Chương 58: Cho dù chết, cũng muốn lôi ngươi theo cùng xuống địa ngục (1)
Yên Vĩ Hồ
25/05/2019
Dưới đèn, Đường Tứ Tứ dựa bàn viết thư cho cậu Trì Lệ Dập của mình. Nàng muốn báo lại tin tức ban ngày nghe được từ nơi Quân Cơ Lạc cho cậu mình.
Viết thư xong, nàng niêm phong phong thư, bảo nha hoàn đưa đến cho Trì Hằng Liễu. Bởi vì rất nhanh sẽ tới ngày lựa chọn võ cử nhân ba năm một lần ở Tiêu Quốc. Mấy ngày nay Trì Hằng Liễu không ở trong phủ, nhưng gã sai vặt của hắn vẫn còn ở lại Đường phủ, chính là để vào thời điểm quan trọng thì có thể giúp đỡ chiếu cố Đường Tứ Tứ.
Sau khi gửi thư, tảng đá lớn trong lòng Đường Tứ Tứ rốt cục cũng rơi xuống. Nàng thở phào một hơi, chuẩn bị đi tắm rồi ngủ.
Vào này, trong lòng Thanh Nhi ôm một con mèo toàn thân thuần trắng đi đến.
"Nhị tiểu thư, con mèo này thật đáng yêu. không biết làm thế nào, bỗng nhiên chạy đến viện chúng ta." Thanh Nhi phát hiện con mèo này ở cửa sân, con mèo lông xù rất đáng yêu. Nàng biết tiểu thư nhà mình rất thích mèo, liền vội ôm vào cho Đường Tứ Tứ xem.
Đường Tứ Tứ nương theo ngọn đèn nhìn qua, dưới ánh trăng, con mèo này béo ú, mở to đôi mắt vô tội nhìn nàng. Đường Tứ Tứ nghĩ bây giờ đã là đầu xuân, mùa này mèo luôn thích đi tán loạn vào buổi tối, phát ra âm thanh quấy nhiễu mộng người, nàng liền buông cảnh giác xuống.
Đến gần vài bước, tay nàng cũng khẽ vuốt lông phủ trên người con mèo kia, con mèo nhỏ làm như vô cùng hưởng thụ vuốt ve như vậy của Đường Tứ Tứ, vô cùng thảnh thơi nhắm mắt, vẻ mặt lười nhác vô tội, nhìn mà khiến cho lòng người mềm nhũn.
"Nhị tiểu thư, vừa rồi nô tỳ phát hiện trên miệng con mèo này có một túi hương, cũng không biết rốt cuộc là do ai đánh mất." Thanh Nhi lấy ra từ trên người một cái túi hương nhỏ, Đường Tứ Tứ nương theo ngọn đèn nhìn túi hương kia, trên túi hương thêu hoa hải đường, cũng không đặc biệt lắm.
Đường Tứ Tứ nghĩ nghĩ, nhân tiện nói, "Cất trước đi, ngày mai mang ra hỏi, bằng không nếu nha hoàn nào làm mất mà rơi vào tay người ngoài, liền không xong."
Thanh Nhi ghi nhớ, lại ôm con mèo kia đùa chốc lát.
Bởi vì hôm nay Đường Tứ Tứ quá mệt mỏi, liền cho người hầu hạ nàng tắm rửa.
Nửa đêm, một nha hoàn khác của Đường Tứ Tứ là Tiểu Tiêu lo lắng đánh thức nàng tỉnh lại, "Nhị tiểu thư, không tốt rồi. Thanh Nhi tỷ tỷ phát sốt, toàn thân ngứa ngáy..."
Đường Tứ Tứ vừa nghe, liền từ trên giường bật dậy, muốn đến xem Thanh Nhi.
Nhưng Tiểu Tiêu lại ngăn cản nàng, nàng ta lo lắng nói, "Nhị tiểu thư, người đừng đi, ma ma trong viện nói, có thể Thanh Nhi tỷ tỷ đã nhiễm bệnh đậu mùa..."
Bệnh đậu mùa...
Đường Tứ Tứ hít một hơi, làm sao có thể? Thanh Nhi vẫn luôn ở bên cạnh nàng, sao có thể nhiễm bệnh đậu mùa?
"Nhị tiểu thư, nhóm ma ma nói phải lập tức đưa Thanh Nhi tỷ tỷ ra bên ngoài an dưỡng, nếu không, tỷ ấy sẽ lây bệnh cho càng nhiều người." Tiểu Tiêu hèn nhát nói.
Đầu óc Đường Tứ Tứ đã muốn hỏng, nàng cùng Thanh Nhi thân như tỷ muội, hiện tại nàng ấy nhiễm bệnh đậu mùa, trong lòng nàng tự nhiên sẽ khổ sở. "Nói với bọn họ, không được ủy khuất Thanh Nhi, phải mời đại phu tốt nhất, dùng thuốc quý nhất. Mặc kệ tốn bao nhiêu tiền đều phải chữa cho tốt, bạc gì đó, ta trả hết."
Tiểu Tiêu “dạ” một tiếng, liền chạy đi.
Đường Tứ Tứ bắt đầu hồi tưởng không ngừng những thứ khả nghi mà nàng cùng Thanh Nhi đã tiếp xúc qua. Cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có con mèo đột nhiên chạy đến viện của nàng.
Đường Tứ Tứ kinh hãi, vấn đề có thể xuất hiện trên người con mèo hay không? Vừa rồi nàng cũng sờ con mèo kia, có thể cũng đã xảy ra chuyện hay không?
Đêm dài dần trôi, cả một đêm Đường Tứ Tứ không ngủ. Đợi đến hừng đông, Tiểu Tiêu thay thế Thanh Nhi tới hầu hạ Đường Tứ Tứ rửa mặt, nàng thấy gương mặt Đường Tứ Tứ nổi lên những đốm đỏ, kinh hãi làm chậu rửa mặt đang cầm trong tay đột nhiên rơi xuống đất, nước bắn tung tóe.
"Nhị tiểu thư, người, người... nổi mẩn đỏ!"
Rất nhanh Đại phu được mời đến, kết quả kiểm tra, đúng là Đường Tứ Tứ đã nhiễm bệnh đậu mùa!
TG: Tứ Tứ nhiễm bệnh đậu mùa, Đường Vân Nhiễm bỏ qua như vậy sao?
Cửu Thiên Tuế phải giúp Tứ Tứ thế nào đây? Ngày đại hôn của hai người, sẽ trãi qua đêm động phòng hoa chúc như thế nào?
Còn có đệ đệ Đường Tử An, cậu Trì Lệ Dập, chưa xuất hiện của Tứ Tứ, bọn họ có thể chấp nhận chuyện Tứ Tứ gả cho hoạn quan Cửu Thiên Tuế này sao? Mặt khác, còn có Tam hoàng tử chưa hề xuất hiện, thật sự là tê liệt đến nổi chỉ sống không quá hai mươi lăm tuổi sao? Sao hắn có thể trở thành tình địch mạnh mẽ nhất của Cửu Thiên Tuế?
Giang sơn như họa, quần hùng tranh giành, cuối cùng ai mới ngồi lên ngôi vị hoàng đế kia? Mộ Dung Thái tử? Mộ Dung Ngũ? Mộ Dung Tam hoàng tử? Cửu Thiên Tuế? Hay là người vẫn muốn làm nữ hoàng Đường Vân Nhiễm...
Viết thư xong, nàng niêm phong phong thư, bảo nha hoàn đưa đến cho Trì Hằng Liễu. Bởi vì rất nhanh sẽ tới ngày lựa chọn võ cử nhân ba năm một lần ở Tiêu Quốc. Mấy ngày nay Trì Hằng Liễu không ở trong phủ, nhưng gã sai vặt của hắn vẫn còn ở lại Đường phủ, chính là để vào thời điểm quan trọng thì có thể giúp đỡ chiếu cố Đường Tứ Tứ.
Sau khi gửi thư, tảng đá lớn trong lòng Đường Tứ Tứ rốt cục cũng rơi xuống. Nàng thở phào một hơi, chuẩn bị đi tắm rồi ngủ.
Vào này, trong lòng Thanh Nhi ôm một con mèo toàn thân thuần trắng đi đến.
"Nhị tiểu thư, con mèo này thật đáng yêu. không biết làm thế nào, bỗng nhiên chạy đến viện chúng ta." Thanh Nhi phát hiện con mèo này ở cửa sân, con mèo lông xù rất đáng yêu. Nàng biết tiểu thư nhà mình rất thích mèo, liền vội ôm vào cho Đường Tứ Tứ xem.
Đường Tứ Tứ nương theo ngọn đèn nhìn qua, dưới ánh trăng, con mèo này béo ú, mở to đôi mắt vô tội nhìn nàng. Đường Tứ Tứ nghĩ bây giờ đã là đầu xuân, mùa này mèo luôn thích đi tán loạn vào buổi tối, phát ra âm thanh quấy nhiễu mộng người, nàng liền buông cảnh giác xuống.
Đến gần vài bước, tay nàng cũng khẽ vuốt lông phủ trên người con mèo kia, con mèo nhỏ làm như vô cùng hưởng thụ vuốt ve như vậy của Đường Tứ Tứ, vô cùng thảnh thơi nhắm mắt, vẻ mặt lười nhác vô tội, nhìn mà khiến cho lòng người mềm nhũn.
"Nhị tiểu thư, vừa rồi nô tỳ phát hiện trên miệng con mèo này có một túi hương, cũng không biết rốt cuộc là do ai đánh mất." Thanh Nhi lấy ra từ trên người một cái túi hương nhỏ, Đường Tứ Tứ nương theo ngọn đèn nhìn túi hương kia, trên túi hương thêu hoa hải đường, cũng không đặc biệt lắm.
Đường Tứ Tứ nghĩ nghĩ, nhân tiện nói, "Cất trước đi, ngày mai mang ra hỏi, bằng không nếu nha hoàn nào làm mất mà rơi vào tay người ngoài, liền không xong."
Thanh Nhi ghi nhớ, lại ôm con mèo kia đùa chốc lát.
Bởi vì hôm nay Đường Tứ Tứ quá mệt mỏi, liền cho người hầu hạ nàng tắm rửa.
Nửa đêm, một nha hoàn khác của Đường Tứ Tứ là Tiểu Tiêu lo lắng đánh thức nàng tỉnh lại, "Nhị tiểu thư, không tốt rồi. Thanh Nhi tỷ tỷ phát sốt, toàn thân ngứa ngáy..."
Đường Tứ Tứ vừa nghe, liền từ trên giường bật dậy, muốn đến xem Thanh Nhi.
Nhưng Tiểu Tiêu lại ngăn cản nàng, nàng ta lo lắng nói, "Nhị tiểu thư, người đừng đi, ma ma trong viện nói, có thể Thanh Nhi tỷ tỷ đã nhiễm bệnh đậu mùa..."
Bệnh đậu mùa...
Đường Tứ Tứ hít một hơi, làm sao có thể? Thanh Nhi vẫn luôn ở bên cạnh nàng, sao có thể nhiễm bệnh đậu mùa?
"Nhị tiểu thư, nhóm ma ma nói phải lập tức đưa Thanh Nhi tỷ tỷ ra bên ngoài an dưỡng, nếu không, tỷ ấy sẽ lây bệnh cho càng nhiều người." Tiểu Tiêu hèn nhát nói.
Đầu óc Đường Tứ Tứ đã muốn hỏng, nàng cùng Thanh Nhi thân như tỷ muội, hiện tại nàng ấy nhiễm bệnh đậu mùa, trong lòng nàng tự nhiên sẽ khổ sở. "Nói với bọn họ, không được ủy khuất Thanh Nhi, phải mời đại phu tốt nhất, dùng thuốc quý nhất. Mặc kệ tốn bao nhiêu tiền đều phải chữa cho tốt, bạc gì đó, ta trả hết."
Tiểu Tiêu “dạ” một tiếng, liền chạy đi.
Đường Tứ Tứ bắt đầu hồi tưởng không ngừng những thứ khả nghi mà nàng cùng Thanh Nhi đã tiếp xúc qua. Cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có con mèo đột nhiên chạy đến viện của nàng.
Đường Tứ Tứ kinh hãi, vấn đề có thể xuất hiện trên người con mèo hay không? Vừa rồi nàng cũng sờ con mèo kia, có thể cũng đã xảy ra chuyện hay không?
Đêm dài dần trôi, cả một đêm Đường Tứ Tứ không ngủ. Đợi đến hừng đông, Tiểu Tiêu thay thế Thanh Nhi tới hầu hạ Đường Tứ Tứ rửa mặt, nàng thấy gương mặt Đường Tứ Tứ nổi lên những đốm đỏ, kinh hãi làm chậu rửa mặt đang cầm trong tay đột nhiên rơi xuống đất, nước bắn tung tóe.
"Nhị tiểu thư, người, người... nổi mẩn đỏ!"
Rất nhanh Đại phu được mời đến, kết quả kiểm tra, đúng là Đường Tứ Tứ đã nhiễm bệnh đậu mùa!
TG: Tứ Tứ nhiễm bệnh đậu mùa, Đường Vân Nhiễm bỏ qua như vậy sao?
Cửu Thiên Tuế phải giúp Tứ Tứ thế nào đây? Ngày đại hôn của hai người, sẽ trãi qua đêm động phòng hoa chúc như thế nào?
Còn có đệ đệ Đường Tử An, cậu Trì Lệ Dập, chưa xuất hiện của Tứ Tứ, bọn họ có thể chấp nhận chuyện Tứ Tứ gả cho hoạn quan Cửu Thiên Tuế này sao? Mặt khác, còn có Tam hoàng tử chưa hề xuất hiện, thật sự là tê liệt đến nổi chỉ sống không quá hai mươi lăm tuổi sao? Sao hắn có thể trở thành tình địch mạnh mẽ nhất của Cửu Thiên Tuế?
Giang sơn như họa, quần hùng tranh giành, cuối cùng ai mới ngồi lên ngôi vị hoàng đế kia? Mộ Dung Thái tử? Mộ Dung Ngũ? Mộ Dung Tam hoàng tử? Cửu Thiên Tuế? Hay là người vẫn muốn làm nữ hoàng Đường Vân Nhiễm...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.