Chương 197: Quân Cơ Lạc VS Mộ Dung Quân Thương, trận chiến cuối cùng (bảy)
Yên Vĩ Hồ
08/08/2020
Edit: Diệp Nhược Giai
Mộ Dung Quân Thương căm ghét mấy lời chửi bới của Đường Tứ Tứ, nàng tiến lên,hắn liền muốn để cho Đường Tứ Tứ nữ nhân có miệng lưỡi sắc bén này chịu một ít trừng phạt, vì thế bảo Yến Mặc đến bên cạnh Đường Tứ Tứ, chế trụ hai cánh tay của nàng.
Lần này Đường Tứ Tứ lại cực kỳ ngoan ngoãn, không giãy dụa không phản kháng, vẻ mặt im lặng điềm nhiên. Nàng chỉ có một yêu cầu, "Nhiếp chính vương, Tứ Tứ muốn ngồi xe ngựa, trên xe ngựa phải trải mấy tầng bông, bằng không sẽ đập vào ta, đối với đứa bé trong bụng ta cũng không tốt.”
"Ngươi tưởng bản vương là phụ thân của đứa bé trong bụng ngươi à? Bản vương bắt ngươi là để ngươi làm con tin của bản vương, không phải thỉnh ngươi về cung phụng như Bồ Tát.” Sắc mặt Mộ Dung Quân Thương lạnh lùng, hừ nói. hiện giờ hắn đã bị hai vợ chồng Đường Tứ Tứ làm cho tức đến mức hận không thể mau chóng đưa hắn lên đài hành hình, làm gì còn có thời gian đi quản vấn đề ngu ngốc là Đường Tứ Tứ ngồi xe ngựa có thể bị va đập linh tinh hay không.
trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tứ Tứ hiện lên tươi cười đắc ý, nhe răng cười với Mộ Dung Quân Thương, "Nhiếp chính vương, hiện tại ta với đứa bé trong bụng ta chính là vũ khí để ngươi có thể đối phó Cửu Thiên Tuế. Nếu hai mẹ con chúng ta mộtxác hai mạng trong tay ngươi, chẳng những chuyện tốt của ngươi không thành công, mà e là ngươi còn phải gánh tội danh giết người. Thêm một chuyện không bằng bớtmột chuyện, chỉ là muốn ngươi nhân nhượng ta một chút mà thôi, ngươi cũng đâu có bị mất miếng da nào. Nam tử hán đại trượng phu chưa bao giờ keo kiệt với nữ nhân. Trừ phi, ngươi không phải là nam nhân?"
Đứng bên cạnh Đường Tứ Tứ, da mặt của Yến Mặc co rút, hai vợ chồng Quân Cơ Lạc với Đường Tứ Tứ quả nhiên là ứng với một câu, chỉ có tiểu nhân với nữ nhân là khó nuôi! Quân Cơ Lạc là tiểu nhân, Đường Tứ Tứ là ác phụ trong đám nữ nhân, hai vợ chồng này phối hợp lại, quả nhiên là một nhà đại họa!
Đuôi lông mày lãnh tuấn của Mộ Dung Quân Thương giương lên, khóe miệng cong lên thành một độ cong châm chọc, hai tay đẩy đẩy xe lăn, xoay người, "Yến Mặc, chuẩn bị cho phu nhân Cửu Thiên Tuế của chúng ta một chiếc xe ngựa đi."
Khóe miệng của Yến Mặc nhẹ nhàng co rút, tâm không cam lòng không nguyện đáp ứng.
Sau đó… Đường Tứ Tứ ngồi trên cùng một chiếc xe ngựa với Mộ Dung Quân Thương. Trong xe ngựa rộng mở, Đường Tứ Tứ quấn một chiếc áo khoác lông, ôm lò sưởi trong tay, vẻ mặt yên bình nhìn cảnh đêm bên ngoài xe ngựa.
Trái lại, chủ nhân của xe ngựa —— Mộ Dung Quân Thương, hai chân hắn chết lặng, ngồi cứng ngắc trong một góc xe ngựa, áo khoác lông sưởi ấm trên người đã bị Đường Tứ Tứ cầm đi, ngay cả lò sưởi mà hắn dùng để sưởi tay cũng bị đoạt.
Ánh mắt hắn như mẩu băng thâm trầm đâm vào người Đường Tứ Tứ, "Quân phu nhân, ngươi đã gả rồi, còn bản vương chưa lập gia đình. cô nam quả nữ như ngươi với ta ở chung một phòng, ngươi không biết là không ổn sao?" rõ ràng Yến Mặc đã chuẩn bị xe ngựa cho nàng, vậy mà nàng còn dám chen vào xe ngựa của hắn. Chẳng lẽ ở chung với Quân Cơ Lạc lâu ngày, một tiểu thư khuê các như nàng cũng không còn đếm xỉa gì tới lễ nghĩa liêm sỉ nữa sao?
Đường Tứ Tứ vươn tay kéo kéo áo lông trên người mình, phủ kín bụng mình lại, sau đó mở to hai mắt, vẻ mặt "hồn nhiên vô tội" nói, "Nhiếp chính vương, tuy ngài rất "gấu chó", nhưng ta tin tưởng cơ thể bị liệt một nửa của ngài không thể làm ra hành động gây rối gì với ta. Cho nên, một nữ nhân như ta còn không sợ danh dự của mình bị hao tổn, ngươi cũng không cần phải lo lắng cho ta.”
