kẻ nịnh bợ vậy nói:
- Tác Đạt huynh, huynh vẫn khỏe chứ?
Tác Đạt nghe vậy thì ngẩng đầu lên, nhìn Độc Nhĩ Kha một lượt rồi nói:
- Ta và ngươi quen nhau sao?
- Hì hì. Tác Đạt huynh, chúng ta tất nhiên là không quen biết nhau. Huynh cũng chưa từng gặp ta nhưng ta lại biết huynh.
Tác Đạt nghe vậy thì chỉ gật đầu, giọng vẫn bình nhạt nói:
- Ta là quán quân lần trước, người biết ta cũng bình thường, ngươi cũng không ngoại lệ.
Độc Nhĩ Kha đã có kế sách, ngủ cũng ngon hơn.
Buổi sáng hắn dậy trễ hơn mọi ngày một chút, sau đó gọi tiểu nhị chuẩn bị hai bàn ăn, sau đó hắn cùng Tiểu Lang dùng bữa mới tiến hành tu luyện.
Độc Nhĩ Kha tu luyện đến tận khi mặt trời đã ngả về phía đông. Chiều này hắn chính là còn một trận với người mạnh nhất giải đấu, cũng là người mà Độc Nhĩ Kha không muốn gặp nhất. Đối thủ của hắn chính là Tác Đạt, Tác Đạt một đường thẳng tiến, chưa từng thua một trận đấu nào, với tu vi Linh Tôn Đại Viên Mãn của hắn thì không có ai là đối thủ của hắn. Không những thế còn nghe nói hắn đang trùng kích cảnh giới Linh Vương Hạ Giai.
...
Theo thường lệ Độc Nhĩ Kha vẫn đi sớm một chút, tiến tới đấu võ trường. Hắn thuê xe ngựa đi tới đó với giá một viên Hạ Phẩm Linh Thạch. Khi Độc Nhĩ Kha vừa tới đấu võ trường thì hắn trố mắt lên, bởi vì trước mặt hắn là Dã Nhi đang hướng hắn vẫy tay, còn vẻ mặt cười cười, nhảy nhảy tưng tưng nữa chứ. Dã Nhi vẫn một thân trang phục bó sát, nhưng kiểu tóc thì đã thay đổi, lần này lại cột lại thành một cái đuôi gà.
- Hỏa đệ, ở chỗ này.
Dã Nhi vẫy tay gọi, hành động của nàng khiến rất nhiều người chú ý, có rất nhiều ánh mắt nhìn chòng chọc Độc Nhĩ Kha, kẻ thì hâm mộ, kẻ thì ghen tị, kẻ thì còn có chút đố kỵ.
Độc Nhĩ Kha lắc đầu, bỏ mặc ánh mắt mọi người bước tới trước mặt Dã Nhi nói:
- Sao nàng lại ở đây?
- Tiểu đệ đệ, là ta cố tình đến sớm chờ ngươi, hôm nay không phải ngươi sẽ đấu với Tác Đạt sao? Ta tới là để cổ vũ cho ngươi.
Dã Nhi một bộ hứng khởi lém lỉnh nói.
...
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, theo lẽ thường Độc Nhĩ Kha tiến tới chỗ cá cược, nhưng hôm nay hắn lại không làm như vậy, một đường thẳng tới khu biệt lập dành cho võ sĩ. Độc Nhĩ Kha và Dã Nhi vừa trò chuyện vừa chờ đợi. Dã Nhi nhìn bộ dạng dửng dưng của Độc Nhĩ Kha hỏi:
- Hỏa đệ đệ, nhìn bộ dạng đệ như vậy, ta đoán đệ đã nghĩ ra cách ứng phó Tác Đạt rồi phải không?
- Chưa.
Độc Nhĩ Kha lắc đầu, bộ dạng như không hề quan tâm vậy.
- Hả, vậy sao đệ vẫn còn bình tình như vậy, còn không mau nghĩ cách đi.
Dã Nhi thấy vậy thì rối lên hối.
- Tại sao phải nghĩ cách? Ta với Tác Đạt hắn đâu cần thiết phải đánh.
- Vậy đệ không định lấy danh hiệu đệ nhất sao?
Dã Nhi hỏi.
- Nàng nghĩ với tu vi của Tác Đạt, ta có thể đánh bại hắn sao?
Độc Nhĩ Kha trợn mắt, hắn quả thật không tính đánh một trận với Tác Đạt, hắn không phải là kẻ không biết điều, không biết tự lượng sức mình. Với lại hắn định làm theo cách nghĩ kia một chút.
