Chương 35: Muốn khi dễ nàng? Phải hỏi ta đầu tiên
Yên Vĩ Hồ
02/02/2019
_Editor: boong412
Quân Cơ Lạc tràn ngập tò mò với Đường Tứ Tứ. Một tiểu thư khuê các còn chưa đến tuổi cập kê, lại có gan lớn thận trọng đến vậy, cho dù bị người nhà vứt bỏ, bị người ngoài chửi bới, nàng lại trước sau như một trầm ổn mà đối mặt.
Tiểu cô nương này a... Không phải vật trong ao.
Quân Cơ Lạc híp híp đôi mắt phượng ranh ma, hắn dùng đung đưa vạt áo dài phía sau, chờ đợi đòn phản kích của nàng.
Đường Tứ Tứ âm trầm cười "Thúy Nhi, ngươi nói mỗi lần ta cùng Tả Thuơng Minh tư thông đều có ngươi đi theo. Như vậy cho ta hỏi, vì sao ta lại không cho Thanh Nhi đi theo, dù sao nàng so với Thúy Nhi ngươi mới chính là nha hoàn hầu cận của ta.
"
Đường Tứ Tứ vừa dứt lời, Tả Thuơng Minh liền muốn mở miệng phản bác "Tứ Tứ, trước kia ngươi nói Thanh Nhi ngây ngô không hiểu chuyện, không hiểu được tâm tình của ngươi, mà Thúy Nhi lại biết rõ điều đó." Cho nên ngươi mới dẫn Thúy Nhi theo.
Thúy Nhi quỳ ở đó, đầu gật như bổ tỏi, phụ họa cho Tả Thuơng Minh.
Đường Tứ Tứ bĩu môi, khóe miệng gợi lên nụ cười lạnh lẽo "Nếu nói ta cùng nam nhân tư thông vậy ngươi có thể ví dụ cho ta thời gian khi nào ta chuồn khỏi phủ đi tư hội không?"
Việc đề cập thời gian cụ thể thế này, Tả Thương Minh không rõ ràng lắm. Cho nên hắn thông minh biết điều mà ngậm miệng. Để cho Thúy Nhi qua tiếp lời. Mà Thúy Nhi đang im lặng bỗng nhiên bị gọi hỏi cũng làm cho đầu nàng ta trở nên đần độn. Quan trọng là Đường Tứ Tứ mấy năm nay rất ít khi xuất môn, hơn nữa nàng là đích nữ Đường gia, xuất môn đi đâu cũng có người theo. Nên chuyện này nàng ta muốn bịa ra cũng không được.
"Này... Cái này..." Trong bụng Thúy Nhi rối rắm một phen, vẫn không nói ra được lí do, nhất thời trên trán đã chảy mồ hôi ướt đẫm. Đường Vân Nhiễm nhìn Thúy Nhi khó khăn không nói nên lời, nàng tức giận trong bụng. Nếu không phải đang duy trì hình tượng ngoan hiền này, nàng đã sớm nhảy ra nhắc nhở Thúy Nhi.
Đường Tứ Tứ cười lạnh, liếc mắt ra hiệu với Thanh Nhi, Thanh Nhi lặng lẽ lui ra, sau đó không lâu liền trở lại mà lúc này trên tay còn cầm theo một hộp gỗ.
Đường Tứ Tứ âm ngoan nói "Thúy Nhi, một tiểu nha hoàn ngươi hàng tháng bổng lộc chỉ được hai lượng bạc. Vậy ngươi nói cho ta biết, thời gian trước làm sao mà ca ca ngươi có thể mở cửa hàng? Còn có phụ thân ngươi, tiền ở đâu ra mà mua đến năm sáu mẫu đất. Hơn nữa giá mỗi mẫu cũng hơn hai mươi hai. A đúng rồi, nghe nói đại tẩu ngươi ở tiệm trang sức lớn nhất kinh thành mua một hơi mấy cây trâm cài, không biết có chuyện này không?"
Trong lúc Đường Tứ Tứ đang nói chuyện, Thanh Nhi mở hộp gỗ trong tay. Trong đó là một ít giấy tờ, mà đống giấy tờ hóa đơn này bên dưới đều có người thân của Thúy Nhi cùng chủ cửa hàng ấn dấu tay ký tên.
Đường Tứ Tứ vốn là muốn giữ lại Thúy Nhi, đợi lúc nào đó lợi dụng nàng ta phản lại Đường Vân Nhiễm. Nhưng với biểu hiện hôm nay của Thúy Nhi e là không thể giữ lại được nữa. Nàng cũng không khách khí. Hơn nữa nói thật, nàng còn muốn cảm ơn Thúy Nhi, bởi vì nàng ta mà nàng mới biết được đích nữ Đường gia nàng cuối cùng có vị trí như thế nào trong lòng người nhà của mình.
