Chương 173: Xẻo con cá bự!
Yên Vĩ Hồ
08/08/2020
Edit: Diệp Nhược Giai
Mấy năm nay Trì Lệ Dập không ở trong hoàng thành, hiện tại ông được phong làm Phụ quốc công, tạm thời cư ngụ trong hoàng thành, mấy ông bạn già trước kia của ông liền hẹn ông ra ngoài tụ tập một phen. Trì Lệ Dập không từ chối, còn tiện thể dẫn theo Đường Tử An.
Nơi mà bọn họ đi đều là vài địa phương hẻo lánh ở ngoại ô, Đường Tử An căn bảnkhông thể hưởng thụ đãi ngộ của một đại thiếu gia. Trì Lệ Dập đã muốn để cho Đường Tử An rèn luyện nhiều hơn một chút, một nam nhân mà không nếm qua đau khổ thìvĩnh viễn cũng không lớn nổi.
Mà vì Trì Lệ Dập đi ra ngoài, nên mọi chuyện trong Trì phủ đều đổ lên đầu Trì Hằng Liễu. Trước đó Đường Tứ Tứ phái người ngàn dặn vạn dò, muốn Trì Hằng Liễu tham gia đại hội thưởng cúc hôm nay, nhưng vì Trì Hằng Liễu bị một chuyện vướng chân, nên kéo dài thời gian đi đến đó.
May mà Phụ quốc công phủ rất gần Cửu Thiên Tuế phủ, chỉ cách có hai con đường, nếu đi đường tắt thì chỉ cần nửa chén trà là đến. Trì Hằng Liễu liền mang theo gã sai vặt đi theo đường tắt.
"Các ngươi muốn làm cái gì... Cứu mạng… Đừng đến đây…” Khi đi ngang qua chỗ rẽ trong đường tắt, đột nhiên truyền đến một giọng hoảng sợ của nữ nhân.
Gã sai vặt của Trì Hằng Liễu tinh mắt, lập tức nhìn thấy trong ngõ nhỏ có vài tên du côn đang vây quanh một cô nương trẻ tuổi cùng với một bà lão. Nàng kia liều mạng che chở bà lão, còn mấy tên du côn đã bắt đầu động chân động tay với nữ nhân trẻ tuổi kia.
"Cứu mạng..." một già một trẻ khàn giọng gào lên.
Với phẩm chất của Trì Hằng Liễu, hắn không thể nào thấy chết mà không cứu. Nhưng kinh nghiệm chinh chiến nam bắc nhiều năm với Trì Lệ Dập cũng nhắc nhở hắn, muốn cứu người thì điều kiện tiên quyết chính là phải bảo đảm mình không bị người làm hại.
hắn rất bình tĩnh, không có trực tiếp tiến lên, mà bảo gã sai vặt của hắn đi nhanh đến đầu đường báo cho bộ khoái biết. Còn bản thân hắn cũng không rời đi, chỉ tránh trongmột góc tối của ngõ nhỏ.
một tên du côn trong đó cực kỳ hung ác tiến lên xé quần áo của cô nương trẻ tuổi kia xuống, cô nương trẻ tuổi điên cuồng thét lên, tay đánh chân đá nam nhân xâm phạm nàng. Còn phụ nhân lớn tuổi thấy quần áo của cô nương trẻ tuổi bị xé xuống, liền đánh về đám du côn, cuối cùng lại bị tên du côn kia dùng sức đẩy, té lăn quay trênđất, đụng vỡ đầu, hôn mê bất tỉnh.
Trì Hằng Liễu thấy tình hình phát triển thành cục diện tệ hại như thế, cũng không thể nào ngoảnh mặt làm ngơ được nữa, vội vàng tiến lên.
Với công phu của hắn, đối phó với vài tên du côn thế này thật không đáng kể. Sau khi đánh đám du côn đến thất điên bát đảo, hắn liền xoay người sang kiểm tra vết thương của bà lão bị té trên đất kia.
Bà lão vốn dĩ đang nhắm chặt mắt lại đột nhiên mở mắt vô cùng quỷ dị. Trì Hằng Liễu cảm giác thấy tình hình bất thường, định đẩy bà lão đó ra, nhưng hắn lại hít phải mộtthứ hương hoa gay mũi.
Nữ nhân trẻ tuổi bên cạnh lấy tốc độ như tia chớp dùng sức đánh một chưởng vào ngực Trì Hằng Liễu. Trì Hằng Liễu vô cớ bị trúng một chưởng, định vận công nhưng lạirõ ràng phát hiện hắn căn bản là không có một chút sức lực nào.
Khóe miệng hắn trào ra một tia máu đỏ tươi, xoa nhẹ ngực, run rẩy đứng dậy từ trênmặt đất.
Đúng vào lúc này, ngay góc ngõ hẻm, Tả Thương Minh mặc một thân quần áo đen, quỷ mị xuất hiện. Trì Hằng Liễu nhìn thấy hắn, trên mặt nhanh chóng hiện vẻ ngạc nhiên kinh hãi.
hắn không rõ vì sao Tả Thương Minh có thể xuất hiện ở đây.
Tả Thương Minh bình tĩnh đứng trước mặt Trì Hằng Liễu, ánh mắt cao ngạo, chậc chậc chép miệng, "Trì công tử, kết cục của việc xen vào chuyện của người khác không dễ chịu đúng không. Ngươi cũng thật là, dân đen trên đời này nhiều biết bao nhiêu, cần gì phải ra mặt thay cho bọn dân đen này chứ. Giờ thì tốt rồi, bị ta tính kế. Trì công tử, nhớ kỹ thiệt thòi hôm nay, làm người tốt không hay đâu.”
Lúc này Tả Thương Minh đang ôm một tấm lòng biến thái vặn vẹo muốn đến xem người và việc mà hắn ta gặp phải. Người giống như Trì Hằng Liễu, dung mạo ôn nhuận nhã nhặn, tính cách thuần lương, đương nhiên là hắn nhìn không vừa mắt. Thậm chíhắn còn cảm thấy ghen tị với Trì Hằng Liễu, nếu trước đó không phải hắn bị Quân Cơ Lạc cắt đi thứ quan trọng nhất, thì bây giờ hắn còn tuấn dật tiêu sái hơn cả Trì Hằng Liễu ấy chứ.
Chỉ là… Đều do Quân Cơ Lạc! hắn ta đã tự tay hủy đi mọi thứ của hắn!
hắn đi đến trước mặt Trì Hằng Liễu, tư thế càng cao ngạo hơn, cười giễu cợt, nói, “Chẳng qua, nói đi cũng phải nói lại, cho dù hôm nay ngươi không ra tay cứu bọn dân đen như các nàng, ta cũng chuẩn bị một phương pháp khác để đối phó với ngươi. Chẳng hạn như là, tìm mấy chục tên có võ công thân thủ đều rất cao, liên hợp bao vây trừ khử ngươi. Lại chẳng hạn như để cho hai kẻ say xỉn hạ độc ngươi… Tóm lại, hôm nay ta đã giăng thiên la địa võng, mặc kệ ngươi vùng vẫy thế nào, cũng thoát khôngnổi.
Đương nhiên, ngươi cũng đừng trách ta ác độc, muốn trách thì chỉ có thể trách bản thân ngươi xui, gặp phải một kẻ địch biết tính kế như ta, ngươi không bại mới là lạ!”
Trì Hằng Liễu chịu đựng thân mình đau nhức cùng với cảm giác vô lực, tung chưởng đánh về phía Tả Thương Minh. Tả Thương Minh cười nhạo, nhấc chân hung hăng đá vào bụng Trì Hằng Liễu.
Trì Hằng Liễu lảo đảo lui về sau vài bước, định trốn thoát khỏi cảnh bị vây khốn, nhưng lại bị bà lão lớn tuổi cầm chủy thủ đâm một đao từ sau lưng. Ánh mắt Trì Hằng Liễu căng thẳng, hét lớn một tiếng, tập hợp đủ sức lực, đánh một chưởng về phía bà lão. Bà lão bị hắn đánh một phát bay đi, đụng phải vách tường đằng sau, hộc máu chết ngay tại chỗ.
Tả Thương Minh nhìn một màn như vậy, lại cực kỳ biến thái mà há miệng cười ha hả. Đợi đến khi cười đủ, hắn mới cao ngạo đi đến gần Trì Hằng Liễu, ngón tay gấp thành hình hoa lan chỉ xinh đẹp, giọng nói lạnh lùng âm độc, "Trì công tử, ngươi yên tâm đi. Chúng ta không muốn mạng của ngươi! Chúng ta chỉ muốn để ngươi tạm thời rời đivài ngày thôi.”
Khóe mắt Trì Hằng Liễu như nứt ra, giãy giụa muốn đi xử lý Tả Thương Minh, nhưnghiện tại hắn thật sự đã bất lực rồi. Mạch đập hai bên thái dương nhảy thình thịch, đầu óc hắn mờ mịt, toàn thân không còn khí lực.
Hơi gian nan thở hổn hển mấy hơi, sau đó hắn lập tức ngã ngồi xuống đất.
Tả Thương Minh cúi người, trước khi hắn hôn mê, đưa tay vỗ vỗ lên hai má Trì Hằng Liễu, xót xa thành khẩn cười nói, "Trì công tử, ta chỉ mượn khuôn mặt này của ngươi dùng tí thôi. Ngươi đừng để ý, ha.”
Trước khi Trì Hằng Liễu hôn mê, mơ hồ nhìn thấy thuộc hạ của Tả Thương Minh cầmmột cái hộp gấm, từ trong đó lấy ra một thứ gì đó, sau đó… hắn mơ hồ thấy được mộtngười có khuôn mặt giống mình.
"Ngươi..." Trước đó, Mộ Dung Quân Thương từng đeo mặt nạ giả làm Trì Hằng Liễu bắt cóc Đường Tứ Tứ, Quân Cơ Lạc cũng không có nói chuyện này cho Trì Hằng Liễu biết. Mà lúc này, Trì Hằng Liễu nhìn thấy khuôn mặt gần như giống hệt mình, trong lòng hoảng hốt, đồng tử co lại mãnh liệt.
Tả Thương Minh âm trầm cười, “Trì công tử, trong khoảng thời gian ngươi biến mất, ta mượn mặt ngươi trước.”
Trì Hằng Liễu há mồm định nói gì đó, nhưng cuối cùng ý thức của hắn liền rơi vào trong đêm tối.
Sau khi Trì Hằng Liễu hôn mê, Tả Thương Minh lấy ra từ trong tay áo một gương đồng nho nhỏ, soi soi trong đó, nhếch khóe miệng, trên khuôn mặt liền hiện lên một nụ cườikhông khác gì Trì Hằng Liễu.
Vừa lòng buông gương đồng trên tay xuống, Tả Thương Minh theo bản năng làm mộtcái lan hoa chỉ, cười ha hả nhìn thủ hạ của hắn mang Trì Hằng Liễu đã hôn mê đi.
Đợi đến khi mọi thứ trong ngõ nhỏ đều đã được thu dọn sạch sẽ, Tả Thương Minh liềnđi về hướng Cửu Thiên Tuế phủ. Khi đến Cửu Thiên Tuế phủ, thị vệ nhận ra Trì Hằng Liễu, nên nhanh chóng cho Tả Thương Minh đi qua.
Chờ sau khi Tả Thương Minh đi vào tiền sảnh, không khí trong đó đã đông cứng. Tả Thương Minh mang khuôn mặt của Trì Hằng Liễu, gia nhập vào trong đám người, cũngkhông khiến cho bao nhiêu người chú ý đến.
Trong sảnh, Đường Tứ Tứ cùng Quân Cơ Lạc chính là chủ nhà tổ chức tiệc thưởng cúc hôm nay, trên mặt hai người vẫn đang duy trì nụ cười khéo léo. Mà Mộ Dung Ôn Trạch ngồi phía dưới, biết hôm nay mình sẽ không gặp phải chuyện gì, liền hào hứng uống rượu một mình.
Còn Mộ Dung Quân Thương, sau khi Trì Hằng Liễu xuất hiện trong sảnh, ánh mắt trong vắt lạnh lùng của hắn căng thẳng, hơi dừng lại trên người Trì Hằng Liễu, ngay sau đó lại sợ bị người khác nhìn ra manh mối gì, lập tức dời đi.
Quân Cơ Lạc đểĐường Tứ Tứ ngồi trên một nhuyễn tháp, còn hắn thì chắp tay sau lưng, ngạo nghễ đứng thẳng trong sảnh. hắn cầm một chén rượu lên, cung kính hướng về phía Mộ Dung Quân Thương, "Nhiếp chính vương, bản đốc là người rất hiền hậu. Mặc dù trên triều đình chúng ta có rất nhiều tranh chấp với nhau, nhưng trong thâm tâm bản đốc luôn cực kỳ quan tâm đến Nhiếp chính vương ngài. Nhân bữa tiệc thưởng cúc hôm nay, bản đốc cũng muốn nói một câu với các vị trong sân, "Nhiếp chính vương cùng Hiền vương đều là tài năng trụ cột của Tiêu quốc chúng ta, nhất là Nhiếp chính vương, cô nương nhà nào mà gả cho ngài ấy, nhất định sẽ trở thành nữ nhân mà cả Tiêu quốc này hâm mộ nhất.’”
Đường Tứ Tứ không phá bỏ cái đài của Quân Cơ Lạc, lại còn đắp cho đài của hắn cao hơn, “Quả thật Cửu Thiên Tuế nói không sai, bất kể là tướng mạo hay là tính nết, Nhiếp chính vương đều nổi tiếng cả. Nếu không phải thần phụ không có muội muội ruột nào, thì nhất định đã làm bà mối se tơ rồi.”
Mộ Dung Quân Thương thản nhiên cười, trên khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng hiện lên nét ưu sầu nhàn nhạt, "Cửu Thiên Tuế quá đề cao rồi. Chẳng qua ừ nhỏ bản vương đãkhông đi được, đi đứng không tiện, hơn nữa thân thể bản vương suy yếu, không biết chống đỡ được bao lâu. Bản vương sẽ không gieo tai họa cho người khác.”
Mộ Dung Quân Thương nhẹ nhàng nói ra những lời này, thu được không ít nước mắt cùng cảm thán của những nữ nhân chưa lấy chồng trong sân. Mộ Dung Quân Thương có diện mạo tuấn dật, lại là Nhiếp chính vương, phẩm đức cũng hiền lương, có thể gả cho một vị hôn phu như vậy, chính là nguyện vọng của bao nhiêu cô nương đó.
Chẳng qua, hai chân của hắn, bệnh của hắn… Ai cũng không muốn gả cho một con ma ốm không thể đi đứng lại còn không sống được bao lâu, định làm góa phụ sao.
Khóe miệng Đường Tứ Tứ khẽ nhếch, trong ánh mắt mang theo chút xin lỗi, từ trênnhuyễn tháp đứng dậy, đến đứng bên cạnh Quân Cơ Lạc.
"Nhiếp chính vương, phải nói là vợ chồng chúng ta thật là hổ thẹn với ngài. Cao thần y mà Cửu Thiên Tuế tìm đến trước đó, vốn dĩ thề thốt bảo rằng nhất định có thể chữa lành hai chân cho Nhiếp chính vương ngài,nhưng thật không ngờ đã mấy tháng rồi mà hai chân của Nhiếp chính vương ngài vẫn không thể động." Đường Tứ Tứ xin lỗi xong, hành lễ với Mộ Dung Quân Thương một cái.
Trong đôi mắt của Mộ Dung Quân Thương ngầm xẹt qua một tia sáng, quả nhiên nhưhắn dự đoán, hai vợ chồng Quân Cơ Lạc thật sự định viết văn về hai chân của hắn mà.
Đôi mắt trong veo lạnh lùng của hắn tuần tra một vòng trong đám người, tầm mắt giao với Tả Thương Minh mang khuôn mặt Trì Hằng Liễu ngay giữa không trung. Hai người âm thầm trao đổi một cái ánh mắt, sau đó lại vội vàng dời đi.
Khóe mắt đào hoa của Mộ Dung Quân Thương hơi nhướng lên, đôi mắt lấp lánh mà lạnh nhạt, hắn mím môi cười nhẹ, giọng đầy ôn hòa nói với Đường Tứ Tứ, "Đường nhị tiểu thư không cần để ý, bản vương là một kẻ bạc phúc, đôi chân này e là vĩnh viễn cũng không tốt lên được.” Mộ Dung Quân Thương ở trước công chúng vẫn luôn kiên trì gọi Đường Tứ Tứ là "Đường nhị tiểu thư".
Có vài chuyện nếu để Quân Cơ Lạc nói thì không thích hợp, nhưng nếu từ trong miệng của Đường Tứ Tứ đi ra, người khác sẽ cảm thấy rất hợp lý. Đường Tứ Tứ hơi nâng cằm, giận dữ cười, nói với Quân Cơ Lạc, "Cửu Thiên Tuế, trước đó Cao thần y khoe khoang khoác lác là có thể chữa lành cho hai chân của Nhiếp chính vương, bây giờ hắnlại không làm được. Chàng nên truy cứu tội thất trách của hắn đi.”
Khi Đường Tứ Tứ ngẩng đầu nói chuyện với hắn, đôi con ngươi trong suốt tràn đầy lưu luyến ôn nhu. Còn Quân Cơ Lạc cúi thấp đầu, ánh mắt nhìn Đường Tứ Tứ cũng mang theo thâm tình sủng nịch. Hai người này hàon toàn không phát hiện ra ánh mắt của bọn họ làm cho người ta khó chịu đến mức nào.
Mộ Dung Quân Thương cách bọn họ gần nhất, cảm thấy hơi không vui trong lòng. Nhưng hắn cật lực khắc chế biểu cảm trên mặt mình, không hề để lộ ra ngoài một tí nào.
Quân Cơ Lạc tiếp lời của Đường Tứ Tứ, “Nhiếp chính vương, nói đến chuyện này, bản đốc thật sự là hổ thẹn với ngài. Hôm nay, vừa vặn trước mặt mọi người, bản đốc sẽ sai người áp giải Cao thần y đến, ngài muốn xử phạt thế nào cũng được.”
Quân Cơ Lạc vừa mới nói xong, Mạc Lương liền tóm chặt áo của Cao thần y sải bước tiến vào. Theo sau bọn họ cùng vào là hai người, một người chính là An công công phụ trách hầu hạ Mộ Dung Nhược Hồng, người còn lại là gã sai vặt Đông Nhị bên người Mộ Dung Ôn Trạch.
Mạc Lương dùng sức ném Cao thần y ra đất, Quân Cơ Lạc cũng lạnh giọng châm chọcnói, "Cao thần y, lúc trước ngươi thề thốt với bản đốc, cam đoan nhất định sẽ trị liệuthật tốt cho hai chân của Nhiếp chính vương. Nhưng hiện giờ, đã qua nhiều ngày như vậy rồi mà sao đôi chân của Nhiếp chính vương vẫn không có lấy một tí dấu hiệu gì làsẽ chuyển biến tốt thế. Cao thần y, người dám lừa bịp bản đốc, bản đốc sẽ để hắnchết rất khó coi!”
Cao thần y không ngừng dập đầu với Quân Cơ Lạc, trong miệng không ngừng biện giải cho mình, "Cửu Thiên Tuế, oan uổng quá, thảo dân thật sự đã trị hai chân cho Nhiếp chính vương mà. Chẳng qua, không biết xuất phát từ nguyên nhân gì mà Nhiếp chính vương vẫn không chịu đứng lên... Cửu Thiên Tuế, xin ngài, đừng giết thảo dân… Thảo dân thật sự không có nửa lời nói dối, nếu Cửu Thiên Tuế không tin, có thể cho ngự y khác… à không, ngự y có thể sẽ bị Nhiếp chính vương thu mua... Cửu Thiên Tuế ngài có thể để cho Tiết thần y tới xem cho Nhiếp chính vương đi… Nếu thảo dân có nửa câu nào không thật, đến lúc đó Cửu Thiên Tuế muốn giết muốn chém gì, thảo dân cũng đều bằng lòng chấp nhận.”
Cao thần y quỳ lết đến trước mặt Quân Cơ Lạc, níu lấy góc áo của Quân Cơ Lạc, vẻ mặt khẩn thiết cùng sốt ruột.
Quân Cơ Lạc nhíu mày, liếc mắt quan sát Cao thần y, nhấc chân khẽ đá Cao thần ymột cước, lời lẽ chính đáng răn dạy Cao thần y, “Sao có thể mời lão Tiết đến chứ? Lão Tiết có quan hệ thân thiết với bản đốc, đây là chuyện mà mọi người đều biết. Đến lúc đó nếu lão Tiết chẩn ra kết quả chứng minh lời ngươi nói là thật, thì người khác sẽ nóilà lão Tiết thiên vị bản đốc. Đến lúc đó bản đốc sẽ bị gắn ác danh là bắt nạt Nhiếp chính vương. Ngươi cáitên vô liêm sỉ này! Dám đưa ra chủ ý này hại bản đốc.”
Quân Cơ Lạc cực kỳ khinh thường trừng mắt nhìn Cao thần y, sau đó sâu kín cưới nóivới Mộ Dung Quân Thương, "Nhiếp chính vương, bản đốc tin tưởng ngài. Hai chân này của ngài là vĩnh viễn không chữa được. thật sự là rất đáng tiếc!” hắn cố ý nhấn mạnh vài từ “vĩnh viễn không chữa được”, ý trào phúng lộ rõ.
Quân Cơ Lạc vừa nói xong mấy lời này, Cao thần y lại đột nhiên từ trên đất đứng bật dậy, thẳng thắn nói, "Cửu Thiên Tuế, thảo dân thật sự đã trị liệu rất tốt cho hai chân của Nhiếp chính vương. Tuy thảo dân sợ chết, nhưng không mong muốn có người nào nghi ngờ y thuật của mình.” Cao thần y lại quay đầu sang nói với Mộ Dung Quân Thương, "Nhiếp chính vương, thảo dân dám thề với trời, hai chân của ngài thật sự đãcó thể chống đỡ cho ngài đi đường. Nếu lời này của thảo dân là giả, vậy thì cứ để thiên lôi đánh xuống thảo dân, kiếp sau làm nô lệ làm súc vật. Còn nếu không thì, Nhiếp chính vương sẽ bị thiên lôi đánh…”
Giống như là vì tuyên thệ cho quyết tâm của mình, Cao thần y nói xong lời này, lập tức đập đầu lên cột đá bên cạnh, máu tươi liền bắn tung tóe khắp sân. May mà khôngnguy hiểm đến tính mạng.
Mà cú đập đầu đầy hào hùng của ông ấy đã nháy mắt đẩy Mộ Dung Quân Thương ra đứng mũi chịu sào. Tiếp theo, có vẻ như Mộ Dung Quân Thương cần phải làm chút chuyện để chứng minh cho “trong sạch” của mình.
Mấy năm nay Trì Lệ Dập không ở trong hoàng thành, hiện tại ông được phong làm Phụ quốc công, tạm thời cư ngụ trong hoàng thành, mấy ông bạn già trước kia của ông liền hẹn ông ra ngoài tụ tập một phen. Trì Lệ Dập không từ chối, còn tiện thể dẫn theo Đường Tử An.
Nơi mà bọn họ đi đều là vài địa phương hẻo lánh ở ngoại ô, Đường Tử An căn bảnkhông thể hưởng thụ đãi ngộ của một đại thiếu gia. Trì Lệ Dập đã muốn để cho Đường Tử An rèn luyện nhiều hơn một chút, một nam nhân mà không nếm qua đau khổ thìvĩnh viễn cũng không lớn nổi.
Mà vì Trì Lệ Dập đi ra ngoài, nên mọi chuyện trong Trì phủ đều đổ lên đầu Trì Hằng Liễu. Trước đó Đường Tứ Tứ phái người ngàn dặn vạn dò, muốn Trì Hằng Liễu tham gia đại hội thưởng cúc hôm nay, nhưng vì Trì Hằng Liễu bị một chuyện vướng chân, nên kéo dài thời gian đi đến đó.
May mà Phụ quốc công phủ rất gần Cửu Thiên Tuế phủ, chỉ cách có hai con đường, nếu đi đường tắt thì chỉ cần nửa chén trà là đến. Trì Hằng Liễu liền mang theo gã sai vặt đi theo đường tắt.
"Các ngươi muốn làm cái gì... Cứu mạng… Đừng đến đây…” Khi đi ngang qua chỗ rẽ trong đường tắt, đột nhiên truyền đến một giọng hoảng sợ của nữ nhân.
Gã sai vặt của Trì Hằng Liễu tinh mắt, lập tức nhìn thấy trong ngõ nhỏ có vài tên du côn đang vây quanh một cô nương trẻ tuổi cùng với một bà lão. Nàng kia liều mạng che chở bà lão, còn mấy tên du côn đã bắt đầu động chân động tay với nữ nhân trẻ tuổi kia.
"Cứu mạng..." một già một trẻ khàn giọng gào lên.
Với phẩm chất của Trì Hằng Liễu, hắn không thể nào thấy chết mà không cứu. Nhưng kinh nghiệm chinh chiến nam bắc nhiều năm với Trì Lệ Dập cũng nhắc nhở hắn, muốn cứu người thì điều kiện tiên quyết chính là phải bảo đảm mình không bị người làm hại.
hắn rất bình tĩnh, không có trực tiếp tiến lên, mà bảo gã sai vặt của hắn đi nhanh đến đầu đường báo cho bộ khoái biết. Còn bản thân hắn cũng không rời đi, chỉ tránh trongmột góc tối của ngõ nhỏ.
một tên du côn trong đó cực kỳ hung ác tiến lên xé quần áo của cô nương trẻ tuổi kia xuống, cô nương trẻ tuổi điên cuồng thét lên, tay đánh chân đá nam nhân xâm phạm nàng. Còn phụ nhân lớn tuổi thấy quần áo của cô nương trẻ tuổi bị xé xuống, liền đánh về đám du côn, cuối cùng lại bị tên du côn kia dùng sức đẩy, té lăn quay trênđất, đụng vỡ đầu, hôn mê bất tỉnh.
Trì Hằng Liễu thấy tình hình phát triển thành cục diện tệ hại như thế, cũng không thể nào ngoảnh mặt làm ngơ được nữa, vội vàng tiến lên.
Với công phu của hắn, đối phó với vài tên du côn thế này thật không đáng kể. Sau khi đánh đám du côn đến thất điên bát đảo, hắn liền xoay người sang kiểm tra vết thương của bà lão bị té trên đất kia.
Bà lão vốn dĩ đang nhắm chặt mắt lại đột nhiên mở mắt vô cùng quỷ dị. Trì Hằng Liễu cảm giác thấy tình hình bất thường, định đẩy bà lão đó ra, nhưng hắn lại hít phải mộtthứ hương hoa gay mũi.
Nữ nhân trẻ tuổi bên cạnh lấy tốc độ như tia chớp dùng sức đánh một chưởng vào ngực Trì Hằng Liễu. Trì Hằng Liễu vô cớ bị trúng một chưởng, định vận công nhưng lạirõ ràng phát hiện hắn căn bản là không có một chút sức lực nào.
Khóe miệng hắn trào ra một tia máu đỏ tươi, xoa nhẹ ngực, run rẩy đứng dậy từ trênmặt đất.
Đúng vào lúc này, ngay góc ngõ hẻm, Tả Thương Minh mặc một thân quần áo đen, quỷ mị xuất hiện. Trì Hằng Liễu nhìn thấy hắn, trên mặt nhanh chóng hiện vẻ ngạc nhiên kinh hãi.
hắn không rõ vì sao Tả Thương Minh có thể xuất hiện ở đây.
Tả Thương Minh bình tĩnh đứng trước mặt Trì Hằng Liễu, ánh mắt cao ngạo, chậc chậc chép miệng, "Trì công tử, kết cục của việc xen vào chuyện của người khác không dễ chịu đúng không. Ngươi cũng thật là, dân đen trên đời này nhiều biết bao nhiêu, cần gì phải ra mặt thay cho bọn dân đen này chứ. Giờ thì tốt rồi, bị ta tính kế. Trì công tử, nhớ kỹ thiệt thòi hôm nay, làm người tốt không hay đâu.”
Lúc này Tả Thương Minh đang ôm một tấm lòng biến thái vặn vẹo muốn đến xem người và việc mà hắn ta gặp phải. Người giống như Trì Hằng Liễu, dung mạo ôn nhuận nhã nhặn, tính cách thuần lương, đương nhiên là hắn nhìn không vừa mắt. Thậm chíhắn còn cảm thấy ghen tị với Trì Hằng Liễu, nếu trước đó không phải hắn bị Quân Cơ Lạc cắt đi thứ quan trọng nhất, thì bây giờ hắn còn tuấn dật tiêu sái hơn cả Trì Hằng Liễu ấy chứ.
Chỉ là… Đều do Quân Cơ Lạc! hắn ta đã tự tay hủy đi mọi thứ của hắn!
hắn đi đến trước mặt Trì Hằng Liễu, tư thế càng cao ngạo hơn, cười giễu cợt, nói, “Chẳng qua, nói đi cũng phải nói lại, cho dù hôm nay ngươi không ra tay cứu bọn dân đen như các nàng, ta cũng chuẩn bị một phương pháp khác để đối phó với ngươi. Chẳng hạn như là, tìm mấy chục tên có võ công thân thủ đều rất cao, liên hợp bao vây trừ khử ngươi. Lại chẳng hạn như để cho hai kẻ say xỉn hạ độc ngươi… Tóm lại, hôm nay ta đã giăng thiên la địa võng, mặc kệ ngươi vùng vẫy thế nào, cũng thoát khôngnổi.
Đương nhiên, ngươi cũng đừng trách ta ác độc, muốn trách thì chỉ có thể trách bản thân ngươi xui, gặp phải một kẻ địch biết tính kế như ta, ngươi không bại mới là lạ!”
Trì Hằng Liễu chịu đựng thân mình đau nhức cùng với cảm giác vô lực, tung chưởng đánh về phía Tả Thương Minh. Tả Thương Minh cười nhạo, nhấc chân hung hăng đá vào bụng Trì Hằng Liễu.
Trì Hằng Liễu lảo đảo lui về sau vài bước, định trốn thoát khỏi cảnh bị vây khốn, nhưng lại bị bà lão lớn tuổi cầm chủy thủ đâm một đao từ sau lưng. Ánh mắt Trì Hằng Liễu căng thẳng, hét lớn một tiếng, tập hợp đủ sức lực, đánh một chưởng về phía bà lão. Bà lão bị hắn đánh một phát bay đi, đụng phải vách tường đằng sau, hộc máu chết ngay tại chỗ.
Tả Thương Minh nhìn một màn như vậy, lại cực kỳ biến thái mà há miệng cười ha hả. Đợi đến khi cười đủ, hắn mới cao ngạo đi đến gần Trì Hằng Liễu, ngón tay gấp thành hình hoa lan chỉ xinh đẹp, giọng nói lạnh lùng âm độc, "Trì công tử, ngươi yên tâm đi. Chúng ta không muốn mạng của ngươi! Chúng ta chỉ muốn để ngươi tạm thời rời đivài ngày thôi.”
Khóe mắt Trì Hằng Liễu như nứt ra, giãy giụa muốn đi xử lý Tả Thương Minh, nhưnghiện tại hắn thật sự đã bất lực rồi. Mạch đập hai bên thái dương nhảy thình thịch, đầu óc hắn mờ mịt, toàn thân không còn khí lực.
Hơi gian nan thở hổn hển mấy hơi, sau đó hắn lập tức ngã ngồi xuống đất.
Tả Thương Minh cúi người, trước khi hắn hôn mê, đưa tay vỗ vỗ lên hai má Trì Hằng Liễu, xót xa thành khẩn cười nói, "Trì công tử, ta chỉ mượn khuôn mặt này của ngươi dùng tí thôi. Ngươi đừng để ý, ha.”
Trước khi Trì Hằng Liễu hôn mê, mơ hồ nhìn thấy thuộc hạ của Tả Thương Minh cầmmột cái hộp gấm, từ trong đó lấy ra một thứ gì đó, sau đó… hắn mơ hồ thấy được mộtngười có khuôn mặt giống mình.
"Ngươi..." Trước đó, Mộ Dung Quân Thương từng đeo mặt nạ giả làm Trì Hằng Liễu bắt cóc Đường Tứ Tứ, Quân Cơ Lạc cũng không có nói chuyện này cho Trì Hằng Liễu biết. Mà lúc này, Trì Hằng Liễu nhìn thấy khuôn mặt gần như giống hệt mình, trong lòng hoảng hốt, đồng tử co lại mãnh liệt.
Tả Thương Minh âm trầm cười, “Trì công tử, trong khoảng thời gian ngươi biến mất, ta mượn mặt ngươi trước.”
Trì Hằng Liễu há mồm định nói gì đó, nhưng cuối cùng ý thức của hắn liền rơi vào trong đêm tối.
Sau khi Trì Hằng Liễu hôn mê, Tả Thương Minh lấy ra từ trong tay áo một gương đồng nho nhỏ, soi soi trong đó, nhếch khóe miệng, trên khuôn mặt liền hiện lên một nụ cườikhông khác gì Trì Hằng Liễu.
Vừa lòng buông gương đồng trên tay xuống, Tả Thương Minh theo bản năng làm mộtcái lan hoa chỉ, cười ha hả nhìn thủ hạ của hắn mang Trì Hằng Liễu đã hôn mê đi.
Đợi đến khi mọi thứ trong ngõ nhỏ đều đã được thu dọn sạch sẽ, Tả Thương Minh liềnđi về hướng Cửu Thiên Tuế phủ. Khi đến Cửu Thiên Tuế phủ, thị vệ nhận ra Trì Hằng Liễu, nên nhanh chóng cho Tả Thương Minh đi qua.
Chờ sau khi Tả Thương Minh đi vào tiền sảnh, không khí trong đó đã đông cứng. Tả Thương Minh mang khuôn mặt của Trì Hằng Liễu, gia nhập vào trong đám người, cũngkhông khiến cho bao nhiêu người chú ý đến.
Trong sảnh, Đường Tứ Tứ cùng Quân Cơ Lạc chính là chủ nhà tổ chức tiệc thưởng cúc hôm nay, trên mặt hai người vẫn đang duy trì nụ cười khéo léo. Mà Mộ Dung Ôn Trạch ngồi phía dưới, biết hôm nay mình sẽ không gặp phải chuyện gì, liền hào hứng uống rượu một mình.
Còn Mộ Dung Quân Thương, sau khi Trì Hằng Liễu xuất hiện trong sảnh, ánh mắt trong vắt lạnh lùng của hắn căng thẳng, hơi dừng lại trên người Trì Hằng Liễu, ngay sau đó lại sợ bị người khác nhìn ra manh mối gì, lập tức dời đi.
Quân Cơ Lạc đểĐường Tứ Tứ ngồi trên một nhuyễn tháp, còn hắn thì chắp tay sau lưng, ngạo nghễ đứng thẳng trong sảnh. hắn cầm một chén rượu lên, cung kính hướng về phía Mộ Dung Quân Thương, "Nhiếp chính vương, bản đốc là người rất hiền hậu. Mặc dù trên triều đình chúng ta có rất nhiều tranh chấp với nhau, nhưng trong thâm tâm bản đốc luôn cực kỳ quan tâm đến Nhiếp chính vương ngài. Nhân bữa tiệc thưởng cúc hôm nay, bản đốc cũng muốn nói một câu với các vị trong sân, "Nhiếp chính vương cùng Hiền vương đều là tài năng trụ cột của Tiêu quốc chúng ta, nhất là Nhiếp chính vương, cô nương nhà nào mà gả cho ngài ấy, nhất định sẽ trở thành nữ nhân mà cả Tiêu quốc này hâm mộ nhất.’”
Đường Tứ Tứ không phá bỏ cái đài của Quân Cơ Lạc, lại còn đắp cho đài của hắn cao hơn, “Quả thật Cửu Thiên Tuế nói không sai, bất kể là tướng mạo hay là tính nết, Nhiếp chính vương đều nổi tiếng cả. Nếu không phải thần phụ không có muội muội ruột nào, thì nhất định đã làm bà mối se tơ rồi.”
Mộ Dung Quân Thương thản nhiên cười, trên khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng hiện lên nét ưu sầu nhàn nhạt, "Cửu Thiên Tuế quá đề cao rồi. Chẳng qua ừ nhỏ bản vương đãkhông đi được, đi đứng không tiện, hơn nữa thân thể bản vương suy yếu, không biết chống đỡ được bao lâu. Bản vương sẽ không gieo tai họa cho người khác.”
Mộ Dung Quân Thương nhẹ nhàng nói ra những lời này, thu được không ít nước mắt cùng cảm thán của những nữ nhân chưa lấy chồng trong sân. Mộ Dung Quân Thương có diện mạo tuấn dật, lại là Nhiếp chính vương, phẩm đức cũng hiền lương, có thể gả cho một vị hôn phu như vậy, chính là nguyện vọng của bao nhiêu cô nương đó.
Chẳng qua, hai chân của hắn, bệnh của hắn… Ai cũng không muốn gả cho một con ma ốm không thể đi đứng lại còn không sống được bao lâu, định làm góa phụ sao.
Khóe miệng Đường Tứ Tứ khẽ nhếch, trong ánh mắt mang theo chút xin lỗi, từ trênnhuyễn tháp đứng dậy, đến đứng bên cạnh Quân Cơ Lạc.
"Nhiếp chính vương, phải nói là vợ chồng chúng ta thật là hổ thẹn với ngài. Cao thần y mà Cửu Thiên Tuế tìm đến trước đó, vốn dĩ thề thốt bảo rằng nhất định có thể chữa lành hai chân cho Nhiếp chính vương ngài,nhưng thật không ngờ đã mấy tháng rồi mà hai chân của Nhiếp chính vương ngài vẫn không thể động." Đường Tứ Tứ xin lỗi xong, hành lễ với Mộ Dung Quân Thương một cái.
Trong đôi mắt của Mộ Dung Quân Thương ngầm xẹt qua một tia sáng, quả nhiên nhưhắn dự đoán, hai vợ chồng Quân Cơ Lạc thật sự định viết văn về hai chân của hắn mà.
Đôi mắt trong veo lạnh lùng của hắn tuần tra một vòng trong đám người, tầm mắt giao với Tả Thương Minh mang khuôn mặt Trì Hằng Liễu ngay giữa không trung. Hai người âm thầm trao đổi một cái ánh mắt, sau đó lại vội vàng dời đi.
Khóe mắt đào hoa của Mộ Dung Quân Thương hơi nhướng lên, đôi mắt lấp lánh mà lạnh nhạt, hắn mím môi cười nhẹ, giọng đầy ôn hòa nói với Đường Tứ Tứ, "Đường nhị tiểu thư không cần để ý, bản vương là một kẻ bạc phúc, đôi chân này e là vĩnh viễn cũng không tốt lên được.” Mộ Dung Quân Thương ở trước công chúng vẫn luôn kiên trì gọi Đường Tứ Tứ là "Đường nhị tiểu thư".
Có vài chuyện nếu để Quân Cơ Lạc nói thì không thích hợp, nhưng nếu từ trong miệng của Đường Tứ Tứ đi ra, người khác sẽ cảm thấy rất hợp lý. Đường Tứ Tứ hơi nâng cằm, giận dữ cười, nói với Quân Cơ Lạc, "Cửu Thiên Tuế, trước đó Cao thần y khoe khoang khoác lác là có thể chữa lành cho hai chân của Nhiếp chính vương, bây giờ hắnlại không làm được. Chàng nên truy cứu tội thất trách của hắn đi.”
