Độc Thê Trọng Sinh

Chương 7: Đem váy của ngươi thay thế cho ta đi!

Nguyệt Sơ Ảnh

04/06/2017

Hồng Trù trong lòng suy nghĩ, nếu đi chậm chạp từ từ dọc theo con đường này, chắc chắn sẽ để lỡ thời gian.

Nàng không thể không nghe theo nhưng trong lòng vẫn có vài ba phần oán khí:

“ Tiểu thư, người lấy những thứ này về để làm gì?”

"Ta nghe nói thái tử phi tỷ tỷ thích nhất chính là hoa ngọc lan ở đây, chúng ta hái vài đóa đưa đi, chẳng phải rất hợp tình hợp lý hay sao?” Mạc Khanh Khanh vẻ mặt lơ đễnh, nói.

"Này... nếu người tiếp tục trì hoãn nữa, chỉ sợ thái tử phi nương nương đã đi rồi!" Hồng Trù trái với Mạc Khanh Khanh nhàn nhã, nàng tỏ ra rất gấp gáp.

" Nếu đã như vậy, ngươi còn không nhanh một chút hái giúp ta! Nếu để lỡ thời gian, ta nhất định hỏi tội ngươi!" Mạc Khanh Khanh ngược lại nghiêm mặt nói với Hồng Trù, hoàn toàn trái với việc đã từng xảy ra trong quá khứ

Hoa Ngọc Lan quả thật là loài hoa mà Mạc đại tiểu thư yêu thích nhất. Nhưng mà ngày hôm qua vừa xảy ra một trận mưa lớn, nơi này cực kì lầy lội, lại nhiều bùn. Hồng Trù nhìn xem mà có chút bĩu môi.

Tiểu thư đã đích thân nói như vậy, nàng thân làm kẻ nô tì sao có thể không quan tâm đến đây? Hồng Trù đành phải ngoan ngoãn đến những chỗ vừa có mưa lầy lội kia giúp Mạc Khanh Khanh hái hoa ngọc lan.

Mạc Khanh Khanh liếc mắt nhìn Hồng Trù dường như đứng lại ở chỗ rất xa đóa hoa, thật sự không thế nào hái được.

Mạc Khanh Khanh cố ý đi đến địa phương lầy lội, chỉ trong nháy mắt, giày thêu mới tinh cùng chân váy liền dính bùn đất dơ bẩn.

Nàng so với người bình thường nhạy cảm hơn rất nhiều, nàng mơ hồ cảm giác có một đạo ánh mắt cổ quái đang nhìn mình chằm chằm

Nàng khẽ nheo mắt, đột nhiên quay đầu, ánh mắt sắc bén nhìn về phía một tòa hòn non bộ ở rất xa.



Nếu thật sự có người đang nhìn mình hành động, chỉ sợ dễ dàng rước lấy phiền phức!

Mạc Khanh Khanh lạnh lùng cười một tiếng: "Tốt lắm, ta thấy chừng này là đủ rồi!”

Hồng Trù lập tức cảm thấy vui mừng, cũng không để ý đến việc đỡ Mạc Khanh Khanh, liền tự nhiên xách mép váy, điểm chân nhảy ra ngoài.

Mạc Khanh Khanh ngược lại chậm chạp đi ra.

Hồng Trù không thể chờ đợi được nữa, nóng vộ lôi kéo Mạc Khanh Khanh đi đến địa điểm được phu nhân chỉ định.

Đại phu nhân trước đó đã thông báo , chỉ cần nàng lừa Tam tiểu thư đến hậu viên trong sân nhỏ, những thứ khác nàng không cần quan tâm.

Nàng cũng đã lén thông báo màu sắc xiêm y cho phu nhân biết, miễn cho đến lúc đó lại nhận nhầm người.

Nghĩ đến lúc sự việc này kết thúc, mình có thể thăng lên làm nhất đẳng nha hoàn, nàng thấy trong lòng hồi hộp vô cùng, ngay cả khi đi trên đường liền không ngừng suy nghĩ đến, nên không chú ý tới Mạc Khanh Khanh đi phía sau ánh mắt càng ngày càng lãnh đạm.

Quả nhiên, lúc đến một viện nhỏ phụ cận, Hồng Trù dừng bước, nàng vừa định nói cái gì đó, lại nghe thấy Mạc Khanh Khanh chủ động nói ra: “ Ai da Hồng Trù, ta có chút mệt mỏi, chi bằng chúng ta nghỉ ngơi một chút đi.”

Hồng Trù sững sờ, tại sao mình không cần mở miệng, nàng lại đề cập đến vấn đề này rồi?

Nàng không nghi ngờ gì, lòng vui rạo rực, nói: "Vậy thì nô tỳ nghe theo lời tiểu thư phân phó."



Chủ tớ hai người vừa mới vào phòng, Hồng Trù đang nghĩ ngợi muốn kiếm cớ rời đi, thế nhưng Mạc Khanh Khanh lại đột nhiên kinh hô một tiếng: "Ôi không, không thể như thế này được!"

"Tiểu thư, người làm sao vậy?" Hồng Trù sợ hết hồn, vội vàng hỏi.

"Ngươi nhìn xem, váy và giày thêu của ta đều ô uế hết cả rồilát nữa làm sao có thể dám yết kiến Thái tử phi nương nương đây?" Nói xong, Mạc Khanh Khanh nhẹ nhàng rũ rũ chân váy, quả nhiên mép váy chỗ kia dính đầy nước bùn, đôi giày màu hồng nhạt thêu hoa tịnh đế càng dơ bẩn hơn.

Hồng Trù làm sao còn có tâm tư để ý tới những thứ này, liền ngượng ngùng vừa cười vừa nói: "Ô uế liền ô uế, cái này... nó không quan trọng."

"Như vậy sao được? Không được, hay là thôi đi, ta hiện tại liền trở về đi." Nói xong, Mạc Khanh Khanh nhấc chân bước đi.

Lụa đỏ nhanh chóng suy nghĩ . Nếu như hiện tại để cho tiểu thư rời đi, chẳng phải là thất bại trong gang tấc hay sao?

“ Tiểu thư! Tiểu thư... người đừng đi! Nếu như bỏ lỡ cơ hội lần này thì sẽ khó có cơ hội khác gặp nương nương!”

Quả nhiên, Mạc Khanh Khanh dừng bước, nàng quay đầu lại, nhìn nhìn Hồng Trù, miễn cưỡng nói ra: "Không đi cũng có thể, bất quá ngươi trước tiên phải đem váy cùng giày của ngươi đổi cho ta.”

Hồng Trù trong lòng tuy không muốn, nhưng nếu bây giờ để người đi, không phải tội của mình sẽ càng lớn sao?

Nàng đành phải tâm không cam tình không nguyện, cởi váy trên người xuống.

"Kẽo kẹt" một tiếng, cửa của phòng nhỏ bị đẩy ra, một cô nương cầm hoa ngọc lan nhẹ nhàng chui ra, bỏ chạy nhanh như một làn khói, thoáng chốc liền không thấy bộ dáng.

Không lâu sau đó, có một người mặc một thân quần áo nam tử, lén lén lút lút đi tới cái tiểu viện kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Độc Thê Trọng Sinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook