Chương 50: Giả bệnh không dễ dàng
Nguyệt Sơ Ảnh
04/06/2017
Thời điểm mọi người đi đến Thụy Tường
đường, Lão phu nhân cũng không nhiều lời, người không có đi vào ngay,
mà để cho Trần ma ma dẫn Chu Thành An đi vào trước bắt mạch, rồi lại tìm cớ để Liễu Mộng Sinh cũng ở lại bên ngoài.
Chỉ trong chốc lát, đã nhìn thấy Chu Thành an mặt lạnh đi ra. Hắn hành lễ với Lão phu nhân rồi nói: "Lão phu nhân, vãn bối vô năng, xem không ra bệnh của vị phu nhân!"
Lão phu nhân cố ý hỏi: "Ngươi nói như vậy là thế nào? Chẳng lẽ con dâu ta có bệnh gì bất trị ?"
Chu Thành an cười lạnh : "Không có bệnh ta làm sao xem bệnh như thế nào? Vị phu thân này thân thể khỏe mạnh, chẳng qua là tâm tư khó chịu, tích tụ tại tâm mới sinh ra bệnh như vậy. Theo tại hạ, chỉ cần phu nhân thoải mái, buông lỏng tinh thần bệnh sẽ tự khỏi ! Tại hạ cáo từ!" Nói xong phẩy tay áo bỏ đi!
Liễu Mộng Sinh thấy thế, biết được cô của mình hẳn là không có bệnh. Trong lòng của hắn lộp bộp một cái, chẳng lẽ cô cô lần này cô là giả bộ bệnh, mượn cơ hội gây khó cho dượng?
Hắn nhìn thoáng qua Mạc Trường Thanh trở sắc mặt nên xanh mét, lập tức biết mình lại làm hư chuyện rồi!
"Chu huynh, ngươi đừng có buồn bực mà!" lòng bàn chân hắn như bôi mỡ, giả vờ đuổi theo Chu Thành An đi.
Lập tức sắc mặt Lão phu nhân trở nên khó chịu, bà đứng dậy, nhìn Mạc Trường Thanh nói: “Ta quả thực là phải xem cho kĩ người con dâu tâm tư quá nặng này !"
Mạc Trường Thanh theo Lão phu nhân đi vào , nhưng lại nhìn thấy Liễu thị vẻ mặt trắng bệch, hơi thở mệt nhọc dựa vào giường , đầu tóc chỉnh tề hằng ngày nay cũng có ba phần rối loạn, cả người thân thể suy kiệt
Thấy tình cảnh này, Mạc Trường Thanh cảm thấy Liễu thị thật sự bị bệnh. Chẳng lẽ vừa rồi Chu Thành An kia y thuật không tinh, lại đi nói hưu nói vượn?
Liễu thị trông thấy Lão phu nhân tiến đến, cố gắn đứng dậy hành lễ, nhưng lại lập tức ho khan liên tục, khiến Mạc Trường Thanh lộ ra vài phần đau lòng.
Lão phu nhân thấy thế, hừ lạnh một tiếng: "Không cần đa lễ. Thân thể ngươi mệt mỏi, không cần cố gắn hành lễ với ta." Nói xong bà bước đến ngồi vào ghế bành
Mạc Khanh khanh nhìn thoáng qua Mạc Kiều Kiều cung kính canh giữ ở bên cạnh Liễu thị, cầm trong tay một chén thuốc màu đen.
Mạc Kiều Kiều đáng lẽ ra vẫn còn bị cấm ra khỏi phòng, nhưng lại mượn cớ Liễu Thị bị bệnh, nói là muốn tự mình chăm sóc chăm sóc cho bà, nên mới được thả ra sớm như vậy
Mạc Khanh khanh vừa cười vừa nói: "Phu nhân, người không cần phải lo lắng. Vừa rồi Chu đại phu có nói , người không có bệnh gì nặng, chỉ cần thoải mái, buông lỏng tinh thần, sẽ không trị mà khỏe hơn đấy. Chu đại phu là danh y nổi tiếng nhất Kinh Thành hiện nay. Lời ngài ấy nói nhất định là không có sai bao giờ. Mấy ngày nay Lục muội lại tự mình ngày đêm hầu hạ ngài, không thể yên ổn nghỉ ngơi, người chắc chắn sẽ mau khỏi bệnh thôi."
Gươn mặt Liễu thị lập tức cứng đờ, thân thể giống như trúng phải một cái tát vang dội!
Vừa rồi bà đã hỏi rõ ràng, vị đại phu kia là do cháu bà rước tới, tại sao lại có thể không biết chuyện mà nói ra như vậy?
Liễu thị trong nội tâm thầm mắng Liễu Mộng Sinh thành sự không có bại sự có dư.
Bà chỉ có thể là cố gắn vừa cười vừa nói: "Làm phiền Lão phu nhân đã đến thăm."
"Quả là như vậy. Hôm nay con dâu ta bị bệnh,ta phải tự mình qua đây thăm, chỉ sợ cả đất nước rộng lớn này chỉ có phủ Thừa Tướng chúng ta là như vậy thôi!" Lão phu nhân tiếp tục bày gương mặt không vui.
Mạc Kiều Kiều nhìn thấy Lão phu nhân tức giận với nương của nàng, vội vàng nói: "Tổ mẫu đừng hiểu lầm. Mẫu thân cũng không phải cố ý không qua thăm hỏi ngài. Chỉ là mấy ngày trước vì thăm hỏi ngài thức dậy quá sớm, gặp lạnh, cho nên mới cảm thấy không khỏe trong người."
Lão phu nhân nghe xong lời này, trong lòng càng giận. Nghe ý tứ của lời này, giống như là bà làm cho Liễu thị bệnh hay sao?
"Ngươi thân thể yếu nhược, ta thấy về sau ngươi không cần đến thỉnh an nữa." Lão thanh âm của phu nhân càng ngày càng lạnh.
Liễu thị giờ phút này cũng đã tỉnh hồn lại, ủy khuất nhìn Mạc Trường Thanh : "miễn là con dâu còn có thể đứng dậy, nhất định sẽ đến chỗ Lão phu nhân để hiếu thuận với ngài." ẩn ý trong câu nói là ta đây là thật sự không đứng dậy nổi.Và cũng để cho Mạc Trường Thanh thấy, mẹ của ngươi làm khó dễ người con dâu như ta thế nào này.
Mạc Khanh khanh âm thầm vỗ tay cho Liễu thị, quả nhiên không hổ là nhiều năm tính kế , trong phút chốc liền nghĩ ra đối sách.Nhưng tiếc là con gái của ngươi lại không thông minh như vậy
Nàng trìu mến nhìn Mạc Kiều Kiều : "Lục muội, nương bị bệnh nhiều ngày như vậy,vẫn nằm suốt không thể dậy nổi, thật là làm cho người lo lắng. Không biết lúc trước đại phu nói như thế nào?"
Mạc Kiều Kiều nhìn thấy gương mặt này của Mạc Khanh khanh liền hận không thể lập tức xé ra, nhưng tốt xấu gì coi như là nàng ngã một lần khôn hơn một chút, lần này nàng không có biểu lộ trên mặt, chỉ có thể dựa vào chính mình vì Liễu thị giải thích: "Mấy ngày hôm trước đại phu tới đây bắt mạch, đều nói nương cần nằm nghỉ ngơi , không nên vất vả đi lại nhiều, vì vậy nên mới không đến thỉnh an Tổ mẫu!" nói như vậy Lão phu nhân sẽ không tức giận thêm chứ!