Với tình cảnh giống như mình hiện giờ, nếu không tự thương tiếc cho mình, ai sẽ đến thương mình chứ?
Chiếc xe ngựa mà Yến Mặc chuẩn bị, ha ha... Có thể ngồi thoải mái bằng xe ngựa của Mộ Dung Quân Thương sao? Nàng cũng không muốn vác cái bụng bầu ngồi cả mộtđường xóc nảy đến hoàng thành.
Mộ Dung Quân Thương cứng người, "..." Chẳng lẽ người lo lắng danh dự khó giữ đượckhông nên là hắn sao?
Đôi môi mỏng lạnh lẽo của Mộ Dung Quân Thương mím lại thành hai lưỡi dao sắc bén, ánh mắt chán ghét trừng mắt nhìn Đường Tứ Tứ, "Bản vương thích yên tĩnh, ngươi đãngồi vào xe của bản vương thì đừng có gây ra tiếng động gì. không thì bản vương sẽsai người đá văng ngươi ra ngoài.”
Đường Tứ Tứ bĩu môi, không đáp lời.
Lúc này Yến Mặc xốc lên màn xe, hắn cầm theo một hộp gấm trên tay, mở hộp thức ăn ra, Đường Tứ Tứ phát hiện trong hộp thức ăn có hai chén nước thuốc đen ngòm.
hắn bưng một chén sứ thanh hoa lên, thật cẩn thận đưa bát thuốc cho Mộ Dung Quân Thương. Mộ Dung Quân Thương nhận lấy, không nhăn lấy một cái, bưng bát uống cạn hết thuốc vào trong bụng.
Yến Mặc thấy hắn uống xong thuốc rồi, liền thu hồi cái bát không, lại lấy từ trong hộp thức ăn ra một bát thuốc khác. Đường Tứ Tứ vô cùng nhạy bén phát hiện ra, bát thuốc này được đựng trong một cái bát sứ bình thường.
“Này, uống chén canh này đi. Đây chính là canh do chủ nhân nhà ta hầm riêng cho ngươi.” Yến Mặc hung ác nói, nơi khóe mắt không giấu được một ít vẻ vui sướng khi người gặp họa.
Chén thuốc như vậy, Đường Tứ Tứ không muốn cũng không dám uống. nói khôngchừng trong chén đó có thuốc độc mà trước đó Mộ Dung Quân Thương bảo Tiết thần y hạ lên người nàng.
Đường Tứ Tứ bịt chặt mũi, nũng nịu yếu ớt nói, "Thuốc này vừa ngửi đã biết đắng rồi, ta chính là người sợ đắng nhất.”
"không uống cũng phải uống!" Yến Mặc ở bên cạnh oán hận nói, “hiện giờ ngươi chính là con tin của chủ nhân nhà ta, nơi này cũng không phải là Cửu Thiên Tuế phủ của các ngươi, chúng ta mới không nuông chiều ngươi như Quân Cơ Lạc đâu.”
trên mặt Đường Tứ Tứ lộ ra vẻ bị dọa, phẫn nộ vươn tay tiếp nhận chén thuốc đó. Chén thuốc này căn bản không có một chút độ ấm nào, cho dù thuốc này không có hạ độc, cũng không thể uống được nha.
Dư quang nơi khóe mắt nàng lướt qua Mộ Dung Quân Thương, thấy khóe miệng Mộ Dung Quân Thương lộ ra một ít độ cong như cười mà không cười. Đường Tứ Tứ chậm rãi đưa chén thuốc tới bên môi, vẻ vui sướng khi người gặp họa trong mắt Yến Mặc dần dần đậm hơn.
Tuy chén thuốc này sẽ không làm cho nàng sảy thai, nhưng có thể làm cho đứa bé mà nàng sinh ra trở thành một kẻ đần.
"A! Ngươi điên sao!” Nhưng ngay vào giây tiếp theo, nước thuốc trong tay Đường Tứ Tứ đã hắt hết lên mặt hắn. trên mặt dính đầy nước thuốc đen ngòm đặc sệt, Yến Mặc bị chọc giận, nâng tay lau mặt một phen, sau đó liền hung ác nắm chặt quyền đầu trừng mắt nhìn Đường Tứ Tứ.
Đường Tứ Tứ không hề e ngại ưỡn bụng lên một cái, cười nói với Yến Mặc, “Sao? Muốn đánh ta à? Vậy tốt nhất là ngươi nên một quyền đánh rớt đứa bé trong bụng tađi, tốt hơn hết là đánh chết ta luôn, để mẹ con chúng ta một xác hai mạng. Sau đó tathật sự muốn chống mắt lên nhìn, xem chủ nhân nhà ngươi lấy cái gì đi áp chế Quân Cơ Lạc?"
Nhìn bộ dạng kiêu ngạo này của nàng, nắm đấm của Yến Mặc cuối cùng vẫn là phẫn nộ buông xuống. hắn nặng nề thở dài một hơi, hung tợn nói, "Xem như ngươi lợi hại!"
