Chương 192: Quân Cơ Lạc VS Mộ Dung Quân Thương, trận chiến cuối cùng! (hai)
Yên Vĩ Hồ
08/08/2020
Edit: Diệp Nhược Giai
Vào buổi lâm triều hôm nay, Mộ Dung Nhược Hồng mặc một bộ long bào màu vàng sáng, ngồi nghiêm chỉnh trên ghế rồng. Quân Cơ Lạc đứng bên cạnh Mộ Dung Nhược Hồng, đôi mắt trên gương mặt tuấn mỹ hơi nheo lại, bễ nghễ nhìn xuống dưới triều, khóe miệng dường như còn lộ ra một nụ cười uy nghiêm.
Rất nhiều văn võ bá quan đứng dưới thấy dáng vẻ cực kỳ khí phách của hắn, trong lòng rầu rĩ.
“Có việc tấu lên, không việc bãi triều!” Quân Cơ Lạc lạnh lùng kéo kéo giọng nói. Mộ Dung Quân Thương ngồi trên xe lăn, trên khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng không hề có biểu cảm gì.
Trong đám văn võ bá quan không có một ai bước lên.
Trì Lệ Dập đứng trong hàng ngũ, cầm thẻ ngọc trên tay, thấy hai bên đều không có ainói chuyện, mí mắt của ông khép lại, từ trong hàng ngũ bước ra, nói với Mộ Dung Nhược Hồng, "Khởi bẩm Hoàng thượng, vi thần có việc muốn khởi tấu.”
"Trì ái khanh cứ nói!" Mộ Dung Nhược Hồng cũng không dám xem thường Trì Lệ Dập.
Trì Lệ Dập cầm thẻ ngọc, cất cao giọng nói, "Hoàng thượng, vi thần nghe một vị nhậm chức Phụ quốc công trước kia nói, mấy ngày gần đây số dân vào thành tăng vọt, mà người ra thành thì lại rất ít, cho nên mấy khách điếm trong hoàng thành đều đã chật kín hết chỗ.
Ngoài ra, mấy buổi tối gần đây, trong hoàng thành thường xuyên có nữ nhân bị bắt đi, mà lại hoàn toàn không biết tung tích.
Theo lý mà nói, loại chuyện này là việc của Kinh triệu doãn, cũng không đủ trọng lượng để nói trên triều.
Chỉ là… Trước kia, khi vi thần ở tiền tuyến, biết tướng sĩ Trần quốc thích nhất là gian dâm nữ nhân Tiêu quốc chúng ta. Hơn nữa gần đây vi thần vừa mới nhận được tin tức từ bên Trần quốc truyền đến, nói là sẽ có mật thám Trần quốc trà trộn vào, chờ đợi thời cơ để đối phó với bệ hạ ngài. Cho nên, vi thần cảm thấy dạo này số dân vào thành tăng vọt, có thể là mật thám của Trần quốc lẫn vào.”
Mộ Dung Nhược Hồng nghe đến đó, cau mày, “Vậy theo như Trì ái khanh thì bây giờ nên làm thế nào?” So với bất kỳ ai khác, Mộ Dung Nhược Hồng là người hy vọng có thể duy trì cục diện như hiện tại nhất. Tuy nói hắn chỉ là một hoàng đế bù nhìn, nhưng mấy người trước đó chửi hắn là chó, ngoại trừ Quân Cơ Lạc ra, thì không phải bọn họ đều phải ngoan ngoãn quỳ xuống trước mặt hắn sao.
hắn là một hoàng đế bù nhìn, nhưng vẫn cao hơn bọn họ một bậc!
Sắc mặt của Trì Lệ Dập vẫn rất điềm tĩnh, nói với Mộ Dung Nhược Hồng, "Khởi bẩm bệ hạ, vi thần cảm thấy mấy đêm nay kinh thành không yên ổn, vậy thì bắt đầu thi hành lệnh giới nghiêm ban đêm đi. Mặt khác, trước kia vi thần ở tiền tuyến, thường xuyên giao tiếp với người Trần quốc, cũng có một chút kinh nghiệm đối phó với gian kế của Trần quốc, vi thần tình nguyện xin chiếu chỉ, giúp đỡ cấm vệ quân, bảo vệ cho an nguy của hoàng thành.”
Trì Lệ Dập vừa dứt lời, các vị quan viên trong triều liền bắt đầu thầm thì khe khẽ.
Cừ thật, bọc một vòng lớn như vậy, hóa ra là vội vàng muốn nhúng chân vào vũng nước bùn. Khi biết rõ Nhiếp chính vương cùng Cửu Thiên Tuế nhất định sẽ xảy ra mộttrận ác chiến, lúc này ông lại muốn chen chân vào, ủng hộ cho bên nào, khả năng thắng của bên đó sẽ cực kỳ lớn.
Thử nghĩ một chút, Trì Lệ Dập lấy cớ muốn trợ giúp cấm vệ quân bảo vệ cho an nguy của hoàng thành, như vậy trên tay hiển nhiên sẽ nắm được một đội quân có quy mônhỏ. Hơn nữa tên tuổi của Trì Lệ Dập lừng lẫy như vậy, để một chiến thần như Trì Lệ Dập đi trợ giúp cấm vệ quân, đốc quân của cấm vệ quân có thể thu phục được ông sao?
Nếu chọc cho vị đại thần tôn quý này mất hứng, chỉ cần mỗi người dân trong hoàng thành phun một miếng đờm, đốc quân cấm vệ quân có thể chết chìm luôn rồi. nói tóm lại, chiêu này của Trì Lệ Dập thật sự nằm ngoài dự đoán của mọi người, lại làm cho người ta không dám khinh thường ông.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nghe đồn Nhiếp chính vương bắt trói con trai Trì Lệ Dập, mới làm cho Trì công tử gặp chuyện không may dẫn đến tử vong. Như thế nghĩa là Trì Lệ Dập có thù oán với Mộ Dung Quân Thương, hẳn là sẽ không giúp hắn.
Nhưng còn bên phe của Quân Cơ Lạc… Tuy Quân Cơ Lạc đã cưới cháu gái của Trì Lệ Dập, nhưng Trì Lệ Dập đã tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ với Đường Tứ Tứ không chỉ ởmột nơi. Mà bên ngoài ông cũng không ít lần mắng chửi Quân Cơ Lạc.
Xem ra quan hệ giữa Trì Lệ Dập với Quân Cơ Lạc cũng không phải tốt lắm.
Vậy rốt cuộc Trì Lệ Dập sẽ giúp ai?
Mộ Dung Nhược Hồng ngẩng đầu nhìn nhìn Quân Cơ Lạc, trên gương mặt tuấn mỹ của Quân Cơ Lạc lộ ra vẻ phức tạp, nhưng không bao lâu sau, hắn lập tức gật gật đầu với Mộ Dung Nhược Hồng.
Mộ Dung Nhược Hồng hiểu được ý của hắn, liền khách khí với Trì Lệ Dập, "Trì ái khanh, ngươi thật đúng là phúc tướng của trẫm. Thỉnh cầu của ngươi, trẫm chuẩn!" Trì Lệ Dập tự mình xin chỉ, còn đang không rõ rốt cuộc ông giúp Mộ Dung Quân Thương hay là Quân Cơ Lạc, Mộ Dung Nhược Hồng chính là dưới tình thế cấp bách đó, "đáp ứng" thỉnh cầu của Trì Lệ Dập.
"Vi thần tạ chủ long ân!" Trì Lệ Dập quỳ xuống với Mộ Dung Nhược Hồng.
"Ái khanh mau mau bình thân!" Mộ Dung Nhược Hồng ngồi trên ghế rồng, nâng tay làm tư thế bảo ông đứng dậy. Trong đôi mắt u ám của Quân Cơ Lạc có một loại yêu mị thực cốt, ánh mắt hắn lướt nhanh qua Trì Lệ Dập, rồi lại nhìn về phía Mộ Dung Quân Thương. hắn có thể thấy được vẻ tối tăm trên mặt Mộ Dung Quân Thương.
Đôi môi gợi cảm của Quân Cơ Lạc nhấp nhẹ một cái, lại cất cao giọng nói với mọi người, “Còn có tấu chương gì hay không. Nếu không có tấu chương, vậy thì bãi triều!"
