Chương 13: Di nương của nàng có thể nhìn rõ được lòng người.
Nguyệt Sơ Ảnh
04/06/2017
"Tôn tỷ tỷ, ta đến thăm tỷ a!" Ba mẹ con đang ngồi trò chuyện bỗng nhiên trông thấy Vương di nương từ ngoài đi đến.
Tôn di nương vội vàng đứng dậy rồi nói: “ Muội tại sao lại tới đây?"
"Tam tiểu thư hiếm hoi lắm mới đến đây, tất nhiên muội cũng nên đến vấn an một chút!" Vương di nương mím môi cười giả tạo.
"Nói thật dễ nghe." Mạc Diệc Phong không ưa bộ dáng hay làm ra vẻ của Vương di nương, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Âm thanh này tuy rằng không lớn nhưng cũng đủ cho mọi người ở đây nghe thấy rõ ràng.
Trên mặt Vương di nương liền lộ ra ba phần lúng túng cùng tức giận.
Tôn di nương bỗng chốc trở nên bối rối, liếc nhanh về phía Mạc Diệc Phong tỏ ra trách mắng.
Mạc Khanh Khanh là ai? Nàng ngoại trừ là người tham vinh hoa phú quý,nàng còn là người có thể nhìn rõ lòng dạ của con người. Vừa nhìn qua bộ dáng của Tôn di nương, nàng đã biết nàng ta là không có việc gì làm, rảnh rỗi nên đến đây kiếm chuyện. Nhưng là Mạc Diệc Phong cứ như vậy nói ra mà không có gì kiêng nể, ngoại trừ khiến cho Tôn di nương hơi khó xử, cũng không hề có bất kì ý đồ gì.
Nàng vội vàng nhường chỗ ngồi, cười nói: “ Di nương người mau ngồi đi. Mấy năm qua, di nương của con đều là nhờ người chiếu cố. Diệc Phong, đệ mau đi ra ngoài pha trà mời Vương di nương.”
Mạc Diệc Phong sững sờ,hắn cũng biết lúc nãy bản thân quá xúc động không thể kiềm chế được lời nói của chính mình, bây giờ chỉ có thể nghe theo lời Mạc Khanh Khanh xốc rèm đi ra ngoài.
Sắc mặt Vương di nương bây giờ mới dãn ra một chút. Nàng vốn dĩ là đại nha đầu hồi môn của Liễu thị, chính vì thế mới có thể phát sinh được quan hệ với Mạc Trường Thanh, sinh ra hai đứa con. Hơn nữa bình thường nàng cũng sẽ ở trước mặt Liễu thị nịnh nọt một chút, cho nên cũng có vài phần thể diện. Tóm lại nàng tuy không có dung mạo xinh đẹp như Tôn di nương nhưng cuộc sống của nàng trôi qua tốt hơn nàng ta rất nhiều.
Ngược lại nàng không nghĩ một người luôn để mắt cao hơn đầu như Tam tiểu thư sẽ nói ra những lời như vậy, cho nên tức giận trong lòng thật sự đã vơi đi không ít.
" Tam tiểu thư, ta nghe nói vài ngày nữa thái tử phi muốn đưa vài vị tiểu thư vào trong phủ Thái tử. Không biết người.... có phải đi hay không?” Vương di nương rốt cục đắn đo nửa ngày vẫn quyết định tốt nhất nên nói thẳng.
Tôn di nương nghe thấy những lời này, muốn mở miệng, nhưng lại sợ nói ra những lời không hay, chỉ có thể liếc nhanh Mạc Khanh Khanh.
Mạc Khanh Khanh vừa cười vừa nói: "Di nương, người nói đùa rồi. Ta căn bản là không hề biết đến chuyện này. Mà cho dù có biết, ta chắc chắn sẽ không được chọn, mà cho dù có được đi chăng nữa, ta nhất định không đi!”
Vương di nương nghe những lời này, không thể bắt bẻ được bất cứ lỗi gì, nhưng trong lòng lại thầm mắng Mạc Khanh Khanh là tiểu hồ ly.
Nụ cười của nàng liền có chút miễn cưỡng. Bởi vì Mạc Khanh Khanh luôn ở trước mặt phu nhân mà nịnh nọt, tin tức so với nàng nhanh nhạy hơn, cho nên nàng mới nghĩ đi qua đây thám thính một chút xem tin này là thật hay giả, nhưng lại không nghĩ tới Mạc Khanh Khanh lại đường hoàng và thẳng thắn nói ra những lời như vậy.
Vương di nương nhất thời liền từ bỏ ý định, nói chưa được mất câu, liền kiếm cớ có việc để cáo từ.
"Nương, nàng bình thường chính là như vậy sao?" Mạc Khanh Khanh nhịn không được hỏi. Vương di nương không hề có một chút bộ dáng nào tôn trọng Tôn di nương.
"Thôi, đã nhiều năm như vậy. Ta đã sớm hình thành thói quen. Chúng ta đều là hoa tàn ít bướm, chẳng một ai để mắt đến. Giằng co nhau còn có ý nghĩa gì?" Khuôn mặt xinh đẹp của Tôn di nương vẫn như cũ phảng phất nỗi cô đơn.
Mạc Khanh Khanh muốn nói vài câu an ủi Tôn di nương, lại cảm thấy không biết nên nói cái gì, bao nhiều lời nói đã đến trên đầu lưỡi rồi lại bị nàng nuốt xuống, cuối cùng chỉ nói duy nhất một câu: "Nương, ngươi yên tâm. Diệc Phong là một đứa trẻ có tiền đồ, bọn con nhất định sẽ không để cho người chịu ủy khuất nữa.”
Tôn di nương cuối cùng cũng dám chủ động kéo tay Mạc Khanh Khanh: "Đứa bé ngoan, ta chỉ cần các con sống tốt là ta đã mãn nguyện rồi!" Nàng ngừng lại một chút, do dự đưa tay ra, muốn giúp Mạc Khanh Khanh vén mấy sợi tóc rơi ở hai bên, thấy nàng không hề cự tuyệt mình, lúc này mới nói tiếp: "Nàng ta vừa rồi hỏi như vậy, cũng không phải thật sự có ý dò xét. Thật ra nàng ta nhất định không muốn con đi theo thái tử phi nương nương. Trong phủ ai ai cũng biết, chỉ cần có gái ta xuất hiện ở bất cứ nơi nào, những kẻ khác sẽ bị con làm mờ nhạt!”
"Nương! Người sao có thể suy nghĩ như vậy được chứ !" Mạc Khanh Khanh cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười.
Tôn di nương cười nhạt một tiếng: "Ta đây là nói thật một chút. Tâm tư của Vương di nương ta đã sớm hiểu, nàng ta nhất định nghĩ Đại tiểu thư mãi vẫn không thể sinh được một đứa con nối dõi, liền muốn đưa Tứ tiểu thư hoặc Ngũ tiểu thư đến phủ thái tử!"
Mạc Khanh Khanh đuôi lông mày bất giác nhướn lên, trong lòng thầm nghĩ một chút, Vương di nương tự cho bản thân mình là cao minh, kỳ thật nàng lòng dạ nàng ta đã sớm bị Tôn di nương nhìn ra. Hóa ra mẫu thân nàng nhìn qua tưởng là người chất phác, trầm mặt, nhưng thật ra có thể hiểu rõ được lòng người.
Kiếp trước, Tứ tiểu thư Mạc Băng Băng không phải lúc nào cũng vội vội vàng vàng muốn làm thiếp của Thái tử hay sao? Kết quả lại bị nàng thấy được mánh khóe của Liễu thị sắp xếp cho nàng ta!
Tôn di nương vội vàng đứng dậy rồi nói: “ Muội tại sao lại tới đây?"
"Tam tiểu thư hiếm hoi lắm mới đến đây, tất nhiên muội cũng nên đến vấn an một chút!" Vương di nương mím môi cười giả tạo.
"Nói thật dễ nghe." Mạc Diệc Phong không ưa bộ dáng hay làm ra vẻ của Vương di nương, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Âm thanh này tuy rằng không lớn nhưng cũng đủ cho mọi người ở đây nghe thấy rõ ràng.
Trên mặt Vương di nương liền lộ ra ba phần lúng túng cùng tức giận.
Tôn di nương bỗng chốc trở nên bối rối, liếc nhanh về phía Mạc Diệc Phong tỏ ra trách mắng.
Mạc Khanh Khanh là ai? Nàng ngoại trừ là người tham vinh hoa phú quý,nàng còn là người có thể nhìn rõ lòng dạ của con người. Vừa nhìn qua bộ dáng của Tôn di nương, nàng đã biết nàng ta là không có việc gì làm, rảnh rỗi nên đến đây kiếm chuyện. Nhưng là Mạc Diệc Phong cứ như vậy nói ra mà không có gì kiêng nể, ngoại trừ khiến cho Tôn di nương hơi khó xử, cũng không hề có bất kì ý đồ gì.
Nàng vội vàng nhường chỗ ngồi, cười nói: “ Di nương người mau ngồi đi. Mấy năm qua, di nương của con đều là nhờ người chiếu cố. Diệc Phong, đệ mau đi ra ngoài pha trà mời Vương di nương.”
Mạc Diệc Phong sững sờ,hắn cũng biết lúc nãy bản thân quá xúc động không thể kiềm chế được lời nói của chính mình, bây giờ chỉ có thể nghe theo lời Mạc Khanh Khanh xốc rèm đi ra ngoài.
Sắc mặt Vương di nương bây giờ mới dãn ra một chút. Nàng vốn dĩ là đại nha đầu hồi môn của Liễu thị, chính vì thế mới có thể phát sinh được quan hệ với Mạc Trường Thanh, sinh ra hai đứa con. Hơn nữa bình thường nàng cũng sẽ ở trước mặt Liễu thị nịnh nọt một chút, cho nên cũng có vài phần thể diện. Tóm lại nàng tuy không có dung mạo xinh đẹp như Tôn di nương nhưng cuộc sống của nàng trôi qua tốt hơn nàng ta rất nhiều.
Ngược lại nàng không nghĩ một người luôn để mắt cao hơn đầu như Tam tiểu thư sẽ nói ra những lời như vậy, cho nên tức giận trong lòng thật sự đã vơi đi không ít.
" Tam tiểu thư, ta nghe nói vài ngày nữa thái tử phi muốn đưa vài vị tiểu thư vào trong phủ Thái tử. Không biết người.... có phải đi hay không?” Vương di nương rốt cục đắn đo nửa ngày vẫn quyết định tốt nhất nên nói thẳng.
Tôn di nương nghe thấy những lời này, muốn mở miệng, nhưng lại sợ nói ra những lời không hay, chỉ có thể liếc nhanh Mạc Khanh Khanh.
Mạc Khanh Khanh vừa cười vừa nói: "Di nương, người nói đùa rồi. Ta căn bản là không hề biết đến chuyện này. Mà cho dù có biết, ta chắc chắn sẽ không được chọn, mà cho dù có được đi chăng nữa, ta nhất định không đi!”
Vương di nương nghe những lời này, không thể bắt bẻ được bất cứ lỗi gì, nhưng trong lòng lại thầm mắng Mạc Khanh Khanh là tiểu hồ ly.
Nụ cười của nàng liền có chút miễn cưỡng. Bởi vì Mạc Khanh Khanh luôn ở trước mặt phu nhân mà nịnh nọt, tin tức so với nàng nhanh nhạy hơn, cho nên nàng mới nghĩ đi qua đây thám thính một chút xem tin này là thật hay giả, nhưng lại không nghĩ tới Mạc Khanh Khanh lại đường hoàng và thẳng thắn nói ra những lời như vậy.
Vương di nương nhất thời liền từ bỏ ý định, nói chưa được mất câu, liền kiếm cớ có việc để cáo từ.
"Nương, nàng bình thường chính là như vậy sao?" Mạc Khanh Khanh nhịn không được hỏi. Vương di nương không hề có một chút bộ dáng nào tôn trọng Tôn di nương.
"Thôi, đã nhiều năm như vậy. Ta đã sớm hình thành thói quen. Chúng ta đều là hoa tàn ít bướm, chẳng một ai để mắt đến. Giằng co nhau còn có ý nghĩa gì?" Khuôn mặt xinh đẹp của Tôn di nương vẫn như cũ phảng phất nỗi cô đơn.
Mạc Khanh Khanh muốn nói vài câu an ủi Tôn di nương, lại cảm thấy không biết nên nói cái gì, bao nhiều lời nói đã đến trên đầu lưỡi rồi lại bị nàng nuốt xuống, cuối cùng chỉ nói duy nhất một câu: "Nương, ngươi yên tâm. Diệc Phong là một đứa trẻ có tiền đồ, bọn con nhất định sẽ không để cho người chịu ủy khuất nữa.”
Tôn di nương cuối cùng cũng dám chủ động kéo tay Mạc Khanh Khanh: "Đứa bé ngoan, ta chỉ cần các con sống tốt là ta đã mãn nguyện rồi!" Nàng ngừng lại một chút, do dự đưa tay ra, muốn giúp Mạc Khanh Khanh vén mấy sợi tóc rơi ở hai bên, thấy nàng không hề cự tuyệt mình, lúc này mới nói tiếp: "Nàng ta vừa rồi hỏi như vậy, cũng không phải thật sự có ý dò xét. Thật ra nàng ta nhất định không muốn con đi theo thái tử phi nương nương. Trong phủ ai ai cũng biết, chỉ cần có gái ta xuất hiện ở bất cứ nơi nào, những kẻ khác sẽ bị con làm mờ nhạt!”
"Nương! Người sao có thể suy nghĩ như vậy được chứ !" Mạc Khanh Khanh cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười.
Tôn di nương cười nhạt một tiếng: "Ta đây là nói thật một chút. Tâm tư của Vương di nương ta đã sớm hiểu, nàng ta nhất định nghĩ Đại tiểu thư mãi vẫn không thể sinh được một đứa con nối dõi, liền muốn đưa Tứ tiểu thư hoặc Ngũ tiểu thư đến phủ thái tử!"
Mạc Khanh Khanh đuôi lông mày bất giác nhướn lên, trong lòng thầm nghĩ một chút, Vương di nương tự cho bản thân mình là cao minh, kỳ thật nàng lòng dạ nàng ta đã sớm bị Tôn di nương nhìn ra. Hóa ra mẫu thân nàng nhìn qua tưởng là người chất phác, trầm mặt, nhưng thật ra có thể hiểu rõ được lòng người.
Kiếp trước, Tứ tiểu thư Mạc Băng Băng không phải lúc nào cũng vội vội vàng vàng muốn làm thiếp của Thái tử hay sao? Kết quả lại bị nàng thấy được mánh khóe của Liễu thị sắp xếp cho nàng ta!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.