Độc Thê Của Hoạn Quan Có Thai

Chương 63: Tứ Tứ phóng đại chiêu! (2)

Yên Vĩ Hồ

25/05/2019

"Nhị tiểu thư, đây là Thái tử điện hạ cho người đưa tới bái thiếp mời người ngày mai đến Thái tử phủ tham gia thưởng hoa yến." Thanh Nhi từ cửa đi vào đem bái thiếp vàng để trên thư án của Đường Tứ Tứ.

Đường Tứ Tứ đang vùi đầu nhìn quyển sách trên tay. Nghe được lời nói của Thanh Nhi nàng cũng không có ngẩng đầu, chỉ đáp lời, liền tiếp tục xem sách của nàng.

Thanh Nhi xoay người pha một ly trà cho Đường Tứ Tứ, mang đến trước mặt nàng tiện đà đem tin tức mình hỏi thăm được nói cho Đường Tứ Tứ nghe: "Nhị tiểu thư, nô tỳ vừa rồi đi hỏi thăm. Nghe nói vị kia cũng nhận được bái thiếp. Vừa rồi nô tỳ đụng phải Tiểu Đào Nhi ở hoa viên. Tiểu Đào Nhi kia cằm nâng cao một bộ mắt chó không thấy người, cùng chủ tử nàng một dạng không gì khác biệt.”

Đường Tứ Tứ thấp giọng "A" một câu, không có tiếp lời nói của Thanh Nhi.

Thanh Nhi nói tới đây, quay đầu lại nhìn Đường Tứ Tứ. Ở trong mắt nàng, Đường Tứ Tứ một chút cũng không bại bởi Đường Vân Nhiễm. Vì không cho ngày mai Đường Tứ Tứ ở buổi thưởng hoa yến bại dưới tay Đường Vân Nhiễm, Thanh Nhi liền nhảy nhót thu xếp y phục ngày mai Đường Tứ Tứ mặc đến.

Đường Tứ Tứ bị Thanh Nhi nhiễu không thể không buông quyển sách trên tay. Nàng nhìn Thanh Nhi còn đang bận rộn không ngừng, cười nói, "Thanh Nhi, chỉ là đi tham gia một cái thưởng hoa yến, không cần mặc sặc sỡ đơn giản là tốt.”

"Vì cái gì a? Nhị tiểu thư người nếu cẩn thận ăn diện, tuyệt đối không thua vị nào.” Thanh Nhi mếu máo, bất mãn nói không ngừng.

Đường Tứ Tứ đi đến bên cạnh Thanh Nhi, đem Thanh Nhi đặt trên một cái ghế, sau đó mới cười giải thích nói: "Thanh Nhi, tiểu thư nhà ngươi là ta đây không phải không nghĩ tới chuyện ăn mặc. Chỉ là ngày mai không thích hợp.” Ai cũng có lòng ham chưng diện. Nàng cũng muốn ăn mặc đẹp đi tham gia yến hội nhưng trong trường hợp này, thưởng hoa yến ngày mai nàng không thể không mặc đơn giản một chút.

"Thái tử điện hạ tổ chức thưởng hoa yến mời cũng không chỉ có mình ta cùng Đường Vân Nhiễm. Ngày mai các thiên kim trong Hoàng Thành nhất định sẽ trang phục rực rỡ tham dự. Mục đích của ta là phải khiến người ta chán ghét Đường Vân Nhiễm, chứ không phải trở thành đối tượng để người khác công kích.”

Thanh Nhi tỉnh tỉnh mê mê, tựa hồ là nghĩ thông suốt. Từ lần trước sau sự kiện bệnh đậu mùa, Thanh Nhi cũng thành thục rất nhiều, đem một đám tiểu nha hoàn trong viện nên đánh thì đánh nên thi ân thì thi ân. Mà Đường Tứ Tứ hằng ngày ăn mặc chi phí cái gì nàng cũng sẽ nhất nhất kiểm tra, hiện tại nàng hoàn toàn mang phong thái đại nha hoàn.

"Nhị tiểu thư, người nói vị kia ngày mai có thể lại ra kế hại người hay không?" Thanh Nhi chớp mắt, nhìn về phía Đường Tứ Tứ.

