Chương 33: Cố ý hủy đi sân khấu của ngươi!
Nguyệt Sơ Ảnh
04/06/2017
Liễu thị quả nhiên là đã tính toán tốt!
Đem những thứ nữ chướng mắt đẩy đi, để không có người nào đoạt danh tiếng của Mạc Kiều Kiều, lại không có ai sẽ nói ra sự thật là bộ tranh thêu này cản bản không phải của Mạc Kiều Kiều.
Quả nhiên là nhất cữ lưỡng tiện!
Có lẽ kiếp trước cũng xảy ra như vậy, chỉ là lúc ấy Mạc Khanh Khanh bị Liễu Mộng Sinh khinh bạc rồi bị cấm túc, nên không biết đến.
Chẳng qua là về sau, Mạc Kiều Kiều không có tới Liễu gia đi, chẳng qua điên cuồng yêu Nghiêm Chính Nghĩa, cái này thật không hiểu được.
Nhưng mà, lần này lại để Mạc Khanh Khanh thấy được, nàng dù sao cũng sẽ không để cho mẹ con Liễu thị có thể lừa dối để vượt qua kiểm tra!
Nàng đang lo không cách nào giúp Mạc Diệc Phong đòi lại công đạo đây!
“Khanh Khanh, rốt cuộc là có chuyện gì?” Liễu thị thấy Mạc Khanh Khanh nhìn chằm chằm vào bộ tranh thêu, rốt cuộc thì cũng có chút chột dạ, nhịn không được thúc giục.
“Vốn trong lòng ta thấy không thoải mái, sau khi thấy bộ tranh thêu của Lục muội quả nhiên là tinh xảo, khó chịu liền tan thành mây khói.” Mạc Khanh Khanh khẽ nhếch chân mày, vừa cười vừa nói.
Liễu thị thấy nàng đem chú ý dời đến bộ tranh thêu, trong nội tâm liền lo lắng. Thế nhưng bà cho rằng, với tính tình Mạc Khanh Khanh, tất nhiên là muốn thành toàn cho mình – dù sao hôn sự của Mạc Khanh Khanh còn phải nhờ đến phu nhân này quyết định đấy!
Mạc Kiều Kiều vốn không vui khi thấy một Mạc Khanh Khanh nho nhỏ nhìn đồ vật của mình, nghe những lời này, nhịn không được liền buộc miệng nói ra “Ân, cũng thường thôi, ngươi quá khen!”
Liễu thị hận không thể bịt miệng Mạc Kiều Kiều, bà trông thấy bộ dáng trầm tư của Bành phu nhân, chỉ có thể hỏi lại một câu: “Mạc Khanh Khanh, ngươi vội vã chạy đến đây rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Bịch” một tiếng, Mạc Khanh Khanh quỳ xuống, lớn tiếng nói: “Phu nhân, xin người tha cho Diệc Phong. Tuổi hắn còn nhỏ, không chịu được dày vò như vậy!”
Liễu thị thấy thế, đỏ mặt tía tai. Bị một thứ nữ ở trước mặt người ngoài nói ra bà cố ý đánh con của di nương, hơn nữa đây còn là đại tẩu của bà, bà cảm thấy mặt mũi đều bị vứt sạch!
Lúc còn ở nhà và cùng đại tẩu vốn không quá thân thiết, mỗi lần đều tranh đấu cùng oán hận, nếu không như thế bà cần gì phải dùng đến biện pháp này để đem con gái gả đi!
Giờ phút này, nàng chỉ có thể trừng mắt nhìn Mạc Khanh Khanh, sau đó cố gắng gượng ép cười nói: “Đứa nhỏ ngốc! Ngươi nói bậy bạ gì đó? Ta trách phạt hắn bao giờ?”
Hôm nay bà chỉ có thể trước tiên trấn an Mạc Khanh Khanh. Nếu không bị nàng ở chỗ này nói lên sự thật của bộ tranh thêu này, thể diện Liễu thị trực tiếp bị giẫm trên mặt đất rồi!
“Đa tạ mẫu thân! Con xin người cho người gọi đại phu đến xem và chữa bệnh cho Diệc Phong!” Mạc Khanh Khanh thấy uy hiếp có hiệu quả, nhưng không buông tha cho Liễu thị, lại bồi thêm một câu như vậy.
Liễu thị hận không thể một cước đá chết Mạc Khanh Khanh.
Thế nhưng bà vừa quay đầu, đã nhìn thấy đại tẩu vẻ mặt trào phúng, dường như nói… nguyên lai được xem là hiền thê, lại có một mặt dối trá như thế!
Liễu thị chỉ có thể phất tay: “Ngươi đi đi, vấn đề này cho ngươi xử lý!” Chẳng qua là hi vọng đuổi Mạc Khanh Khanh đi sớm một chút.
Hiện tại vấn đề quan trọng là trấn an Bành thị nếu không vấn đề hôn sự sẽ hỏng mất.
Về phần hai tỷ đệ tiện nhân này, bà còn rất nhiều thời gian và thủ đoạn để trừng trị!
Mạc Khanh Khanh hài lòng đứng dậy, hành lễ, sau đó chuẩn bị ly khai.
Thế nhưng vừa đi được hai bước, bỗng nhiên nàng quay đầu lại nói một câu: “Tướng quân phu nhân, bộ thêu phẩm này là Lục muội đưa người hay sao?”
Bành thị cảm thấy không hiểu, gật gật đầu.
“Phu nhân, người phải ngàn vạn chú ý rồi, về sau không nên đem bộ thêu phẩm như vậy để ở ánh nắng trực tiếp, càng không nên để ở nơi ẩm ướt!”
Mạc Khanh Khanh vẻ mặt tươi cười, thế nhưng trong đáy mắt lại lộ vẻ giảo hoạt!
Đem những thứ nữ chướng mắt đẩy đi, để không có người nào đoạt danh tiếng của Mạc Kiều Kiều, lại không có ai sẽ nói ra sự thật là bộ tranh thêu này cản bản không phải của Mạc Kiều Kiều.
Quả nhiên là nhất cữ lưỡng tiện!
Có lẽ kiếp trước cũng xảy ra như vậy, chỉ là lúc ấy Mạc Khanh Khanh bị Liễu Mộng Sinh khinh bạc rồi bị cấm túc, nên không biết đến.
Chẳng qua là về sau, Mạc Kiều Kiều không có tới Liễu gia đi, chẳng qua điên cuồng yêu Nghiêm Chính Nghĩa, cái này thật không hiểu được.
Nhưng mà, lần này lại để Mạc Khanh Khanh thấy được, nàng dù sao cũng sẽ không để cho mẹ con Liễu thị có thể lừa dối để vượt qua kiểm tra!
Nàng đang lo không cách nào giúp Mạc Diệc Phong đòi lại công đạo đây!
“Khanh Khanh, rốt cuộc là có chuyện gì?” Liễu thị thấy Mạc Khanh Khanh nhìn chằm chằm vào bộ tranh thêu, rốt cuộc thì cũng có chút chột dạ, nhịn không được thúc giục.
“Vốn trong lòng ta thấy không thoải mái, sau khi thấy bộ tranh thêu của Lục muội quả nhiên là tinh xảo, khó chịu liền tan thành mây khói.” Mạc Khanh Khanh khẽ nhếch chân mày, vừa cười vừa nói.
Liễu thị thấy nàng đem chú ý dời đến bộ tranh thêu, trong nội tâm liền lo lắng. Thế nhưng bà cho rằng, với tính tình Mạc Khanh Khanh, tất nhiên là muốn thành toàn cho mình – dù sao hôn sự của Mạc Khanh Khanh còn phải nhờ đến phu nhân này quyết định đấy!
Mạc Kiều Kiều vốn không vui khi thấy một Mạc Khanh Khanh nho nhỏ nhìn đồ vật của mình, nghe những lời này, nhịn không được liền buộc miệng nói ra “Ân, cũng thường thôi, ngươi quá khen!”
Liễu thị hận không thể bịt miệng Mạc Kiều Kiều, bà trông thấy bộ dáng trầm tư của Bành phu nhân, chỉ có thể hỏi lại một câu: “Mạc Khanh Khanh, ngươi vội vã chạy đến đây rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Bịch” một tiếng, Mạc Khanh Khanh quỳ xuống, lớn tiếng nói: “Phu nhân, xin người tha cho Diệc Phong. Tuổi hắn còn nhỏ, không chịu được dày vò như vậy!”
Liễu thị thấy thế, đỏ mặt tía tai. Bị một thứ nữ ở trước mặt người ngoài nói ra bà cố ý đánh con của di nương, hơn nữa đây còn là đại tẩu của bà, bà cảm thấy mặt mũi đều bị vứt sạch!
Lúc còn ở nhà và cùng đại tẩu vốn không quá thân thiết, mỗi lần đều tranh đấu cùng oán hận, nếu không như thế bà cần gì phải dùng đến biện pháp này để đem con gái gả đi!
Giờ phút này, nàng chỉ có thể trừng mắt nhìn Mạc Khanh Khanh, sau đó cố gắng gượng ép cười nói: “Đứa nhỏ ngốc! Ngươi nói bậy bạ gì đó? Ta trách phạt hắn bao giờ?”
Hôm nay bà chỉ có thể trước tiên trấn an Mạc Khanh Khanh. Nếu không bị nàng ở chỗ này nói lên sự thật của bộ tranh thêu này, thể diện Liễu thị trực tiếp bị giẫm trên mặt đất rồi!
“Đa tạ mẫu thân! Con xin người cho người gọi đại phu đến xem và chữa bệnh cho Diệc Phong!” Mạc Khanh Khanh thấy uy hiếp có hiệu quả, nhưng không buông tha cho Liễu thị, lại bồi thêm một câu như vậy.
Liễu thị hận không thể một cước đá chết Mạc Khanh Khanh.
Thế nhưng bà vừa quay đầu, đã nhìn thấy đại tẩu vẻ mặt trào phúng, dường như nói… nguyên lai được xem là hiền thê, lại có một mặt dối trá như thế!
Liễu thị chỉ có thể phất tay: “Ngươi đi đi, vấn đề này cho ngươi xử lý!” Chẳng qua là hi vọng đuổi Mạc Khanh Khanh đi sớm một chút.
Hiện tại vấn đề quan trọng là trấn an Bành thị nếu không vấn đề hôn sự sẽ hỏng mất.
Về phần hai tỷ đệ tiện nhân này, bà còn rất nhiều thời gian và thủ đoạn để trừng trị!
Mạc Khanh Khanh hài lòng đứng dậy, hành lễ, sau đó chuẩn bị ly khai.
Thế nhưng vừa đi được hai bước, bỗng nhiên nàng quay đầu lại nói một câu: “Tướng quân phu nhân, bộ thêu phẩm này là Lục muội đưa người hay sao?”
Bành thị cảm thấy không hiểu, gật gật đầu.
“Phu nhân, người phải ngàn vạn chú ý rồi, về sau không nên đem bộ thêu phẩm như vậy để ở ánh nắng trực tiếp, càng không nên để ở nơi ẩm ướt!”
Mạc Khanh Khanh vẻ mặt tươi cười, thế nhưng trong đáy mắt lại lộ vẻ giảo hoạt!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.