Khi Đường Tứ Tứ ngẩng đầu nói chuyện với hắn, đôi con ngươi trong suốt tràn đầy lưu luyến ôn nhu. Còn Quân Cơ Lạc cúi thấp đầu, ánh mắt nhìn Đường Tứ Tứ cũng mang theo thâm tình sủng nịch. Hai người này hàon toàn không phát hiện ra ánh mắt của bọn họ làm cho người ta khó chịu đến mức nào.
Mộ Dung Quân Thương cách bọn họ gần nhất, cảm thấy hơi không vui trong lòng. Nhưng hắn cật lực khắc chế biểu cảm trên mặt mình, không hề để lộ ra ngoài một tí nào.
Quân Cơ Lạc tiếp lời của Đường Tứ Tứ, “Nhiếp chính vương, nói đến chuyện này, bản đốc thật sự là hổ thẹn với ngài. Hôm nay, vừa vặn trước mặt mọi người, bản đốc sẽ sai người áp giải Cao thần y đến, ngài muốn xử phạt thế nào cũng được.”
Quân Cơ Lạc vừa mới nói xong, Mạc Lương liền tóm chặt áo của Cao thần y sải bước tiến vào. Theo sau bọn họ cùng vào là hai người, một người chính là An công công phụ trách hầu hạ Mộ Dung Nhược Hồng, người còn lại là gã sai vặt Đông Nhị bên người Mộ Dung Ôn Trạch.
Mạc Lương dùng sức ném Cao thần y ra đất, Quân Cơ Lạc cũng lạnh giọng châm chọcnói, "Cao thần y, lúc trước ngươi thề thốt với bản đốc, cam đoan nhất định sẽ trị liệuthật tốt cho hai chân của Nhiếp chính vương. Nhưng hiện giờ, đã qua nhiều ngày như vậy rồi mà sao đôi chân của Nhiếp chính vương vẫn không có lấy một tí dấu hiệu gì làsẽ chuyển biến tốt thế. Cao thần y, người dám lừa bịp bản đốc, bản đốc sẽ để hắnchết rất khó coi!”
Cao thần y không ngừng dập đầu với Quân Cơ Lạc, trong miệng không ngừng biện giải cho mình, "Cửu Thiên Tuế, oan uổng quá, thảo dân thật sự đã trị hai chân cho Nhiếp chính vương mà. Chẳng qua, không biết xuất phát từ nguyên nhân gì mà Nhiếp chính vương vẫn không chịu đứng lên... Cửu Thiên Tuế, xin ngài, đừng giết thảo dân… Thảo dân thật sự không có nửa lời nói dối, nếu Cửu Thiên Tuế không tin, có thể cho ngự y khác… à không, ngự y có thể sẽ bị Nhiếp chính vương thu mua... Cửu Thiên Tuế ngài có thể để cho Tiết thần y tới xem cho Nhiếp chính vương đi… Nếu thảo dân có nửa câu nào không thật, đến lúc đó Cửu Thiên Tuế muốn giết muốn chém gì, thảo dân cũng đều bằng lòng chấp nhận.”
Cao thần y quỳ lết đến trước mặt Quân Cơ Lạc, níu lấy góc áo của Quân Cơ Lạc, vẻ mặt khẩn thiết cùng sốt ruột.
Quân Cơ Lạc nhíu mày, liếc mắt quan sát Cao thần y, nhấc chân khẽ đá Cao thần ymột cước, lời lẽ chính đáng răn dạy Cao thần y, “Sao có thể mời lão Tiết đến chứ? Lão Tiết có quan hệ thân thiết với bản đốc, đây là chuyện mà mọi người đều biết. Đến lúc đó nếu lão Tiết chẩn ra kết quả chứng minh lời ngươi nói là thật, thì người khác sẽ nóilà lão Tiết thiên vị bản đốc. Đến lúc đó bản đốc sẽ bị gắn ác danh là bắt nạt Nhiếp chính vương. Ngươi cáitên vô liêm sỉ này! Dám đưa ra chủ ý này hại bản đốc.”
Quân Cơ Lạc cực kỳ khinh thường trừng mắt nhìn Cao thần y, sau đó sâu kín cưới nóivới Mộ Dung Quân Thương, "Nhiếp chính vương, bản đốc tin tưởng ngài. Hai chân này của ngài là vĩnh viễn không chữa được. thật sự là rất đáng tiếc!” hắn cố ý nhấn mạnh vài từ “vĩnh viễn không chữa được”, ý trào phúng lộ rõ.
Quân Cơ Lạc vừa nói xong mấy lời này, Cao thần y lại đột nhiên từ trên đất đứng bật dậy, thẳng thắn nói, "Cửu Thiên Tuế, thảo dân thật sự đã trị liệu rất tốt cho hai chân của Nhiếp chính vương. Tuy thảo dân sợ chết, nhưng không mong muốn có người nào nghi ngờ y thuật của mình.” Cao thần y lại quay đầu sang nói với Mộ Dung Quân Thương, "Nhiếp chính vương, thảo dân dám thề với trời, hai chân của ngài thật sự đãcó thể chống đỡ cho ngài đi đường. Nếu lời này của thảo dân là giả, vậy thì cứ để thiên lôi đánh xuống thảo dân, kiếp sau làm nô lệ làm súc vật. Còn nếu không thì, Nhiếp chính vương sẽ bị thiên lôi đánh…”
Giống như là vì tuyên thệ cho quyết tâm của mình, Cao thần y nói xong lời này, lập tức đập đầu lên cột đá bên cạnh, máu tươi liền bắn tung tóe khắp sân. May mà khôngnguy hiểm đến tính mạng.
Mà cú đập đầu đầy hào hùng của ông ấy đã nháy mắt đẩy Mộ Dung Quân Thương ra đứng mũi chịu sào. Tiếp theo, có vẻ như Mộ Dung Quân Thương cần phải làm chút chuyện để chứng minh cho “trong sạch” của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.