Phụ thân lạnh nhạt, Liễu di nương vui sướng khi người gặp họa, thứ tỷ hận không thể đẩy nàng vào chỗ chết... Còn có tỗ mẫu tôn kính của nàng. Đây đều là người nhà.
Một nha hoàn đột nhiên đào ra nhiều tiền như vậy, ngoài việc vị người thu mua thì còn khả năng nào nữa? Lại nói đến chuyện tư thông với Tả Thương Minh, trong lòng mọi người liền hiểu được, Thúy Nhi là bị người sai đến hãm hại Đường Tứ Tứ.
Tả Thuơng Minh căn bản không muốn tha cho Đường Tứ Tứ, hắn cắn răn nhanh miệng nói "Tứ Tứ, Thúy Nhi vì chúng ta làm nhiều như vậy, ta đương nhiên sẽ không bạc đãi nàng. Số tiền đó là do ta cho Thúy Nhi."
Đường Tứ Tứ tức nghiến răng nghiến lợi, vừa định phản bác lại thì Quân Cơ Lạc vẫn luôn ở một bên xem kịch mở miệng.
Nhìn lửa giận cháy đùng đùng trong mắt Đường Tứ Tứ, Quân Cơ Lạc đúng là có chút thuơng hại nàng. Hắn cao giọng nói "Bản đốc vẫn tự xưng mình là kẻ táng tận lương tâm, chuyên làm chuyện xấu, không thua kém gì kẻ xấu. Nhưng so với công tử, bản đốc thật lấy làm xấu hổ a. Trong tay bản đốc có vũ khí bí mật, có thể chứng minh giữa Đường nhị tiểu thư cùng công tử ai đang nói dối. Nhưng mà...."
Khuôn mặt tuấn mỹ của Quân Cơ Lạc lộ ra chút tươi cười xót xa "Nhưng mà nếu kết quả cuối cùng chứng minh, Đường nhị tiểu thư vô tội, vậy bản đốc muốn một điều, đó là một cánh tay cùng chân của công tử, đồng thời ngươi có ý đồ ám sát Thái tử điện hạ, cả nhà ngươi trên dưới đều chém!" Quân Cơ Lạc nói đến đây, ở chỗ sâu nhất của đồng tử lộ ra tia thị huyết, giống như một con diều hâu sắp làm thịt gà con.
Tả Thuơng Minh bị ánh mắt hắn làm khiếp sợ, một cỗ dự cảm bất an nổi lên.
Quân Cơ Lạc tràn ngập tò mò với Đường Tứ Tứ. Một tiểu thư khuê các còn chưa đến tuổi cập kê, lại có gan lớn thận trọng đến vậy, cho dù bị người nhà vứt bỏ, bị người ngoài chửi bới, nàng lại trước sau như một trầm ổn mà đối mặt.
Tiểu cô nương này a... Không phải vật trong ao.
Quân Cơ Lạc híp híp đôi mắt phượng ranh ma, hắn dùng đung đưa vạt áo dài phía sau, chờ đợi đòn phản kích của nàng.
Đường Tứ Tứ âm trầm cười "Thúy Nhi, ngươi nói mỗi lần ta cùng Tả Thuơng Minh tư thông đều có ngươi đi theo. Như vậy cho ta hỏi, vì sao ta lại không cho Thanh Nhi đi theo, dù sao nàng so với Thúy Nhi ngươi mới chính là nha hoàn hầu cận của ta.
"
Đường Tứ Tứ vừa dứt lời, Tả Thuơng Minh liền muốn mở miệng phản bác "Tứ Tứ, trước kia ngươi nói Thanh Nhi ngây ngô không hiểu chuyện, không hiểu được tâm tình của ngươi, mà Thúy Nhi lại biết rõ điều đó." Cho nên ngươi mới dẫn Thúy Nhi theo.
Thúy Nhi quỳ ở đó, đầu gật như bổ tỏi, phụ họa cho Tả Thuơng Minh.
Đường Tứ Tứ bĩu môi, khóe miệng gợi lên nụ cười lạnh lẽo "Nếu nói ta cùng nam nhân tư thông vậy ngươi có thể ví dụ cho ta thời gian khi nào ta chuồn khỏi phủ đi tư hội không?"
Việc đề cập thời gian cụ thể thế này, Tả Thương Minh không rõ ràng lắm. Cho nên hắn thông minh biết điều mà ngậm miệng. Để cho Thúy Nhi qua tiếp lời. Mà Thúy Nhi đang im lặng bỗng nhiên bị gọi hỏi cũng làm cho đầu nàng ta trở nên đần độn. Quan trọng là Đường Tứ Tứ mấy năm nay rất ít khi xuất môn, hơn nữa nàng là đích nữ Đường gia, xuất môn đi đâu cũng có người theo. Nên chuyện này nàng ta muốn bịa ra cũng không được.