Đường Tứ Tứ cười vân đạm phong khinh, "Yên tâm đi, ta hiện tại đang có Thái tử bao che. Bọn họ không dám lại muốn mạng của ta. Nói cách khác, Thái tử Mộ Dung Ôn Trạch khẳng định sẽ không bỏ qua cho bọn họ. Việc hiện tại bọn họ có thể làm, đơn giản chính là chửi bới thanh danh của ta hoặc là lại phái người linh tinh đến hủy trong sạch của ta, khiến cho Thái tử buông tha quân cờ là ta.”

Con đường phía trước rõ ràng là gian nguy, nhưng Nhị tiểu thư còn muốn cắn răng đi.

Thanh Nhi bắt đầu có chút đau lòng Nhị tiểu thư nhà mình.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Đường Tứ Tứ dậy thật sớm, Thanh Nhi chải cho nàng búi tóc đang lưu hành trong Hoàng Thành lại điểm vài món đồ trang sức trang nhã, sau đó mới chuẩn bị thỏa đáng ra sân.

Cửa Đường phủ.

Đường Tứ Tứ cùng Đường Vân Nhiễm hai người gặp nhau.

Đường Tứ Tứ mặc đơn giản còn Đường Vân Nhiễm lại thanh nhã, váy tơ tằm màu trắng may gấp nếp làm cả người nàng giống như tuyết liên ban tặng cho trần gian, thuần trắng mà không thể khinh nhờn.

Đường Vân Nhiễm đánh giá Đường Tứ Tứ một lần, hé miệng cười khẽ, "Nhị muội, nguyên bản hẳn là ta với ngươi cùng đến phủ Thái tử. Nhưng ta cùng Thất công chúa đã hẹn trước nên phải tiến cung đón nàng, cho nên không thể ngồi chung một chiếc xe ngựa với ngươi.”

Thất công chúa chính là muội muội ruột của Mộ Dung Nhược Hồng, Mộ Dung Vân Tiện.

"Không có gì. Đại tỷ là người làm đại sự, muội muội ta cũng không thể kéo chân ngươi.”

Đường Tứ Tứ thản nhiên nói, sau đó tay được Thanh Nhi đỡ đi ngang qua người Đường Vân Nhiễm. Ánh mắt Đường Vân Nhiễm như mang đao quét qua, lập tức dùng sức vẩy tay áo lên một chiếc xe ngựa khác.

Hai xe ngựa đồng thời khởi hành, lại hướng hai hướng tương phản chạy ra khỏi cửa lớn Đường phủ.

Ngồi trên xe ngựa, Đường Tứ Tứ hai tay luồn vào trong tay áo, trong tay áo cất giấu một cây chủy thủ. Nàng hiện tại vô luận đi đến đâu làm gì cũng sẽ đem chủy thủ giấu ở trong tay áo, chuẩn bị bất cứ tình huống nào.

Bỗng nhiên, xe ngựa "lộp bộp" một chút làm như đụng vào cái gì. Thanh Nhi vội vàng khẩn trương hỏi xa phu rốt cuộc đã xảy ra sự tình gì. Thanh âm xa phu vội vàng xao động truyền vào trong xe ngựa: "Nhị tiểu thư, không tốt. Bên ngoài xe ngựa có đám cuồng sinh đang ngăn cản xe ngựa của chúng ta.”

Thanh Nhi vội vàng vén rèm lên nhìn, Đường Tứ Tứ theo màn xốc lên xem qua thấy ngoài xe ngựa có một đám nam tử mặc nho sam vây quanh xe ngựa. Mặc dù có gia đinh ngăn cản, nhưng hành vi cử chỉ những người này cực độ điên cuồng, hơn nữa còn dùng lời nói thô tục hạ lưu.

Tiêu Quốc hoàng đế Mộ Dung Long Thịnh thích dùng kim đan, nghe nói sau khi dùng loại đan dược này, có thể làm cho hành vi một người cực độ điên cuồng. Trên làm dưới theo, ở Tiêu Quốc, một ít quan viên cùng thư sinh cũng lấy việc ăn đan dược này vinh. Mà hai chữ "cuồng sinh" chính là dùng để hình dung người sau khi dùng đan dược ở trước công chúng làm ra hành động điên cuồng.