Liễu thị nghe xong lời này, cảm giác thấy không đúng ở chỗ nào, thế nhưng không đợi đến bà kịp phản ứng, chỉ nghe thấy Lão phu nhân thản nhiên nói: "Đã như vậy, ngươi cứ yên tâm nằm nghỉ ngơi đi. Việc bếp núc tạm thời không cần ngươi lo nữa!"
Chỉ trong chốc lát, đã nhìn thấy Chu Thành an mặt lạnh đi ra. Hắn hành lễ với Lão phu nhân rồi nói: "Lão phu nhân, vãn bối vô năng, xem không ra bệnh của vị phu nhân!"
Lão phu nhân cố ý hỏi: "Ngươi nói như vậy là thế nào? Chẳng lẽ con dâu ta có bệnh gì bất trị ?"
Chu Thành an cười lạnh : "Không có bệnh ta làm sao xem bệnh như thế nào? Vị phu thân này thân thể khỏe mạnh, chẳng qua là tâm tư khó chịu, tích tụ tại tâm mới sinh ra bệnh như vậy. Theo tại hạ, chỉ cần phu nhân thoải mái, buông lỏng tinh thần bệnh sẽ tự khỏi ! Tại hạ cáo từ!" Nói xong phẩy tay áo bỏ đi!
Liễu Mộng Sinh thấy thế, biết được cô của mình hẳn là không có bệnh. Trong lòng của hắn lộp bộp một cái, chẳng lẽ cô cô lần này cô là giả bộ bệnh, mượn cơ hội gây khó cho dượng?
Hắn nhìn thoáng qua Mạc Trường Thanh trở sắc mặt nên xanh mét, lập tức biết mình lại làm hư chuyện rồi!
"Chu huynh, ngươi đừng có buồn bực mà!" lòng bàn chân hắn như bôi mỡ, giả vờ đuổi theo Chu Thành An đi.
Lập tức sắc mặt Lão phu nhân trở nên khó chịu, bà đứng dậy, nhìn Mạc Trường Thanh nói: “Ta quả thực là phải xem cho kĩ người con dâu tâm tư quá nặng này !"
Mạc Trường Thanh theo Lão phu nhân đi vào , nhưng lại nhìn thấy Liễu thị vẻ mặt trắng bệch, hơi thở mệt nhọc dựa vào giường , đầu tóc chỉnh tề hằng ngày nay cũng có ba phần rối loạn, cả người thân thể suy kiệt
Thấy tình cảnh này, Mạc Trường Thanh cảm thấy Liễu thị thật sự bị bệnh. Chẳng lẽ vừa rồi Chu Thành An kia y thuật không tinh, lại đi nói hưu nói vượn?
Liễu thị trông thấy Lão phu nhân tiến đến, cố gắn đứng dậy hành lễ, nhưng lại lập tức ho khan liên tục, khiến Mạc Trường Thanh lộ ra vài phần đau lòng.
Lão phu nhân thấy thế, hừ lạnh một tiếng: "Không cần đa lễ. Thân thể ngươi mệt mỏi, không cần cố gắn hành lễ với ta." Nói xong bà bước đến ngồi vào ghế bành
Mạc Khanh khanh nhìn thoáng qua Mạc Kiều Kiều cung kính canh giữ ở bên cạnh Liễu thị, cầm trong tay một chén thuốc màu đen.
Mạc Kiều Kiều đáng lẽ ra vẫn còn bị cấm ra khỏi phòng, nhưng lại mượn cớ Liễu Thị bị bệnh, nói là muốn tự mình chăm sóc chăm sóc cho bà, nên mới được thả ra sớm như vậy
Mạc Khanh khanh vừa cười vừa nói: "Phu nhân, người không cần phải lo lắng. Vừa rồi Chu đại phu có nói , người không có bệnh gì nặng, chỉ cần thoải mái, buông lỏng tinh thần, sẽ không trị mà khỏe hơn đấy. Chu đại phu là danh y nổi tiếng nhất Kinh Thành hiện nay. Lời ngài ấy nói nhất định là không có sai bao giờ. Mấy ngày nay Lục muội lại tự mình ngày đêm hầu hạ ngài, không thể yên ổn nghỉ ngơi, người chắc chắn sẽ mau khỏi bệnh thôi."
