Chương 81
Vụ Thỉ Dực
12/10/2021
Tiêu Lệnh Thù trở về làm mọi người ở trong phủ Tấn vương đều vui mừng,
mang đến thêm vài phần vui vẻ vào ngày mùa đông đơn điệu này. Mà vui
mừng nhất là người từ khi mang thai, vị thai phụ tâm trạng bắt đầu hay
thay đổi.
Thật ra chính A Bảo cũng không biết như thế nào sẽ biến thành như vậy, rõ ràng là nàng không muốn như vậy, chỉ là cảm xúc giống như không chịu khống chế của nàng, đến khi phục hồi tinh thần thì cảm xúc đã thay đổi mấy lần. May mắn chỉ có tâm trạng biến hoá, cũng không có lăn lộn người cho lắm.
Rất nhanh đến giờ cơm trưa, A Bảo sai phòng bếp làm đồ ăn vặt Tiêu Lệnh Thù ưa thích, chờ đến giờ ăn trở về cùng nhau dùng bữa. Nhưng ai biết chờ lại chờ, chờ đến khi nàng đói bụng, nhịn không được ôm một mâm bánh rán nhét bụng, thì kết quả là Lưu quản gia té ngã chạy tới nói cho nàng biết Tiêu Lệnh Thù và ông trời con Tề vương lại cùng nhau đi tới phủ Bảo Hoa công chúa.
A Bảo: o__O đại náo phủ công chúa? Vì sao?!
Rất nhanh A Bảo nhớ tới sự tình của Giải Thần Y lúc trước, nhịn không được hỏi: “Lưu quản gia, Vương gia... có phải hay không biết chuyện của Giải Thần Y lúc trước? Hắn đây là xuất đầu giùm Giải Thần Y sao?”
“...”
Lưu quản gia đột nhiên ngẩng đầu nhìn nàng, gương mặt béo trắng có chút run rẩy, đôi mắt trên gương mặt béo tròn trừng lớn, dường như không thể tin được A Bảo sẽ cho kết luận như vậy. Thấy biểu tình của nàng không giống như giả bộ, Lưu quản gia nhịn không được uyển chuyển nói: “Vương phi, Giải Thần Y không có mặt mũi lớn như vậy. Thật ra, tuy rằng Vương gia không ở trong kinh, nhưng chuyện xảy ra với người đều biết đôi chút...” cungquanghang
Lúc này đến phiên da mặt A Bảo run rẩy, trừng mắt nhìn Lưu quản gia. Lưu quản gia lập tức biến thân thành một quản gia tốt, vì Vương gia nhà mình xoát độ hảo cảm trước mặt Vương phi, “Vương phi, thuộc hạ không có lừa người mà. Từ trước đến nay Vương gia đã ngưỡng mộ vương phi rồi. Từ lúc Vương phi chưa lấy chồng, Vương gia đã...”
Đã cái gì?!
Chờ sau khi Lưu quản gia rời đi, A Bảo nhịn không được xoa xoa mặt, tiêu hoá một chút tin tức vừa nghe thấy.
Tiêu Lệnh Thù vẫn luôn sai người giám thị nàng -- hơn nữa vẫn là từ lúc nàng còn chưa lấy chồng. Chẳng lẽ nàng đã từng mạo phạm tới hắn, làm hắn ghi hận... Vớ vẩn, trước kia cơ bản là người của hai thế giới, không đạo lý nào nàng lại chọc phải hắn? Vậy hắn giám thị nàng làm cái gì? Chẳng lẽ đúng như lời Lưu quản gia nói, hắn từ nhỏ ái mộ nàng, một mảnh lòng băng tại ngọc hồ (*)?
(*) Câu trích trong bài ‘Phù Dung lâu tống Tân Tiệm’ của Vương Xương Linh. Đây là bản dịch của Tương Như.
Phụt -- chợt cảm thấy thật doạ người mà.
A Bảo run lập cập, sờ cánh tay nổi da gà, chạy nhanh loại bỏ cảm giác lạnh lẽo kia, ôm đầu nghĩ đến chuyện khác. Còn việc mình bị giám thị, A Bảo cảm thấy bản thân mình hành động ngay thẳng, không có làm chuyện gì táng tận thiên lương, hay có chuyện gì thực xin lỗi đến quốc gia bá tánh, cho nên nàng hoàn toàn không chột dạ.
Chẳng qua, nghĩ đến hiện tại Tiêu Lệnh Thù lại chạy tới chỗ Đại công chúa để xả giận cho nàng, loại tâm tình ấm áp tới cực điểm như này hoàn toàn xua đuổi những rối rắm trước đó. Tuy rằng Đại công chúa khi đó bị nàng hố một vố, hiện tại còn bị hoàng đế ra lệnh ở trong phủ tĩnh dưỡng. Mà Tiêu Lệnh Thù lại nghe thuộc hạ báo cáo lại, nói rằng Đại công chúa tới trong phủ làm nàng bị kinh hách, cho nên hiện tại trực tiếp chạy tới làm Đại công chúa nếm thử tư vị bị kinh hách -- không thể không thừa nhận, lần nữa A Bảo lại hố Đại công chúa. nyannyan_cqh
A Bảo sờ sờ mũi, đột nhiên cảm thấy có chút xin lỗi Đại công chúa. Tuy rằng nàng ta quả thực đáng giận, chẳng qua hiện tại biến thành bộ dạng này, muốn làm ác cũng không có cách nào.
Lại qua một lát, Lưu quản gia lại lăn tới báo cáo, nói: “Vương phi, không tốt, Hoàng thượng triệu Vương gia và Tề vương tiến cung.”
Rất nhanh A Bảo bỏ qua chuyện tình trước đó, hỏi: “Làm sao vậy? Chuyện gì đã xảy ra?”
Bộ dạng của Lưu quản gia cực kỳ bi phẫn, “Chẳng qua Vương gia đi thăm công chúa Bảo Hoa sinh bệnh, ai ngờ Bảo Hoa công chúa sẽ hộc máu mà ngất xỉu chứ. Mà ma ma của Bảo Hoa công chúa đã sớm tiến cung tìm Hoàng thượng làm chủ cho Đại công chúa. Thật là quá đáng, rõ ràng là bẫy, Vương gia chúng ta còn chưa có đi phủ Đại công chúa đâu, vị ma ma kia đã tiến cung, cũng không biết là tâm tư gì nữa.”
A Bảo nghĩ nghĩ thì biết đây là vì Đại công chúa kiêng kỵ Tiêu Lệnh Thù, vừa nghe Tiêu Lệnh Thù trở về thì chuẩn bị trước. Mặc kệ Tiêu Lệnh Thù có đi tìm nàng ta hay không, sáng sớm cứ bảo ma ma Trương thị ở bên ngoài phủ chờ đợi, nếu như Tiêu Lệnh Thù có động tĩnh, thì Trương thị lập tức tiến cung tìm Hoàng thượng khóc lóc kể lể.
Ở trong tay Tiêu Lệnh Thù ăn mệt vài lần, lại bị A Bảo hố hai lần, Đại công chúa tự nhiên biết điều, không dám khinh thường phu thê Tấn vương. Mà lần này, bên ngoài đều truyền tin nàng ta làm hại Tấn vương phi đang mang thai bị kinh hách, sát tinh như Tiêu Lệnh Thù sau khi trở về tuyệt đối sẽ đến tìm nàng ta tính sổ, cho nên mới chuẩn bị sẵn sàng trước.
A Bảo đột nhiên lo lắng, Chính Đức đế, người cha xa xấu xa kia sẽ không phân biệt xanh đỏ trắng đen mà trực tiếp định tội Tiêu Lệnh Thù chứ? Lần trước là vì có Bình Vương thái phi ở đó, mới được miễn trách phạt, lần này không có Bình Vương thái phi, ai biết sẽ thế nào? truyenedit_cungquanghang
Trong khi A Bảo đang lo lắng, rất nhanh đã nghe tin tức Tiêu Lệnh Thù và Tề vương cùng nhau rời cung. Tốc độ rất nhanh, làm A Bảo cũng giật mình kinh ngạc, không nhịn được sờ đầu, không biết Chính Đức đế đang làm cái gì.
“Hoàng thượng có tức giận hay không?” A Bảo hỏi thị vệ tới bẩm báo.
Thị vệ lắc đầu, “Thuộc hạ không biết, chẳng qua Tịch thị vệ nói hết thảy mạnh khoẻ, bảo Vương phi yên tâm.”
A Bảo lại dò hỏi chuyện ở phủ Đại công chúa, thế mới biết khi Tiêu Lệnh Thù và tên trời đánh Tề vương bị Chính Đức đế triệu tiến cung thì phủ công chúa đã bị bọn họ nháo đến hỗn loạn. Đột nhiên Tề vương đưa ra yêu cầu đưa nô tỳ phủ công chúa đi am Linh Tịnh tiến hành cải tạo lao động, thiếu chút nữa đều trói hết hạ nhân phủ Đại công chúa, cuối cùng vẫn là Võ Liệt chạy tới bắt tay, mới không bị Tề vương làm ầm ĩ quá mức.
So với Tề vương, Tiêu Lệnh Thù trực tiếp đi đến trước mặt Đại công chúa, trực tiếp bóp cổ Đại công chúa, sát khí huyết tinh như vậy thật làm người ta sợ hãi muốn chết.
Mà hành động của Tiêu Lệnh Thù tuy rằng được che giấu, nhưng lúc ấy hai tỳ nữ hầu hạ Đại công chúa lại thấy, hơn nữa dấu vết trên cổ Đại công chúa cho dù muốn giấu cũng không giấu được. nyanko_129_cqh
Tiêu Lệnh Thù hành động hung tàn trực tiếp, dùng bạo lực khinh thường dùng âm mưu.
Rất nhanh A Bảo liền biết vì sao tốc độ trở về lại nhanh như vậy bởi vì Chính Đức đế đã tức giận đến mức ngay cả ông cũng không muốn gặp. Tiêu Lệnh Thù và Tề vương là bị Chính Đức đế đang bạo nộ công tâm trực tiếp đá ra khỏi cung, cơ bản là không muốn nghe bọn họ biện giải, đỡ phải lại tức giận thêm một trận. Mà nơi của Đại công chúa, đã được Hoàng hậu phái thái y tới xem.
Từ xưa đến nay, Hoàng đế tuổi tác càng lớn, càng hy vọng con cái mình tương thân tương ái, đừng vì hoàng vị mà giết hại lẫn nhau. Leại quên mất chính mình khi còn trẻ, cũng vì cái ghế đó mà dẫm lên huynh đệ, cốt nhục để được đi lên. Chính Đức đế lớn tuổi, bệnh đa nghi càng cao, nhưng cũng giống như mấy người già khác đều hi vọng con cái tương thân tương ái, nhưng ai biết hắn có một người nhi tử tàn bạo đến mức làm lơ thân tình thủ túc, thế nhưng thiếu chút nữa muốn bóp chết đại nữ nhi.
Chính Đức đế đem việc này áp xuống, nhưng trong lòng lửa giận khó tiêu, sau đó trực tiếp hạ lệnh, sai Tiêu Lệnh Thù trở về phủ Tấn vương đóng cửa ăn năn.
A Bảo ôm lò sưởi tay, đứng ở cửa nhìn ra bên ngoài.
Mấy ngày nay tuyết rơi đầy trời, cuối cùng đến buổi sáng hôm nay mới ngừng. Trong viện lại có lớp tuyết thật dày, tuy rằng mỗi ngày đều có người hầu quét tuyết, dù sao cũng không dọn sạch, một ít tuyết vẫn còn ở trong góc. Vào đông, trong sân không nhìn thấy màu xanh, một mảnh sân chỉ có một màu trắng, chỉ có trong một góc vẫn có vài bông hoa mai nở, chẳng qua không nhiều nên cũng không ngửi thấy mùi hoa mai.
Ngay khi A Bảo đang nhìn ra đằng xa thì một nam tử mặc áo đen tuyền từ phía xa đi tới, mấy thị vệ cách hắn vài bước xa, đi sát nhau ở phía sau.
“Vương gia!”
Thai phụ đã quên rối rắm lúc trước, bây giờ trên mặt lộ ra vui vẻ tươi cười, một tay ôm lò sưởi, một tay xách lên làn váy, bước ra cửa, làm nha hoàn ma ma ở phía sau vội vàng kêu ‘cẩn thận đừng chạy’.
Tiêu Lệnh Thù thấy nàng nghênh ra tới, ánh mắt cương nghị lãnh đạm thả lỏng vài phần, tuy rằng vẫn rất lạnh lùng, lại không có hơi thở làm người sợ hãi như trước. Vài ba bước đã đi tới, duỗi tay đỡ lấy vai nàng, lo lắng nàng sẽ không cẩn thận mà trượt chân. Chẳng qua ngay khi ngón tay đụng tới bả vai nàng, phát hiện tay mình vẫn mang theo khí lạnh, mày nhăn lại, định thu tay thì người nọ đã bổ nhào vào trong ngực hắn.
A Bảo đem lò sưởi tay nhét vào trong tay hắn, sau đó trực tiếp duỗi tay bắt lấy bàn tay lạnh như băng, lôi kéo hắn trở về phòng.
Nam nhân thấy nàng lôi kéo tay mình, từng thấy bộ dạng sợ lạnh của nàng, thế nhưng lúc này lại trực tiếp bắt lấy tay hắn...
Những người khác thấy nam nhân cao lớn ngoan ngoãn bị kéo trở về phòng, đôi mắt thiếu chút nữa trừng lớn để nhìn. Chẳng qua khiếp sợ sát khí trên người Tiêu Lệnh Thù, rất nhanh thu liễm bản thân, nên làm gì thì làm cái đó.
Trong phòng có đốt địa long, sau khi Tiêu Lệnh Thù thay quần áo, trực tiếp ngồi ở trên giường ấm, rất nhanh trên người đều ấm áp, ấm áp đến trong tâm, ánh mắt hắn nhìn nàng an tĩnh cũng trở nên nhu hoà khó phát hiện.
“Dùng bữa?” A Bảo hỏi.
“Chàng xem chàng đó...” A Bảo oán trách một tiếng, vội sai người đem đồ ăn ở phòng bếp nhỏ bưng lên.
A Bảo cũng chưa ăn cơm trưa, trước đó phát sinh chuyện liên tiếp làm tâm tình của nàng thay đổi liên tục, ngay cả đói cũng quên mất, hiện tại lại có thể cùng nhau bồi ăn với hắn.
Hai người yên lặng dùng xong cơm trưa, A Bảo thấy sắc mặt hắn vẫn có chút mệt mỏi, biết được tối qua hắn không ngủ nhiều lắm, sáng nay lại tiến cung, lăn lộn đến bây giờ, thời gian nghỉ ngơi không đủ, vì vậy trực tiếp áp hắn đi về phòng ngủ trưa.
“Vương gia, chàng nên nghỉ ngơi nhiều, nhìn xem mắt còn có quầng thâm này.” A Bảo khoa tay múa chân nói tới dấu vết dưới mắt hắn.
Tiêu Lệnh Thù hôm nay đặc biệt nghe lời, ngoan ngoãn nằm xuống, thấy nàng ngồi trước giường, thì nói: “Cùng nhau ngủ.”
A Bảo nhìn hắn trong chốc lát, đôi mắt cười thành trăng rằm, nhẹ nhàng lên tiếng, sau đó cởi áo ngoài cũng bò lên trên giường, được hắn ôm vào trong ngực.
Lời editor: Ở đây chỉ muốn nói là việc này do Đại công chúa gây hoạ, cũng do ông này không biết dạy con. Năm xưa Đại công chúa đánh lão Ngũ lão Thất thiếu điều chầu diêm vương, sao không nghĩ đến thủ túc tình thân. Đến bây giờ lại đòi hỏi hai người cũng phải yêu thương Đại công chúa thì quá nực cười rồi.
Thật ra chính A Bảo cũng không biết như thế nào sẽ biến thành như vậy, rõ ràng là nàng không muốn như vậy, chỉ là cảm xúc giống như không chịu khống chế của nàng, đến khi phục hồi tinh thần thì cảm xúc đã thay đổi mấy lần. May mắn chỉ có tâm trạng biến hoá, cũng không có lăn lộn người cho lắm.
Rất nhanh đến giờ cơm trưa, A Bảo sai phòng bếp làm đồ ăn vặt Tiêu Lệnh Thù ưa thích, chờ đến giờ ăn trở về cùng nhau dùng bữa. Nhưng ai biết chờ lại chờ, chờ đến khi nàng đói bụng, nhịn không được ôm một mâm bánh rán nhét bụng, thì kết quả là Lưu quản gia té ngã chạy tới nói cho nàng biết Tiêu Lệnh Thù và ông trời con Tề vương lại cùng nhau đi tới phủ Bảo Hoa công chúa.
A Bảo: o__O đại náo phủ công chúa? Vì sao?!
Rất nhanh A Bảo nhớ tới sự tình của Giải Thần Y lúc trước, nhịn không được hỏi: “Lưu quản gia, Vương gia... có phải hay không biết chuyện của Giải Thần Y lúc trước? Hắn đây là xuất đầu giùm Giải Thần Y sao?”
“...”
Lưu quản gia đột nhiên ngẩng đầu nhìn nàng, gương mặt béo trắng có chút run rẩy, đôi mắt trên gương mặt béo tròn trừng lớn, dường như không thể tin được A Bảo sẽ cho kết luận như vậy. Thấy biểu tình của nàng không giống như giả bộ, Lưu quản gia nhịn không được uyển chuyển nói: “Vương phi, Giải Thần Y không có mặt mũi lớn như vậy. Thật ra, tuy rằng Vương gia không ở trong kinh, nhưng chuyện xảy ra với người đều biết đôi chút...” cungquanghang
Lúc này đến phiên da mặt A Bảo run rẩy, trừng mắt nhìn Lưu quản gia. Lưu quản gia lập tức biến thân thành một quản gia tốt, vì Vương gia nhà mình xoát độ hảo cảm trước mặt Vương phi, “Vương phi, thuộc hạ không có lừa người mà. Từ trước đến nay Vương gia đã ngưỡng mộ vương phi rồi. Từ lúc Vương phi chưa lấy chồng, Vương gia đã...”
Đã cái gì?!
Chờ sau khi Lưu quản gia rời đi, A Bảo nhịn không được xoa xoa mặt, tiêu hoá một chút tin tức vừa nghe thấy.
Tiêu Lệnh Thù vẫn luôn sai người giám thị nàng -- hơn nữa vẫn là từ lúc nàng còn chưa lấy chồng. Chẳng lẽ nàng đã từng mạo phạm tới hắn, làm hắn ghi hận... Vớ vẩn, trước kia cơ bản là người của hai thế giới, không đạo lý nào nàng lại chọc phải hắn? Vậy hắn giám thị nàng làm cái gì? Chẳng lẽ đúng như lời Lưu quản gia nói, hắn từ nhỏ ái mộ nàng, một mảnh lòng băng tại ngọc hồ (*)?
(*) Câu trích trong bài ‘Phù Dung lâu tống Tân Tiệm’ của Vương Xương Linh. Đây là bản dịch của Tương Như.
Phụt -- chợt cảm thấy thật doạ người mà.
A Bảo run lập cập, sờ cánh tay nổi da gà, chạy nhanh loại bỏ cảm giác lạnh lẽo kia, ôm đầu nghĩ đến chuyện khác. Còn việc mình bị giám thị, A Bảo cảm thấy bản thân mình hành động ngay thẳng, không có làm chuyện gì táng tận thiên lương, hay có chuyện gì thực xin lỗi đến quốc gia bá tánh, cho nên nàng hoàn toàn không chột dạ.
Chẳng qua, nghĩ đến hiện tại Tiêu Lệnh Thù lại chạy tới chỗ Đại công chúa để xả giận cho nàng, loại tâm tình ấm áp tới cực điểm như này hoàn toàn xua đuổi những rối rắm trước đó. Tuy rằng Đại công chúa khi đó bị nàng hố một vố, hiện tại còn bị hoàng đế ra lệnh ở trong phủ tĩnh dưỡng. Mà Tiêu Lệnh Thù lại nghe thuộc hạ báo cáo lại, nói rằng Đại công chúa tới trong phủ làm nàng bị kinh hách, cho nên hiện tại trực tiếp chạy tới làm Đại công chúa nếm thử tư vị bị kinh hách -- không thể không thừa nhận, lần nữa A Bảo lại hố Đại công chúa. nyannyan_cqh
A Bảo sờ sờ mũi, đột nhiên cảm thấy có chút xin lỗi Đại công chúa. Tuy rằng nàng ta quả thực đáng giận, chẳng qua hiện tại biến thành bộ dạng này, muốn làm ác cũng không có cách nào.
Lại qua một lát, Lưu quản gia lại lăn tới báo cáo, nói: “Vương phi, không tốt, Hoàng thượng triệu Vương gia và Tề vương tiến cung.”
Rất nhanh A Bảo bỏ qua chuyện tình trước đó, hỏi: “Làm sao vậy? Chuyện gì đã xảy ra?”
Bộ dạng của Lưu quản gia cực kỳ bi phẫn, “Chẳng qua Vương gia đi thăm công chúa Bảo Hoa sinh bệnh, ai ngờ Bảo Hoa công chúa sẽ hộc máu mà ngất xỉu chứ. Mà ma ma của Bảo Hoa công chúa đã sớm tiến cung tìm Hoàng thượng làm chủ cho Đại công chúa. Thật là quá đáng, rõ ràng là bẫy, Vương gia chúng ta còn chưa có đi phủ Đại công chúa đâu, vị ma ma kia đã tiến cung, cũng không biết là tâm tư gì nữa.”
A Bảo nghĩ nghĩ thì biết đây là vì Đại công chúa kiêng kỵ Tiêu Lệnh Thù, vừa nghe Tiêu Lệnh Thù trở về thì chuẩn bị trước. Mặc kệ Tiêu Lệnh Thù có đi tìm nàng ta hay không, sáng sớm cứ bảo ma ma Trương thị ở bên ngoài phủ chờ đợi, nếu như Tiêu Lệnh Thù có động tĩnh, thì Trương thị lập tức tiến cung tìm Hoàng thượng khóc lóc kể lể.
Ở trong tay Tiêu Lệnh Thù ăn mệt vài lần, lại bị A Bảo hố hai lần, Đại công chúa tự nhiên biết điều, không dám khinh thường phu thê Tấn vương. Mà lần này, bên ngoài đều truyền tin nàng ta làm hại Tấn vương phi đang mang thai bị kinh hách, sát tinh như Tiêu Lệnh Thù sau khi trở về tuyệt đối sẽ đến tìm nàng ta tính sổ, cho nên mới chuẩn bị sẵn sàng trước.
A Bảo đột nhiên lo lắng, Chính Đức đế, người cha xa xấu xa kia sẽ không phân biệt xanh đỏ trắng đen mà trực tiếp định tội Tiêu Lệnh Thù chứ? Lần trước là vì có Bình Vương thái phi ở đó, mới được miễn trách phạt, lần này không có Bình Vương thái phi, ai biết sẽ thế nào? truyenedit_cungquanghang
Trong khi A Bảo đang lo lắng, rất nhanh đã nghe tin tức Tiêu Lệnh Thù và Tề vương cùng nhau rời cung. Tốc độ rất nhanh, làm A Bảo cũng giật mình kinh ngạc, không nhịn được sờ đầu, không biết Chính Đức đế đang làm cái gì.
“Hoàng thượng có tức giận hay không?” A Bảo hỏi thị vệ tới bẩm báo.
Thị vệ lắc đầu, “Thuộc hạ không biết, chẳng qua Tịch thị vệ nói hết thảy mạnh khoẻ, bảo Vương phi yên tâm.”
A Bảo lại dò hỏi chuyện ở phủ Đại công chúa, thế mới biết khi Tiêu Lệnh Thù và tên trời đánh Tề vương bị Chính Đức đế triệu tiến cung thì phủ công chúa đã bị bọn họ nháo đến hỗn loạn. Đột nhiên Tề vương đưa ra yêu cầu đưa nô tỳ phủ công chúa đi am Linh Tịnh tiến hành cải tạo lao động, thiếu chút nữa đều trói hết hạ nhân phủ Đại công chúa, cuối cùng vẫn là Võ Liệt chạy tới bắt tay, mới không bị Tề vương làm ầm ĩ quá mức.
So với Tề vương, Tiêu Lệnh Thù trực tiếp đi đến trước mặt Đại công chúa, trực tiếp bóp cổ Đại công chúa, sát khí huyết tinh như vậy thật làm người ta sợ hãi muốn chết.
Mà hành động của Tiêu Lệnh Thù tuy rằng được che giấu, nhưng lúc ấy hai tỳ nữ hầu hạ Đại công chúa lại thấy, hơn nữa dấu vết trên cổ Đại công chúa cho dù muốn giấu cũng không giấu được. nyanko_129_cqh
Tiêu Lệnh Thù hành động hung tàn trực tiếp, dùng bạo lực khinh thường dùng âm mưu.
Rất nhanh A Bảo liền biết vì sao tốc độ trở về lại nhanh như vậy bởi vì Chính Đức đế đã tức giận đến mức ngay cả ông cũng không muốn gặp. Tiêu Lệnh Thù và Tề vương là bị Chính Đức đế đang bạo nộ công tâm trực tiếp đá ra khỏi cung, cơ bản là không muốn nghe bọn họ biện giải, đỡ phải lại tức giận thêm một trận. Mà nơi của Đại công chúa, đã được Hoàng hậu phái thái y tới xem.
Từ xưa đến nay, Hoàng đế tuổi tác càng lớn, càng hy vọng con cái mình tương thân tương ái, đừng vì hoàng vị mà giết hại lẫn nhau. Leại quên mất chính mình khi còn trẻ, cũng vì cái ghế đó mà dẫm lên huynh đệ, cốt nhục để được đi lên. Chính Đức đế lớn tuổi, bệnh đa nghi càng cao, nhưng cũng giống như mấy người già khác đều hi vọng con cái tương thân tương ái, nhưng ai biết hắn có một người nhi tử tàn bạo đến mức làm lơ thân tình thủ túc, thế nhưng thiếu chút nữa muốn bóp chết đại nữ nhi.
Chính Đức đế đem việc này áp xuống, nhưng trong lòng lửa giận khó tiêu, sau đó trực tiếp hạ lệnh, sai Tiêu Lệnh Thù trở về phủ Tấn vương đóng cửa ăn năn.
A Bảo ôm lò sưởi tay, đứng ở cửa nhìn ra bên ngoài.
Mấy ngày nay tuyết rơi đầy trời, cuối cùng đến buổi sáng hôm nay mới ngừng. Trong viện lại có lớp tuyết thật dày, tuy rằng mỗi ngày đều có người hầu quét tuyết, dù sao cũng không dọn sạch, một ít tuyết vẫn còn ở trong góc. Vào đông, trong sân không nhìn thấy màu xanh, một mảnh sân chỉ có một màu trắng, chỉ có trong một góc vẫn có vài bông hoa mai nở, chẳng qua không nhiều nên cũng không ngửi thấy mùi hoa mai.
Ngay khi A Bảo đang nhìn ra đằng xa thì một nam tử mặc áo đen tuyền từ phía xa đi tới, mấy thị vệ cách hắn vài bước xa, đi sát nhau ở phía sau.
“Vương gia!”
Thai phụ đã quên rối rắm lúc trước, bây giờ trên mặt lộ ra vui vẻ tươi cười, một tay ôm lò sưởi, một tay xách lên làn váy, bước ra cửa, làm nha hoàn ma ma ở phía sau vội vàng kêu ‘cẩn thận đừng chạy’.
Tiêu Lệnh Thù thấy nàng nghênh ra tới, ánh mắt cương nghị lãnh đạm thả lỏng vài phần, tuy rằng vẫn rất lạnh lùng, lại không có hơi thở làm người sợ hãi như trước. Vài ba bước đã đi tới, duỗi tay đỡ lấy vai nàng, lo lắng nàng sẽ không cẩn thận mà trượt chân. Chẳng qua ngay khi ngón tay đụng tới bả vai nàng, phát hiện tay mình vẫn mang theo khí lạnh, mày nhăn lại, định thu tay thì người nọ đã bổ nhào vào trong ngực hắn.
A Bảo đem lò sưởi tay nhét vào trong tay hắn, sau đó trực tiếp duỗi tay bắt lấy bàn tay lạnh như băng, lôi kéo hắn trở về phòng.
Nam nhân thấy nàng lôi kéo tay mình, từng thấy bộ dạng sợ lạnh của nàng, thế nhưng lúc này lại trực tiếp bắt lấy tay hắn...
Những người khác thấy nam nhân cao lớn ngoan ngoãn bị kéo trở về phòng, đôi mắt thiếu chút nữa trừng lớn để nhìn. Chẳng qua khiếp sợ sát khí trên người Tiêu Lệnh Thù, rất nhanh thu liễm bản thân, nên làm gì thì làm cái đó.
Trong phòng có đốt địa long, sau khi Tiêu Lệnh Thù thay quần áo, trực tiếp ngồi ở trên giường ấm, rất nhanh trên người đều ấm áp, ấm áp đến trong tâm, ánh mắt hắn nhìn nàng an tĩnh cũng trở nên nhu hoà khó phát hiện.
“Dùng bữa?” A Bảo hỏi.
“Chàng xem chàng đó...” A Bảo oán trách một tiếng, vội sai người đem đồ ăn ở phòng bếp nhỏ bưng lên.
A Bảo cũng chưa ăn cơm trưa, trước đó phát sinh chuyện liên tiếp làm tâm tình của nàng thay đổi liên tục, ngay cả đói cũng quên mất, hiện tại lại có thể cùng nhau bồi ăn với hắn.
Hai người yên lặng dùng xong cơm trưa, A Bảo thấy sắc mặt hắn vẫn có chút mệt mỏi, biết được tối qua hắn không ngủ nhiều lắm, sáng nay lại tiến cung, lăn lộn đến bây giờ, thời gian nghỉ ngơi không đủ, vì vậy trực tiếp áp hắn đi về phòng ngủ trưa.
“Vương gia, chàng nên nghỉ ngơi nhiều, nhìn xem mắt còn có quầng thâm này.” A Bảo khoa tay múa chân nói tới dấu vết dưới mắt hắn.
Tiêu Lệnh Thù hôm nay đặc biệt nghe lời, ngoan ngoãn nằm xuống, thấy nàng ngồi trước giường, thì nói: “Cùng nhau ngủ.”
A Bảo nhìn hắn trong chốc lát, đôi mắt cười thành trăng rằm, nhẹ nhàng lên tiếng, sau đó cởi áo ngoài cũng bò lên trên giường, được hắn ôm vào trong ngực.
Lời editor: Ở đây chỉ muốn nói là việc này do Đại công chúa gây hoạ, cũng do ông này không biết dạy con. Năm xưa Đại công chúa đánh lão Ngũ lão Thất thiếu điều chầu diêm vương, sao không nghĩ đến thủ túc tình thân. Đến bây giờ lại đòi hỏi hai người cũng phải yêu thương Đại công chúa thì quá nực cười rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.