Dường như Đường Tứ Tứ cảm thấy hăng hái, có ý định muốn chọc giận chủ tớ Mộ Dung Quân Thương, nàng lại nhẹ nhàng bổ sung một câu, “không phải là ta ác, mà là chủ nhân nhà ngươi vô dụng. Nếu hắn dám mặt đối mặt quyết đấu một trận thắng bại với Quân Cơ Lạc, thì hiện giờ ngươi cũng đâu cần phải ở đây ngó sắc mặt của ta. Aiz, ta rất thông cảm với ngươi. Ngươi xem, võ công thân thủ của ngươi cao siêu như vậy, thế mà lại đụng phải một chủ nhân vô dụng đến mức này.
Ngươi thử nhìn lại Mạc Lương xem, người ta một chữ bẻ đôi cũng không biết, chỉ làmột tên đại quê mùa. Nghe nói trước kia vẫn phải đứng làm xiếc ở đầu đường. Còn bây giờ ngươi thấy hắn thế nào? Hàng ngày khiêng một cây đao đi vòng vòng bên ngoài, oai phong cỡ nào nha.”
Yến Mặc bị lời này của nàng làm tức đến đỏ cả mặt, ánh mắt của hắn dò xét nhìn về hướng Mộ Dung Quân Thương, giống như đang trưng cầu xem hắn có thể “giáo huấn” Đường Tứ Tứ không?
Tròng mắt Đường Tứ Tứ chuyển một cái, há cái miệng độc, lại cười khẩy, nói, "Sao? Có phải bây giờ ngươi rất muốn dùng thứ gì đó bịt kín miệng ta lại không? Aiz, quênđi. Ta đại nhân có đại lượng, xin nhận lỗi với ngươi, vừa rồi ta không nên nói toẹt ra như thế. Ta hẳn là nên nói năng uyển chuyển hơn… một võ lâm cao thủ xuất thân danh môn như ngươi, có thể đi theo làm thuộc hạ bên cạnh Nhiếp chính vương, khôngcầu địa vị cao, không cầu lợi lộc nhiều, quả thực làm ta rất là kính nể.”
Yến Mặc thật sự chịu không nổi… Nữ nhân này vừa há mồm, lời nào lời nấy đều độc ác đến mức khiến người ta hận không thể moi tim khoét phổi.
hắn thật sự cực kỳ mong muốn… khiến cho nàng phải ngậm miệng lại!
Yến Mặc nắm chặt hai tay, làm cái thế như muốn đánh người. Đường Tứ Tứ thấy vậy, vội vàng dịch lại gần Mộ Dung Quân Thương. Mộ Dung Quân Thương chán ghét cau này, lạnh lùng mở miệng nói, “Cách bản vương xa một chút! Nữ nhân dơ bẩn!”
Đường Tứ Tứ bĩu môi, cũng lập tức thu hồi vui cười trên mặt, đứng đắn nói, "Nhiếp chính vương, lời này của ngươi ta thật sự không thích nghe. Ngươi đã bảo Tứ Tứ cách ngươi xa một chút, lại còn nói Tứ Tứ là một nữ nhân dơ bẩn, vậy ai đã hao hết tâm tư, trăm cay nghìn đắng muốn đưa Tứ Tứ đến đây? Ta nghĩ, không có một phen "cố gắng" của ngươi, ta không thể nào ngồi ngay bên cạnh ngươi lúc này được. Ngươi ngại Tứ Tứ dơ bẩn, vậy một nữ nhân ‘dơ bẩn’ như ta lại càng muốn sáp vào ngươi!” Tốt nhất có thể khiến ngươi ghê tởm chết quách luôn đi!
“Chủ nhân, nữ nhân này miệng chó không thể khạc ra ngà voi, quả thực không thể nóilý, để thuộc hạ giáo huấn nàng ta đi." Yến Mặc căm giận đề nghị, hắn không đánh vào bụng nàng, sẽ chỉ quất vào mặt nàng, tốt nhất là có thể đánh cho mặt nàng sưng vù xấu xí, xem xem cái miệng chó của nàng có thể phun ra ngà voi được hay không.
Đường Tứ Tứ hé miệng cười, nhìn Yến Mặc sắp bị nàng làm cho tức đến méo miệng,không phúc hậu mở miệng nói tiếp, “Ngươi đã nói miệng của ta là ‘miệng chó’, vậy mà còn chờ đợi có thể từ miệng ta phun ra ngà voi. Đầu của ngươi là đầu heo à, thậtđúng là không thể… thông minh. Nhiếp chính vương của các ngươi suốt ngày mang theo người như ngươi ra ngoài làm việc, thảo nào hắn chả làm ra được đại sự gì. Hóa ra nguyên nhân nằm trên người ngươi à nha…”
"A!" Yến Mặc bị tức đến điên rồi, trời ạ, hắn thật sự muốn xé rách miệng của nữ nhân này ra. hắn ăn nói vụng về, muốn hung hăng tát vào mặt Đường Tứ Tứ, nhưng lạikhông có mệnh lệnh của Mộ Dung Quân Thương. Mà bảo hắn phản bác lại lời của nàng, hắn thật sự không thể phản bác được.
Cái này không...
một đống lửa trong lòng không có chỗ phát tiết, hắn sẽ hoàn toàn bị nghẹn đến nội thương. hắn hung hăng tung màn xe lên, lấy tốc độ cực nhanh chạy vội đến rừng trúc bên đường, vươn tay rút mạnh trường kiếm bên hông ra, lập tức mãnh liệt chém vào mấy cây trúc, trong miệng còn không ngừng gào thét.