"Này... Cái này..." Trong bụng Thúy Nhi rối rắm một phen, vẫn không nói ra được lí do, nhất thời trên trán đã chảy mồ hôi ướt đẫm. Đường Vân Nhiễm nhìn Thúy Nhi khó khăn không nói nên lời, nàng tức giận trong bụng. Nếu không phải đang duy trì hình tượng ngoan hiền này, nàng đã sớm nhảy ra nhắc nhở Thúy Nhi.
Đường Tứ Tứ cười lạnh, liếc mắt ra hiệu với Thanh Nhi, Thanh Nhi lặng lẽ lui ra, sau đó không lâu liền trở lại mà lúc này trên tay còn cầm theo một hộp gỗ.
Đường Tứ Tứ âm ngoan nói "Thúy Nhi, một tiểu nha hoàn ngươi hàng tháng bổng lộc chỉ được hai lượng bạc. Vậy ngươi nói cho ta biết, thời gian trước làm sao mà ca ca ngươi có thể mở cửa hàng? Còn có phụ thân ngươi, tiền ở đâu ra mà mua đến năm sáu mẫu đất. Hơn nữa giá mỗi mẫu cũng hơn hai mươi hai. A đúng rồi, nghe nói đại tẩu ngươi ở tiệm trang sức lớn nhất kinh thành mua một hơi mấy cây trâm cài, không biết có chuyện này không?"
Trong lúc Đường Tứ Tứ đang nói chuyện, Thanh Nhi mở hộp gỗ trong tay. Trong đó là một ít giấy tờ, mà đống giấy tờ hóa đơn này bên dưới đều có người thân của Thúy Nhi cùng chủ cửa hàng ấn dấu tay ký tên.
Đường Tứ Tứ vốn là muốn giữ lại Thúy Nhi, đợi lúc nào đó lợi dụng nàng ta phản lại Đường Vân Nhiễm. Nhưng với biểu hiện hôm nay của Thúy Nhi e là không thể giữ lại được nữa. Nàng cũng không khách khí. Hơn nữa nói thật, nàng còn muốn cảm ơn Thúy Nhi, bởi vì nàng ta mà nàng mới biết được đích nữ Đường gia nàng cuối cùng có vị trí như thế nào trong lòng người nhà của mình.
Phụ thân lạnh nhạt, Liễu di nương vui sướng khi người gặp họa, thứ tỷ hận không thể đẩy nàng vào chỗ chết... Còn có tỗ mẫu tôn kính của nàng. Đây đều là người nhà.
Một nha hoàn đột nhiên đào ra nhiều tiền như vậy, ngoài việc vị người thu mua thì còn khả năng nào nữa? Lại nói đến chuyện tư thông với Tả Thương Minh, trong lòng mọi người liền hiểu được, Thúy Nhi là bị người sai đến hãm hại Đường Tứ Tứ.
Tả Thuơng Minh căn bản không muốn tha cho Đường Tứ Tứ, hắn cắn răn nhanh miệng nói "Tứ Tứ, Thúy Nhi vì chúng ta làm nhiều như vậy, ta đương nhiên sẽ không bạc đãi nàng. Số tiền đó là do ta cho Thúy Nhi."
Đường Tứ Tứ tức nghiến răng nghiến lợi, vừa định phản bác lại thì Quân Cơ Lạc vẫn luôn ở một bên xem kịch mở miệng.
Nhìn lửa giận cháy đùng đùng trong mắt Đường Tứ Tứ, Quân Cơ Lạc đúng là có chút thuơng hại nàng. Hắn cao giọng nói "Bản đốc vẫn tự xưng mình là kẻ táng tận lương tâm, chuyên làm chuyện xấu, không thua kém gì kẻ xấu. Nhưng so với công tử, bản đốc thật lấy làm xấu hổ a. Trong tay bản đốc có vũ khí bí mật, có thể chứng minh giữa Đường nhị tiểu thư cùng công tử ai đang nói dối. Nhưng mà...."
Khuôn mặt tuấn mỹ của Quân Cơ Lạc lộ ra chút tươi cười xót xa "Nhưng mà nếu kết quả cuối cùng chứng minh, Đường nhị tiểu thư vô tội, vậy bản đốc muốn một điều, đó là một cánh tay cùng chân của công tử, đồng thời ngươi có ý đồ ám sát Thái tử điện hạ, cả nhà ngươi trên dưới đều chém!" Quân Cơ Lạc nói đến đây, ở chỗ sâu nhất của đồng tử lộ ra tia thị huyết, giống như một con diều hâu sắp làm thịt gà con.
Tả Thuơng Minh bị ánh mắt hắn làm khiếp sợ, một cỗ dự cảm bất an nổi lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.