Trì Lệ Dập lùi về trong hàng, hàng ngũ hai bên cũng không còn ai khác bước ra. Quân Cơ Lạc chắp hai tay sau lưng, lại nói với người đứng dưới triều, “Gần đây Hoàng thượng vừa mới có được một bảo vật, đêm nay muốn đặc biệt bày tiệc rượu trong cung, lúc đó các vị đại nhân nhớ đến nha!”
Quân Cơ Lạc nói tới đây, lại tà ác bổ sung thêm một câu, "Đương nhiên, nếu có vị đại nhân nào tối nay không khỏe, không thể đến dự tiệc, bản đốc sẽ cực kỳ tri kỷ mà bảo ngự y trong cung đến bắt mạch giúp các ngươi.”
Đây không phải là đang ép buộc mọi người đến tham dự yến tiệc đêm nay à?
Mọi người trong triều đều giận mà không dám nói gì! Ai bảo Quân Cơ Lạc quyền thế ngập trời chứ.
Hai tay Mộ Dung Quân Thương đẩy đẩy xe lăn, sau khi Mộ Dung Nhược Hồng rời đi,hắn cũng rời khỏi điện. Đợi hắn đi rồi, những người khác cũng tốp năm tốp ba rời triều.
Ban đêm, mây đen dầy đặc, một cơn mưa to lại ào ào trút xuống. Giọt mưa lạnh như băng không ngừng đập xuống đất, thời tiết xấu như thế khiến cho mấy quan viên phải đội mưa tới tham gia tiệc tối không khỏi thầm oán Quân Cơ Lạc nhiều hơn.
Trong Y Liên điện, đèn đuốc sáng rực cả một góc trời, Mộ Dung Nhược Hồng ngồi cao cao phía trên, hai bên là hai nữ nhân có diện mạo yêu mị. Mộ Dung Nhược Hồng bị các nàng nịnh hót, khi thì sung sướng cười ha hả, khi thì lại cúi đầu khe khẽ thì thầm gì đó với hai nữ nhân kia. Bộ dáng của hắn như vậy, làm sao có thể là hoàng đế tốt trong mắt quan viên.
Còn Quân Cơ Lạc thì mặc một bộ quần áo màu đen, ngồi ở phía dưới Mộ Dung Nhược Hồng uống rượu một mình, đối diện hắn là Mộ Dung Quân Thương, kế bên Nhiếp chính vương Mộ Dung Quân Thương chính là Hiền vương Mộ Dung Ôn Trạch.
Tuy Mộ Dung Ôn Trạch với Mộ Dung Quân Thương xem như đã hợp tác với nhau, nhưng hai người đều không có cảm tình gì với đối phương, vì thế hai người cũngkhông trao đổi gì với nhau. Mọi người tự mình uống rượu, giả vờ vui vẻ xem vũ cơ nhảy múa trong sân.
Vốn dĩ tiệc tối là phải có bầu không khí vô cùng hòa hợp, cho nên mặc dù quan viên trong sân có oán hận đến mấy, cũng sẽ miễn cưỡng cười vui, bày ra vẻ mặt hài lòng để phối hợp với bữa tiệc.
Khi bữa tiệc đã qua được một nửa, cả điện đang sáng trưng bỗng nhiên tối sầm lại, toàn bộ Y Liên điện lâm vào trong bóng đêm. Vào lúc này, Quân Cơ Lạc bưng lên chén rượu trong tay, từ chỗ ngồi của mình đứng lên. không bao lâu sau, bọn cung nữ thái giám đã thắp lại đèn đuốc trong Y Liên điện, tất cả văn võ bá quan trong điện đều bị hấp dẫn bởi một con lừa lông ngắn màu đen cùng với nữ nhân dắt lừa xuất hiện giữa điện.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, nữ nhân dắt lừa kia chậm rãi ngẩng đầu. Sau khi thấy rõ gương mặt nàng, mọi người đều không hẹn mà cùng hít vào một hơi.
Nữ tử này xấu đến mức có thể đứng chung với con lừa cực kỳ “hài hòa”.
Quân Cơ Lạc thanh thanh cổ họng, bưng chén rượu trong tay lên, vô cùng hào sảng uống cạn một hơi, sau đó lại lấy tư thế hết sức tiêu sái, ném chén rượu trong tay lên mặt đất. Chén rượu rơi xuống đất, mảnh vỡ lập tức bị người khác quét dọn rất nhanh!
"Các vị đại nhân, mọi người cảm thấy một người một súc vật đứng giữa điện thế nào?” Hàng lông mày thanh tú của Quân Cơ Lạc nhướng lên, trong đôi đồng tử âm trầmkhông nhìn ra bất cứ cảm xúc gì, làm cho người ta nghĩ không ra, rốt cuộc là bây giờhắn đang muốn diễn vở kịch gì.
Mấy quan viên này sợ đắc tội Quân Cơ Lạc, không dám mở miệng nói chuyện. Cả đại điện đang náo nhiệt chợt im thin thít. Quân Cơ Lạc bĩu môi, thấy bọn họ đều không nóilời nào, hắn bắt đầu điểm danh muốn người ta nói.
hắn tùy ý kêu tên vào quan viên, mấy quan viên này bị điểm danh, chỉ có thể liều chết trả lời.
Có người đoán không ra ý đồ của Quân Cơ Lạc, thành thật đáp lại, "Cửu Thiên Tuế, nữ nhân này quá xấu, còn con lừa này thì thực sự bình thường.”
Có người thích vuốt mông ngựa lập tức nịnh hót nói, "Cửu Thiên Tuế, mặc dù con lừa với nữ nhân này không quá thích hợp với không khí đêm nay, nhưng đã là Cửu Thiên Tuế mang đến, vậy thì nhất định là có chỗ hơn người.”
...
Quân Cơ Lạc làm như nghiện hỏi, ngoại trừ ba người Trì Lệ Dập, Mộ Dung Quân Thương, Mộ Dung Ôn Trạch, hắn đều không ngại phiền mà hỏi một lượt toàn bộ mấy quan viên có mặt ở đây. Khắp cả đại điện, số quan viên nói con lừa với nữ nhân này xấu chiếm một nửa, nửa còn lại đều là nương theo con lừa cùng nữ nhân đột nhiên xuất hiện này mà nịnh hót Quân Cơ Lạc.
Quân Cơ Lạc chiếm được đáp án mà mình muốn, đôi môi gợi cảm hơi cong lên, tươi cười trên mặt quỷ mị tà tứ, đột nhiên nói ra một câu gây chấn động, “Được rồi, các vị đại nhân đều đã nói xong. Vậy thì bản đốc cũng nên nói một chút. Giữa điện chính là thiên lý mã cùng với một nữ nhân đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành. Tục ngữ nóirất đúng, ngựa tốt xứng anh hùng, mỹ nhân tặng anh hùng. Thiên lý mã cùng với mỹ nhân đêm nay chính là bản đốc đặc biệt tìm đến, muốn tặng cho người vẫn luôn cúc cung tận tụy xử lý chính sự của Tiêu quốc chúng ta, Nhiếp chính vương."
rõ ràng là lừa nhưng lại gọi là thiên lý mã? rõ ràng là một nữ nhân xấu kinh khủng mà lại nói là mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành? rõ ràng là một món quà nhạo báng người khác mà lại còn không biết xấu hổ nói muốn tặng cho Nhiếp chính vương.
Quân Cơ Lạc này không phải là đang "chỉ hươu bảo ngựa", nhân cơ hội này muốn sát hại trung thần sao?
Trong điện lập tức có một hai quan viên đứng dậy, cường điệu nói với Quân Cơ Lạc, "Cửu Thiên Tuế, xin thứ cho ty chức ánh mắt kém cỏi, chỉ nhìn thấy một người phụ nữ xấu xí cùng với một con lừa.”
Quân Cơ Lạc đang chờ có người đâm đầu vào họng súng. Tốt lắm, giờ đã có một tên ngốc đứng ra. hắn nên nắm chặt lấy để mà thi hành kế hoạch của hắn! hắn muốn nóicho bọn họ biết, nếu có người dám đứng ra nói lý giúp Mộ Dung Quân Thương, hậu quả... Ha ha...
Vào buổi lâm triều hôm nay, Mộ Dung Nhược Hồng mặc một bộ long bào màu vàng sáng, ngồi nghiêm chỉnh trên ghế rồng. Quân Cơ Lạc đứng bên cạnh Mộ Dung Nhược Hồng, đôi mắt trên gương mặt tuấn mỹ hơi nheo lại, bễ nghễ nhìn xuống dưới triều, khóe miệng dường như còn lộ ra một nụ cười uy nghiêm.
Rất nhiều văn võ bá quan đứng dưới thấy dáng vẻ cực kỳ khí phách của hắn, trong lòng rầu rĩ.
“Có việc tấu lên, không việc bãi triều!” Quân Cơ Lạc lạnh lùng kéo kéo giọng nói. Mộ Dung Quân Thương ngồi trên xe lăn, trên khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng không hề có biểu cảm gì.
Trong đám văn võ bá quan không có một ai bước lên.
Trì Lệ Dập đứng trong hàng ngũ, cầm thẻ ngọc trên tay, thấy hai bên đều không có ainói chuyện, mí mắt của ông khép lại, từ trong hàng ngũ bước ra, nói với Mộ Dung Nhược Hồng, "Khởi bẩm Hoàng thượng, vi thần có việc muốn khởi tấu.”
"Trì ái khanh cứ nói!" Mộ Dung Nhược Hồng cũng không dám xem thường Trì Lệ Dập.
Trì Lệ Dập cầm thẻ ngọc, cất cao giọng nói, "Hoàng thượng, vi thần nghe một vị nhậm chức Phụ quốc công trước kia nói, mấy ngày gần đây số dân vào thành tăng vọt, mà người ra thành thì lại rất ít, cho nên mấy khách điếm trong hoàng thành đều đã chật kín hết chỗ.
Ngoài ra, mấy buổi tối gần đây, trong hoàng thành thường xuyên có nữ nhân bị bắt đi, mà lại hoàn toàn không biết tung tích.
Theo lý mà nói, loại chuyện này là việc của Kinh triệu doãn, cũng không đủ trọng lượng để nói trên triều.
Chỉ là… Trước kia, khi vi thần ở tiền tuyến, biết tướng sĩ Trần quốc thích nhất là gian dâm nữ nhân Tiêu quốc chúng ta. Hơn nữa gần đây vi thần vừa mới nhận được tin tức từ bên Trần quốc truyền đến, nói là sẽ có mật thám Trần quốc trà trộn vào, chờ đợi thời cơ để đối phó với bệ hạ ngài. Cho nên, vi thần cảm thấy dạo này số dân vào thành tăng vọt, có thể là mật thám của Trần quốc lẫn vào.”
Mộ Dung Nhược Hồng nghe đến đó, cau mày, “Vậy theo như Trì ái khanh thì bây giờ nên làm thế nào?” So với bất kỳ ai khác, Mộ Dung Nhược Hồng là người hy vọng có thể duy trì cục diện như hiện tại nhất. Tuy nói hắn chỉ là một hoàng đế bù nhìn, nhưng mấy người trước đó chửi hắn là chó, ngoại trừ Quân Cơ Lạc ra, thì không phải bọn họ đều phải ngoan ngoãn quỳ xuống trước mặt hắn sao.
hắn là một hoàng đế bù nhìn, nhưng vẫn cao hơn bọn họ một bậc!
Sắc mặt của Trì Lệ Dập vẫn rất điềm tĩnh, nói với Mộ Dung Nhược Hồng, "Khởi bẩm bệ hạ, vi thần cảm thấy mấy đêm nay kinh thành không yên ổn, vậy thì bắt đầu thi hành lệnh giới nghiêm ban đêm đi. Mặt khác, trước kia vi thần ở tiền tuyến, thường xuyên giao tiếp với người Trần quốc, cũng có một chút kinh nghiệm đối phó với gian kế của Trần quốc, vi thần tình nguyện xin chiếu chỉ, giúp đỡ cấm vệ quân, bảo vệ cho an nguy của hoàng thành.”
Trì Lệ Dập vừa dứt lời, các vị quan viên trong triều liền bắt đầu thầm thì khe khẽ.
Cừ thật, bọc một vòng lớn như vậy, hóa ra là vội vàng muốn nhúng chân vào vũng nước bùn. Khi biết rõ Nhiếp chính vương cùng Cửu Thiên Tuế nhất định sẽ xảy ra mộttrận ác chiến, lúc này ông lại muốn chen chân vào, ủng hộ cho bên nào, khả năng thắng của bên đó sẽ cực kỳ lớn.
Thử nghĩ một chút, Trì Lệ Dập lấy cớ muốn trợ giúp cấm vệ quân bảo vệ cho an nguy của hoàng thành, như vậy trên tay hiển nhiên sẽ nắm được một đội quân có quy mônhỏ. Hơn nữa tên tuổi của Trì Lệ Dập lừng lẫy như vậy, để một chiến thần như Trì Lệ Dập đi trợ giúp cấm vệ quân, đốc quân của cấm vệ quân có thể thu phục được ông sao?
Nếu chọc cho vị đại thần tôn quý này mất hứng, chỉ cần mỗi người dân trong hoàng thành phun một miếng đờm, đốc quân cấm vệ quân có thể chết chìm luôn rồi. nói tóm lại, chiêu này của Trì Lệ Dập thật sự nằm ngoài dự đoán của mọi người, lại làm cho người ta không dám khinh thường ông.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nghe đồn Nhiếp chính vương bắt trói con trai Trì Lệ Dập, mới làm cho Trì công tử gặp chuyện không may dẫn đến tử vong. Như thế nghĩa là Trì Lệ Dập có thù oán với Mộ Dung Quân Thương, hẳn là sẽ không giúp hắn.
Nhưng còn bên phe của Quân Cơ Lạc… Tuy Quân Cơ Lạc đã cưới cháu gái của Trì Lệ Dập, nhưng Trì Lệ Dập đã tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ với Đường Tứ Tứ không chỉ ởmột nơi. Mà bên ngoài ông cũng không ít lần mắng chửi Quân Cơ Lạc.
Xem ra quan hệ giữa Trì Lệ Dập với Quân Cơ Lạc cũng không phải tốt lắm.
Vậy rốt cuộc Trì Lệ Dập sẽ giúp ai?
Mộ Dung Nhược Hồng ngẩng đầu nhìn nhìn Quân Cơ Lạc, trên gương mặt tuấn mỹ của Quân Cơ Lạc lộ ra vẻ phức tạp, nhưng không bao lâu sau, hắn lập tức gật gật đầu với Mộ Dung Nhược Hồng.
Mộ Dung Nhược Hồng hiểu được ý của hắn, liền khách khí với Trì Lệ Dập, "Trì ái khanh, ngươi thật đúng là phúc tướng của trẫm. Thỉnh cầu của ngươi, trẫm chuẩn!" Trì Lệ Dập tự mình xin chỉ, còn đang không rõ rốt cuộc ông giúp Mộ Dung Quân Thương hay là Quân Cơ Lạc, Mộ Dung Nhược Hồng chính là dưới tình thế cấp bách đó, "đáp ứng" thỉnh cầu của Trì Lệ Dập.
"Vi thần tạ chủ long ân!" Trì Lệ Dập quỳ xuống với Mộ Dung Nhược Hồng.
"Ái khanh mau mau bình thân!" Mộ Dung Nhược Hồng ngồi trên ghế rồng, nâng tay làm tư thế bảo ông đứng dậy. Trong đôi mắt u ám của Quân Cơ Lạc có một loại yêu mị thực cốt, ánh mắt hắn lướt nhanh qua Trì Lệ Dập, rồi lại nhìn về phía Mộ Dung Quân Thương. hắn có thể thấy được vẻ tối tăm trên mặt Mộ Dung Quân Thương.
Đôi môi gợi cảm của Quân Cơ Lạc nhấp nhẹ một cái, lại cất cao giọng nói với mọi người, “Còn có tấu chương gì hay không. Nếu không có tấu chương, vậy thì bãi triều!"
Trì Lệ Dập lùi về trong hàng, hàng ngũ hai bên cũng không còn ai khác bước ra. Quân Cơ Lạc chắp hai tay sau lưng, lại nói với người đứng dưới triều, “Gần đây Hoàng thượng vừa mới có được một bảo vật, đêm nay muốn đặc biệt bày tiệc rượu trong cung, lúc đó các vị đại nhân nhớ đến nha!”
Quân Cơ Lạc nói tới đây, lại tà ác bổ sung thêm một câu, "Đương nhiên, nếu có vị đại nhân nào tối nay không khỏe, không thể đến dự tiệc, bản đốc sẽ cực kỳ tri kỷ mà bảo ngự y trong cung đến bắt mạch giúp các ngươi.”
Đây không phải là đang ép buộc mọi người đến tham dự yến tiệc đêm nay à?
Mọi người trong triều đều giận mà không dám nói gì! Ai bảo Quân Cơ Lạc quyền thế ngập trời chứ.
Hai tay Mộ Dung Quân Thương đẩy đẩy xe lăn, sau khi Mộ Dung Nhược Hồng rời đi,hắn cũng rời khỏi điện. Đợi hắn đi rồi, những người khác cũng tốp năm tốp ba rời triều.
Ban đêm, mây đen dầy đặc, một cơn mưa to lại ào ào trút xuống. Giọt mưa lạnh như băng không ngừng đập xuống đất, thời tiết xấu như thế khiến cho mấy quan viên phải đội mưa tới tham gia tiệc tối không khỏi thầm oán Quân Cơ Lạc nhiều hơn.
Trong Y Liên điện, đèn đuốc sáng rực cả một góc trời, Mộ Dung Nhược Hồng ngồi cao cao phía trên, hai bên là hai nữ nhân có diện mạo yêu mị. Mộ Dung Nhược Hồng bị các nàng nịnh hót, khi thì sung sướng cười ha hả, khi thì lại cúi đầu khe khẽ thì thầm gì đó với hai nữ nhân kia. Bộ dáng của hắn như vậy, làm sao có thể là hoàng đế tốt trong mắt quan viên.
Còn Quân Cơ Lạc thì mặc một bộ quần áo màu đen, ngồi ở phía dưới Mộ Dung Nhược Hồng uống rượu một mình, đối diện hắn là Mộ Dung Quân Thương, kế bên Nhiếp chính vương Mộ Dung Quân Thương chính là Hiền vương Mộ Dung Ôn Trạch.
Tuy Mộ Dung Ôn Trạch với Mộ Dung Quân Thương xem như đã hợp tác với nhau, nhưng hai người đều không có cảm tình gì với đối phương, vì thế hai người cũngkhông trao đổi gì với nhau. Mọi người tự mình uống rượu, giả vờ vui vẻ xem vũ cơ nhảy múa trong sân.
Vốn dĩ tiệc tối là phải có bầu không khí vô cùng hòa hợp, cho nên mặc dù quan viên trong sân có oán hận đến mấy, cũng sẽ miễn cưỡng cười vui, bày ra vẻ mặt hài lòng để phối hợp với bữa tiệc.
Khi bữa tiệc đã qua được một nửa, cả điện đang sáng trưng bỗng nhiên tối sầm lại, toàn bộ Y Liên điện lâm vào trong bóng đêm. Vào lúc này, Quân Cơ Lạc bưng lên chén rượu trong tay, từ chỗ ngồi của mình đứng lên. không bao lâu sau, bọn cung nữ thái giám đã thắp lại đèn đuốc trong Y Liên điện, tất cả văn võ bá quan trong điện đều bị hấp dẫn bởi một con lừa lông ngắn màu đen cùng với nữ nhân dắt lừa xuất hiện giữa điện.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, nữ nhân dắt lừa kia chậm rãi ngẩng đầu. Sau khi thấy rõ gương mặt nàng, mọi người đều không hẹn mà cùng hít vào một hơi.
Nữ tử này xấu đến mức có thể đứng chung với con lừa cực kỳ “hài hòa”.
Quân Cơ Lạc thanh thanh cổ họng, bưng chén rượu trong tay lên, vô cùng hào sảng uống cạn một hơi, sau đó lại lấy tư thế hết sức tiêu sái, ném chén rượu trong tay lên mặt đất. Chén rượu rơi xuống đất, mảnh vỡ lập tức bị người khác quét dọn rất nhanh!
"Các vị đại nhân, mọi người cảm thấy một người một súc vật đứng giữa điện thế nào?” Hàng lông mày thanh tú của Quân Cơ Lạc nhướng lên, trong đôi đồng tử âm trầmkhông nhìn ra bất cứ cảm xúc gì, làm cho người ta nghĩ không ra, rốt cuộc là bây giờhắn đang muốn diễn vở kịch gì.
Mấy quan viên này sợ đắc tội Quân Cơ Lạc, không dám mở miệng nói chuyện. Cả đại điện đang náo nhiệt chợt im thin thít. Quân Cơ Lạc bĩu môi, thấy bọn họ đều không nóilời nào, hắn bắt đầu điểm danh muốn người ta nói.
hắn tùy ý kêu tên vào quan viên, mấy quan viên này bị điểm danh, chỉ có thể liều chết trả lời.
Có người đoán không ra ý đồ của Quân Cơ Lạc, thành thật đáp lại, "Cửu Thiên Tuế, nữ nhân này quá xấu, còn con lừa này thì thực sự bình thường.”
Có người thích vuốt mông ngựa lập tức nịnh hót nói, "Cửu Thiên Tuế, mặc dù con lừa với nữ nhân này không quá thích hợp với không khí đêm nay, nhưng đã là Cửu Thiên Tuế mang đến, vậy thì nhất định là có chỗ hơn người.”
...
Quân Cơ Lạc làm như nghiện hỏi, ngoại trừ ba người Trì Lệ Dập, Mộ Dung Quân Thương, Mộ Dung Ôn Trạch, hắn đều không ngại phiền mà hỏi một lượt toàn bộ mấy quan viên có mặt ở đây. Khắp cả đại điện, số quan viên nói con lừa với nữ nhân này xấu chiếm một nửa, nửa còn lại đều là nương theo con lừa cùng nữ nhân đột nhiên xuất hiện này mà nịnh hót Quân Cơ Lạc.
Quân Cơ Lạc chiếm được đáp án mà mình muốn, đôi môi gợi cảm hơi cong lên, tươi cười trên mặt quỷ mị tà tứ, đột nhiên nói ra một câu gây chấn động, “Được rồi, các vị đại nhân đều đã nói xong. Vậy thì bản đốc cũng nên nói một chút. Giữa điện chính là thiên lý mã cùng với một nữ nhân đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành. Tục ngữ nóirất đúng, ngựa tốt xứng anh hùng, mỹ nhân tặng anh hùng. Thiên lý mã cùng với mỹ nhân đêm nay chính là bản đốc đặc biệt tìm đến, muốn tặng cho người vẫn luôn cúc cung tận tụy xử lý chính sự của Tiêu quốc chúng ta, Nhiếp chính vương."
rõ ràng là lừa nhưng lại gọi là thiên lý mã? rõ ràng là một nữ nhân xấu kinh khủng mà lại nói là mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành? rõ ràng là một món quà nhạo báng người khác mà lại còn không biết xấu hổ nói muốn tặng cho Nhiếp chính vương.
Quân Cơ Lạc này không phải là đang "chỉ hươu bảo ngựa", nhân cơ hội này muốn sát hại trung thần sao?
Trong điện lập tức có một hai quan viên đứng dậy, cường điệu nói với Quân Cơ Lạc, "Cửu Thiên Tuế, xin thứ cho ty chức ánh mắt kém cỏi, chỉ nhìn thấy một người phụ nữ xấu xí cùng với một con lừa.”
Quân Cơ Lạc đang chờ có người đâm đầu vào họng súng. Tốt lắm, giờ đã có một tên ngốc đứng ra. hắn nên nắm chặt lấy để mà thi hành kế hoạch của hắn! hắn muốn nóicho bọn họ biết, nếu có người dám đứng ra nói lý giúp Mộ Dung Quân Thương, hậu quả... Ha ha...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.