Đường Tứ Tứ ngồi trong xe ngựa, im lặng nghe tiếng kiếm sắc bén chém trúng cây cối ngoài xe ngựa, xen lẫn trong đó còn có tiếng rống của Yến Mặc. Đường Tứ Tứ cong cong khóe miệng, thấy Yến Mặc bị nàng đả kích thành như vậy, nàng vui vẻ!
Hai tay giấu trong tay áo rộng thùng thình của Mộ Dung Quân Thương nắm chặt lại, so với Yến Mặc ngoài xe ngựa, ý chí của hắn kiên định hơn. Nhưng mặc dù như thế, hiệngiờ trong lòng hắn cũng cực kỳ không bình tĩnh.
Ngọn đèn trên bàn nhỏ tản ra vầng sáng màu vàng nhàn nhạt, đôi mắt sắc bén củahắn có thể rõ ràng nhìn thấy ngũ quan thanh tú của nàng.
nói thật lòng, vào lúc đầu tiên, hắn cảm thấy nàng chỉ là một nữ tử hết sức bình thường, giống như mấy thiên kim khuê các khác trong hoàng thành, ỷ vào xuất thân của mình, tương lai cao gả cho một tướng công như ý, sau đó chôn vùi phần đời còn lại của mình giữa mấy việc vặt vãnh trong trạch viện, vì một người nam nhân mà đấu với mẹ chồng, đấu với di nương, đấu với chị em dâu...
Nhưng hình như nàng lại sống rất thoải mái. Gả cho một thái giám, trong phủ khôngcó cơ thiếp nào khác, cũng không có nha hoàn bò lên giường, duy nhất một nam nhân mà nàng phải hầu hạ lại cũng nuông chiều nàng. Nữ nhân này, may mắn khiến chomột kẻ làm nam nhân như hắn cũng phải ghen tị.
hắn có chút hối hận, nếu biết trước từ sớm thì lúc đó hắn nên cưới nàng... Cưới nàng, nàng sẽ không thể sống thoải mái như bây giờ.
Như vậy hắn cũng sẽ không cần phải hâm mộ ghen tị.
Đường Tứ Tứ cảm nhận được ánh mắt hắn phóng về hướng này, đôi mắt đen như hắc diệu thạch của nàng sáng lên rạng rỡ, trên ngũ quan thanh tú đều hiện lên ý cười. Mộ Dung Quân Thương bị nàng nhìn như vậy, mặt nóng lên, vội vàng dời tầm mắt mìnhđi, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Ngươi với phu quân của ngươi, đều làm cho người ta chán ghét!" Sau một khoảng thời gian im lặng ngăn ngắn, hắn đột nhiên mở miệng nói.
“không sao, ngươi cũng đâu phải là người nào của chúng ta, bị ngươi chán ghét như vậy, ta với Cơ Lạc cũng chả mất miếng thịt nào." Nàng chớp mắt, ha ha cười nói.
Bộ dạng không tim không phổi này làm cho Mộ Dung Quân Thương cực kỳ không thoải mái. Nhất là khi nàng gọi Quân Cơ Lạc bằng hai chữ "Cơ Lạc", giọng điệu dịu dàng, làm cho hắn không vui.
Giống như là nói với mình, lại giống như đang nói với Đường Tứ Tứ, hắn mở miệng lần nữa, "Bản vương biết ngươi rất khinh thường bản vương, nhưng vào lúc này, vì nghiệp lớn của bản vương, người phải hy sinh không chỉ là vợ chồng các ngươi, mà chính bản vương cũng hy sinh rất lớn.”
“Ngươi như thế đâu thể gọi là hy sinh? Ngươi chỉ thuần túy là làm bộ thôi. Làm bộ đến mức khiến cho hai chân của mình bị liệt. Đối với ngươi, ta chỉ có hai chữ: xứng đáng!" Đường Tứ Tứ trả lời.
Lời này... Người như Mộ Dung Quân Thương, trong lòng vốn đã mẫn cảm, cả mộtđoạn đường này, Đường Tứ Tứ lại luôn luôn chọc tức hắn. Cơn giận của hắn đã sớmkhông khống chế được nữa. hắn bị chọc giận, trong lòng nghẹn một hơi, lại bắt đầu ho khan mãnh liệt… Giống với Yến Mặc, hắn thật sự bị Đường Tứ Tứ chọc tức.
Đêm nay, Mộ Dung Quân Thương không thể sống dễ chịu, ho khan đứt quãng suốtmột đêm, đến nửa đêm lại còn ho ra máu vài lần, mà Đường Tứ Tứ thì lại ngủ cực ngon. Nửa đêm nàng cũng từng bị tiếng ho khan của Mộ Dung Quân Thương đánh thức, nhưng nàng lại không thông cảm cho hắn, biểu ca của nàng chính là bị hắn hại chết.
Hôm sau, xe ngựa của bọn họ vào tới hoàng thành. Đại phu bắt mạch cho Mộ Dung Quân Thương xong, vẻ mặt ngưng trọng, "Nhiếp chính vương, cơ thể này của ngài… nhất thiết không nên phát cáu. Cứ tiếp tục thế này, chỉ e là ngài không thể… mấy tháng… Đến lúc đó cho dù là Hoa Đà tái thế cũng không thể nào cứu ngài được.”
Mộ Dung Quân Thương căm ghét mấy lời chửi bới của Đường Tứ Tứ, nàng tiến lên,hắn liền muốn để cho Đường Tứ Tứ nữ nhân có miệng lưỡi sắc bén này chịu một ít trừng phạt, vì thế bảo Yến Mặc đến bên cạnh Đường Tứ Tứ, chế trụ hai cánh tay của nàng.
Lần này Đường Tứ Tứ lại cực kỳ ngoan ngoãn, không giãy dụa không phản kháng, vẻ mặt im lặng điềm nhiên. Nàng chỉ có một yêu cầu, "Nhiếp chính vương, Tứ Tứ muốn ngồi xe ngựa, trên xe ngựa phải trải mấy tầng bông, bằng không sẽ đập vào ta, đối với đứa bé trong bụng ta cũng không tốt.”
"Ngươi tưởng bản vương là phụ thân của đứa bé trong bụng ngươi à? Bản vương bắt ngươi là để ngươi làm con tin của bản vương, không phải thỉnh ngươi về cung phụng như Bồ Tát.” Sắc mặt Mộ Dung Quân Thương lạnh lùng, hừ nói. hiện giờ hắn đã bị hai vợ chồng Đường Tứ Tứ làm cho tức đến mức hận không thể mau chóng đưa hắn lên đài hành hình, làm gì còn có thời gian đi quản vấn đề ngu ngốc là Đường Tứ Tứ ngồi xe ngựa có thể bị va đập linh tinh hay không.
trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tứ Tứ hiện lên tươi cười đắc ý, nhe răng cười với Mộ Dung Quân Thương, "Nhiếp chính vương, hiện tại ta với đứa bé trong bụng ta chính là vũ khí để ngươi có thể đối phó Cửu Thiên Tuế. Nếu hai mẹ con chúng ta mộtxác hai mạng trong tay ngươi, chẳng những chuyện tốt của ngươi không thành công, mà e là ngươi còn phải gánh tội danh giết người. Thêm một chuyện không bằng bớtmột chuyện, chỉ là muốn ngươi nhân nhượng ta một chút mà thôi, ngươi cũng đâu có bị mất miếng da nào. Nam tử hán đại trượng phu chưa bao giờ keo kiệt với nữ nhân. Trừ phi, ngươi không phải là nam nhân?"
Đứng bên cạnh Đường Tứ Tứ, da mặt của Yến Mặc co rút, hai vợ chồng Quân Cơ Lạc với Đường Tứ Tứ quả nhiên là ứng với một câu, chỉ có tiểu nhân với nữ nhân là khó nuôi! Quân Cơ Lạc là tiểu nhân, Đường Tứ Tứ là ác phụ trong đám nữ nhân, hai vợ chồng này phối hợp lại, quả nhiên là một nhà đại họa!
Đuôi lông mày lãnh tuấn của Mộ Dung Quân Thương giương lên, khóe miệng cong lên thành một độ cong châm chọc, hai tay đẩy đẩy xe lăn, xoay người, "Yến Mặc, chuẩn bị cho phu nhân Cửu Thiên Tuế của chúng ta một chiếc xe ngựa đi."
Khóe miệng của Yến Mặc nhẹ nhàng co rút, tâm không cam lòng không nguyện đáp ứng.
Sau đó… Đường Tứ Tứ ngồi trên cùng một chiếc xe ngựa với Mộ Dung Quân Thương. Trong xe ngựa rộng mở, Đường Tứ Tứ quấn một chiếc áo khoác lông, ôm lò sưởi trong tay, vẻ mặt yên bình nhìn cảnh đêm bên ngoài xe ngựa.
Trái lại, chủ nhân của xe ngựa —— Mộ Dung Quân Thương, hai chân hắn chết lặng, ngồi cứng ngắc trong một góc xe ngựa, áo khoác lông sưởi ấm trên người đã bị Đường Tứ Tứ cầm đi, ngay cả lò sưởi mà hắn dùng để sưởi tay cũng bị đoạt.
Ánh mắt hắn như mẩu băng thâm trầm đâm vào người Đường Tứ Tứ, "Quân phu nhân, ngươi đã gả rồi, còn bản vương chưa lập gia đình. cô nam quả nữ như ngươi với ta ở chung một phòng, ngươi không biết là không ổn sao?" rõ ràng Yến Mặc đã chuẩn bị xe ngựa cho nàng, vậy mà nàng còn dám chen vào xe ngựa của hắn. Chẳng lẽ ở chung với Quân Cơ Lạc lâu ngày, một tiểu thư khuê các như nàng cũng không còn đếm xỉa gì tới lễ nghĩa liêm sỉ nữa sao?
Đường Tứ Tứ vươn tay kéo kéo áo lông trên người mình, phủ kín bụng mình lại, sau đó mở to hai mắt, vẻ mặt "hồn nhiên vô tội" nói, "Nhiếp chính vương, tuy ngài rất "gấu chó", nhưng ta tin tưởng cơ thể bị liệt một nửa của ngài không thể làm ra hành động gây rối gì với ta. Cho nên, một nữ nhân như ta còn không sợ danh dự của mình bị hao tổn, ngươi cũng không cần phải lo lắng cho ta.”
Với tình cảnh giống như mình hiện giờ, nếu không tự thương tiếc cho mình, ai sẽ đến thương mình chứ?
Chiếc xe ngựa mà Yến Mặc chuẩn bị, ha ha... Có thể ngồi thoải mái bằng xe ngựa của Mộ Dung Quân Thương sao? Nàng cũng không muốn vác cái bụng bầu ngồi cả mộtđường xóc nảy đến hoàng thành.
Mộ Dung Quân Thương cứng người, "..." Chẳng lẽ người lo lắng danh dự khó giữ đượckhông nên là hắn sao?
Đôi môi mỏng lạnh lẽo của Mộ Dung Quân Thương mím lại thành hai lưỡi dao sắc bén, ánh mắt chán ghét trừng mắt nhìn Đường Tứ Tứ, "Bản vương thích yên tĩnh, ngươi đãngồi vào xe của bản vương thì đừng có gây ra tiếng động gì. không thì bản vương sẽsai người đá văng ngươi ra ngoài.”
Đường Tứ Tứ bĩu môi, không đáp lời.
Lúc này Yến Mặc xốc lên màn xe, hắn cầm theo một hộp gấm trên tay, mở hộp thức ăn ra, Đường Tứ Tứ phát hiện trong hộp thức ăn có hai chén nước thuốc đen ngòm.
hắn bưng một chén sứ thanh hoa lên, thật cẩn thận đưa bát thuốc cho Mộ Dung Quân Thương. Mộ Dung Quân Thương nhận lấy, không nhăn lấy một cái, bưng bát uống cạn hết thuốc vào trong bụng.
Yến Mặc thấy hắn uống xong thuốc rồi, liền thu hồi cái bát không, lại lấy từ trong hộp thức ăn ra một bát thuốc khác. Đường Tứ Tứ vô cùng nhạy bén phát hiện ra, bát thuốc này được đựng trong một cái bát sứ bình thường.
“Này, uống chén canh này đi. Đây chính là canh do chủ nhân nhà ta hầm riêng cho ngươi.” Yến Mặc hung ác nói, nơi khóe mắt không giấu được một ít vẻ vui sướng khi người gặp họa.
Chén thuốc như vậy, Đường Tứ Tứ không muốn cũng không dám uống. nói khôngchừng trong chén đó có thuốc độc mà trước đó Mộ Dung Quân Thương bảo Tiết thần y hạ lên người nàng.
Đường Tứ Tứ bịt chặt mũi, nũng nịu yếu ớt nói, "Thuốc này vừa ngửi đã biết đắng rồi, ta chính là người sợ đắng nhất.”
"không uống cũng phải uống!" Yến Mặc ở bên cạnh oán hận nói, “hiện giờ ngươi chính là con tin của chủ nhân nhà ta, nơi này cũng không phải là Cửu Thiên Tuế phủ của các ngươi, chúng ta mới không nuông chiều ngươi như Quân Cơ Lạc đâu.”
trên mặt Đường Tứ Tứ lộ ra vẻ bị dọa, phẫn nộ vươn tay tiếp nhận chén thuốc đó. Chén thuốc này căn bản không có một chút độ ấm nào, cho dù thuốc này không có hạ độc, cũng không thể uống được nha.
Dư quang nơi khóe mắt nàng lướt qua Mộ Dung Quân Thương, thấy khóe miệng Mộ Dung Quân Thương lộ ra một ít độ cong như cười mà không cười. Đường Tứ Tứ chậm rãi đưa chén thuốc tới bên môi, vẻ vui sướng khi người gặp họa trong mắt Yến Mặc dần dần đậm hơn.
Tuy chén thuốc này sẽ không làm cho nàng sảy thai, nhưng có thể làm cho đứa bé mà nàng sinh ra trở thành một kẻ đần.
"A! Ngươi điên sao!” Nhưng ngay vào giây tiếp theo, nước thuốc trong tay Đường Tứ Tứ đã hắt hết lên mặt hắn. trên mặt dính đầy nước thuốc đen ngòm đặc sệt, Yến Mặc bị chọc giận, nâng tay lau mặt một phen, sau đó liền hung ác nắm chặt quyền đầu trừng mắt nhìn Đường Tứ Tứ.
Đường Tứ Tứ không hề e ngại ưỡn bụng lên một cái, cười nói với Yến Mặc, “Sao? Muốn đánh ta à? Vậy tốt nhất là ngươi nên một quyền đánh rớt đứa bé trong bụng tađi, tốt hơn hết là đánh chết ta luôn, để mẹ con chúng ta một xác hai mạng. Sau đó tathật sự muốn chống mắt lên nhìn, xem chủ nhân nhà ngươi lấy cái gì đi áp chế Quân Cơ Lạc?"
Nhìn bộ dạng kiêu ngạo này của nàng, nắm đấm của Yến Mặc cuối cùng vẫn là phẫn nộ buông xuống. hắn nặng nề thở dài một hơi, hung tợn nói, "Xem như ngươi lợi hại!"
Dường như Đường Tứ Tứ cảm thấy hăng hái, có ý định muốn chọc giận chủ tớ Mộ Dung Quân Thương, nàng lại nhẹ nhàng bổ sung một câu, “không phải là ta ác, mà là chủ nhân nhà ngươi vô dụng. Nếu hắn dám mặt đối mặt quyết đấu một trận thắng bại với Quân Cơ Lạc, thì hiện giờ ngươi cũng đâu cần phải ở đây ngó sắc mặt của ta. Aiz, ta rất thông cảm với ngươi. Ngươi xem, võ công thân thủ của ngươi cao siêu như vậy, thế mà lại đụng phải một chủ nhân vô dụng đến mức này.
Ngươi thử nhìn lại Mạc Lương xem, người ta một chữ bẻ đôi cũng không biết, chỉ làmột tên đại quê mùa. Nghe nói trước kia vẫn phải đứng làm xiếc ở đầu đường. Còn bây giờ ngươi thấy hắn thế nào? Hàng ngày khiêng một cây đao đi vòng vòng bên ngoài, oai phong cỡ nào nha.”
Yến Mặc bị lời này của nàng làm tức đến đỏ cả mặt, ánh mắt của hắn dò xét nhìn về hướng Mộ Dung Quân Thương, giống như đang trưng cầu xem hắn có thể “giáo huấn” Đường Tứ Tứ không?
Tròng mắt Đường Tứ Tứ chuyển một cái, há cái miệng độc, lại cười khẩy, nói, "Sao? Có phải bây giờ ngươi rất muốn dùng thứ gì đó bịt kín miệng ta lại không? Aiz, quênđi. Ta đại nhân có đại lượng, xin nhận lỗi với ngươi, vừa rồi ta không nên nói toẹt ra như thế. Ta hẳn là nên nói năng uyển chuyển hơn… một võ lâm cao thủ xuất thân danh môn như ngươi, có thể đi theo làm thuộc hạ bên cạnh Nhiếp chính vương, khôngcầu địa vị cao, không cầu lợi lộc nhiều, quả thực làm ta rất là kính nể.”
Yến Mặc thật sự chịu không nổi… Nữ nhân này vừa há mồm, lời nào lời nấy đều độc ác đến mức khiến người ta hận không thể moi tim khoét phổi.
hắn thật sự cực kỳ mong muốn… khiến cho nàng phải ngậm miệng lại!
Yến Mặc nắm chặt hai tay, làm cái thế như muốn đánh người. Đường Tứ Tứ thấy vậy, vội vàng dịch lại gần Mộ Dung Quân Thương. Mộ Dung Quân Thương chán ghét cau này, lạnh lùng mở miệng nói, “Cách bản vương xa một chút! Nữ nhân dơ bẩn!”
Đường Tứ Tứ bĩu môi, cũng lập tức thu hồi vui cười trên mặt, đứng đắn nói, "Nhiếp chính vương, lời này của ngươi ta thật sự không thích nghe. Ngươi đã bảo Tứ Tứ cách ngươi xa một chút, lại còn nói Tứ Tứ là một nữ nhân dơ bẩn, vậy ai đã hao hết tâm tư, trăm cay nghìn đắng muốn đưa Tứ Tứ đến đây? Ta nghĩ, không có một phen "cố gắng" của ngươi, ta không thể nào ngồi ngay bên cạnh ngươi lúc này được. Ngươi ngại Tứ Tứ dơ bẩn, vậy một nữ nhân ‘dơ bẩn’ như ta lại càng muốn sáp vào ngươi!” Tốt nhất có thể khiến ngươi ghê tởm chết quách luôn đi!
“Chủ nhân, nữ nhân này miệng chó không thể khạc ra ngà voi, quả thực không thể nóilý, để thuộc hạ giáo huấn nàng ta đi." Yến Mặc căm giận đề nghị, hắn không đánh vào bụng nàng, sẽ chỉ quất vào mặt nàng, tốt nhất là có thể đánh cho mặt nàng sưng vù xấu xí, xem xem cái miệng chó của nàng có thể phun ra ngà voi được hay không.
Đường Tứ Tứ hé miệng cười, nhìn Yến Mặc sắp bị nàng làm cho tức đến méo miệng,không phúc hậu mở miệng nói tiếp, “Ngươi đã nói miệng của ta là ‘miệng chó’, vậy mà còn chờ đợi có thể từ miệng ta phun ra ngà voi. Đầu của ngươi là đầu heo à, thậtđúng là không thể… thông minh. Nhiếp chính vương của các ngươi suốt ngày mang theo người như ngươi ra ngoài làm việc, thảo nào hắn chả làm ra được đại sự gì. Hóa ra nguyên nhân nằm trên người ngươi à nha…”
"A!" Yến Mặc bị tức đến điên rồi, trời ạ, hắn thật sự muốn xé rách miệng của nữ nhân này ra. hắn ăn nói vụng về, muốn hung hăng tát vào mặt Đường Tứ Tứ, nhưng lạikhông có mệnh lệnh của Mộ Dung Quân Thương. Mà bảo hắn phản bác lại lời của nàng, hắn thật sự không thể phản bác được.
Cái này không...
một đống lửa trong lòng không có chỗ phát tiết, hắn sẽ hoàn toàn bị nghẹn đến nội thương. hắn hung hăng tung màn xe lên, lấy tốc độ cực nhanh chạy vội đến rừng trúc bên đường, vươn tay rút mạnh trường kiếm bên hông ra, lập tức mãnh liệt chém vào mấy cây trúc, trong miệng còn không ngừng gào thét.
Đường Tứ Tứ ngồi trong xe ngựa, im lặng nghe tiếng kiếm sắc bén chém trúng cây cối ngoài xe ngựa, xen lẫn trong đó còn có tiếng rống của Yến Mặc. Đường Tứ Tứ cong cong khóe miệng, thấy Yến Mặc bị nàng đả kích thành như vậy, nàng vui vẻ!
Hai tay giấu trong tay áo rộng thùng thình của Mộ Dung Quân Thương nắm chặt lại, so với Yến Mặc ngoài xe ngựa, ý chí của hắn kiên định hơn. Nhưng mặc dù như thế, hiệngiờ trong lòng hắn cũng cực kỳ không bình tĩnh.
Ngọn đèn trên bàn nhỏ tản ra vầng sáng màu vàng nhàn nhạt, đôi mắt sắc bén củahắn có thể rõ ràng nhìn thấy ngũ quan thanh tú của nàng.
nói thật lòng, vào lúc đầu tiên, hắn cảm thấy nàng chỉ là một nữ tử hết sức bình thường, giống như mấy thiên kim khuê các khác trong hoàng thành, ỷ vào xuất thân của mình, tương lai cao gả cho một tướng công như ý, sau đó chôn vùi phần đời còn lại của mình giữa mấy việc vặt vãnh trong trạch viện, vì một người nam nhân mà đấu với mẹ chồng, đấu với di nương, đấu với chị em dâu...
Nhưng hình như nàng lại sống rất thoải mái. Gả cho một thái giám, trong phủ khôngcó cơ thiếp nào khác, cũng không có nha hoàn bò lên giường, duy nhất một nam nhân mà nàng phải hầu hạ lại cũng nuông chiều nàng. Nữ nhân này, may mắn khiến chomột kẻ làm nam nhân như hắn cũng phải ghen tị.
hắn có chút hối hận, nếu biết trước từ sớm thì lúc đó hắn nên cưới nàng... Cưới nàng, nàng sẽ không thể sống thoải mái như bây giờ.
Như vậy hắn cũng sẽ không cần phải hâm mộ ghen tị.
Đường Tứ Tứ cảm nhận được ánh mắt hắn phóng về hướng này, đôi mắt đen như hắc diệu thạch của nàng sáng lên rạng rỡ, trên ngũ quan thanh tú đều hiện lên ý cười. Mộ Dung Quân Thương bị nàng nhìn như vậy, mặt nóng lên, vội vàng dời tầm mắt mìnhđi, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Ngươi với phu quân của ngươi, đều làm cho người ta chán ghét!" Sau một khoảng thời gian im lặng ngăn ngắn, hắn đột nhiên mở miệng nói.
“không sao, ngươi cũng đâu phải là người nào của chúng ta, bị ngươi chán ghét như vậy, ta với Cơ Lạc cũng chả mất miếng thịt nào." Nàng chớp mắt, ha ha cười nói.
Bộ dạng không tim không phổi này làm cho Mộ Dung Quân Thương cực kỳ không thoải mái. Nhất là khi nàng gọi Quân Cơ Lạc bằng hai chữ "Cơ Lạc", giọng điệu dịu dàng, làm cho hắn không vui.
Giống như là nói với mình, lại giống như đang nói với Đường Tứ Tứ, hắn mở miệng lần nữa, "Bản vương biết ngươi rất khinh thường bản vương, nhưng vào lúc này, vì nghiệp lớn của bản vương, người phải hy sinh không chỉ là vợ chồng các ngươi, mà chính bản vương cũng hy sinh rất lớn.”
“Ngươi như thế đâu thể gọi là hy sinh? Ngươi chỉ thuần túy là làm bộ thôi. Làm bộ đến mức khiến cho hai chân của mình bị liệt. Đối với ngươi, ta chỉ có hai chữ: xứng đáng!" Đường Tứ Tứ trả lời.
Lời này... Người như Mộ Dung Quân Thương, trong lòng vốn đã mẫn cảm, cả mộtđoạn đường này, Đường Tứ Tứ lại luôn luôn chọc tức hắn. Cơn giận của hắn đã sớmkhông khống chế được nữa. hắn bị chọc giận, trong lòng nghẹn một hơi, lại bắt đầu ho khan mãnh liệt… Giống với Yến Mặc, hắn thật sự bị Đường Tứ Tứ chọc tức.
Đêm nay, Mộ Dung Quân Thương không thể sống dễ chịu, ho khan đứt quãng suốtmột đêm, đến nửa đêm lại còn ho ra máu vài lần, mà Đường Tứ Tứ thì lại ngủ cực ngon. Nửa đêm nàng cũng từng bị tiếng ho khan của Mộ Dung Quân Thương đánh thức, nhưng nàng lại không thông cảm cho hắn, biểu ca của nàng chính là bị hắn hại chết.
Hôm sau, xe ngựa của bọn họ vào tới hoàng thành. Đại phu bắt mạch cho Mộ Dung Quân Thương xong, vẻ mặt ngưng trọng, "Nhiếp chính vương, cơ thể này của ngài… nhất thiết không nên phát cáu. Cứ tiếp tục thế này, chỉ e là ngài không thể… mấy tháng… Đến lúc đó cho dù là Hoa Đà tái thế cũng không thể nào cứu ngài được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.