Con ngươi Đường Tứ Tứ lãnh đạm nhìn thoáng qua, tay ở trong tay áo nhanh nắm lấy chủy thủ. Vừa đúng lúc, có một cuồng sinh phá tan ngăn cản của gia đinh, xốc lên màn xe len vào trong xe ngựa.

Thanh Nhi gấp đến độ vội vàng lấy đồ vật này nọ đánh người nọ. Trên mặt Đường Tứ Tứ thản nhiên, không chút hoang mang. Cuồng sinh kia lần đầu tiên nhìn thấy nữ tử thanh tú như vậy, dâm dục trong lòng nổi lên ra sức lên xe ngựa.

Mà Đường Tứ Tứ xem xét đúng thời cơ, đôi mắt hiện lên tia nhìn tàn bạo, chủy thủ trên tay không lưu tình chút nào trực tiếp đâm trên vai cuồng sinh kia.

Máu tươi văng khắp nơi, ánh mắt cuồng sinh sợ hãi đồng tử mãnh liệt khuếch trương ra bên ngoài, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Đường Tứ Tứ. Hành vi của nàng hoàn toàn không giống khuê trung thiếu nữ.

Đường Tứ Tứ tao nhã thu hồi chủy thủ, từ trong tay Thanh Nhi tiếp nhận khăn cẩn thận chà lau máu dính trên chủy thủ: "Trở về nói với người phái ngươi tới cùng một chiêu bài không cần dùng lần thứ hai, nàng không chê ngấy ta thật hoài nghi nàng có bản lĩnh hay không, rốt cuộc nghĩ không ra biện pháp tốt gì.”

Loại chuyện phái người đến làm bẩn khuê danh của nàng, cũng chỉ có nữ nhân Đường Vân Nhiễm kia có thể nghĩ đến được. Nàng đã gặp qua một lần, nàng sẽ không lại làm cho chính mình mắc mưu.

Đường Tứ Tứ ngoại trừ ở bên ngoài an bài mấy gia đinh đi cùng xe, còn ngầm an bài một ít hộ vệ võ công cao thủ mặc y phục dân chúng bình thường đi theo sau xe. Khi xe ngựa bị nhóm cuồng sinh vây quanh những người đó không kịp hiện thân, cho nên cục diện mới bị đám cuồng sinh chiếm thượng phong. Chỉ khi hộ vệ đều hiện thân, cuồng sinh không phải đối thủ của hộ vệ.

Thanh Nhi thấy cuồng sinh vừa rồi lên xe, ý đồ khinh bạc Đường Tứ Tứ bị hộ vệ kéo đi, lòng nàng còn sợ hãi. Đường Tứ Tứ cầm tay Thanh Nhi: "Thanh Nhi, không có việc gì. Chút chuyện nhỏ ấy không làm gì được ta.”

Thanh Nhi chớp mắt vài cái, nhếch miệng cười sùng bái nói: "Nhị tiểu thư người biết không, người vừa rồi rất đẹp a!"



"Quá khen quá khen!"

Đường Tứ Tứ tâm tình tốt mở miệng vui đùa trả lời Thanh Nhi một câu. Thanh Nhi liền nương đề tài này nói tiếp.

Rửa sạch chướng ngại vật, xe ngựa tiếp tục đi. Qua thời gian đại khái hai nén hương, xe ngựa Đường Tứ Tứ bọn họ cũng tới Thái tử phủ. Ngoài Thái tử phủ đã ngừng rất nhiều xe ngựa.

Đường Tứ Tứ vén rèm xuống xe, đời trước nàng ở trong này đợi hơn hai năm. Hơn hai năm tại đây, nàng sống hạ đẳng nhất trong Thái tử phủ, giặt quần áo, nấu cơm, thậm chí chuyện chà bồn cầu nàng đều làm qua.

Hiện giờ lại lần nữa đến nơi đây, trong lòng Đường Tứ Tứ khó tránh khỏi có chút cảm khái.

"Nhị tiểu thư, Đại tiểu thư còn nói vào trong cung đón Thất công chúa, thật không biết xấu hổ. Người xem nàng, thế nhưng so với chúng ta còn đến sớm hơn.” Sau khi Đường Tứ Tứ tới hậu viện Thái tử phủ, Thanh Nhi lôi kéo y phục Đường Tứ Tứ nhắc nhở nàng Đường Vân Nhiễm đứng cách đó không xa.

Đường Tứ Tứ nhìn qua, thấy Đường Vân Nhiễm cùng một tiểu cô nương đại khái mười hai mười ba tuổi, vóc người còn chưa hoàn toàn phát triển đang nói chuyện. Hai người tựa hồ tán gẫu thực vui vẻ. Đường Tứ Tứ biết tiểu cô nương này, nàng chính là Mộ Dung Vân Tiện.

Tựa hồ là cảm thấy ánh mắt Đường Tứ Tứ nhìn qua, ánh mắt Đường Vân Nhiễm cũng nhìn trở về. Khi nàng thấy Đường Tứ Tứ bình an vô sự đến, trong mắt Đường Vân Nhiễm lại một lần nữa hiện lên sự tàn bạo.

Cũng không nghĩ rằng Thất công chúa Mộ Dung Vân Tiện đột nhiên sôi nổi đi đến trước mặt Đường Tứ Tứ, giương lên khuôn mặt tròn trịa đáng yêu của nàng, cười như một đóa hoa hướng dương sáng lạn nói: "Ngươi chính là Đường gia Nhị tiểu thư sao, ta chính là thường xuyên nghe Nhược Hồng ca ca nói đến ngươi.”

Có người trời sinh mang một gương mặt gạt người. Tỷ như Mộ Dung Vân Tiện.

Đường Tứ Tứ nhìn nàng nghĩ tới biểu ca mình, trong lòng nàng đối với nàng ta căn bản không dậy nổi cao hứng. Chỉ là miễn cưỡng phụ họa nàng ta vài câu. Nhưng Mộ Dung Vân Tiện một chút cũng không tức giận, nàng giơ lên khuôn mặt tròn trịa đáng yêu, nhiệt tình mời Đường Tứ Tứ:

"Tứ Tứ tỷ tỷ, khi Vân Nhiễm tỷ tỷ tiến cung ngươi cũng cùng tiến cung đến chơi với Vân Tiện đi. Trong cung thật nhàm chán, Vân Tiện đã sớm muốn được kết bạn với Tứ Tứ tỷ tỷ.”

"Làm cho Thất công chúa chê cười, thần nữ kỳ thật cũng muốn tiến cung. Chỉ là gần đây bị sự tình ràng buộc, chờ rảnh nhất định sẽ tiến cung, đến lúc đó còn hy vọng Thất công chúa không cần cười thần nữ ngu dốt.”

Đường Tứ Tứ cười đánh Thái Cực. Hừ hừ! Cho nàng tiến cung, sau đó bị bọn họ đàn áp không có chuyện tốt như vậy.

Không thèm nói nhiều nửa câu, Đường Tứ Tứ lại phụ họa nàng vài câu liền tìm cái cớ không cùng nàng tiếp tục hao sức. Mà Đường Vân Nhiễm sau khi Đường Tứ Tứ rời đi, đi đến bên người Mộ Dung Vân Tiện.

Mộ Dung Vân Tiện kia giương khuôn mặt đáng yêu mềm mại như bánh bao nháy mắt liền lạnh xuống, nàng nghiêm mặt lạnh, ngầm bi thương cười cười, nói với Đường Vân Nhiễm: "Vân Nhiễm tỷ tỷ yên tâm, Vân Tiện hôm nay chuẩn bị cho nữ nhân này một phần đại lễ, nhất định có thể chơi nàng đến chết.”

Tay Đường Vân Nhiễm ngoéo mũi Mộ Dung Vân Tiện một cái, cười nói: "Ngươi, quỷ tinh linh. Bất quá ta cũng thật muốn nhìn một chút Vân Tiện muội muội ngươi báo thù cho chúng ta như thế nào.”

Mộ Dung Vân Tiện quỷ dị cười, con ngươi như quả chanh đen hiện lên độc ác không hợp tuổi của nàng.

Đường Tứ Tứ ở đại sảnh yến hội gặp mấy bằng hữu thường xuyên ở các loại yến hội gặp được. Đây là lần đầu tiên sau khi Đường Tứ Tứ biến mất ba tháng tham dự loại yến hội này, những người này tự nhiên đem nàng vây quanh hỏi đông hỏi tây.

Kỳ thật Đường Tứ Tứ biết những người này nhiều nhất chính là nghĩ đến khi nàng bị cường đạo ép buộc có làm chuyện mất trong sạch hay không. Cho nên nàng làm bộ cho Thanh Nhi dâng trà cho nàng, chờ tay nàng tiếp nhận chén trà, dấu thủ cung sa trên cổ tay liền lơ đãng lộ ra.

"Các vị tỷ tỷ, khi Tứ Tứ không ở trong khoảng thời gian này, nghe nói Đại tỷ Tứ Tứ đắc tội các ngươi không ít. Tứ Tứ thay mặt tổ mẫu trong nhà xin lỗi mọi người. Đại tỷ Tứ Tứ thật không hiểu chuyện." Đường Tứ Tứ nói xong, đứng lên cúi người thi lễ với những người này.

Tài năng Đường Vân Nhiễm rất rõ ràng, tuy rằng nàng mang đến vô số nam tử cuồng dại. Nhưng cũng chọc giận vô số nữ tử trong kinh. Một tiếng xin lỗi này của Tứ Tứ, thật ra làm cho rất nhiều thiên kim quan gia giữa sân đối với Đường Vân Nhiễm càng thêm bất mãn. Hừ hừ! Làm tỷ tỷ gây chuyện khắp nơi lại muốn muội muội chùi đít cho nàng, mặt nàng cũng thật lớn.

Nhưng vào lúc này, giọng thái giám truyền đến, "Thái tử điện hạ đến! Ngũ hoàng tử đến! Trưởng công chúa đến!"

Mọi người vội vàng cúi người dập đầu.

Thái tử Mộ Dung Ôn Trạch nhìn chung quanh một vòng, cười nói, "Hãy bình thân.”

Trong lúc nhất thời mọi người đều đứng lên, ánh mắt Mộ Dung Ôn Trạch thân mật hướng nhìn nàng. Đường Tứ Tứ cũng không tránh né, nghênh đón ánh mắt hắn nhìn qua.

Mộ Dung Ôn Trạch rất nhanh thu hồi ánh mắt, lại lơ đãng liếc hướng Đường Vân Nhiễm. Đường Vân Nhiễm hôm nay mặc áo trắng hơn tuyết, thật khắc sâu vào tâm hắn. Phía sau Mộ Dung Ôn Trạch, Mộ Dung Nhược Hồng nhìn Đường Vân Nhiễm một thân ăn mặc này, ánh mắt cũng sáng ngời.

Chờ mọi người vào chỗ, mọi người một phen tâng bốc Mộ Dung Ôn Trạch. Ánh mắt Mộ Dung Ôn Trạch kỳ thật vẫn không có rời Đường Tứ Tứ cùng Đường Vân Nhiễm. Mấy ngày trước phụ hoàng rốt cục triệu kiến hắn. Hơn nữa kêu hắn nghĩ vài tên nữ tử thích hợp báo lên, muốn thay hắn tuyển Thái tử phi.

Đường Vân Nhiễm khí chất tươi mát như hoa lan tinh khiết trong động, mà Đường Tứ Tứ, Trì Lệ Dập phía sau nàng là điều hiện tại hắn cần nhất. Nếu có thể lấy được ủng hộ của Trì Lệ Dập, thật sự là chuyện không còn gì tốt hơn.

Hơn nữa, Đường Tứ Tứ từng thay hắn đỡ một kiếm.

Trong lòng Mộ Dung Ôn Trạch lựa chọn mãi, nhưng vẫn không có hạ chủ ý.

Trong buổi tiệc, có nam tử hâm mộ Đường Vân Nhiễm đề nghị mọi người lấy "Thưởng hoa" làm đề, làm thơ trợ hứng. hiện tại nữ tử trong Hoàng Thành đều biết Đường Vân Nhiễm tài trí hơn người, xuất khẩu thành thơ, sớm đã không có nữ tử nguyện cùng nàng đấu. Nếu biết rõ đấu không thắng nàng, làm chi còn muốn mất mặt làm đá kê chân cho nàng đâu.

Cho nên, đề nghị của nam tử này chỉ được nam tử trong buổi tiệc phụ họa, nữ tử bên này, phản ứng mọi người đều rất lãnh đạm.

Mộ Dung Ôn Trạch thực sâu sắc chú ý tới điểm này. Đối với hắn mà nói, hiện tại đúng là lúc hắn tích tụ lực lượng, nữ tử có thể trở thành Thái tử phi của hắn nhất định phải mạnh vì gạo, bạo vì tiền, cùng phu nhân mấy đại môn phiệt trong triều có thể giao tiếp.

Một ít thanh niên tài tuấn liền ào ào thả con tép, bắt con tôm làm một ít thơ hợp với hoàn cảnh, chờ đến phiên Đường Vân Nhiễm, nam tử giữa sân đều mang vẻ mặt hi vọng chờ thơ của nàng.

Đường Vân Nhiễm khẽ mỉm cười, hé ra khuôn mặt trong vắt như tuyết, làn da non mịn tinh xảo đến không có chút tỳ vết nào, mặt ngọc cùng tuyết giáng tôn nhau lên, gọi người vừa nhìn là ái mộ.

"Vân Nhiễm gần đây ở nhà nghiên cứu, tự nghĩ ra một loại thơ đọc thuận nghịch. Hôm nay vừa lúc lấy thơ kết bạn, làm cho mọi người đánh giá.”

Nghe nói nàng có thể tự nghĩ ra thể thơ, mọi người trong sân kinh ngạc, nhất là nam tử yêu quý nàng, lại thúc giục nàng nhanh đọc ra.



Đôi mắt trong như nước của Đường Vân Nhiễm vừa chuyển, liền nhẹ giọng thì thầm, "Thưởng hoa về ngựa phóng như bay, ngựa phóng như bay uống đã say.” Đường Vân Nhiễm đọc tới đây, lại giải thích về thơ thuận nghịch, "Kỳ thật loại thơ thuận nghịch này lý giải cho rõ, chính là có thể đáp trở lại, đọc xuôi đọc ngược đều thành câu thơ suông sẻ. Mà câu thơ vừa rồi ta đọc vừa lúc có thể tách thành bốn câu.”

Sau khi nàng giải thích, một chúng nam tử giữa sân đều trầm tư mặc tưởng. Đột nhiên, có người vỗ tay cười nói, "Đường tiểu thư, ta biết nên tách như thế nào đi. Có phải hay không: Thưởng hoa về ngựa phóng như bay, ngựa phóng như bay uống đã say. Uống say rồi khi tỉnh trời đã chiều, trời đã chiều mới thưởng hoa về.”

Lớn tiếng nói chuyện chính là Văn Trạng nguyên năm nay Trầm Túy Thạch.

Đường Vân Nhiễm cười gật đầu, "Trầm Trạng nguyên nói không sai. Thơ thuận nghịch đọc có vẻ đơn giản, bất quá cũng may sau khi tách bốn câu, mỗi một câu đều có thể thể hiện một loại ý cảnh. Như vậy đi, lần sau ta lại đọc thơ thuận nghịch khó một chút, mọi người có thể cùng nhau đấu thơ.”

Nam tử giữa sân nào có không đồng ý.

Trầm Túy Thạch ôm quyền khen nói, "Văn chương Đường Đại tiểu thư quả nhiên tốt, thế nhưng có thể sáng chế loại thơ thuận nghịch này, Trầm mỗ bội phục đến cực điểm.”

Đường Vân Nhiễm khiêm tốn cười, "Trầm công tử quá khen rồi.”

Kế tiếp giữa sân lại là một phen tán thưởng, đều là ở tán thưởng Đường Vân Nhiễm.

Đường Tứ Tứ nhìn quét một vòng nữ tử ngồi chung quanh mình, thấy trên mặt rất nhiều người đều có vẻ ghen tị, còn xoắn cái khăn tay, căm giận không cam lòng trừng mắt nhìn Đường Vân Nhiễm. Đường Tứ Tứ cười thật có lỗi, nhỏ giọng nói với mọi người, "Mọi người thật xin lỗi… Đại tỷ ta luôn luôn như thế, bình thường ở nhà nàng cũng chỉ có thể cùng cha ta đàm đạo. Tứ Tứ nơi này thật cũng không biết làm sao…”

Đường Tứ Tứ vừa nói như vậy, nữ tử này đó giữa sân đều đồng tình nhìn về phía nàng. Trời ạ, cùng một nữ nhân thích bộc lộ tài năng như vậy ở cùng dưới mái hiên, thật là nhiều khủng bố.

Đường Tứ Tứ ở trong ánh mắt thương hại của mọi người, nhẹ cúi đầu, lộ ra bộ dáng thương tâm.

Nhìn thấy có người còn không hay ho so với mình, nữ tử trong sân đều nhỏ giọng an ủi Đường Tứ Tứ. Bởi vì thanh âm các nàng nói chuyện rất thấp, Mộ Dung Ôn Trạch cũng không có nghe được bọn họ đang nói cái gì, chỉ là nhìn thấy bộ dạng một chúng nữ quyến cùng Đường Tứ Tứ thân thiết.

Mộ Dung Ôn Trạch vừa lòng nhếch môi.

Mà khi Mộ Dung Ôn Trạch đang suy nghĩ, Trầm Túy Thạch đột nhiên lại mang theo ý tứ khiêu khích nói với Đường Tứ Tứ, "Đường Nhị tiểu thư, tỷ tỷ ngươi đã có thể tự nghĩ ra thơ thuận nghịch, nói vậy tài hoa của ngươi cũng sẽ không thấp hơn tỷ tỷ ngươi. Thật hãnh diện, lấy ‘thưởng hoa’ làm đề, cũng làm thơ cho chúng ta trong hiểu biết tài hoa của ngươi.”

Người này trưởng thành xinh đẹp, lại lấy đọc thơ để chiếm tiện nghi. Luôn có người thay Đường Vân Nhiễm xuất đầu.

Đường Tứ Tứ vẻ mặt lạnh nhạt, lắc đầu, "Khiến Trầm công tử thất vọng rồi, ta sẽ không làm thơ.” Đường Vân Nhiễm tự nghĩ ra chiêu bài thơ thuận nghịch, nàng làm thơ gì đều là uổng phí.

Trầm Túy Thạch châm biếm, ngữ khí tiếp theo càng khinh miệt, "Đường Nhị tiểu thư nông cạn làm cho Trầm mỗ kinh ngạc.”

Lời nói này rõ ràng mang theo trào phúng làm cho mọi người giữa sân hé miệng cười trộm, nói xấu sau lưng Đường Tứ Tứ.

Đường Tứ Tứ cũng không giận, miễn cưỡng nói, "Có thể hỏi Trầm công tử là dựa vào cái gì nhận định Tứ Tứ thực nông cạn?"

Trầm Túy Thạch cười khẩy nói, "Ngươi cùng Đường Đại tiểu thư là cùng một nhà, Đường Đại tiểu thư tài hoa xuất chúng, nhưng ngươi lại ngay cả thơ cũng không làm được. Đường Thượng thư thật là dưỡng ra một trưởng nữ thật tốt.”

Khóe miệng Đường Tứ Tứ mỉm cười, lại lễ phép hỏi, "Tứ Tứ lắm miệng hỏi một câu, lệnh tôn Trầm công tử đã từng đỗ Trạng Nguyên sao?"

Trầm Túy Thạch không có quay lại, vung ống tay áo, tư thái ngạo nghễ, "Chưa từng.”

Đường Tứ Tứ lập tức hé miệng cười nói, "Lệnh tôn cùng ngươi mỗi ngày cùng ra cùng vào, ngay cả Trạng Nguyên cũng không có đỗ. Ai, vô năng của lệnh tôn làm cho Tứ Tứ kinh ngạc!" hắn giễu cợt nàng, nàng xin trả nguyên dạng.

Chỉ một câu như vậy, liền đem lúng túng đều trả lại cho Trầm Túy Thạch. Lại bởi vì Trầm Túy Thạch công kích Đường Tứ Tứ trước, lúc này Trầm Túy Thạch bị nhục, không ai đi ra hỗ trợ.

Trầm Túy Thạch mặt đỏ lên, ngượng ngùng trở lại chỗ ngồi. Tức giận trong mắt Đường Vân Nhiễm chợt lóe qua, Trầm Túy Thạch vô dụng, đường đường một Trạng Nguyên ngay cả Đường Tứ Tứ cũng không đối phó được.

Mộ Dung Ôn Trạch lại tán thưởng gật đầu. Đường Tứ Tứ phản kích rất đúng mực, nàng là người thích hợp để tuyển chọn Thái tử phi.

Nửa ngày sau, Đường Tứ Tứ đã cùng các vị thiên kim tới tham gia thưởng hoa yến tụ thành một nhóm. Đương nhiên, nàng cũng "không cẩn thận" tiết lộ một ít sự tình của Đường Vân Nhiễm. Tỷ như Đường Vân Nhiễm từng làm tổ mẫu tức giận không có ăn cơm chiều, lại tỷ như Đường Vân Nhiễm từng ra sức đánh nha hoàn trong viện nàng.

Này đó đều là việc nhỏ, nhưng Đường Tứ Tứ tin tưởng, miệng thiên kim quan gia này đó cũng không phải kín, tự nhiên sẽ giúp nàng "tuyên truyền" ra ngoài, đến lúc đó trong Hoàng Thành lưu truyền sẽ không còn chỉ ca ngợi Đường Vân Nhiễm.

Trên yến hội, đều có thứ cho mọi người chơi đùa. Mộ Dung Vân Tiện sôi nổi đến bên người Đường Tứ Tứ, nàng cười tinh thuần ngọt ngào, "Tứ Tứ tỷ tỷ, chúng ta cùng nhau thưởng hoa đi.”

Nàng ta là công chúa, Đường Tứ Tứ vừa nói lời cự tuyệt, lập tức có một ma ma hung hãn khiển trách Đường Tứ Tứ không biết tốt xấu. Đường Tứ Tứ bị Mộ Dung Vân Tiện lôi kéo đi ra một khoảng cách. Khi nàng quay đầu lại, phát hiện Thanh Nhi bị ma ma kia ngăn cản.

Đường Tứ Tứ lại duỗi tay sờ chủy thủ giấu trong tay áo.

Mộ Dung Vân Tiện kéo nàng đến một ngọn núi giả, mới cười tủm tỉm nhẹ giọng nói, "Tứ Tứ tỷ tỷ, có thứ chơi rất vui.”

Đường Tứ Tứ vừa định bỏ tay nàng ra, nhưng ở trong núi giả đột nhiên liên tiếp truyền đến âm thanh ái muội của một nam một nữ. Đường Tứ Tứ ngẩn ra, nàng nhanh chóng nhận ra giọng nữ trong đó là Trưởng công chúa.

Trưởng công chúa trần truồng nghiêng thân mình, phi thường can đảm ở trên người một nam nhân, tiến tiến xuất xuất.

Mà nam nhân kia gầm nhẹ không ngừng van xin.

Hành vi phóng đãng như vậy làm cho Đường Tứ Tứ mặt đỏ lên, không khỏi nghĩ tới Quân Cơ Lạc, một đêm kia hắn hình như cũng giống vậy…

Ý thức được tình trạng khó xử của mình, Đường Tứ Tứ nhanh thu hồi suy nghĩ. Như khi nàng phát hiện Mộ Dung Vân Tiện không biết khi nào thì lẩn mất. Trong lòng nàng rùng mình, lập tức ý thức được nếu để cho Trưởng công chúa biết nàng trốn ở chỗ này nhìn lén, nhất định sẽ chém đầu nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Độc Thê Của Hoạn Quan Có Thai

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook