Chương 52: Bị người đẩy xuống bậc thang
Nguyệt Sơ Ảnh
04/06/2017
Mạc Kiều Kiều đứng bên cạnh nghe
Lão phu nhân nói, không biết sống chết liền lên tiếng: “Bà ta
chỉ là một di nương, như thế nào làm người khác phục tùng?
Chúng ta đường đường là phủ thừa tướng, chẳng lẽ không có
người khác?”
Mạc Khanh Khanh lập tức tiếp lời: “Cái này không đúng rồi. Phủ chúng ta là do tổ mẫu quản lý! Tổ mẫu nói để cho Phùng di nương tạm thay phu nhân chưởng quản nội vụ, ai dám không phục? Còn nữa, đây chỉ là tạm thời, tại sao lại có thể liên lụy đến người khác nữa?”
Nàng tuy là nói như thế, trong nội tâm lại cười thầm, quyền lực này giao ra dễ dàng, lúc muốn thu về, sợ là khó khăn!
Lão phu nhân tán thưởng nhìn Mạc Khanh Khanh, cảm thấy lời nàng nói rất hợp tâm ý của bà. Lời như vậy thân phận Mạc Khanh Khanh nói ra mới phù hợp, bà cùng Phùng di nương đều không thể nói như vậy được.
Liễu thị nghe xong lời này liền minh bạch, Lão phu nhân đây là muốn đoạt toàn bộ quyền lực của bà.
Được rồi, nếu bây giờ cùng bà ta vạch mặt, phu quân chắc chắn sẽ oán hận, chằng bằng bày ra tư thái yếu đuối, để cho phu quân cảm thấy bà bị Lão phu nhân cưỡng bức lấy quyền hành.
Trong phủ sớm không giống như lúc Lão phu nhân rời đi nữa rồi! Liễu thị bà mới là chủ tử chính thức trong phủ!
Nếu mấy ngày tới trong phủ xảy ra chuyện, sợ là lão bà này sẽ mời mình đi quản gia!
Nghĩ tới đây bà ta bày ra bộ dạng ủy khuất cố gắng cười: “Mẫu thân nói đúng. Chắc hẳn lão gia cũng đáp ứng…” Bà liếc nhìn Mạc Trường Thanh, quả nhiên Mạc Trường Thanh đang lộ vẻ do dự.
Bà lại lập tức nói tiếp: “Lệnh của cha mẹ, tức phụ sao dám cãi lời? Đương nhiên là bảo gì nghe nấy!”
Lão phu nhân đối với tư thái của Liễu thị có chút ngoài ý muốn, nhưng mục đích bà gần như đã đạt được, cũng không thèm so đo với người làm người khác chán ghét. Bà trực tiếp đứng dậy, tiền hô hậu ủng rời đi.
Ngược lại Mạc Trường Thanh bị giữ lại.
Ông ho khan một tiếng: “Mẫu thân đã lớn tuổi, ngươi hãy thông cảm. Cố gắng nghỉ ngơi thật tốt!”
Ông mời Lão phu nhân trở về, ý muốn để bà áp chế Liễu thị, không ngờ mẫu thân làm việc có chút hoang đường. Nhưng mà trong lòng, ông cảm thấy hài lòng khi thấy dáng vẻ kiêu ngạo của Liễu thị bị chèn ép, nếu không vừa rồi cũng sẽ không nói một lời.
Thế nhưng dù gì Liễu thị cũng xuất thân danh môn, nếu không phải thật lòng yêu mến, cũng sẽ không theo ông. Cho nên tốt xấu gì ông cũng nên trấn an một chút.
Liễu thị buồn bã cười: “Lão gia, có ý tốt là được” Bày ra một bộ dáng nhu nhược không giống như ngày trước.
Mạc Trường Thanh trong lòng khẽ động, không tự chủ được nhẹ nói: “Buổi tối ta sẽ đến xem nàng” Nói xong nắm chặt tay Liễu thị rồi mới thản nhiên rời đi.
Liễu thị đợi đến lúc Mạc Trường Thanh ly khai, trong mắt liền lóe lên tia hung ác, cầm lấy chén trà Phùng Thiến Nhi đưa chưa kịp thu hồi trực tiếp ném xuống đất!
Phương ma ma vội vàng an ủi: “Phu nhân, phu nhân! Người yên tâm, tiện nhân kia bất quá không thể làm được gì, không tạo ra được sóng gió gì lớn!”
“Ta biết rõ, chỉ là ta nuốt không trôi được cục tức này! Lão bà kia khinh người quá đáng!” Liễu thị tức giận nói.
“Người vừa rồi làm rất tốt! Kéo lại tâm lão gia mới là biện pháp đúng đắn!” Phương ma ma âm thầm may mắn, sớm đi tìm nhà mẹ đẻ cùng chị dâu đến khuyên nhủ Liễu thị, nếu không hôm nay, dựa vào tính nóng nảy của Liễu thị có thể dấy lên một hồi phong ba rồi.
Liễu thị nhớ đến ánh mắt vừa rồi của Mạc Trường Thanh không khỏi có chút xấu hổ, nhìn thoáng qua Mạc Kiều Kiều đang đứng bên cạnh, oán trách nói: “Ma ma, ngươi nói nhăng nói cuội gì đấy!”
Nhưng mà, mặc dù Liễu thị vô cùng chờ mong, tỉ mỉ chuẩn bị, cuối cùng Mạc Trường Thanh không có đến!
Bởi vì, tại đây Phùng di nương bị người đẩy ngã xuống bậc thang, làm bị thương mắc cá chân!
Mạc Khanh Khanh lập tức tiếp lời: “Cái này không đúng rồi. Phủ chúng ta là do tổ mẫu quản lý! Tổ mẫu nói để cho Phùng di nương tạm thay phu nhân chưởng quản nội vụ, ai dám không phục? Còn nữa, đây chỉ là tạm thời, tại sao lại có thể liên lụy đến người khác nữa?”
Nàng tuy là nói như thế, trong nội tâm lại cười thầm, quyền lực này giao ra dễ dàng, lúc muốn thu về, sợ là khó khăn!
Lão phu nhân tán thưởng nhìn Mạc Khanh Khanh, cảm thấy lời nàng nói rất hợp tâm ý của bà. Lời như vậy thân phận Mạc Khanh Khanh nói ra mới phù hợp, bà cùng Phùng di nương đều không thể nói như vậy được.
Liễu thị nghe xong lời này liền minh bạch, Lão phu nhân đây là muốn đoạt toàn bộ quyền lực của bà.
Được rồi, nếu bây giờ cùng bà ta vạch mặt, phu quân chắc chắn sẽ oán hận, chằng bằng bày ra tư thái yếu đuối, để cho phu quân cảm thấy bà bị Lão phu nhân cưỡng bức lấy quyền hành.
Trong phủ sớm không giống như lúc Lão phu nhân rời đi nữa rồi! Liễu thị bà mới là chủ tử chính thức trong phủ!
Nếu mấy ngày tới trong phủ xảy ra chuyện, sợ là lão bà này sẽ mời mình đi quản gia!
Nghĩ tới đây bà ta bày ra bộ dạng ủy khuất cố gắng cười: “Mẫu thân nói đúng. Chắc hẳn lão gia cũng đáp ứng…” Bà liếc nhìn Mạc Trường Thanh, quả nhiên Mạc Trường Thanh đang lộ vẻ do dự.
Bà lại lập tức nói tiếp: “Lệnh của cha mẹ, tức phụ sao dám cãi lời? Đương nhiên là bảo gì nghe nấy!”
Lão phu nhân đối với tư thái của Liễu thị có chút ngoài ý muốn, nhưng mục đích bà gần như đã đạt được, cũng không thèm so đo với người làm người khác chán ghét. Bà trực tiếp đứng dậy, tiền hô hậu ủng rời đi.
Ngược lại Mạc Trường Thanh bị giữ lại.
Ông ho khan một tiếng: “Mẫu thân đã lớn tuổi, ngươi hãy thông cảm. Cố gắng nghỉ ngơi thật tốt!”
Ông mời Lão phu nhân trở về, ý muốn để bà áp chế Liễu thị, không ngờ mẫu thân làm việc có chút hoang đường. Nhưng mà trong lòng, ông cảm thấy hài lòng khi thấy dáng vẻ kiêu ngạo của Liễu thị bị chèn ép, nếu không vừa rồi cũng sẽ không nói một lời.
Thế nhưng dù gì Liễu thị cũng xuất thân danh môn, nếu không phải thật lòng yêu mến, cũng sẽ không theo ông. Cho nên tốt xấu gì ông cũng nên trấn an một chút.
Liễu thị buồn bã cười: “Lão gia, có ý tốt là được” Bày ra một bộ dáng nhu nhược không giống như ngày trước.
Mạc Trường Thanh trong lòng khẽ động, không tự chủ được nhẹ nói: “Buổi tối ta sẽ đến xem nàng” Nói xong nắm chặt tay Liễu thị rồi mới thản nhiên rời đi.
Liễu thị đợi đến lúc Mạc Trường Thanh ly khai, trong mắt liền lóe lên tia hung ác, cầm lấy chén trà Phùng Thiến Nhi đưa chưa kịp thu hồi trực tiếp ném xuống đất!
Phương ma ma vội vàng an ủi: “Phu nhân, phu nhân! Người yên tâm, tiện nhân kia bất quá không thể làm được gì, không tạo ra được sóng gió gì lớn!”
“Ta biết rõ, chỉ là ta nuốt không trôi được cục tức này! Lão bà kia khinh người quá đáng!” Liễu thị tức giận nói.
“Người vừa rồi làm rất tốt! Kéo lại tâm lão gia mới là biện pháp đúng đắn!” Phương ma ma âm thầm may mắn, sớm đi tìm nhà mẹ đẻ cùng chị dâu đến khuyên nhủ Liễu thị, nếu không hôm nay, dựa vào tính nóng nảy của Liễu thị có thể dấy lên một hồi phong ba rồi.
Liễu thị nhớ đến ánh mắt vừa rồi của Mạc Trường Thanh không khỏi có chút xấu hổ, nhìn thoáng qua Mạc Kiều Kiều đang đứng bên cạnh, oán trách nói: “Ma ma, ngươi nói nhăng nói cuội gì đấy!”
Nhưng mà, mặc dù Liễu thị vô cùng chờ mong, tỉ mỉ chuẩn bị, cuối cùng Mạc Trường Thanh không có đến!
Bởi vì, tại đây Phùng di nương bị người đẩy ngã xuống bậc thang, làm bị thương mắc cá chân!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.