Gươn mặt Liễu thị lập tức cứng đờ, thân thể giống như trúng phải một cái tát vang dội!
Vừa rồi bà đã hỏi rõ ràng, vị đại phu kia là do cháu bà rước tới, tại sao lại có thể không biết chuyện mà nói ra như vậy?
Liễu thị trong nội tâm thầm mắng Liễu Mộng Sinh thành sự không có bại sự có dư.
Bà chỉ có thể là cố gắn vừa cười vừa nói: "Làm phiền Lão phu nhân đã đến thăm."
"Quả là như vậy. Hôm nay con dâu ta bị bệnh,ta phải tự mình qua đây thăm, chỉ sợ cả đất nước rộng lớn này chỉ có phủ Thừa Tướng chúng ta là như vậy thôi!" Lão phu nhân tiếp tục bày gương mặt không vui.
Mạc Kiều Kiều nhìn thấy Lão phu nhân tức giận với nương của nàng, vội vàng nói: "Tổ mẫu đừng hiểu lầm. Mẫu thân cũng không phải cố ý không qua thăm hỏi ngài. Chỉ là mấy ngày trước vì thăm hỏi ngài thức dậy quá sớm, gặp lạnh, cho nên mới cảm thấy không khỏe trong người."
Lão phu nhân nghe xong lời này, trong lòng càng giận. Nghe ý tứ của lời này, giống như là bà làm cho Liễu thị bệnh hay sao?
"Ngươi thân thể yếu nhược, ta thấy về sau ngươi không cần đến thỉnh an nữa." Lão thanh âm của phu nhân càng ngày càng lạnh.
Liễu thị giờ phút này cũng đã tỉnh hồn lại, ủy khuất nhìn Mạc Trường Thanh : "miễn là con dâu còn có thể đứng dậy, nhất định sẽ đến chỗ Lão phu nhân để hiếu thuận với ngài." ẩn ý trong câu nói là ta đây là thật sự không đứng dậy nổi.Và cũng để cho Mạc Trường Thanh thấy, mẹ của ngươi làm khó dễ người con dâu như ta thế nào này.
Mạc Khanh khanh âm thầm vỗ tay cho Liễu thị, quả nhiên không hổ là nhiều năm tính kế , trong phút chốc liền nghĩ ra đối sách.Nhưng tiếc là con gái của ngươi lại không thông minh như vậy
Nàng trìu mến nhìn Mạc Kiều Kiều : "Lục muội, nương bị bệnh nhiều ngày như vậy,vẫn nằm suốt không thể dậy nổi, thật là làm cho người lo lắng. Không biết lúc trước đại phu nói như thế nào?"
Mạc Kiều Kiều nhìn thấy gương mặt này của Mạc Khanh khanh liền hận không thể lập tức xé ra, nhưng tốt xấu gì coi như là nàng ngã một lần khôn hơn một chút, lần này nàng không có biểu lộ trên mặt, chỉ có thể dựa vào chính mình vì Liễu thị giải thích: "Mấy ngày hôm trước đại phu tới đây bắt mạch, đều nói nương cần nằm nghỉ ngơi , không nên vất vả đi lại nhiều, vì vậy nên mới không đến thỉnh an Tổ mẫu!" nói như vậy Lão phu nhân sẽ không tức giận thêm chứ!
Liễu thị nghe xong lời này, cảm giác thấy không đúng ở chỗ nào, thế nhưng không đợi đến bà kịp phản ứng, chỉ nghe thấy Lão phu nhân thản nhiên nói: "Đã như vậy, ngươi cứ yên tâm nằm nghỉ ngơi đi. Việc bếp núc tạm thời không cần ngươi lo nữa!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.