Chương 31
Vụ Thỉ Dực
17/02/2017
A Bảo nơm nớp lo sợ, lực sát thương của tầm mắt sắc bén tại nơi vắng vẻ
này thật kinh khủng, làm nàng không khỏi nhớ tới những cơn đau cực kỳ
tàn ác lúc đêm khuya vắng người không ai giúp đỡ, càng nghĩ càng cảm
thấy thắt lưng lại đau —— ai, thật muốn trực tiếp bỏ chạy.
Mặc dù rất muốn chạy, nhưng A Bảo vẫn cảm giác nếu mình thật sự chạy hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, loại trực giác này quá thật , chỉ có thể ngơ ngác một chút, mới cẩn thận rảo bước tiến vào trong viện, cách khoảng hai mươi thước, thi lễ với nam nhân bên trong viện.
"Tham kiến Tấn vương điện hạ."
Tấn vương nhìn người hận không thể đem đầu chôn vào ngực, mâu quang sắc bén, đột nhiên nói: "Thắt lưng còn đau?"
"... Không đau!" A Bảo khó khăn nghẹn ra một câu như vậy.
"Rất tốt!"
Rất tốt cái mông a! Nàng một chút cũng không tốt! Cả người cũng không tốt ! ! !
Kiên trì đợi một lúc, phát hiện đối phương lại đứng trơ ra , A Bảo có loại cảm giác suy sụp, cuối cùng cố lấy dũng khí nói: "Thần nữ không quấy rầy nhã hứng của điện hạ, cáo từ trước."
Lại phúc phúc thân, A Bảo cố lấy can đảm, không chờ nghe đối phương trả lời, cúi thấp đầu xoay người liền hướng về hướng cũ mà trở về.
Chờ ra khỏi viện, hơi tăng nhanh tốc độ, sau khi quẹo qua một hành lang, trực tiếp chạy trốn.
Cuống cuồng chạy, cũng không biết chạy bao lâu, A Bảo rốt cuộc dừng lại, tim đập nhanh lợi hại, khom người hai tay chống đầu gối, thở hổn hển. Chờ hơi thở chậm rãi lại, A Bảo lấy ra khăn tay ở bên hông lau mồ hôi, sau đó đưa tay sửa sang lại trâm cài đầu bởi vì chạy mà sai lệch, nghi hoặc nhìn bốn phía, hình như nàng chạy một đường, cũng không có nhìn thấy hạ nhân phủ Bình vương, tuy biết hôm nay nguyên nhân là vì ngày sinh của Bình vương thái phi, đại bộ phận người hầu đều được điều đến tiền viện đi hỗ trợ , nhưng là không đến nỗi vắng người như vậy?
Bởi vì nguyên do gặp Tấn vương, A Bảo cũng không dám đi loạn , hướng phía trước nhìn quanh, chờ đợi hạ nhân Bình vương phủ dẫn đường giúp cho nàng. Sau một lúc lâu, rốt cuộc nản lòng, nếu không có ai, đành phải chính mình tiếp tục tìm đường.
A Bảo đi loanh quanh vòng vo, đột nhiên hư hư thực thực nhìn thấy sân viện lúc trước, biểu tình trên mặt cứng đờ, thầm nghĩ sẽ không xui xẻo như vậy đi? Nghĩ như vậy, nàng vừa ló đầu nhìn ——
A Bảo đối với thời thế này vô cùng đau khổ tuyệt vọng! Chẳng lẽ nàng thật là một người mù đường sao? Bề ngoài như thế thật gạt người mà! >__<. .
Lần này nam nhân bên cạnh núi giả cũng không có đứng ở nơi đó, mà là dựa vào hòn giả sơn ho khan, vừa mới quay mặt nhìn lại, đầu A Bảo vừa ló vào tìm tòi, vừa vặn hai người bốn mắt nhìn nhau.
Qúa xấu hổ!
Yên lặng một chút, thấy người nọ lại bắt đầu ho, A Bảo do dự một chút, vẫn là đi vào, lần này cách hắn mười thước, giống như quan tâm hỏi: "Điện hạ không có sao chứ?" A Bảo quả thật hận chết lòng tốt của mình rồi, loại này thời điểm không phải hẳn là khách khí hỏi thăm một tiếng liền đi sao? Nhưng mà xét thấy nam nhân này có lòng tốt giúp nàng điều trị vết trương trên thắt lưng —— mặc dù nàng cảm thấy mình không cần —— A Bảo làm đủ cấp bậc lễ nghĩa, quan tâm hỏi một câu.
"Không có việc gì!"
A Bảo mím môi, nhìn vết máu bên môi hắn, làm tăng thêm mấy phần nhu hòa trên gương mặt không chút biểu tình kia, không còn lãnh ngạnh giống như đầu đá nữa. Hắn đã nói không có việc gì, nàng cũng lười để ý tới , chần chừ một lúc, lại nói: "Điện hạ, thần nữ giống như lạc đường, làm phiền điện hạ có thể chỉ dẫn đường thần nữ một chút." Nói , còn có chút xấu hổ, lo lắng hắn hiểu lầm là nàng chạy trở về, vậy thật thảm.
May mắn, Tấn vương người này biểu tình không nhiều, bình thường giương một bộ biểu tình lạnh lung vô tình người lạ chớ gần, cũng không nhìn ra trong lòng hắn đang suy nghĩ gì, ngược lại thì nàng rất nhiều xấu hổ, hi vọng hắn tiếp tục giữ vững.
Tấn vương đứng thẳng thân thể, khi A Bảo đang căng thẳng thần kinh, đi tới, nói: "Bản vương cũng đang muốn rời khỏi nơi đây."
Chờ tới lúc Tấn vương đi tới cửa, A Bảo còn đang ngây ngốc, đợi hắn quay đầu lại liếc mắt qua đây, ánh mắt kia quá đáng sợ, A Bảo sợ run cả người, lập tức đuổi kịp, trong lòng có chút thấp thỏm, những vẫn là ngoan ngoãn theo hắn mà đi, nhìn tấm lưng hắn thẳng tắp thon dài, trong lòng suy nghĩ hắn có phải bị thương rất nặng hay không, lúc nảy khi hắn đi ngang qua, có thể nghe thấy được mùi máu tươi nhàn nhạt, phối hợp với mùi thuốc trung y nồng nặc, có thể thấy bị thương không nhẹ.
Đi khoản thời gian một chung trà, cuối cùng dần dần nghe thấy tiếng người , cũng nhìn thấy vết chân. Những hạ nhân nhìn thấy bọn họ một trước một sau cách một khoảng cách đi tới đều có chút kinh ngạc, A Bảo cũng đồng dạng tâm cảm bất an, da đầu muốn nổ tung, mấy lần muốn mở miệng cáo từ rời đi, thế nhưng bóng lưng nam nhân phía trước không có chút nào tạm nghỉ, làm cho nàng mấy lần mất cơ hội mở miệng.
Khi bọn họ đi tới một góc cua hành lang, liền nhìn thấy trước mặt hai nam tử mặc y phục phú quý mà đến, đi theo phía sau là hai tên tùy tùng.
"Ngũ hoàng huynh?"
Hai nam tử dung mạo xuất sắc nhìn thấy Tấn vương đi tới đều có chút kinh ngạc, đối với hạ nhân thỉnh an xung quanh đi qua chỉ là tùy ý khoát tay áo.
"Ngũ hoàng huynh, ngươi vừa rồi đi đâu thế? Chỉ chớp mắt liền không thấy tăm hơi, Bình vương thúc còn tìm huynh đó." Một nam tử có khí chất cao quý phe phẩy cây quạt hỏi. Quạt kia là là quạt được làm bằng gỗ tử đàn, trên mặt quạt là một bức tranh Giang Nam mưa bụi, đề có câu thơ, thoạt nhìn rất có tình thơ ý họa, được nam tử tuấn mỹ cao quý như vậy phe phẩy, không mất phong nhã.
"Ồn ào." Tấn vương tiếc chữ như vàng.
Hai nam tử trẻ tuổi nghe xong, không khỏi bật cười, cảm thấy này thật đúng là tác phong của Tấn vương, không thích ồn ào, đối với những địa phương náo nhiệt cũng không ở lâu, bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất.
A Bảo nghe thấy âm thanh hạ nhân thỉnh an, biết hai người này là Ninh vương và Tề vương, thấy bọn họ nói chuyện lúc ngưng, hợp thời tiến lên mấy bước, cúi đầu thỉnh an: "Thần nữ gặp qua Ninh vương điện hạ, gặp qua Tề vương điện hạ, thỉnh an hai vị điện hạ."
Tề vương Tiêu Lệnh Khê năm nay vừa mới nhược quán, sinh ra tuấn dung như ngọc, nhìn qua chính là một mỹ nam tử hiếm có, cùng Tấn vương có vài phần tương tự, một thân khí chất phú quý kiêu căng,thật hợp với thân phận hắn là đông cung hoàng tử, phe phẩy cây quạt thoạt nhìn giống như là một công tử văn nhã xuất thân gấm vóc. Ninh vương Tiêu Lệnh Điển nhỏ hơn nửa tuổi so với Tề vương, dung mạo tuấn mỹ không bằng mấy vị huynh đệ, nhưng tướng mạo cũng đường đường, khí chất nội liễm tao nhã.
Tề vương và Ninh vương nhìn thấy A Bảo tiến lên thỉnh an đều có một chút giật mình, bọn họ đều thấy qua hình vẽ A Bảo, tự nhiên biết thân phận của nàng, bất quá cũng không biểu hiện ra ngoài, chỉ nói: "Ngươi là..."
"Thần nữ là Ngũ cô nương Uy Viễn hầu phủ."
"Thì ra là ái nữa của Trấn Bắc tướng quân." Tề vương khẽ cười một tiếng, liếc nhìn Tấn vương, ngón tay vuốt ve chiết phiến trong tay, ý vị không rõ hỏi: "Ngươi tại sao đi theo phía sau của ngũ hoàng huynh ta?"
A Bảo phát hiện ánh mắt của ba người đều rơi xuống trên người mình, lập tức cảm thấy áp lực như núi lớn, đặc biệt sau khi biết Tề vương và Ninh vương nhìn trúng năng lực của cha nàng có ý định cưới nàng làm phi, A Bảo đối với hai vị vương gia này hận không thể kính nhi viễn chi (kính trọng nhưng không gần gũi), nhớ tới lúc trước ở Hạ Ngữ hiên bị chúng quý nữ thế gia kia mắt lạnh tương đãi, trong đó có cô nương Kim gia và quận chúa Hoài Nam vương, nguyên nhân đều là vì hai người này, rõ ràng một người là thanh mai trúc mã cùng Kim gia cô nương, một người cùng Hoài Nam quận chúa chuyện tốt sắp tới, đảo mắt lại chạy đi cùng Chính Đức đế nói muốn lấy nàng làm phi, đây không phải chỉ hại người thôi, cả hai đều là tra nam không giải thích được!
"Thần nữ muốn đi Lăng Vi các tìm Bình vương thế tử phi, tỳ nữ dẫn đường có việc rời khỏi, lúc đầu thần nữ là tự mình đi , nhưng lại không cẩn thận lạc đường, tìm rất lâu vẫn không tìm được đường ra, xung quanh lại không có người, gấp đến độ không được, sau lại may mắn gặp được Tấn vương điện hạ, nhờ phúc điện hạ, hảo tâm mang thần nữ rời khỏi." A Bảo cân nhắc tìm từ giải thích, cố gắng đạt làm cho người khác không có không gian gì tưởng tượng.
Chỉ tiếc A Bảo đánh giá thấp hai tra vương tâm tư thâm trầm trước mắt, nghe nói như thế, bọn họ thoáng cái liền ngấm ngầm bàn luận , hoài nghi nhìn Tấn vương, cảm thấy một người tâm địa ác độc lại lãnh khốc vô tình sẽ không hảo tâm như vậychỉ đường cho một tiểu cô nương, nếu là tình huống bình thường, quản ngươi trực tiếp chết ở nơi đó, hắn cũng sẽ không bố thí một cái liếc mắt. Đặc biệt nam nhân này quả thực không thể xưng là nam nhân, dường như không giống như nam nhân bình thường, nữ nhân ở trong mắt của hắn chính là không khí, hết thảy không nhìn.Tuổi lớn như vậy, cũng chưa từng nghe nói hắn đối với nữ nhân nào động tâm tư, ngay cả năm đó cung nữ dạy chuyện người lớn cũng đều bị hắn trực tiếp ném ra khỏi cung, làm cho phụ hoàng bọn hắn giận dữ, nhưng chết cũng không đổi, làm hại bọn họ muốn đưa nữ nhân cho hắn mượn hơi hắn để hắn còn theo phe thái tử cũng không có cách nào, xương cứng thật sự là quá khó gặm.
Chẳng lẽ... Ngũ hoàng huynh cũng coi trọng năng lực Lý Kế Nghiêu, muốn cưới Lý Minh Cẩm làm phi? Hoặc là kỳ thực hắn kiếp này nghĩ muốn làm hòa thượng, với hắn mà nói cưới ai cũng không sao cả, dù sao nữ nhân chính là bày biện, cho nên vì thái tử mượn hơi Lý Kế Nghiêu mà cưới Lý Minh Cẩm sao?
Ninh vương rũ mắt, trên mặt tao nhã mỉm cười không đổi, Tề vương trong lòng có chút phẫn nộ, không vui nhìn Tấn vương, thầm nghĩ thái tử có cái gì tốt, làm cho nam nhân này giống như trung khuyển vậy, không tiếc vì thái tử xuất toàn lực?
Tâm tư hai vị vương gia tương đồng, đều cảm giác mình nghĩ đúng, đang chuẩn bị nói cái gì đó, lại thấy Tấn vương lạnh lùng nhìn qua, hai người lập tức xụ xuống, khó có thể thừa nhận cái ánh mắt đó như là ác quỷ từ Tu La địa ngục trèo đến nhân gian, coi như là huynh đệ, có đôi khi cũng khó mà thừa nhận ánh mắt tàn nhẫn của hắn, càng không nói đến những thủ đoạn tàn nhẫn của hắn.
"Các vị điện hạ, nếu không có việc gì thần nữ cáo lui trước!" A Bảo lại phúc phúc thân nói.
"Chờ một chút!" Tề vương đem cây quạt đưa đến, chỉ địa phương cách A Bảo xa xa, trên mặt cao quý tuấn mỹ lộ ra nụ cười mê người, nói: "Ở đây cách Lăng Vi các còn có một đoạn xa, một mình nàng lại đi lạc đường thì làm sao bây giờ? Vừa vặn, bản vương cũng muốn đi Lăng Vi các tìm Bình vương thế tử, không bằng tiễn ngươi một đoạn đường."
Tề vương nhìn A Bảo, càng xem càng hài lòng, bộ dáng dịu dàng ôn thuần, có một cha tốt, cưới nàng làm chính phi là thích hợp nhất. Về phần trước kia vốn định muốn lấy biểu muội Kim Cảnh Hi, mặc dù cũng tốt, nhưng là hắn cũng biết có đại ca của hắn là thái tử ở phía trước, Anh quốc công tuyệt đối sẽ ủng hộ thái tử, cưới biểu muội thanh mai trúc mã tác dụng không lớn, còn không bằng hiện tại cưới đối tượng có nhà mẹ đẻ xuất lực vì hắn.
Da đầu A Bảo run lên, trực giác cự tuyệt nói: "Không cần, thần nữ có thể tìm người dẫn đường, không nhọc Tề vương điện hạ."
Tề vương không vui nói: "Ngươi cự tuyệt bản vương như vậy, không phải là coi thường bản vương đi?" Nói xong, trong lòng cũng tức giận A Bảo không biết điều, hắn đường đường trung cung hoàng tử lại dẫn đường cho con gái của một người lỗ mãng, còn dám cả gan ghét bỏ!
A Bảo cảm thấy, người của Tiêu gia bất kể là nam nữ đều đặc biệt đáng ghét, quả thực so với nữ nhân còn muốn càn quấy hơn!
Ngay lúc Tề vương nhất quyết không tha, một giọng nói vang lên: "Câm miệng!"
Tề vương trề miệng, ủy khuất nói: "Ngũ hoàng huynh..."
Ninh vương nhíu nhíu mày, không nói gì.
Tấn vương lãnh đạm nhìn hắn, " Như con vịt, ồn ào, không ra gì!"
"..."
Tề vương bị đả kích, sụp đổ nhìn Tấn vương, tựa hồ không dám tin hoàng huynh nhà hắn nói hắn như vậy, nói hắn đường đường trung cung hoàng tử là con vịt ồn ào.
A Bảo cúi đầu, nghẹn cười đến thiếu chút nữa thắt ruột, quả nhiên là ác nhân tự có ác nhân trị. Lục hoàng tử vì là con vợ cả, trừ thái tử, trong tất cả hoàng tử thân phận của hắn là tôn quý nhất, các hoàng tử đều tránh đi, có thói quen làm theo ý mình, cực ít có người có thể làm cho hắn để vào mắt, trong thiên hạ này, trừ Chính Đức đế, thì Tấn vương là người có thể làm cho hắn thu lại một chút. Đương nhiên, việc này cũng bởi vì danh tiếng của Tấn vương tàn nhẫn dọa đến hắn , làm cho hắn có ám ảnh trong lòng.
Lúc này, A Bảo cũng nhân cơ hội cáo từ, không cho Tề vương lại có cơ hội mở miệng, làm lễ xong liền rời đi.
Chờ sau khi rời khỏi tầm mắt của ba vị vương gia, A Bảo xoa xoa trán đổ mồ hôi, cảm thấy chuyện lúc trước thực sự là quá khảo nghiệm trái tim, hao phí quá nhiều tinh thần lực, có loại cảm giác mệt mỏi.
Giữa lúc A Bảo muốn tùy tiện bắt một hạ nhân hỏi đường, Yên Ngữ thở hồng hộc đã tìm tới, vừa thấy được nàng, Yên Ngữ sắp nhanh muốn khóc, nhào tới nói: "Cô nương tốt của ta ơi, nô tỳ rốt cuộc tìm được ngài, ngài không xuất hiện nữa, nô tỳ sẽ phải lấy cái chết tạ tội ."
A Bảo thấy nàng vừa thở hỗn hển vừa mệt, cảm thấy không nỡ, vội nói: "Thật xin lỗi, ta lúc trước lạc đường, thật vất vả mới đi đến nơi đây."
Yên Ngữ chậm rãi điều hòa hơi thở, mang theo A Bảo hướng Lăng Vi các đi, vừa đi vừa dò hỏi lúc trước A Bảo chạy đi nơi nào, nàng đi đưa đồ xong trở về Lăng Vi các, phát hiện A Bảo còn chưa tới, thực sự là gấp chết nàng, lại mau chóng chạy đi tìm người. Chờ nghe xong lời A Bảo, Yên Ngữhơi nhíu mày, hiểu rõ nói: "Lý cô nương hẳn là không cẩn thận đi tới đông viện bên kia, đông viện kia là vùng hoang vu xưa nay, địa hình lại phức tạp, bình thường đều không có người, người hầu hạ nhân cũng ít, hôm nay hạ nhân đều bị vương phi gọi vào tiền viện hầu hạ... Lý cô nương không gặp được chuyện gì chứ?"
"Ách... Gặp được ba vị vương gia ."
Yên Ngữ tùy ý hỏi: "Là Tần vương, Tề vương, Ninh vương điện hạ đi? Hôm nay thái tử và mấy vị điện hạ đều tới, nô tỳ còn sợ cô nương không cẩn thận cùng mấy vị điện hạ tình cờ gặp, không có việc gì là được."
A Bảo mím môi cười cười, không có sửa lời Yên Ngữ.
Một hồi lâu, rốt cuộc đi tới Lăng Vi các.
Lăng Vi các vốn cũng không phải gọi là Lăng Vi các, mà là Bình vương thế tử vì lấy lòng Giang Lăng Vi cho người sửa tên. A Bảo vừa tới thiên sảnh Lăng Vi các, liền nghe đến một đạo âm thanh ăn nói khép nép: "... Nàng yên tâm, ta nghe hạ nhân nói, Lạc Ninh tiện chân kia chọc giận nàng, ngày mai ta để tổ mẫu thu thập nàng, A Vi đừng nóng giận a..."
"Thiếp thân không tức giận!" Giang Lăng Vi thanh âm có chút nhẫn nại.
"Nói bậy, ta nghe xong cũng tức giận, nàng sao có thể không tức giận đâu? A Vi đừng tức giận, ta nhất định sẽ cho trút giận nàng , nàng..."
"Câm miệng!"
"..."
Mặc dù rất muốn chạy, nhưng A Bảo vẫn cảm giác nếu mình thật sự chạy hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, loại trực giác này quá thật , chỉ có thể ngơ ngác một chút, mới cẩn thận rảo bước tiến vào trong viện, cách khoảng hai mươi thước, thi lễ với nam nhân bên trong viện.
"Tham kiến Tấn vương điện hạ."
Tấn vương nhìn người hận không thể đem đầu chôn vào ngực, mâu quang sắc bén, đột nhiên nói: "Thắt lưng còn đau?"
"... Không đau!" A Bảo khó khăn nghẹn ra một câu như vậy.
"Rất tốt!"
Rất tốt cái mông a! Nàng một chút cũng không tốt! Cả người cũng không tốt ! ! !
Kiên trì đợi một lúc, phát hiện đối phương lại đứng trơ ra , A Bảo có loại cảm giác suy sụp, cuối cùng cố lấy dũng khí nói: "Thần nữ không quấy rầy nhã hứng của điện hạ, cáo từ trước."
Lại phúc phúc thân, A Bảo cố lấy can đảm, không chờ nghe đối phương trả lời, cúi thấp đầu xoay người liền hướng về hướng cũ mà trở về.
Chờ ra khỏi viện, hơi tăng nhanh tốc độ, sau khi quẹo qua một hành lang, trực tiếp chạy trốn.
Cuống cuồng chạy, cũng không biết chạy bao lâu, A Bảo rốt cuộc dừng lại, tim đập nhanh lợi hại, khom người hai tay chống đầu gối, thở hổn hển. Chờ hơi thở chậm rãi lại, A Bảo lấy ra khăn tay ở bên hông lau mồ hôi, sau đó đưa tay sửa sang lại trâm cài đầu bởi vì chạy mà sai lệch, nghi hoặc nhìn bốn phía, hình như nàng chạy một đường, cũng không có nhìn thấy hạ nhân phủ Bình vương, tuy biết hôm nay nguyên nhân là vì ngày sinh của Bình vương thái phi, đại bộ phận người hầu đều được điều đến tiền viện đi hỗ trợ , nhưng là không đến nỗi vắng người như vậy?
Bởi vì nguyên do gặp Tấn vương, A Bảo cũng không dám đi loạn , hướng phía trước nhìn quanh, chờ đợi hạ nhân Bình vương phủ dẫn đường giúp cho nàng. Sau một lúc lâu, rốt cuộc nản lòng, nếu không có ai, đành phải chính mình tiếp tục tìm đường.
A Bảo đi loanh quanh vòng vo, đột nhiên hư hư thực thực nhìn thấy sân viện lúc trước, biểu tình trên mặt cứng đờ, thầm nghĩ sẽ không xui xẻo như vậy đi? Nghĩ như vậy, nàng vừa ló đầu nhìn ——
A Bảo đối với thời thế này vô cùng đau khổ tuyệt vọng! Chẳng lẽ nàng thật là một người mù đường sao? Bề ngoài như thế thật gạt người mà! >__<. .
Lần này nam nhân bên cạnh núi giả cũng không có đứng ở nơi đó, mà là dựa vào hòn giả sơn ho khan, vừa mới quay mặt nhìn lại, đầu A Bảo vừa ló vào tìm tòi, vừa vặn hai người bốn mắt nhìn nhau.
Qúa xấu hổ!
Yên lặng một chút, thấy người nọ lại bắt đầu ho, A Bảo do dự một chút, vẫn là đi vào, lần này cách hắn mười thước, giống như quan tâm hỏi: "Điện hạ không có sao chứ?" A Bảo quả thật hận chết lòng tốt của mình rồi, loại này thời điểm không phải hẳn là khách khí hỏi thăm một tiếng liền đi sao? Nhưng mà xét thấy nam nhân này có lòng tốt giúp nàng điều trị vết trương trên thắt lưng —— mặc dù nàng cảm thấy mình không cần —— A Bảo làm đủ cấp bậc lễ nghĩa, quan tâm hỏi một câu.
"Không có việc gì!"
A Bảo mím môi, nhìn vết máu bên môi hắn, làm tăng thêm mấy phần nhu hòa trên gương mặt không chút biểu tình kia, không còn lãnh ngạnh giống như đầu đá nữa. Hắn đã nói không có việc gì, nàng cũng lười để ý tới , chần chừ một lúc, lại nói: "Điện hạ, thần nữ giống như lạc đường, làm phiền điện hạ có thể chỉ dẫn đường thần nữ một chút." Nói , còn có chút xấu hổ, lo lắng hắn hiểu lầm là nàng chạy trở về, vậy thật thảm.
May mắn, Tấn vương người này biểu tình không nhiều, bình thường giương một bộ biểu tình lạnh lung vô tình người lạ chớ gần, cũng không nhìn ra trong lòng hắn đang suy nghĩ gì, ngược lại thì nàng rất nhiều xấu hổ, hi vọng hắn tiếp tục giữ vững.
Tấn vương đứng thẳng thân thể, khi A Bảo đang căng thẳng thần kinh, đi tới, nói: "Bản vương cũng đang muốn rời khỏi nơi đây."
Chờ tới lúc Tấn vương đi tới cửa, A Bảo còn đang ngây ngốc, đợi hắn quay đầu lại liếc mắt qua đây, ánh mắt kia quá đáng sợ, A Bảo sợ run cả người, lập tức đuổi kịp, trong lòng có chút thấp thỏm, những vẫn là ngoan ngoãn theo hắn mà đi, nhìn tấm lưng hắn thẳng tắp thon dài, trong lòng suy nghĩ hắn có phải bị thương rất nặng hay không, lúc nảy khi hắn đi ngang qua, có thể nghe thấy được mùi máu tươi nhàn nhạt, phối hợp với mùi thuốc trung y nồng nặc, có thể thấy bị thương không nhẹ.
Đi khoản thời gian một chung trà, cuối cùng dần dần nghe thấy tiếng người , cũng nhìn thấy vết chân. Những hạ nhân nhìn thấy bọn họ một trước một sau cách một khoảng cách đi tới đều có chút kinh ngạc, A Bảo cũng đồng dạng tâm cảm bất an, da đầu muốn nổ tung, mấy lần muốn mở miệng cáo từ rời đi, thế nhưng bóng lưng nam nhân phía trước không có chút nào tạm nghỉ, làm cho nàng mấy lần mất cơ hội mở miệng.
Khi bọn họ đi tới một góc cua hành lang, liền nhìn thấy trước mặt hai nam tử mặc y phục phú quý mà đến, đi theo phía sau là hai tên tùy tùng.
"Ngũ hoàng huynh?"
Hai nam tử dung mạo xuất sắc nhìn thấy Tấn vương đi tới đều có chút kinh ngạc, đối với hạ nhân thỉnh an xung quanh đi qua chỉ là tùy ý khoát tay áo.
"Ngũ hoàng huynh, ngươi vừa rồi đi đâu thế? Chỉ chớp mắt liền không thấy tăm hơi, Bình vương thúc còn tìm huynh đó." Một nam tử có khí chất cao quý phe phẩy cây quạt hỏi. Quạt kia là là quạt được làm bằng gỗ tử đàn, trên mặt quạt là một bức tranh Giang Nam mưa bụi, đề có câu thơ, thoạt nhìn rất có tình thơ ý họa, được nam tử tuấn mỹ cao quý như vậy phe phẩy, không mất phong nhã.
"Ồn ào." Tấn vương tiếc chữ như vàng.
Hai nam tử trẻ tuổi nghe xong, không khỏi bật cười, cảm thấy này thật đúng là tác phong của Tấn vương, không thích ồn ào, đối với những địa phương náo nhiệt cũng không ở lâu, bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất.
A Bảo nghe thấy âm thanh hạ nhân thỉnh an, biết hai người này là Ninh vương và Tề vương, thấy bọn họ nói chuyện lúc ngưng, hợp thời tiến lên mấy bước, cúi đầu thỉnh an: "Thần nữ gặp qua Ninh vương điện hạ, gặp qua Tề vương điện hạ, thỉnh an hai vị điện hạ."
Tề vương Tiêu Lệnh Khê năm nay vừa mới nhược quán, sinh ra tuấn dung như ngọc, nhìn qua chính là một mỹ nam tử hiếm có, cùng Tấn vương có vài phần tương tự, một thân khí chất phú quý kiêu căng,thật hợp với thân phận hắn là đông cung hoàng tử, phe phẩy cây quạt thoạt nhìn giống như là một công tử văn nhã xuất thân gấm vóc. Ninh vương Tiêu Lệnh Điển nhỏ hơn nửa tuổi so với Tề vương, dung mạo tuấn mỹ không bằng mấy vị huynh đệ, nhưng tướng mạo cũng đường đường, khí chất nội liễm tao nhã.
Tề vương và Ninh vương nhìn thấy A Bảo tiến lên thỉnh an đều có một chút giật mình, bọn họ đều thấy qua hình vẽ A Bảo, tự nhiên biết thân phận của nàng, bất quá cũng không biểu hiện ra ngoài, chỉ nói: "Ngươi là..."
"Thần nữ là Ngũ cô nương Uy Viễn hầu phủ."
"Thì ra là ái nữa của Trấn Bắc tướng quân." Tề vương khẽ cười một tiếng, liếc nhìn Tấn vương, ngón tay vuốt ve chiết phiến trong tay, ý vị không rõ hỏi: "Ngươi tại sao đi theo phía sau của ngũ hoàng huynh ta?"
A Bảo phát hiện ánh mắt của ba người đều rơi xuống trên người mình, lập tức cảm thấy áp lực như núi lớn, đặc biệt sau khi biết Tề vương và Ninh vương nhìn trúng năng lực của cha nàng có ý định cưới nàng làm phi, A Bảo đối với hai vị vương gia này hận không thể kính nhi viễn chi (kính trọng nhưng không gần gũi), nhớ tới lúc trước ở Hạ Ngữ hiên bị chúng quý nữ thế gia kia mắt lạnh tương đãi, trong đó có cô nương Kim gia và quận chúa Hoài Nam vương, nguyên nhân đều là vì hai người này, rõ ràng một người là thanh mai trúc mã cùng Kim gia cô nương, một người cùng Hoài Nam quận chúa chuyện tốt sắp tới, đảo mắt lại chạy đi cùng Chính Đức đế nói muốn lấy nàng làm phi, đây không phải chỉ hại người thôi, cả hai đều là tra nam không giải thích được!
"Thần nữ muốn đi Lăng Vi các tìm Bình vương thế tử phi, tỳ nữ dẫn đường có việc rời khỏi, lúc đầu thần nữ là tự mình đi , nhưng lại không cẩn thận lạc đường, tìm rất lâu vẫn không tìm được đường ra, xung quanh lại không có người, gấp đến độ không được, sau lại may mắn gặp được Tấn vương điện hạ, nhờ phúc điện hạ, hảo tâm mang thần nữ rời khỏi." A Bảo cân nhắc tìm từ giải thích, cố gắng đạt làm cho người khác không có không gian gì tưởng tượng.
Chỉ tiếc A Bảo đánh giá thấp hai tra vương tâm tư thâm trầm trước mắt, nghe nói như thế, bọn họ thoáng cái liền ngấm ngầm bàn luận , hoài nghi nhìn Tấn vương, cảm thấy một người tâm địa ác độc lại lãnh khốc vô tình sẽ không hảo tâm như vậychỉ đường cho một tiểu cô nương, nếu là tình huống bình thường, quản ngươi trực tiếp chết ở nơi đó, hắn cũng sẽ không bố thí một cái liếc mắt. Đặc biệt nam nhân này quả thực không thể xưng là nam nhân, dường như không giống như nam nhân bình thường, nữ nhân ở trong mắt của hắn chính là không khí, hết thảy không nhìn.Tuổi lớn như vậy, cũng chưa từng nghe nói hắn đối với nữ nhân nào động tâm tư, ngay cả năm đó cung nữ dạy chuyện người lớn cũng đều bị hắn trực tiếp ném ra khỏi cung, làm cho phụ hoàng bọn hắn giận dữ, nhưng chết cũng không đổi, làm hại bọn họ muốn đưa nữ nhân cho hắn mượn hơi hắn để hắn còn theo phe thái tử cũng không có cách nào, xương cứng thật sự là quá khó gặm.
Chẳng lẽ... Ngũ hoàng huynh cũng coi trọng năng lực Lý Kế Nghiêu, muốn cưới Lý Minh Cẩm làm phi? Hoặc là kỳ thực hắn kiếp này nghĩ muốn làm hòa thượng, với hắn mà nói cưới ai cũng không sao cả, dù sao nữ nhân chính là bày biện, cho nên vì thái tử mượn hơi Lý Kế Nghiêu mà cưới Lý Minh Cẩm sao?
Ninh vương rũ mắt, trên mặt tao nhã mỉm cười không đổi, Tề vương trong lòng có chút phẫn nộ, không vui nhìn Tấn vương, thầm nghĩ thái tử có cái gì tốt, làm cho nam nhân này giống như trung khuyển vậy, không tiếc vì thái tử xuất toàn lực?
Tâm tư hai vị vương gia tương đồng, đều cảm giác mình nghĩ đúng, đang chuẩn bị nói cái gì đó, lại thấy Tấn vương lạnh lùng nhìn qua, hai người lập tức xụ xuống, khó có thể thừa nhận cái ánh mắt đó như là ác quỷ từ Tu La địa ngục trèo đến nhân gian, coi như là huynh đệ, có đôi khi cũng khó mà thừa nhận ánh mắt tàn nhẫn của hắn, càng không nói đến những thủ đoạn tàn nhẫn của hắn.
"Các vị điện hạ, nếu không có việc gì thần nữ cáo lui trước!" A Bảo lại phúc phúc thân nói.
"Chờ một chút!" Tề vương đem cây quạt đưa đến, chỉ địa phương cách A Bảo xa xa, trên mặt cao quý tuấn mỹ lộ ra nụ cười mê người, nói: "Ở đây cách Lăng Vi các còn có một đoạn xa, một mình nàng lại đi lạc đường thì làm sao bây giờ? Vừa vặn, bản vương cũng muốn đi Lăng Vi các tìm Bình vương thế tử, không bằng tiễn ngươi một đoạn đường."
Tề vương nhìn A Bảo, càng xem càng hài lòng, bộ dáng dịu dàng ôn thuần, có một cha tốt, cưới nàng làm chính phi là thích hợp nhất. Về phần trước kia vốn định muốn lấy biểu muội Kim Cảnh Hi, mặc dù cũng tốt, nhưng là hắn cũng biết có đại ca của hắn là thái tử ở phía trước, Anh quốc công tuyệt đối sẽ ủng hộ thái tử, cưới biểu muội thanh mai trúc mã tác dụng không lớn, còn không bằng hiện tại cưới đối tượng có nhà mẹ đẻ xuất lực vì hắn.
Da đầu A Bảo run lên, trực giác cự tuyệt nói: "Không cần, thần nữ có thể tìm người dẫn đường, không nhọc Tề vương điện hạ."
Tề vương không vui nói: "Ngươi cự tuyệt bản vương như vậy, không phải là coi thường bản vương đi?" Nói xong, trong lòng cũng tức giận A Bảo không biết điều, hắn đường đường trung cung hoàng tử lại dẫn đường cho con gái của một người lỗ mãng, còn dám cả gan ghét bỏ!
A Bảo cảm thấy, người của Tiêu gia bất kể là nam nữ đều đặc biệt đáng ghét, quả thực so với nữ nhân còn muốn càn quấy hơn!
Ngay lúc Tề vương nhất quyết không tha, một giọng nói vang lên: "Câm miệng!"
Tề vương trề miệng, ủy khuất nói: "Ngũ hoàng huynh..."
Ninh vương nhíu nhíu mày, không nói gì.
Tấn vương lãnh đạm nhìn hắn, " Như con vịt, ồn ào, không ra gì!"
"..."
Tề vương bị đả kích, sụp đổ nhìn Tấn vương, tựa hồ không dám tin hoàng huynh nhà hắn nói hắn như vậy, nói hắn đường đường trung cung hoàng tử là con vịt ồn ào.
A Bảo cúi đầu, nghẹn cười đến thiếu chút nữa thắt ruột, quả nhiên là ác nhân tự có ác nhân trị. Lục hoàng tử vì là con vợ cả, trừ thái tử, trong tất cả hoàng tử thân phận của hắn là tôn quý nhất, các hoàng tử đều tránh đi, có thói quen làm theo ý mình, cực ít có người có thể làm cho hắn để vào mắt, trong thiên hạ này, trừ Chính Đức đế, thì Tấn vương là người có thể làm cho hắn thu lại một chút. Đương nhiên, việc này cũng bởi vì danh tiếng của Tấn vương tàn nhẫn dọa đến hắn , làm cho hắn có ám ảnh trong lòng.
Lúc này, A Bảo cũng nhân cơ hội cáo từ, không cho Tề vương lại có cơ hội mở miệng, làm lễ xong liền rời đi.
Chờ sau khi rời khỏi tầm mắt của ba vị vương gia, A Bảo xoa xoa trán đổ mồ hôi, cảm thấy chuyện lúc trước thực sự là quá khảo nghiệm trái tim, hao phí quá nhiều tinh thần lực, có loại cảm giác mệt mỏi.
Giữa lúc A Bảo muốn tùy tiện bắt một hạ nhân hỏi đường, Yên Ngữ thở hồng hộc đã tìm tới, vừa thấy được nàng, Yên Ngữ sắp nhanh muốn khóc, nhào tới nói: "Cô nương tốt của ta ơi, nô tỳ rốt cuộc tìm được ngài, ngài không xuất hiện nữa, nô tỳ sẽ phải lấy cái chết tạ tội ."
A Bảo thấy nàng vừa thở hỗn hển vừa mệt, cảm thấy không nỡ, vội nói: "Thật xin lỗi, ta lúc trước lạc đường, thật vất vả mới đi đến nơi đây."
Yên Ngữ chậm rãi điều hòa hơi thở, mang theo A Bảo hướng Lăng Vi các đi, vừa đi vừa dò hỏi lúc trước A Bảo chạy đi nơi nào, nàng đi đưa đồ xong trở về Lăng Vi các, phát hiện A Bảo còn chưa tới, thực sự là gấp chết nàng, lại mau chóng chạy đi tìm người. Chờ nghe xong lời A Bảo, Yên Ngữhơi nhíu mày, hiểu rõ nói: "Lý cô nương hẳn là không cẩn thận đi tới đông viện bên kia, đông viện kia là vùng hoang vu xưa nay, địa hình lại phức tạp, bình thường đều không có người, người hầu hạ nhân cũng ít, hôm nay hạ nhân đều bị vương phi gọi vào tiền viện hầu hạ... Lý cô nương không gặp được chuyện gì chứ?"
"Ách... Gặp được ba vị vương gia ."
Yên Ngữ tùy ý hỏi: "Là Tần vương, Tề vương, Ninh vương điện hạ đi? Hôm nay thái tử và mấy vị điện hạ đều tới, nô tỳ còn sợ cô nương không cẩn thận cùng mấy vị điện hạ tình cờ gặp, không có việc gì là được."
A Bảo mím môi cười cười, không có sửa lời Yên Ngữ.
Một hồi lâu, rốt cuộc đi tới Lăng Vi các.
Lăng Vi các vốn cũng không phải gọi là Lăng Vi các, mà là Bình vương thế tử vì lấy lòng Giang Lăng Vi cho người sửa tên. A Bảo vừa tới thiên sảnh Lăng Vi các, liền nghe đến một đạo âm thanh ăn nói khép nép: "... Nàng yên tâm, ta nghe hạ nhân nói, Lạc Ninh tiện chân kia chọc giận nàng, ngày mai ta để tổ mẫu thu thập nàng, A Vi đừng nóng giận a..."
"Thiếp thân không tức giận!" Giang Lăng Vi thanh âm có chút nhẫn nại.
"Nói bậy, ta nghe xong cũng tức giận, nàng sao có thể không tức giận đâu? A Vi đừng tức giận, ta nhất định sẽ cho trút giận nàng , nàng..."
"Câm miệng!"
"..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.