- Vậy đệ đinh chịu thua sao?
Dã Nhi hỏi.
- Chịu thua thì chưa chắc, ta cũng đã có tính toán.
- Lần trước nàng có giao thủ với Tác Đạt, nàng có biết hắn là người như thế nào không?
Độc Nhĩ Kha nhìn Dã Nhi, hắn muốn từ nàng thăm dò một chút về Tác Đạt.
Dã Nhi lắc đầu nói:
- Ta không biết.
- Vậy lần trước nàng đã giao thủ với hắn như thế nào?
Độc Nhĩ Kha lại hỏi.
- Cái gì mà nàng, phải gọi ta là tỷ tỷ nghe chưa. Một chiêu, lúc đấu với hắn ngay cả một chiêu của hắn ta cũng không đỡ được, trực tiếp bị hắn đánh cho bị thương. Vì thế ta cũng chẳng thể biết được gì từ hắn.
- Cái gì? Một chiêu?
Độc Nhĩ Kha khiếp sợ, thực lực của Dã Nhi hắn đã chứng kiến, cũng rõ ràng, vậy mà nàng lại không đỡ nổi một chiêu của Tác Đạt. Nói vậy thì thực lực của Tác Đạt khủng khiếp cỡ nào chứ?
Độc Nhĩ Kha đã từng giao thủ với Linh Tôn Đại Viên Mãn, cũng đã từng đấu với Linh Vương, nhưng mà khi đó hắn đều giở trò, giở thủ đoạn hạ độc, còn bây giờ là giao thủ, chỉ đơn thuần so bề thực lực. Độc Nhĩ Kha lấy gì mà đấu với Tác Đạt đây.
- Vậy,. .
Độc Nhĩ Kha đang định nói gì thì bỗng nhiên có tiếng bước chân vang lên, sau lại nghe tiếng gõ cửa, Độc Nhĩ Kha biết đây là người đến thông báo hắn tiến ra đấu tràng. Giờ phút này cũng đến lúc diễn ra trận đấu của hắn và Dã Nhi rồi.
Độc Nhĩ Kha bước ra, Dã Nhi cũng theo sau, vừa ra thì bắt gặp tên trung niên tới thông báo. Người này vừa nhìn thấy Độc Nhĩ Kha thì nở nụ cười chào hỏi hắn, sau lại thấy Dã Nhi bước ra thì vẻ mặt hiện lên chút bất ngờ, còn chút nghi hoặc, ánh mắt hắn nhìn Dã Nhi có vẻ ám muội. Trong lòng hâm mộ sự đào hoa của Độc Nhĩ Kha, không ngờ lại có một cô gái xinh đẹp như vậy đi theo hầu hạ. Dã Nhi cũng bị điều này khiến cho đỏ mặt. Độc Nhĩ Kha thấy vậy thì ho khan một tiếng nói:
- Đa Lỗi tiên sinh, có phải tới giờ đấu của ta rồi không?
Đa Lỗi nghe lời này thì tỉnh lại, thấy mình thất thố không khỏi cười trừ bối rối nói:
- Hỏa công tử, đúng là đã tới giờ đấu của công tử, xin mời công tử tiến ra võ đài.
Độc Nhĩ Kha gật đầu, hắn không quan tâm nữa, một mình thẳng bước ra võ đài, Dã Nhi thấy vậy cũng đỏ mặt chạy theo.
Trên đấu võ đài, Tác Đạt một bộ cường kiện, đã đứng khoanh tay trên võ đài. Độc Nhĩ Kha vừa tới hắn cũng nhìn lại, sau đó gật đầu với Độc Nhĩ Kha, sau đó cũng không nói gì, Độc Nhĩ Kha cũng gật đầu chào hỏi.
Độc Nhĩ Kha tiến tới trước mặt Tác Dạt ánh mắt nhìn thẳng hắn, vẻ mặt cười cười nhìn như kẻ nịnh bợ vậy nói:
- Tác Đạt huynh, huynh vẫn khỏe chứ?
Tác Đạt nghe vậy thì ngẩng đầu lên, nhìn Độc Nhĩ Kha một lượt rồi nói:
- Ta và ngươi quen nhau sao?
- Hì hì. Tác Đạt huynh, chúng ta tất nhiên là không quen biết nhau. Huynh cũng chưa từng gặp ta nhưng ta lại biết huynh.
Tác Đạt nghe vậy thì chỉ gật đầu, giọng vẫn bình nhạt nói:
- Ta là quán quân lần trước, người biết ta cũng bình thường, ngươi cũng không ngoại lệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.